Chèo bẻo đánh quạ (2)

    
ại kể đến chim ác Diều Hâu. Diều Hâu hay bắt gà con. Ai cũng ghét Diều Hâu.
Một ngày đẹp trời, mùa thu trong xanh.
Có nghe tiếng gì đây không. Tiếng tí o... văng vẳng trên không trung. Bóng con chim thong thả lượn tròn như bồ câu. Nhưng không phải, chim bồ câu không kêu tí o... tí o... Cũng không phải tiếng sáo đẩu sáo chiêng của cánh diều. Trời yên, không có gió trên, gió dưới, không ai thả diều.
Thoạt nghe, hơi lạ tai, chưa nhận ra ngay. Bởi chỉ có đến mùa này, Diều Hâu mới từ xa về nơi ấm áp trú đông. ít ai biết mặt Diều Hâu.
Tí o... tí o... chẳng biết là nó ca hát hay nó kêu gào trên thinh không. Đây là Diều Htâu lượn tròn, Diều Hâu kêu đói, mắt hau háu đảo xuống tìm bắt gà con.
Tí o... Tiếng kêu lanh lảnh sắc như lưỡi dao vút ra. Dưới vườn nháo nhác cả lên. Như đã trông thấy cặp mỏ khoằm của Diều Hâu Những chiếc vuốt chân giơ như bàn chông nhọn hoắt sắp úp lên người... Lũ sẻ chui tít vào ống. Chim Bạc Má trốn nép mình dưới quả na sắp mở mắt. Đâu đấy lặng tờ.
Diều Hâu xuống cắp gà đi, cắp gà đi. Tí o... tí o... tí o...
Bọn gà con đương túc tích nhặt ăn đằng cuối vườn, bỗng cuống quýt nhảo đi tìm mẹ. Mái mẹ bước ra, xòe cánh, quát toác toác... Đứa nào bắt nạt con tao... Đứa nào bắt con tao... Toác toác... Mái mẹ đã nghe tiếng tí o... trên cao. Mái mẹ sững lại. Lông bụng mẹ lập tức xòe ra như cái chăn mở. Cả bọn gà con ùa đến chui ngay vào. Mái mẹ ngồi xuống, ủ kín các con dưới bụng. Mắt mẹ hiếc lên, chăm chắm, canh chừng. Miệng la: tác... tác... đánh, đánh...
Diều Hâu bổ xuống. Diều Hâu đã ngửi thấy mùi thịt gà con rồi, thơm quá. Diều Hâu lao tới. Mái mẹ nghiêng mỏ lên... Nào, đánh nhau... Tác tác... đánh, đánh...
Giữa lúc ấy, kéo ra một đám trẻ con. Bọn ựẻ trong xóm đã nghe tiếng tí o... tí o... trên trời. Bọn trẻ đã trông thấy đàn gà con tớn tác. Diều Hâu sắp xuống quặt gà con. Thế là lũ trẻ vỗ tay rộp rộp, rồi gõ gậy vào gốc tre tác tác rầm rĩ.
Diều Hâu hốt hoảng nhảo lên.
Ai nấy ngửa mặt cười nắc nẻ, rồi hát trêu tức:
Diều Hâu xây giếng cho tròn
Mai kia ta gả gà con cho mày
Một bọn khác hét lên, đuổi theo:
Gà con ta để ta nuôi
Ta gả con chó cộc đuôi cho mày.
Rồi vỗ tay cười râm ran.
Diều Hâu vút lên cao, lảng xa. Tiếng hát vẫn vang động. Bóng Diều Hâu đã mất hút. Có khi Diều Hâu lại bay đi rình bắt gà con ở chỗ vườn khác.
Chưa phải trên đời này đã hết đứa ác đâu!
Bây giờ kể về lão Quạ, lão Quạ Khoang cũng là một kẻ ác. Chẳng khác Diều Hâu.
