Chương 17

Kha đỡ mẹ ngồi xuống ghế, lấy nước cho mẹ rồi cũng ngồi xuống bên cạnh:
- Hôm nay con thấy mẹ ăn nhiều hơn mọi khi?
- Ừ.
- Mẹ có chuyện gì vui hả mẹ?
- Không có gì. Chỉ là mẹ thấy con dạo này ngoan ngoãn ở nhà, ít có ra ngoài chơi.
- Mẹ thì không có, nhưng con có chuyện vui muốn kể với mẹ đây.
Bà Ngọc Phượng nhìn con nghi ngờ:
- Có chuyện gì vui đây cậu?
Kha vòi vĩnh như đứa trẻ:
- Mẹ à, con muốn cưới vợ.
- Dĩ nhiên là ta đồng ý cho con cưới vợ. - Người mẹ thở dài, chợt nghĩ đến lúc con trai không còn là của riêng bà nữa, nhưng chuyện gì nó đến là phải đến. Bà tiếp - Tuy nhiên...
Kha biết mẹ muốn nói gì, chàng liền ngăn lại:
- Vậy thì ngay lập tức con sẽ đưa cô ấy về ra mắt mẹ.
Bà ngã người ra ghế, nhìn con với vẻ nghiêm khắc:
- Được, ta sẵn sàng tiếp bạn của con, nhưng trừ cô gái câm.
Kha kêu lên:
- Mẹ..
Bà khoát tay:
- Con đừng bỏ công thuyết phục mẹ vô ích. Chẳng phải riêng gì mẹ, mà bất cứ bà mẹ nào trên thế gian này cũng vậy thôi. Không ai muốn con mình cưới người vợ câm cả.
Kha bênh vực người yêu:
- Thưa mẹ, không nói được, đúng là một khuyết điểm. Nhưng bù lại, Tiểu Vân có rất nhiều ưu điểm mà không phải cô gái nào cũng có. Hay là mẹ gặp Tiểu Vân một lần đi mẹ.
- Gặp hay không cũng thế mà thôi, ta nhất định không thay đổi.
- Mẹ à...
Bà Phượng vẫn lạnh lùng:
- Nếu con muốn cưới vợ thì hãy chọn Nhã Trúc, mẹ không có ý kiến gì cả.
- Mẹ không thương con.
- Con muốn nghĩ sao cũng được.
- Vậy thì con sẽ không nói chuyện với mẹ nữa.
Kha đứng lên, bỏ về phòng, chàng không quên nháy mắt với vú Lan.
Còn lại một mình, bà Phượng than:
- Đứa con này thiệt dở điên dở khùng.
Sĩ Thăng chủ động hẹn Thảo Nhi. Họ cùng ngồi trên bờ sông nhìn ra bến Bạch Đằng lộng gió.
Nhi nói:
- Em xin lỗi, và cũng rất cảm ơn anh về chuyện hôm đó.
- Không có gì. Mà nè, có thật là Tiểu Vân và Đình Kha sắp cưới nhau không Nhi. Nhi thoáng buồn:
- Anh có thấy là họ rất xứng đôi hay không?
Thăng mường tượng lại hình ảnh Tiểu Vân. Thật vậy, hai người họ rất xứng đôi. Cho đến giờ, chàng vẫn nuối tiếc vì đã đến muộn. Thăng hỏi:
- Có điều anh thấy Tiểu Vân ít nói quá.
Phân vân một chút, Thảo Nhi bỗng nói:
- Không phải ít nói, mà là không nói được.
- Sao? - Sĩ Thăng hỏi - Cô ấy không nói được à?
- Phải.
Thăng bàng hoàng trước sự thật bất ngờ này. Một tình thương cảm bỗng dâng lên trong lòng Thăng. Tạo hóa thật trớ trêu, sao lại tạo nên một bức tranh đẹp như thế này mà lại khiếm khuyết chứ.
Thăng bật thốt:
- Tội nghiệp quá.
Lại cũng là tội nghiệp. Tạo sao ai cũng tội nghiệp cho Tiểu Vân vậy chứ. Thảo Nhi bỗng nhận ra Sĩ Thăng cũng như Đình Kha hồi xưa. Cả hai cùng tỏ ra quan tâm tới Tiểu Vân, phải chăng lịch sử ngày xưa lại tái diễn.
