Chương 20

Lúc đi hết bật thang cuối cùng, Bách Tùng nhìn thấy Đình Kha theo chân chị Hai đi vào nhà. Chàng trai mỉm cười chào ông, nụ cười trên môi dầy rất tự tin.
- Chào bác.
- Ờ, Đình Kha!
- Thưa, bác gọi cháu đến có việc gì không?
Bách Tùng đam dam nhìn Đình Kha, biết là cái tin ông sắp nói ra đây sẽ làm Kha đau lòng lắm, nhưng làm sao không nói được chứ?
- Đình Kha! Tiểu Vân... nó bỏ nhà đi rồi.
Kha như không tin vào tai mình:
- Bác nói sao? Tiểu Vân...
- Nó có để thư lại cho cháu đây.
Bàn tay Đình Kha run run đón nhận phong thự Giọng chàng cũng run:
- Cháu không tin đâu, Tiểu Vân không thể nào bỏ cháu mà đi được.
Tội nghiệp! - Bách Tùng đọc được tình yêu sâu lắng trong giọng nói và ánh mắt của chàng trai.
- Cháu đọc thư đi, xem con bé nói gì với cháu.
Bàn tay Kha run rẩy lần theo đường viền của phong bì. Mẩu giấy trắng trải rộng trước mắt chàng. Và lúc ấy, Bách Tùng nhìn thấy những giọt nước mắt mỗi lúc mỗi rơi nhanh trên má chàng trai. Cùng là đàn ông với nhau, Bách Tùng hiểu được thế nào là giá trị của những giọt nước mắt ấy.
Đọc đến những dòng chữ sau cùng, Kha thẩn thờ, chao đảo:
- Cô ấy đã ra đi thật rồi.
- Nó có để lại cho cháu một địa chỉ nào không?
Bách Tùng chỉ hỏi thế thôi, chứ không hy vọng gì. Một lúc sau, ông đặt tay lên vai Kha:
- Điều quan trọng bây giờ là chúng ta phải tìm cho ra con bé.
Kha rên rỉ:
- Biết tìm đâu giữa phố phường mênh mông này? Tiểu Vân có bao giờ đi khỏi nhà đâu, nàng làm sao mà sống khi không có một chút kinh nghiệm nào cả.
- Than vãn không có ích gì đâu, cháu à. Chúng ta hãy làm tất cả những gì có thể làm được để đi tìm Tiểu Vân.
Kha lấy lại lòng tự tin:
- Vâng, thưa bác, cháu sẽ cố gắng tìm kiếm.
oOo
Trong từ đường đặt một dài linh vị những người đã khuất, cùng với hài cốt của họ được đựng trong những lọ bằng sành. Khói hương nghi ngút tỏa ra từ những nén hương trầm thơm ngát.
Ni cô Diệu Hoa, người đàn bà tội lỗi của tám năm về trước, đang đứng trước bài vị của hai nạn nhân của bà ngày xưa. Tạo hóa lại khéo sắp bày. Mấy năm trước đây, vì ân hận việc làm tội lỗi ngày xưa của mình, bà đã quyết lòng đi tụ, không ngờ lại vào đúng nơi này, gặp lại đứa con của nạn nhân mình. Cứ mỗi năm tới ngày giỗ của cha mẹ, Tiểu Vân lại tới đây cúng bái. Mỗi lần như vậy, hai người trò chuyện rất lâu, dĩ nhiên Tiểu Vân nói chuyện bằng tấm bảng đen của mình.
Ánh Ngọc bây giờ đã là ni cô Diệu Hoa dưới lớp áo nâu sồng, nên mấy năn gần gũi người đã hại chết cha mẹ mình mà Tiểu Vân nào có hay biết gì đâu. Trong mắt nàng, người nữ tu ấy thật là đáng kính.
Trong giờ phút rối rắm, Tiểu Vân đã tìm tới đây, một là để nương nấu tâm thân, hai là để ngày đêm gần kề di hài cha mẹ.