Hình dạng, mặt mũi với tính nết nham hiểm của Quạ Khoang thì câu vè làng Liễu Đôi đã vẽ ra:
Kia ai mũ áo ngoài kia
Là khà lạ khạ râu ria bờm xờm
Cổ quàng khăn trắng, mình mặc áo thâm
Rõ ràng ông Quạ, ai nhầm được đâu
Ăn thì của ấy nhất chầu
Ở thì của ấy đâu đâu cũng lường
Vừa ăn một xác chết trương
Lại gặp cơm trứng giữa đường tha ma
Ăn đến lòi rốn tù và
Mà còn tắc lẻm những là khổ kham
Thịt ôi, cá thối nhàm nhàm
Gà con, trứng cuốc thì làm bữa tươi.
Lão Quạ thế đấy. Chỉ thiếu bài vè chưa nói về cái tổ quạ. Tổ quạ lấy toàn cành cây, rễ cây bù xù, lộn xộn. Cho nên mới có câu chế cậu học trò nào ở bẩn, đầu bù tóc rối rằng cái đầu anh kia như cái tổ quạ.
Bây giờ Diều Hâu đã bay khỏi từ lâu. Tròi vẫn xanh trong. Bọn trẻ con đã lại trở vào trong sân.
Những nhách gà con rón rén chui dưới bụng mẹ ra. Mẹ con chỉ rủ rỉ quanh quẩn đáy. Hãy còn trợn, lũ gà con chưa dám đi kiếm ăn ngoài vườn.
Có một lão Quạ bay ngang rồi vào đậu trong vòm tre. Cũng tình cờ lão Quạ đi qua đấy. Lão Quạ nghé nghiêng nhìn bóng hoa bóng nước rập rờn dưới nước. Ngắm nghía cảnh, nhưng lão Quạ chẳng mảy may để ý. Tai Quạ đương chăm chú nghe tiếng gà chuyện túc tắc, túc tắc trong vườn. Thịt gà con xé mềm đáo để. Lão Quạ hệt lão Diều Hâu, khoái chén cóc nhái, gà vịt con, chim non... Nhưng nghe tiếng Mái mẹ tục tục tác tác, lão Quạ ngần ngừ. Cái mỏ con mẹ ấy ghê lắm. Nó bổ toác đầu như chơi. Chẳng dại! Nhưng cứ đợi. Ngộ mẹ nó bỏ đi đâu, có đứa con nào lạc lại đây chăng...
Quạ lắng nghe. Những con Sâu, con Bạc Má, từ lúc dứt tiếng Diều Hâu, cũng chưa thấy về.
Nhưng trong bụi tre vẫn còn những con chim khác.
Vàng Anh đương soi gương ngắm vuốt, hát khe khẽ. Trông ra, thấy bóng lão Quạ đen ngòm, Vàng Anh núp vào giữa tụm lá. Lá tre chiếc vàng chiếc xanh. Lưng Vàng Anh cũng hệt đám tre lốm đốm vàng mùa thu. Quạ chẳng thịt nổi Vàng Anh, nhưng Vàng Anh ghét đứa ác. Vàng Anh tránh vào trong lá mà thôi.
Sẻ chỉ quanh quẩn cửa tổ. Trông thấy Quạ, Sẻ im thít, chui vào lỗ hổng đầu đốt tre. Sẻ thì sợ Quạ thật.
Thoạt đầu, lão Quạ ngoẹo vai, bẻ khục cở cho khỏi mỏi. Rồi há mỏ à một tiếng:
“Từ sáng, chưa được miếng nào vào bụng. Có gì ăn nào. Đâu có gì ăn nào”. Lão này bị tính hay quên như cụ già người ta. Lắm khi vừa ăn no xong, lão cũng nói: đâu có gì ăn nào...
Nghe Quạ lẩm bẩm, Sẻ sởn dựng lông gáy. Vàng Anh thì xù lông, lúc lắc cổ, khó chịu.
Lão Quạ hiếc má lên. Lão nghe. Lão đánh hơi. Hình như ngửi thấy mùi lạ lạ. Mùi hoi hoi. À mùi trẻ con. Mùi thịt trẻ con. Lão Quạ chỉ mới ngửi thấy mà đã xù khoang cổ trắng, mép tứa dãi.
Lão Quạ đảo mắt lên cây tre. Lão nhìn thấy ngay tổ Chèo Bẻo.
Quạ thúc cánh bay lên.
