Vào chiều thứ Sáu, Banks đi trên Đại lộ Old Compton dưới ánh mặt trời tháng 11 lạnh lẽo, ông đã đến Luân Đôn vào buổi sáng với Tracy và Damon. Sau khi ấm ớ xin chào, Damon không nói thêm một tiếng nào nữa. Chuyến tàu đông đúc, nên ba người không ngồi được với nhau, và việc này đã làm cho Tracy và Damon vui mừng. Banks phải ngồi xa hai người đến nửa con tàu, bên cạnh một thương gia còn trẻ mày râu nhẵn nhụi, mãi mãi chơi trò Free Cell trên cái máy vi tính nhỏ.
Hầu như suốt chuyến đi, ông chỉ biết nghe nhạc bài Car Wheels on Gravel Road của Lucinda William và đọc cuốn The Big Sleep, cuốn này ông thay cho cuốn Maigret anh the Hundred Gibbets khi thấy mình không đi Paris nữa. Cách đây mấy tuần, ông có xem bộ phim của Bogart, ông thấy phim quá hay nên quyết đọc cuốn sách này cho được. Ngoài ra, nhân vật Raymond Chandler cũng đáng đọc, vì rất hợp với công việc ông đang làm: Banks, Thanh tra cảnh sát.
Khi gần đến Kíngs Cross, tư tưởng của ông lại quay về với người bạn trai của Tracy.
Banks không biết nghĩ sao về Damon. Lời chào ấm ớ thật khó xác định thái độ của anh ta, ông không ngờ bạn trai của con gái ông lại chỉ nói với ông có thế, quả thật ông không thấy được ý nghĩa gì hết ngoài việc chàng trai có vẻ lúng túng khi mặt đối mặt với cha của cô con gái đã ngủ với mình. Cứ nghĩ đến thế là ngực Banks thắt lại, nhưng ông nhủ thầm không nên buồn phiền làm gì, không nên xen vào chuyện của chúng làm gì. Điều cuối cùng ông muốn thực hiện là xa lánh cô con gái của mình đi, nhất là khi ông mong muốn tái sum họp với mẹ nó. Nhưng chuyện này chắc không tạo nên được sự tốt đẹp nào. Bây giờ Tracy đã có cuộc sống riêng biệt rồi, và cô ta không điên khùng gì. Ông hy vọng như thế.
Ông chia tay đôi tình nhân ở King's Cross và việc trước tiên là đến đăng ký phòng tại khách sạn nhỏ Bloombury. Tối hôm trước ông đã điện thoại để giữ phòng ở đây rồi. Khách sạn này thường được gọi là khách sạn Năm Mươi Lăm, vì địa chỉ là số 55, là nơi ông thường đến mỗi khi thăm viếng Luân Đôn: yên tĩnh, kín đáo, phục vụ tốt và tương đối rẻ. Chắc thế nào ông Riddle cũng nói để ông ta trả hết mọi chi phí, nhưng Banks không muốn gặp mặt ông cảnh sát trưởng nếu ông đến Dorchester để lấy chi phiếu.
Mưa buổi sáng đã ngớt trong chuyến đi, trời trở gió và lạnh, bầu trời trong sáng, xanh ngắt, chỉ thấy ở tháng 11 mà thôi. Có lẽ những đống củi dùng trong đêm lửa trại sẽ khô được để dùng vào đêm Guy Fawkes, Banks vừa nghĩ vừa kéo dây chiếc áo blu-dông da cao lên tận cổ. Ông gõ nhịp vào chiếc túi xách mang tòn teng bên đùi để hòa nhịp với điệu nhạc dâm dật từ trong một tiệm ăn chơi vọng ra.
Ông nhớ mãi Soho, những kỷ niệm về Soho không làm sao phai mờ trong óc ông, vì ông thường đi tuần tra ở đây, khi thì đi bộ, khi thì lái xe tuần tra cảnh sát từ trạm Vine đến, sau khi nơi này được sinh hoạt trở lại vào đầu thập kỷ 70. Có lẽ vùng này được trong sạch hóa từ lúc ấy, nhưng khu Soho thì chắc không bao giờ sạch được. Tình hình ở đây thật khó mà làm cho sạch được.
Bất kỳ khi nào ông đi trên phố Old Compton hay trên phố Dean, là ông thích cái hơi hướng của cảnh vô lại ở đây, nơi mà các hành vi tội phạm nằm kề bên công viên làm ăn hợp pháp. Ông nhớ lại những buổi sáng sớm trời lạnh ở chợ phố Berwick, với điếu thuốc và tách trà đường nóng hổi trên tay, ông chuyện trò với ông Sam, con chó già Fetchit lông nâu của ông ta thường ngồi dưới sạp hàng của chủ suốt ngày, giương cặp mắt buồn bã nhìn người qua lại. Trong khi các chủ sạp khác dọn hàng ra bán - trái cây, đồ sành sứ Trung Quốc, dao nĩa, đồ lót phụ nữ và bít tất, đồng hồ, dao cắt trứng, v.v... - Thì Sam nói cho Banks biết nhiều chuyện nóng hổi và những chuyện tầm thường khác. Có lẽ bây giờ ông ta chết rồi, cả con chó Fetchit nữa. Ông ta và con chó đều quá già rồi, nếu còn sống thì cũng không trở lại đó được khi Banks đảm nhận công tác mới.
Soho nổi tiếng là vì mặt đen tối của nó. Lần đầu tiên Banks phát hiện ra nạn nhân bị giết chết là trong một con đường hẻm ở phố Frith: một cô gái điếm 17 tuổi, bị đâm và bị cắt xẻo cặp vú và nhiều cơ quan nội tạng bị cắt đi. Báo chí khi đã chạy hàng tít lớn la làng với hàng chữ: Tên đồ tể Jack thật đáng phục. Banks đã bàng hoàng khiếp đảm khi thấy nạn nhân. Ông hoang mang sững sờ mấy phút liền khi đứng một mình trước tử thi bị mổ bụng trước bình minh trong con đường hẻm đầy rác rưởi ở Soho.
Vì là cảnh chết chóc ông thấy đầu tiên, nên ông đặt tên cho cô gái là: Đống thịt bình minh. Khi ấy ông chỉ là người mới vào nghề, nên ông có nhiệm vụ đi thông báo cho cha mẹ nạn nhân biết. Ông không bao giờ quên được mùi nước tiểu nồng nặc, mùi thịt thối và mùi tả lót dơ bẩn không giặt giũ trong căn hộ nhếch nhác ở tầng 10 trong khu cao ốc ở khu East End, và ông cũng không bao giờ quên bà mẹ của Đống thịt bình minh bị ma túy làm cho tàn tạ, rõ ràng bà ta không quan tâm đến số phận đứa con gái mà bà đã từ bỏ trong nhiều năm qua. Đối với bà ta, cái chết của đứa con gái chỉ là một sự nghiệt ngã khác nữa thêm vào chuỗi nghiệt ngã bất tận của đời bà mà thôi, như thể nó xảy ra để đánh gục bà.
Banks rẽ vào phố Wardour. Khu Soho đã thay đổi nhiều, giống như những nơi khác trong thành phố. Những tiệm sách cũ và những quầy video vẫn còn đấy, cũng như quán rượu Raymond Revue, nhưng không còn diễn ra cảnh dâm ô rẻ tiền nữa. Thay vào đó là một đám thanh niên mà phần nhiều là dân đồng tính luyến ái, họ nói chuyện bằng điện thoại di động trong lúc uống cà phê với sữa hấp trong các quán ăn uống sang trọng ở ngoài trời. Trên các góc đường, những thanh niên đầu trọc đeo hoa tai ve vãn những chàng trai sáng sủa đến từ Panmer's Green hay Sudbury Hill. Những quán rượu dành cho giới đồng tính luyến ái mọc lên khắp nơi, và tiệc tùng mở ra không ngớt.
Banks tìm xem địa chỉ của công ty Glamour Puss Ltd ở đâu. Việc đầu tiên ông làm thử là cuốn niên giám điện thoại. Thỉnh thoảng công việc cũng dễ dàng thôi.
Nhìn bên ngoài, công ty này trông giống như nhiều công ty thương mại ở Soho. Tòa nhà đã xuống cấp, nước sơn ở cửa đã tróc, vải sơn trải trên hành lang cũng đã tróc, nứt gãy nhiều nơi, nhưng khi đi qua hai lớp cửa vào trong thì khung cảnh sáng sủa hơn, có bày bán cây cảnh, và Banks ngửi thấy mùi sơn mới sơn trên tường.
-- Tôi giúp gì cho ông được không, thưa ông?