Cô gái với chiếc vali trên tay, đứng ở cửa từ đường nhìn vào khung cảnh tôn nghiêm nghi ngút khói hương. Nàng xúc động khi thấy ni cô Diệu Hoa cúi lạy trước bài vị cha mẹ. Đôi giây phút thành kính qua đi, nàng khẽ gọi:
- Thưa ni cô.
Diệu Hoa quay lại, giọng ngạc nhiên:
- Tiểu Vân...
- Thưa vâng, là con đây.
Người nữa tu run giọng:
- Con... con nói được rồi sao?
Mắt Tiểu Vân sáng lấp lánh:
- Từ nay, con có thể nói chuyện với ni cô được rồi.
Diệu Hoa mừng rối rít:
- Trời ơi! Thật vậy sao con?
- Thật chứ, chẳng phải là người đang nghe con nói chuyện đây sao?
Người đàn bà chắp tay thành kính, cảm thấy nhẹ nhõm phần nào tội lỗi ngày xưa.
- Tạ Ơn trời phật, con xin ta ơn trời phật.
Tiểu Vân từ từ bước tới trước vài vị của cha mẹ. Trong ảnh hai người dường như đang nhìn Vân mỉm cười. Giọng cô gái thì thầm:
- Ba mẹ Ơi! Có nghe giọng nói của con không? Con đã nói chuyện được rồi đấy. Từ nay, con sẽ ở đây, sớm hôm cận kề bên ba mẹ.
Rồi nàng quay sang Diệu Hoa:
- Ni cô! Người có thể cho con tá túc ở đây được không?
- Có chuyện gì xảy ra cho con ư?
Giọng chân tình của ni cô làm Tiểu Vân xúc động. Cố nén lệ vào lòng, nàng nói:
- Cám ơn ni cô đã lo lắng cho con.
- Có phải ba mẹ nuôi đối xử không tốt với con không?
- Không đâu, họ lúc nào cũng thương yêu con như ruột thịt.
- Vậy thì tại sao con phải bỏ nhà ra đi? Nói cho ta biết đi.
- Chuyện của con dài dòng lắm, bao giờ có dịp con sẽ kể cho người nghe. Bây giờ...
- Thôi được, con cứ ở tạm đây, sau này rồi hẵng tính.
- Con cám ơn cô.
"Con không cần cảm ơn ta, Tiểu Vân. Nếu như một ngày nào đó con biết được ta là người đã ép buộc ba mẹ con đến đường cùng thì sao? Con có hận ta không?"
Ni cô Diệu Hoa dấu kín những suy nghĩ ấy trong lòng mình.
- Sĩ Thăng à? - Ni cô Diệu Hoa sững sờ hỏi lại - Con nói người trị bệnh cho con là Sĩ Thăng sao?
- Thưa vâng.
- Cậu ta đã ngỏ lời yêu con.
- Điều đó làm con rất đau khổ.
Ni cô dấu tiếng thở dài trong lòng. Sự sắp đặt tinh xảo của hóa công làm phải kinh ngạc. Không ngờ câu chuyện lại dẫn dắt đến con trai bà quen rồi yêu con gái của người bị hại. Lại chính do bàn tay con bà đã chữa chứng bệnh mà ngày xưa cha mẹ nó đã gây ra. Đã có vay thì phải có trả, nhưng bà linh cảm gia đình bà còn phải trả một giá đắt hơn nữa. Con trai bà và đứa con gái này sẽ đi đến đâu? Kết cục sẽ như thế nào khi sự thật được phơi bày? Người đàn bà khẽ rùng mình không dám nghĩ tiếp.
- Con định làm gì trong tương lai?
Tiểu Vân cúi đầu nhìn ánh trăng ngập sáng cả khoảng sân rộng:
- Điều mong mỏi của con bây giờ là muốn lánh mặt tất cả.
- Kể cả Đình Kha ư?
