hiếc máy bay L.19 nẩy một cái như bị rắn cắn, chúi xuống, phun khói sau đuôi giống khi bắn rốc kết chỉ mục tiêu. Nó ngoi lên, trụt xuống, lại gượng ngóc đầu bay sà sà về thị xã. Luồng khói như cái đuôi sóc xù lông phình to dần, lấn dần lên chỗ cánh quạt.
Chiếc thứ hai vọt lên cao. Ra khỏi tầm đạn, nó nghiêng cánh đến gần thẳng đứng, xoáy tròn như con quay, tìm những người vừa bắn. Rồi nó lại lượn số 8, đợi. Pháo địch chuyển làn, bắn vào con hào chạy ven xóm Sông. Đạn bay trên trận địa của Sỏi soàn soạt như những hòn đá ném qua vườn chuối xuyên trăm lớp lá.
Tư Sỏi rút áo sơmi ra ngoài thắt lưng, giũ mạnh. Một vốc đất và sạn đựng trong áo đổ xuống. Sỏi kéo vạt áo lau vội khóa nòng các bin, giật cho nhảy thử vài viên đạn. Một mảng sườn hào bị đạn 155 xô sập đã lấp Sỏi đến cổ.
- Rớt chưa Chuân?
Chuân cười híp mắt, quay lại.
- Mù quá không thấy. Chắc rớt, cháy như đầu máy xe lửa mà. Phía đó chắc anh Bê với tổ chị Ơn bắn.... Anh chảy máu mũi kia nè!> Sỏi đưa tay quệt mũi. Hèn gì cứ sụt sịt như bị cảm. Một đồng chí du kích nhảy lên miệng hào, giật một cành mua ném cho Sỏi. Sỏi vò mấy lá mua non nhét hai lỗ mũi.
Bốn chiếc AD.6 vẫn đánh dãy gò Chà Là. Xuống thấp chúng đen trũi, trườn lên lại trắng lóa, bay ngang thì trắng với một chấm đen ở giữa như con rận, chúng đổi màu không ngớt. Hết bom đến rốc kết. Mỗi chiếc nhả hai đường chỉ đen song song phụt chéo xuống đất. Chúng tức điên và những người mặc áo đen vẫn đứng dưới hố, chĩa súng lên. Mấy tổ bù nhìn rơm của du kích đã hút máy bay địch về phía gò hoang.
Sỏi căng mắt nhìn qua đồng. Không thấy gì. Sương đặc hồi sáng đắp kín mặt ruộng như chăn bông giờ đã bốc cao và loãng ra, những lớp mây làm bằng khói đạn pháo và đất bột mịn vẫn đọng lơ lửng chung quanh thôn Đồng Dừa. Tiếng động cơ rè rè đến gần. Những tràng 12 ly 7 rạch tấm màn trắng xám che mắt, phóng những đường lửa vào lũy tre, nổ ục ục, tóe từng chùm hoa cải đỏ. Xe M.113 lẩn trong mù đang tiến vào Đồng Dừa.
Sỏi nắm một tiểu đội du kích đánh lưu động, được gọi là "quân ứng chiến". Số du kích còn lại được chia làm mười bốn tổ bố trí chung quanh thôn. Du kích bí mật sẽ đánh trước, rút trước. Tổ Sâm bên trái, tổ Ngọ bên phải, nấp trong các hầm đào bên ngoài lũy tre, sẽ giật mìn phá xe. Sau đó tiểu đội Sỏi bắn chặn địch cho chị em lui ra sau, giấu vũ khí để sẵn sàng ra níu kéo quân giặc.
