Một giọng nói nhấn mạnh: - Hãy uống cái này. Norma run rẩy và tầm nhìn của cô đượm cảm giác ngây dại. Cô co quắp trên chỗ ngồi. Lệnh được lập lại và lần này, cô vâng lời. Rượu đã đốt cháy cuống họng cô và khiến cô phải ho lên. - Quá… quá nặng, cô nói hổn hển. - Nó giúp cô trấn an lại. Chút nữa, cô sẽ thấy khá hơn. Không nên động đậy và hãy chờ đợi. Cơn chóng mặt tan biến. Hai gò má của cô đã đỏ hơn và cơn run đã dịu bớt. Lần đầu tiên cô nhìn quanh mình, ngắm cảnh quan. Cái cảm giác sợ hãi và kinh sợ đã xâm chiếm cô, nay đã tan dần và sự việc lần lần trở lại trạng thái bình thường. Cô đang ở trong một căn phòng lớn cỡ trung bình, được bày biện với vẻ thân thuộc. Một cái bàn làm việc, một cái sập, một ghế bành, một ghế tựa và, trên cái bàn nhỏ, là một ống nghe với một dụng cụ, theo ý nàng, được dùng vào việc khám mắt. Sự chú ý của nàng tập trung vào người đàn ông đang đứng trước nàng: khoảng ba mươi tuổi, tóc hung với khuôn mặt hấp dẫn. Người đàn ông gật gật đầu. - Cô đã bắt đầu hồi phục lại rồi chứ? - Tôi… tôi nghĩ như vậy. Tôi… ông… có việc gì đã xảy ra với tôi vậy? - Cô không nhớ ra được nữa à? - Giao thông. Tôi… Tôi.. Nó đã lao vào tôi… vào… Nàng ngước mắt về phía ông ta: - Tôi đã bị một chiếc xe ủi vào và té nhào. - Ồ! Không, cô không bị lật nhào. Tôi đã thu xếp cho việc đó không thể xảy ra. - Ông? - Quả thực, cô đã đứng ngay giữa lòng đường, một chiếc xe hơi đã chạy tới và tôi đã kịp thời lôi cô ra khỏi đường đi của nó. Lúc đó cô đang suy nghĩ tới việc gì mà lại chạy ra giữa đường vậy? - Tôi không nhớ nữa. Tôi. Đúng rồi, tôi nghĩ là mình đang lo nghĩ tới một việc gì đó. - Đã có một xe hiệu Jaguar chạy với lốc độ rất mau và phía kia là một xe buýt đang đổ xuống, người lái xe Jaguar không có dụng ý cho xe đụng vào cô, phải vậy không? - Tôi... không, không. Tôi tin chắc rằng không! - Tôi thú nhận là đã thoáng có một ý kiến... Có thể là như vậy không? - Ông muốn nói gì? - Nghĩa là một tai nạn được tính toán trước? - Ông muốn nói gì với câu được tính toán trước? - Thực tình, tôi muốn tự hỏi cô có ý định tự tử không? Ông ta nói thêm bằng một giọng nhỏ nhẹ: Đó có phải là ý định của cô không? - Tôi... không... không... tất nhiên là không rồi, chúng ta hãy xem xem! - Nếu đó là ý định của cô, cô đã lựa chọn một cơ hội thật kỳ quặc. Giọng nói của ông ta hơi thúc giục. Nào, cô phải nhớ một điều gì đó chớ? Nàng lại bắt đầu run rẩy. - Tôi nghĩ rằng... tôi nghĩ rằng mọi thứ đã chấm dứt. Tôi nghĩ rằng... - Vậy là cô đã quyết định mình phải chết. Vì sao? Cô có thể nói cho tôi biết. Một người đã yêu hả? Các câu chuyện về tình cảm làm chúng ta đã sa sút tinh thần lắm. Mặt khác, cô luôn luôn nghĩ rằng nếu cô chết đi, anh ta sẽ bị hối hận đời đời… Nhưng, chúng ta không nên tin vào ảo tưởng này. Thiên hạ không ai ưa mình bị cảm thấy cô đơn, hay công nhận rằng vì lỗi của mình, đã xảy ra một điều gì đó thật bi thảm. Có khả năng, trong trường hợp như vậy, chàng trai chỉ sẽ thốt lên: “Tôi luôn luôn có ý tưởng rằng cô ấy có tâm thần rối loạn. Nói chung, đó là một nhận xét đúng với cô ấy". Tôi