ạn có biết chuyện bi thảm nhất trên cái thế giới này là gì không? Đó chính là rõ ràng là con gái nhưng lại bị một đám nữ sinh vây quanh và gọi “anh đẹp trai, anh đẹp trai”. Có lẽ trường hợp này quả thực không nhiều, nhưng bây giờ... chính tôi lại đang trải qua cái chuyện hiếm thấy ấy. Tôi, Minh Hiểu Ưu, một cô gái mười bảy tuổi, xinh đẹp như hoa lại bị một đám nữ sinh vây quanh gọi là anh đẹp trai. Điều đó có chấp nhận được không? Chỉ mặc đồng phục nam sinh, cắt tóc ngắn lại biến thành anh đẹp trai? Haizzz... rốt cuộc cái thế giới này là thế nào đây. Tôi không còn cách nào khác, chỉ muốn thoát ra khỏi đám nữ sinh này. “Xin lỗi, xin tránh đường”. Tôi cố gắng thuyết phục bản thân là phải bình tĩnh, bình tĩnh, mặc dù nỗi phẫn nộ của tôi đã đạt đến đỉnh điểm. “Anh, em là Lâm Tịch Quang của lớp 10B. Chúng ta làm bạn được không anh?” Đúng lúc tôi cố gắng thoát khỏi đám đông thì một nữ sinh rất đáng yêu đứng chắn trước mặt tôi. Một cô gái mới đáng yêu làm sao! Trong bộ đồng phục xinh đẹp của Học viện Mỹ Lan, quả thực là hoàn mỹ không thể chê vào đâu được. Ôi, ngưỡng mộ chết đi được, muốn mặc nó quá. “Anh ơi, anh học lớp nào?” “Trước đây chưa từng gặp anh. Anh mới đến đúng không?” “Anh học lớp mười một hay mười hai?” “Anh ơi, số điện thoại của anh là bao nhiêu?...”. “Anh ơi, anh thích mẫu con gái như thế nào?” “Anh ơi, anh thấy em thế nào?” “Anh...”. Đúng lúc tôi vẫn đang ngưỡng mộ bộ quần áo đồng phục nữ sinh đáng yêu trước mắt mình thì lại có một đám nữ sinh vây quanh. Xem ra không thể ở lâu được, tôi vẫn nên sớm bỏ chạy thì tốt hơn. Nhân lúc đám nữ sinh trước mắt không để ý, tôi chen ra khỏi đám đông, co cẳng chạy thật nhanh. Dù gì thì tôi cũng được mệnh danh là thiên tài quần vợt, đứng số một trong đội quần vợt nữ hồi cấp ba. Đối với tôi, chạy chỉ là việc cỏn con. Hahaha. Chỉ có điều, sức chịu đựng của đám nữ sinh kia đúng là số một. Chạy lâu như vậy rồi mà vẫn còn bám riết không chịu buông tha. Ai nói nữ sinh cấp ba của Học viện Mỹ Lan không giỏi thể dục? Tôi thấy họ rất cừ. Đúng lúc tôi ngoảnh đầu lại nhìn đám nữ sinh sống chết không chịu buông tha thì đột nhiên... tôi va vào một thứ gì đó giống như bức tường. “Oa”. Dường như đầu tôi có phản ứng trước, sau đó toàn thân tôi lùi ra sau. Vào cái lúc mà cơ thể của tôi cùng mặt đất hợp thành một góc bốn mươi nhăm độ thì một luồng sức mạnh đã kéo tôi về, để tôi và mặt đất lại một lần nữa về với vị trí chín mươi độ tiêu chuẩn. “Hù hù hù...”. Tôi thở hổn hển để bớt căng thẳng vì vừa thoát ra khỏi nguy hiểm. Vốn dĩ cứ tưởng rằng mình sẽ đi theo tiếng gọi của đất mẹ kính yêu, cùng đất mẹ “tiếp xúc” thân mật ở khoảng cách là zero. “Cám...”. Tôi tỏ ra rất lễ phép, định bày tỏ lòng biết ơn với người đã kéo tay tôi, giúp tôi thoát khỏi tình huống khó khăn. Nhưng khi tôi ngước nhìn về phía trước. