CHƯƠNG 13

     ăm sắp hết. Sát Noel, Quyên có tin vui. Cô nhận được giấy cư trú chính thức. Tin ấy làm Kumar bất ngờ, tuy rằng trước đó nửa tháng, mẹ của Kumar gọi điện báo tin, bà đã lo xong thủ tục, giấy tờ, có thể năm tới sang thăm một người họ hàng ở Anh và sẽ từ Anh sang Đức thăm con trai.
Kumar âm thầm dự định, nếu mẹ sang, Kumar sẽ thuyết phục mẹ, cho anh kết hôn với Quyên. Như thế theo luật pháp Đức, đương nhiên Thanh Vân và Quyên cũng có giấy tờ định cư, chẳng cần phải chờ đợi để có giấy tờ ăn theo Kumar. Kumar vui lắm, vì Quyên có giấy tờ càng sớm càng tốt. Thanh Vân được hưởng ngay thêm nhiều quyền lợi!. Nghĩ vậy, lập tức anh muốn ăn mừng sự kiện này, bằng cách mua chiếc máy điện thoại cầm tay Sony đời mới nhất tặng Quyên.
Buổi tối ấy, Kumar trao cho cô chiếc hộp giấy đựng máy và cẩn thận cài chiếc sim nối mạng. Quyên ôm choàng lấy Kumar hôn nhẹ vào môi anh. Một ngày những hai cái tin vui. Cô quyết định khai trương máy ngay. Cú gọi đầu tiên về Việt Nam dành cho mẹ cô.
Mấy năm gần đây, từ khi mở quán, có đồng ra đồng vào, tháng nào Quyên cũng gọi điện về cho mẹ một lần. Điện thoại bàn, gọi qua bưu điện chính của Đức, hãng Telecom cũng tốn tiền, nên các cú gọi đều ngắn. Hôm nay lần đầu sử dụng máy di động, lại của Kumar mua tặng, không hiểu sao Quyên thấy lóng ngóng, hồi hộp. Tự nhiên cô có cảm giác nôn nao nghe khi tiết tút tút kéo dài, lúc chờ bên kia đầu dây mẹ nhấc máy.
Mãi mẹ không nhấc máy. Hay là mẹ đi vắng? Hai tiếng sau cô lại gọi. Quyên đoán, thời gian này ở múi giờ Hà Nội, chắc chắn mẹ phải ở nhà ăn cơm tối. Máy vẫn tút tút đều. Quyên hoảng sợ. Cô bấm số máy thứ hai, gọi điện về cho anh trai. Đầu máy bên kia máy vẫn tút đều. Lát sau mới có tiếng bé Mi con gái đầu của anh trai cô nhấc máy. Hoá ra cả nhà cô đi ăn cưới con bác cả. Quyên thở phào.
Nhưng cả buổi tối ấy cô cứ bồn chồn lạ. Tính ra mẹ cô năm nay đã bảy mươi hai tuổi. Thấm thoát cô xa quê đã hơn tám năm. Tám năm nay chắc mẹ cô già lắm. Tình huống vừa rồi làm Quyên chợt dạ. Người gìa vốn như ngọn nến lay lắt trước gió. Có lẽ cô phải thu xếp về thăm mẹ. Trước kia cô không được phép rời khỏi nước Đức, bây giờ cô có giấy tờ rồi, cô sẽ trở về nước thăm mẹ. Phải về thăm mẹ thôi!
Bữa cơm tối, Quyên nói điều băn khoăn ấy với Kumar. Kumar nhoẻn miệng cười, thì về Việt Nam với nhau, có vấn đề gì đâu. Anh cũng chẳng biết Việt Nam như thế nào. Nơi ấy có giống quê hương của anh không? Nếu về, họ chỉ có thể thu xếp vào hè này, vì dịp ấy Thanh Vân mới được nghỉ học.
Mùa đông kéo dài tới tháng tư mà Quyên cứ thấp tha thấp thỏm đếm lịch từng tuần mong hè tới.
Tháng Mười hai qua rồi tới tháng Giêng.
Bốn giờ chiều, tuyết bay mù trời. Quyên vừa đỗ xe trước nhà thì nghe tiếng còi giật giọng ba hồi. Ngoảnh lại, trên cái xe đỗ sau liền xe cô, một thanh niên da vàng tóc đen cười cười mở cửa xe bước xuống, tiến tới Quyên.
– Chị có nhận ra em không? Người thanh niên lên tiếng.
Quyên nhìn anh ta. Cô lục lọi mãi trong trí nhớ, những vẫn vô vọng. Cô lắc đầu và mỉm cười lịch sự. Ở thành phố này, người Việt không quá đông, Quyên cũng chẳng có quan hệ nhiều, nên cứ đoán rằng người thanh niên này sống trong thành phố mà cái vùng trí nhớ của cô bị khoanh lại hạn hẹp, nên cô không nhận ra cậu ấy trong những người đã từng gặp chăng?
– Thế mà em vẫn nhận ra chị. Chị không thay đổi lắm! Người thanh niên có nụ cười rất quen.
Ơ hay, cậu ta là ai nhỉ? Quyên cố lục lại trí nhớ. Vô ích.
– Quả thật tôi không nhận ra anh. – Quyên lắc đầu ngượng ngùng nói.
– Em đây, thằng Minh, đệ tử ruột của đại ca Hùng đây mà. Chị quên em rồi ư?
Quyên giật bắn mình.
Dĩ vãng chợt ùa về như cơn bão tuyết chiều qua.
Cái xe thứ hai chở Quyên sâu vào nước Đức. Minh đăm đăm cầm lái, miệng như dán băng dính, không nói một lời suốt cả chặng hành trình… Trong tiệm ăn ở quán xăng, Minh đã dịch cho cô nghe đoạn báo nói về tai nạn của Hùng. Bàn tay của Minh nắm lấy tay cô khi dịch hết đoạn tin viết trên và, đôi mắt của cậu ấy nhìn cô khi tạm biệt, rời trại tị nạn để quay lại với Hùng…
Đúng là Minh, đệ tử ruột của Hùng.

*

– Anh Hùng đang bị bệnh. Bấy nay chúng em tìm chị ở khắp nơi. Vừa rồi may quá, qua một người bạn vẫn làm việc đưa đường, em biết chị ở đây. Anh Hùng nhờ em tới gặp chị, nhân việc em đi sang Berlin đổ ít hàng đánh từ Việt Nam sang.
– Hùng bị bệnh gì?
Người thanh niên thản nhiên bật điếu thuốc. Cậu ta không trả lời vào câu hỏi của Quyên, nhẩn nha nói:
– Sau khi nằm viện, người ta cũng không thể cứu chữa được cái chân giập nát của anh Hùng. Sau thời gian ở Đức điều trị, họ tống anh ấy quay lại Ba Lan. Chúng em đưa anh về Hung, trụ lại ở Budapest nghỉ ngơi nửa năm. Thật ra khi đó, sau tai nạn mất một chân, anh ấy có ý định muốn về Việt Nam, vì tụi em cũng hòm hòm tiền bạc. Nhưng sau mấy tháng chạy giấy tờ, anh ấy bảo em rằng, tao toàn mơ thấy con tao thôi. Về thế quái nào được, chị ạ. Có nhiều trận sau khi uống say bí tỷ, anh ấy toàn gọi tên chị và khóc. Anh ấy thề sẽ đi tìm con. Thế là thay đổi ý định. Anh Hùng mở một quán bán hoa và thường xuyên nhờ bạn bè đi tìm chị. Đây, xin chị nhận thư của anh Hùng.Quyên nhìn chiếc phong bì phẳng phiu mà cậu thanh niên đưa đường năm nào lấy ra từ chiếc cặp số bằng da đen. Thứ cặp này cô biết, trong những cửa hàng KDV, cô từng nhìn thấy chúng bày trên giá, dưới ngọn đèn chiếu sáng nhỏ mắt cua với bảng giá cắt cổ, chỉ có thể bán cho các doanh nhân giàu có ở Châu Âu.
Quyên chậm rãi bóc thư. Trong đầu cô khi ấy tự nhiên lại hiện lên cánh rừng biên giới năm nào.
Cái chòi gỗ nom như tháp canh. Những tấm ván trần khép lại tưởng ghép như bưng mà vẫn dột, tí tách nhỏ nước ướt loang cả tấm thảm. Khu rừng miên man chạy tận chân trời trắng xoá một màu… Thoáng thế thôi mà đôi mắt cô không thể nhìn rõ những dòng chữ trên tờ giấy A4 trắng lốp. Quyên ngồi thừ ra, yên lặng vài giây, rồi gập thư như cũ, nhét vào phong bì. Quyên đặt lá thư trên mặt bàn, vuốt nhẹ nó, dường như cho nó phẳng phiu thêm, rồi quay lại với Minh:
– Bây giờ cậu sống thế nào?
