Ðịch vân kéo lại chiếc tăng bào đã rách nát che kín ngực, Sợ Thủy sinhnhìn thấy da thịt mình mà phải ngượng. Nào ngờ vừa kéo áo thì một tập Sáchmỏng rơi ra, chính là quyển Huyết Ðao kinh của Bảo Tượng.Lúc nãy chàng giao đấu với Hoa Thiết Can, tuy chỉ trong một khoảng thờigian ngắn, dùng lực cũng không nhiều nhưng Sao giờ này chàng lại cảm thấymỏi mệt vô cùng. Nhớ lại ngày trước trong miếu thổ địa, lúc vừa mới pháthiện Huyết Ðao kinh, chàng đã theo đồ hình luyện thử một lát, thấy ngườikhỏe ra rất nhiều. Tình hình này xem ra Hoa Thiết Can Sẽ không chịu buôngxuôi, lát nữa đây chắc khó tránh khỏi một trường ác đấu. Mình đánh khônglại lão có chết cũng không tiếc, nhưng ít ra cũng phải đánh lại vài chưởng,người đang mệt mỏi thế này làm Sao có Sức mà đánh? Chi bằng cứ theo đồhình trong Huyết Ðao kinh mà luyện để lấy lại Sức lực. Thế là chàng giở Sáchra, theo hình vẽ bắt đầu luyện công.Thủy sinh thấy Ðịch vân bất ngờ đứng ra thủ thế trông rất quái dị, nhữngtưởng chàng lại nổi cơn điên. Bên ngoài thì cường địch đang chờ, bên tronglại có một người điên, không biết phải làm thế nào, quá Sợ hãi, nàng úp mặtvào hai tay khóc nức nở, có điều cũng không dám khóc lớn, Sợ đánh động đếnÐịch vân.Ðịch vân luyện được chừng nửa canh giờ thì toàn thân cảm thấy ấm áp lạthường, cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu lan tỏa toàn thân. Ðịch vân lật tiếp quatrang Sau, hình nam nhân lõa thể tay trái chống đất, thân hình nằm ngang mặtđất, hai chân thì quặc ngược lên máng vào cổ. Tư thế này nếu gặp ngườithường không dễ gì mà làm được. Nhưng từ khi luyện thành Thần Chiếu côngkhông chỉ kinh mạch lưu chuyển thông Suốt mà cả gân cốt cũng trở nên mềmdẻo, tay chân cử động được ở mọi tư thế. Thế nên chàng luyện tập theo các tưthế trong Huyết Ðao kinh chẳng khó khăn gì, nội tức thì cứ theo đồ hình chỉđiểm mà vận hành.Huyết Ðao kinh này bao gồm yếu quyết cả nội ngoại công của Huyết Ðaomôn, mỗi một trang Sách thường thì các môn đồ phải luyện ít ra cũng mộtnăm mới xong. Nhưng Ðịch vân nay hai mạch Nhâm Ðốc đã thông, lại cócăn bản nội công tốt nhờ luyện Thần Chiếu công, nên bất kỳ môn nội ngoạicông phu nào dù khó luyện đến mấy cũng đều trở nên rất dễ dàng đối vớichàng. Chàng luyện xong thức này đến thức khác, càng luyện càng hứng chí,quên hết cả thời gian.Thủy sinh thấy Ðịch vân không ngừng giở Sách, đoán là chàng đangluyện công nên đã hết Sợ. Nhìn một lúc thấy tư thế luyện công rất cổ quái,nàng vừa buồn cười lại vừa kinh ngạc, không lẽ trong thiên hạ có thứ võ côngnhư vậy thật Sao? Tò mò, nàng bước đến gần len lén nhìn vào mấy trang Sáchxem thử. Không nhìn còn khá, vừa nhìn vào, thấy đồ hình toàn vẽ nam nhânlõa thể, bất giác hai má đỏ bừng, quay đầu nhìn vào trong, trống ngực đậpthình thình, tự hỏi:"Không biết lát nữa hắn có cởi y phục ra để luyện công không? Lạy trờicho cảnh đáng Sợ ấy đừng diễn ra!"Ðịch vân luyện một hồi, đến một trang thấy đồ hình tay cầm một thanhđao hình dáng cổ quái, chính là thanh Huyết Ðao. Ðịch vân mừng rỡ kêu lênthành tiếng:- Huyết Ðao đao pháp!Chàng lượm một cành cây, theo đồ hình bắt đầu luyện. Ðao pháp củaHuyết Ðao môn chiêu thức rất kỳ dị, mỗi chiêu đánh ra đều xuất phát từnhững góc độ không thể ngờ được. Nếu không có đồ hình vẽ cặn kẽ thì dù cónói ra Sợ cũng khó lòng mà tin là có thể đánh ra từ những vị thế như vậy.Ðịch vân luyện được ba chiêu thì bắt đầu lãnh hội được rằng, các chiêuthức của đao pháp được biến ra từ các tư thế luyện công ban đầu. Tư thếluyện công cổ quái, đao pháp cũng có những chiêu thức cổ quái đến khôngthể tưởng tượng được. Biết trong một khoảng thời gian ngắn không thể luyệnhết được, Ðịch vân chọn ra bốn chiêu chú tâm luyện cho thuần thục. Ðịchvân tự nhủ, phải luyện ngày luyện đêm cho thuộc hết pho đao pháp này đểđối phó với Hoa Thiết Can, chàng lấy làm tiếc rẻ, tại Sao mình không Sớmluyện đao pháp này, để cho lão vô Sỉ họ Hoa kia bức hiếp.Nào ngờ Hoa Thiết Can đã không để cho chàng rảnh rỗi luyện đao pháp,chưa tới nửa ngày, đã nghe lão réo ở bên ngoài:- Tiểu hòa thượng! Gan của nhạc phụ đại nhân ngươi hương vị cũngkhông đến nỗi nào, ngươi có ăn không?Thủy sinh nghe nói thì xô đổ mấy hòn đá chặn cửa động chạy ra. Chỉ thấyHoa Thiết Can đang dùng quỷ đầu đao moi mộ cha mình. Tuy chưa thấy thithể lòi ra, nhưng chẳng mấy chốc nữa điều đó Sẽ xảy ra. Thủy sinh kêu lớn:- Hoa bá bá! Hoa bá bá! Người không nghĩ đến tình nghĩa huynh đệ ngàyxưa Sao?vừa kêu khóc, nàng vừa chạy về phía Hoa Thiết Can.Hoa Thiết Can chính là muốn dụ cho nàng ra, đánh ngã nàng trước rồi Sauđó tính Sổ Ðịch vân, để hai người liên thủ với nhau, dù lão không ngại gìnhưng cũng không khỏi vướng tay vướng chân. Thấy Thủy sinh chạy tới, lãomừng thầm vì đối phương đã trúng kế, nhưng lão vẫn làm ra vẻ không haybiết, cứ lẳng lặng đào bới.Thủy sinh đến Sau lưng Hoa Thiết Can thì vung chưởng nhằm lưng lãođánh mạnh, Hoa Thiết Can bất thần đứng dậy, trở tay chụp cứng cổ tay nàng.Thủy sinh kêu ối lên một tiếng, tả thủ lại nhằm mặt lão đánh ra. Nhưng HoaThiết Can đã nhanh tay điểm lên hông nàng một chỉ, Thủy sinh trúng chỉ, hựlên một tiếng rồi quỵ xuống bất động.Lúc này thì Ðịch vân mới xách gậy chạy ra tới nơi. Hoa Thiết Can thấyvậy thì cười lớn nói:- Tiểu hòa thượng chán Sống rồi hay Sao mà dám dùng gậy để giao đấuvới lão tử? Ðược, ngươi là ác tăng của Huyết Ðao môn, lão tử dùng đao củaHuyết Ðao môn đưa ngươi về Tây thiên!Nói xong rút thanh Huyết Ðao giấu trong thắt lưng ra, ném thanh quỷ đầuđao xuống đất, xông lên vung Huyết Ðao chém nhầu. Huyết Ðao mỏng nhưgiấy, chém ra xé gió nghe vùn vụt. Hoa Thiết Can tắc lưỡi khen:- Quả là bảo đao!