Banks ngạc nhiên thấy một nữ tiếp viên ngồi sau cái bàn bằng thủy tinh hữu cơ màu đen, có hình bán nguyệt cao đến ngực. Trước mặt bàn, một hàng chữ viết bằng sơn màu đỏ hồng pha bột nhũ trắng cao ngang hông, hàng chữ giới thiệu chức năng của công ty: Glamour Buss Ltd: Nghệ thuật tình dục cao cấp!. Banks thường có ý nghĩ rằng phụ nữ - đương nhiên là phụ nữ đúng đắn - không bao giờ làm việc cho một cơ sở kinh danh khiêu dâm, ông nghĩ rằng trên thực tế nếu có ai muốn làm nghề này thì cũng chỉ làm lén lút ngoài pháp luật thôi. Vậy có lẽ người đàn bà này không đứng đắn chăng? Hay chị là người rành nghề trong giới kinh doanh việc khiêu dâm. Nếu thế thì phải cần người khoảng 19 tuổi, tóc nhuộm đỏ, mặt mày ma quái và gắn đầu đinh cái cánh mũi bên trái chứ. Trên bộ ngực lẹp kẹp của chị ta, Banks thấy có tấm thẻ ghi: Tamara: Nhân viên tương tác khách hàng. Banks bàng hoàng. Chúng ta có thể tương tác được sao, Tamara?
-- Tôi muốn gặp người điều khiển ở đây, - ông nói.
-- Ông đã có hẹn chưa, thưa ông?
-- Chưa.
-- Ông đến thăm hay có việc gì không?
Cô ta làm như thể mình là nhân viên sở di trú, Banks nghĩ, lòng cảm thấy tức giận. Trước đây mà gặp cảnh như thế này, có lẽ ông đã vặn mũi cô ta và xông vào cho được. Thậm chí ngay cả bây giờ, nếu ông làm công việc chính thức thì ông cũng hành động như thế, nhưng ông phải nhớ hiện ông đang làm một việc riêng; ông không đến đây với tư cách là một cảnh sát. Ông nói:
-- Ta cứ cho đây là một đề nghị làm ăn đi.
-- Được rồi. Mời ông ngồi đợi một lát. Để tôi hỏi xem ông Aicheson có rảnh không đã. - Cô ta chỉ chiếc ghế nhựa màu cam ở phía sau ông. Một số tạp chí nằm lộn xộn trên chiếc bàn xa lông ở trước mặt họ. Banks lấy lên hai tờ. Toàn là tạp chí về máy tính. Không có tờ Khiêu dâm hay Du hí nào cả. Ông nhìn Tamara, cô ta đang nói tía lia trên máy điện thoại. Cô cười: "- Ông ta bằng lòng tiếp ông đấy, thưa ông." - Cô ta cho mình đến xin việc ư? Hay nghĩ mình đến làm gì?
Banks bắt đầu cảm thấy dễ chịu như thể ông đang ở trong phòng đợi của một nha sĩ, chứ không phải trong một công ty khiêu dâm, và chính ý nghĩ này đã làm cho ông bất an. Rõ ràng hoàn cảnh đã thay đổi rất nhiều từ khi ông còn đi tuần tra khắp Soho; hoàn cảnh làm cho ông cảm thấy mình là một ông già lạc hậu khi mới ở tuổi 45. Trong những ngày trước đây, ít ra thì mọi người đều biết rõ thân phận mình: những kẻ như dân trong công ty Glamour Puss Ltd này thường hoạt động trong những căn phòng tồi tàn dưới những tầng hầm cũng tồi tàn, cho phù hợp với danh nghĩa và công việc; họ không hoạt động trên mạng Internet; họ không có nhân viên tương tác với khác hàng; và chắc chắn họ không ra khỏi hang đá của mình để gặp người lạ đề nghị công việc làm ăn một cách mơ hồ như anh chàng này. Anh ta tươi cười, đưa tay ra bắt tay khách, và còn thắng cả bộ com lê bảnh choẹ nữa.
-- Aitcheson, - anh ta nói. - Terry Aischeson. Còn ông?
-- Banks, Alan Banks.
-- Rất sung sướng được gặp ông, ông Banks. Mời ông theo tôi. Chúng ta vào trong văn phòng để nói chuyện được kín đáo hơn.
Banks đi qua trước mặt Tamara, cô ta vẫy nhẹ tay để chào. Hai người đi qua một căn phòng rộng rãi trang bị nhiều thiết bị máy vi tính hoạt động nghệ thuật, rồi họ đi vào một căn phòng làm việc nhỏ trông ra Đại lộ Wardour. Không có vật gì trên bàn hay trên tường cho thấy công ty Glamour Puss Ltd là công ty hoạt động khiêu dâm hết.
Aitcheson ngồi vào ghế, hai tay chắp lại sau gáy, miệng vẫn mỉm cười. Nhìn kỹ, Banks thấy anh ta già hơn khi mới thoạt nhìn - có lẽ cũng gần 40 - đầu hói, mấy chiếc răng cửa vàng khè, và dài trông như răng chó sói. Một số gàu lốm đốm trên hai vai áo của gã. Banks nghĩ: đã hói đầu mà lại còn gàu thì quả không đẹp đẽ tí nào.
-- Rồi, ông Banks, - Aitcheson nói, - tôi có thể giúp gì cho ông? Nghe ông nói có đề nghị làm ăn gì đấy.
Bây giờ Banks cảm thấy thoải mái dễ chịu. Gạt sang một bên nụ cười nịnh bợ và bộ áo quần đẹp đẽ, thì trước đây ông cũng đã làm việc với những tên lưu manh như Aitcheson này rồi, ngay cả những tên không có văn phòng đẹp và không có bộ mã bên ngoài lịch sự, tự mãn. Ông lấy bức ảnh cắt mất phần dưới của Emily Riddle trong xách ra để lên bàn, quay tấm ảnh cho Aitcheson trông thấy. Ông nói:
-- Tôi muốn ông cho biết tôi có thể tìm ra cô gái này ở đâu.
Aitcheson nhìn bức ảnh. Nụ cười trên môi anh ta méo xệch một lát rồi bỗng trở lại toe toét, anh ta đẩy tấm ảnh về phía Banks và nói:
-- Tôi nghĩ là chúng ta không cho phổ biến tin tức về các người mẫu của chúng tôi được, thưa ông. Để bảo vệ cho họ, xin ông thông cảm. Chúng tôi có một vài... một vài người lạ làm công việc này, tôi nghĩ là ông có thể thông cảm cho.
-- Như vậy cô này là người mẫu của ông?
-- Tôi nói đại khái vậy thôi, thưa ông. Cho dù cô ấy là người mẫu đi nữa thì tôi cũng không thể cho ông biết tin tức.
-- Ông có biết cô ta không?
-- Không.
-- Nếu tôi cho ông biết bức hình này lấy từ trang Web do công ty ông hoạt động thì ông nghĩ sao?
-- Chúng tôi cho hoạt động nhiều trang Web, thưa ông. Chúng hoạt động như một phần chính yếu trong việc tương tác với quần chúng. - Gã cười. - Thời đại bây giờ nếu ai muốn làm ăn thì cũng đều phải dùng đến mạng Web hết.
Tương tác. Lại cái từ này. Hình như nó đã trở thành một thuật ngữ thời đại của công ty Glamour Puss Ltd. Ông hỏi:
-- Có phải công việc chính của ông là công việc bảo vệ?
-- Chúng tôi có một đại lý bảo vệ xem như công ty phụ thuộc của chúng tôi, nhưng ông không thể đem đến đây bức hình cô gái ông lấy từ một trong những trang Web của chúng tôi, rồi đưa đơn đặt hàng để lấy cô ta. Làm thế xem như tương đương với hành động mối lái để chia phần với chúng tôi.
-- Và ông không làm thế à?
-- Chúng tôi không làm.
-- Công việc chính của ông là gì?
-- Tôi nghĩ chắc ông thấy quá rõ rồi. Công ty của tôi là hoạt động nghệ thuật tình dục đủ hình thức. Giúp đỡ về mặt tình dục, qua video, qua báo chí, qua tổ chức và phục vụ nghệ thuật tình dục, qua trình bày giới thiệu trên mạng Web, qua đĩa CD-Roms, qua tổ chức du lịch.
-- Qua tổ chức và phục vụ nghệ thuật tình dục là sao?
Aitcheson cười.
-- Đó là cách thay đổi nghệ thuật cho phù hợp với sở thích. Từ thông dụng nhất để biểu hiện phương pháp này là Ướp xác. Một vài người xem trạng thái này giống như trạng thái trầm tư nghệ thuật tình dục, một thể hình đi vào cõi niết bàn tình dục. Nhưng cũng có người thích đắm mình vào những cuốn phim có gai hoa hồng chích vào da thịt họ. Đây là vấn đề thưởng ngoạn.
-- Tôi nghĩ đúng thế, - Banks nói, ông vẫn còn bàng hoàng về từ ướp xác. - Thế còn tổ chức du lịch ra sao? Tổ chức du lịch như thế nào?
Aitcheson ban cho Banks một nụ cười chiếu cố. Gã đáp:
-- Giả thử ông là dân đồng tính luyến ái, ông muốn đi du ngoạn trên sông Nile với những người đồng chí với ông, chúng tôi có thể tổ chức cho ông. Hay là đi chơi ngày cuối tuần ở Amsterdam. Đi du lịch thưởng dục một vòng sang Bangkok.
-- Có khấu trừ tiền trả cho nhà thổ không? Anh hưởng năm mươi phần trăm trong số tiền thối tha này chứ gì? Có phải công việc của anh là thế không?