Tự ái khiến Nhi hỏi mà không cần suy nghĩ:
- Đúng là tội nghiệp. Nhưng giả dụ người bị là em thì anh có xót xa như lúc này không chứ?
Thăng lạ lùng nhìn Thảo Nhi. Giọng cô gái như là ghen tuông vậy. Không, đúng hơn là ganh tị. Qua những chuỗi sư kiện vừa xảy ra, Thăng phần nào đoán được tâm sự của Thảo Nhi. Không cần do dự, Thăng đáp ngay để thỏa mãn tự ái của Thảo Nhi lúc này:
- Dĩ nhiên rồi. Không khéo anh còn khóc nữa là.
Thảo Nhi bật cười, nàng trở nên vui vẻ:
- Anh nói dối như là thật vậy.
Thăng cũng không giải thích làm gì. Im lặng một lúc, Thăng hỏi:
- Thế Tiểu Vân vì sao không nói được. Vì một cơn bệnh hay ngay từ lúc mới sanh, Tiểu Vân đã bị khiếm khuyết này.
Trời ơi, lại nhắc đến Tiểu Vân nữa rồi. Sao mà lần này giống lần nàng và Đình Kha đi chơi với nhau quá. Lúc ấy Kha cũng quanh quẩn rồi hỏi lại chuyện Tiểu Vân như lúc này. Cuối cùng Kha cũng không còn là của nàng nữa.
Bất giác Thảo Nhi đứng bật dậy, lạnh lùng:
- Anh hãy đến đó mà hỏi Tiểu Vân ấy.
- Thảo Nhi... Thảo Nhi...
Cô gái lạnh lùng bỏ đi. Thăng đứng bật dậy, nhưng chợt khựng lại vì giọng nói của Thảo Nhi:
- Anh đừng có đi theo em.
- Thảo Nhi, cho anh xin lỗi.
- Em cần được yên tĩnh, anh đừng làm phiền em nữa.
Thăng đứng lại nhìn theo bóng xa dần trên bến sông lộng gió, lòng chàng nghĩ miên man:
- Thảo Nhi... Tiểu Vân. Một người con gái sắc nước hương trời, nhưng lại mang trong mình một khuyết tật to lớn. Có một điều trớ trêu, sự ganh tị lại đến từ người con gái còn lại. Đình Kha yêu Tiểu Vân, và đến chàng cũng cảm thấy quyến luyến vì người con gái có dáng vẻ kỳ lạ ấy.
Thăng không thể nào cản lại ý định gặp lại người con gái ấy.
Trước mặt Sĩ Thăng là ông Bách Tùng. Người đàn ông mời chàng ngồi, rồi nói:
- Thảo Nhi vừa mới ra ngoài với mẹ nó. Cậu ngồi chơi, chờ nó một chút.
- Dạ, cháu xin phép ạ.
Ông Bách Tùng quan sát chàng thanh niên trước mặt. Trông cậu ta cũng khá đấy chứ. Ông hỏi:
- Cậu và con bé Thảo Nhi quen nhau từ bao giờ thế? Trước đây tôi chưa bao giờ thấy cậu.
- Dạ, cháu mới quen Thảo Nhi thôi ạ.
- Thảo nào. Gia đình cậu ở đâu? Song thân hiện đang làm gì?
- Dạ, gia đình cháu ở nội thành. Ba mẹ cháu đều đã lớn tuổi rồi. Hai người đã về hưu dưỡng già.
Hai người đàn ông tiếp tục trò chuyện với nhau. Sĩ Thăng giới thiệu mình là một bác sĩ tâm thần. Ông Bách Tùng bỗng hỏi:
- Cậu là bác sĩ tâm thần?
- Thưa, phải ạ. Cháu ra trường đã ba năm nay.
Bỗng một ý tướng lóe lên trong đầu ông. Bệnh tình của Tiểu Vân có thể liên quan đến vấn đề tâm lý. Ông hỏi với một chút hy vọng:
- Cậu Thăng, tôi có điều này muốn hỏi cậu. Một người vì chứng kiến một trường hợp thương tâm đên quá độ ngất xỉu, sau đó tỉnh dậy thì bị câm luôn. Trường hợp này có liên quan gì đến tâm lý hay không?