– Em không làm nghề đưa đường nữa. Sau khi anh Hùng bị tai nạn, em theo anh ấy về Budapest. Sống với nhau bao nhiêu năm trong rừng, em không đành lòng bỏ anh Hùng, nên ở lại thành phố luôn và chuyển sang bán buôn quần áo.
– Buôn bán dễ sống hơn đưa đường đúng không? Mà nom cậu bây giờ đúng như ông chủ ấy! Cậu bán buôn hay bán lẻ quần áo? Quyên tủm tỉm cười.
– Em đánh hàng từ nhiều nước về Hung và từ đó đưa sang Tiệp, Ba Lan và Đức. Công việc đỡ nguy hiểm hơn và cũng luôn có điều kiện gần gũi anh Hùng… Câu chuyện của họ kéo dài tới hơn nửa giờ nữa, Minh bảo, phải trở lại Berlin cho kịp chuyến lấy hàng quay trở lại Hung. Quyên tiễn cậu ra tận ô-tô. Cũng con người này đây năm nào cũng làm kẻ đưa đường với bao nhiêu phiêu liêu mạo hiểm ở cái khu rừng biên giới đầy bất trắc, chứa đựng bao nhiêu sự khốn nạn của một kiếp người, một quãng sống. Bây giờ khuôn mặt câu ta tuy vẫn phong trần từng trải, nhưng quần áo phẳng phiu, cặp da láng mượt. Chiếc áo măng tô dạ dài điểm những bông tuyết lấm tấm trắng trên vai áo dạ manto mềm, nửa nom như một nhà buôn hào hoa, nửa từa tựa như tay đồng hương, tự xưng là thi sỹ, mà cô gặp đêm nào trên chuyến tàu đi Saint Peterburg đã đọc cho cô bài thơ Kẻ tha hương.
Quyên thở dài. Cô nhìn mãi theo chiếc xe Minh lái cho tới khi khuất bóng. Chiếc xe dần khuất, để lại hai vệt dài đem thẫm trên mặt đường đầy tuyết trắng. Tuyết vẫn rơi dữ dội. Gió cứ miên man quất ngang quất dọc. Những bông tuyết mảnh mai ào ào trút xuống lấp dần hai vệt đen trong dáng chiều dần tắt. Phía tây, mặt trời ửng đỏ chầm chậm chìm dần, những tia sáng quét ngang mặt đất, trải màu trời chiều xuống vệt xe mờ, xuống đường phố hun hút và, mặt đất bỗn ửng lên giây lát, như có ai đó lại chợt đổ òa chậu máu loãng, lênh loang con đường. Quyên quay về. Trong bài thơ cũ âm âm:
…Kẻ tha hương tư lự
Gặp nhau giữa con đường
Những tâm sầu vạn xứ
Phút giây thành tri kỉ
Đứa mang mầu quê hương
Đứa nấc sầu thê lương?…

*

Lá thư đầu tiên của Hùng:
Budapest, ngày 21 tháng 1 năm 2005 Quyên và con thương yêu!
Anh đã biết mọi việc xảy ra với chồng em sau khi em tới trại. Những việc đau lòng ấy của em, tất cả đều do anh gây nên. Đã nhiều đêm anh không ngủ, rất ân hận về nhiều việc anh đã làm, nhất là việc anh đã giữ em lại trong rừng. Nhưng anh thực lòng yêu em. Em ơi, cũng chính tình yêu ấy giúp anh hiểu ra rằng trên cõi đời này chỉ có tình yêu mới có thể giúp con người ta hạnh phúc. Anh yêu em và bao nhiêu năm ao ước có một đứa con. Vì thế, việc chưa được nhìn thấy mặt con đã giày vò, làm anh đau khổ nhiều năm nay. Người ta muốn có con, đâu như muốn có một cái áo đẹp, một cái nhà hay một cái ô-tô. Một con người đã sinh ra trên đời và nó mang theo dòng máu của anh, vì thế sao mà anh có thể rấy bỏ trách nhiệm, nghĩa vụ cũng như tình cảm với hòn máu ấy.
Anh tìm em mãi, nhưng không có một tin tức gì. Nay, qua bao nhiêu năm, chợt biết được tin em vẫn khoẻ, làm ăn tốt, con đã lớn rồi và được ăn học tử tế, anh rất mừng.
Em ơi, xin em hãy tha thứ cho anh. Ngàn lần tha thứ cho anh. Từ nơi xa xôi này anh quỳ xuống xin em và con tha thứ cho anh.Con người như anh, đã phạm nhiều sai lầm, có việc đầy tội lỗi. Nhưng anh tin rằng em sẽ hiểu cho anh, hiểu cho một thằng đàn ông cũng muốn sống tử tế và lương thiện.
Bây giờ dù còn rất yêu em, nhưng quả thật anh không xứng đáng. Nguyện vọng duy nhất của anh là được gặp con một lần. Chỉ một lần được nhìn mặt nó là anh có thể mãn nguyện nhắm mắt. Một người đàn ông như anh, chẳng thể có tư cách gì đòi hỏi gì ở em cả. Nhưng anh tin chắc là với tấm lòng nhân hậu của một người mẹ, em hãy xét cho nguyện vọng cuối cùng của anh. Đấy là lời thỉnh cầu của một người cha, một người mà bây giờ hoàn toàn sống và suy nghĩ lương thiện.
Cuối thư, mong em hãy nghĩ tới tình cha con, nhắn tin qua Minh cho anh biết, anh có được phép tới thăm con không?
Anh Nguyễn Văn Hùng
Địa chỉ…Số điện thoại….
Lá thư thứ hai của Hùng:
Budapest, ngày 15 tháng 2 năm 2005
Quyên và con!
Anh biết là anh có tội. Vì thế em đã không trả lời thư anh. Cũng không hề báo cho anh qua điện thoại rằng liệu anh có thể tới thăm em và con không.
Em ơi, liệu trên đời này ai sinh ra mà không có tội? Tội của anh với em và con thật lớn lắm, nhưng các cụ xưa vẫn nói, đánh kẻ chạy đi không đánh kẻ chạy lại. Anh thề với tư cách một thằng đàn ông rằng, anh sẽ không làm phiền gì em cả, chỉ xin cho anh nhìn mặt con anh một lần. Xin em hãy rủ lòng thương cho anh thực hiện điều ấy. Bây giờ anh không còn là một thằng bất lương có thể làm mọi điều tệ hại đối với lương tâm. Nên sự cho phép của em là điều cần nhất để anh có thể bay ngay sang Đức.
Xin hãy gọi cho anh về số máy….
Em ơi, xin hãy thương lấy một lần kẻ đầy đau khổ suốt bao nhiêu năm này
Thư thứ ba của Hùng:
Budapest, ngày 29 tháng 2 năm 2005
Gửi Quyên và con,
Anh rất nóng ruột chờ tin của em. Em ơi, xin hãy tha thứ cho anh. Anh còn rất ít thời gian. Ba tuần nữa Minh sẽ sang Đức đổ hàng. Anh sẽ theo xe cậu ấy. Xin hãy rủ lòng thương, cho phép anh gặp con.
Cầu trời cho em may mắn và hạnh phúc.
Địa chỉ… Số điện thoại….