- Anh ấy sẽ hiểu cho con.
- Còn Sĩ Thăng? Con có nghĩ gì cho cậu ta không?
- Con cầu mong cho anh ấy được hạnh phúc.
Im lặng một lúc thật lâu, Ni cô Diệu Hoa cắn môi hỏi:
- Tiểu Vân, nếu sau này con gặp lại những người đã hại chết ba mẹ con, lúc ấy con sẽ làm gì?
Trong bóng đêm mắt nàng bỗng rực sáng:
- Con sẽ làm tất cả những gì có thể làm được để họ nhận thức được thế nào là sự đau đớn tận cùng.
- Mô phật!
Ni cô không còn can đảm để hỏi tiếp nữa.
Đã ba ngày rồi em rời xa khỏi tôi. - Đình Kha lang thang trên đường phố bằng đôi chân không biết mỏi của mình. Hai ngày đầu Kha còn dùng xe rong ruổi trên đường phố với hy vọng nung nấu trong lòng. Nhưng bây giờ Kha đi chỉ vì chàng không thể ngồi ở nhà. Trong thâm tâm Kha, cái tên Tiểu Vân đã đựơc gọi đi, gọi lại đến hàng trăm ngàn lần không biết mỏi.
Tiểu Vân... Tiểu Vân ơi, anh yêu em!
Chàng nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên chàng với nàng gặp nhau. Nhớ khúc nhạc "Trên đỉnh mây sầu" đã đưa chàng vào thế giới kỳ diệu của tình yêu. Nhớ bờ lưng thon nép vào chàng mỗi khi sầu tủi. Nhớ bờ môi mộng ước đã trao cho chàng với tất cả sâu lắng.
Một chiểc honda dừng sát bên cạnh Kha, trên xe là Sĩ Thăng:
- Ủa, sao lại đi lang thang ở đây, anh Kha?
Kha ngẩng nhìn lên thất thần:
- Tôi đi cho hết buồn.
- Có chuyện buồn ư? Vậy thì hãy lên xe, chúng ta đi uống cà phê.
Phân vân một chút rồi Kha cũng đồng ý. Dù sao có người trò chuyện trong lúc này vẫn tốt. Hơn nữa người ấy lại là Sĩ Thăng.
Sĩ Thăng chở Kha vào một quán, gọi hai ly cà phê rồi bắt đầu:
- Tôi cứ tưởng người như anh thì không có gì để buồn chứ. Đình Kha! Tôi thiệt sự không phải là đối thủ của anh. Vì tôi là kẻ đến sau và sự chung thủy tuyệt đối của Tiểu Vân.
Nghe giọng nói của Sĩ Thăng, Kha biết là anh chưa hay chuyện của Tiểu Vân. Chàng âu sầu nói:
- Tất cả đối với tôi không còn gì nữa. Tiểu Vân đã bỏ đi rồi.
- Đừng có đùa như vậy chứ, Đình Kha?
- Thế anh tưởng tôi buồn vì chuyện gì?
Bây giờ Sĩ Thăng mới bắt đầu tin:
- Anh nói thật ư?
- Phải, Tiểu Vân đã bỏ đi thật rồi.
Thăng hét:
- Thế sao anh không đi tìm mà cứ nhởn nhơ ở đây chứ?
- Anh tưởng tôi không đi tìm ư? Đã ba ngày rồi tôi không có ở nhà.
Thăng nóng nảy:
- Nhưng tại sao chứ? Vì sao cô ấy bỏ nhà đi chứ?
Chợt chàng nắm áo Kha lắc mạnh:
- Có phải anh đối xử không tốt với cô ấy? Có phải không?
Kha cũng thét lớn, cho vơi uất ức trong lòng:
- Buông tôi ra đi. Anh là ai chứ? Còn tôi là gì của cô ấy? Tại sao tôi lại đối xử không tốt với Tiểu Vân.
- Nhưng vì sao cô ấy lại bỏ đi?
