- Vậy … - Đôi mắt tròn chớp chớp - Em phải làm sao bây giờ hả? - Cứ về nhà, an tâm chăm sóc Hữu Bằng, mọi việc ở công trường để mặc tôi lo. Minh Long nói tỉnh bơ. Tịnh Nghi giãy nãy lên: - Ôi! Sao lại thế? Phải để em phụ một tay. - Phụ một tay với cách suy nghĩ con nít của cô à? - Minh Long lại mỉm cười, phất tay - Tôi không cần đâu. - Nhưng … - Tịnh Nghi vẫn ngập ngừng. - Đây là chuyện của em mà. - Đừng áy náy. - Minh Trâm nhẹ vuốt tay cô - Với uy tín của mình, anh Long sẽ giải quyết vấn đề một cách nhẹ nhàng thôi. Chỉ cần anh chịu mỡ lời là cả công ty cung ứng vật tư sẽ chấp nhận bán thiếu vô thời hạn, cũng như các chủ thầu sẽ không khó dễ đòi ứng tiền đâu. Ngại làm gì … anh chị chỉ giúp lời, không giúp được của đâu: - Thật sao? Tịnh Nghi ngây ngô hỏi. Minh Long trừng mắt: - Lời của tôi mà cô còn dám nghi sao? - Dạ Không có, không có … Tịnh Nghi lắc đầu nhanh làm cả hai vợ chồng đồng bật cười vui thích thú. - Thôi. Hãy về mà lo săn sóc cho Hữu Bằng mau khỏi bệnh, đừng bận tâm ở công trường nữa. Có rảnh thì đến đây … dạy vợ chồng tôi chăm sóc cho bé mau ăn chóng lớn kìa. Cốc nhẹ xuống đầu cô một cái, Minh Long trầm giọng: - Cô bé ngốc nghếch à! Tôi thật không hiểu Hữu Bằng kia chấm cô được điểm nào. Làm vợ tổng giám đốc … mà như con nít vậy, chẳng hiểu chút nào về kinh doanh cả. Dám mượn tôi tám trăm ngàn để giải quyết chuyện công trường, Ôi! Buồn cười … buồn cười đến chết thôi. Đáng lẽ buồn đến chết … Nghe cô kể đến đây, Hữu Bằng không nhịn nổi, bật lên cười ha hả: - Trời ơi! Thế gian này sao có người ngây thơ, ngốc nghếch như cô nhỉ? Mượn tám trăm ngàn, để Minh Long tưởng anh mạt đến nơi rồi, lại còn dám khất nợ Minh Long nữa. Trong đời này chắc chỉ có cô là dám làm thế với vị kiến trúc sư tài giỏi lừng danh nổi tiếng nguyên tắc và khó tính nhất này. - Thế mà Minh Long lại nhận lời, chuyện có ngộ nghỉnh không? Nếu chỉ nghe kể lại thôi, chắc Hữu Bằng sẽ không thể nào tin nổi. Thế mới biết sự vô tư, chân thật đáng quý hơn mưu mô, ma mãnh gấp trăm lần. Chuyện khó động trời, máy vi tính cũng phải bó tay, mà cô giải quyết dễ như trở bàn tay vậy. buồn cười thật. - Anh cũng giống như Minh Long vậy, cứ cười tôi mãi … Thấy Hữu Bằng cứ ôm bụng cười nghiêng ngửa, Tịnh Nghi nổi giận: - Có gì đáng buồn cười chứ? đâu phải tôi ngu, tại tôi chưa trải qua nên hổng biết thôi mà. - Đúng, đúng vậy. - Hữu Bằng vẫn còn cười - Không ai cười cô vì bảo cô ngu cả. Chúng tôi chỉ cười vì cô quá dễ thương, ngốc nghếch thôi. - Dễ thương ư? - Mắt Tịnh Nghi chơm chớp - Có thật là … anh cười vì tôi dễ thương không? - Thật. - Nhìn chiếc mũi cô phình to vì tự hào, Hữu Bằng lại bật cười - Cô làm tốt lắm. Thật bất