Nguyễn Văn Hùng

*

Quyên bỏ lá thư thứ ba của Hùng vào ngăn kéo. Xếp nó cùng với thư trước của Hùng vào một nơi. Những lá thư của Hùng không phải không làm cô không suy nghĩ. Nhưng cô không muốn gặp lại Hùng. Bấy nay cái vết thương ấy đã lên thành sẹo rồi, nước đã trong, quấy đục lên làm gì. Muốn hay không, mỗi lần nhận được thư Hùng, cô vẫn trằn trọc, lại nhớ những gì đã xảy ra. Ký ức của riêng cô kỳ lạ, hay là ký ức của con người nói chung vốn kỳ lạ, khó có thể nhìn nhận sự việc một cách rạch ròi? Chính cô cũng khó hiểu cô nữa thì còn ai hiểu được cô? Này nhé, biết bao nhiêu lần cô nhớ lại cánh rừng và Hùng, vậy mà ở từng thời điểm và hoàn cảnh, sự hồi tưởng mang lại cho cô những cảm giác hoàn toàn khác nhau, thậm trí đối nghịch. Có lúc cô thương hại, có khi cô căm thù Hùng tới xương tủy. Cô đã chẳng dùng lý trí để cố quên đi Hùng đó sao? Nhưng rõ ràng, thời gian và trí nhớ luôn công bằng, khi cuộc sống giống như hồ nước đã lắng hết bùn cát, rác rưởi, cho người ta nhìn rõ lòng hồ. Những gì trong khu rừng ấy, Hùng đã làm cô căm ghét, hận thù dần dần được thời gian làm nhòe đi và, điều quan trọng là sự hiểu biết, từng trải của cô trước năm ngàn nỗi cay đắng mà bao kẻ gây ra khác còn tệ hại hơn, tàn nhẫn hơn, làm cô suy nghĩ thấu đáo, lý giải rõ ràng hơn những điều mà Hùng đã gây ra cho cô và sau đó anh ta ân hận. Có thể chính vì thế, hôm nay, Quyên chỉ nhớ lại những gì tốt đẹp. Cô nhận ra những gì tử tế thuộc về bản chất của Hùng. Nhân chi sơ đâu chỉ là tính bản thiện, hình như ông nội đã có lần nói như vậy. Dường như ở ai cũng có cái sợi chỉ, làn ranh mong manh trong con người, giữa ác và thiện. Nó vốn dễ đứt tung trong những hoàn cảnh và môi trường sống khắc nghiệt, mảnh đất cực kỳ thuận lợi, để đêm nay anh là người tử tế, sớm mai anh đã là kẻ ác độc trên đời. Hình như số phận đã trao cô cho anh để hành hạ và thử thách, và chính tiếng trái tim của con anh là cái phao cứu sinh đưa anh vượt qua con sông khốn nạn quay lại bờ thiện bên này chăng?
Trong thâm tâm, giờ đây, hơn tám năm rồi, Quyên chẳng còn thù gét gì Hùng nữa. Thời gian cũng bao mùa thay lá, phủ xanh biết bao lần những cánh rừng biên giới. Vả lại, Quyên nghĩ, suy tới cùng, Hùng cũng là một nạn nhân trong cái guồng quay phũ phàng của con tạo. Hùng chỉ là một người bình thường. Mỗi người sinh ra đều cố gắng đi tìm hạnh phúc của mình, mà hạnh phúc lại là một khái niệm rất mơ hồ. Ở người này, nó là thế này, ở người kia nó là thế khác. Cô cũng định viết vài dòng trả lời Hùng, nhất là khi nhận được lá thư thứ ba, khi đọc dòng chữ mập mờ: Anh còn rất ít thời gian, song cô lại ném bút, vo giấy trắng không viết nữa. Viết cái gì? Viết có tác dụng gì, khi mà Hùng đã hoàn lương, không tham gia vào công việc đầy nguy hiểm và tiềm ẩn bao tội ác trong đó. Thâm tâm, cô mừng cho việc đó, vì Hùng đã từ bỏ những tham vọng dựa trên công việc đưa đường, buôn thuốc lậu, loại nghề đầy bất trắc, chẳng ra gì. Con người ta, sinh ra rồi lớn lên, ai chả có ao ước và ham muốn, nhưng nếu người ta biết vừa lòng với những niềm vui nhỏ bé quanh mình, vui sống với những điều kiện có được tùy thuộc ở năng lực và hoàn cảnh, người ấy hẳn có đời sống hạnh phúc. Quyên nghĩ như vậy, bởi theo cô, sống trên đời không nên ôm ấp quá nhiều tham vọng, vượt ra ngoài cái năng lực của mình. Con người ta, ai đó nếu tin vào số mệnh chả hạn, thì mọi thành công hay thất bại, họ đều gán cho là tại số, nhưng nếu không có trời, thì mỗi cá thể cũng đâu chỉ lệ thuộc vào riêng sự nỗ lực của cá nhân. Đời sống như con sông, con người như cỏ, như bèo, như cọng rác, lá khô, củi mục trôi, vật vã trên dòng sông ấy. Người ta ngụp lặn và bơi. Nhưng sông luôn chảy, cuốn về một hướng, cũng như con người ta sống ở môi trường nào đều phải ít nhiều tham dự vào cái xu hướng của môi trường ấy. Thật khó mà chánh khỏi. Có nghĩa là số phận của mỗi người phụ thuộc vào hướng phát triển, như một thân phận, của cả một cộng đồng, xã hội. Đi ra nước ngoài, cô lại thấy đất nước chẳng thể tự thân quyết định vận mệnh mình. Quyên chăm chú theo dõi đọc những cuốn hồi ký của các nhà báo, chính trị gia, những thước phim tài liệu… Nước Đức chia cắt và thống nhất chẳng đã minh chứng rằng, cả dân tộc này, dù đã mạnh tới vậy, thân phận đất nước họ cũng phụ thuộc vào sự toan tính của những nước lớn hơn đó sao? Bấy nay, cô bị cuốn vào cái dòng xoáy của đời sống. Hùng cũng như vậy, biết bao người như thế, dù rằng trong họ thiếu gì kẻ chống lại số phận. Có điều, khi mỗi người đủ mạnh, có thể bứt ra và trườn lên, và khi có cơ hội sẽ vượt khỏi các vòng xoáy… Còn nếu không có sức mạnh và cơ hội, xin đừng có tí tởn nhé, hãy tìm những nguồn vui nho nhỏ, làm cái lẽ tồn tại hay không tồn tại.
Vui sống, làm tốt một công việc trong guồng quay của cả xã hội, đấy là sống lành mạnh và có ý nghĩa, trước là cho bản thân mình, sau là hoàn thiện mỗi công việc đơn lẻ, sẽ làm cả xã hội tốt đẹp hơn. Trên trái đất này, triệu triệu sinh linh, thậm trí cả nhân loại khao khát cái điều bình dị như vậy, lẽ sống lại đa số đều như vậy, chứ đâu chỉ riêng cô.
Đôi khi, vô tình mở ngăn kéo, nhìn thấy thư Hùng, cô băn khoăn: “Bán hoa có vất vả lắm không, khi mà Hùng chẳng còn nguyên vẹn về thể xác?” Trên đường phố, gặp những phế binh già Đức đi lại t rên chiếc xe lăn, cô lại chạnh nhớ tới Hùng. Cô tưởng tượng ra cảnh anh chống nạng, khuôn mặt cương nghị, phong trần, rất đàn ông nhìn cô. Thoáng thế thôi và chỉ có vậy thôi mà cô lại thở dài. Buồn!
Cô cũng không muốn cho Kumar biết nội dung những lá thư này. Theo cô, người đàn ông nào đang yêu chẳng ghen. Kumar sẽ ghen về mối quan hệ huyết thống giữa Hùng và Thanh Vân, chứ không phải Kumar ghen với Hùng, bởi tình cảm gì đó giữa Hùng với cô. Quyên hiểu rõ, Kumar hoàn toàn tin tưởng ở cô; nhưng bấy nay, Kumar coi Thanh Vân như con đẻ, chăm sóc và yêu thương nó khác chi con đẻ, nếu cho Hùng gặp Thanh Vân, thì dù rộng lòng tới mấy, Kumar cũng vẫn buồn. Sống với nhau, yêu thương nhau rồi, để người mình yêu buồn đâu phải là tốt. Chính vì thế Quyên không trả lời thư Hùng và cũng không gọi điện thoại.
Đầu tháng Ba, thời tiết chập chờn quá, cứ hết bão tuyết lại bão gió. Bão gió khan, không mưa, không tuyết là khó chịu nhất. Từng đợt gió lạnh câng câng, cuốn theo cơ man cát bụi làm con người ta có cảm giác, mọi vật trở nên cứng queo và cong cớn, khô xác. Ai cũng ngại ra đường khi thời tiết chập chờn như thế. Việc làm ăn của Kumar và Quyên cũng kém hẳn, so với tháng trước Noel. Mấy ngày liền, nhiều bữa trời đổ tuyết dồn dập, Kumar liên tục phải ra trước quán cào đám tuyết ngập trắng xóa. Quyên cũng phải lấy cát rắc khắp trước quán cho đường khỏi trơn. Nhưng chỉ nửa giờ sau, nơi vừa rắc cát, tuyết lại phủ lên một lớp dầy. Cứ như thế, ngày nào họ cũng bận bịu trong nhớp nháp và ẩm lạnh.