Thì ra cô ấy không nói được là vì lý do này. Thận trọng, Thăng đáp:
- Thưa bác, cháu chỉ trả lời thắc mắc của bác khi đã tiếp xúc với bệnh nhân.
Ông Tùng bắt đầu nói về Tiểu Vân, đó cũng là mong đợi của Sĩ Thăng:
- Tôi có một đứa con nuôi, là Tiểu Vân đấy. Ngày xưa nó nhìn cảnh cha mẹ chết cháy rất là thảm thương, nó ngất xỉu. Sau khi được cứu tỉnh lại thì đã không nói được nữa. Tôi đã chạy chữa rất nhiều bác sĩ, nhưng không có kết quả. Tuy nhiên tôi chưa thử qua điều trị bằng tâm lý lần nào.
Thăng nhíu mày suy nghĩ. Trường hợp này chàng chưa gặp lần nào cả, nhưng chàng vẫn hy vọng:
- Thưa bác, rõ ràng Tiểu Vân không nói được là vì ảnh hưởng tâm lý, rất có cơ hội chạy chữa được. Tuy nhiên chúng ta phải tìm ra phương pháp thích hợp.
Ông Bách Tùng mừng rỡ ra mặt:
- May quá! Nếu không gặp cậu thì không biết tới bao giờ tôi mới nghĩ ra vấn đề này. Bệnh tình Tiểu Vân coi như có cơ hội rồi.
Thăng nói một cách nhiệt tình:
- Nếu bác tin tưởng, cháu xin được điều trị cho Tiểu Vân.
- Tốt quá! Tôi cảm ơn cậu mới phải.
Vừa lúc đó có tiếng đàn của Tiểu Vân vang lên. Ông Tùng thì thầm như sợ giọng nói của mình át đi tiếng đàn của con gái:
- Là Tiểu Vân đàn đấy.
Thăng không sành về âm nhạc, chàng không thích loại nhạc giao hưởng đầy vẻ quý phái. Nhưng không hiểu sao tiếng đàn của Tiểu Vân lúc này lôi cuốn chàng quá đỗi. Thăng chợt hiểu ra, không phải chàng say mê tiếng đàn mà là Thăng đã bắt đầy say mê Tiểu Vân.
Kỳ lạ thật. Một cô gái khuyết tật sao lại có sức quyến rũ lạ kỳ thế này?
Lúc bà Bích Lâm và Thảo Nhi về tới thì thấy hai người đàng ông đang chìm lắng trong tiếng nhạc kỳ diệu của Tiểu Vân. Họ chỉ bừng tỉnh khi khúc nhạc chấm dứt. Bách Tùng nhìn thấy vợ trước:
- Bích Lâm! Em về hồi nào vậy?
- Em vừa về tới.
Thăng đứng lên chào bà Bích Lâm và cười với Thảo Nhị Bách Tùng ngay lập tức nói lên niềm hân hoan của mình:
- Bích Lâm! Em có biết không? Tiểu Vân của chúng ta có cơ hội rồi đấy.
- Anh nói gì, em không hiểu?
Ông Tùng kể lại câu chuyện của ông và Sĩ Thăng. Bích Lâm cũng mừng ra mặt:
- Thật vậy sao? Cậu Sĩ Thăng! Liệu con gái của tôi có bao nhiêu phần trăm cơ hội?
Thăng từ tốn đáp:
- Cái đó thì cháu không dám nói trước. Cháu cần có thời gian tiếp xúc nhiều với Tiểu Vân. Qua trao đổi, cháu sẽ tìm ra biện pháp điều trị.
- Dẫu sao vợ chồng chúng tôi cũng cám ơn cậu.
Mọi người ai cũng vui mừng cho Tiểu Vân không để ý Thảo Nhi đã bỏ đi từ lúc nào rồi.
oOo
Thảo Nhi đi lang thang thế này đã lâu lắm rồi, không biết con đường này là con đường thứ mấy nàng đã đi quạ Chỉ biết rằng những con đười rối tiếp đưa nàng đi rất xa ngôi nhà thân thương của mình.
Thảo Nhi không có muốn làm con người nhỏ nhen đố kỵ, nhưng khổ nỗi, càng lúc những người thân quanh nàng càng không thiết đến sự có mặt của nàng nữa.