- Vì Thảo Nhi, vì sự ganh tị của Thảo Nhi, và vì anh đó, anh biết chưa?
- Vì tôi? - Sĩ Thăng ngạc nhiên.
Đình Kha bỗng trở nên yếu đuối:
- Bởi vì anh cũng yêu Tiểu Vân, làm cho Thảo Nhi tức tối bỏ nhà ra đi.
Sĩ Thăng thở hắt ra:
- Tại sao lại có chuyện như vậy chứ?
Kha bỗng đứng lên:
- Tôi phải đi tìm Tiểu Vân đây.
- Tôi cũng đi nữa.
Hai chàng trai cùng đưa mắt nhìn nhau, cùng hiểu trong lòng mỗi người ai cũng thương yêu Tiểu Vân nhiều lắm. Sĩ Thăng bỗng nói:
- Có tin của cô ấy, tôi sẽ báo cho anh biết.
- Cám ơn.
Thăng nhỏ giọng:
- Sau này tôi mong là anh đối xử tốt với Tiểu Vân, nếu không tôi không có tha cho anh đâu.
- Tôi rất mong muốn đem cả cuộc đời này để mà lo lắng cho cô ấy.
Mẹ vẫn ngồi ở trong phòng khách chờ đợi. Kha nhìn thấy gương mặt mẹ buồn sâu lắng, nhưng gương mặt thì vẫn nghiêm khắc như mọi khi:
- Con hãy ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói với con. Vú Lan! Bà có thể đi nghỉ được rồi.
Kha hỏi khi chỉ còn có hai mẹ con:
- Thưa mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì?
Mắt mẹ nhìn thẳng vào Kha, nghiêm khắc:
- Điều đầu tiên mẹ muốn nhắc con nhớ là, con bây giờ đã ngoài nghĩa vụ của một con người, con còn có trách nhiệm của cả dòng họ chúng ta, là người thừa kế sự nghiệp, duy trì nòi giống của ông bà tổ tiên để lại.
Kha cúi đầu, biết là mẹ sắp mắng tới nơi:
- Thưa mẹ, điều ấy con biết.
- Vậy thì mẹ hỏi con, bây giờ con đang muốn gì và định làm gì?
- Thưa mẹ...
Bà Ngọc Phượng bắt đầu nóng nảy:
- Đầu tiên là con đòi cưới một con bé câm, sau đó con tuyệt thực để làm áp lực với mẹ. Cuối cùng bà già này đã nhượng bộ, vậy mà dường như con vẫn chưa hài lòng. Đình Kha! Con hãy nói đi, bây giờ con muốn gì nữa chứ?
- Mẹ... - Kha khổ sở vì không biết phải giải thích với mẹ làm sao.
- Ở công ty vừa mới điện thoại tới, nói là cần sự có mặt của con.
Kha viện cớ này để thoát khỏi hoàn cảnh khó xử:
- Vậy thì bây giờ con tới công ty đây.
- Khoan đã! Con hãy nói cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra rồi hẵng đi.
- Mẹ...
Lời mẹ lạnh lùng:
- Hôm nay ta nhất định phải biết nguyên nhân đó.
Kha không còn cách nào hơn là phải nói ra sự thật:
- Thưa mẹ, Tiểu Vân đã không còn ở nhà nữa.
- Con nói vậy là sao?
Kha đau đớn nói:
- Cô ấy đã bỏ nhà ra đi.
- Phải có lý do gì mới được chứ.
Kha quyết định kể lại tất cả với mẹ. Bắt đầu từ lúc gia đình Tiểu Vân tan nát cho tới bây giờ. Khi chàng ngừng kể, mẹ bỗng lạnh lùng phán:
- Hoàn cảnh như vậy, không tốt lắm đâu.
- Cô ấy đáng thương lắm, mẹ à.
