- Tứ tử trình làng, ngũ tử cướp cái, hở? - Không, tứ tử làm lấy mà ăn.- Tám đen ăn hết tám đỏ ăn phu đấy nhé!- Ừ.- Cấm tướng sĩ tượng đi đầu.- Mỗi quân mấy đẹt đây?- Hai.- Đẹt ở đâu?- Ở mũi.- Rồi, bắt cái đi.- Tượng. Tam tượng, cái Côn.Luyến chia bài. Tết nhất không còn ai giận nhau nữa. Mùa xuân là mùa xum họp, đoàn tụ. Thúy đã theo mẹ đến nhà Côn chúc tết gia đình nó. Bác Thụy mừng tuổi Côn mười đồng. Và Thúy mừng tuổi nó một nụ cười. Nụ cười làm thân của Thúy khiến Côn nóng bừng tai dù đầu xuân vẫn còn lạnh lắm. Mùa đông không chịu đi. Nó nằm ăn vạ mùa xuân. Mồng một tết thiếu mưa bụi rây trong không gian. Mà chỉ có những hạt mưa hắt vào mặt giá buốt. Chưa biết tháng mấy mùa đông mới biến mất. Cá ở hồ Phúc Khánh đã chết cóng, nổi lềnh bềnh. Nhưng Côn chẳng thấy lạnh từ lúc Thúy nhìn nó, mỉm cười. Mùa xuân chắc ấm áp với riêng thằng Côn. Côn tháo cái lồng chim cu gáy “mừng tuổi” Thúy. Con bé vui vẻ nhận ngay. Thế là Côn quên phát xít Nhật, quên chuyện giang hồ Hà Nội. Sự hồn nhiên vừa bỏ nó đi được một quãng, lại trở về cùng nó, cùng mùa xuân của đất trời. Côn rủ Luyến tới nhà Thúy chơi tam cúc. Cả Ngọc nữa, bàn tam cúc đủ bốn chân.- Cái Côn, gọi đi chứ!Thúy giục. Con nhà Côn liếc bài Thúy. Nó ngồi cạnh Thúy, lại khéo giả vờ nên nó biết rõ bài của Thúy. Côn rút ra một cây bài, đặt xuống chiếu:- Một cây.Cả làng cùng rút một trong tám cây bài úp mặt có vẽ hình xuống chiếu. Côn lật cây bài lên:- Lính khố đen!Lính khố đen là tốt đen. Tam cúc gồm ba mươi hai quân bài giấy cứng. Mười sáu quân đen, mười sáu quân đỏ. Tướng ông chỉ huy mười sáu quân đỏ: đôi sĩ điều, đôi tượng điều, đôi xe điều, đôi pháo điều, đôi mã điều và năm tên tốt điều. Tướng bà chỉ huy mười sáu quân đen: đôi sĩ thâm, đôi tượng thâm, đôi xe thâm, đôi pháo thâm, đôi mã thâm và năm tên tốt thâm.Hai cây đỏ giống nhau kết thành một đôi. Xe pháo mã đen hay đỏ là bộ ba. Tướng sĩ tượng cũng vậy. Ai cầm bài cuối cùng còn tướng ông, tướng bà mà làng gọi hai cây thì tướng ông, tướng bà đi … “tháo tỏng”. Hai cây đen hay ba cây đen sau rốt, làng không ai bắt được, người đánh “ăn hết” tức là ăn gấp đôi tiền làng. Bọn thằng Côn không bao giờ kêu đúng tên con bài cả. Chúng nó đặt tên cho từng quân.- Vần cánh. Thúy lật bài lên.Thúy hồi hộp nói:- Xe đen.Ngọc đẩy con bài vào giữa:- Chui.Luyến khoái chí:- Mừng quá, đây xe ông Lê Văn Định sơ đỏ. Xe đỏ đè xe đen.Thúy úp con xe đen vất lên con bài chui của Ngọc. Luyến ta hí hửng:- Đôi cây.Luyến chờ làng đặt bài xuống chiếu, lật lên:- Voi đỏ.Luyến lại ăn. Nó gọi tiếp:- Một.Luyến ra tướng bà bị tướng ông của Côn bắt đúng. Côn cười:- Hì hì, tướng ông bắt tướng bà ăn vụng. Chui đi, Luyến!Côn khiêu khích Luyến:- Một nữa:Con sĩ điều bây giờ là chúa tể. Côn ăn luôn và gọi, ba cây. Nó vật bài liền vì xe pháo mã điều mất hai tướng, kể như vô địch. Mỗi người phải ăn hai cây mới hòa. Luyến ăn ba cây. Nó vất sang chỗ Ngọc một cây:- Hai cái đẹt mũi.Côn vất tiếp cho Ngọc một cây:- Hai cái đẹt mũi.Thúy nhanh nhảu:- Côn cho Thúy nợ bốn đẹt nhé, Côn nhé?