Hôm ấy, vắng khách, Kumar chuẩn bị bán hàng sáng xong, để Quyên ở lại trông quán, rồi chạy xe về nhà. Chả là mười giờ sẽ có thợ nước của Công ty nhà tới sửa cái vòi nước hỏng bấy nay cứ rỉ ra, nước nhỏ tong tong. Quyên không hiểu sao khi quay lại quán, nom Kumar có vẻ đăm chiêu lắm. Hỏi, Kumar cũng chỉ cười bảo, chẳng có chuyện gì. Nhất định có chuyện đã xảy ra rồi! Ở với nhau hơn bảy năm nay anh lại chẳng chịu nói ra, mà vài lần trong buổi chiều hôm ấy, cô phát hiện nét mặt Kumar trầm tư lạ thường. Một người luôn lạc quan như anh, hẳn phái có chuyện gì hệ trọng đã xảy ra rồi, chứ chẳng thể nói là không có gì một cách trơn nhẫy như thế được.
Cả ngày thưa vắng khách. Chiều đến, ba rưỡi Quyên về sớm đón Thanh Vân. Đợt rét này, Thanh Vân được nghỉ đông. Không thể đóng cửa hàng lại để đi chơi với con, mà để nó ở nhà một mình thì không yên lòng, vả lại luật pháp cũng không cho phép trẻ con ở nhà một mình khi nó quá bé, Quyên đành gửi nó vào khu tạm trú của trường.
Vừa thấy mẹ, nó nhảy cẫng lên khoe hai bài tập nó tự làm, cái tranh một màu tập vẽ và bài tập tiếng Đức. Tranh nó vẽ thật ngộ! Tranh tả đề tài gia đình. Thanh Vân vẽ Kumar cao lớn. Nó tô da Kumar đen nhãy, miệng cười rộng, ngoác tận mang tai. Còn nó thì bí xíu, mặt tròn xoe, người thì chữ nhật, đi cạnh Quyên mặt tròn như cái đĩa và tóc nó ôm trùm hai bờ vai. Nhìn bức tranh ấy, Quyên vui. Bấy lâu nay Thanh Vân quấn với Kumar hơn cả ruột thịt. Con người ta sự gần gũi, tình yêu đích thực trong tâm hồn là chất kết dính kỳ diệu nhất đối với con trẻ. Nó ríu rít bên Kumar như con chim nhỏ. Nó có thể chơi cả buổi với Kumar và lại nghe lời anh ta hơn cả mẹ Quyên xinh đẹp. Thanh Vân gọi ba ơi rất nũng nịu. Nghe lời gọi ba ơi của nó, nhiều lúc thấy tiếng trẻ sao mà diệu kỳ, có thể làm lòng người ta, kể cả khi bực dọc gì đó, bỗng trở lại thanh thản, ấm áp, hạnh phúc.
Mười giờ tối, Kumar mới về nhà. Chỉ nghe tiếng xe tắt máy, tiếng sập cửa xe quen tuộc là Quyên nhận ra rằng anh đã về. Quyên mở sẵn cửa như mọi lần để Kumar có thể dũ cái lạnh giá và nhanh chóng vào nhà với không khí ấm áp chờ sẵn.
“Vắng khách sao mà anh về muộn vậy?” Quyên cởi áo khoác, phẩy tuyết cho Kumar và nhẹ nhàng hỏi. Kumar vẫn chỉ cười. Anh ôm lấy vai cô và âu yếm hôn lên môi Quyên một nụ hôn như mọi lần. Nhưng rõ ràng, Quyên linh cảm thấy có điều gì bất ổn đang xảy ra với anh.
Mười một giờ đêm, họ lên giường. Kumar trằn trọc. Quyên cũng chẳng ngủ được. Trong đêm tối, nhìn sang, đôi mắt trăng trắng của anh cứ mở to trân trân nhìn lên trần nhà. “Nói đi Kumar, có chuyện gì vậy?” Không thể chịu đựng được nữa, Quyên ôm choàng lấy anh và cất tiếng.

*

Kumar xoay người lại nhìn vào đôi mắt Quyên.
Anh đã yêu người đàn bà này tới say đắm. Nhưng chiều mai mẹ anh tới đây rồi. Người đàn ông Sri Lanka không được nói dối mẹ. Mẹ anh tới, nếu thấy Quyên và Thanh Vân ở đây, tình huống sẽ ra sao, vì tục lệ về lời nguyền mấy trăm năm nay của dòng họ nhà anh, dòng họ Sinnatuerrai không tha thứ cho kẻ nào lấy người nước ngoài. Tại đây, tất nhiên nước Đức không cho phép mẹ anh lôi anh vào rừng, chém đầu anh rụng xuống, như khi làm thịt dê người ta dùng dao dài chém thẳng vào cổ cho cái đầu con dê bắn vọt ra [1]. Nhưng có thể mẹ anh sẽ đặt con dao xuống bên cạnh và cho anh và Quyên tự xử. Những người dân tộc khác, khó mà hiểu được những người Sri Lanka, cũng như chẳng thể hiểu được mẹ anh. Bà thương con lắm, hết lòng vì anh và chị anh, yêu thương chồng hơn cả chính mình, nhưng nếu ai vi phạm vào lời nguyền của dòng họ ư, khi ấy bà chỉ là bà góa của vị thủ lĩnh và hành xử như bất kỳ người thủ lĩnh Sri Lanka nào. Anh hiểu chắc chắn. Quyên không thể tự cầm dao chấp nhận một cái chết vô lý như vậy ở xứ Đức này. Cô làm sao có thể tuân thủ cái lời nguyền xa lạ ấy. Và anh cũng không thể nào có thể cầm dao chém vào cổ Quyên, cho dù anh có thể cầm dao đâm vào bụng mình vì danh dự, vì điều thiêng liêng bất tử của vùng rừng Anura. Vì thế anh không thể để mẹ anh gặp Quyên tại đây. Kumar nghĩ, tính sau nửa tháng anh sẽ thuyết phục được mẹ, nói đúng ra là cuộc sống hòa bình, nhân ái tại đây có thể cho mẹ anh thay đổi ý kiến. Anh có cách của anh mà.
Nhưng xử lý thế nào, nói ra sao để Quyên hiểu? Kumar thật bối rối. Suốt cả ngày hôm nay, từ khi nhận được cú điện thoại của bà bác từ nước Anh điện sang, báo chuyến bay trở mẹ anh đã khởi hành sang Đức, Kumar suy nghĩ lao lung. Nói thế nào cho Quyên hiểu. Tìm chỗ nào cho mẹ con Quyên tạm lánh đi ít ngày mà cuộc sống không bị xáo trộn?
Anh nghĩ tới Phi. Nhà Phi rộng. Phi bấy nay đối với anh và mẹ con Quyên vẫn tử tế, ân tình như xưa. Nhà Phi cũng gần quán và gần nơi Thanh Vân học, rất tiện cho việc đón đưa. Phi có một nhà hàng lớn ở trung tâm thành phố, nhưng có nhiều thời gian rảnh vì anh thuê cả người quản lý. Vợ Phi vừa sinh con, thuê cả người giúp việc, đứa trẻ lại khỏe mạnh, chắc không khó khăn, bận bịu lắm. Nhưng chắc gì Quyên chịu ở tạm bên đó. Thôi, bỏ ý nghĩ ấy đi! “Mình sẽ thuê một phòng trong khách sạn nào đó cho mẹ con Quyên tạm thời ở đó, để thuyết phục và chờ sự đồng ý của mẹ”. Nhưng vốn là người chi ly, anh cũng lo ngại, đắn đo không biết mẹ con Quyên sẽ xoay sở ra sao, nếu không ở nhà Phi mà lại ở khách sạn. Việc ăn ở, việc đi học của Thanh Vân và cả việc bán quán nữa!? Bao nhiêu việc đan chéo nhau, không nhẽ anh phải đóng cửa quán một thời gian?
– Quyên này. Em vẫn thức chứ?
Quyên xoay mình, mặt đối diện Kumar. Cô đưa bàn tay lên, cào vào mớ tóc đã bắt đầud rụng mà hồi mới quen còn hơi dày, rậm như rừng của anh. “Nói đi Kumar! Có việc gì làm anh lo lắng thế?“
– Ngày mai anh đi đón mẹ. Như em biết đấy – Kumar hắng nhẹ và thì thầm nói. – Tục lệ của nhà anh không cho chúng ta lấy nhau. Anh có thể thuyết phục được mẹ anh. Nhưng chúng ta cần có thời gian. Không thể để mẹ anh nhìn thấy em và Thanh Vân trước khi bà đồng ý. Em hiểu không?