- Bây giờ con đã si mê rồi thì có nói nhiều cũng vô ích. Trước đây, mẹ cứ ngỡ nó là đứa con gái có cha mẹ đàng hoàng, không ngờ bây giờ lại như thế. Đình Kha, ta hối tiếc vì đã trót hứa với con.
- Mẹ...
- Lại còn bỏ nhà đi nừa. Dù với bất cứ lý do gì, điều ấy cũng không phải là tốt.
- Tại sao mẹ lúc nào cũng có thành kiến với Tiểu Vân như vậy chứ. Rõ ràng là hoàn cánh cô ấy rất đáng thương.
- Đáng thương không có nghĩa là đáng làm dâu nhà ta. Nhưng thôi, mẹ kỳ hạn cho con một tháng phải tìm được cô ta. Qua thời hạn đó, người con cưới phải là Nhã Trúc.
Kha bất bình:
- Không được, mẹ à...
- Con đừng có nói nhiều vô ích, như vậy là mẹ đã cho con cơ hội rồi. Mẹ đã nhượng bộ thì con cũng đừng quá đáng.
Kha rầu rì:
- Tại sao lúc nào mẹ cũng ép đặt con như vậy chứ?
- Nếu như mẹ ép đặt thì Nhã Trúc cũng là vợ con rồi. Đình Kha, con cũng nên biết điều một chút.
Kha biết là lần này không thể thuyết phục được mẹ nữa rồi. Tiểu Vân ơi, anh biết tìm em đâu bây giờ.
Bà Bích Lâm ngồi thẫn thờ giữa căn phòng của Thảo Nhi. Tay bà mân mê từng món đồ dùng quen thuộc của con gái, lòng cảm thấy đau buồn vô hạn. Nước mắt dâng trào mi, ước cả đôi gò má xanh xao. Trong lòng bà gọi con tha thiết:
- Thảo Nhi ơi, Thảo Nhi! Trở về với mẹ đi.
Sau đó người mẹ lại có mặt trong phòng riêng của đứa con gái nuôi. Ở đây, nước mắt lại rơi. Lòng bùi ngùi ân hận:
- Tiểu Vân! Mẹ thật là có lỗi với con. Một đứa con gái tốt như vậy mà có lúc mẹ đã làm cho con đau khổ. Tiểu Vân! Thảo Nhi! Điều mà mẹ ước muốn bây giờ là mong hai con trở về với mẹ, gia đình chúng ta sẽ sống lại những ngày tháng vui vẻ nhất.
Khóc chán rồi Bích Lâm đứng lên rời khỏi phòng. Bà bỗng nghe trong người yếu đuối, mắt hoa lên, hình ảnh trước mắt nhạt nhào, mờ ảo. Gắng gượng đi được và bước, tới chần cầu thang thì bà té gục. Người mẹ tội nghiệp làn sóng soài trên từng nấc thang một. Trong nỗi đau âm ỉ trước mắt làm dường như có hình ảnh của hai đứa con, chúng nó đang cố gắng kéo bà trở lại. Sau đó, Bích Lâm không còn nhận thức được nữa.
oOo
- Con lại khóc nữa rồi.
Tiểu Vân vội vàng gạt lệ. Ni cô Diệu Hoa từ từ ngồi xuống bên nàng. Ánh trăng sáng lòa lấp lánh trên lớp áo nâu sồng. Người nữ tu đáng kính nói:
- Rõ ràng là con đang đau khổ vì nhớ người thân, tại sao con không trở về?
Nước mắt lại tràn trên khóe nàng:
- Phải, con đang đau khổ lắm. Con nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ Đình Kha và... nhớ tất cả.
- Còn Sĩ Thăng?
- Anh ấy rất tốt với con, rất yêu con. Ni cô ơi! Người bảo con phải làm sao bây giờ?
- Con đang bối rối lắm, có phải không?
- Con không biết phải làm sao cho đúng.