“Côn nhé”, hai tiếng ấy sao mà êm ái thế. Côn lặng người đi. Nó không trả lời Thúy. Luyến đã vơ một nắm bài, xếp gọn, cầm trên tay. Nó hạch Ngọc:- Ngẩng mặt cao cao một tí.Ngọc năn nỉ:- Cho nợ đi.Luyến lắc đầu:- Vừa mới được ván đầu, phải mở hàng chứ.Và nó đẹp xấp bài cứng vào mũi Ngọc hai cái nên thân. Ngọc xoa mũi:- Lát thua đừng có ăn vòi nghe chưa.Luyến bĩu môi:- Đây đâu thèm ăn vòi.Nó nheo mắt:- Đến phiên mày đẹt, Côn ạ?Côn vơ tất cả bài lại, trang lia lịa:- Bắt cái đi Luyến, Côn cho nợ:Bốn đứa tiếp tục chơi tam cúc. Côn đỏ, được hoài. Thúy nợ Côn đến một trăm cái đẹt. Ngọc đã trả thù Luyến. Nhưng sau đó, chúng nó giao hẹn lúc nào thôi hãy đẹt một lượt. Thúy cũng nợ Luyến hai chục đẹt rồi. Gần tối, Ngọc phải về nên bàn tam cúc tan. Chơi ba người càng thích nhưng Luyến đã chán đánh tam cúc ăn đẹt. Nó muốn chuồn về nhà ngồi đánh ké bất với anh chị nó ăn tiền cơ. Côn rủ Ngọc ở lại, con bé khăng khăng đòi về. Luyến tính sổ nợ. Nó giơ cỗ bài:- Thúy, giơ mũi ra! Đây đẹt nhẹ thôi.Côn nắm lấy cỗ bài:- Mày còn tao mười lăm đẹt, tao trừ cho Thúy.Luyến ngó Côn, cười xỏ:- Mày nợ gì nó mà đòi trừ? Ờ, mày đẹt ông mười lăm cái đi, ông đẹt lại nó hai mươi cái. Mày bảo mày ghét con gái mà?Côn chối bai bải:- Tao bảo bao giờ?Luyến lượm hạt dưa, cắn tanh tách:- Năm ngoái, mày quên à?Côn cứng họng, chẳng biết nói sao. Cuối cùng, nó cù nhầy:- Hòa cả làng. Giao hẹn rồi.Luyến cãi:- Giao hẹn gì?- Đang chơi bỏ về không được đẹt.Luyến đứng dậy:- Từ nay không chơi với mày nữa, mày ăn gian cho con Thúy.Luyến bỏ về. Côn giữ Ngọc lại. Con bé không chịu. Con bà cô này dễ ghét. Nó muốn cầm cỗ bài đẹt vào mũi con Ngọc cho sưng đỏ lên. Côn không về. Nó muốn ngồi bên Thúy mãi mãi để đánh tam cúc và bênh vực Thúy. Nhưng hết người đánh tam cúc rồi. Thúy bảo hai người chơi buồn lắm vì biết hết bài của nhau. Căn phòng còn hai đứa. Chúng nó cắn hạt dưa, ăn mứt và nhìn nhau. Đôi mắt con Thúy ban đêm cũng long như ban ngày.- Côn này, Luyến nó không chơi với Côn nữa thì Côn chơi với ai?- Côn chơi với Thúy.- Thúy không biết đá bóng.- Cần gì đá bóng, Côn chán đá bóng rồi.- Thế Côn thích gì?Côn nuốt nước bọt ừng ực. Hạt dưa không làm nó khô cổ đâu. Nó muốn nói “Côn thích chơi với Thúy” mà chẳng dám nó. Côn vừa bảo “Côn chơi với Thúy”. Tiếng “thích” nào khó khăn chi mà Côn không dám nói. Nó nhón miếng mứt gừng bỏ vào miệng:- Muốn cho con chim cu nó gáy, Thúy đừng mở miếng vải che kín cái lồng, Thúy nhé!- Sao thế?- Chim nó xấu hổ.- Nó xấu hổ thì nó không gáy à?- Ừ.- Buồn cười nhỉ?- Ừ.Đồng hồ trên tường điểm boong boong tám tiếng. Dưới nhà, bác Thụy đang đánh chắn. Côn bước ra cửa. Trời đã dứt mưa và ngập đầy bóng tối.- Côn về đây, Thúy ạ!Tới hè, Côn ngoái cổ dặn Thúy:- Thúy đừng chơi với thằng chó Hội nhé!Thúy hỏi theo:- Sao thế hở, Côn?Côn không đáp. Nó quấn lại chiếc khăn phu la rồi bước nhanh. Đêm nay sẽ nằm mơ thấy nụ cười đầu xuân của Thúy.