Lá tre trên hào chợt động lao xao. Gió đất nổi rồi. Bức rèm khói bụi chậm chạp bò ra đồng. Chiếc xe bọc thép đầu tiên hiện ra, phun lửa loe lóe, trèo qua một bờ ruộng. Chiếc thứ hai lội giữa lúa mới bén gốc, hai sợi xích hốt bùn ném vãi sang bên khiến cả một khoảnh đồng nước cùng vật vã theo n Một chiếc nữa leo lên cồn đất mả, dừng lại, nhả một búng khói cạnh sườn, rẽ chếch sang phải. Khoảng hai chục chiếc xe đang đào bới cánh đồng cấy áo vá, gào, rít, ho, khạc, giăng hàng ngang ùa tới. Những tấm thép bóng màu lá sẫm, lắp xiên trước mũi xe, nhô lên thụp xuống như những cái trán trâu bơi qua sông.
Chuân bật kêu:
- Lúa nhà mình... hết, hết trơn!
Sỏi gạt mồ hôi trán:
- Thì bắt nó đền mạng!
Hai má Sỏi hóp lại, quai hàm bạnh ra. Đôi mắt sâu gườm gườm nhìn lũ xe quỉ quái đang phá lúa. Xáp mặt tụi Mỹ lái xe kia, Sỏi sẽ xóc cho mỗi thằng một lưỡi lê các bin thật ngọt vào ngực, ngoáy mạnh một cái trước khi đạp chân, giật lê ra. Hai quả lựu đạn trên thắt lưng Sỏi như cựa quậy đòi nhảy tới.
Sỏi liếc sang trái:
- Nguy rồi!
Tổ của Sâm gặp trắc trở lớn.
Sâm đã chôn mìn - một quả đầu đạn 105 lắp ngòi nổ giật dây - trên con đường đất khá rộng. Đúng như Sâm đoán, một chiếc xe đang chạy trên con đường ấy. Nhưng một chiếc khác lội băng ruộng đang đâm thẳng vào hầm của Sâm, và ác làm sao, nó lại vượt lên trên chiếc kia, nó sẽ đến trước.
Tổ Sâm chỉ còn cách bỏ mìn, rút lui vào xó>
Sỏi kê súng, ngắm chiếc xe thứ hai. Thằng Mỹ bắn trọng liên ló đầu khỏi buồng lái, quét từng tràng. Cái mũ sắt dưa hấu hiện nhấp nhô trong lỗ ngắm của Sỏi. Phát đầu lọt thỏm đâu mất trong tiếng súng địch. Phát sau trúng vào tấm thép trước xe, bật một chấm lửa nhỏ. Thằng Mỹ nhớn nhác tìm. Nó xả một chuỗi đạn về phía Sỏi, trên cao. Phát thứ ba có lẽ sạt bên tai nó. Nó thụt đầu xuống, tay ghì cò quét đạn lên trời. Nhưng chiếc xe vẫn đè bẹp các bãi chông cắm chen trong lúa, chạy bì bõm về phía bụi mua nhô lên giữa gò đất mả, có những cành tre và ổi cắm chung quanh. Nó không chậm lại, không đổi hướng.
Còn độ ba chục thước nữa, xích xe sẽ đè trên hầm của Sâm. Sỏi nuốt khan nước bọt, lại bắn. Chuân ngắm vào đám mũ sắt lố nhố trên thùng xe, bóp cò liên tiếp.
Chiếc xe cứ sấn tới.
*
Một cô du kích, một quả mìn, một chiếc xe, thế là có chiến công. Cô du kích chỉ cần chôn mìn ở một khúc đường vắng, đợi chiếc xe nhà binh lẻ nào chạy qua là bấm hay giật, mời nó xuống ruộng mà liên hoan với cá rô. Sau đó cô còn thì giờ cuốn dây mìn và hát nghêu ngao trên đường về. Chỗ vướng cuối cùng là cô nên uống dừa nạo ở nhà nào và ăn cháo gà ở nhà nào khác, để bà con khỏi trách.
Thế nhưng cũng có những lần đánh xe rất khó. Sâm và Trấu đang gặp khó.
Khi nguy hiểm hiện lên trước mắt, hai cô gái đều thấy cả người mình vụt tê đi trong một chớp loáng. Ôc ngừng nghĩ, tim ngừng đập, chân tay khựng lại ở một tư thế dở dang nào đó. Sau cái tích tắc ấy, ý nghĩ nào đã từng nằm lâu nhất trong đầu mỗi cô bỗng vọt ra trước tiên, rất mạnh, cuốn con người theo nó. Trấu định bỏ mìn chạy vào xóm. Sâm muốn đánh luôn chiếc xe thứ hai. Và Sâm giữ bạn lại.