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đối diện với ánh mắt của tôi là chiếc áo sơ mi trắng? Tôi từ từ ngước mắt lên, nhìn thấy... oa, đôi môi căng mọng. Rất tuyệt, đôi môi này có thể cho chín mươi điểm. Hướng ánh mắt lên, phía trên đôi môi gợi cảm ấy là cái mũi rất cao, giống với cái mũi của bức tượng điêu khắc nhà âm nhạc nước ngoài trong phòng nhạc. Cao thẳng nhưng vẫn mang lại cho người ta cảm giác tao nhã. Từ từ hướng lên trên, một đôi mắt sáng, đôi mắt có thể phát ra ánh sáng lấp lánh trong đêm tối, trắng đen rõ nét, không nhiễm một chút tạp chất. Đẹp quá! Hướng ánh mắt lên trên một chút, đôi lông mày thật đẹp. Đôi mắt ấy cần kết hợp với đôi lông mày như thế. Sau khi đã ngắm nghía từng đường nét, bây giờ là lúc ngắm nghía cả khuôn mặt. Đường nét rõ ràng, giống như được đo sẵn vậy, hơn nữa lại được điêu khắc một cách tinh xảo. Kết hợp với đôi môi, cái mũi, đôi mắt, đôi lông mày không chê vào đâu được. A... đẹp trai quá! Nhưng lúc mà tôi vẫn chưa kịp thốt lên thì chàng đẹp trai trước mặt chuyển từ khuôn mặt không chút biểu cảm sang có chút gì đó... nói thế nào nhỉ? Có phải có chút gì đó của hung thần ác sát? Không đúng, từ này không hợp với anh chàng đẹp trai trước mặt chút nào. Tuy rằng nét mặt của anh ấy có chút gì đó rất hung dữ. Nói đến hung dữ, có phải là bây giờ tôi không nên nhìn anh ấy như thế này không nhỉ? Tuy người trước mặt là một anh chàng đẹp trai nhưng sắc mặt của anh ta không được tốt cho lắm. “Cái này...”. Vì sao sắc mặt của anh ta lại khó coi như vậy? Đúng lúc tôi vẫn đang suy ngẫm vấn đề này thì đám nữ sinh vây quanh tôi lúc nãy lại chạy tới. Phải làm thế nào bây giờ? “Anh ơi, anh ơi...”. Người thì chưa đến mà tiếng thì đã đến trước rồi. Chạy đi ư? Nhưng tôi vẫn muốn nói thêm vài lời với anh chàng đẹp trai ấy. Nhưng, anh chàng đẹp trai quan trọng hay là tính mạng của tôi quan trọng đây? Haizzz... thời gian còn dài, còn rất nhiều anh chàng đẹp trai, mình phải chạy thoát thân trước đã. Vậy là tôi đã bỏ chạy dưới ánh mắt gườm gườm của anh ta. Theo đuôi tôi là một đám đồng tính. Dường như không đúng lắm, họ cũng không biết tôi là nữ sinh mà. Vậy thì nên nói họ là fan của tôi? Dường như cũng kỳ kỳ thế nào ấy. Vì sao đám nữ sinh ấy không dừng chân trước anh chàng vô cùng đẹp trai kia nhỉ? Đúng là một trường học kỳ lạ. Sau một hồi chạy bán sống bán chết, tôi đến ký túc xá nam. Haizzz... cuối cùng cũng đến một nơi khá là an toàn. May mà hành lý của tôi tương đối ít, chỉ có một cái túi xách mà thôi. Nếu không thì chạy suốt một quãng đường dài như thế, không ngã gục mới là lạ. Chỉ có điều, rốt cuộc phòng 748 ở đâu nhỉ? Tôi nghi ngờ nhìn tờ giấy sơ đồ ký túc trên tay. Không biết vì sao, lúc nào tôi cũng cảm thấy dường như cái phòng này có vấn đề gì đó. 748, 749, nghe cứ như là “đi chết đi”, “đi chết đi” ấy. Lúc nào cũng cảm thấy có một cái gì đó đen đủi sắp xảy ra. Mặc kệ, để xem nó còn có thể bi thảm đến mức nào được nữa? Dù gì thì bây giờ tôi cũng đã thê thảm lắm rồi. “Cậu mới đến à?” Lúc tôi vẫn đang vừa tìm phòng vừa nghĩ lung tung