Diệu Hoa nắm lấy bàn tay nàng, những đốm sáng mát dịu của ánh trăng soi của kẽ lá, đổ dài trên tóc nàng trong mới đẹp làm sao. Giọng người nữ tu sâu lắng:
- Con yếu đuối lắm. Cuộc đời con nếu không có những người thân, con không thể nào chống chỏi được đâu.
- Nhưng những người thân thật sự của con thì đã chết rồi.
Người đàn bà khẽ rùng mình:
- Ta thật có lỗi với con.
- Ni cô có lỗi gì đâu chứ?
- Ta muốn nói...
Diệu Hoa dừng lại ở đó. Mặc dù bà đã nhận thức được lòng từ bi, đã bước tới một cảnh giới cao hơn về ý thức, nhưng bà vẫn không đủ can đảm nói lên sự thật. Gương mặt phục hậu bỗng nhăn nhún dưới ánh trăng vì đơn đau bị kiềm chế.
- Ni cô muốn nói gì?
- Ta muốn nói là sẽ tìm cách giúp con. Tiểu Vân hãy đi ngủ đi, trời đã khuya lắm rồi.
- Vâng. Nhưng đã ba hôm rồi, cứ mỗi lần chợp mắt là một lần con thấy những hình ảnh của người thân.
Có một đêm sáng của trăng xuyên qua tàn cây cổ thụ soi lên trên má nàng. Một giọt lệ lần qua vùng sáng ấy, lấp lánh như hạt ngọc trai.
oOo
Sĩ Thăng nặng nề bước trên con đường trải sỏi dẫn vào nhà. Chàng ngạc nhiên khi thấy cửa chính mở rộng. Đã bốn năm qua, kể từ ngày mẹ bỏ nhà đi tu, cha chưa bao giờ mở cánh cửa chính này. Thăng cứ tưởng là nó không bao giờ mở nữa.
Chàng chợt thở dài, bởi vì tới bây giờ vẫn chưa có tin tức của Tiểu Vân. Chân chàng đặt lên bậc thềm rồi bước qua ngưỡng cửa. Người ngồi ở phòng khách làm Thăng sững sờ:
- Mẹ...
Mẹ nhìn chàng đầm ấm:
- Con vừa đi đâu về vậy?
- Con đi tìm một người bạn.
Ánh Ngọc - Có lẽ chúng ta nên gọi bà là Ánh Ngọc khi bà trở về với gia đình - Ba biết con trai tìm ai rồi, nhưng không nói. Bà chỉ tay vào ghế:
- Con ngồi đi!
Cha chàng nói:
- Sĩ Thăng! Con hãy thuyết phục mẹ Ở nhà với cha con ta luôn đi.
Thăng nhìn mẹ, vẻ cương nghị của người cho Thăng biết là có khuyên nhủ cũng vô ích. Chàng thắc mắc:
- Mẹ về đây có chuyện gì?
- Phải. Bỗng dưng hôm nay mẹ quan tâm đến vấn đề hôn nhân của con. Vừa rồi con bảo là đi tìm bạn?
- Vâng ạ.
- Con đã thất vọng, có phải không?
Thăng nghe lòng mình co thắt lại. Sự lo lắng chàng dành cho Tiểu Vân sâu thắm. Chàng trách ánh mắt sắc bén của mẹ đáp:
- Cô ấy đi biền biệt rồi.
- Con có vẻ yêu cô ta lắm?
Có một chút ngạc nhiên trong mắt Thăng, rồi chàng lại thở dài:
- Vô dụng thôi mẹ à. Bây giờ cô ấy chắc là đã đi xa lắm rồi.
- Tiểu Vân nó ở trong chùa với mẹ.
Thăng kinh ngạc:
- Mẹ... nói sao?
- Mẹ nói, nếu con muốn tìm Tiểu Vân thì hãy đến chỗ của mẹ.
Thăng thét lên:
- Mẹ nói thật chứ?
Người mẹ nhìn con đầm ấm:
- Con bé ấy đã kể cho mẹ nghe về con.