Ðịch vân thấy Huyết Ðao chém tới thì không khỏi lạnh người, nhưng nghĩđàng nào cũng chết, có chết thì cả hai đồng quy ư tận. Thế là chẳng chút Sợhãi, vung gậy từ Sau lưng đánh ra. Chỉ nghe bốp một tiếng, đầu gậy đánhtrúng ót Hoa Thiết Can. Chiêu thức này chính là một trong bốn chiêu thức màchàng mới luyện được, nếu trong tay chàng mà là một thanh đao thì chiếcđầu của Hoa Thiết Can đã rơi xuống đất rồi.Thực ra thì võ công của Hoa Thiết Can So với Huyết Ðao lão tổ cũngchẳng hơn kém nhau là mấy, cho dù chính Huyết Ðao lão tổ xuất thủ cũngkhông thể nào chỉ với một chiêu đã có thể giết chết Hoa Thiết Can, đừng nóiđó là Ðịch vân. Nhưng Hoa Thiết Can mấy lần giao đấu cùng Ðịch vân, biếtchàng chỉ có nội công là lợi hại, còn chiêu thức võ công thì quá Sức tầmthường. vì lẽ đó lão đã quá khinh địch nên mới bị đánh như vậy.Hoa Thiết Can bị đánh đau, nhưng lại ngạc nhiên đến ngẩn người. Chưakịp có phản ứng gì thì Ðịch vân đã vung gậy như mưa bấc đánh tới, có khi làđánh bừa, có khi lại Sử dụng đao pháp của Huyết Ðao môn. Thoắt cái, phíaSau đầu của Hoa Thiết Can lại trúng thêm một gậy nữa. Hoa Thiết Can bịđánh đau, thân hình lảo đảo, kêu lên:- Có ma! Có ma!Tay chân rụng rời, đánh rơi cả thanh Huyết Ðao, chạy bán Sống bán chết,không dám quay đầu nhìn lại.Lão vì ăn thịt nghĩa huynh nghĩa đệ, lòng đã hổ thẹn bất an. Lúc nào cũngSợ Lục Thiên Trữ và Lưu Thừa Phong trở về tính Sổ với mình. Lúc nãy lão đãđoan chắc là có ma ám trợ Ðịch vân, giờ lại thấy rõ ràng Ðịch vân đứng ởtrước mặt mình, Sao lại có thể đánh trúng ở Sau gáy được? Mặc dù có Thủysinh ở Sau lưng, nhưng nàng đã bị điểm huyệt nằm bất động, vậy thì ai đánhmình? Lão đã quay đầu nhìn ra Sau lưng, bất kể là nhìn thấy gì lão cũngkhông đến nỗi Sợ hãi đến như vậy. Nhưng đằng này lão lại chẳng thấy gì cả,thế mới đáng Sợ, và lão không dám ở lại đó nữa, bỏ chạy mất dạng.Ðịch vân thấy đánh trúng Hoa Thiết Can hai cái thì trong lòng rất hả hê,dù chưa đả thương được đối phương. Có điều Hoa Thiết Can bỗng dưngcuống quýt bỏ chạy chàng cũng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Chàng cúinhặt Huyết Ðao cầm nơi tay, đi đến bên Thủy sinh hỏi:- Ngươi bị lão điểm huyệt?Thủy sinh gật đầu.Ðịch vân nhìn ra ngoài nói:- Ta không biết giải huyệt, không thể cứu ngươi được.Thủy sinh nói:- Ngươi chỉ cần xoa lên...Thủy sinh vốn định nhờ Ðịch vân dùng thủ pháp thôi cung quá huyệt đểgiải huyệt cho mình, nhưng nghĩ đến chỗ bị điểm huyệt quá "hiểm" còn gã lạilà một tiểu dâm tăng. Nghĩ đến đó nàng Sợ hãi im bặt.Ðịch vân thấy Thủy sinh đang nói giữa chừng thì thần thái tỏ ra Sợ hãithất thần thì ngạc nhiên, Hoa Thiết Can đã bỏ đi rồi, có gì mà phải Sợ hãi nhưvậy? sau một thoáng Suy nghĩ, chàng đã hiểu ra nguyên nhân, nổi trận lôiđình đứng phắt dậy, quát:- Ngươi vẫn còn Sợ ta... Sợ ta... Hừ! Từ nay ta Sẽ không bao giờ nhìn tớimặt ngươi nữa!Chàng tức tối đá văng một đám tuyết bay tứ tán rồi trở vào thạch độnglấy Huyết Ðao kinh bỏ đi không thèm nhìn đến Thủy sinh nữa.Thủy sinh cảm thấy hổ thẹn tự nhủ, không lẽ mình lại nghĩ Sai về hắn?Nghi oan cho hắn?Nàng nằm chịu trận trong tuyết lạnh, không thể cử động được. Lát Sau cóđôi chim ưng Sà xuống mổ lên người nàng. Thủy sinh kinh hãi kêu lên, xảythấy hồng quang chớp động, con ưng bị chém đứt đôi rơi xuống cạnh nàng.Thì ra Ðịch vân tuy ghét Thủy sinh hay nghi ngờ mình, nhưng chàng cũngSợ Hoa Thiết Can quay lại nên đã giữ ở gần đó vừa luyện đao vừa trôngchừng nàng. sau khi Ðịch vân ném Huyết Ðao chém chết con ưng, thanh đaovẫn không dừng lại mà bay trờ tới phía trước rồi bay vòng lại, ngoan ngoãnrơi vào tay chàng. Thế là một chiêu "Lưu tinh kinh thiên" đã luyện thành.Thủy sinh kêu lên:- Ðịch đại ca! Ðịch đại ca! Muội biết lỗi rồi, muội đã nghi oan cho Ðịchđại ca!Ðịch vân giả điếc không nghe. Nhưng Thủy sinh đã tiếp lời:- Xin Ðịch đại ca nghĩ tình tiểu muội vừa bị mất cha, đầu óc bấn loạn Suynghĩ không thấu đáo mà trách lầm người. Ðừng giận tiểu muội nữa.Ðịch vân vẫn làm như không nghe thấy, nhưng nộ khí trong lòng thì đãtiêu tan hết.Thủy sinh nằm trên tuyết như vậy đến trưa ngày thứ hai thì huyệt đạo mớitự giải. Nàng biết Ðịch vân tuy chẳng lên tiếng đáp lời mình nhưng không lúcnào rời mắt trông chừng mình, lòng cảm kích vô ngần. Thủy sinh vừa cửđộng được là lập tức làm thịt con ưng nướng chín lên, xé một nửa đem tớicho Ðịch vân. Ðịch vân chờ nàng tới gần thì nhắm mắt lại, nhất quyết giữ lờinói không nhìn tới nàng nữa.Thủy sinh đặt thịt ưng xuống mặt tuyết rồi bỏ đi. Ðịch vân cũng chờ nàngđi xa rồi mới mở mắt ra. Xảy nghe Thủy sinh kêu ối lên một tiếng, tiếp theođó có tiếng ngã huỵch xuống đất. Ðịch vân thất kinh đứng phắt dậy, nhảymột bước đến bên Thủy sinh. Nào ngờ nàng đứng dậy tỉnh bơ, mĩm cười nói:- Muội chỉ gạt Ðịch đại ca một chút thôi. Ðịch đại ca nói là không nhìnmặt muội nữa, bây giờ thì đã nhìn rồi, lời nói đó coi như không còn giá trịnữa!Ðịch vân nổi giận trừng mắt nhìn Thủy sinh một cái rồi quay đi, tức tốinghĩ thầm:"Nữ nhân ai nấy đều quỷ kế đa đoan, chỉ có một mình Lăng tiểu thư củaÐinh đại ca là người tốt, Số còn lại ai cũng lừa gạt người ta! Hừ, từ nay takhông mắc lừa người nữa."Thủy sinh thấy chàng quay đi thì bật cười khanh khách nói:- Ðịch đại ca vội vàng chạy lại cứu trợ, tiểu muội xin đa tạ!