Đứng trong cái hố tròn, hai cô thấy đất rung đều đều dưới xích xe, nghe trọng liên nổ thẳng hướng mình thành tiếng đập sắt chát chúa. Sâm dán mắt vào chiếc xe trên đường đang lết tới ăn mìn. Trấu thụt xuống lại nhô lên, hổn hển:
- Nó tới sát rồi?
- Đâu, còn xa.
- Chiếc bên này nè.
Sâm quay đầu. Chiếc xe lội ruộng còn cách chừng hai chục thước. Xích nó ngoạm đất hối hả. Cái mặt bóng nhẫy thèm muốn của nó ngước lên, gục xuống, sắp há miệng táp. Mặc nó. Sâm lại nhìn chiếc kia.
Một quả 105 mới tinh quí lắm. Và quí hơn nữa là chiếc xe phải diệt để làm quà dâng Đảng. Sâm không thể bỏ mìn, bỏ chiến công. ánh mắt của Sâm quấn lấy nó. Vái trời vái đất cho nó chạy mau tí nữa! Chạy mau lên mày! Rán chút xíu... Sâm nắn nắn trái thủ pháo trên tay. Một lựu đạn lửa, một lựu đạn nổ, Sâm bó lại như đòn bánh tét. Mìn nổ xong mới đánh thủ pháo được. Ném thủ pháo trước thì lộ chỗ nấp, xe dừng lại, không giật mìn được. Hai má lấm tấm tàn hương của Trấu lúc này tái nhợt, càng nổi rõ bộ râu lọ nồ>
- Chạy Sâm ơi, chạy!
Sâm gắt:
- Ngu, nó chưa thấy mình. Sắp sửa rồi!
Trấu lại quấn đầu dây điện thoại vào bàn tay. Sâm hồi hộp quá. Mắt nảy đom đóm nhưng ít thôi, còn thấy rõ. Năm thước. Bốn thước... Sâm không thở nữa. Trời đất biến hết. Ba thước. Chiếc xe chồm lên, dừng lại. Sâm muốn khóc thét lên. Tức quá. A, nó lại chạy hùng hục.
Sâm gọi ngút hơi:
- Giựt!
Trấu nhào ngửa ra sau. Sợi dây mìn rạch đất nhảy tưng lên cao. Một cục khói tròn, trắng, đặc sánh phì dưới bụng xe. Rất từ tốn, nó nghiêng mình nhấc một bên xích lên như mở lối cho khói thoát, đứng một chân như thế vài giây, rồi buông mình phủ phục xuống. Đất nảy rùng rùng. Bảy tám cái bóng chân tay vung vẩy bay ra khỏi vầng khói, cắm đầu xuống ruộng.
Sâm chỉ kịp trông thấy bấy nhiêu. Xoay mình lại, Sâm vung tay ném luôn trái thủ pháo vào chiếc xe lội ruộng đang rồ máy chạy chậm lại, giơ cái mặt lì lì cách Sâm bảy tám thước. Nó vẫn chưa thấy miệng hầm che lá rất kín.
Đòn bánh tét nửa đen nửa xám bay loằng ngoằng tới đập vào mũi xe, rơi xuống. Con vật thép rít một tiếng, dừng lại, nhún nhún trên dãy bánh xe. Chắc thằng lái chưa hiểu gì cả. Sâm lắp bắp:
- Chết c>
Trấu đã bớt sợ, hỏi dồn:
- Bị... bị thương...
Sâm rên trong họng. Không đôi hồi, Sâm đạp chân vào thành hố, vọt lên. Sâm chạy ào tới trước đầu xe, ngồi thụp xuống, chụp trái thủ pháo như bắt con heo sổng chuồng.