ngờ. tôi không tài nào tin nổi, giữa lúc tôi tưởng mình không còn gì thì cô lại cho tôi tất cả. tôi thật lòng cảm ơn cô và không biết lấy gì đền đáp. - Dễ thôi mà. - Tịnh Nghi cười nhí nhảnh, tay xoa bụng - Xin hãy chở Tôi đi ăn một món gì, tôi đói bụng lắm rồi. - Bún riêu cua có được không? Hữu Bằng nhướng mắt, Tịnh Nghi nhảy cẫng lên ngay: - Ồ! Thế còn gì bằng. - Vậy chúng ta đi chứ? Hữu Bằng vui vẻ cùng cô bước r axe. Cho tay vào túi kiểm tra, anh thầm nhủ: hôm nay sẽ không nghe lời cô, sẽ không giấu xe vào con hẻm và cởi bỏ áo veste đâu. Hôm nay anh sẽ trả tiền và giành lại sĩ diện hôm nào nữa. Ừ! Giám đốc thì giám đốc có sao đâu. Bộ giàu rồi không thể ăn bún riêu ở quán bình dân được hay sao? - Bà giám đốc làm gì cứ nhìn ra cữa thế? Nhớ chàng rồi phải không? Thấy Tịnh Nghi hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra cổng. Một cô tiếp viên chọc nghẹo. - Chỉ mới trể năm phút thôi mà, làm gì nôn nóng thế? - Tại mày ngu nên hổng biết đó thôi, Vợ Chồng người ta dầm ấm, chỉ năm phút trễ đã bằng thế kỹ dài. - Ôi! thật vậy sao? Bà giám đốc ơi! Bà kễ đi. Có phải ở nhà ông giám đốc cưng bà ;ắm phải không hả? - Bà thật là có phước đó. Bao nhiêu cô gái đẹp đến đây đều bị Ông chê cả, chỉ chấm một mình bà thôi. - Rồi sao, mày ganh hả? - Hổng dám đâu. Không đáp trả lời chọc ghẹo, Tịnh Nghi chỉ biết cười thầm. Giá mà họ biết được, mình và Hữu Bằng chỉ la vợ chồng hờ thì sao nhỉ? TRòn mắt lên kinh ngạc hay lắc đầu nguây nguây, bảo mình chẳng tin đâu. Hữu Bằng thương yêu cô đến thế cơ mà. Yêu thương... Lòng Tịnh Nghi bổng se thắt buồn. Điều đó chẳng bao giờ xẫy ra đâu. Mấy ngày nay, ân cần với cô, Chẳng qua anh muốn trả ơn cô đã giúp mình giải quyết công việc vẹn tròn và che mắt thế gian thôi. Anh muốn chứng tỏ với mọi người mình là người chồng cưng vợ, một người đàn ông hết mực ga lăng, lại muốn giấu nội và ba việc đã bỏ mặc cô quản lý các nhà hàng, nên trưa nào cũng về dùng cơm với cô thôi. Chả là, không hiễu sao dạo này, trưa nào nội cũng sai con sen đem cơm ra nhà hàng cho anh và cô dùng cả, dù đồ ăn thức uống ở nhà hàng chẳng thiếu gì. Chỉ là đóng kịch, che mắt thấ gian thôi. Tịnh Nghi vẫn biết, vẫn nhớ là mình vừa lãnh lương cho nhừng điều ấy diễn ra. Nhưng không hiễu sao, hôm nay lòng cô lạo nôn nao một nỗi chờ mong trông ngóng, khi qúa giờ cơm mà không thấy Hữu Bằng trỡ về như thường lệ. Cô không thể tập trung, không làm gì được ngoài việc chờ nghe tiếng xe quen thắng xịch trước sân. Ngày nào Hữu Bằng cũng về đúng mười hai giờ, hôm nay lại về trễ thế? Anh có công chuyệm gì ư? Tịnh nghi đưa tay cầm điện thoại. Cô muốn gọi điện thoại cho anh quá... Nhưng lại sao phải gọi? Anh về sớm