Aitcheson chuẩn bị đứng dậy, nụ cười biến mất.
-- Thưa ông, tôi thấy tôi mất thì giờ với ông như thế này là đủ rồi.
Banks đứng lên, chồm người qua bàn, đẩy gã ngồi lại vào ghế. Chiếc ghế lăn lui một chút, va mạnh vào tường, làm tróc một miếng vữa trét tường nhỏ.
-- Đừng nóng! - Aitcheson nói.
Banks lắc đầu:
-- Anh không hiểu gì hết. Tôi muốn nói cái bức hình trên trang Web của anh. Cho dù anh không nhớ đã đưa bức ảnh vào đấy, thì anh cũng có thể biết ai đã làm việc đó và do đâu mà có.
-- Nhưng chuyện này có mắc mớ gì đến ông? Ông đừng nóng. Ông là cảnh sát phải không?
Banks im lặng nhìn xuống bức hình. Bức hình có những nét rất giống bà Rosalind Riddle - da trắng ngần, môi trề ra, xương gò má cao, mắt xanh - đang ngước nhìn ông dưới mép tóc xỏa xuống trán, ánh mắt châm chọc, mời mọc khêu gợi. Ông nói:
-- Con gái tôi đấy. Tôi đang cố tìm nó.
-- À, thật đáng tiếc, nhưng chúng tôi không điều hành cơ sở phục vụ việc tìm người mất tích. Có những tổ chức...
-- Thật tội nghiệp! - Banks cắt ngang lời gã. - Nó còn quá nhỏ.
-- Ông muốn nói gì thế?
Banks vỗ vào tấm ảnh.
-- Tấm ảnh này chụp khi nó chưa quá 15 tuổi.
-- Này, tôi không chịu trách nhiệm về việc...
-- Theo tôi thì anh sẽ bị luật pháp trả lời cách khác. Anh hãy tin tôi đi, tôi đã đọc luật lệ về vấn đề này rồi. - Banks chồm người tới trước, để hai bàn tay trên bàn. - Này Aitcheson, đây là lời đề nghị làm ăn của tôi. Có hai phần cả thảy, và chỉ một trong hai phần này không đáp ứng được cũng đủ hỏng việc. Thú thật với anh tôi không hoàn toàn tin tưởng vào công lý khi anh đưa vấn đề đến cảnh sát và luật gia. Anh có đồng ý không? Tôi muốn nói có lẽ anh là người chủ trương phân phối, cho in những bức hình không đẹp đẽ gì này. Có lẽ thế. Nhưng công việc này rất tốn kém. Và tôi không tin anh muốn cái trò tương tác này thật sự tạo nên mối thiện cảm trong quần chúng. Anh có nghe tôi nói không. Từ khiêu dâm trẻ em là từ làm cho quần chúng xúc động, phải không?
Bây giờ thì nụ cười trên môi Aitcheson hoàn toàn tắt hẳn. Gã hỏi nhỏ:
-- Có thật ông không phải là cảnh sát? Hay là luật sư?
-- Tôi ấy à? Tôi chỉ là một công nhân bình thường.
-- Hai phần. Ông đã nói hai phần.
-- À phải. - Banks đáp. - Như tôi đã nói, tôi chỉ là một công nhân bình thường, tôi không muốn vướng mắc vào luật pháp làm gì. Ngoài ra, nó cũng gây cho con bé Louisa nhiều chuyện không hay, không hay chút nào, nào là phải chìa mặt ra cho người ta chụp ảnh, nào là phải làm chứng hầu tòa, và đủ thứ chuyện. Rắc rối lắm. Hiện thời tôi đang làm công nhân xây dựng ở Miền Bắc và các công nhân bạn bè của tôi đều có xu hướng bảo thủ, thậm chí họ còn quá khắt khe khi gặp những trường hợp như thế này. Không phải họ chỉ chú ý đến những cặp vú trên tạp chí đồi trụy Playboy hay cái gì đại loại như thế thôi, mà anh hãy tin tôi đi, tôi đã nghe họ bàn đến chuyện các trò khiêu dâm trẻ em, và tôi không muốn thấy họ phản ứng đề nghị chống lại những người đã phổ biến cái trò này ra quần chúng, không hiểu anh đã hiểu ý tôi chưa.
-- Đây có phải là lời hăm dọa không?
-- Sao lại không? Phải, ta cứ xem như đây là lời hăm dọa đi. Nó thích hợp với tôi đấy. Bây giờ xin nói cho anh nghe như thế này, tôi sẽ không nói cho bạn bè công nhân xây dựng của tôi nghe về chuyện Công ty Glamour Puss khai thác con bé Louisa. Một vài người đã biết nó từ khi nó còn nhỏ. Họ luôn luôn bảo vệ nó. Vào tuần sau, nhiều người sẽ về đây để xem Leeds đấu với Arsenal. Tôi tin chắc họ sẽ dành thì giờ để ghé vào đây, có lẽ để yêu cầu anh tạo mẫu lại cho đúng đắn. Công việc làm ăn này với anh cũng tuyệt đấy chứ?
Aitcheson nuốt nước bọt, nhìn Banks chằm chằm, và ông nhìn lại gã. Cuối cùng, gã mỉm cười lại, nhưng yếu hơn.
-- Quả là lời hăm dọa, phải không?
-- Tôi đã nói rõ cho anh nghe rồi. Chúng ta có hợp tác không?
Aitcheson khoát tay.
-- Thôi được, được rồi. Tôi sẽ làm cái gì có thể làm được. Thứ hai ông trở lại đây được không? Chúng tôi đóng cửa nghỉ cuối tuần.
-- Tôi muốn chúng ta làm cho xong ngay bây giờ.
-- Vậy thì phải đợi một lát.
-- Tôi đợi được.
Banks ngồi đợi. Khoảng 20 phút sau, Aitcheson trở lại văn phòng vẻ mặt lo lắng. Gã nói:
-- Tôi xin lỗi, thật tình chúng tôi không có tài liệu ông cần.
-- Đợi nữa à?
-- Chúng tôi không có tài liệu. Không có địa chỉ người mẫu. Cô ta không có tên trong danh sách của chúng tôi, không thuộc của chúng tôi... nghĩa là, đây là bức ảnh nghiệp dư. Tôi đã nhớ ra cô ta là bạn gái của người nhiếp ảnh. Thỉnh thoảng anh ta có làm với chúng tôi một số trường hợp, rõ ràng anh ta chụp những cái ảnh này là để đùa chơi. Tôi nghĩ anh ta không biết tuổi thật của người mẫu. Trông cô ta có vẻ già hơn nhiều.
-- Nó thường trông già hơn tuổi, - Banks đáp. - Vì thế mà có nhiều cậu gặp chuyện rắc rối. Thôi, tôi rất mừng khi nghe không có tên nó trong danh sách của anh, nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn chưa có gì khả quan hơn khi tôi mới đến, phải không? Bây giờ anh có thể làm gì để đền bù chứ?
Aircheson ngập ngừng một lát rồi nói:
-- Tôi không thể làm gì được, nhưng tôi có thể cho ông tên và địa chỉ của người nhiếp ảnh. Anh ta là Graig Newton. Như tôi đã nói, thỉnh thoảng anh ta có làm cho chúng tôi một vài công việc, và chúng tôi vẫn xem anh ta như là một cộng tác viên. Chúng tôi vừa nhận được địa chỉ mới của anh ta. Cách đây không lâu, thật thế.
Banks gật đầu.
-- Phải ghi địa chỉ mới cho tôi. - Aitcheson viết địa chỉ cho ông. Địa chỉ ở khu Stony Stratford, một khu ở vùng ven thành phố. Banks đứng dậy để đi.
-- Còn việc này nữa, - ông nói.
-- Việc gì thế?
-- Những bức ảnh của Louisa trên trang Web của anh. Anh hãy loại hết ra.
Aitcheson nhoẽn miệng cười tươi rói, gã đáp:
-- Tôi đã làm thế rồi, trong lúc ông ngồi đợi.
Banks cười với gã rồi đưa ngón tay gõ vào bên cạnh mũi gã. Ông nói:
-- Tốt. Anh biết điều đấy.
°
*
Về đến khách sạn, Banks nhấc máy điện thoại để làm cái công việc mà ông không làm được vào ngày hôm trước khi biết mình sẽ đi Luân Đôn. Không phải có chuyện gì trở ngại khiến ông không muốn làm, nhưng là vì ông quá căng thẳng và không tin có được kết quả hay không. Ông cảm thấy làm thế là liều lĩnh, nguy hiểm.
Bà ta trả lời sau hồi chuông thứ tư. Tim Banks đập thình thịch. Ông hỏi:
-- Sandra đấy phải không?
-- Phải.
-- Anh muốn gì? Bây giờ tôi đang bận việc đấy nhé. Tôi sắp đi có việc đây.
-- Đi đâu với Sean phải không?
-- Không cần thiết phải nói với cái giọng như thế. Thực ra không phải thế, tôi không đi với anh ấy. Sean đang đi chụp ảnh cảnh lụt lội tàn phá ở Wales.