thì đột nhiên một âm thanh vang lên sau lưng tôi. Giọng nói bất thình lình ấy khiến tôi giật nảy mình. Tôi lập tức ngoảnh đầu lại, nhìn thấy... số 8? Đây là cái gì vậy, giống như một chiếc áo của đội quần vợt. Vừa nãy đột nhiên vô duyên vô cớ xuất hiện một giọng nói phía sau lưng, bây giờ thì lại xuất hiện một chiếc áo trắng có in số “8”? Không đúng, không đúng, phía trên chiếc áo ấy vẫn còn cái gì đó. Tôi ngẩng đầu nhìn lên trên, một cái cằm dài và hẹp mang theo một vết sẹo dài như con sâu róm, lên trên một chút là đôi môi nở nang hơi quá cỡ và cái mũi hoàn toàn không gợi cảm chút nào. Tiếp tục nhìn lên trên là một đôi mắt khiến bạn liên tưởng đến mắt của Ngưu Ma Vương và một đôi lông mày rậm đến nỗi cảm giác giống như phết một lớp xi đánh giày vậy. Ack... những đường nét này kết hợp lại với nhau chỉ khiến người ta liên tưởng đến một từ hai chữ, đó chính là: thô kệch. Ack... thì ra là một anh chàng to cao. Người ở đây ăn gì mà to cao thế nhỉ? Sao ai cũng cao thế không biết? “Cái đó... à! Tôi là học sinh mới chuyển đến”. Ngớ người một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng nhớ ra câu hỏi lúc nãy. “Tôi là Hưu Tư, quản lý ký túc nam. Đồng thời cũng là hội trưởng của câu lạc bộ quần vợt. Cậu có thể gọi tôi là Hưu”. Hưu! Cảm giác giống như chỉ có người rất đẹp trai mới có cái tên như thế. Vì sao tôi không thể liên tưởng người trước mặt mình với hai từ “đẹp trai” được nhỉ? Cảm giác người này giống như đội trưởng “đười ươi” trong “Slam Dunk”. “Đúng rồi, nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu cũng đến đăng ký tham gia câu lạc bộ quần vợt. Đúng lúc tôi đang định đến câu lạc bộ. Cậu thu dọn đồ đi rồi đi cùng tôi” Anh ta tỏ ra rất thân thiện. Nghe giọng nói của người này, bạn sẽ thấy rằng giọng nói của anh ta khá là hợp với cái tên của mình. “Ok. Nhưng, tôi không tìm thấy phòng của mình”. Tôi buồn rầu nói. “Số phòng của cậu là?”. “Chính là đi chết đi”. Lúc trước đang nghĩ lung tung nên tôi buột miệng nói luôn. “Hả?” Anh ta hoảng hốt nhìn tôi. “À, không phải, không phải, là 748”. “Ấy... phòng mà cậu tìm chẳng phải ở bên tay phải của cậu sao?” Khuôn mặt thô kệch của anh ta ẩn chứa một vẻ gì đó không thể hiểu nổi. “Hả? Thì ra là vậy”. Tôi ngượng ngùng gãi đầu. Mắt hướng về bên tay phải, chỉ thấy ba số “748” to đùng đập thẳng vào mắt. Ngày mai tôi có nên đến chỗ bác sĩ khám mắt không nhỉ? Tôi cầm chiếc chìa khóa đã được phân sẵn mở cửa phòng. Ký túc nam của Học viện Mỹ Lan hai người một phòng. Tuy không có phòng đơn nhưng như vậy đã là tốt lắm rồi. Tối thiểu thì cũng chỉ có một bạn cùng phòng khác giới mà thôi. Nếu là phòng sáu bảy người, mỗi ngày phải nhìn thấy một lũ con trai... ack, ack, đúng là một cảnh tượng đáng sợ. Vì có người đợi nên tôi chỉ đặt hành lý trong phòng, không kịp nhìn căn phòng mà mình sẽ phải ở trong vòng hơn hai năm. Chỉ có điều, vẫn còn có thời gian hai năm để mà ngắm nghía, vì vậy không việc gì phải vội.