hay muộn thì can hệ gì đến cô đầu? Không khéo lại bị ảnh mắng cho một trận, dư hơi qúa. Đặt điện thoại xuống bàn, lòng Tịnh Nghi lại hoang mang, lo lắng. Liệu anh có gặp chuyện gì không? Tông xe hay bệnh cũ tái phát? Ôi! Sao mồ hôi rịn khắp người cô như vậy? Mình yêu Hữu Bằng rồi chăng? Một ý tưởng chợt hiện qua suy nghĩ. Không Tịnh Nghi vội lắc đầu xua đuỗi nó đi. Chẳng thể nào đâu. Cô không bao giờ yêu Hưu Bằng, không bao giờ cả? Mình đang tự đối lòng thôi. Tịnh Nghi cănmối kềm tiếng khóc. Hơn lúc nào hết, cô nhận thức tình yêu mình đang có với anh. Không phải bây giờ, mà từ lâu rồi, chỉ tại cô mơ hồ, Ngơ ngác chưa nhận biết thôi. Nếu phông phải tình yêu thì động lực nào giúp cô thức đêm chăm sóc anh không biết mệt. Nếu chỉ là một nhân viên ăn lương chủ, thì cớ gì cô lại lo lắng cuống cuồng khi anh gặp khó khăn? Nếu chỉ là vai diễn trên sân khấu thì tại sao tim cô lại rung động bồi hồi, lại sung sướng cãm động đến rơi nước mắt trước từng cữ chỉ ân cần săn sóc của anh? Nếu là hai người xa lạ thì cớ gì, cô lại nôn nao mong ngóng chờ cơm anh như thế? Hữu Bằng đã chinh phục trái tim cô bằng sự lạnh lùng kiêu ngạo đầy nam tính, hay bằng sự giàu sang, vẽ uy quyền của một giám đốc tôn nghiêm? Tất cả đều không phải, Hữu Bẵng đã chinh phục cô bằng con người thật của mình, một con người mà ngoài cô ra, không một ai hiểu nổi. Anh không kiêu ngạo, lạnh lùng, tàn nhẫn như vẽ bên ngoài mọi người lầm tưởng. Trái tim anh nhân hậu, dịu dàng và tế nhị biết bao. Nhất là từ khi khi được nội cho biết lý do câm ghét con gái của anh, cô càng thấy thương anh hơn bao giờ hết. Thế gian này còn tình cãm nào thiêng liêng hơn tình mẫu tử, vậy mà Hữu Bẵng lại không hữong được diễm phúc này. Thật tột nghiệp biết bao. Tịnh Nghi ước sao mình có thể bù đắp cho anh mất mát kia và cũng như mong có một ngày, xoá được thành kiến sai lằm đó trong anh. Không phải phụ nữ trên thế gian này ai cũng vô tình và độc ác như mẹ của anh đâu. - À! Chính là mày rồi. Lần này thì đừng hòng thoát. Mày đã làm cô ấy giận tao... Chợt có tiếng ồn ào dậy lên từ phía đám đông thực khách, Tịnh Nghi giật mình ngẫn dậy. Đưa tay vuốt mặt, đứng lên, cô biết có một khó khăn mình cần giải quyết. - Tịnh nghi đâu rồi? Vừa bước xuống xe. Hữu Bằng nôn nóng hỏi ngay. Cô tiếp viên nhìn bó hoa trên tay anh cười tinh nghịch. - Dạ, cô Tịnh Nghi vào phòng số sáu giải quyết rắc rối với khách rồi. Ngưng một chút cô ra hỏi - Sao hôm nay cậu chủ về muộn thế, đễ cô chủ trông đứng trông ngồi... sốt cả ruột. - Cô ấy chờ ta về dùng cơm thật ư? Hữu Bằng như ngạc nhiên. Cô tiếp viên trách nhe. - Thật sao không thật. Cô ấy còn khóc vì nhớ cậu chủ nữa kìa, chắc là đang