khuyên cô hãy nhớ lấy câu nói này, cô bạn gái ạ, lần sau, khi cô muốn nhảy vào một xe Jaguar thì hãy nghĩ một chút tới người lái chiếc xe hơi. Có đúng vì một người yêu không? Hắn đã bỏ rơi cô à? - Không! Ồ! Không! Hoàn toàn trái ngược lại. Anh ta đã muốn cưới tôi mà! - Tôi không nhìn thấy đó là một lý do để chui vào gầm một xe hơi. - Tôi đã hành động như vậy bởi vì… Làm sao tôi đã tới đây? - Với tôi, bằng xe tắc-xi. Cô xem ra đã không bị thương, chỉ có một vài chỗ bầm, nhưng xem ra cô bị đau đớn về một cú sốc thần kinh. Tôi đã hỏi địa chỉ của cô, và cô đã nhìn tôi, tỏ vẻ không hiểu tôi nói gì và vì thiên hạ đã bắt đầu xúm đông quanh chúng ta, tôi đã gọi một xe tắc-xi và đem cô về đây. - Đây là một phòng khám bệnh của bác sĩ? - Phải! Và tôi chính là bác sĩ. Tên tôi là Stillingfleet. - Nào! Nào! Bình tĩnh lại nào! Trước đây mười phút cô đã nói về một trong những người đó. Cô có gì chống đối các bác sĩ như vậy? - Tôi sợ! Tôi sợ rằng một ông bác sĩ sẽ ra lệnh cho... - Nào, cô gái, cô đâu có hỏi thăm tôi về lãnh vực chuyên môn đâu. Xin cô hãy xem tôi như là một người lạ mặt bình thường đã lao mình cứu cô khỏi cái chết, hay đúng hơn là tránh cho cô khỏi phải thấy mình nằm trong một bệnh viện và với một cái chân gãy lìa, hay phải chịu bại liệt trong suốt thời gian còn lại của cuộc đời. Nếu là trước đây, cô đã bị đưa ra tòa án rồi, nếu cô quyết tâm, cô có thể thực hiện lại cái ý định của mình. Cô thấy không? Cô không thể nói rằng tôi đã không thẳng thắn với cô! Tôi mong cô cũng thẳng thắn như vậy và cô hãy giải thích cho tôi rõ vì sao cô lại sợ các ông bác sĩ? Họ đã làm gì cô? - Chẳng làm gì cả. Không ai đã làm gì tôi cả. Nhưng, tôi đã sợ rằng họ… - Họ? - Rằng họ đã quyết định nhốt tôi! Stillingfleet ngước đôi lông mày màu hung. - Vậy thì… cô cho tôi một ý nghĩ kỳ lạ đối với một người bác sĩ. Vì sao tôi lại muốn để cho người ta nhốt cô lại? Cô có muốn một tách nước trà không? Hay cô muốn một viên cô-ca-in, hoặc thuốc an thần? Đó là những thứ mà những thanh niên ở tuổi cô hay dùng. Cô đã nếm thử rồi phải không? Nàng lắc đầu. - Không… không thực sự. - Tôi không tin cô! Dù sao, vì lẽ gì cô lại hoảng hốt như vậy? Cô không thực sự là điên chứ? Tôi đáng lẽ không nên nói ra điều đó. Các bác sĩ không ai muốn nhốt thiên hạ cả. Các nhà thương điên đã tràn ngập rồi. Thật khó nhét thêm vào đó một người nữa. Gần đây, người ta đã phải thả ra một số lớn… vì không thể nào khác. Họ đã ném những người này ra khỏi cửa, một số người trong đó đáng lẽ phải được nằm lại. Nhưng trong cái đất nước này, ở đâu cũng có nạn nhân mà! Vậy thì sao? Ông ta nói tiếp. Cô thích gì? Một thứ gì trong tủ thuốc của tôi hay một tách nước trà nóng? - Tôi… tôi sẵn lòng dùng một tách trà. - Của Ấn Độ hay của Trung Quốc? Đó là điều mà người ta cần hỏi cô, phải vậy không? Chú ý là tôi không chắc là đã có trà Trung Quốc. - Tôi ưa loại kia hơn. - Tốt. Ông ta mở cánh cửa ra vào và hét lên: Annie, một ấm nước trà cho hai người. Xong ông ta trở về chỗ ngồi. - Bây giờ, cô gái, cô hãy hiểu cho kỹ điều này nhé. Cô tên gì nhỉ? - Norma