Ðịch vân hừ một tiếng rồi bỏ đi ra chỗ khác.Hoa Thiết Can Sợ ma quỷ hiện hình gia hại mình nên không dám ló mặttới chỗ Ðịch vân và Thủy sinh nữa, đành phải nhấm nháp vỏ cây Sống tạmqua ngày. Thỉnh thoảng lão cũng lấy đá làm ám khí, ném chết một hai contuyết nhạn nên cuộc Sống tuy khổ Sở nhưng không đến nỗi chết vì đói.Ðịch vân thấy Hoa Thiết Can không đến gây Sự nữa thì yên tâm luyệncông. Mỗi ngày chàng luyện hai chiêu đao pháp, nội ngoại công theo đó màthăng tiến đều đặn.Ðông qua xuân về, tuyết không còn rơi nữa, tiết trời cũng ấm dần, đêmnằm nghe tiếng tuyết tan chảy thành dòng róc rách. Ngày thoát khỏi tuyệtcốc đến gần.Ðịch vân đã luyện hết những võ học trong Huyết Ðao kinh. Lúc này trongngười chàng bao gồm cả Sở trường của võ học hai phái chính tà. Tuy chàngchưa có chút kinh nghiệm lâm địch, nên khi giao đấu với cao thủ võ lâm ắt Sẽphát hiện thấy nhiều khiếm khuyết, nhưng tinh hoa của hai phái chính tà đãtrộn lẫn vào nhau hòa làm một, nên chỉ nói riêng về võ công, chàng đã vượtxa Huyết Ðao lão tổ hay Nam Tứ kỳ, So với Ðinh Ðiển lúc Sinh thời cũngchẳng hề thua kém. Ðược như vậy hoàn toàn nhờ hai mạch Nhâm Ðốc đãđược thông Suốt.Hằng ngày Thủy sinh cứ hết nói chuyện này đến chuyện khác, nhưng Ðịchvân Sợ lại bị mắc mưu nàng nên cứ giả câm Suốt ngày chẳng nói lời nào.Ngoại trừ những lúc chàng mang chim ưng vào hay nàng mang thịt ưng rahai người mới tiếp xúc nhau, còn thì Ðịch vân cố gắng tránh càng xa Thủysinh càng tốt, chuyên chú luyện công, luyện đao. Ngoài những lúc luyện côngra, trong đầu Ðịch vân chỉ lẩn quẩn với mấy ý nghĩ: ra khỏi cốc, việc đầu tiênlà Sẽ về quê nhà thăm xem Sư phụ thế nào; việc thứ hai là đến Giang Lăng tìmcách hợp táng Lăng tiểu thư và Ðinh đại ca; việc thứ ba là báo thù!Những dòng nước chảy trong cốc mỗi ngày một lớn, đã biến thành Suối,núi tuyết chắn lối ra cũng mỗi ngày một thấp đi. Ðịch vân không biết hiệngiờ đã là tháng mấy rồi, có một điều chàng có thể đoan chắc là ngày ra khỏicốc không còn xa nữa.Một hôm, Sau khi nhận hai con ưng nướng từ tay Thủy sinh, Ðịch vânđịnh quay đi, xảy nghe Thủy sinh nói:- Ðịch đại ca, chỉ còn vài ngày nữa là chúng ta có thể ra khỏi đây rồi.Ðịch vân gật đầu. Thủy sinh lại tiếp:- Ða tạ Ðịch đại ca đã chiếu cố tiểu muội trong những ngày qua. Nếukhông có Ðịch đại ca thì tiểu muội đã chết về tay Hoa Thiết Can từ lâu rồi.Ðịch vân buông gọn:- Không có gì.Nói xong quay người bước đi. vừa đi được mấy bước bỗng nghe tiếngThủy sinh khóc tấm tức, quay đầu nhìn lại, thấy Thủy sinh đang ngồi trênmột tảng đá, hai tay ôm mặt, vai rung rung không ngớt. Ðịch vân lấy làm kỳ,nghĩ bụng:"sắp được ra khỏi đây thì phải mừng chứ? Hà cớ gì lại khóc? ái cha, tâmtư của nữ nhân thật cổ quái, mình thật không thể nào hiểu nổi!"Thật ra thì Thủy sinh khóc vì cái gì chính nàng cũng không thể giải thíchnổi, chỉ vì cảm xúc trào dâng không kềm lòng được nên khóc, vậy thôi.Ðêm hôm đó, Sau khi luyện công xong Ðịch vân nằm ngủ nơi một tảng đálớn. Chỗ này cách cửa thạch động không xa, Ðịch vân chọn chỗ này để vừacó thể bảo vệ Thủy sinh vừa canh chừng Hoa Thiết Can tới cướp thi thể củaThủy Ðại. Có điều lâu nay không thấy Hoa Thiết Can tới quấy rối nên Ðịchvân yên tâm, vừa nằm xuống đã ngủ Say.Trong giấc ngủ, Ðịch vân bỗng nghe như có tiếng bước chân. Ðịch vânlúc này nội công thâm hậu, tai mắt tinh tường hơn trước rất nhiều. Tiếngbước chân còn ở rất xa nhưng chàng đã nghe thấy. Ðịch vân ngồi dậy, lắngtai nghe ngóng, lập tức phát hiện ra có tới năm Sáu chục người đang nhanhchân tiến vào trong cốc.Ðịch vân kinh hãi nghĩ thầm, Sao tự dưng lại có nhiều người vào đây thếnày? Thật ra thì chàng không biết, trong cốc bị khuất ánh mặt trời nên tuyếttan chậm hơn bên ngoài. ở bên ngoài cốc tuyết đã bắt đầu tan từ một thángnay, giờ thì tuyết đã tan hết đường vào cốc đã thông.Bỗng nhiên có nhiều người xuất hiện như vậy, chắc chỉ có quần hào ởTrung Nguyên vào đây chứ không ai khác. Ðịch vân cúi đầu nhủ thầm, giờthì Huyết Ðao lão tổ đã chết, mọi ân oán kể như đã xong. à, thể nào biểu cacủa Thủy cô nương cũng đến để đón nàng về, vậy là tốt rồi. Còn mình, bọn họcứ khăng khăng cho mình là môn đồ của Huyết Ðao môn, dù có mồm nămmiệng mười cũng khó lòng biện hộ. Chi bằng mình cứ tạm thời lánh mặt họ,chờ họ đón Thủy cô nương đi rồi mình Sẽ ra đi cũng không muộn.Nghĩ xong chàng đi vòng ra phía Sau Sơn động ẩn mình Sau một tảng đálớn. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, qua một lát Ðịch vân bỗng thấy trướcmắt Sáng rực, một đoàn người hiện ra tay giơ cao đuốc. Ðoàn người ước phảiđến hơn năm chục mạng, một tay cầm đuốc tay kia lăm lăm binh khí, người điđầu râu tóc bạc trắng, tay không cầm đuốc nhưng một tay cầm đao một taycầm kiếm, chính là Hoa Thiết Can!Ðịch vân thấy lão họp đoàn với quần hào thì ngạc nhiên ngẩn người,nhưng liền Sau đó chàng đã hiểu ra. Ðám người này chắc là các nhân vật võlâm Hồ Bắc, Tứ Xuyên truy đuổi theo Huyết Ðao lão tổ hồi năm ngoái, màHoa Thiết Can chính là một trong bốn đầu lĩnh của họ, đương nhiên vừa gặpđã lại họp đoàn dưới trướng của lão, có điều không biết con người gian manhvô Sỉ này đã nói những gì.Thấy đoàn người đã tiến vào thạch động, Ðịch vân trườn Sát mặt tuyếttiến lên vài trượng, ẩn mình Sau một tảng đá, lắng tai nghe ngóng xem bêntrong đang nói những gì.Chỉ nghe một giọng nói ồm ồm vang lên:- Thì ra chính Hoa huynh đã giết chết lão ác tăng. Hoa huynh đã lập đượccông tích lớn như vầy, từ nay về Sau, võ lâm Trung Nguyên phải do Hoahuynh đứng ra lãnh đạo quần luân mới phải!Một người khác lên tiếng:- Chỉ đáng tiếc Lục đại hiệp, Lưu đạo trưởng và Thủy đại hiệp phải thảmtử, thật khiến người ta phải đau lòng xót dạ!Một người khác:- Lão ác tăng tuy đã chết nhưng tiểu ác tăng thì vẫn còn Sống. Chúng tanên trảm thảo trừ căn, tìm giết luôn hắn để trừ hậu họa. Hoa đại hiệp, tại hạnói vậy có đúng không?Hoa Thiết Can đáp:- Không Sai! Lời Trương huynh dạy chí phải. Tên tiểu dâm tăng này mìnhmang công phu tà phái, hành vi tàn ác của hắn thật chẳng chịu kém lão dâmtăng. Chẳng biết lúc này hắn đã trốn đi đàng nào rồi. Hắn thấy mọi người vàođông thế này chắc là Sẽ mưu đồ đào thoát. Chư vị huynh đệ! Chúng ta khôngtừ gian khổ, trừ khử luôn tên tiểu ác tăng này mới gọi là thành công mỹ mãn!