Trên trận địa, sau lưng và trước mặt Sâm, cùng bật lên những tiếng kêu hốt hoảng. Súng ta súng địch lặng đi một chút, lại nổ túi bụi. Du kích xả đạn qua đầu Sâm, vây quanh Sâm, giữ cho cái bóng nhỏ ngồi xổm trước quả núi gầm rống. Lí càng bị tù lâu.
Sâm suýt cười phì. Ra nó hót mãi cái điệu cũ. Chính sách chiêu hồi nữa chứ. "Mại vô, rẻ rồi, đại hạ giá!". Sâm bắt đầu thấy nhện bò trong tai, trong mũi.
- Tôi biết gì mà khai.
- Khổ lắm, đừng bướng nữa Sâm ơi. Tụi thằng Dõng thằng Bê không trả thù Sâm được đâu. Tôi đưa Sâm về thị xã hay ra Đà Nẵng, đón luôn má Sâm theo... Hay là vầy nè, Sâm có ai là bà con, bạn bè vô cơ sở Mặt trận thì cứ giấu. Chỉ cần khai đứa nào Sâm không ưa, vài cái tên là đủ. Tôi ghi đây. Mau lên, ông Châu sắp về rồi.
Sâm cố nín cười. "Ăn hết chén cơm đi, ông kẹ vô đó!". Câu dọa trẻ con đem nói với người lớn.
- Cách mạng miền Nam, ai làm nấy biết. Tôi chẳng nghe ai tự xưng là cơ sở hết.
- Sâm!
- Đề nghị bế>
Rân đứng dậy, ngẩn một chút rồi ra cửa. Hắn cố tìm một câu thật đau thấm như xát muối vào vết thương để Sâm phải khóc nấc lên. Nhưng hắn chỉ xát muối trên da.
Rân sờ nắm cửa, quay lại. Sâm ngồi dựa lưng vào tường nhắm mắt, đầu hơi nghiêng, hai tay vẫn bị trói. Một chùm tóc sổ uốn quanh cái má đầy, chạm khóe môi đỏ tươi lúc nào cũng muốn cười. Tất cả sắc đẹp rạng rỡ ấy sắp biến thành đống thịt lộn tóc nát nhừ. Hắn bật run. Hắn mê và giận Sâm đến phát cuồng.
Từ bé, cha mẹ hắn chưa hề dám mắng khi hắn trèo lên bàn thờ bẻ nải chuối sắp cúng. Tụi bạn ăn chơi nịnh hắn "đẹp dzai, nhà dzầu, học dzỏi" và lèo thêm "tán gái thành thần". Các ả rạc rài khoét tiền hắn đã đành, vài cô nữ sinh mơ mộng cũng đã sa vào tay hắn. Nhưng hắn chưa thèm khát ai như Sâm. Nếu Sâm nghe hắn, có lẽ hắn chỉ chơi bời ít lâu, hễ có chửa là đá phăng. Nhưng Sâm không chịu. Hắn phải thua con nhỏ ăn đói mặc rách, mẹ cấy thuê anh ở mướn này ư?
Một vầng lửa cháy bùng trong ngực Rân, thốc lên mặt. Hắn chồm tới, nắm hai vai Sâm lắc mạnh. Hắn vừa có một quyết định điên rồ:
- Thôi, không khai báo gì nữa hết!
Sâm mở mắt trừng trừng. Rân nói hổn hển:
- Em đi với anh. Bỏ hết. Dẹp hết. Anh đưa em vô Phan Thiết, vô Sài Gòn, đi thiệt xa. Anh giấu em biệt tăm biệt tích, hai đứa ở với nhau...
- Buông tôi >
- Nàng tiên của anh... Anh đưa em đi trốn ngay bây giờ. Đi em!
Hắn xốc bừa Sâm đứng lên. Rồi không cầm nổi, hắn ôm ghì Sâm, hôn trên môi, nắn ngực. Sâm vùng hai vai thật mạnh, lảo đảo bước lùi, thét:
- Thả ra!
- Em điên à?
- Có buông không?