Ba anh em đương chơi trên nóc tổ. Các Chèo Bẻo con chưa biết mặt Quạ bao giờ. Nhưng thấy một lão to lớn lực lưỡng đen tuyền, cổ quấn cái phu la trắng, hai cánh cứ quạt phành phạch, mắt nhâng nháo. Thế là chúng nó chui tọt vào tổ.
Lão Quạ đã trông thấy cả ba. Lão sướng rơn trong bụng. Nhưng không xông ngay tới, lão vẫy cánh khe khẽ. Làm như lão cũng đương bay chơi.
Lão lấy giọng ngọt ngào:
- Bố mẹ đi chơi đâu à?
Im lặng.
- Ông đến chơi nhà các cháu. Ra đây, ra chơi với ông...
Chèo Bẻo con đã mạnh dạn hơn. Nhưng vẫn đứng trong tổ:
- Chúng cháu chưa biết ông là ai.
- À, ông là ông Khoang. Ông mắc chứng ho, phải quàng chiếc khăn khoang trăng này Nói với bố mẹ có ông Quạ Khoang đến chơi.
- Bố mẹ cháu đi vắng.
- Thế hả. Thế thì ông chơi với các cháu cũng được. Ông chỉ đứng đây một tẹo thôi. Còn phải đi tìm bữa chứ, không thì đói chết. Các cháu có mấy anh em?
- Ba đứa ạ.
- Ngoan lắm. Đã biết bay chưa?
- Chưa ạ.
- Thế thì ra đây ông dạy. Ông chỉ nhấc khoeo mỗi cháu mấy cái là bay được ngay. Biết bay thì tha hồ đi chơi.
Lão Quạ đã gãi vào đúng những ao ước của Chèo Bẻo. A, thế thì thích quá. Cả ba đã lần lượt lên đứng sân chơi trên nóc tổ. Học bay, hay ghê. Mẹ đã bảo tập bay chuyền mấy hôm nay. Xem ông này dạy thế nào. Chỉ nhấc chân một cái đã bay được a?
Lão Quạ cười hì hi bước lại. Lão giương mỏ quắp ngay cổ một con. Nhanh như chớp, hai chân lào dìm hai con kia xuống. Tiếng kêu oai oái rồi im bặt. Máu chảy lõa lợi, giỏ xuống như hạt mưa máu.
Ăn thịt hết lẻm cả ba con chim no rồi, lão Quạ bay la đà xuống cánh đồng. Lão tìm đến một mô đất trơ trọi. Lão ngả mình xõe một bên cánh, nằm phơi nắng, thiu thiu ngủ.
Huýt huy... huýt huy...
Tiếng hót chim đàn vang lừng khắp nơi. Vợ chồng Chèo Bẻo qua vùng xanh bầu trời, về xóm bờ tre, trên mỏ ngậm nặng mồi. Mấy hôm nay càng khó nhọc. Ba cái miệng bé bỏng lúc nào cũng đói, há toang hoác như ba cái phễu. Các con tập bay, đương cần tẩm bổ cho chân cứng, cho lông cánh trổ nhanh. Vợ chồng Chèo Bẻo gầy tóp. Nhưng hai con mắt long lanh, hớn hở. Thấy con khôn lớn, ai chẳng mừng.
... Huýt huy... Huýt huy...
Đã về tới vòm tre. Cành tre lướt thướt vờn quanh trước mặt, gió đưa đẩy.
Cái mái tổ quen mắt chìa ra ngoài mấy nhánh tre xanh rờn. Ô hay, không thấy những chỏm đầu các con nhấp nhô như mọi khi. Mỗi lần bố mẹ đi kiếm mồi về, lũ con chơi tha thẩn trên nóc tổ, từ xa trông thấy đã ríu rít reo lên.
Đến lúc đậu xuống nhòm vào cái tổ trống không. Những vết máu lẫn lộn nùm rác bề bộn. Vệt máu như hạt sương đỏ rực. Mới hôi hổi đây thôi. Máu nào thế này?
Các con tôi đâu?
Miếng mồi trên mỏ bỗng rơi ra, bay lả tả. Cả hai vợ chồng há hốc mỏ. Chèo Bẻo vợ chúi xuống. Chèo Bẻo chồng ngơ ngác. Xung quanh lặng ngắt. Cả xóm vắng tanh. Đứa nào giết các con tôi? Đứa nào? Con tôi đâu?