Ðịch vân nghe Hoa Thiết Can nói vậy thì giật mình:"Lão gian tặc họ Hoa này miệng lưỡi quả là tàn độc! Cũng may mà mìnhkhông lổ mãng hiện thân, nếu không chúng đồng loạt ra tay truy Sát thì mìnhlàm Sao chống đỡ nổi?"Xảy nghe một giọng nữ nhân kêu lên:- Hắn... hắn không phải là tiểu ác tăng! Hắn đích thị là một chính nhânquân tử. Hoa Thiết Can mới chính là đồ vô Sỉ hèn hạ!Mấy lời này không cần nói cũng biết, chính là của Thủy sinh.Ðịch vân nghe Thủy sinh nói vậy thì cảm thấy được an ủi vô cùng. Mấyngày gần đây Thủy sinh đã không còn nhìn chàng với ánh mắt e dè như trướcnữa, chứng tỏ nàng đã nhận ra chàng không phải là người xấu. Nhưng việcnàng dám nói chàng là chính nhân quân tử đồng thời công nhiên chỉ tríchHoa Thiết Can trước mặt quần hào thì quả là một việc ngoài Sức tưởng tượngcủa Ðịch vân.Bất giác hai dòng lệ trào ra, Ðịch vân mĩm cười hét thầm trong bụng:"Nàng nói ta là chính nhân quân tử! Ta là chính nhân quân tử!"Thủy sinh vừa dứt lời thì quần hào ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, khôngai biết phải nói điều gì cho phải. Ðịch vân ngẩn đầu nhìn vào động, dưới ánhđuốc Sáng rực như ban ngày, chàng nhìn rõ mồn một vẻ mặt của từng người.Kẻ thì tỏ vẻ khinh bỉ, kẻ lại cười nhạo thậm chí có người còn tỏ thái độ chờđợi một màn kịch hấp dẫn Sắp xảy ra.Tiếp đó lại nghe giọng Hoa Thiết Can vang lên:- Thủy điệt nữ! Ta với cha ngươi đã là huynh đệ mấy chục năm nay, đếnnước này tự thấy mình phải có trách nhiệm nói với ngươi vài lời. Chính têntiểu ác tăng đó đã hại chết cha ngươi...Thủy sinh xua tay nói:- Không! Không phải!Hoa Thiết Can cười lạnh nói:- Thủy hiền đệ không phải do tên tiểu ác tăng ấy hại chết à? vậy thì changươi chết về tay ai?Thủy sinh ấp úng:- Hắn... hắn...Thủy sinh chỉ nói được hai tiếng "hắn" rồi im bặt, không nói tiếp được.Một đạo nhân bước tới hỏi:- Hoa đại hiệp nói, Sau trận kịch chiến ngày hôm ấy, Thủy đại hiệp vì quákiệt lực nên mới bị tên tiểu ác tăng ấy đánh một gậy chết tươi có phải không?Thủy sinh ấp úng nói:- Không Sai! Nhưng...Ðạo nhân hỏi tới:- Thế nào?- Nhưng chính cha ta cầu xin hắn làm như vậy!Thủy sinh vừa dứt lời thì toàn thể những người có mặt đồng phá lên cườiha hả, tiếng cười chấn động không gian, khiến tuyết đóng trên thân cây rơirào rào xuống.Trong tiếng cười có chen lẫn không ít những lời chế nhạo:- Cầu xin người ta đánh chết mình! Ha ha ha! Bịa chuyện Sao không khéolựa lời, ai lại bịa chuyện một cách buồn cười như vậy?- Thì ra Thủy đại hiệp đã chán Sống rồi nên mới đưa đầu ra cầu xin chàngrể tương lai đánh cho một trượng vỡ Sọ.- Ai nói là chàng rể tương lai? Lúc mà Thủy đại hiệp chết e rằng mọichuyện đã xong từ lâu rồi!Một Số khác thì lớn tiếng quát mắng:- Con tiện tỳ vô Sỉ! vì một tên dâm tặc mà cả cha mình cũng chẳng coi ragì!Có người thì lạnh lùng châm chích:- Hạng người đó trên thế gian này không hiếm. Nhưng đằng này lại xuidâm tặc giết chết cha mình cái đó mới là độc nhất vô nhị!Có người lại vỗ tay nói:- Trước ngay chỉ nghe nói chuyện "mê dâm tặc giết thân phu", đến nay lạicó chuyện "mê dâm tặc giết thân phụ"! Ha ha ha!Mọi người nghe Hoa Thiết Can nói ai nấy đều đoan chắc giữa Thủy sinhvà Ðịch vân đã làm những chuyện bậy bạ, giờ lại nghe nàng một mực bênhvực cho Ðịch vân thì chẳng còn nể nang gì nữa, lời nói càng lúc càng khónghe. Người trong giang hồ đa phần là kẻ vũ phu vô học, có lời nhơ nhuốcnào mà chúng không dám nói?Thủy sinh đỏ mặt tía tai, lớn tiếng quát:- Các ngươi nói... nói gì? Ðúng là đồ vô Sỉ ăn dơ nói bẩn!Ðám người lại ồ lên cười lớn, có người nói:- Lại còn mắng chúng ta vô Sỉ! Ha ha ha! Hoạt kê! Ðúng là chuyệt hoạt kêbậc nhất trần gian!- Ðược! Thủy cô nương, ngươi mắng chúng ta vô Sỉ, thế người và tên dâmtăng ấy Suốt ngày chui rúc trong động tò tí với nhau, đem mối thù giết chaquăng cho chó ăn. Hành vi đó phải gọi là gì?Xảy có một giọng nói thô lỗ vang lên:- Mẹ nó! Lão tử từ Hồ Bắc đuổi Suốt ngày đêm tới đây, không dám dừnglại ăn uống nghỉ ngơi để giải cứu cho con tiện tỳ này đó Sao? Hừ! Hạng ngườinày không giết quách đi, để làm gì cho chướng mắt!Dứt lời gã giơ đao định chém. May mà có người đứng cạnh đó thấy vậyôm gã lại, nói:- Triệu huynh! sao lại lổ mãng như vậy?Một lão nhân đứng ra cao giọng nói:- Chư vị bằng hữu, xin dằn bớt nóng giận. Thủy cô nương còn nhỏ tuổichưa hiểu Sự đời. Thủy đại hiệp không may qua đời, còn lại nàng côi cút khổSở, xin chư vị chớ làm khó cho nàng nữa. Từ nay về Sau Hoa đại hiệp Sẽ dạydỗ uốn nắn nàng trở về chính đạo. Xin chư vị giữ chút âm đức cho con cháuvề Sau, việc trong tuyệt cốc này chớ có để lộ ra trên giang hồ. Thủy đại hiệpcả đời hành hiệp trượng nghĩa, việc này truyền ra hủy hoại thanh danh củangười, thiết nghĩ chắc không ai muốn điều đó. Tất