giận lắm. - Thật à? Hữu Bằng hỏi một câu ngớ ngẫn rồi sãi bước nhanh về phía Tịnh Nghi. Có rắc rối với khách à? Tịnh Nghi có giải quyết được không? cô ấy lại đang giận mình ư? Cô tiếp viên lại nói thêm, châm chọc mình rồi, chứ tại sao Tịnh Nghi phải chờ mongrồi khóc chứ? Nói vậy chứ Hữu Bằng cũng nghe lòng ray rứt lắm. nh không phải cố tình về trễ, bắt Tịnh Nghi phải chờ đâu. Chỉ tại vợ chồng ông Trần cứ này ép mãi, anh mớ nán lòng ở lại dùng tiệc với họ thôi. Suốt buỗi tiệc, lòng anh cứ nôn nao, ray rựt Một cái gì cứ thôi thúc, khiến anh chỉ muốn chạy vê với TịnhNghi. Không phải nhớ, mà là trách nhiệm, là cái gì tương tự thế. Linh tính như báo với anh rằng, cô đang chờ anh về dùng cơm đó. Mấy lần toan gọi điện bảo cô hãy dùng trước đi, rồi lại không gọi. Hữu Bằng lạ lắm hỏi mình, sao lại thế? Sao phải bận tâm lo lắng. Co ta no hay đói gì thì can dự gì đến anh? Chưa chắc cô ta phải chờ mình. Mà tại sao phải chờ? Vô lý thật. Không khéo gọi về sẽ được câu " tôi ăn rồi " thì ê cả mặt, vớ vẫn. Yên tâm được một lúc, đến khi tan tiệc trở về, Hữu Bằng lại thấy chẳng an lòng. Tự nhiên anh thấy mình có lỗi với Tịnh Nghi. Lần thứ nhất trong đời, anh biết thế nào là lo lắng, là sợ bị giận, bị trách hờn. Đễ bỗng nhiên anh cho xe dừng trưo8'c một tiệm bán hoa mua một bó lay ơn thật đẹp. Cầm bó hoa trên tay, ngắm nó trên suốt đường về, lòng Hữu Bằng cứ bâng khuâng, ngạc nhiên mãi, sao những bông hoa này sao đẹp qúa, như từ trước đến giờ anh chưa thấy vậy? Chà! Nhận những bông hoa tươi thắm xinh đẹp thế này, Tịnh Nghi chắc chẳng nỡ lòng giận anh đâu. - Thôi anh à. Em nó nhỏ không biết, lỡ dại một lần, xin anh rộng lòng tha thứ. Nép sát vào cửa kịn, Hữu Bằng nhìn thấy tịnh Nghi đang nhẫn nại cầu xin vị khách giúp một em bé bán hoa. Nhưng ông ta dường như đã qúa say nên... - Tha thứ à? Không được. Nó đã làm tôi mất mặt với người yêu, còn báo hại nàng giận ta đến bây giờ. Ta nhất định phải phạt nó uống hết ly rượu này. - Ông ơi! Con không biết uống bia đâu, Đứa bé oà khóc. Bây giờ Hữu Bằng mới nhìn đến đứa bé. Một bé gái trạc mười bốn, mười lăm tuổi, nét mặt sáng sủa nhưng xanh xao ốm yếu, tay nó ôm một l?ng đầy những hoa hồng. - Hay là ông đánh con đi. - Tao không cần đánh mày đâu Vị khách dằn mạnh ly bia xuống mặt bàn - Hoặc mày uống hết ly bia, hoặc mày đưa tất cả hoa và số tiền bán được ra đây. Đứa bé đã làm gì để bị trừng phạt như thế nhỉ? Hữu Bằng cảm thấy bất bình, nhưng chưa vội bước ra ngay, anh muốn thử xem tài nghệ của Tịnh Nghi. Mọi người ai cũng bảo cô thông minh nhạy bén, có tài ứng phó trước những trường hợp thế này, nhưng... anh chưa chứng kiến bao giờ cả. - Sao hả? Chọn mau đi, đừng làm