Bob mở mắt ra, nhìn thấy tuyết trắng xoá và phần dưới dính bùn của vách khe vực. Bob nằm bắt động một hồi, lắng tai nghe... Tiếng hét đã chấm dứt. Tuốt trên cao, phía trên đầu Bob, một chú chim đang hót một mình. Từ từ, hết sức thận trọng, Bob lăn tròn cho đến khi nằm ngửa được. Hai tay Bob rát bỏng, một bên vai rất đau, nhưng may mắn là không có gì bị gãy cả. Tuyết xốp dưới đáy hố đã đỡ Bob lúc té. Bob ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy nắng và bầu trời xanh. Trong đầu, Bob thấy lại sinh vật kỳ lạ có một viền đỏ và lông xồm xoàm đã đến gần mình và nhớ lại người khổng lồ, theo truyền thuyết, đến rình rập ở Sky Village tìm những đứa trẻ còn ở ngoài đường khi trời đã tối. Sau vài phút, Bob ngồi dậy và rùng mình: cái lạnh của tuyết đã thấm vào người Bob, Bob nhìn thấy máy định vị nằm cách đó hai mét, cậu lượm lên, hy vọng nó vẫn còn chạy được. Bob mừng rỡ thấy máy phát ra tiếng “bíp” khe khẽ và chỉ hướng bắc. Bob mỉm cười: tín hiệu từ Hannibal. Khi đó Bob xem xét miệng khe vực. Vết nứt rõ ràng, còn vách thì quá dốc nên không thể nào thoát ra nếu không có ai giúp. Vậy Bob phải gọi Hannibal và Peter đến cứu mình. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu con quái vật vẫn còn trên cao, núp đâu đó gần khe vực? Bob khôn ngoan bỏ thời gian suy nghĩ một hồi, rồi cuối cùng quyết định sẽ không làm gì trước khi chưa biết được con quái vật có còn đó hay không. Bob biết chắc không con thú nào tự động nhảy xuống hố, vậy Bob có thể la hét mà không sợ gì và sẽ thấy con vật có cúi xuống hố nhìn Bob hay không. - Ê! Bob hét lên. Ê trên kia! Lại đây cho ta xem mặt đi! Phía trên đầu Bob không có gì động đậy. Sau hai tiếng gọi nữa, Bob nghĩ rằng con vật đã bỏ đi. Khi đó Bob mới cho chạy máy định vị và kêu “cứu”. Rồi để cho chắc rằng đèn đỏ sẽ chạy trên máy của hai bạn. Bob kêu cứu lại thêm hai lần nữa. Tầm hoạt động của máy có bán kính khoảng năm cây số. Vậy gần như chắc chắn Hannibal và Peter sẽ nhận được tín hiệu. Bob không quên chỉ vị trí của mình để hướng dẫn hai bạn tới. Chỉ còn chờ đợi nữa thôi... Bob cảm giác như chờ hằng giờ. Nhưng chỉ có mười lăm phút trôi qua, thì đầu của Peter xuất hiện bên miệng khe vực. Hannibal đến gần như ngay sau đó. - Bob! Thám tử trưởng kêu lên. Cậu có bị thương không? - Cậu làm cách nào để xuống dưới đó vậy? Peter hỏi. - Mình bị té. - Cậu nói giỡn à? - Chính cậu cũng sẽ té xuống nếu nhìn thấy cái mình đã thấy - Bob tuyên bố. - Vậy cậu nhìn thấy cái gì vậy? Hannibal quan tâm hỏi. - Một con vật... một loại quái vật to đùng. Mình không biết đó là gì. Nó đến từ phía sau lưng mình rồi... Ô! Mình sẽ kể chi tiết sau. Kéo mình ra khỏi đây trước đã! Hannibal ước chừng độ sâu của hố. - Dây! Hannibal quyết định. Ta cần một sợi dây. - Mình sẽ đi tìm dây! Peter nói ngay. Mình có thấy một cuộn dây phơi đồ to trong góc bếp, khi tìm chìa khóa. Mình sẽ mang dây về ngay thôi. - Ừ, mình để cậu làm - Hannibal nói. Cậu chạy nhanh hơn mình. Dù sao cậu cũng là lực sĩ của bộ ba mà. Peter nhăn mặt: - Trong khi mình đi vắng, thì các cậu hãy cảnh giác. - Đừng lo! Chạy đi! Peter bỏ chạy và biến mất sau đám cây. Hannibal ngồi chồm hổm ngay bên miệng khe vực. - Bob, kể lại cho mình những gì cậu đã thấy đi. - Thật ra mình không thể nói gì chính xác đâu. Mọi