Quyên lắng nghe. Cô là người thông minh. Chẳng cần nói dài, cô cũng hiểu. “Vâng, anh nói tiếp đi. Vậy thì anh định thế nào?” Quyên rút tay ra khỏi mái tóc Kumar.
– Em và Thanh Vân sớm mai tạm thời ra ở khách sạn. Anh đón mẹ và sẽ thuyết phục mẹ trong dăm ngày. Anh tin rằng, bằng những gì bà nhìn thấy ở nước Đức này, một đất nước hoà bình, không có chiến tranh, bà sẽ có thể thay đổi quan niệm. Anh sẽ kể về Thanh Vân và em, để mẹ anh hiểu và đồng ý cho đôi ta nên vợ nên chồng. Mẹ anh là người nhân hậu.
Quyên ngồi dậy. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi ấy tuyết rơi nhiều lắm. Những cơn gió cuốn theo cơ man nào tuyết trắng, nom tựa như có ức ức luồng sợi, chỉ bông đan nhau chằng chéo trong máy dệt. Tuyết rơi nhanh, đua nhau chảy, tạo thành tấm lụa trắng xoá. “Không! Em không đi đâu cả. Đây là nhà của chúng ta”. Kumar cũng nhỏm dậy. Hai người quay mặt vào nhau, nom hệt như hai bức tượng xếp bằng đối thoại trong đêm tối.
– Em không hiểu anh rồi! Nhà này của chúng mình. Anh có thể nói thế nào cho em hiểu nhỉ? Người đàn ông Sri Lanka không bao giờ nói dối mẹ cả. Thế mà tình huống này buộc anh phải xử lý như vậy. Anh cần phải có thời gian để thuyết phục mẹ, nói cho mẹ hiểu! Em hiểu ý anh không?
– Hiểu, em hiểu chứ. Nhưng, một là em ở lại đây. Hai là em sẽ ra đi. Có vậy thôi! – Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm chung sống, Quyên cũng không ngờ cô lại trở nên bướng bỉnh đến nỗi có thể nói như thế với Kumar.
– Sao? Em nói sao? Anh yêu em. Anh vô cùng yêu em và Thanh Vân. Nhưng ở hoàn cảnh này không thể làm khác đi được. Em không thể ở đây trước khi anh thuyết phục mẹ. Mẹ sẽ nổi giận! Và, em không thể hiểu được đâu, việc của chúng ta sẽ gặp khó khăn!
– Vậy thì em và Thanh Vân sẽ ra đi! – Quyên cướp lời. – Chúng ta yêu nhau. Đây là nước Đức. Việc gì em phải chốn chạy? Thế hoá ra từ xưa chúng ta cũng chỉ là những kẻ gá tạm để sống như trăm ngàn người đồng hương của em à? – Quyên muốn oà khóc.
– Không phải! Anh yêu em. Chúng ta đã gắn bó với nhau bao nhiêu năm. Chỉ có cái chết mới chia lìa anh và em được. Sao lại là gá tạm!
– Chỉ có cái chết mới chia lìa chúng ta thôi!- Anh nói như vậy, em tin được. Vậy thì mai em cứ ở lại đây, xem cái chết chia lìa chúng ta hay mẹ anh chia lìa chúng ta? Anh chọn đi! Em hay là mẹ của anh? – Quyên nói một hơi.
Thực ra nói xong câu ấy, bản thân cô cũng thấy bất nhẫn. Nhưng bản tính hiếu thắng ở cô lúc này ít nhiều lấn lướt những gì hiểu biết của chính cô về Kumar và cái tình mẫu tử của con người. Cô cũng yêu mẹ cô lắm. Kumar chắc chắn cũng yêu mẹ anh như cô. Cô cũng yêu kum, bảo rằng tình cảm nào lớn hơn là điều không logic, không thể có sự so sánh trong phạm trù này được. Bởi vì tuy cũng là tình yêu, nhưng nó lại có những khác biệt không thể đem ra cân nhắc, chọn lựa để mà nói ra ai hơn ai. Nhưng không hiểu sao việc Kumar xử lý như vậy lại làm cô cảm thấy như bị tổn thương nặng nề, và điều ấy lại khó có thể lý giải cặn kẽ một cách thông thường. Ở đây rõ ràng có điều gì đó làm cả hai người đều rất khó vượt qua để cảm thông cho nhau, tìm ra một giải pháp mà cả hai đều không bị tổn thương. Rõ ràng những câu chuyện của Kumar kể về quê anh, dòng họ anh, bình thường Quyên cũng nghe qua, ghi nhận. Song thực tế, khi chạm hẳn vào nó như đêm nay, Quyên không thể nào đủ hiểu biết để thấu hiểu, hoàn toàn chia sẻ với anh. Không thể làm như kế hoạch Kumar đã vạch ra! Cô sẽ ra đi ngay sớm mai.
Nghĩ như vậy, Quyên lại nói: “Thôi… ừ, ngày mai em sẽ ra đi”.
Kumar chưa hiểu hết câu nói của Quyên, anh cười lộ hàm răng trắng xoá: “Em đồng ý nhé, anh sẽ gọi điện ngay cho khách sạn đặt phòng”.
– Không em sẽ ra đi cho anh và mẹ anh khỏi phải gay cấn gì. Anh đừng thuê khách sạn!
– Sao, em nói sao. Ra đi? – Kumar ngồi nhỏm dậy. Khuôn mặt của anh vô cùng căng thẳng.
Quyên không nhìn vào Kumar. Cô ngước lên trần nhà trắng xoá. Quyên vẫn không thể hiểu vì sao dòng họ Kumar lại có thứ luật lệ kỳ quặc như thế, cho dù một người đã phản bội lại dòng họ ấy.
– Em thực sự không hiểu! – Quyên bảo.
Kumar thở dài. Quyên không hiểu thì cũng đúng thôi, dù cô yêu anh tới bao nhiêu thì giữa anh và cô vẫn có khoảng cách khó lòng vượt qua. Đó là lần đầu tiên kể từ khi họ quen nhau anh nhận ra sự ngăn cách hai người. Đúng rồi! – Anh suy nghĩ -Quyên không sống ở giai đoạn lịch sử của đất nước anh, không trông thấy những cánh rừng Anura đẫm máu và cô không phải là người Sri Lanka, thì sao có thể hiểu dòng họ Sinnatuerrai đã sống bao đời nay ra sao. Suy nghĩ và tập tục của họ như thế nào, để dẫn tới sự ra đời một lời nguyền, một luật lệ. Cô sinh ra ở Việt Nam, anh lại sinh ở Sri Lanka, cả hai đều có những ý nghĩ và suy tư khác nhau, như những con đường mòn rẽ ra các hướng khác nhau, tới các vùng đất khác nhau.
Quyên nhìn trân trân vào bức tường trước mặt. Thực ra Quyên cũng tự biết, ở Việt Nam, không phải ai cũng có thể hiểu rằng, con người ta khác nòi giống có thể yêu nhau bình thường, dù rằng trải qua bao nhiêu biến động của lịch sử, từ người Tầu tới người Pháp và Mỹ, chẳng thiếu gì những cặp vợ chồng thuộc hai dân tộc khác hẳn nhau. Nhưng có lẽ cũng chẳng tới mức kỳ thị như điều Kumar đã nói, mà hôm nay, tại nước Đức này, cô và Thanh Vân vì cái lệ tục ấy phải rời chính căn nhà của cô. Quyên không muốn nói nữa. Cô nằm xuống và nghiêng mình, quay mặt vào tường, giọng đầy dằn dỗi: “Thôi anh ngủ đi, ngày mai còn đi đón mẹ”.
– Không! Kumar hổn hển nói trong đêm tối. – Em và Thanh Vân không thể bỏ anh đi được. Anh yêu em. Anh cũng yên Thanh Vân như con anh đẻ ra. Em biết rõ ràng rồi, nó không phải là con anh thật, nhưng suốt bao nhiêu năm trời, từ khi lọt lòng, nó đã rơi vào tay anh. Anh thuộc từng hơi thở, từng nốt ruồi nhỏ trên người nó, thuộc từ bàn tay tới ngón chân. Sao anh có thể chia rời nó được. Giờ đây nó là máu của anh, là thịt của anh.