Res… Res…. - Nói tiếp đi! - Norma West. - Cô West, chúng ta hãy sắp xếp sự việc lại. Tôi không chữa chạy cho cô và cô cũng không yêu cầu tôi khám cho cô. Cô là nạn nhân của một tai nạn giao thông. Chúng ta nhìn vấn đề từ cách đó và cũng từ cách đó, chúng ta cùng xem xét các sự việc đã diễn ra. - Lúc đầu, tôi đã muốn gieo mình từ một cây cầu. - Nói riêng nhé! Không dễ đâu! Ngày nay, những nhà xây cầu đã trở nên thận trọng hơn trước rồi. Chúng ta phải trèo lên cao, đó là một động tác khó khăn và rắc rối và một người bộ hành nào đó sẽ đủ thì giờ để giữ ta lại. Để trở lại sự phân tích của tôi, tôi đã đưa cô về nhà mình vì tâm trạng của cô đã ngăn cản tôi biết được địa chỉ của cô. Cô ở đâu? - Tôi không có địa chỉ. Tôi… Tôi không sống ở đâu cả. - Thật lý thú! Cảnh sát bảo đó là "không có chỗ ở ổn định". Cô ngồi ở các bến tàu trọn đêm, chờ các buổi sáng? Nàng ném cho ông ta một cái nhìn nghi ngờ. - Tôi đáng lý phải báo cho cảnh sát biết về tai nạn, nhưng tôi không bị bắt buộc. Tôi muốn nghĩ rằng, bị chìm trong một cuộc suy tư dài, cô đã đi qua đường mà không để ý xem là đường có trống không. - Ông thật không giống với ý niệm của tôi về những người bác sĩ chút nào. - A! Thực lòng, tôi đã thưởng thức rất nhiều sự mất ảo tưởng. Thành thực mà nói, trong hai tuần lễ nữa, tôi sẽ bỏ phòng khám này để đi di cư sang Úc. Vì vậy, cô không có gì phải sợ về tôi cả. Nếu cảm thấy thanh thản, cô có thể nói với tôi vì sao cô lại nhìn thấy những con voi leo lên tường, vì sao cô lại nghĩ rằng các cành cây đã kéo dài ra để tìm cách bóp lấy cổ cô, cái năng lực siêu phàm đã khiến cô nhìn thấy con quỷ sứ trong một số người… những trò đại khái như vậy, tôi sẽ không có phản đối. Nhưng thực tình, tôi thấy cô hoàn toàn còn tâm trí lành mạnh, có thể nói như vậy. - Tôi không tin là mình được như vậy. - Có lẽ cô có đủ lý do, Stillingfleet nhân nhượng một cách vui vẻ. Và nếu cô kể ra những lý do đã khiến cô nghĩ như vậy… - Tôi có những việc làm mà sau đó tôi không còn nhớ được nữa... Tôi nói cho người ta nghe những hành động đã qua của tôi nhưng, rồi sau đó, tôi quên là mình đã nói những gì. - Thật đơn giản, có phải là cô đã có một trí nhớ rất kém? - Ông không hiểu đâu! Tất cả đều là những chuyện rất xấu. - Một sự ám ảnh của một con người ngoan đạo? Cũng là bình thường… - Không! Không có liên quan gì tới tôn giáo cả. Hoàn toàn chỉ là một vấn đề của sự căm thù. Có tiếng gõ cửa thật kín đáo. Một người phụ nữ đứng tuổi đặt trên mặt bàn một khay trà và lặng lẽ rút lui. - Cô dùng đường không? Người bác sĩ hỏi. - Xin ông. - Cô là một cô gái biết điều. Đường rất tốt khi ta bị một cú sốc. Ông rót trà, đưa cô hủ đường và ngồi lại chỗ mình. Chúng ta đang nói về gì nhỉ? À! phải rồi! Về sự căm thù. - Ta không thể căm thù một người tới mức cầu mong cho người đó chết phứt đi, phải không? - Ồ? Không. Nhưng đó là một điều tự nhiên. Tuy vậy, dù cảm xúc có cuồng nhiệt tới đâu, cũng không dễ dàng tự biến mình thành một người thi hành bản án. Bộ óc con người được trang bị một bộ phanh tự nhiên, nó can thiệp ngay vào những