Bây giờ không phải là nàng ghen với Sĩ Thăng, nhưng trước mặt cha mẹ, Nhi đã giới thiệu Thăng là người yêu của mình... Bây giờ cũng như ngày xưa, người ta lại một lần nữa bỏ rơi nàng để đến với Tiểu Vân.
Thảo Nhi ơi! Tại sao mà mi vô tích sự đến như vậy chứ? Tại sao mọi người ai ai cũng ghét mi, tìm cách lánh mi như lánh một loại ký sinh trùng ghê tởm nhất?
Càng lúc, Thảo Nhi càng không muốn ở trong gia đình nữa. Mỗi ngày phải nhìn thấy Tiểu Vân, Nhi cảm thấy bứt rứt, ganh tỵ, khổ sở đến không chịu được. Có lúc Nhi lại muốn bỏ nhà ra đi, nhưng còn mẹ, nàng không nỡ để mẹ phải vì nàng mà đau khổ.
Thượng đế ơi! Ngài thật bất công khi sinh ra Thảo Nhi và Tiểu Vân tròng cùng một gia đình.
oOo
Tiểu Vân ngồi đan nốt những đường kim sau cùng của chiếc áo len cho mẹ. Có tiếng gõ của. Vân đứng lên, bước ra ngoài. Trước mắt Vân là cha nuôi, gương mặt cha nhìn nàng rạng rỡ:
- Tiểu Vân! Ba có tin vui này muốn nói với con đây.
Vân khép cửa rồi cùng ba đi vào. Cha đã ngồi xuống ghế, nàng làm dấu hỏi:
- Tin vui gì vậy ba?
- Có một bác sĩ nhận sẽ chữa bệnh cho con.
Vân chẳng những không vui mà ngược lại, hàng mi dài của nàng cụp lại, đôi mắt u buồn.
- Sao vậy Tiểu Vân? Tại sao con không vui chứ?
Nàng lấy tấm bảng đen của mình, đặt trên đùi, rồi viết:
- Đã có nhiều bác sĩ rồi, nhưng nào có kết quả gì đâu. Chỉ làm cho cha mẹ tốn kém mà thôi.
- Nhưng mà lần này thì khác - Bách Tùng động viên con - Lần này ba mời một bác sĩ tâm thần.
Tiểu Vân sửng sốt nhìn ba, Bách Tùng xua tay:
- Con đừng hiểu lầm. Chỉ vì ba nghĩ bệnh tình của con có liên quan đến vấn đề tâm lý, nên cần phải thay đổi phương pháp điều tri. Tiểu Vân à! Lần này có nhiều hy vọng lắm đó con.
- Thật vậy sao ba?
Lúc này cô gái mới thấy hy vọng lại thêm. Bách Tùng khẳng định:
- Thật chứ. Sĩ Thăng nó đã nói với ba như vậy.
- Sĩ Thăng? - Tiểu Vân ngạc nhiên hỏi - Tại sao lại là Sĩ Thăng hả ba?
- Chính Sĩ thăng nhận điều trị cho con đấy. Nó là một bác sĩ tâm thần.
Tiểu Vân bỗng cảm thấy e dè tại sao lại là Sĩ Thăng, bạn trai của Thảo Nhi? Kinh nghiệm lần trước khiến Thảo Nhi không muốn tiếp xúc với bất cứ một người bạn trai nào của Thảo Nhi nữa. Nhưng mà khát vọng được nói như những người bình thường khác to lớn quá, khiến một chút e dè, phân vân trong lòng Tiểu Vân không còn nữa.
Nàng nghe giọng ba nói:
- Ngày mai, Sĩ Thăng nó sẽ tới đây, cậu ta muốn tiếp xúc với con.
oOo
Bỗng dưng Tiểu Vân thấy mình không được bình tĩnh khi ba mẹ nuôi rút lui, nhường phòng khách lại cho nàng và Sĩ Thăng. Càng run hơn khi ánh mắt Sĩ Thăng nhìn nàng đắm đuối... ánh mắt giống như Đình Kha lần đầu nhìn nàng Vân vội vàng quay đi chỗ khác, nàng nghe giọng Thăng:
- Tiểu Vân! Từ nay cô là bệnh nhân của tôi đó. Vậy cô có biết nhiệm vụ của người bệnh là như thế nào không?
Đôi mắt nàng mở to nhìn Thăng như muốn hỏi:
- Thế tôi phải làm gì đây?