Rân đưa tay bịt miệng Sâm. Sâm co chân đạp trúng bụng hắn. Hắn ngã ngồi. Há miệng một lúc hắn mới lắp bắp thành tiếng:
- À, à, vậy đó...
Hắn quờ quờ trước ngực. Rồi hắn gầm:
- Tao giết mày!
Hắn nhào tới. Sâm vẫn đứng yên. Hắn đấm, đạp, tát. Tay chân hắn lún vào thịt mềm, hắn hả quá. Hắn rít răng:
- Gan, cho mày gan!
Chỉ cần một giọt nước mắt, một tiếng xuýt xoa, một cái gì đó đủ tỏ rằng Sâm biết đau, hắn sẽ ngừng. Không có gì hết. Đôi mắt hạt huyền cứ ngó hắn như ngó một con chó ghẻ qua đường. Hắn túm tóc quật nhào Sâm xuống nền nhà, đá vào ngực, vào bụng để tránh đôi mắt kinh khủng >
- Cho mày lì! Lì nè! Lì nữa nè!
Cánh cửa bật ra. Lố nhố mấy người ùa vào. Một giọng ồm ồm lạ tai:
- Đ. mẹ, đứng tránh tao coi. Ê, Rân, biểu mày xê ra!
Rân thở hồng hộc. Hắn buông tóc Sâm, gạt mồ hôi trên cằm.
- Nó khai không?
Rân lắc đầu. Hắn đánh Sâm chưa được bao nhiêu, nhưng mệt vì thuốc phiện trắng và những xúc động cuồng loạn thoắt đến thoắt đi.
- Bộ mày hiếp nó sao mà xuống gối dữ vậy? Đỡ nó ngồi dậy. Mở cửa sổ tao coi giai nhơn thử. Tụi áo beo trầm trồ hoài con nhỏ thơm thịt lắm.
Sâm thoáng thấy dưới mí mắt sưng một thằng đeo kính râm, mặc áo len dài tay, trán hói và bụng to. Chắc là thằng Châu, chi trưởng công an quận. Nghe nói hắn là ty trưởng công an tỉnh, mới bị bọn ghen ăn đá xuống cấp dưới.
Trung sĩ Huỳnh bé choắt chen tới, bỗng kêu:
- Mẹ cha, bắt trúng đằng mình rồi!
- Ủa...
Huỳnh giẫm chân:> - Con nhỏ cộng tác viên của tôi đó
hể. Nó đưa tin mấy lần trúng bóc hết.
- Cộng tác viên sao lại ném lựu đạn, cõng du kích?
- Mấy ông lực lượng đặc biệt đó gặp ai bắt nấy, trời đánh trật búa xưa nay. May không tiêu mất em út.
- Hừ, tụi nó bắt tại trận kia mà, Huỳnh!
- Thì anh Hai hỏi cung cả ngàn đứa bắt tại trận rồi đó! Việt cộng rút tới núi xanh núi đỏ, các ổng mới ngóc đầu dậy, mò vô xóm nắm đầu một mớ đàn bà con nít, đem về làm lễ chiến thắng. Đâu có sáng suốt như ngành công an, anh Hai!
- Thằng khéo nịnh mày... mà cũng đúng!
Huỳnh chống nẹ hai tay, sừng sộ:
- Anh Rân, ai cho anh vô đây khai thác
hể. Anh dám qua mặt anh Hai là sao? Anh biết cảnh sát trưởng xã này là thằng nào không?
Rân ấp úng: "Nó nhận rồi...". Huỳnh càng to tiếng:
- Mới nói nó không khai, bây giờ kêu nó nhận. Anh gạt ai chớ đòi gạt cả anh Hai...
Thằng Châu bật cười ồ ồ:
- Nó vô kiếm chác chớ khai thác gì. Em không cho chơi hả, em gì... Sâm, à Út Sâm? Coi ngọt nước quá ta! Điệu như em, mỗi lần cho mần phải hai ngàn đếm đủ. Mẽo thì năm ghim cứng cựa, nhớ chưa? Nè Huỳnh, để hỏi lại bọn thiết xa trên Đồng Dừa đã, đừng thả bậy. Thiếu gì đứa cộng tác viên
manhxờlam. Châu đi ra, lắc vai như con gấu.