việc xay ra quá nhanh... Mình nghe tiếng động phía sau lưng, có một cái gì đó chạm vào mình, mình quay lại và.... thấy hai con mắt... mắt lạ lùng lắm. Mình cảm thấy hơi thở của con vật phà vào mặt mình. Mình hét lên, con vật cũng hét lên. Rồi mình té xuống cái hố này. - Một con gấu khác hả? Hannibal gợi ý. - Không. Chắc chắn là không! Bob khẳng định chắc chắn. Hannibal đứng dậy, tiến hành đi dọc theo miệng khu vực, mắt dán xuống đất. Khi làm thế, Hannibal thoát ra khỏi tầm nhìn của Bob. - Ê! Babal! Bob hoảng hốt la lên. Cậu còn đó không? Tiếng nói của Hannibal vang đến: - Còn... còn... Mình vừa mới tìm thấy dấu chân của cậu in trên đất rất rõ. Dù con vật theo cậu có là gì đi nữa, thì nó cũng phải để lại dấu vết chứ. Nếu là gấu thì mình sẽ tìm thấy dấu vết giống như trên thảo nguyên. - Không phải con gấu - Bob nói. Cũng có thể là con quái vật mà bọn mình đi tìm. Hannibal không trả lời ngay. Bob chờ, rồi nóng lòng. - Babal? - Trời đất! Mình không dám tin! Thám tử trưởng thốt lên. - Cái gì vậy? Cậu nói gì vậy? - Bob, cậu có chắc phía sau lưng cậu không phải là người à? Giọng nói của Hannibal để lộ một sự kích động cực độ. Một người đàn ông rất cao đi chân không? - Mình không nhìn chân của nó - Bob trả lời. Nhưng nếu sinh vật đó mà là con người, thì mình không dám nhận mình thuộc loài người nữa! - Lạ lùng! Hannibal thốt lên nữa. Một người... một người rất cao to vừa mới đi qua đây... Và kẻ đó đi chân không. Bob nhớ lại những câu chuyện hoang đường của Charlie Richardson... chuyện về quái vật trên núi. Bob còn nhớ rằng có một ông đặt bẫy thú đã thấy vết chân trần khổng lồ tít trên núi cao, gần chỗ có tuyết. Bob rùng mình. - Babal? Bob gọi. Babal ơi! Cẩn thận nhé! Hannibal không trả lời, Bob chỉ nghe một tiếng kêu khẽ. - Babal ơi! Bob la thật lớn. Lần này, Bob cũng không nhận được hồi âm nhưng nghe tiếng động: lúc đầu là tiếng cành cây bị bẻ gẫy, rồi tiếng sột soạt từ miệng khe vực. - Babal ơi! Cậu đang làm gì vậy? Bob cảm thấy ớn lạnh và la lên. Tiếng sột soạt phía trên ngưng. Tiếp theo đó là im lặng tuyệt đối. Bob muốn tức điên lên dưới đáy hố. Bob gọi thêm nhiều lần nữa, nhưng Hannibal vẫn không trả lời. Nỗi sợ của Bob chuyển thành hoảng hốt. Bằng mọi giá Bob phải thoát ra khỏi cái hố. Bob bắt đầu tuyệt vọng tìm một chỗ có thể bám tay chân vào để leo lên trên. Nhưng vách hố không có chỗ gồ ghề nào. Bob tìm cái khác... một cành cây hay bắt cứ cái gì giúp Bob thoát được. Nhưng cậu thất vọng vì không tìm thấy gì dùng được. Bob gọi nữa, nhưng không có kết quả. Tức giận, Bob thả mình ngồi xuống tuyết chờ, mọi giác quan ở trạng thái báo động. Một hồi sau Bob nghe tiếng rên. - Babal? - Úi da! Giọng nói của Hannibal trả lời. Ô là la! Cậu đâu! - Cậu bị sao vậy? Bob la lên. Cậu đi đâu vậy? Cái đầu của Hannibal hiện lên trên nền xanh của bầu trời, bên bờ khe vực. Bob thấy Hannibal nhăn mặt và xoa đầu. - Mình không di đâu cả - thám tử trưởng giải thích. Có kẻ đến gần mình từ phía sau lưng và đập mình. - Giống như ông Jensen hả? - Đúng. Mình bị một cú đấm giống y như ông ấy, nhưng không biết có phải cùng một người không. Điều mình biết là trong khi mình đang bắt tỉnh, có kẻ chịu khó quét đất bên bờ khe vực bằng cành thông. Không còn dấu vết nào hết. Dấu chân của cậu, cũng như của... kẻ kia!