- Là tuyệt đối tuân lệnh theo yêu của của bác sĩ.
Vân gật đầu ưng thuận. Thăng tiếp:
- Tốt lắm! Vậy bây giờ cô nghe tôi hỏi đây. - Chàng dừng lại một chút rồi hỏi - Trước đây, có phải là cô rất yêu ba mẹ?
Vân gật đầu. Thăng xua tay:
- Không. Cô phải biểu thị bằng lời nói.
Nhưng một phản ứng tự nhiên, Thăng thấy đôi môi hồng của nàng mấp máy rồi sự đau khổ đầy bất lực hằn cô trên mặt nàng. Thăng bình tĩnh tiếp:
- Cô không nói được phải không? Vậy thì cô hãy cố gắng, lấy hết sức mình có thể có được hét lên một tiếng thật tọ Nào, làm đi!
Nàng hít một hơi thật sâu, tiếng thét tắt nghện trong cổ nàng. Thăng động viên khi thấy cô gái thất vọng:
- Cố lên nào! Tiểu Vân hãy làm lại một lần nữa đi.
Một lần, hai lần... cuối cùng, Tiểu Vân thất vọng viết:
- Có lẽ anh không nên mất thời gian với tôi làm gì nữa.
Thăng nhìn gương mặt buồn rũ rượi của nàng mà thương quá. Chàng nhỏm lên nắm lấy tay Tiểu Vân:
- Tiểu Vân không nên thất vọng trong lúc này. Nếu như mà em có ý chí và nghị lực thì sẽ giúp nhiều cho việc điều trị. Hơn nữa, đây chỉ là những biện pháp khởi đầu thôi.
Lúc đó ở một góc phòng. Thảo Nhi lặng lẽ buồn đứng nhìn hai người họ thân thiết với nhau. Sĩ Thăng bây giờ cũng như Đình Kha ngày trước. Chàng chỉ biết có mỗi mình Tiểu Vân và lo lắng cho một mình nàng mà thôi.
Thảo Nhi không phải là ganh tỵ như lần trước nữa. Nàng chỉ thấy là mình vô dụng quá đi. Thấp kém đến độ không ai trên đời này thèm để mắt tới nàng. Cô gái lặng lẽ quay đi. Có vài giọt lê đọng trên mắt nàng.
Trong phòng khách, hai người lại tiếp tục. Giọng Sĩ Thăng:
- Tiểu Vân bắt đầu không nói được từ bao giờ?
- Cách đây đã gần chín năm.
- Vân còn nhớ, tại sao mà mình không nói được?
Trước mắt nàng hiện ra khung cảnh thảm thương ngày xưa. Bàn tay Vân run run viết:
- Ba mẹ em đã tự đốt mình trong nhà. Lúc ra phố về, em chứng kiến hình ảnh thê thảm đó.
Sĩ Thăng đứng lên chàng bắt đầu đi lại trong phòng, tự đặt mình vào trường hợp của Tiểu Vân ngày xưa. Một lúc sau, Thăng dừng lại trước mắt nàng hỏi:
- Có phải lúc đó Vân đã thét lên một tiếng hãi hùng rồi ngất xỉu.
- Phải.
- Sao đó khi tỉnh dậy, Vân không còn nói được nữa?
Nàng cúi đầu công nhận. Sĩ Thăng bỗng có một cảm giác là chàng sẽ chữa được căn bệnh này. Mắt Thang chợt nhiên nhìn Tiểu Vân đăm đăm. Cô gái lúc này đang cúi đầu buồn bã, mái tóc đen mượt mà xòe rộng một bên vai. Đôi bàn tay vẫn về tà áo vẻ bối rối, vụng về. Bỗng Thăng hỏi một câu ngoài đề gịong chàng cũng khá lạ:
- Thế... em và Đình Kha quen nhau từ bao giờ?
Vân ngẩng nhìn lên, đôi mắt to tròn đen láy của nàng đầy vẻ ngạc nhiên, như muốn hỏi "Thế em bắt buộc phải trả lời câu hỏi này sao?"
Ánh mắt ấy làm Thăng bối rối, chàng nói dối:
- Tất cả những câu hỏi của tôi đều có liên quan đến việc điều trị.
Vân đành phải đáp:
- Chúng tôi quen nhau chưa đầy một năm.