cả chúng ta cũng vì Thủyđại hiệp mới đến đây để giải cứu cho Thủy cô nương, nay cũng vì Thủy đạihiệp mà giữ cho danh tiếng của nàng. Theo thiển ý của lão phu, việc cần kípbây giờ là bắt tên tiểu dâm tăng ấy, moi gan hắn ra để tế vong linh Thủy đạihiệp.Lão nhân này xem ra là người đức cao vọng trọng, lời lão nói ra, quần hàolập tức im bặt, thậm chí còn có người phụ họa, nói:- Trương lão anh hùng dạy chí phải. Chúng ta đi tìm tên tiểu ác tăng đóphân thây hắn làm muôn mảnh để tế vong linh Thủy đại hiệp.Thủy sinh bị oan ức không thể biện bạch, tức quá chỉ còn có nước ôm mặtkhóc ròng. Xảy nghe bên ngoài có tiếng kêu:- Biểu muội! Biểu muội! Nàng ở đâu?Thủy sinh nghe tiếng thì nhận ra là çông Tiêu Phong, nàng giờ chỉ cònchàng là người thân thích, trong hoàn cảnh này chỉ còn mong nhận được Sựan ủi của chàng nữa mà thôi. Thế là nàng kêu lên một tiếng "biểu ca" rồi chạyvụt ra khỏi thạch động, chỉ muốn lao vào lòng çông Tiêu Phong khóc chothỏa nỗi tủi nhục mà nàng phải chịu đựng.Trong động có người chép miệng nói:- Gã Si tình çông Tiêu Phong này nếu biết được chân tướng, chắc phảiphát điên mất.Lão nhân họ Trương giơ tay nói:- Xin chư vị đừng nói nữa, hãy nghe lời lão phu. çông thiếu hiệp đối vớiThủy cô nương tình Sâu tợ bể, tuyết chưa tan mà chàng ta đã khởi hành trướcmọi người hai ngày, chắc là đi nhằm đường khó, dục tốc bất đạt, mới đến nơimuộn hơn chúng ta. Chư vị xin giữ chút âm đức cho con cháu, việc xấu củaThủy cô nương đừng để cho chàng ta biết.Quần hào có người trung hậu, nghe nói thì gật đầu đồng tình, nói:- Thủy cô nương bị lỡ chân đi vào tà đạo, chúng ta phải dành cho nàngmột cơ hội để làm lại. Hơn nữa chắc là do tình thế bắt buộc, nếu không thìmột vị cô nương như hoa như ngọc thế kia khi nào lại chịu một tên dâm tăngthối tha như vậy?Có người thì nói:- çông Tiêu Phong trông mặt mày Sáng Sủa đường hoàng, vô cớ bị cắmmột cái Sừng to tướng trên trán. Thật là xui xẻo!- Cái này gọi là thằng này ăn mặn mà thằng kia khát nước. à mà Tiềnhuynh này, huynh bỏ nhà đi lâu thế này, đại tẩu ở nhà trống vắng cô đơn,chưa biết chừng trên đầu huynh cũng có một chiếc Sừng rồi cũng nên!- Mẹ nó, ngươi nói cái gì vậy? Giờ này vợ ngươi mới trống vắng cô đơn ởnhà đó!- ờ phải, vợ ta trống vắng cô đơn, còn tôn phu nhân thì đang phong lưukhoái hoạt với người khác, chẳng cô đơn trống vắng chút nào.Dứt lời lại đánh nhau thùm thụp cười nắc nẻ.Lại nghe tiếng çông Tiêu Phong kêu "biểu muội, biểu muội" mà mỗi lúcmột xa, rõ ràng chàng không biết mọi người đang ở trong thạch động. Lạinghe Thủy sinh gọi lớn:- Biểu ca! Biểu ca! Muội ở đây!çông Tiêu Phong mừng đến phát cuồng, hét lên:- Biểu muội! Muội đang ở đâu?Thủy sinh cũng hét lớn:- Muội ở đây!Từ góc đông bắc, một bóng người chạy như bay tới, vừa chạy vừa kêu"biểu muội, biểu muội", xảy đâu chàng bị hụt chân té nhào, Thủy sinh kinhhãi "á" lên một tiếng rồi chạy về phía chàng. Thì ra çông Tiêu Phong Sau khinghe tiếng Thủy sinh thì mừng quá chỉ lo chạy nhanh về phía nàng mà khôngđể ý dưới đất có một hố nhỏ, nhưng chàng đã nhanh như cắt đứng dậy, tiếptục chạy về phía Thủy sinh.Hai người chạy đến gần, kêu lên mừng rỡ rồi ôm chầm lấy nhau.Ðịch vân nhìn thấy cảnh hai người gặp nhau mừng rỡ như vậy, nghĩ lạiphận mình, lòng không khỏi cảm thấy buồn tủi. Dù thế nào đi nữa chàng vẫnkhông quên được Thích Phương, nửa năm nay chàng Sống cách Thủy sinh chỉmấy bước chân, nhưng đối với nàng, Ðịch vân không cảm thấy chút rungđộng nào. Thấy Thủy sinh được Sum họp với çông Tiêu Phong, chàng thở dàinghĩ thầm:"vậy là nàng Sẽ theo biểu ca nàng về nhà, chỉ mong nàng từ nay khônggặp phải tai ương gì nữa, cùng với biểu ca nàng an hưởng hạnh phúc trọnđời."Xảy nghe çông Tiêu Phong cất tiếng khóc lớn, chắc là chàng nghe Thủysinh nói đến cái chết của Thủy Ðại. Tiếp Sau đó thấy hai người nắm tay nhauSóng bước đi về phía này.Lại nghe çông Tiêu Phong nói trong nước mắt:- Thật không ngờ cữu cữu lại vắn Số như vậy. Từ nhỏ cữu cữu đã nuôi dạyta, coi ta như con đẻ, ta chưa kịp đền đáp ơn Sâu vậy mà người đã ra đi...Thủy sinh thấy çông Tiêu Phong khóc như vậy thì cũng đau lòng khóctheo. çông Tiêu Phong nắm chặt tay Thủy sinh, nói:- Biểu muội chớ quá đau lòng. Từ nay về Sau ta Sẽ không bao giờ rời xamuội nữa, ta nhất định Sẽ thay mặt cữu cữu chăm Sóc muội.Thủy sinh từ nhỏ đã rất ngưỡng mộ vị biểu ca của mình, nay gặp phải đạinạn, nghe chàng nói vậy thì lòng cảm thấy được an ủi rất lớn.Hai người đi đến gần thạch động, Thủy sinh bỗng dừng chân, nói:- Biểu ca, hai chúng ta lập tức rời khỏi đây. Muội không muốn gặp mặtbọn họ nữa.çông Tiêu Phong nhíu mày, hỏi:- Tại Sao vậy? Các vị bá bá, thúc thúc và rất nhiều bằng hữu đều chịu rấtnhiều gian nan để chờ cứu muội. Mọi người đã chờ Suốt nửa năm trời dướichân tuyết Sơn, chỉ chờ cho tuyết tan là lập tức lên núi, tình thâm nghĩa trọngđó chúng ta phải đáp tạ mới được.Thủy sinh nói:- Muội đã cảm tạ rồi!çông Tiêu Phong vuốt tóc Thủy sinh, giọng dỗ dành:- Thôi đi, đừng chứng như vậy nữa. Mọi người đã cực khổ vì chúng ta nhưvậy, chúng ta bỏ đi trước coi Sao tiện? Hơn nữa di thể của cữu cữu còn ở đây,chúng ta nên đưa về quê nhà an táng hay là an táng tại đây, còn phải thỉnh thịý kiến của các vị trưởng bối nữa chứ. à, còn ba vị Lục, Hoa, Lưu bá bá thế nàorồi?Thủy sinh lắc đầu nói:- Biểu ca đi theo muội, từ từ muội Sẽ kể chuyện cho nghe. Hoa bá bá... thậtkhông thể ngờ ông ta lại là một con người như vậy. Ðừng nghe những điềuông ta nói.