Chèo Bẻo vợ ngóc đầu. Trên mình vướng lướp tướp những rác dây máu. Như máu trong người đổ ra.
Chèo Bẻo gào lên:
- Các con đi đâu?
Tiếng kêu khóc vang từ vòm tre xuống mặt nước. Xung quanh vẫn lặng lẽ như tờ. Bờ tre êm đềm bóng lá bóng nắng, xưa nay như chưa bao giờ chết lặng đến như thế. Hơi chết lạnh đến rùng rợn. Ngoài kia, nắng vẫn vàng như thêu hoa.
Không phải cái xóm vắng cả. Đằng kia, chú Sẻ vẫn nằm ngất lịm trong ống tre. Cô Vàng Anh nhắm nghiền mắt, từ lúc nghe tiếng kêu của lũ trẻ, tiếng xương gãy rau ráu, tiếng nuốt ừng ực. Vàng Anh tưởng sắp đến lượt mình, mỏ quạ như cái liềm sắt quờ vào cặp cổ. Vàng Anh nhắm mắt.
Nhắm mắt mà vẫn chưa tan cơn sợ. Vàng Anh bàng hoàng. Vàng Anh không ngụ ở đây. Hàng năm, tháng tám bắt đầu mùa thu, Vàng Anh từ trên núi xuống cánh đồng tránh gió bấc giá lạnh trên núi cao. Vàng Anh ở trong bụi tre cho tới sang xuân ấm áp, đợi theo gió mùa vào phương nam. Nhưng mới sáng sớm đã thấy giết chóc đổ máu, trời ơi!
Thế rồi Vàng Anh hốt hoảng bay vụt đi.
Chỉ còn có chú Sẻ. Sẻ vốn cả đời ở các mái nhà quanh quẩn trong làng. Giờ sắp đến mùa lúa. Vài hôm nữa, Sẻ dời ra ngoài hộc tre gần lối xuống đồng để mót thóc rụng.
Sẻ chui vào ống mà cũng mất vía từ lúc lão Quạ nuốt chửng ba Chèo Bẻo con. Sẻ đã sợ Quạ từ lâu. Sẻ không nhơn nhơn như cô Vàng Anh ban đầu. Nhưng Sẻ cũng không đến nỗi bị bạt vía như cô Vàng Anh.
Sẻ bay lên tổ Chèo Bẻo.
Vợ chồng Chèo Bẻo sững sờ:
- Chú có biết các con tôi đâu?
Sẻ nói:
- Lão Quạ Khoang ăn thịt cả rồi.
Sẻ kể tình đầu.
Chèo Bẻo vợ ngã khuy xuống.
Tiếng Sẻ kể vẫn thổn thức, rì rào. Rồi xung quanh lại lặng im, lặng im thảm quá. Xưa nay, lúc nào trên cành tre cũng rộn rã. Nhất là từ dạo đám Chèo Bẻo non nhớn nhao, kháu khỉnh, càng ríu ra ríu rít cả ngày.
Chèo Bẻo vợ, hai cánh sà xuống, rả rời như con chim phải đạn, hấp hối. Chèo Bẻo chồng nói:
- Thôi, khóc thì các con cũng không sống lại được.
Chèo Bẻo vợ nức nở.
- Làm thế nào?
Chèo Bẻo chồng quả quyết:
- Phải đi báo thù cho các con.
Lời nói của Chèo Bẻo như mũi tên bắn đi.
Nhưng đâu phải dễ. Bọn quạ ác, Quạ Đen, Quạ Khoang, những đứa uống máu không tanh, cả vùng đều biết. Chúng nó sức lực như con voi, con gấu lồng lộn. Ai cũng ghét mặt đứa ác, lại sợ. Quân tàn bạo ấy mà nổi cơn thèm thịt, hàng xóm láng giềng cũng mất mạng với chúng nó như chơi.
Nhưng không, một khi đã có lòng căm thù thì mọi tính toán so đo đều không ví được.