Thăng tham lam hỏi tiếp:
- Nghe Thảo Nhi nói, hai người sắp đính hôn?
Lần này thì Tiểu Vân không bị mắc lừa:
- Có phải câu hỏi này nằm trong phương pháp điều trị của anh không?
Thăng bối rối:
- Ờ... có thể có... Nhưng... tùy Tiểu Vân... em có thể không trả lời.
Vân phản công:
- Thế còn anh và chị Thảo Nhi, hai người chừng nào đính hôn?
Thăng phân trần:
- Chúng tôi ấy à? Làm gì có chuyện ấy. Chúng tôi chỉ là bạn thông thường mà thôi.
- Thế đêm đó...
- Chỉ là một sự hiểu lầm.
- Hiểu lầm? - Tiểu Vân ngạc nhiên - Chính chị Thảo Nhi giới thiệu với mọi người mà, ngay cả ba mẹ em, hai người cũng tin anh là bạn trai của con gái họ.
Sĩ Thăng cười khổ sở:
- Thật là tai hại cho tôi. Khi nào có dịp, tôi sẽ kể cho Tiểu Vân nghe.
- Nhưng...
Thăng khoát tay ngăn lại:
- Nãy giờ hỏi tôi hơi nhiều rồi đấy. Bây giờ thì tôi muốn khám bệnh. Nào! Há miệng ra.
Sĩ Thăng cầm cây đèn đặc biệt của mình soi vào miệng Tiểu Vân. Chàng quan sát thật kỹ rồi nói:
- Xong rồi, không có vấn đề gì.
Lúc ấy có tiếng chuông reo, chị hai ra mở cổng. Lác sau, Đình Kha chạy ùa vào phòng chàng gọi rối rít:
- Tiểu Vân! Tiểu Vân ơi... Em đâu rồi?
Chàng khựng lại khi thấy người yêu và một chàng thanh nhiên đang ngồi rất gần nhau, trên chung một chiếc ghế. Kha bối rối:
- Xin lỗi, tôi...
Sĩ Thăng đứng lên cười tươi:
- Chào anh Khạ Anh còn nhớ tôi chứ?
- Anh là...
- Chúng ta đã gặp nhau một lần rồi.
- À... tôi nhớ rồi! Anh Sĩ Thăng!
Thăng chìa tay ra tươi cười:
- Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.
Kha bắt tay Thăng mà nhìn sang Tiểu Vân đầy thắc mắc. Là một bác sĩ tâm lý, Sĩ Thăng hiểu tâm trạng của Đình Kha lúc naỵ Bỗng dưng Thăng muốn mình sẽ là đối thủ của Đình Kha trong nay mai. Một người con gái xinh đẹp và dễ thương như Tiểu Vân, bất cứ ai cũng có quyền theo đuổi, cạnh tranh một cách công bằng. Thăng cũng không muốn làm phiền họ nữa. Chàng quay sang Tiểu Vân úp mở đầy dụng ý:
- Chúng ra tới đây là đủ rồi, ngày mai sẽ tiếp tục. Anh Kha! Hẹn gặp lại.
- Tôi đưa anh ra cổng.
Hai chàng thanh niên đi cạnh nhau. Thăng mở lời:
- Anh là bạn trai của Tiểu Vân? - Rồi chàng mỉm cười - Xin thú lỗi, tôi thật là tò mò không phải.
- Ồ! Không có gì. Chúng tôi quen nhau cũng khá lâu.
- Nghe Thảo Nhi nói, anh là người con trai duy nhất đã tiếp xúc với Tiểu Vân?
- Thảo Nhi giới thiệu về chúng tôi kỹ quá nhỉ?
- Là tôi cố ý hỏi ấy mà.
Kha cười khách sáo:
- Cảm ơn anh đã quan tâm.
Ra đến cổng, Thăng bắt tay Đình Khạ Chàng trai bỗng cao giọng:
- Anh có ngại nếu tôi xin được làm đối thủ của anh không?
Đình Kha thật sự bất ngờ câu hỏi này, nhưng rồi chàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
- Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao anh hỏi tôi "là người con trai duy nhất tiếp xúc với Tiểu Vân".
Hai người vẫn còn giữ lấy tay nhau. Kha tiếp:
- Anh muốn ám chỉ nếu có người thứ hai tôi chưa chắc sẽ là bạn trai của Tiểu Vân.