Mong sao nước lụt cuốn phắt anh ta đi, Banks nghĩ, nhưng ông cắn lưỡi để khỏi nói như thế. Ông nói:
-- Tôi đang ở tại thành phố. Ở Luân Đôn. Tôi không biết tối mai em có rảnh đi ăn được với tôi không. Hay là đi uống cái gì. Không thì ăn trưa cũng được.
-- Anh về thành phố để làm gì? Làm việc à?
-- Rồi sẽ nói cho em biết. Em có rảnh không?
Ông như nghe được Sandra đang suy nghĩ qua đường dây. Cuối cùng bà ta đáp:
-- Được. Hiện tại tôi đang rảnh. Đến chủ nhật Sean mới về.
-- Vậy tối mai em sẽ đến ăn tối với anh nhé?
-- Được, được rồi. Ý kiến hay đấy. Có một vài chuyện chúng ta cần nói với nhau. - Bà ta nói tên nhà hàng ở Đại lộ Camden, không xa nơi bà đang ở. - Bảy giờ rưỡi nhé, được không?
-- Tám giờ đi, cho bảo đảm, nhé?
-- Được rồi, tám giờ.
-- Tốt. Hẹn gặp lại em.
-- Chào anh.
Sandra gác máy, Banks đứng yên, lắng nghe tiếng ù ù phát ra từ máy điện thoại còn áp bên tai. Có thể bà ta không niềm nở đón nhận ông, nhưng bà không từ chối ông là được rồi. Điều quan trọng là bà bằng lòng gặp ông vào ngày mai. Và bữa ăn tối thì thân mật hơn bữa ăn trưa hay là vài ly rượu chớp nhoáng vào buổi chiều. Dấu hiệu thật khả quan.
°
*
Khi Banks đáp xe lửa nằm ngoài khu Euston thì trời bắt đầu tối vì đã xế chiều. Đoàn tàu Virgin Inter City chạy băng qua khu Hemel Hempstead quá nhanh đến nỗi ông không kịp đọc bảng tên nhà ga được, rồi nó chạy chậm lại khi đến gần Berkhamsted, ông không rõ lý do, chỉ biết những chuyến tàu thỉnh thoảng lại chạy như thế - Có lẽ vì có nhiều lá phủ kín đường ray, hay có một nàng bò cái ở trong đường hầm.
Berkhamsted là nơi Graham Greene xuất thân, Banks nhớ đã đọc được chi tiết này trong cuốn A Sort of Life (Phần số đời người) cách đây vài năm. Greene là nhà văn ông ưa thích nhất từ khi ông xem tác phẩm The Third Man (Người thứ ba) trên truyền hình thời ông còn làm việc ở Trung ương. Sau đó, vì quá ham mê phong cách của nhà văn này, nên ông tìm đọc bất cứ tác phẩm nào ông vơ được, từ loại sách giải trí cho đến những cuốn tiểu thuyết nghiêm túc, phim ảnh trên video, khảo luận và truyện ngắn.
Câu chuyện về Greene làm cho Banks thích thú, nhất là chuyện Greene mới mười chín đôi mươi đã xách khẩu súng nạp đạn ra Công viên Ashbridge ở Berkhamsted để đánh ru lét, trò đánh bạc của Nga. Bây giờ chắc ai cũng ngạc nhiên khi hình dung ra cảnh một thanh niên cao lêu đêu, vụng về, đến đấm cửa một căn phòng đánh bạc trống không vào mùa thu cách đây đã hơn 75 năm, không xa nơi con tàu vừa đỗ, lại trở thành nhà văn danh tiếng nhất của thế kỷ.
Banks cũng còn say mê những tác phẩm của Greene viết về thời thơ ấu, viết về tình cảm tất cả chúng ta là những kẻ di cư từ một nơi xa mà chúng ta nhớ rất ít, về những mảnh đời chúng ta còn nhớ là những điều rất quan trọng và chúng ta đã dành thì giờ để cố tái tạo lại cuộc đời từ những thứ này.
Suốt cuộc đời của Banks, ông ít khi nghĩ đến quá khứ của mình, nhưng từ khi Sandra bỏ ông cách đây một năm, ông lại thấy mình cứ nhớ lại những biến cố đã xảy ra cho đời mình, nhớ đến những lúc cực vui, cực lo sợ và cực kỳ tội lỗi, cùng với các thứ hiện hữu, phong cảnh, âm thanh, mùi vị đã mang ông trở về với quá khứ, như hồi ức của Proust, như thể ông tìm manh mối để xây dựng tương lai. Ông nhớ khi đọc sách của Greene, ông biết hồi còn nhỏ nhà văn này đã đương đầu với nhiều cảnh chết chóc, và chính những cảnh này đã giúp ông ta thành công. Banks cũng đã trải qua nhiều trường hợp nguy hiểm như thế, và ông nghĩ rằng chính phần lớn các trường hợp này đã giúp ông trở thành cảnh sát, mặc dù ý nghĩ này nhiều lúc xem ra cũng khó hiểu, chỉ mang tính tưởng tượng.
Ví dụ trường hợp xảy ra vào một hôm mùa hè nóng bức chẳng hạn, khi Phil Simpkins quấn dây quanh một thân cây trong sân nhà thờ rồi đu người xuống, miệng hét lên như Tarzan, ngay trên hàng lan can bằng trụ sắt nhọn. Không bao giờ Banks quên được cảnh Phil rơi xuống với tiếng bịch rùng rợn. Khi ấy không có người lớn ở đấy. Banks và hai cậu nhóc khác kéo người bạn ra khỏi lan can, cậu ta quằn quại, rên rỉ vì đau đớn, rồi họ đứng đó phân vân không biết làm gì trong khi anh bạn máu chảy xối xả rất nguy kịch, máu từ một động mạch trên mùi chân bị toạc chảy ra như suối lấm vào người họ ướt mèm. Sau đó có người đề nghị họ lấy khăn buộc chặt vết thương lại cho khỏi chảy máu, rồi đi gọi người đến giúp. Nhưng họ quá hoảng sợ, đứng yên bất động. Nếu họ không thế thì liệu Phil có sống được không? Banks nghĩ là không, nhưng cũng có thể sống, và đây là một sai lầm, một sai lầm khiến ông ân hận suốt đời.
Rồi chuyện của Jem, một người bạn hàng xóm khi ông ở tại Notting Hill, anh ta chết vì dùng hêrôin quá liều; và Graham Marshall nữa, anh ta là bạn học có tính rụt rè trầm lặng, anh ta đã đi đâu mất tích, không ai tìm ra. Trong các trường hợp này, Banks cảm thấy mình có trách nhiệm đối với họ. Vì ông mà có nhiều người chết yểu. Thỉnh thoảng Banks cảm thấy như thể tay mình có vấy máu, như thể ông đã làm cho nhiều người mất mạng.
Tàu dừng lại ở Milton Keynes. Banks xuống tàu, đi lên tầng cấp, qua dãy sân đợi để ra khỏi nhà ga.
Trước đây chưa khi nào Banks đến Milton Keynes, nhưng ông đã nghe nhiều chuyện vui về nơi này rồi. Đây là một trong những thành phố mới, được xây dựng vào cuối thập niên 60, cấu trúc theo hệ thống bàn cờ, có những trung tâm giao dịch tân tiến, có đường dành riêng cho khách bộ hành chứ không phải lề đường, và có hàng trăm đường vòng. Nghe nói kiểu mẫu lấy từ các thành phố Mỹ, nhưng người Anh vẫn coi thường, khinh chê mẫu này. Tuy nhiên, xe lửa đi từ Luân Đôn đến đây chỉ hơn nửa giờ và nhà cửa lại rẻ hơn nhiều, nên đây là nơi cư trú rất lý tưởng.
Khi ấy trời đã tối, ông không thấy rõ thành phố. Chiếc taxi chạy quanh đường vòng này rồi qua đường vòng khác, nhìn thấy số đường, như V5 và H6. Banks không thấy có vỉa hè và người đi bộ. Ông không biết mình đang ở đâu.
Cuối cùng khi chiếc taxi rẽ vào khu Stony Stratford, ông thấy mình đang ở trên một khu phố xây theo kiểu làng mạc xưa điển hình, với những quán rượu xưa và các nhà hàng buôn bán nằm ở mặt tiền. Bỗng ông phân vân không biết đây có phải là cảnh ngụy tạo không, có phải người ta xây dựng như thế này để tạo ra hình ảnh làng xưa của nước Anh ở giữa thành phố tân tiến toàn bộ bằng bê tông và kính không. Nhưng, hình như thật thì phải, và khi chiếc taxi dừng lại ở một bên đường gồm những ngôi nhà cao, có hành lang hẹp theo kiểu tiền chiến, thì ông nghĩ có lẽ đây là một làng xưa thật.