Người phụ nữ thật lạ. Suốt bảy năm nay Quyên sống với Kumar, có bao nhiêu kỷ niệm vui buồn với anh. Cô cũng tự biết Kumar yêu Thanh Vân như thế nào và bản thân cô cũng yêu Kumar vô cùng. Thế mà giờ đây, cô dường như chẳng nhớ những điều lớn lao, cốt yếu ấy trong quan hệ của hai người. Trong đầu cô, chỉ đầy sự ấm ức, uất nghẹn. Tại sao cô phải rời bỏ ngôi nhà này? Giữa cô và mẹ anh, điều gì quan trọng hơn với Kumar? Cái tục lệ quái ác kia sinh ra có thể đè bẹp được tình yêu của anh ư? Quyên không thể hiểu được Kumar, hay chính thứ tình yêu mà trong đó tràn ngập cái thuộc về sự chiếm hữu giờ nổi lên ăm ắp trong cô, trong khoảnh khắc này đã làm cho cô không thể thông cảm, chia sẻ với Kumar. Lâu lắm rồi Quyên mới khóc. Cô quay mặt vào tường, cứ để những giọt nước mắt lặng lẽ chảy, lặng lẽ âm thầm ướt đầm gối.

*

Sớm hôm sau.
Họ dậy muộn. Mười giờ máy bay hạ cánh. Thấy Quyên không chuẩn bị đi đâu cả nên Kumar cũng không nhắc lại ý kiến của anh đã bàn với Quyên đêm qua. “Thôi, tuỳ cô ấy vậy!” Đấy là lần đầu tiên, sau bao nhiêu năm phiêu bạt, Kumar đầu hàng hoàn cảnh. Anh hôn Thanh Vân và hôn Quyên rồi ra xe, lên sân bay đón mẹ.
Kumar đi rồi, Quyên mới thấy lòng tự nhiên chống lạnh, đau đớn, Quyên chợt nhớ tới khuôn mặt của mẹ. Cô nhớ tới cú điện thoại gần đây và nỗi lo lắng của cô trước tuổi già của mẹ. Cô biết, Kumar cũng yêu mẹ anh như cô yêu mẹ cô. Vậy thì việc cô ở lại đây, thách đố hoàn cảnh liệu có đúng không?
ừ, mình ở lại đây thực là bất tiện cho Kumar. Anh ấy sẽ ăn nói thế nào với mẹ? Tất nhiên mẹ anh ấy sẽ nổi giận và chắc chắn, để bảo vệ mình, tình cảm giữa anh ấy và mẹ sẽ tổn thương nghiêm trọng. Nhưng cô lại không thể chấp nhận phương án rời khỏi nhà để đi ở tạm khách sạn mà Kumar đã chọn. Cô là một phụ nữ đàng hoàng, không việc gì phải chốn chạy khuất tất như thế. Vậy thì cô nên bỏ đi đâu đấy, chỉ một thời gian, xem Kumar sẽ xử lý ra sao và, cũng là để thoát khỏi tình trạng có thể gây tổn thương lớn cho Kumar, nếu cô ở lại nơi đây. Đi đâu? Đi đâu không cần biết, phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây, trước khi mẹ Kumar xuất hiện.
Trong đầu Quyên khi ấy vụt nảy một ý định. Quyên nhanh chóng thu xếp giấy tờ, thẻ ngân hàng, một ít tiền mặt cùng quần áo của Thanh Vân và của cô rồi ném tất cả vào chiếc va-li năm ngoái Kumar mua để học du lịch hè sang Tây Ba Nha. Mở cái ngăn kéo lấy vài thứ giấy tờ cần thiết, cô chợt nhìn thấy ba lá thư của Hùng. Tự nhiên Quyên cầm lá thư thứ ba và đọc. Lá thư ngắn quá, lại nói anh ta chẳng còn thời gian nữa. Sao lại viết như vậy? Anh Hùng sẽ đi đâu, hay có chuyện gì nguy hiểm đang chờ anh ấy? Cô bỗng cảm thấy bất yên, bồn chồn. Quyên nhét lá thư vào túi xách tay.
Mười một giờ kém mười năm. Chắc chỉ còn nửa tiếng nữa Kumar về tới nhà. Quyên bấm số điện thoại gọi Taxi, rồi kéo va-li, dắt tay Thanh Vân rời khỏi căn nhà.
Chiếc Taxi tới đón Quyên khá nhanh. Người lái xe mau chóng giúp cô đưa chiếc va-li kềnh càng vào sau xe. “Bà đi đâu? Chiếc xe rất giống xe của Phi. Đệm xe cũng màu da ấy, mùi xe ấy có lẽ làm cô nhớ tới Phi khi đó.
Ngồi ở nghế sau, Quyên nói địa chỉ của Phi như một cái máy.
Phi bây giờ chắc đang ở nhà một mình. Trong đầu cô nhớ bữa gã tới báo vợ hắn sinh con trai đầu lòng. Xe chạy. Giọng nói của Phi âm âm đâu đây.
– Tôi khóc suốt cô ạ. Vợ tôi đau đẻ hơn mười tiếng. Người ta cho phép chồng vào bên vợ khi sinh nở. Bác sĩ bảo, vợ ông sẽ có thêm sức mạnh đấy!
Người đàn bà vượt cạn, mỗi lần là một lần bước vào cõi tử.
Cô ấy đau đẻ, bắt đầu là râm ran rồi sau đó là những cơn đau dồn dập, mau hơn, tới khi cô ấy đau ghê ngớm, quằn quại trên giường đẻ. Tôi đứng bên không rời, nắm lấy bàn tay vợ tôi. Thai ngược. Ông bác sĩ đỡ vợ tôi hôm ấy quyết định không mổ. Người ta bảo, mỗi lần mổ là một lần giảm tuổi thọ. Tôi để ý, trên giàn máy bên cạnh để truyền huyết thanh, thuốc men có hai cái đồng hồ. Hỏi ra biết, một cái đo nhịp tim cho thai nhi, một cái đo nhịp tim của vợ tôi. Chị y tá bảo, dưới 50 là nguy hiểm. Gần hai chục phút, vợ tôi đã cố gắng lắm mà đứa trẻ như mắc ở đâu đó. Hơn nửa giờ, nhìn tối cả mắt, dưới háng vợ tôi có cả một chậu đầy máu và phân. Cô ấy thật sự tàn sức. Mãi sau, ông giáo sư đã xoay được thai và dùng cườm tay miết, đè mạnh, trượt lên bụng vợ tôi cho đứa trẻ ra. Cố lên, nín hơi, rặn nào! Bác sĩ trợ giúp động viên. Tôi vừa nhìn thấy cái cánh tay tím ngắt của thai nhi tòi được ra thì vợ tôi hoàn toàn kiệt sức, không sao rặn tiếp được. Quyên biết không, khi đó, tôi chợt nhìn vào hai đồng hồ, cái đồng hồ chỉ nhịp tim con tôi tụt xuống sát 50. Nguy hiểm. Tôi lập tức nắm chặt bàn tay vợ, ghé sát miệng vào tai vợ, nói trong đầm đìa nước mắt: “Em ơi, con đã sắp ra rồi. Em gắng rặn một lần nữa, không con chết mất”. Trời ạ! Vợ tôi chợt mở mắt ra, nom rất tỉnh táo. Và cô ấy mín môi, rướn cong người lên, nín thở, nhăn hết cả mặt lại, rặn mạnh khi lưỡi dao của giáo sư cũng vừa chích mở cửa mình.
Con tôi vọt ra, mình nó đầy máu và chất nhớt vàng nhờ nhờ trên đôi tay của ông giáo sư. Tôi òa khóc. Khóc nức nở khi thấy vợ tôi lả đầu, nhắm nghiền mắt. Em ơi, em ơi, tôi gọi. Ôm lấy cô ấy, tôi chẳng ngượng ngập gì. Tôi lay vợ và khóc. Các y tá và bác sỹ cũng mau chóng làm gì đó trên máy giúp vợ tôi. Cô ấy bỗng mở mắt ra cười méo mó. Trời ơi! Em tỉnh lại rồi, dậy mà xem nhìn con em ơi. Tôi hét lên và đáp đầu vào ngực trần của vợ, kệ cho nước mắt chảy trên đó. Cánh tay cô quàng lên ôm lấy đầu tôi.
Quyên không biết, tôi đã ở trên biên giới, phục vụ hơn một năm ở chiến trường phía Bắc. Tôi cũng từng bị thương. Nhưng không có sự đau đớn thân xác nào có thể ví với sự chịu đựng đau đớn kéo dài của người đàn bà khó đẻ, lần đầu tiên, lại thai ngược. Quyên đã liều chết sinh cho tôi một đứa con. Tôi bế đứa con tôi từ tay các bác sỹ. Vài phút trước đó, nó tím tái, chỉ còn mỗi đôi môi hơi hồng. Sau khi lau sạch sẽ cho nó, bác sỹ đã trao lại cho tôi. Tôi đặt con lên ngực vợ…
Giờ đây tôi yêu cô ấy. Tôi vô cùng yêu cô ấy rồi.