mất thời gian của tao nữa. Vị khách lại gầm lên. Đứa bé thút thích giây phút, rồi quyết định nâng ly bia lên. - Khoan đã! Tịnh nghi chợt đưa tay cản lại. Vị Khách hung hãn trợn mắt. - Cô muốn can thiệp hả? - Tôi không can thiệp Tịnh Nghi cũng cứng rắn - Chỉ muốn uống giùm đứa bé ly bia của ông thôi. - Được Vị khách ngây người ra bất ngờ rồi bật lên cười ha hả trong tiếng vỗ tay tán thưởng của bạn bè - Nếu cô một hơi uống cạn ly bia này, tôi nhất định sẽ tha cho đứa bé. - Được Tịnh Nghi giằng lấy ly bia khỏi tay đứa bé đưa lên môi tu ừng ưc. Trời ơi! Hữu Bằng trợn tròn đôi mắt. Thế mà cũng gọi là ca;ch giải quyết à? Tịnh Nghi chẳng đáng đươ,c khen tặng là thông minh, nhạy bén đâu. Nếu cô cứ giải quyết mọi chuyện theo cách luôn nhận thiệt thòi về mình, thì cô đúng là ngu nhất xứ. Mà tửu lượng của Tịnh Nghi cũng cao qúa nhỉ? Chớp mắt mà đã uống cạn ly bia đầy như vậy. Hữu Bằng nghe nễ phục. Chưa vội bước vào ngay, anh đứng yên chờ xem đến phút cuối cùng. - Ly bia đã uống cạn. Bây giờ đứa bé đi được rồi chứ? Đặt cái ly rỗng xuống bàn Tịnh Nghi nghiêm giọng. Gã khách say chẳng còn lý do gì bắt bẻ, đành để Tịnh Nghi dắt đứa bé đi. Đến một góc khuất, cô đột ngột dừng chân đứng lại. Dùng tay áo lau nước mắt cho đứa bé, cô gằn giọng: - Sao em lại làm như vậy? Sao lại lặt bỏ hết những cánh hoa hồng, chỉ bán nụ hoa thôi? - Em Không phải tự nhiên lặt bỏ hết cánh hoa đâu... Đứa bé vẫn còn thút thít - Chỉ tại em bán ế, hoa nở... những cánh ngoài tàn hết em phải lặt bỏ mà thôi. - Bán hoa ế cho khách... Tịnh Nghi trợn Mắt - Em có biết làm vậy là không đúng, là lừa dối khách không? Có lẽ từ nay chị sẽ không cho em vào nhà hàng bán hoa nữa. - Đừng chị Ơi, đừng đuổi em Đứa bé chợt khóc oà. - Em không định lừa dối khách hàng đâu. Thưòng thì hoa bán ế, em vẫn bỏ hết. Nhưng mấy ngày nay, mẹ em vào bệnh viện, em lại không có tiền nên mới làm ẩu như vậy. Em hứa với chị, từ nay sẽ không làm nữa. - Mẹ của em vào bệnh viện ư? Hạ giọng, Tịnh Nghi nói với vẻ quang tâm - Thế mẹ em bị bệnh gì? - Mẹ em không bị bệnh gì Đứa bé đưa tay quẹt ngang dòng nước mắt - Chỉ bị xe đụng gẫy chân thôi. - Trời đất! Tịnh nghi kêu to hốt hoảng - Bao lâu rồi? - Dạ, một tuần rồi Đứa bé khóc nghẹn ngào - Chân mẹ em bây giờ phải băng bột trắng tinh. Bác sĩ bảo phải sáu tháng mới có thể đi đứng bình thường được. - Tội nghiệp chưa! Thở ra, Tịnh NGhi dịu dàng đưa tay vuốt tóc đứa bé. Nó lại kể trong nước mắt: - Nhà em bây giờ khó khăn lắm. Mẹ dã không thể gánh chè đi bán, còn phải uống một ngày hơn mười ngàn tiền thuốc. Em ban ngày đi học, chỉ đi bán ban đêm và chủ nhật, nên kiếm không được bao nhiêu. Túng qúa, em mới làm liều, xin chị đừng