Người thanh niên đang mở cửa trông tuổi khoảng 25 đến 30; anh ta mặc quần jean đen, áo sơ mi ngắn tay màu xám quảng cáo cho một đội banh của Mỹ. Anh ta cao bằng Banks, chừng 1m72, mái tóc đen quăn và khuôn mặt có nét điêu khắc, trông thật điển trai. Trên sống mũi có một cục u nhỏ, như thể đã va vào đâu bị thương tích không hoàn toàn liền lặn như cũ, và anh ta cầm cái gì trông như một cái bình thủy ngắn, anh ta nghiêng qua nghiêng lại nhè nhẹ cái bình. Banks nhận thấy cái bình như một dụng cụ để rửa phim.
Craig Newton, nếu đúng người thanh niên này là anh ta, vừa có vẻ bối rối vừa lo sợ khi thấy người khách lạ đứng trước ngưỡng cửa vào sáng ngày thứ sáu. Banks không giống nhân viên bán bảo hiểm - vả lại, độ này có biết bao nhiêu người bán bảo hiểm bằng đường bưu điện và bằng quảng cáo trên các đài? Ông cũng không giống nhà tu hành hay là cảnh sát.
-- Ông cần gì? - Newton hỏi. - Tôi bận rồi.
-- Ông Newton phải không? Craig Newton?
-- Phải. Ông muốn gì?
-- Xin phép tôi vào nhà một lát được không?
-- Được, xin mời. Cho tôi biết ông muốn gì?
-- Muốn hỏi về Louisa.
Craig Newton nhích người lui một tí, vẻ kinh ngạc.
-- Louisa à? Hỏi gì về cô ta phải không?
-- Vậy là anh biết cô ta?
-- Biết chứ. Nếu đúng đó là người mà cả hai chúng ta nói đến. Louisa Gamine. - Anh ta phát âm cái tên theo cách người Ý, nhấn chữ E cuối cùng. - Có gì không ổn sao? Có chuyện gì xảy đến cho Louisa à?
-- Tôi vào nhà được không?
Anh ta nhích lui tránh chỗ cho Banks đi vào.
-- Được, xin lỗi. Mời ông vào.
Banks đi theo anh ta trên dãy hành lang hẹp vào căn phòng phía trước. Những ngôi nhà cổ có hành lang không rộng lắm, nhưng có chiều dài, cả nhà bếp và phòng tắm xây tiếp theo ở phía sau như là mới làm thêm sau này. Việc đầu tiên Banks chú ý là nhà cửa bừa bãi, chứng tỏ cho ông thấy Newton có lẽ sống một mình. Một số tạp chí, hầu hết là tạp chí về nhiếp ảnh hay về chiếu bóng, nằm trên bàn xa lông bên cạnh vài lon bia loại nhẹ đã uống hết. Máy tivi để ở góc phòng. Trên máy đang chiếu bộ phim The Simpsons. Trong không khí có phảng phất mùi cần sa, nhưng Newton không có vẻ say thuốc chút nào hết.
-- Có chuyện gì xảy ra cho Louisa à? - Anh ta hỏi lại - Có phải vì thế mà ông đến đây không? Ông là cảnh sát à?
-- Theo chỗ tôi biết thì không có gì xảy ra cho cô ta hết. Và tôi không phải là cảnh sát. Tôi đi tìm cô ta.
Anh ta nhăn mặt.
-- Tìm Louisa à? Tại sao? Tôi không đi theo ông đâu.
-- Tôi là bố nó. - Bây giờ Banks nói láo để dễ dàng hơn, vì nhờ đã nói láo một lần rồi, ông không biết anh ta có tin hay không. Chắc anh ta cũng đang nghĩ đến điều đó, nên trông có vẻ khó chịu. Thế nhưng, trong quá trình làm việc, chắc anh ta cũng đã nói láo nhiều lần rồi, cho nên ông lo làm gì cái việc cá mè cả lứa này? Miễn sao là ông giúp cô gái vị thành niên bỏ nhà ra đi chịu trở lại nhà, giải thoát cho Jimmy Riddle cảnh đau khổ là được.
Craig nhướng cao mày.
-- Bố của cô ấy...? - Bỗng anh ta nhớ đến cái khay rửa phim anh đang lắc trên tay. - Khỉ thật. Này ông, tôi phải làm cho xong việc này, nếu không công việc trong tuần đổ xuống sông hết. Nếu ông thích theo tôi thì cứ đi.
Banks đi theo anh ta lên lầu, vào căn phòng trống đã được Craig dùng làm phòng tối rửa phim. Anh ta không cần tối lắm khi rửa đợt hai, nên trên tường có ánh sáng lờ mờ rọi vào. Với động tác thành thạo, tiết kiệm. Craig đổ hóa chất trong bình ra, rót vào một cái chậu kín, rồi lắc cái bình thêm một lần nữa. Sau đó, anh ta đổ hết vào thuốc hãm.
Banks thấy một số ảnh của Emily Riddle găm trên một tấm ván xốp. Không có ảnh lõa thể, mà toàn ảnh có quần áo trông rất đẹp. Có mấy cái cô ta mặc áo dạ hội màu đen hở vai và búi tóc cao. Có cái cô ta mặc áo vét ngắn, quần jean thụng để hở bụng, lộ ra hình xăm con nhện, lối phục sức nhại theo Kate Moss hay Amber Valletta.
-- Những bức này được đấy. - ông nói với Craig.
Craig nhìn lên các bức ảnh. Anh ta buồn bã đáp:
-- Cô ấy có thể thành người mẫu được. Cổ rất tự nhiên.
Mùi hóa chất hăng hăng khiến Banks không nhớ đến Sandra, người vợ nhiếp ảnh gia nghiệp dư của ông, mà nhớ đến thời thơ ấu của mình, lúc ấy ông thường theo cậu Ted lên phòng tối trên phòng áp mái để xem cậu rửa phim, in ảnh. Ông thích công việc in ảnh nhất, khi tờ giấy trắng thả vào khay nước rửa phim, ông thấy hình ảnh từ từ hiện ra như làm ảo thuật vậy. Mỗi khi đến nhà cậu, chú bé Banks thường đòi cậu Ted dẫn theo lên phòng áp mái. Ông nhớ trên tường cũng có ngọn đèn chiếu sáng vừa đủ để thấy, ánh sáng tỏa ra lờ mờ một cách kỳ lạ. Nhưng ông nhớ nhất là mùi hóa chất hăng hăng, và ông nhớ cậu Ted vì ngâm tay trong nước rửa luôn nên móng tay của cậu nhuộm màu nâu như hóa chất nicotin bám vào ngón tay Banks khi ông bắt đầu hút thuốc. Ông thường lấy đá bọt kỳ cọ cho sạch chất nhựa thuốc nên mẹ ông không biết.
Rồi những lần đến thăm cậu Ted thình lình chấm dứt và không ai nói lý do tại sao. Nhiều năm sau Banks mới nghĩ đến những ngày ấy và ông tự mình tìm hiểu lý do. Ông nhớ bàn tay cậu để trên tấm lưng nhỏ nhắn của mình, có lẽ cậu thoa thoa một chút, hay là cánh tay cậu quàng quanh vai ông với vẻ trìu mến của bậc cha chú. Không có gì nữa. Không bao giờ có gì hơn nữa. Nhưng có xảy ra chuyện tai tiếng - không dính dáng gì đến Banks, nhưng đến người nào đấy. Bỗng nhiên cậu Ted cắt đứt liên lạc với Câu lạc bộ Thanh niên địa phương và không làm lãnh đạo Đoàn Thanh niên nữa. Không ai nói gì hết, cảnh sát không đụng đến, nhưng bỗng nhiên cậu bị mọi người khinh bỉ. Ấy là những chuyện đại loại như chuyện sờ lưng bá vai bá cổ của giới người sàm sỡ mà ra. Rõ ràng là vào một đêm nọ, có một vài ông bố ở địa phương phục kích đợi cậu ấy và nện cho cậu ấy một trận, nhưng Banks cũng không nghe gì về chuyện này hết. Chỉ có việc là không bao giờ ông nghe ai nói đến cậu ấy hết, và nếu Banks có xin phép đi thăm cậu ấy hay nói đến cậu, thì mẹ ông trừng mắt nhìn ông - đấy là dấu hiệu ra lệnh cho ông im đi, không được nói năng gì đến cậu ấy hết. Cuối cùng, ông không đả động gì đến chuyện này nữa và bước sang con đường đi khám phá con gái.
-- Xong rồi, - Craig nói, vừa đổ chậu thuốc hãm đi, rồi nhét cái ống nhựa vào chậu, ống nhựa gắn vào vòi nước lạnh. - Chỉ hơn nửa giờ thôi.
Banks theo anh ta đi xuống dưới nhà, tâm trí vẫn còn mơ màng nghĩ đến cậu Ted, rồi những ký ức về Sandra từ từ hiện ra dưới ánh sáng đỏ lờ mờ.
Họ trở lại phòng khách, phim Simpsons đã hết, nhường máy cho phần phim tư liệu về Hollywood, giọng cười giới thiệu nghe tía lia, ồm ồm. Craig tắt máy, hai người đến ngồi đối diện nhau trong căn phòng chật hẹp.
Banks lấy thuốc ra hút, ông nhịn hút đã lâu rồi.