- Ôi, Tiểu Vân! Tại sao lại có sự trùng hợp lạ lùng như thế này chứ?
Không chịu đựng được nữa, ông Sĩ Đông lên tiếng:
- Hai mẹ con nãy giờ nói chuyện gì vậy? Tiểu Vân là ai thế?
Mắt Thăng sáng lấp lánh:
- Ba không biết đâu cô ấy rất đáng yêu.
Mẹ trầm giọng:
- Tôi nghĩ là ông nên bớt say mê công tiền đi, để dành thời gian quan tâm tới con cái thì hơn.
Bà định nói về Tiểu Vân, về câu truyện năm xưa, nhưng lại thôi. Tốt nhất là không nên nói lại làm gì. Cuối cùng bà nói:
- Bây giờ mẹ về đây, con muốn gặp Tiểu Vân thì tới chùa.
Cha lại nhắc chàng giữ mẹ lại. Thăng biết là vô ích, nhưng chàng vẫn nói:
- Mẹ! Hay là mẹ Ở lại, đừng đi tu nữa.
Giọng mẹ nghiêm khắc:
- Bây giờ mẹ không những chỉ ăn năn hối hận mà còn muốn gỡ bớt tội lỗi cho cha con. Hy vọng gia đình ta không bị quả báo.
Cha chàng bĩu môi:
- Cái gì gọi là quả báo chứ? Tôi chưa được thấy.
Mẹ không tranh luận với bạ Bóng mẹ trong màu áo chùng xa dần phòng khách sang trọng của gia đình chàng.
Bích Lâm mơ thấy Thảo Nhi trở về, con bé mặc áo choàng trắng với nụ cười thật tươi, thật đẹp trên môi. Người mẹ thì thầm gọi:
- Thảo Nhi... Con ơi...
- Mẹ.
Bà giật mình bừng tỉnh. Chợt nghe bàn tay mình nóng ấm, trước mặt bà chẳng phải là Thảo Nhi đó sao? Đứa con gái ôm chầm lấy bà bật khóc:
- Mẹ Ơi..
- Là con thật sao Thảo Nhi? - Mẹ nghẹn ngào hỏi - Con trở về với mẹ rồi ư?
- Là con đây, mẹ Ơi. Đứa con bất hiếu trở về với cha mẹ đây.
- Thảo Nhi..
Tiếng khóc của mẹ hòa với Thảo Nhi, vỡ tung trong căn phòng vắng lặng của bệnh viện. Bách Tùng đứng bên cạnh xúc động vì hai mẹ con họ. Để họ vớt bớt lệ, ông nhẹ nhàng nói:
- Thôi nào, hai mẹ con khóc bấy nhiêu đã đủ lắm rồi.
Nhi quệt nước mắt:
- Mẹ! Mẹ tha lỗi cho con, nha mẹ.
- Con về là mẹ đã vui lắm rồi, còn lỗi phải gì nữa.
Nhi ngẩng nhìn cha:
- Ba! Ba không trách con chứ?
Bách Tùng mỉm cười:
- Mẹ con té cầu thang, cũng may là không có sao.
- Con biết tin này nên mới trở về thăm mẹ.
- Nếu không thì con đi luôn rồi chứ gì?
Mẹ trách móc làm Thảo Nhi thấy xấu hổ:
- Mẹ! Con đã xin lỗi rồi mà.
Bích Lâm chợt thở dài:
- Con đi rồi, Tiểu Vân nó cũng bỏ mẹ mà đi. Nó nói là sau khi nó ra đi, con chắc chắn sẽ trở về.
Nhi cúi đầu buồn bã:
- Cuối cùng con cũng là đứa con gái ích kỷ, hẹp hòi. Đối với Tiểu Vân con không bao giờ so sánh được.
- Không ai trách con cả, nhưng mẹ mong là con cũng đừng trách Tiểu Vân.
- Mấy ngày nay con suy nghĩ rất nhiều. Mẹ! Nếu mà tìm được Tiểu Vân, gia đình chúng ta sẽ sống hạnh phúc với nhau.