đuỗi em. Không được đi bán, em và mẹ em sẽ chết đói đó. - Chị không đuuổi em đâu Tịnh Nghi lại lau nước mắt cho đứa bé - Em cứ việc đến đây bán tự nhiên. Tới chừng về, hoa còn ế bao nhiêu, cứ đem đến chị. Chị sẽ mua hết giùm em. - Ôi! Em không làm như vậy được đâu... Đứa bé lắc đầu - Ai lại bắt chị mua hoa ế chứ? - Cứ bán cho chi. Tịnh Nghi vui vẽ - Vì chị cần trang trí cho bàn tiệc mà. Nào, đưa chị xem, hôm nay còn bao nhiêu hoa hả? - Còn những tám hoa... Đứa bé đếm những bó hoa trong lẵng - Nhưng em không bán cho chị đâu, vì toàn là hoa ế... chỉ có nụ thôi. - Không sao Tịnh Nghi ôm hết những bó hoa ra khỏi lẵng hoa - Bao nhiêu hả? Có phải mười ngàn một bó không? - Dạ phải Đứa bé gật đầu - Nhưng em chỉ lấy chị tất cả hai chục ngàn thôi... giá vốn - Ngốc à! Bán vốn th`i lấy gì mua thuốc cho mẹ hả? Tịnh Nghi lườm yêu nó - Chị vẫn mua em mười ngàn một bó, còn "boa" luôn cho em hai chục ngàn nữa. - Nhưng... đứa bé không nhận tiền, ngơ ngác hỏi. Sao chị lại tốt với em như vậy hả? - Vì... Mỉm cười, Tịnh Nghi nhẹ xoa đầu nó - Em là một đứa bé ngoan, hiếu thảo với mẹ nên chị yêu, chị qúy. Nhận đi em. - Da. Đứa bé nhận tiền, rưng rưng - Chị tốt qúa, em cảm ơn chi. Tịnh Ngi vẫy chào đứa bé rồi nhẹ đứng lên. Bên ngoài, Hữu Bằng cũng nghe sống mũi cay xè. Anh không hiểu sao câu chuyện đứa bé lại làm anh xúc động nhiều đến thế. - Ồ, Hữu Bằng! Anh về rồi ư? Đẩy cửa bước ra, bất chợt gặp ngay Hữu Bằng đứng đó. Tịnh Nghi kêu lên mừng rỡ - Sao anh về trể thế? - Tôi có chút chuyện. Tặng cho cô nè. Chìa bó hoa ra, Hữu Bằng đột nhiên nghe xấu hổ. Anh muốn thu hồi lời nói lẫn bó hoa kia lại qúa. - Ồ! Lại hoa à? - Hôm nay là ngày hội hoa sao ấy Nâng bó hoa lên mũi, cô nói tiếp - Thơm qúa, hoa đẹp qúa - Cám ơn anh - có gì đâu Hữu Bằng Khoát tay - Của một cô gái tặng cho tôi, tiện tay nên mang về cho cô thôi. - Vậy ư? Nụ cười trên môi vụt tắt. Tịnh Nghi dằn dỗi đưa cả hai bó hoa cho cô tiếp viên đứng gần - Cấm vào bình hộ tôi. Sao lại như vậy nhỉ? Hữu Bằng đưa tay gãi tóc, không hiểu cho hành động của mình. Rỏ ràng anh đã cố tình mua hoa tặng Tịnh Nghi, lại không dám nhận. Sao anh lại sợ cô biết mình quan tâm đến cô đến vậy nhỉ. Mà nói như vậy thì còn tệ hại hơn đừng mua hoa nữa. - Ăn cơm chứ? Vẽ hân hoan vui vẽ không còn nữa, Tịnh Nghi hỏi lạnh lùng. - Ờ thì ăn Cái bụng no căng vì vừa dự tiệc xong, nhưng Hữu Bằng không đành lòng từ chối. Vừa bị cụt hứng bó hoa, lại phải ngồi ăn một mình nữa, chắc Tịnh Nghi buồn lắm - Lại món canh này hả? Ngoảnh ngang không trả lời anh, Tịnh Nghi và một miếng cơm to, cố nuốt bởi cục gì nghẹn ngang cuống họng. Được người đẹp tặng hoa, lại còn đem về nhà chọc tức mình thì...