-- Tôi hút thuốc có sao không?
-- Không, không sao hết. - Craig lấy cái gạt tàn trên bệ lò sưởi đặt trước mặt ông. - Tôi không ham hút, nhưng khói thuốc không hề hấn gì với tôi.
-- Dù sao thì cũng không nên hút thuốc.
Craig đỏ mặt. Gã đáp:
-- Ờ, hút cần sa thì chẳng hại ai hết, phải không?
-- Chắc thế.
Anh ta nhìn Banks đăm đăm, vẻ lo sợ, nghi ngại.
-- Vậy ông là bố của Louisa, - gã nói. - Lạ thật, trông ông không có vẻ gì là người Ý cả. Cô ấy nói cha cổ là người Ý. Gặp mẹ cô ở Tuscany hay đâu đó vào một dịp đi nghỉ mát.
-- Nó nói về tôi như thế nào?
-- Không nhiều. Chỉ nói ông là một lão già hủ lậu đáng chán.
Thế đấy, Banks nghĩ, nếu mình muốn biết ý kiến của người ta về mình ra sao, thì mình phải chuẩn bị tinh thần để nghe những lời chân thật trắng trợn như thế này - nhất là ý kiến về người con của Jimmy Riddle. Về điểm này, có lẽ ý kiến của Emily Riddle không sai. Ông hỏi:
-- Anh có biết hiện nó ở đâu không?
-- Tôi không gặp cô ta đã hai tháng rồi, - Craig đáp. - Không gặp từ khi tôi dọn về đây.
Banks đưa cái ảnh cho gã thấy rồi nói:
-- Người trong ảnh là người chúng ta đang nói đến, phải không?
Craig nhìn tấm ảnh này sửng sốt hỏi:
-- Ông đã thấy tấm ảnh này rồi à?
-- Phải. Có phải chính cô gái chúng ta đang nói không?
-- Phải. Đúng là cô ấy. Louisa.
-- Con gái tôi đấy. Có chuyện gì xảy ra? Có phải các bức hình này trên trang Web không?
-- Kìa, xin lỗi. Thực ra tôi chỉ đùa chơi thôi. Cô ấy và tôi đều đùa chơi. Thật đấy. Nhưng tôi nghĩ chắc ông không tin tôi.
-- Anh chụp những hình này phải không?
-- Phải. Lúc ấy chúng tôi đang sống với nhau. Cách đây ba tháng rồi.
-- Ở đây à?
-- Không. Khi ấy tôi còn ở Luân Đôn. Tôi có một căn hộ nhỏ trong chung cư ở Dulwich.
Emily Riddle quả là tiến bộ rất nhanh, Banks nghĩ. Chỉ xa nhà ba tháng là đã sống với trai rồi.
-- Làm sao ảnh này lại vào mạng Web của Glamour Puss?
Craig nhìn vào lò sưởi trống không. Anh ta đáp:
-- Tôi thật xấu hổ. Tôi thường làm việc với họ. Sau khi tốt nghiệp, không có việc làm, tôi đã gặp anh ta trong quán rượu. Tôi học nhiếp ảnh, có bằng cấp, nhưng khó kiếm việc. Anh ta đề nghị thỉnh thoảng thuê tôi làm việc cho ảnh. Chụp ảnh người mẫu. Công việc xem ra chẳng khác mấy với việc học ở trường.
Có lẽ không khác thật, Banks nghĩ. Sandra cũng là nhà nhiếp ảnh, Banks thấy bà học tập nghiên cứu ở câu lạc bộ nhiếp ảnh, gồm có cả nam lẫn nữ. Ông chỉ cái cắt phần dưới của Louisa rồi hỏi:
-- Cái này anh được trả tiền không?
-- Không. Lạy Chúa lòng lành, không. Bức này không trả công. Như tôi đã nói, tôi đùa cho vui. Vui thôi. Chúng tôi... ờ, chúng tôi có hút cần sa, xin nói để ông biết. Sau khi đã chụp một số ảnh, Louisa nói tôi nên cho vào mạng Web với một số ảnh khác tôi đã chụp - số chuyên nghiệp. Cô ấy nói chắc hấp dẫn lắm. Rich cho biết anh ta thích những bức này, cho nên chúng tôi đưa vào phòng trưng bày triển lãm nghiệp dư. Chỉ có thế thôi. Tôi muốn nói Louisa không có mối liên hệ nào với công việc của Glamour Puss hết.
Đúng như những gì Aitcheson đã nói ở văn phòng công ty này. Có lẽ đúng thế.
-- Tôi mừng khi nghe anh nói thế. Anh bảo đảm chứ?
-- Bảo đảm. Cô ấy không làm thế. Những bức ảnh chỉ chụp một lần thôi. Một việc vui đùa thôi. Tôi đang dùng loại máy ảnh mới kỹ thuật số và... ờ, hình này nối tiếp hình khác.
-- Thôi được rồi, - Banks nói, ông huơ tay cắt ngang lời anh ta. - Hãy dẹp chuyện ấy đi. Tôi chỉ muốn tìm Louisa, chỉ để nói chuyện với nó thôi. Tôi chắc anh biết chỗ nó ở. Anh cho tôi biết chứ?
-- Tôi không nói láo. Tôi không biết chỗ cô ta ở. Tôi không gặp cô ta đã hai tháng nay rồi.
-- Có chuyện gì xảy ra à?
-- Cô ấy gặp một anh chàng khác?
-- Và bỏ anh?
-- Thật đau đớn.
-- Hắn ta là ai thế?
-- Tôi không biết tên hắn... tôi... - Craig lại quay mặt đi.
-- Sao thế Craig? Có gì không ổn sao?
-- Có. Có lẽ có. Tôi không biết.
-- Anh nói cho tôi nghe đi, Craig.
Craig đứng lên.
-- Ta uống một ly nhé.
-- Nếu nó giúp anh nói được.
-- Bia nhẹ được không?
-- Bia nhẹ tốt đấy.
Craig lấy hai lon bia trong tủ lạnh, đưa Banks một lon. Ông lấy lon bia, mở ra, nhìn bọt sủi lên rồi lặng xuống. Ông uống một hớp, tựa người ra lưng ghế.
-- Tôi đợi nghe anh đây.
-- Có thật ông không phải là cảnh sát?
-- Tôi nói rồi. Tôi là bố của Louisa. Tại sao hỏi thế?
-- Tôi không biết. Chỉ có điều... thôi chẳng cần. Vả lại, ông trông còn trẻ quá, mà đã là bố cô ấy. Dù sao tôi cũng không nghĩ ra. Tôi cứ tưởng bố cô ấy đầu hói súng sính trong bộ com lê chứ.
-- Rất sung sướng khi nghe anh nói. Nhưng anh nghĩ nó bao nhiêu tuổi?
-- Louisa ấy à? Mười chín. Mười chín khi tôi gặp cô ta.
-- Gặp nhau bao lâu rồi?
-- Khoảng ba hay bốn tháng rồi. Mà tại sao ông hỏi thế?
-- Vì nó mới chỉ bắt đầu 16, thế đấy.
Craig kinh ngạc, ấp úng nói, làm phun cả bia ra miệng:
-- Cô ấy không phải tuổi ấy! Tôi cam đoan như thế. Tôi biết rõ... Ông đã thấy bức hình. Ông là bố cô ấy. Lạy Chúa Cứu Thế!
-- Bình tĩnh đi nào, - Banks nói. - Louisa thường trông có vẻ già hơn tuổi, mặc dù nó thường không cố ý làm cho có vẻ già hơn.
-- Cô ấy có... tôi không biết... cô ấy hình như còn nhỏ nhưng chín muồi, vừa lịch lãm vừa thơ ngây. Chính đấy là nét hấp dẫn của cô ta. Đàng nào thì đối với tôi cũng thế. Cô ta đủ thứ tương phản nhau. Tôi cam đoan nếu ông là tôi, mà khi nghe cô ta nói 19 tuổi, thậm chí hai mươi đi nữa, chắc ông cũng tin thôi.
-- Anh bao nhiêu tuổi?
-- Hai mươi bảy. Này ông, tôi xin lỗi. Tôi rất ân hận về mọi thứ. Nhưng cô ấy nói cô 19 và tôi tin. Tôi biết nói sao? Vâng, tôi đã mê say cô ấy. Nhưng tôi không có diễm phúc giữ cô lại được. Không giữ được cái gì hết. Hầu hết các bạn tôi đều lớn tuổi hơn tôi, thực tế đấy. Cô ấy thật đẹp, tinh hoa phát tiết ra ngoài, nhưng đứng trước sự cám dỗ của cuộc đời, cổ lại yếu đuối, dễ bị sa ngã, và người ta cảm thấy muốn bảo vệ che chở cô ta. Thật khó giải thích lý do.
Banks cảm thấy buồn và tức, như thể anh ta đang nói đến chính con gái của ông. Ngốc thật.
-- Có chuyện gì đã xảy ra? Anh nói anh không biết nó ở đâu, thế là nó có bồ khác, ai thế?