lúc cần thiết nhất. - Cái cách thức mà ông trình bày đã làm cho câu chuyện trởơ nên rất bình thường... Norma nhận xét, thất vọng. - Bởi vì nó rất bình thường! Bọn trẻ nhỏ có phản ứng này gần như mỗi ngày. Chúng nổi nóng lên, nói với cha mẹ chúng: "Ba hay mẹ ác quá, con căm thù ba hay mẹ! Con cầu chúc cho ba hay mẹ hãy chết đi". Các bà mẹ, thường rất thạo đời nên không chú ý tới việc này. Khi lớn lên, người ta còn căm thù hơn nhưng không còn xem trọng việc đó. Hay nếu có… thì, người ta vào nhà tù. Đó là hậu quả của một hành động khó khăn trong việc thực hiện kinh tởm. Cô không bày đặt ra câu chuyện này chớ? Ông ta hỏi, giọng dứt khoát. - Tất nhiên là không rồi! Norma ngước đôi mắt ánh lên sự tức giận. Ông không tin là tôi nói lên những điều kinh sợ tới vậy nếu chúng không phải là sự thật sao? - Thật tình, tôi lại phải trả lời rằng đó là một thái độ rất tự nhiên ở một số con người. Họ thích được kể lại những chuyện kinh tởm về họ - Ông cầm lấy cái tách không từ tay nàng - Cô căm thù ai vậy, vì sao và cô ước mong gán cho họ điều gì? - Tình yêu có thể biến thành nỗi căm thù! - Ồ! Ồ! Thế là chúng ta đã ở trong một vở bi kịch rồi. Nhưng, này cô gái, cô cũng nên nhớ cho rằng nỗi căm thù cũng có thể biến thành tình yêu. Và cô tin rằng trong ý định của cô không hề có bóng dáng của tình yêu. Có phải hắn là bạn cô và hắn đã bỏ rơi cô. - Không, không. Đó là... bà dì ghẻ của tôi mà. - Một ví dụ xa xưa về mẹ ghẻ và con chồng! Thật là lố bịch! Vào tuổi cô, cô không thể thoát khỏi một bà dì ghẻ sao? Bà ta đã làm gì cô nào, loại trừ cái việc đã lấy người cha cô? Cô cũng căm thù ông ấy sao? Cô đã gắn bó với ông ấy tới mức từ chối việc chia sẻ tình cảm chăng? - Không phải những chuyện như thế! Không phải như thế! Tôi rất yêu cha tôi. Ông đã... ông đã… tôi cho rằng đã tuyệt diệu. - Cô nghe đây. Tôi sẽ gợi ý cho cô một điều. Cô có thấy cái cửa ra vào kia không? Norma quay đầu lại và nhìn kỹ cánh cửa với vẻ phân vân. - Một cái cửa ra vào hoàn toàn bình thường, phải không? Không khóa lại bằng khóa. Cửa mở và tự đóng lại bình thường. Cô đi lại đó tự mình thử xem sao. Cô đã trông thấy bà giúp việc đi vào rồi đi ra. Nói tóm lại, không có sự gian trá nào. Cô hãy đứng dậy và đi ra mở cửa. Norma từ từ đứng dậy và ngập ngừng đi lại mở cửa. Xong cô quay lại nhìn ông với vẻ dò hỏi. - Tốt. Cô đã nhìn thấy gì nào? Một hành lang hoàn toàn bình thường, có lẽ đã phải sơn lại, nhưng vì tôi sắp đi rồi, đó là một chi phí vô ích. Bây giờ cô hãy đi tới cửa vào nhà, mở nó ra, đi xuống những bậc thang và cô nhận thấy cô hoàn toàn tự do và không có ai tìm cách giữ cô lại. Một khi đã nhận thấy mình có thể đi ra khỏi nơi này bất cứ lúc nào mình muốn, mời cô trở về nghỉ nơi cái ghế bành êm ái này và hãy thuật lại cho tôi nghe tất cả về cô. Sau đó, tôi sẽ cho cô những lời khuyên quí báu của tôi. Cô không bắt buộc phải làm theo chúng. Vả lại, thiên hạ ít chịu nghe theo những lời khuyên mà người ta phán cho họ. Nhưng nếu nghe theo chúng, cô sẽ không gặp điều xấu hơn đâu. Đồng ý chớ? Cô gái đi qua hành lang bằng đôi chân