Bích Lâm rạng rỡ:
- Con nói thật chứ?
Mẹ Ôm Nhi vào lòng, ấm áp:
- Con thật là ngoan đó, Thảo Nhi.
- Nhưng bây giờ biết Tiểu Vân ở đâu mà tìm chứ?
Giọng Bách Tùng làm Thảo Nhi run lên rồi ân hận. Mẹ vội vuốt ve nàng:
- Không đâu, rồi sẽ tìm được mà.
- Cũng mong là vậy.
oOo
Vân nhìn vệt nắng nhạt dần theo hoàng hôn. Màu xám phủ dần lên cánh vật làm lòng nàng cũng thêm trĩu nặng. Dẫu tám năm qua, nàng sống trong một gia đình không phải ruột thịt, nhưng ở đó ngày nào vẫn có những tia nhìn đầm ấm, thắm được tình nghĩa thân thương. Giờ đây, nỗi trống vắng cô đơn làm Vân thương nhớ người thân da diết.
Sĩ Thăng đứng ngắm nàng từ một phía. Mái tóc óng ả nhạt nhòa trong nắng chiều mát dịu càng tỏa thêm vẻ đẹp vô ngàn của nàng. Nhìn dáng vẽ suy tư ấy, Thăng đoán được tâm trạng nàng lúc này. Giọng nói đột ngột của chàng làm Tiểu Vân giật mình:
- Có phải là em đang nhớ gia đình không?
- Anh Thăng... - Nàng bật gọi tên Thăng, ánh mắt mở to vì ngạc nhiên.
- Có phải bây giờ em mới thấm thía, biết thế nào là cô đơn, có phải không?
Nàng cụp mắt, hàng mi dài rũ xuống, trông thật tha thướt:
- Phải. Nhưng anh đừng thuyết phục em trở về.
Sĩ Thăng biết là sẽ không có ích gì nếu đề cập vấn đề trong lúc này. Nhìn vẻ cương quyết của nàng, chàng mỉm cười, nói:
- Anh đến đây chỉ để làm bạn với em mà thôi.
Đôi mắt nàng hãy con mở to vì ngạc nhiên:
- Làm sao anh biết em ở đây?
- Em sẽ còn ngạc nhiên hơn nhiều khi biết ni cô Diệu Hoa chính là mẹ anh.
Tiểu Vân tròn mắt hỏi:
- Là mẹ anh thật sao?
Thăng khẽ gật:
- Người đã nói với anh về em.
Vân đỏ mặt:
- Người đã nói với anh những gì?
- Người nói rằng: Đối với Đình Kha, anh hoàn toàn không có hy vọng cạnh trangh.
Nàng cúi đầu, tay mân mê tà áo, những ngón tay dài thon mảnh:
- Xin lỗi anh.
- Em nhất định không trở về ư? - Thăng đổi đề tài.
- Vâng. Em mong anh đừng nói với họ về em.
- Anh...
- Anh hứa với em đi.
Thăng thở dài, nghi ngờ giọng nói của mình, chàng không biết là có thực hiện được không nữa:
- Vâng, anh hứa.
- Cám ơn anh.
- Chúng mình đi dạo nha.
Vân không còn cách nào hơn là chiều theo chàng. Đi bên cạnh Sĩ Thăng, nàng cảm thấy lòng yên ả. Chàng trai này luôn đọc được những tình cảm sâu thẳm trong lòng nàng. Ở Thăng là sự dịu dàng sâu lắng mà không phải người con trai nào cũng có được.
Tiểu Vân biết rằng sau những bất hạnh nàng đã may mắn khi được gần gũi với những con người có tình cảm cao cả như mẹ, như ca, như Đình Kha và Sĩ Thăng... Cả ni cô Diệu Hoa nữa chứ.
Vầng dương vùng vẫy những tia nắng cuối cùng rồi vụt tắt.