-- Tôi đã nói tôi không biết tên hắn ta. Nếu tôi biết tôi đã nói cho ông biết rồi. Tôi chỉ biết lần cuối cùng tôi gặp cô ấy khi cổ đi với hắn. Họ từ một quán rượu ở Soho đi ra, không xa công ty Glamour Puss. Khi ấy tôi đang uống bia với người bạn học cũ, Rick, và cố moi ở anh ta thêm một số công việc. Tôi đang chụp trộm một số hình ảnh ở ngoài đường phố. Tôi thất vọng khi thấy cô ấy bỏ tôi mà đi, không nói một tiếng, cho nên tôi chạy theo để nói với cô ấy vài lời.
-- Hai thằng đâm thuê chém mướn tấn công tôi. - Anh ta chỉ vào sóng mũi. - Vì thế mà tôi bị như thế này đây. - Rồi anh ta chỉ lên đầu. - Và trên đầu có bảy mũi khâu vì bị va xuống vỉa hè.
-- Hai thằng đâm thuê chém mướn à?
-- Trông chúng giống như thế. Có lẽ chúng là vệ sĩ. Người canh giữ. Không ai nói một tiếng. Việc xảy ra quá nhanh.
-- Việc xảy ra khi nào?
-- Khoảng một tháng rồi.
-- Khi ấy Louisa làm gì?
-- Cô ấy níu cánh tay thằng bồ của cổ, không làm gì hết. Cổ có vẻ đang say thuốc. Tôi thấy đang say thật sự, say heroin thật sự chứ không say vì vài ly rượu hay vài điếu cần sa đâu. Khi tôi nhào xuống, tôi nghe cô ấy cười khúc khích.
-- Còn anh chàng đi với nó, trông hắn như thế nào?
-- Mặt mày đanh đá. Góc cạnh sắc sảo, trông như tạc từ đá cứng ra. Cặp mắt cũng dữ dằn. Không nháy mắt không cười. Không nói một tiếng. Khi tôi nhào xuống đất, một thằng đâm thuê chém mướn đá vào người tôi, rồi tất cả chúng biến mất. Có người từ trong quán rượu chạy ra, giúp tôi đứng dậy, thế là hòa cả làng. May thay là tôi không bị vỡ máy ảnh. Máy ảnh hiệu Minolta đấy. Rất đắt tiền.
Banks suy nghĩ một lát. Ông không thích nghe những chuyện vừa rồi.
-- Anh cho tôi biết thêm về thằng này được không?
Craig nhún vai.
-- Tôi không biết gì hết, thật đấy. Tôi không nhìn rõ mặt hắn nữa. Chỉ biết hắn cao. Có lẽ cũng đến trên 1m80. Trông lớn tuổi rồi.
-- Lớn tuổi hơn ai?
-- Hơn cả ông nữa chứ đừng nói đến tôi.
Banks cảm thấy bao tử cồn cào, và nhận ra suốt ngày ông đã không ăn gì ngoài một lát bánh mì nướng với tách cà phê buổi sáng. Thế nhưng, công việc với Newton chưa xong; còn nhiều chuyện ông muốn biết. Ông hỏi:
-- Quanh đây có chỗ nào bán thức ăn ngon không?
-- Có hai tiệm ăn Ấn Độ ở phố High Street, nếu ông muốn ăn đồ Ấn Độ thì cứ đến đấy.
-- Mời anh đi ăn với tôi nhé? Tôi trả.
Craig có vẻ ngạc nhiên.
-- Được. Sao lại không? Ông đợi tôi đi phơi các âm bản một lát. Chỉ một chút thôi. - Anh ta đi ra khỏi phòng. Banks ngồi yên tại chỗ, uống hết lon bia, và suy nghĩ miên man đến những phòng tối rửa phim, đến cậu Ted, đến Sandra lõa thể dưới ánh sáng hồng đỏ yếu ớt. Nghĩ đến bữa ăn tối. Vào ngày mai.
Họ đi trên con đường phố High Street chật hẹp. Gió đã ngừng thổi, nhừng buổi tối trời lạnh, ít người ra ngoài. Banks mừng vì đã mang theo áo blu-dông da. Họ đi qua một tấm bảng hiệu gắn trên tường của một tòa nhà cho biết xây vào thời vua Richard đệ tam. Stony Stratford là nơi còn nhiều di tích lịch sử mà.
-- Người ta nói nhà vua đã nhốt nhiều hoàng tử ở đây - Craig nói. - Nghe nói hình như trước khi họ vào triều. Có nhiều người bị giết ở đây.
Craig chọn một nhà hàng tương đối rẻ. Trong nhà hàng không khí ấm áp, mùi đồ ăn ngoại quốc thơm phức làm cho Banks rỏ nước miếng ngay khi ông mới bước vào quán. Khi họ nhấm nháp bánh mì tròn Ấn Độ, uống bia để chờ các món ăn chính đem ra, Banks lại nêu vấn đề của Louisa ra lại.
-- Trước đó, có khi nào nó nói đến thằng bố này của nó với anh không?
-- Không. Hôm trước mọi việc đang êm đẹp, hôm sau cô ta cuốn gói ra đi - đồ đạc của cô rất ít - trước khi tôi về nhà. Hôm ấy tôi bận đi chụp hình một đám cưới. Lần đầu tiên đi chụp hình đám cưới, một đám cưới rất lớn. Khi về nhà, tôi thấy có tờ giấy để lại. Tôi thuộc lòng từng chữ trong tờ giấy. - Anh ta nhắm mắt lại. - Tờ giấy viết: "Xin lỗi, Craig, em không ở lại với anh được. Anh thật dễ thương. Có thể gặp anh lại. Hôn anh nhiều, Louisa". Như thế đấy.
-- Anh không nghĩ đã có chuyện gì xảy ra sao? Anh không nghĩ là nó đã gặp người nào đó ư?
-- Lúc ấy tôi không nghĩ cô ta gặp ai hết. Nhưng chắc thằng cha ấy đã tìm ra cô ta, phải không?
-- Anh có cãi cọ gì không?
-- Có, nhưng cãi cũng là do Louisa mà ra cả.
-- Anh cãi nhiều không?
-- Cũng nhiều.
-- Cãi về vấn đề gì?
-- Ồ, thì về những chuyện thường nhật ấy thôi. Cô ấy buồn chán. Cuộc sống của chúng tôi không được huy hoàng, hấp dẫn. Cô ấy muốn đi đây đó nhiều nơi. Cô ta nói tôi không quan tâm đến cô ta đầy đủ, tôi đã lợi dụng cổ nhiều hơn.
-- Có thật thế không?
-- Có lẽ có thật. Một ít thôi. Tôi bận làm việc để kiếm tiền, như chụp hình cho đám cưới này chẳng hạn. Tôi nghì tôi đã dành nhiều thì giờ ở trong phòng tối rửa phim hơn là ở với cổ. Chúng tôi chỉ sống chung với nhau một tháng hay khoảng đó, mà như thể chúng tôi lấy nhau đã lâu, như một cặp vợ chồng già vậy.
-- Nó đi ra ngoài có nhiều không?
-- Cô ấy nói đi chơi với bạn. Có khi cổ về nhà lúc hai ba giờ sáng. Nói cổ tham gia sinh hoạt câu lạc bộ. Đấy, người ta không thể nhốt ở nhà một cô gái như Louisa được, cho nên tôi đành bó tay thôi. Nhưng chuyện này làm cho tôi đau khổ nhiều.
-- Anh có biết người bạn nào của nó không?
-- Chỉ biết cô Ruth. Cô này giới thiệu Louisa cho tôi.
-- Ruth à?
-- Phải. Ruth Walker.
-- Làm sao cô này biết Louisa?
-- Chịu. Nhưng Ruth là người thường cưu mang những kẻ lang thang. Cô ta có tấm lòng vàng, đem Louisa về nhà. Cô ấy hay giúp đỡ người khác. Louisa đang ở với cô ấy thì gặp tôi. Tôi quen biết Ruth khi còn học đại học. Cổ học vi tính ở trường đại học và cổ giúp tôi học hỏi thêm về phần mềm nghệ thuật nhiếp ảnh bằng kỹ thuật số. Thế là chúng tôi trở thành bạn bè. Thỉnh thoảng tôi đến nhà cô ấy chơi, dẫn cô ra quán rượu hay đi xem xinê hay xem hòa nhạc hay đi đâu đó. - Cổ có chân trong một ban nhạc sống - và một lần tôi đến chơi, tôi gặp Louisa ở đấy, đang ngồi ở trường kỷ. Tôi không dám nói mới thấy cổ là tôi yêu ngay, nhưng tôi trồng cây si với cổ.
Rõ ràng là si mê, Banks nghĩ.
-- Anh và Ruth là tình nhân à?
-- Ruth và tôi? Không. Không phải tình nhân. Chúng tôi chỉ bạn bè thôi.
Người ta mang thức ăn đến - tôm lăn bột chiên cho Craig và cừu hầm cà ri cho Banks, ăn kèm theo cơm, xoài ngâm dấm và bánh mì dẹt - họ ngừng nói chuyện để chia phần ăn ra dĩa. Tiếng nhạc đàn dây Ấn Độ nghe đều đều từ phòng vẳng đến.