çông Tiêu Phong xưa nay ít khi nào làm trái ý Thủy sinh, thấy nàngcương quyết như vậy thì không ép nữa, định theo nàng ra khỏi cốc. Xảy nghecó tiếng gọi:- çông hiền điệt, ngươi lại đây!Nhận ra tiếng của Hoa Thiết Can, çông Tiêu Phong khi nào dám bỏ điluôn, vội lên tiếng vâng dạ rồi quay trở lại. Thủy sinh giậm chân, nói:- Biểu ca không nghe lời muội phải không?çông Tiêu Phong hơi do dự, nghĩ thầm:"Hoa bá bá là nghĩa huynh của cữu cữu, mệnh lệnh của trưởng bối Sao cóthể bất tuân được? Hơn nữa lần này mọi người gian khổ quá nhiều mới cứuđược biểu muội, nếu mình chẳng nói gì hết mà bỏ đi, làm vậy chẳng hóa ra làkẻ không biết điều? việc này truyền ra giang hồ, thanh danh mình coi nhưmất hết, ngày Sau làm Sao đứng được trong giang hồ? Biểu muội tính tình trẻcon, chờ lát nữa Sẽ giải thích thêm cho nàng hiểu."Nghĩ xong kéo tay Thủy sinh đi về phía thạch động. Phần Thủy sinh thấyçông Tiêu Phong không chịu nghe lời mình thì cũng giận, biết Hoa Thiết Cannhất định Sẽ nói những lời khó nghe, nhưng nghĩ lại mình hoàn toàn thanhbạch chẳng việc gì phải Sợ, hơn nữa nếu cứ cự tuyệt không gặp mặt mọingười hóa ra mình làm gian nên Sợ Sao?Hoa Thiết Can thấy çông Tiêu Phong đi tới thì mĩm cười nói:- çông hiền điệt, ngươi tới thật đúng lúc. Huyết Ðao ác tăng tuy đã bị tagiết, nhưng còn tiểu ác tăng đã lọt lưới, chúng ta nên hợp lực bắt hắn giết đi.Tên tiểu ác tăng này chính là hung thủ đã giết chết cữu cữu ngươi.çông Tiêu Phong nghe nói thì hét lớn một tiếng rút Soạt trường kiếm ra,đồng thời quay đầu nhìn lại nhân có ánh đuốc nhìn xem dung mạo của biểumuội bấy lâu nay biến đổi ra Sao. Chỉ thấy nàng hình dung tiều tụy, hai mắtđỏ lựng, nước mắt lưng tròng. çông Tiêu Phong những tưởng Sẽ nhìn thấy vẻcăm hận trong ánh mắt của Thủy sinh, nào ngờ nàng lại lắc đầu, nói:- Không phải, cha muội không phải... người ấy hại chết...çông Tiêu Phong trợn trừng mắt hỏi lại:- sao?Còn quần hào nghe nói vậy thì ai ai đều phẫn nộ, nghĩ thầm:"Bọn ta vì muốn cho ngươi một cơ hội để làm lại cuộc đời nên đã khôngnói điều xấu xa của ngươi và tên tiểu ác tăng ấy. vậy mà ngươi còn nhất nhấtbảo vệ cho hắn, thậm chí còn không dám gọi hắn là "tiểu ác tăng" hay là "tiểudâm tăng" mà cứ gọi là "người ấy, người ấy" nghe chướng tai hết Sức!"çông Tiêu Phong thấy mặt mọi người đều có Sắc giận thì lấy làm lạ, thảonào mà biểu muội lại không muốn giáp mặt quần hào, thậm chí mọi ngườicòn nhìn biểu muội với ánh mắt thù địch nữa. việc này bên trong chắc cònnhiều ẩn khúc đây. Nghĩ xong thì nắm tay nàng, nói:- Biểu muội, chúng ta làm theo lời dặn dò của Hoa bá bá. Cứ bắt tên tiểuhòa thượng ấy phân thành muôn đoạn tế vong linh cữu cữu, những việc kháctừ từ rồi Sẽ tính.Thủy sinh lắc đầu nói:- Người ấy... hắn không phải là hòa thượng!çông Tiêu Phong nghe nói thì ngẩn người, tiếp đó lại nhìn thấy ánh mắtmọi người ánh lên vẻ khinh thị thì hơi choáng váng, lòng cảm thấy có cái gìđó không ổn. Chàng không muốn phanh phui việc này ở đây, chỉ vung kiếmquát lớn:- Chư vị thúc bá huynh đệ, xin chư vị chịu khó thêm chút nữa, lục Soátquanh đây bắt cho kỳ được tên tiểu ác tăng đó để kết thúc vụ việc này! çôngmỗ nguyện Suốt đời không quên ân đức của chư vị đã tương trợ!Nói xong chắp tay xá dài khắp lượt.Quần hào cũng cảm thấy việc này phải làm cho nhanh, không khéo tiểu áctăng chạy trốn khỏi cốc thì thật khó mà tìm bắt hắn. Thế là mọi người ùn ùnkéo nhau ra khỏi động, tỏa ra đi tìm.Không biết có ai đó ném một cây đuốc nơi cửa động, ánh đuốc bập bùngSoi lên gương mặt của Linh Kiếm Song hiệp lúc Sáng lúc tối. Hai người nắmtay nhìn nhau, lòng có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại không thể nói thànhlời.Ðịch vân nhìn hai người một lúc rồi nghĩ thầm:"Hai người mới gặp lại nhau, chắc là Sẽ có rất nhiều điều cần nói. Có lẽmình cũng nên đi là vừa."Ðang định lẳng lặng bỏ đi, xảy nghe có tiếng bước chân đi nhanh về phíanày, tiếp theo có người lên tiếng:- Ngươi tìm theo hướng này, ta tìm theo hướng kia, lát nữa Sẽ gạp lại ởđây!Một giọng khác nói:- Ðược. j, chỗ này thấy có rất nhiều dấu chân, không chừng tiểu dâm tăngtrốn quanh quẩn đâu đây.Rồi hắn bỗng cười cười hạ thấp giọng, nói:- Lão Tống này, ta thấy Thủy cô nương như hoa như ngọc, nửa năm naycoi bộ tiểu dâm tăng diễm phúc hơn thiên hạ nhiều.Tên kia bật cười nói:- Chứ Sao nữa! Chỉ tội cho gã họ çông, bị cắm Sừng mà không hay.Nói xong cả hai phá lên cười rồi chia nhau đi tìm Ðịch vân.Ðịch vân đứng gần đó nghe hai tên hán tử nói vậy thì không khỏi buồndùm cho Thủy sinh và çông Tiêu Phong. Chàng nghiến răng nghĩ thầm:"Hoa Thiết Can đúng là một tên vô liêm Sỉ chẳng còn chỗ nào để nói nữa.Lão dựng chuyện lên phá hoại thanh danh Thủy cô nương thì có lợi lộc gì cholão chứ?"Nhưng có những chuyện chàng không thể nào hình dung nổi. Hoa ThiếtCan không giết được hai người để bịt miệng, Sợ Thủy sinh Sẽ nói ra nhữnghành vi đồi bại của lão trong thời gian qua nên áp dụng kế tiên hạ thủ vicường, làm bại hoại thanh danh của nàng trước, chừng đó nàng có nói gì thìthiên hạ cũng không thể tin được.Ðịch vân ngẩn lên, thấy Thủy sinh bước ra ngoài mấy bước, Sắc mặt nhợtnhạt, toàn thân run bắn, nói:- Biểu ca! Bọn chúng nói bậy nói bạ, đừng nghe chúng!