Trước mắt, vợ chồng Chèo Bẻo chỉ còn vũng máu các con chết. Và đứng đâu, phía nào cũng trông thấy bóng ác lão Quạ Khoang. Thù này quyết phải trả.
Nghe chồng nó, Chèo Bẻo vợ bình tĩnh lại.
Rồi bồn chồn giục:
- Đi ngay bây giờ, đi...
Sẻ đứng đây, khe khẽ, rụt rè:
- Anh Chèo Bẻo ơi!
Chèo Bẻo nhìn Sẻ. Sẻ chuyên cần bắt sâu nhặt hạt cơm vãi, nuốt được cả con bọ nẹt mình đầy gai mà không ngứa họng.
Chú Sẻ loắt choắt, giơ cặp mỏ đen bóng. Sẻ nói to:
- Cho tôi đi với.
Sẻ thấy Sẻ có thể đâm vào cổ, vào bụng, thủng bụng Quạ. Quái, sao cái lúc lão Quạ xẻ thịt ba đứa trẻ, Sẻ lại nhát sợ đến thế. Có lẽ tại đột ngột, tại bất ngờ. Bây giờ Sẻ khác. Sẻ muốn cùng Chèo Bẻo đi báo thù cho ba đứa trẻ. Nhất định Sẻ đi.
Thế là những cánh chim vụt ra. Qua nóc nhà và bụi cây nào, đến đâu Sẻ cũng gọi bạn theo. Những đàn chim Sẻ à à bay tìm đánh Quạ.
Trên đồng, lúa bắt đầu bén chân, rập rờn trong gió. Ngày mùa, đâu cũng tấp nập người làm và đâu cũng có người làm, ở đấy tíu tít chim bay, chim đậu. Kìa trông, giữa đồng lúa lên xanh, loang loáng ánh nước trắng bạc. Từng đám người thong thả cào cỏ. Ở xứ đồng cao bên lũy tre quanh làng viền thửa ruộng màu như vá những mảnh loang lổ vải khác nhau. Luống cà bát, quả to bằng chiếc bát ăn cơm trắng toát. Ruộng tỏi xanh mởn. Dưa leo và bí phấn vươn lên giàn rợp hẳn một góc. Đông quá, đàn chim Bạc Má, chim Khuyên chiu chít bắt sâu. Những con Sáo Đá, Sáo Đen vắt vẻo đứng hót trên lưng trâu, lưng bò giữa vạt cỏ xanh. Họ hàng nhà sáo vừa hát vừa bắt bọ, bắt ruồi đến quấy làm ngứa lưng trâu bò.
Ríu rít tiếng chim, quanh công việc đồng áng.
Mọi khi, vợ chồng Chèo Bẻo cũng vui ăn, vui làm như thế trên cánh đồng. Nhưng lúc này Chèo Bẻo nghe tiếng con cà cưỡng non ra tập bay ở đầu cành gạo, ngã bộp bộp xuống bãi cỏ, kêu e é, gọi mẹ, mẹ. Chèo Bẻo ứa nước mắt, lại bay gấp.
Đàn Sẻ sải cánh, cao thấp từng đợt. Sẻ dõi mắt tìm Quạ ở bờ ruộng bờ đìa dưới kia. Chèo Bẻo ngẩng lên cành đa, cành gạo, cành đề.
Cây đa cổ thụ ở đầu làng đã chi chít quà chín. Quả đa vàng mọng như quả duối. Bao nhiêu Chào Mào, chim Yểng về rúc rích ăn. Quả đa rụng chín quá, chú Vẹt bổ nhào đuổi theo, quắp lên, vừa ria ăn vừa bay.
Chẳng thấy lão Quạ đâu.
Lại tìm sang cánh đồng khác.
Vợ chồng Chèo Bẻo và đàn Sẻ bay quanh mấy cánh đồng. Mặt trời đã lơ lửng xuống bên kia núi. Bóng tối ở các chân tre bò lan ra mờ mờ.
Sẻ nói:
- Tối rồi, hãy về nghỉ.
Nhưng vợ chồng Chèo Bẻo vẫn loang loáng vỗ cánh không nghe tiếng.
Sẻ nói to:
- Ta về thôi.
Chèo Bẻo lắc đầu:
- Không về, không về.