Quyết định tới nhà Phi lúc này là không được! Anh ta chắc bận lắm và còn tình yêu của anh ấy nữa. Mình nhờ vả khi này, cô Quyên nhỏ sẽ không vui. Như một cái máy, Quyên đổi hướng: “Ông vui lòng cho tôi lên Berlin”. Cô lục túi lấy tấm danh thiếp ghi địa chỉ đệ tử của Hùng. Đây rồi. Quyên đọc địa chỉ kho hàng của Minh cho người lái taxi. Cô đánh vần từng chữ, để ông ta nhập tên phố vào máy dẫn đường.
Điện thoại reo. Quyên cầm máy lên. Cái tên Kumar nhấp nhánh xanh. Cô tắt máy.
Quyên nắm tay Thanh Vân. Con bé không hề biết gia đình nó đang có chuyện. Nó nhìn ra ngoài trời, ngây thơ hỏi: “Chúng ta không chờ Papa à?”, “Papa bận, mai đi con ạ!” Lần đầu tiên Quyên nói dối con.
Tuyết vẫn rơi, nhanh và rối tung, hỗn loạn khi có con gió nhẹ lướt tới. Chiếc cần gạt kính trước, sau xe chạy nhanh như giật. Đường phố chập chờn và trở nên hun hút trong tuyết trắng.

*

Chiếc xe của Kumar nhè nhẹ tiến sát hè, rồi đậu lại. Những bà già Đức, sống ở các căn hộ trên dãy phố nơi Kumar sống, thường ngồi sau rèm cửa sổ nhìn ra ngoài trời ngắm phố suốt ngày, trưa đó nhìn thấy một người đàn bà trạc hơn sáu mươi tuổi bước từ ô-tô xuống hè và nhìn lên gác theo hướng Kumar chỉ. Bà ăn mặc tựa trang phục Sari của những người đàn bà ấn mà họ hay bắt gặp trên những thước phim. Chiếc khăn rộng chùm đầu của bà màu mận, in những bông hoa lớn sắc thanh nhã, che gần khuất nửa khuôn mặt có vẻ hanh hao nhưng thanh tú. Người đàn bà ấy là mẹ của Kumar vừa từ Anh bay sang thăm con trai. Hơn ba mươi phút, xe của Kumar đưa bà về nhà, lướt qua các đường phố chưa kịp để bà nhận ra một đất nước thanh bình đã năm mươi năm nay, nó khác hẳn quê hương bàn nơi nội chiến triền miên và đầy bất ổn bởi các cuộc tranh chấp đọ súng giữa quân đội chính phủ và phiến quân. Những con hổ giải phóng Tamil.
Kumar vác chiếc va-li của bà phăm phăm đi trước. Anh leo rất nhanh lên ba tầng gác, bởi vì anh rất nóng ruột khi tin rằng mẹ con Thanh Vân còn ở đó. Anh và mẹ đã trải qua cơn xúc động tại sân ga. Nhưng sau những giây phút vô cùng cảm động ấy, sự lo lắng về việc trong nhà anh có một phụ nữ ngoại quốc làm anh bồn chồn và trong thâm tâm, Kumar hoàn toàn bế tắc.
Kumar hồi hộp mở cửa căn hộ của anh. Trong nhà không có một tiếng động. Vẫn hy vọng Quyên có nhà, Kumar rón rén đi vào phòng ngủ, phòng ăn và phòng khách. Ngôi nhà hoàn toàn vắng lặng. Ban sớm anh muốn mẹ con Quyên tạm rời nhà ra đi, bây giờ trở về không thấy họ, tự dưng anh linh cảm Quyên đã bỏ anh đi. Kumar đứng như trời trồng ở giữa nhà. Lòng anh bối rối như tơ vò, tràn ngập thất vọng và đau khổ. Nhưng dù sao chăng nữa, việc không có mẹ con Quyên ở đây cũng là cơ hội để Kumar có thời gian thuyết phục mẹ. Anh cũng hy vọng chắc Quyên giận anh mà bỏ đi dăm hôm thôi, vả lại nước Đức đâu quá lớn để anh không thể tìm thấy mẹ con cô? Nghĩ như vậy, Kumar thấy vợi đi chút ít lo lắng và phiền muộn.
– Mẹ nghỉ ngơi một chút! Con đi pha trà mật ong cho mẹ uống nhé! – Kumar đưa mẹ tới bên sô-pha và mời mẹ anh ngồi.
Người mẹ, bà góa phụ của thủ lĩnh dòng họ Sinnatuerrai ngồi xuống ghế đệm. Bà hơi ngả người ra phía sau và ngắm nhìn con trai. Màu huyết dụ của tấm sari nổi bật trên nền chiếc Sô-pha vàng nhạt làm cho khuôn mặt của bà càng trở nên quý phái. Bao nhiêu năm nay, cuộc chiến triền miên đã làm cho gia đình bà tan nát, con cái phiêu bạt. Thằng Kumar của bà rõ ràng là một dũng sĩ. Nếu Sri Lanka không rơi vào cuộc chiến nồi da xáo thịt, Kumar thực sự sẽ có thể thay thế chồng bà cai quản thảo nguyên, những cánh rừng, đồng ruộng và súc vật chẳng kém gì cha. Thế mà giờ đây, nó lại sống trong ngôi nhà tù túng thế này? Trong lòng bà khi ấy trào lên niềm thương sót Kumar vô biên, bởi vì theo bà, người đàn ông Sri Lanka không có niềm hạnh phúc nào lớn hơn hạnh phúc khi làm chủ một cách kiêu hãnh thảo nguyên và những cánh rừng, được túng vó ngựa chạy như lốc cuốn mà không hề biết run sợ.
Kumar bừng li trà ra mời mẹ, rồi ngồi xuống cạnh bà. Anh nắm lấy tay mẹ. Run run sờ lên những sợi gân xanh tím trên nước da không đen như bóng đêm của Kumar. Nước da của người đàn bà tựa như mật ong rừng ngả màu nâu sậm. Bấy lâu nay, anh xa mẹ biền biệt, giờ gặp lại trong hoàn cảnh này, anh vừa mừng vừa lo. Từ nãy anh vẫn kín đáo xem xét và cất giấu tất cả những vật dụng, để bà có thể nhận ra, có một phụ nữ đã từng ở đây. Anh không phải là kẻ dối trá, anh chỉ là người chưa nói hết sự thật với mẹ mà thôi.
Hơn hai giờ đồng hồ nữa trôi đi với bao nhiêu câu chuyện về quê hương, cả về hoàn cảnh sống không tới nỗi nào của Kumar, xen trong dăm câu hỏi đi, đáp lại về quê hương của con người, họ tạm dừng hàn thuyên, có thể sẽ bất tận, nếu Kumar không chợt nhớ ra bữa cơm trưa sắp tới.
– Kumar muốn tự tay nấu cơm mời mẹ. – Anh nói với mẹ như vậy và chạy ra bếp.
Kumar muốn gọi điện cho Quyên. Mấy lần anh bấm số máy, rồi lại tắt. Nhỡ mẹ nghe thấy thì sao? Anh không muốn ngay từ hôm đầu tiên sum họp, mẹ phải nghe thấy anh nói một thứ tiếng lạ hoắc.
Người mẹ đứng dậy, bà ngắm bức tranh tường của con. Đi ra ban-công, bà đứng yên một lát ngắm cánh đồng cỏ phía trước nhà, rồi lại quay vào phòng.
Nó ăn, ngủ, sống ra sao? Bà quan sát các vật dụng trong nhà, vào một phòng ngủ nhỏ, rồi đẩy cửa vào phòng kế. Đấy là phòng ngủ.