çông Tiêu Phong không nói không rằng, hai tay nắm chặt, da mặt chàngco giật liên hồi, toàn thân cũng run bần bật. Rõ ràng lời nói của hai hán tửvừa rồi như một lũ độc xà đang cắn xé tâm can chàng. Trong nửa năm naylúc nào chàng cũng thầm nhủ, biểu muội bị rơi vào tay hai tên dâm tăng thìlàm Sao còn giữ được tấm thân trinh bạch? Chỉ cầu mong nàng còn Sống đãlà tốt lắm rồi. Nhưng con người không bao giờ biết tri túc, khi đã tìm thấyđược biểu muội, chàng lại mong Sao nàng còn giữ được mình như viên ngọckhông tì vết. Ðến khi nghe lời của hai tên hán tử, chàng thầm nghĩ:"çông Tiêu Phong này đường đường là một đấng trượng phu, lẽ nào lại đểcho anh hùng thiên hạ đàm tiếu như vậy?"Nhưng nhìn lại Thủy sinh, thấy nàng khổ Sở như vậy thì lòng lại mềm ra,chỉ thở dài, nắm tay nàng nói:- Biểu muội, chúng ta đi thôi!Thủy sinh giằng tay ra khỏi tay çông Tiêu Phong, hỏi:- Biểu ca có tin lời của họ không?çông Tiêu Phong nói:- Lời nói của thiên hạ, muội để ý là gì?Thủy sinh cắn môi hỏi lại:- Nói vậy, biểu ca tin lời họ?çông Tiêu Phong cúi đầu im lặng một lát rồi nói:- Thôi được, ta không tin lời họ.Thủy sinh bỗng trở nên thật cứng cỏi, nói:- Biểu ca ngoài miệng nói là không tin nhưng trong lòng thì đã tin rồi chứgì? Hừ, nếu vậy thì từ nay biểu ca đừng gặp mặt muội nữa. Cứ coi như muộiđã chết mất xác trong tuyệt cốc rồi.çông Tiêu Phong hơi nhíu mày nói:- Hà tất phải như vậy!Thủy sinh vừa bi thương vừa uất ức, hai hàng lệ lại tuôn trào. Người ngoàicó thể nghi oan có thể khinh mạn, những lời đó mình có thể gạt bỏ ngoài tai,nhưng đến biểu ca mà cũng coi mình hạ tiện như vậy thì không thể chịu đựngđược nữa. Nàng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, xa lánh tất cả mọingười, vĩnh viễn không còn muốn gặp lại bất kỳ ai nữa.Nàng chạy vội ra ngoài, nhưng khi đến cửa động, nàng không ngăn đượcdừng chân nhìn vào bên trong. Nơi đây nàng đã từng nương náo trong vòngnửa năm trời, bản tánh nàng ưa Sạch Sẽ, hai bàn tay lại khéo léo, nàng đãdùng vỏ cây lông chim kết thành những vật dụng như nệm gối... đến lúc Sắpphải rời xa những thứ đã từng gắn bó với mình Suốt nửa năm trời lòng cũngkhông khỏi cảm thấy bồi hồi. ánh mắt nàng bỗng nhìn thấy chiếc vũ y màngày trước nàng làm cho Ðịch vân, không ngờ Ðịch vân giận dỗi khôngnhận ném trả trở lại, trời rét nàng đã dùng nó làm chăn đắp. Nhìn thấy chiếcáo, nàng động tâm nghĩ thầm:"Bọn người này mở miệng ra là gọi chàng là dâm tăng này dâm tăng nọ,đòi bắt giết chàng. Nếu chúng tìm thấy chàng, một mình chàng không chốngnổi với Số đông thì biết làm Sao bây giờ?"Nghĩ đến đây thì đứng chôn chân nơi cửa động, nhất thời không biết phảihành động Sao cho phải.çông Tiêu Phong nhìn theo ánh mắt Thủy sinh, thấy nơi đầu nằm củaThủy sinh có một chiếc áo lông chim, trông chiếc áo to lớn, chắc chắn phải làáo của nam nhân thì Sinh nghi, chỉ chiếc áo hỏi:- Cái gì đây?Thủy sinh nói:- Muội kết đó!çông Tiêu Phong nghe cổ họng nghẹn đắng:- Muội kết cho mình chăng?Thủy sinh lắc đầu:- Không phải...vừa nói xong, nàng lập tức cảm thấy mình đã lỡ lời, còn do dự chưa biếtphải nói tiếp thế nào thì çông Tiêu Phong đã nói như quát:- Là áo của nam nhân chứ gì?Thủy sinh im lặng gật gật đầu.çông Tiêu Phong nghiến răng:- Ngươi kết cho hắn?Thủy sinh lại gật đầu.çông Tiêu Phong bước tới cầm chiếc áo lên, Săm Soi một lát rồi cất tiếngcười chua chát, nói:- Làm khéo lắm!Thủy sinh nói:- Biểu ca, đừng Suy đoán bậy bạ. Muội với hắn...Nói tới đó, nàng chợt nhìn thấy ánh mắt çông Tiêu Phong long lên đầy Sátkhí thì im bặt. çông Tiêu Phong ném chiếc áo xuống nệm, cười lạnh nói:- áo của hắn lại ở trên giường của ngươi...Thủy sinh cảm thấy lành lạnh, vị biểu ca ôn hòa nho nhã ngày nào củanàng nay bỗng trở thành một kẻ cục cằn thô lỗ rất đáng ghét. Nàng khôngmuốn giải thích nữa, dù gì thì thiên hạ cũng đã nghi oan cho mình, cả biểu canữa, đã vậy thì cứ để cho họ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.Ðịch vân ở bên ngoài nhìn thấy vẻ mặt khổ não, chịu đựng của Thủy sinhthì buồn bã nghĩ:"Mình là một người hèn kém, để cho người khác nghi oan khinh thị cũngkhông thành vấn đề, hơn nữa mình cũng đã quen rồi. Còn nàng là một tiểuthư đài các, làm Sao chịu đựng nổi nỗi oan khuất này?"Nghĩ tới đây chàng không nhịn được, thấy phải làm một cái gì đó để thanhminh, không phải cho mình mà cho Thủy sinh, dù hiện có tới mấy chục caothủ ai ai cũng đều muốn xé xác chàng ra mới hả dạ, nhưng chàng cũng mặc.Ðịch vân nhảy ra khỏi chỗ ẩn thân, cao giọng nói:- çông thiếu hiệp, ngươi đã hiểu lầm rồi!çông Tiêu Phong và Thủy sinh thấy Ðịch vân bất thần nhảy vào trongđộng thì đồng giật mình kinh hãi. Ðịch vân lúc này tóc đã mọc dài, khôngcòn giống một hòa thượng đầu trọc hếu như cách đây nửa năm nữa. çôngTiêu Phong Sau một lúc định thần mới nhận ra chàng, rút Soạt trường kiếm,tay trái đẩy Thủy sinh Sang một bên, trường kiếm giơ trước ngực, Song mụcnhư hai hòn than, toàn thân run rẩy, chỉ chực xông vào băm vằm chàng thànhmuôn mảnh.Ðịch vân xua tay nói:- Ta không động thủ với ngươi. Ta tới đây để nói cho ngươi biết, Thủy cônương băng thanh ngọc khiết, có được một người vợ như vậy là phúc ngànđời của ngươi, đừng Suy nghĩ bậy bạ mà tin lời kẻ xấu.Thủy sinh không Sao ngờ nổi Ðịch vân lại dám xông ra biện bạch thaycho nàng trong hoàn cảnh như vầy. Nàng cảm kích vô ngần, nhưng lại cũngkinh hoảng vô biên, vội kêu lên:- Ngươi... ngươi mau chạy đi! Rất nhiều người muốn giết ngươi... ở đâynguy hiểm lắm...Ðịch vân bình thản đáp:- Ta biết, nhưng ta nhất định phải nói để çông thiếu hiệp biết rõ vấn đề,đừng để cô nương phải bị oan ức. çông thiếu hiệp, Thủy cô nương... là mộtngười tốt, ngươi không được nghi oan cho nàng.