Sẻ hiểu. Chèo Bẻo không muốn trở về tổ mọi khi ở trong vòm tre. Không bao giờ còn muốn trông lại chỗ ấy. Thế là chỉ có đàn Sẻ bay trở lại.
Sẻ kể chuyện nhà Chèo Bẻo đi tìm Quạ cho cả xóm ai cũng thương, đêm hôm rồi, nhà Chèo Bẻo bơ vơ đậu vạ vật chỗ nao...
Vợ chồng Chèo Bẻo bay đến lúc mỏi quá ngã xuống bờ cỏ giữa cánh đồng. Rồi cứ quặp chân, đứng rũ rượi. Đồng làng đã tối hẳn, Chèo Bẻo vợ thút thít khóc.
Mọi khi, vào lúc này, các con đã ăn xong. Các con đã đứng trên nóc tổ nhìn cho đến lúc mặt đất vàng mờ rồi tối hẳn mới trèo xuống. Chưa ngủ ngay, còn ríu rít chen nhau rồi mới díp mắt lại. Bây giờ các con tôi đâu? Xung quanh, chỉ có bóng tối bao phủ. Đôi cánh sã xuống, rỗng không.
Chèo Bẻo vợ thức một đêm như thế. Đến lúc Chèo Bẻo vợ rầu rĩ trông ra chân trời đã dần dần sáng.
Hai mắt Chèo Bẻo đầm đìa nước mắt. Mọi hôm, trời rạng sáng thế kia, vợ chồng sửa soạn đi kiếm mồi. Ba cái đầu ngóc lên chào bố mẹ. Những con mắt hó háy nhìn theo bố mẹ. Rồi cùng nhau trèo lên nóc tổ chơi ngóng bố mẹ tha mồi về.
Chèo Bẻo vợ gọi to như gào lên:
- Các con ơi!
Rồi vợ chồng lại hốt hoảng bay đi.
Nghe rào rào trên đầu ngọn lúa khắp mặt ruộng. Nhưng không phải gió thổi, đấy là đàn Sẻ đương lao tới.
Từ sáng sớm, Sẻ đã khua khoắng khắp nơi: Làng nước ơi, dậy! Dậy! Đi hỏi tội thằng Quạ! Đi hỏi tội thằng Quạ.
Trong các ống tre đầu hồi, trên ngách tường, ai cũng nghe tiếng. Cũng chẳng phải đợi chú Sẻ ấy chiềng làng mới thức giấc. Câu chuyện thương tâm, cả vùng đã thì thào suốt đêm qua.
Những cô, những chú chim bé bỏng, khi đã nổi cơn giận lên, cũng dữ dằn lắm. Sẻ bước ra, xù lông lên, mắt đỏ đọc. Cặp mỏ sừng đen nhánh, mỏ ấy mà thúc, có đứa phải thủng bụng.
Sẻ ra tới bờ ao, gặp chim Sâu đương sắp sửa xuống nhặt sâu dưới ruộng cà, ruộng dưa leo.
- Các bạn đi đâu đông thế?
Sẻ ồn ồn:
- Chưa biết à?
Chim Sâu chưa biết chuyện gì thật. Nhà chim Sâu ở cuốn tròn trên những chiếc lá ngái rải rác treo lơ lửng sát mặt đất khuất nẻo chẳng mấy ai tới. Sẻ nói:
- Lão Quạ ăn thịt hết con nhà Chèo Bẻo rồi.
Cả bọn chim Sâu kêu the thé:
- A... a...
Sẻ lại nói:
- Chúng tôi đi tìm hỏi tội Quạ.
Cả lũ Chim Sâu cùng nói:
- Cho chúng em đi với.
Giữa lúc ấy, trong một hốc cành cây gạo trên cao, cái đầu Quạ đen xì từ từ nhô ra. Chả là Quạ đã nghe tiếng léo nhéo dưới gốc cây, Quạ thức dậy. Hai con mắt hấp háy, đảo quanh. Lão đã nghe tiếng tất cả.
Lão Quạ cười khậc khậc.
- Chẳng phải đi tìm đâu. Tớ đây mà.
Quạ nhảy ra. Không biết động cỡn hay muốn giương oai, lão Quạ dang cánh ra, vồ xoay quanh, quạt bốn phía gió nổi lên vù vù.