loạng choạng, mở cánh cửa, đi xuống bốn bậc thang và ngắm nhìn con đường với những ngôi nhà sang trọng nhưng không có nét riêng. Cô không nghi ngờ việc bác sĩ Stillingfleet đang quan sát cô ở phía sau bức rèm cửa sổ. Sau một lúc, cô quay lại và dáng đi chắc chắn hơn, cô nhìn phòng khám bệnh. - Ổn chứ? Người bác sĩ hỏi. Cô đã tin chắc rằng tôi không hề muốn làm gì không tốt với cô cả chứ? Cô gái trả lời bằng một cái gật đầu. - Tốt. Mời cô ngồi xuống chỗ kia. Cô hút thuốc không? - Ơ… tôi… - Chỉ ma túy không thôi phải không? Không cần phải trả lời tôi, không có gì quan trọng cả. - Nhưng, không! Không… tôi không hề dùng thứ gì như vậy cả. - Tôi rất muốn tin lời cô. Tốt, bây giờ cô hãy kể lại câu chuyện của cô đi. - Thực tình, tôi không có gì để kể lại cả. Ông cho phép tôi nằm xuống trên cái sập kia chớ? - Sao? À! Để cho cô có thể nhớ lại các giấc mơ và tất cả các trò kỳ dị phải không? Không, cô không cần nhọc công như vậy. Tôi chỉ muốn biết được dĩ vãng của cô mà thôi. Nơi mà cô đã ra đời, cô đã sống ở nông thôn hay tại thành phố, cô có anh chị em không? Cái chết của bà mẹ chắc đã làm cô bị đảo lộn lắm phải không? - Tất nhiên là vậy rồi, cô gái trả lời, tỏ vẻ bực bội. - Cô hay nổi nóng quá, cô West ạ. Nhân tiện đây, West không phải là tên thật của cô phải không? Không có gì quan trọng, tôi không cần phải biết tới một cái tên khác. Nếu thích, cô hãy cho gọi tên mình là West, North hay East. Tôi muốn biết là những gì đã xảy ra sau cái chết của bà mẹ cô. - Bà ta nằm một chỗ đã từ lâu lắm rồi. Bà thường hay tới trong các nhà an dưỡng. Tôi ở lại với một người cô khá già. Cô này sống tại Devonshire. Cô không phải là người cô thực sự của tôi mà đúng hơn là một người chị họ của mẹ tôi. Sau đó ba tôi đã trở về, cách nay sáu tháng và tình hình thật là tuyệt. Bộ mặt của cô sáng lên và cô không để ý tới cái nhìn mà người ngồi đối diện với cô đang nhìn xoáy vào mình. - Ông biết là tôi chỉ còn nhớ mang máng ra cha tôi mà thôi. Ông đã từ giã mẹ con tôi hồi tôi mới có năm tuổi. Tôi không nghĩ rằng mình sẽ gặp lại được ông. Mẹ tôi lại không hay kể về ông cho tôi nghe. Tôi có cảm giác là vào thời kỳ đầu, bà hy vọng rằng ông sẽ bỏ rơi người đàn bà kia đi để trở về với mẹ con tôi. - Người đàn bà kia? - Phải. Ông đã chạy trốn với bà ấy. Mẹ tôi đã nói với tôi rằng bà ta không tốt và bà đã phát biểu rất không đẹp về bà này, về cha tôi nữa, người mà tôi rất kính trọng. Cuối cùng, tôi đánh giá là cha tôi không tới nỗi xấu như vậy, là người đàn bà kia mới đáng trách. - Ông ấy đã cưới bà ta à? - Không, mẹ tôi vẫn luôn luôn từ chối ly dị. Bà theo đạo… Anglican (một giáo phái của người Anh - ND), phải vậy không?... Rất High Church (một đặc điểm của nhà thờ Anglicane của người Anh, cùng với Low Church và Middle Church). Bà hoàn toàn chống lại việc ly hôn. - Cha cô sống có lâu với người đàn bà kia không? Bà ta có tên gì hay đó cũng là một bí mật? - Tôi đã quên họ của bà ta. Không, tôi không cho rằng họ đã sống với nhau lâu. Nhưng tôi đã không biết nhiều về điều đó. Hai người đi qua Nam Phi, cãi lộn với