- Anh hiểu như vậy thì cứ coi là như vậy đi.
Kha siết chặt tay Sĩ Thăng trong tay mình:
- Rất hân hạnh được có một đối thủ như anh, cũng là để chứng mình tình yêu của Tiểu Vân dành cho tôi. - Chàng thấm giọng cao ngoại để giữ danh dự cho mình - Tuy nhiên, tôi rất tự tin.
- Anh tự tin cũng phải thôi, bởi vì tôi đã là kẻ đến sau. Tạm biệt!
Thăng đi rồi, Đình Kha mới để lộ gương mặt buồn bực vì ghen tuông của mình. Lúc chàng bước vào phòng khách, gương mặt ghen tuông ấy càng hiện rõ hơn. Kha yêu nên không cần giấu sự ganh tỵ của mình.
Chàng buông mình xuống ghế nhìn Tiểu Vân, hỏi một câu chẳng ăn nhằm gì:
- Em khỏe chứ?
Vân cười, gương mặt nàng lúc này trong thật đẹp:
- Anh sao mà khách sáo quá vậy?
- Anh không sao cả.
- Thế anh tìm em có chuyện gì? Lúc nãy, em thấy anh vội vàng lắm mà, sao bây giờ không nói đi?
Kha nhăn mặt, quay nhìn đi chỗ khác:
- Bây giờ không muốn nói nữa.
Tiểu Vân cười thầm trong bụng. Khỏi nói, nàng cũng biết Đình Kha ghen rồi. Cô gái chủ động ngồi xuống cạnh Kha, viết lên bảng rồi lay vai chàng. Kha đọc những chữ thân quen:
- Anh ghen phải không? Nói thật cho em biết đi.
Kha nhăn mặt:
- Em còn hỏi nữa.
Tiểu Vân bỗng cười, Kha càng tức:
- Em cười anh đó hả? Phải rồi, anh xấu hổ lắm mà, bày đặt ghen tuông.
Vân xóa những dòng chữ cũ, viết tiếp:
- Chỉ có người ngốc như anh mới yêu em mà thôi, làm gì có người thứ hai để mà ghen chứ?
- Phải rồi, anh ngốc đó... Nhưng có kẻ đòi làm thằng ngốc nữa kìa, em không biết sao?
Tiểu Vân ngơ ngác:
- Tại sao anh lại nói vậy?
- Tại sao ư? Chẳng lẽ em không biết người ta thích em sao?
Tiểu Vân không đùa nữa:
- Ai thích em thì mặc kệ người ta, nhưng mà em có thể giận anh vì anh không tin tưởng em đó nha.
Đình Kha lúng túng:
- Xin lỗi, anh...
- Thôi đi, nói vậy chứ em đâu có bao giờ giận anh. Người con gái như em, không bị người ta giận đã là may mắn lắm rồi.
Bao giờ cũng vậy, sự tủi hờn của Tiểu Vân luôn làm cho Kha xúc động. Chàng nắm lấy tay người yêu, đôi mắt nhìn đắm đuối:
- Tiểu Vân! Anh xin lỗi em, được không?
Vân đồi đề tài:
- Anh có biết vừa rồi, em và Sĩ Thăng bàn chuyện gì không?
- Nếu như em thấy tiện thì nói cho anh biết
Nàng bỗng quay mặt đi biểu lộ sự giận hờn căm lặng. Kha lúng túng:
- Tiểu Vân! Anh lại nói sai rồi sao?
Vân dằn dỗi đứng lên. Kha vội vàng nắm lấy tay nàng:
- Tiểu Vân! Đừng có giận anh mà.
- Anh nghĩ sao mà nói cái gì là tiện với không tiện? Giữa em và Sĩ Thăng có gì bí mật để mà không tiện nói ra chứ?
Kha biết lỗi của mình, chàng rối rít:
- Cho anh xin lỗi, xin lỗi em. Chỉ tại cái miệng này ăn nói không có duyên mà thôi.
Vân phụng phịu:
- Tha cho anh lần này đó.
- Vậy thì mau nói cho anh biết chuyện gì đi.
- Bây giờ không thèm nói nữa.
- Thôi mà, Tiểu Vân... anh xin lỗi em rồi mà.
- Chỉ lần này thôi đó nha.
- Rồi, anh xin thề... Nếu lần sau mà tái phạm...