Lũ chim Sâu còn đương giật mình vì tiếng cười khậc khậc rùng rợn, ma quái của lão Quạ, bỗng thình lình bị gió cánh Quạ tạt mạnh đến ngạt hai lỗ mũi, không thở được cả lũ loạng choạng ngã. Đứng lên, gió cánh quạt vẫn như bão, lại líu chân giúi xuống. Thế là bọn chim Sâu tán loạn, bối rối.
Chú Sẻ đã rõ ràng trông thấy Quạ.
Sẻ vội vã đi tìm Chèo Bẻo.
Sẻ ra giữa cánh đồng, gọi to:
- Chèo Bẻo! Chèo Bẻo!
Vợ chồng Chèo Bẻo đương lủi thủi đầu bờ ruộng. Còn đứng ngơ ngác chưa biết đi phía nào, nghe tiếng Sẻ:
- Lão Quạ trên cây gạo kia kìa.
Chèo Bẻo giật giọng, hỏi lại:
- Đâu? Đâu?
Đàn Sẻ với vợ chồng Chèo Bẻo nhào lên cây gạo. Những đám chim Sâu còn say gió nhưng đã tụ lại được đương ngơ ngác nhìn lên.
Đàn Sẻ lao ngay vào lão Quạ. Những con Sẻ thật hăng. Cặp mỏ như những hòn đá ném đồm độp vào mặt, vào ngực lão ngái ngủ. Từ nãy gió đùng đùng lên như thế mới chỉ là lão Quạ múa cánh, vươn vai. Lão chưa hết cơn ngái ngủ.
Lão Quạ thảng thốt bị bọn Sẻ oắt đánh đòn thình lình. Nhưng lão chẳng coi vào đâu, lão vừa cười khậc khậc, vừa lè nhè. Thật lão vẫn còn đói ngủ. Đáng lẽ còn ngủ tới trưa, nếu không loáng thoáng nghe tiếng Sẻ, tiếng Sâu léo nhéo phía ngoài.
Lão Quạ bị cả lũ Sẻ bất chợt đấm vào ngực. Lão lảo đảo, lắc lư. Nhưng những móng chân thô lố của lão vẫn quặp chặt vào thân cây gạo, không đến nỗi bị ngã ngửa. Rồi lão Quạ chớp chớp mắt nhìn ra.
Lão hét to:
- A, lũ ôn con, ôn con...
Lão Quạ hét chưa dứt tiếng, bọn Sẻ đã lại đâm sầm vào mắt, vào cổ lão. Nhưng lão Quạ đã bình tĩnh lại. Lão rũ lông, lấy thế chân đứng thẳng, nhâng nháo, vênh mỏ.
Sẻ lao tới.
Lão Quạ “này” một tiếng, lắc cổ, mỗi tiếng “này” lại một chú Sẻ lăn cù xuống tít xa. Sẻ lại xông vào. Sẻ hăng, nhưng chẳng được mấy hột sức. Như hòn đất ném vào tảng đá. Chỉ mấy lần lao vào, các chú Sẻ đã sã cánh, rơi xuống gốc gạo, nằm la liệt.
Đàn Sẻ ngã lổng chổng dưới bãi cỏ. Vẫn còn vài chú kiên nhẫn chờn vờn tìm cách đánh đòn bất ngờ. Lão Quạ lại cười khậc khậc:
- Vào đây... Vào đây...
Chèo Bẻo chồng bước ra.
Lão Quạ ngước nhìn, hỏi giỡn:
- Nhà mày đi đâu sớm thế?
Chèo Bẻo nói:
- Tao đi đòi mạng con tao.
Lão Quạ him him mắt, gật gù. Trông rõ cái đứa ác đã thành thói quen gớm ghiếc. Rồi lão nói một câu nghe rùng mình:
- Á, thịt trẻ con ngon quá. Vẫn còn thòm thèm.
Vợ chồng Chèo Bẻo rít lên:
- Tội mày... tội mày...
Lão Quạ đùa cợt, lạnh lùng:
- Hỏi tội thì tao phải đền cái gì?