nhau và sớm xa lìa nhau, vào lúc đó, tôi nhớ là mẹ tôi đã nói với tôi rằng bà rất hy vọng là cha tôi sẽ trở về. Nhưng ông đã không làm vậy. Cũng chẳng có thư từ gì cả. Ngay thư cho tôi nữa. Tuy nhiên, ông vẫn còn gửi quà Noel cho tôi. - Ông có thương cô không? - Làm sao tôi biết được? Không ai nói với tôi về ông cả, trừ bác Simon của tôi… người anh của cha tôi. Bác tôi phải một mình lo việc kinh doanh và tỏ ra bực tức vì cha tôi đã bỏ bê tất cả. Bác nói người như cha tôi không có khả năng đi theo một con đường đã định sẵn. Tuy nhiên, bác vẫn thừa nhận cha tôi là một người tốt bụng. Bác chỉ đánh giá là người thiếu ý chí. Tôi ít khi gặp ông bác này. Chỉ hay gặp những người bạn của mẹ tôi, phần lớn, họ đều là những người rất chán. Cuộc đời tôi luôn luôn ủ ê. Cuối cùng, tôi cảm thấy thật tuyệt khi cha tôi đã trở về? Tôi cố hết sức mình để nhớ lại ông. Những lời nói, các cuộc chơi của chúng tôi… Ông hay đùa vui với tôi… Tôi đã thử tìm các tấm ảnh cũ của ông, nhưng dường như chúng đã bị hủy hoại hết. Có lẽ đó là do mẹ tôi… - Mẹ cô căm thù cha cô à? - Tôi cho là bà ấy nhằm vào Louise nhiều hơn. - Louise? Người con gái bỗng nhiên cứng mình lại. - Tôi không còn nhớ nữa!... Tôi đã nói với ông… Tôi không bao giờ nhớ nổi các cái tên! - Không quan trọng! Cô đang nói tới người đàn bà đã đi theo cha cô qua Nam Phi. - Phải. Mẹ tôi đã nói là bà ta uống quá nhiều, dùng có chất ma túy và đã sống bệ rạc. - Nhưng cô đã không biết rõ điều gì đã thực sự tới với bà ta? Tôi không biết điều gì... - Nỗi lúng túng của cô để tăng thêm - Tôi mong rằng ông đừng đặt thêm những câu hỏi nữa! Tôi không biết gì về bà ta cả! Tôi đã không hề nghe nói tới. Tôi đã quên cho tới khi ông đề cập tới sự hiện diện của bà ta: Tôi lập lại là tôi không biết gì cả! - Nào! Nào! Đừng cựa quậy như vậy. Cô không cần phải tự day dứt về những chuyện cũ nữa. Bây giờ là lúc phải nghĩ tới tương lai. Cô sẽ làm gì? Norma thở dài. - Tôi không có một nơi nào để đi cả. Tôi không thể… Tốt hơn hết là chấm dứt đi cho rồi... chỉ có điều… - Chỉ có điều là cô không lập lại ý định một lần nữa chứ? Đó là một điều khùng điên của cô, chính tôi là người nói với cô như vậy đó, cô gái ạ. Đồng ý là cô hiện không có một mục đích, không có ai mình có thể tin cậy được, không có tiền? - Đúng. Tôi có một trương mục tại ngân hàng, cha tôi đã gửi vào đó tiền cho tôi, nhưng tôi không chắc lắm. Tôi không muốn mình bị tìm ra! - Không nhất thiết phải như thế. Tôi sẽ chăm lo cho. Tôi đề nghị sẽ đưa cô tới một nơi gọi là Kenway Court. Không tuyệt như tên đã hứa hẹn đâu. Đó là một nhà an dưỡng dành cho những người cần nghi ngơi. Ở đó không có bác sĩ và tôi có thể cam đoan với cô rằng cô không bị nhốt lại đâu. Cô có thể ra đi ngay khi mình muốn. Cô dùng bữa sáng ngay trên giường ngủ và có thể nằm dài trên đó suốt ngày, nếu cô muốn vậy. Cô hãy nghỉ ngơi cho tốt và trong một ngày nào đó, tôi sẽ tới thăm cô và chúng ta cùng bàn tính giải quyết một vài vấn đề. Cô nghĩ sao? Đồng ý chớ? Norma nhìn kỹ ông bác sĩ, không biểu lộ gì song chậm chậm cô gật đầu, tỏ ra đồng ý.