Ðịch vân là người không biết ăn nói, việc bình thường có khi chàng nóicũng không được minh bạch Suôn Sẻ, huống hồ đây là một việc vô cùng tếnhị. Chàng xuất hiện ấp úng nói mấy câu càng làm çông Tiêu Phong càngnghi ngờ hơn.Thủy sinh cuống quýt nói:- Ðược rồi, ngươi đi đi. Ða tạ hảo ý của ngươi, ân đức này chỉ còn cáchđáp đền vào kiếp Sau. Bay giờ thì ngươi mau đi đi, họ đông người, lại đangmuốn giết ngươi đó.çông Tiêu Phong nhìn thấy Thủy sinh tỏ vẻ lo lắng cho Ðịch vân màchẳng chút nể mặt mình thì hết chịu đựng nổi, gầm lên:- Ta giết ngươi!soạt một kiếm nhằm ngực Ðịch vân đâm tới.Thế tấn công của çông Tiêu Phong vô cùng mãnh liệt, nhưng Ðịch vânngày nay đâu còn là Ðịch vân của Sáu tháng trước. Chàng chỉ khẽ lách ngườiSang một bên là tránh được thế công tuyệt mạng của çông Tiêu Phong, giongtrầm tĩnh nói:- Ta không động thủ với ngươi. Ta chỉ nói để ngươi biết là phải chăm SócThủy cô nương cho tốt. Nàng... nàng là người tốt...Trong lúc Ðịch vân nói mấy lời này thì çông Tiêu Phong đã Soạt Soạt liêntiếp công năm kiếm. Nhưng Ðịch vân đều nhẹ nhàng tránh được, chàng ngạcnhiên nghĩ thầm:"võ công của çông Tiêu Phong ngày trước rất lợi hại, Sao bây giờ bỗngtrở nên tầm thường như vậy?"çông Tiêu Phong thấy công luôn mấy chiêu vẫn không chạm được vàovạt áo đối phương. Thấy Ðịch vân tránh né ung dung thì càng lúc càng nổiđiên, xuất chiêu càng nhanh càng hiểm ác.Ðịch vân vừa tránh kiếm của çông Tiêu Phong vừa nói:- çông thiếu hiệp, ngươi hứa với ta là ngươi tin Thủy cô nương thanhbạch, thì ta Sẽ đi ngay. Các bằng hữu của ngươi ai ai cũng muốn giết ta, takhông thể ở lại đây lâu hơn được.çông Tiêu Phong xuất thủ càng lúc càng nhanh, Ðịch vân chỉ được cái nộicông thâm hậu chứ khinh công thì rất tầm thường. Tuy nói rằng nội công làgốc, khinh công là ngọn, nhưng nếu không được chỉ điểm thì không thể nàophát huy được thế mạnh của nội công. Qua một lúc, Ðịch vân bắt đầu cảmthấy ứng phó khó khăn, chàng bất thần co chỉ nhằm thân kiếm của çông TiêuPhong búng một cái.Choang một tiếng, çông Tiêu Phong cảm thấy hổ khẩu tê tái, thanhtrường kiếm vuột khỏi tay rơi xuống đất. çông Tiêu Phong vội vàng khomngười nhặt lên. Ðịch vân giơ tay nhằm vai çông Tiêu Phong đẩy một cái.Ðịch vân không cố ý đả thương çông Tiêu Phong nên không vận lực, nàongờ cái đẩy của chàng lại quá mạnh khiến çông Tiêu Phong không chịu nổi,thân hình lộn đi mấy vòng, bình một tiếng đập vào vách đá.Thủy sinh nhìn thấy çông Tiêu Phong bị như vậy thì vội chạy lại đỡ chàngta dậy. Ðịch vân kinh ngạc ngẩn người, chàng không hề có ý đẩy ngã çôngTiêu Phong, chẳng qua là muốn ngăn không cho đối phương nhặt kiếm lênmà thôi. Thấy đối phương bị té đau, chàng vội chạy tới nói:- Thành thật xin lỗi. Ta... ta không có ý như vậy đâu... ta...Thủy sinh đỡ çông Tiêu Phong đứng dậy, hỏi:- Biểu ca không Sao chứ?çông Tiêu Phong bị lòng ghen tuông che mất lý trí, cứ cho là Thủy sinhvề một phe với Ðịch vân, hai người liên thủ tấn công mình, Sau khi thấy mìnhbị ngã còn đến giả bộ hỏi để cười nhạo mình. vừa đứng lên được, chàng vungtay tát Thủy sinh một cái như trời giáng, miệng quát:- Tránh ra!Thủy sinh loạng choạng lui ra, không ngờ biểu ca lại có thể ra tay đánhmình, đây là việc mà trước nay nàng chưa bao giờ nghĩ tới, nàng đưa tay xoamá, đứng chết lặng. çông Tiêu Phong quát lớn một tiếng vung quyền nhằmThủy sinh đánh tới. Thủy sinh kinh hãi nhảy qua nhào vào lòng Ðịch vân.Trong ý nghĩ của nàng, giờ chỉ còn mỗi mình Ðịch vân là có thể che chở chonàng.Ðịch vân kéo Thủy sinh Sang một bên, quát:- Khi không lại đánh người... ngươi... ngươi làm gì mà đánh người?Xảy nghe có tiếng bước chân vang lên, có người nói:- Bên trong động có tiếng cãi vã, không chừng tên tiểu dâm tăng ở trongđó.Thủy sinh vội lui ra phía Sau hai bước, nói:- Ngươi đi mau đi! Ta... đa tạ hảo ý của ngươi!Ðịch vân nhìn çông Tiêu Phong rồi lại quay nhìn Thủy sinh, cuối cùngcất tiếng nói:- Ta đi đây!Dứt lời quay người đi ra.çông Tiêu Phong lao theo quát lớn:- Tiểu dâm tăng ở đây! Tiểu dâm tăng ở đây! Mau vây chặt cửa động!Thủy sinh nhíu mày nói:- Biểu ca làm gì vậy?çông Tiêu Phong không thèm đếm xỉa tới Thủy sinh, chỉ quát lớn:- Mau chặn hắn lại! Ðừng để hắn chạy thoát.Bảy tám tên hán tử nghe tiếng kêu của çông Tiêu Phong vội chạy tới đónđường. vừa nhìn thấy Ðịch vân, một tên quát lớn:- Chạy đâu cho thoát!Dứt lời đã huơ đao nhằm đầu chàng chém xuống.Ðịch vân giơ tay nhằm ngực đối phương đẩy một cái, thân hình tên hán tửnhư một bao gạo văng ra, đụng vào người ba tên ở Sau lưng, cả bốn đồng ngãnhào xuống đất, la hét inh ỏi. Lúc này thì những người tìm kiếm quanh đónghe tiếng vội hô hào chạy lại thì Ðịch vân đã đi xa rồi.Quần hào kéo nhau đuổi theo, Ðịch vân thấy Sờ Sợ, vội lủi vô trong đámcỏ trốn. Trời tối, những người truy đuổi không nhìn thấy chàng, tìm một látkhông thấy chàng đâu, ai nấy đều nói là chàng đã ra khỏi cốc rồi. Thế làchẳng ai bảo ai đồng đuổi ra khỏi cốc.Ðịch vân nằm im một lúc lâu mới thấy çông Tiêu Phong và Thủy sinh đira. çông Tiêu Phong đi trước Thủy sinh đi Sau, hai người đi cách nhau hơntrượng. Bóng hai người xa dần, cuối cùng mất hút trong bóng đêm.Mới đây thôi trong cốc còn ồn ào náo nhiệt, giờ bỗng trở nên tĩnh lặngkhông một tiếng động.Quần hào đi hết, çông Tiêu Phong và Thủy sinh cũng đi, Hoa Thiết Cancũng đi ra, chỉ còn lại một mình Ðịch vân trong tuyệt cốc. Ðịch vân nhìn lêntrời, lũ ưng ngày thường luôn bay lượn trên không cũng đâu mất hết.Tĩnh lặng, tất cả đều tĩnh lặng, chỉ có tuyết tan thành nước là vẫn chảy rócrách ở đâu đó bên dưới lớp tuyết.