Chèo Bẻo hét lên:
- Cái mạng mày! Cái mạng mày!
Lão Quạ vẫn giỡn:
- Cái mạng tôi a? Tôi đây này, mổ bụng lột xác tôi đi.
Chèo Bẻo xông vào. Những chú Sẻ ngóc dậy lại vào theo. Nhưng lão Quạ đã vỗ cánh rối mắt lên.
Lão Quạ kêu:
- Mày gầy lắm, xương thịt mùi mẽ gì đâu. Con vợ mày đẫy đà hơn, tao ăn thịt trước.
Vợ chồng Chèo Bẻo đùng đùng nhào tới. Trên cây gạo, giữa buổi sáng chan hòa nắng, nhà Chèo Bẻo xông vào đánh Quạ. Những đôi cánh tới tấp liệng như đâm thoi. Đầu cánh chao nghiêng, đâm vào ức vào bụng, rồi vút lên. Chèo Bẻo mạnh mẽ, cứng cáp, lại thêm lòng căm uất đến tột độ. Một cánh đánh vào cổ Quạ, cặp mỏ rứt lông Quạ. Lại một đầu cánh khác thúc lão đau điếng. Không thể coi thường, lão Quạ chăm chăm đỡ đòn.
Lão Quạ cứ đứng chịu trận. Không phải lão sợ, mà đấy là cái mẹo lão mới nghĩ ra. Lát sau, lão Quạ bỗng khùng lên. Vợ chồng Chèo Bẻo vừa xông tới, lão giương bốn ngón chân. Như cả cái bàn chông cắm vào. Chèo Bẻo vợ bị móng chân Quạ quào xước gần đứt cổ. Chèo Bẻo vợ ngã rơi xuống gốc cây gạo.
Chèo Bẻo vợ chết rồi.
Chèo Bẻo chồng đâm vào giữa mỏ lão đương há. Nhưng lão Quạ đã cụp mỏ lại, đập một phát. Nhát búa tạ giáng trúng đầu Chèo Bẻo. Chèo Bẻo chồng rơi xuống bãi cỏ, ngất đi.
Không biết bao nhiêu lâu, Chèo Bẻo chồng mới tỉnh. Xung quanh đã vắng lặng cả. Chèo Bẻo chống hai đầu cánh xuống đỡ, mới đứng lên được. Chèo Bẻo nhìn quanh. Có phải sự thật thế này. Bốn bên vắng vẻ như không. Chỗ chị Chèo Bẻo bị lão Quạ quật ngã xuống, chỉ còn một vũng máu. Máu ai đây? Lão Quạ đã ăn thịt sạch sành sanh cả con, cả mẹ rồi. Chèo Bẻo bàng hoàng như mê.
Mới hôm nào... mới hôm nào..
Mới hôm nào vợ chồng bay vào vòm tre, tìm nơi làm tổ...
Mới hôm nào, vợ chồng bàn nhau cho các con tập bay. Rồi sẽ đưa các con sang chơi bên kia sông.
Nhưng rồi lại tưởng tượng vẩn vơ. Ôi, những ngày vui. Ba con nằm nhô đầu ra cửa tổ. Ba cái đầu trọc tếu. Ba mỏ mọng sữa. Những con mắt thao láo. Mới nghe thoáng vu vơ tiếng động đâu đây - con chuồn chuồn rửa chân dưới mặt nước, con cóc tặc lưỡi, cặp mỏ đã lại há hoác. Nhưng bố mẹ chưa tha mồi về. Chẳng thấy động tĩnh đến cạnh mình, bọn nhóc lại thiu thiu ngủ.
- Mẹ ơi! Mùi hoa thơm thơm. Có phải mùi hoa bóng nước dưới kia.
- Không phải.
- Thế hoa ở đâu?
- Đây là mùi hoa mộc. Hoa mộc bé li ti bằng hạt gạo mà thơm xa lắm, hoa mộc ở bên cửa đền...
- Mẹ ơi, cho con đi xem hoa mộc.
Chèo Bẻo cúi nhìn vũng máu chỗ vợ ngã xuống còn vẳng nghe tiếng kêu “quạ... quạ...” cùng rợn xa xa. Chèo Bẻo vùng bay đi.