Huỳnh và Rân nhìn nhau một loáng bằng tia mắt nhọn hoắt, cùng theo ra. Huỳnh gọi lính:
- Bay dọn chỗ cho anh Hai tắm nước nóng chưa? Dặn mụ Lành đánh tiết canh đủ hai vịt, còn so kè thì tao cho mồi lửa vô quán.
Chừng mươi phút sau, Huỳnh kẹp nách một chiếc chiếu, xách ấm nước lộp cộp đi vào, nói to:
- Sâm, mày nằm đợi đây
hể. Đâu còn có đó, anh Hai đang cứu xét...
Huỳnh cúi xuống rỉ tai Sâm:
- Tôi gặp bác rồi. Cô rán chịu tới nửa đêm hể. Thằng Châu đánh ác lắm, không chết cũng què. Tôi cố trì hoãn một lát... Đừng nhận gì hết nghe cô Út, chối bay hết, nói họ bắt bậy nghe chưa?
Sâm ngồi im, làm như không nghe gì. Thằng Rân đổi lốt lia lịa thì lão Huỳnh cũng có thể phản phúc lắm chứ. Huỳnh cũng không đợi Sâm trả lời, đi ra bóp ổ khóa một tiếng rắc, dặn tên lính gác:
- Đứa nào tới đòi chấm mút, mày cứ bắn bỏ cho tao.
Sâm tưởng thằng Rân đóng kịch. Sâm đi mãi ngoài nắng mà chưa luyện cho con mắt mình nhìn vào các hang rắnrắn độc ham mê theo kiểu của nó.
*
Hai tên Mỹ đội bêrê màu xanh rắn lục một bên cụp một bên vểnh, đeo phù hiệu SF (Special Forces - Lực lượng đặc biệt), súng ngắn ngang lưng còn thêm các bin trên tay, đã kéo ghế ngồi. Thằng Châu hất hàm:
- Rân, hỏi các chả muốn coi kiểu nào.
Rân uốn lưỡi cho đúng giọng, dịch thành một câu văn hoa: "Quí ngài muốn xem một vở kịch như thế nào ạ?" Hắn nói tiếng Anh khá trơn tru. Hắn không học thứ Anh văn cổ lỗ sĩ ở nhà trường đâu nhé. Hắn học ở lớp hội thoại của Hội Việt - Mỹ, sau đó còn học ở lớp riêng dành cho tình báo viên nữa. Chơi mấy thì chơi, cũng phải có tí nghề tiến thân chứ. Các bạn học khinh hắn "bám đít Mẽo", hắn cũng khinh lại họ là ngốc, không biết theo thời.
Một tên Mỹ cười. Kiểu cười trông lạ mắt: mặt nó bỗng nứt ra để lóe răng vàng, đóng sập lại, rồi tiếng cười bật ra khịt khịt qua cái mũi lõ.
- Các ổng nói tùy ý, nhưng cần làm gấp.
Châu mới thử Rân mà đã không vừa ý. Cái bọn con nít ranh võ vẽ tiếng Anh hay mê làm tình báo riêng của CIA. lắm. Một sự cạnh tranh nguy hiểm. Ngốc nghếch như thằng Huỳnh lại dễ sai khiến. Châu quay sang Huỳnh, hỏi lè nhè:>
- Mấy giờ rồi mày?
- Dạ chín giờ. Anh Hai đi cả ngày mệt, hay để em lấy cung, mai trình lên anh Hai duyệt...
- Đâu được. Tụi quân báo ôm máy PRC.10 đợi trên đó. Hễ số cơ sở nằm chìm trốn hết thì tụi nó úp nồi cơm. Với lại khai thác con gái vui lắm. Hơn coi nhảy
bí bớp cởi
truồng. Nè mấy cậu
Amêricơn, phải vầy không:
Bí bớp này côm tu mí, ý này mai là bé bí. Huých, chổng hai chân lên trời! Ha ha... Kéo lên mày!