Chiếc giường rộng, nệm êm, trải drap. Bà ngửi thấy mùi thơm phức từ tấm drap xông lên. Ừ, con trai của bà sống không tới nỗi tồi! Ánh mắt của bà chợt dừng lại ở chiếc tủ con kế bên giường. Cái gì thế này? Một đôi tất trẻ con. Bà bước tới, cúi xuống, kéo ngăn kéo. Vài ba thỏi son và một chiếc lược đàn bà nhỏ. Bà kéo ngăn kéo thứ hai, rồi ngăn kéo dưới cùng. Vài tờ giấy xếp gọn ghẽ và ở ngăn dưới cùng có một xấp ảnh. Tấm ảnh trên cùng chụp thật rõ. Ảnh màu chụp một thiếu nữ rất đẹp. Ai đây? Bà nhón tay, chậm lật từng chiếc một trong tập ảnh. Những tấm ảnh màu chụp Kumar và Quyên cùng Thanh Vân lần lượt hiện ra trước mắt bà với nhiều khung cảnh, nhiều tư thế. Tất cả mách bà rằng, Kumar, con trai bà và hai kẻ khác lạ kia thân thiết như thế nào.
Trời phật ạ, sao lại thế này? Ai cho phép con bà ăn ở thế này? Họ đi đâu rồi? Con bà giấu họ ở đâu. Rõ ràng có mùi trẻ quanh quất đâu đây. Đôi tất kia! Mùi hương của trẻ con cho bà cảm nhận không thể sai lầm rằng, con bà đã vi phạm vào lời nguyền của dòng tộc.
– Kumar! – Bà gọi con.
– Mẹ gọi con? Kumar nói vọng từ bếp vào.
Bà đứng dậy, chầm chậm bước ra, tiến tới cửa phòng bếp.
Bấy giờ Kumar đang tay dao tay thớt làm món gulat quê anh đãi mẹ. Anh vẫn nhớ ngày xưa mẹ thích ăn món này. Vả lại, anh hiểu rằng, người già thường yếu răng, nên món gulat thịt ninh mềm sẽ làm mẹ ngon miệng hơn.
– Kumar những chiếc ảnh này là thế nào? – Mẹ Kumar đứng trước cửa bếp đưa tấm ảnh ra trước mắt con.
Kumar thật sự hoảng hốt. Sao anh chủ quan như vậy. Chiếc thìa gỗ anh đang cầm rơi xuống nền nhà.
– Thưa mẹ…- Anh nói ấp úng.
– Vào đây, vào đây, Kumar! – Người mẹ già lôi tay Kumar vào phòng khách và vất tập ảnh xuống bàn và bưng mặt. Bấy lâu nay, hai mẹ con xa nhau biền biệt, cuộc chiến trên quê hương bà liên miên bao nhiêu năm, làm biết bao gia đình tan nát, ly tán. Mấy đứa con bà chạy đi khắp nơi trên thế giới. Riêng Kumar bà luôn tin tưởng có ngày con bà sẽ trở về. “Nó sẽ lại cày trên mảnh đất của ông cha và làm rạng danh dòng tộc”. Vậy mà ở đây, nó lại vi phạm vào lời nguyền thiêng liêng của dòng họ.
– Hãy nói đi, bây giờ ta chừng phạt con thế nào?
Kumar hiểu tất cả. Như vậy mẹ anh đã biết. Những tấm ảnh chụp cùng Quyên và Thanh Vân đầy các kiểu, nhiều tư thế thân yêu biết bao nhiêu. Anh định vài ngày nữa sẽ nói, bây giờ hẳn bà nổi giận lắm. Nếu giờ đây hai mẹ con ở trên đất quê anh, hẳn một vài người trai tráng sẽ theo lệnh bà lôi anh vào cánh rừng Anura. Nhưng người đàn ông Sri Lanka quê anh không bao giờ nói dối mẹ.
Kumar quỳ xuống:
– Vâng, đây là người con coi như vợ. Bấy nay chúng con đã sống chung với nhau.
– Con nói sao? – Người mẹ già không muốn tin. Giờ thì thật quá rõ ràng. Chính từ miệng con trai của bà, đã nói ra. Dòng máu duy nhất của dòng tộc anh hùng và kiêu hãnh đã vi phạm lời nguyền. Bà ngửa mặt lên. Không có đau đớn nào hơn thế nữa.
Kumar nhìn rõ mặt mẹ anh. Nhìn rõ thân hình gầy guộc, hanh hao của bà, những ngón tay gầy và bàn tay đầy gân xanh. Anh cũng đau khổ vì anh thương yêu mẹ anh vô cùng. Nhưng anh cũng yêu Quyên và nhất là yêu Thanh Vân. Cuộc sống sao lắm bất hạnh và bấp bênh. Bây giờ Quyên đã ôm con bỏ đi. Như vậy anh thực đáng bị trừng phạt. Nhưng anh tin rằng, mẹ con Quyên không có tội. Cô ấy đáng được anh cưu mang và cần được bênh vực. Cô ấy không phải là người ngoại tộc có thể gây tang thương cho dòng họ của anh. Nghĩ và tin tưởng tuyệt đối như vậy, Kumar bỗng thấy có một sức mạnh ghê gớm và đứng dậy chạy ra bếp. Anh cầm ngay lấy con dao nặng, sáng lạnh và rất sắc, chuyên để chặt xương, rồi chầm chậm bước vào phòng khi mẹ anh đang ôm mặt. Anh quỳ xuống trước bức tượng phật, đặt con dao trước mặt. Đầu cúi gục. Trong trái tim anh như thể đã có ai bóp nghẹt khi anh nhớ tới khuôn mặt Quyên, khuôn mặt bé thơ của Thanh Vân. Rất bình tĩnh anh nói:
– Con xin mẹ hãy nghe con nói. Con đã phạm phải lời nguyền của dòng họ anh hùng Sinnatuerrai. Con đáng để mẹ thay mặt quyền lực của lời thề mà xử phạt con như luật lệ. Nhưng mẹ ơi, mẹ hãy nghe con nói. Bao nhiêu năm nay rời đất nước, con vẫn gìn giữ vật duy nhất mẹ trao gửi là bức tượng phật thiêng liêng kia. Con không mang theo những cánh rừng, thảo nguyên và súc vật. Con không mang theo châu báu và những lưỡi kiếm. Con nhớ lời mẹ, ngày nào cũng an tĩnh, nhớ lời Phật ạ. Con cũng nhớ lời dạy của người Sri Lanka, theo đức Phật dạy, không bao giờ ngoảnh mặt trước một đồng loại đang cần cứu giúp. Cũng như mẹ từng dạy, nếu con quay lưng trước một đồng loại đau khổ thì con giống như loài dã thú ở trong rừng. Trên cái xứ sở này, cô gái ấy gặp bao nhiêu nỗi oan khuất và cần đến trái tim của con người… Giọng Kumar đầy xúc động. Anh vắn tắt thuật lại tình cảnh của Quyên. Những oan khuất của Quyên. Giọng anh mỗi ngày một lạc đi khi nước mắt anh rơi chan hòa:
– Mẹ biết tới đây, cô ấy muốn tình mẹ con không tổn thương, đã bỏ đi rồi. Cô ấy đi đâu, ở giới đầy cạm bẫy và khốn khiếp này? Nếu mẹ thấy việc làm của con thuận với lời Phật dạy, lời của mẹ dạy, xin mẹ hãy hiểu rõ co cô ấy. Bây giờ con xin mẹ hãy thực hiện lời thề của dòng họ chúng ta đi. – Kumar mím môi. Anh cúi đầu thấp nữa xuống cho cái cổ anh lộ rõ. Những lọn tóc dài của anh xõa xuống, để lộ bê trong mái tóc, nơi sát gáy, có biết bao nhiêu sợi tóc đã bạc.
Người mẹ già, trong phút giây ấy, nhìn rõ những sợi tóc bạc của con trai bà.
Trời ơi, con trai bà ngày nào ra đi, tóc nó xanh thế! Mình vẫn coi bấy lâu nay nó là trẻ con. Mãi là trẻ con. Thế mà gần hai mươi năm rồi, tóc nó đã bắt đầu bạc như cha nó. Hóa ra giờ đây, nó đã là một người già. Bà bỗng thấy kinh hãi. Các cuộc nội chiến liên miên đã đẩy gia đình bà ly tán khắp thế giới. Thương nó quá, Kumar của mẹ. Cô gái ấy đi đâu? Con bà yêu cô ta và cũng lang bạt sang tận đây. Bà nhìn con, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ lớn.
Khi đó bão tuyết trắng xóa, nổi lên bất chợt. Những sợi tuyết cứ nối nhau, trùng trùng đan nhau rơi khắp mặt đất và, gió mạnh hu hú như có từng đàn chó sói tru dài trên các cánh rừng Anura. Bà rùng mình, quay lại nhìn đứa con trai vẫn rục đầu xuống. Trái tim bà chợt thấy như có ai bóp nghẹt. Bà gục xuống.