Sau khi ăn vài miếng cho bao tử bớt cồn cào, Banks lại nói:
-- Rồi sau đó chuyện gì xảy đến?
-- Ruth xin cho Louisa một việc làm ở công ty cô ta đang làm, ở đường ra khu Canary Wharf. Công việc chẳng có gì nhiều, chỉ đi kiếm khách hàng mang về cho công ty. Louisa không có năng khiếu làm công việc này. Nhưng cũng đem đến cho cổ vài bảng một ngày, giúp cổ sống qua ngày.
-- Louisa có nói nhiều đến quá khứ của mình không?
-- Chỉ mạt sát thì có. Cái điệu như thể ông đối xử với cổ quá khắc nghiệt. Xin lỗi, nhưng vì ông hỏi thì tôi nói.
-- Quả tôi có thế thật. - Banks ăn thịt bê. Thịt béo quá, nhưng ngon. Ông chan nước xốt lên bánh mì dẹt.
Craig nói tiếp:
-- Nhưng cổ không làm ở đó lâu. Mà thực tế thì hình như cổ không làm ở đâu lâu được.
-- Tại sao thế?
-- Theo tôi thì vì thái độ của cổ. Louisa cho rằng những người khác phải làm việc cho cổ, không còn cách nào khác. Cô ấy có thái độ của người chỉ huy.
-- Sau đó làm sao nó sống?
-- Cô ấy có một ít tiền trong ngân hàng. Cổ không nói bao nhiêu, nhưng không bao giờ cổ kẹt tiền. Thỉnh thoảng cổ mượn của Ruth hay của tôi. Cổ kiếm tiền xài dễ dàng chứ không như người khác. Louisa có tài ấy.
-- Thế thằng bồ mới của nó?
Craig gật đầu:
-- Nếu hắn là loại người có khả năng mướn người hộ vệ thì có lẽ hắn chẳng thiếu gì tiền, phải không? Thế nào hắn cũng đưa tiền cho Louisa tiêu.
Đúng rồi, Banks nghĩ. Nếu hắn là loại người cần vệ sĩ, thì điều chắc chắn là hắn làm ra tiền bằng con đường bất chính, con đường mà có thể làm cho kẻ thù của hắn muốn ám hại hắn, tấn công hắn, con đường mà có thể đẩy cả Emily vào vòng nguy hiểm. Banks càng nghe, ông càng thấy lo cho cô ta.
-- Có thật anh không biết hắn là ai không, tôi có thể tìm ra họ ở đâu?
-- Rất tiếc. Nếu tôi biết, tôi đã nói cho ông nghe rồi. Ông tin tôi đi.
-- Ruth Walker có biết không?
-- Có thể. Cô ấy không nói khi tôi hỏi, nhưng tôi nghĩ Louisa chắc có nói cho cô ta biết tôi say mê Louisa, nếu tôi biết, thế nào tôi cũng đi tìm Louisa.
-- Anh có đi tìm không?
-- Đương nhiên là không.
-- Cái gì khiến anh nghĩ như thế?
-- Cứ nhìn cái cách cô ấy nhìn tôi là tôi không muốn đi tìm. Chúng tôi không còn như trước nữa, từ khi có chuyện ấy xảy ra thì Louisa, Ruth và tôi không còn như trước nữa. Nhưng có thể Ruth sẽ nói cho ông biết.
Banks nhún vai.
-- Cứ thử xem sao.
Craig đưa cho ông địa chỉ của Ruth ở trong một chung cư tại Kennington. Anh ta nói:
-- Ông biết tôi thích Louisa. Có lẽ tôi yêu cô ấy... tôi không biết. Cổ đẹp mê hồn, và dáng đi nhún nhảy... ờ... tôi có thể nói cổ có thể làm cho các cô ca sĩ phải lác mắt. Ít ra thì bây giờ tôi cũng có thể tập trung làm việc được rồi. Nói có Chúa chứng giám, cổ làm cho tôi thất điên bát đảo. Nhưng bây giờ thì ổn rồi, khi cổ mới bỏ tôi, tôi thấy như có một lỗ hổng lớn trong đời tôi. Tôi biết nói ra nghe có vẻ ủy mị, nhưng tôi không có năng lực, không có ý chí để tiếp tục công việc. Thế giới không còn như cũ nữa. Không tươi sáng như trước. Không hấp dẫn nữa. Ảm đạm. Rất ảm đạm.
Rất mừng biết được sự thực, Banks nghĩ. Ông đã chuẩn bị tinh thần để mạnh tay với Craig Newton - Vì Craig đã chụp hình lõa thể của Emily rồi đưa cho công ty Glamour Puss để dùng vào mục đích đen tối hòng kiếm lời - nhưng bây giờ hóa ra anh ta rất dễ thương. Nếu Craig là người đáng tin thì quả thật anh ta đã nghĩ là Emily 19 tuổi - nếu Banks không biết, không được gia đình cô ta cho biết, thì chắc ông cũng tin Emily đã 19 tuổi rồi. - Và bức hình anh ta đưa lên mạng Web chỉ là trò đùa điên khùng thôi. Craig lại còn lo chăm sóc cho Emily nữa - anh ta không phải chỉ ở với cô vì tình dục, hay vì để hưởng thụ lạc thú của một thiếu nữ 16 tuổi dâng hiến cho một thanh niên 27 tuổi mà thôi - điều này đã được Banks nhận thấy là đúng.
Ngoài ra, anh chàng bồ mới này xem ra có vẻ lộn xộn, còn Emily Louisa Riddle thì xem ra như đang sống trong cảnh ngậm đắng nuốt cay.
-- Tại sao anh dọn ra ở đây? - Banks hỏi. - Vì Louisa phải không?
- Một phần. Tôi dọn ra đây trong khoảng thời gian ấy. Cũng kỳ, nhưng tôi đã định dọn ra khỏi Luân Đôn hai lần rồi và Louisa làm mặt lạnh với tôi, cái điệu cô ấy thường làm mỗi khi tôi làm những điều gì cổ không thích. Nhưng tôi đã gặp may, tôi được người bạn khi còn học đại học cho tôi góp cổ phần để mở một phòng ảnh nhỏ ở đây. Lần này thì công việc làm ăn hợp pháp, đúng đắn - toàn là ảnh chân dung và ảnh đám cưới. Không có ảnh khiêu dâm. Dù sao tôi cũng đã ớn Luân Đôn quá rồi. Không phải vì thiếu Louisa mà vì nhiều việc khác. Quá đắt đỏ. Kiếm sống quá khó. Quá nhiều cạnh tranh. Giờ giấc làm việc nhiều. Người ta phải tranh nhau kịch liệt ở đấy, mà tôi thì tôi thấy mình không phải loại người tranh giành nhau kịch liệt như thế. Tôi bèn tính chuyện nên ra đi thì hơn, như con cá lớn trong cái ao nhỏ vậy.
-- Và bây giờ ra sao?
Anh ta rời khỏi dĩa tôm, nhìn ông vẻ mỉm cười.
-- Hình như được như ý. - Rồi anh nghĩ một lát. - Nhưng ông thật kỳ lạ. Tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ ngồi bàn với bố của Louisa một cách thoải mái như thế này. Xin thú thực với ông, ông không giống chút nào con người mà tôi đã nghĩ đến.
-- Vậy anh muốn nói đến một ông lão già hũ lậy đáng chán phải không?
-- Phải, thế đấy. Chính cô ấy đã nói như thế đấy. Không muốn để cho cô ấy làm gì, đi đâu hết. Giữ cô ấy ở nhà như một tù nhân thực thụ.
-- Nhốt con gái mình lại ư?
-- Phải. Có phải ông đã làm thế không?
-- Anh đã biết tính nó như thế nào rồi. Anh nghĩ tôi có thể làm gì?
-- Với Louisa phải không? Tôi thường nghĩ tôi biết rõ tính tình cô ấy. Bây giờ thì tôi không tin như thế. Theo lời ông nói, thì cô ấy đã nói láo với tôi ngay từ đầu. Làm sao tôi tin được những chuyện cô ấy kể. Ông phải làm gì với một người như cổ.
Banks nghĩ: quả mình có lỗi vì đã làm cho anh ta thất vọng. Ông phải làm gì? Sự thể là ông càng giả vờ đóng vai bố của Louisa bao nhiêu, ông càng thấy mình sa đà vào vai trò ấy bấy nhiêu. Sa đà đến nỗi khi ông ngồi trên xe lửa để về lại Euston vào đêm hôm ấy, sau khi đã được Craig tử tế chở xe ông đến nhà ga, khi ông nghĩ về việc con gái mình có thể đang vui chơi với Damon ở Paris, ông không biết mình có giận Tracy và Emily Riddle hay không.
Và ông càng nghĩ về hoàn cảnh của ông bao nhiêu, ông càng nhận ra rằng việc tìm ra Emily không làm cho ông cảm thấy hứng thú gì nữa; ông cảm thấy như thế sau khi đã tìm thấy cô ta quả đã làm cho ông bực mình vô cùng.