Lần này cả hai tên Mỹ cùng cười.
Cái ròng rọc lắp trên xà nhà nghiến răng. Sợi dây thít hai cổ tay Sâm chập vào nhau, lôi Sâm lên lủng lẳng. Thằng Châu bước tới, túm cổ áo phin trắng của Sâm giật mạnh. Hắn xé ba lần hết cái áo. Hắn ném cái quần cho tên nhân viên công an:
- Cho mày, còn mới đó. Cái xi líp nữa. Không cần mặc lại đâu.
Hơi rượu của hắn xốc vào mặt Sâm. Đầu Sâm bị hai cánh tay treo chèn ngửa ra sau. Sâm ngoái cổ nhìn má lần nữa rồi nhắm mắt, vẫn thấy má bên trong mí mắt.
Má bị trói tay vào chân bàn, ngồi trong góc kia. Trước sau má , nghĩ: "Đáng lẽ mình phải thưởng anh Bê. Ví dụ... à... cho anh hôn một cái...". Sâm cười xấu hổ với mình.
Má, anh Tư, các bạn gái, năm sáu anh con trai, bấy nhiêu người đều thương Sâm. Chỉ một mình anh Bê hiểu Sâm hơn cả. Anh yêu Sâm như trai yêu gái và như đồng chí yêu đồng chí. Anh đưa cánh tay khỏe để Sâm vịn, vươn cao, tiến lên ngang hàng với anh, vượt anh nếu có thể. Khi hai người yêu nhau và cùng yêu chung một lý tưởng, sao mà dễ hiểu nhau đến thế! Mỗi lần gặp không hẹn lại giúp Sâm tìm ra những nét đẹp của anh, để mừng khấp khởi cho mình và thêm gắn bó với anh chàng hơi xấu trai, rất ư là nhút nhát trước mặt Sâm.
Tổ của Ngọ chưa đánh được. Xe địch chưa đến chỗ Ngọ chôn mìn đã tháo lui. Ba cô gái mặt bôi đen rầu rĩ nhìn ra đồng, lại nhìn nhau. Khi Sâm đến, Ngọ dặn:
- Mày trúng số độc đắc rồi, còn tụi tao vô sản chay. Lát nữa mày cứ rút trước. Hầm súng tụi tao gần đây, nhảy ba bước là tới, khỏi lo.
- Cần dời mìn tao phụ với.
- Không. Khi nãy một chiếc chạy thẳng vô, tao khoái quá. Chiếc đó to hơn hết, to kỳ cục lắm...
Trấu vừa chạy theo kịp Sâm, chen vào:
- Cá sẩy là cá to mà?
- Quỷ! Bộ thằng Mỹ có một thứ xe thôi à? Tàu bay của nó cũng mấy chục kiểu nữa là xe!
Trấu nháy Sâm một cái, bảo Ngọ:
- Ông Sỏi mới dọa tát con Sâm, đòi tước súng. Ổng kêu nó đánh ẩu. Ổng nạt tao nữa. Tụi tao cử mày thay mặt đội nó đấu ông Sỏi một mẻ, Ngọ à.
Ngọ luống cuống quay đi, cúi nhặt mấy cái vỏ đạrơi dưới đáy hố, không đáp.
Chị em nhìn nhau tủm tỉm. Các cô biết giữa Ngọ và Sỏi - đôi trai gái ngược nhau từ nết đến người - đã có một cái gì đấy dìu dịu, nhè nhẹ, không nói ra nhưng vẫn phảng phất trên nụ cười ánh mắt. Cả hai đều tưởng khéo giấu. Những người đang yêu cứ tưởng ai cũng hoa mắt như mình.
Trấu định trêu thêm, nhưng bị Sâm lôi đi. Sâm gắt nhỏ:
- Mày ác lắm.
- Ác gì? Tại mày có tật mới giật mình.
- Thôi bà ơi, lòng vả cũng như lòng sung. Tới lượt bà, tôi nhận bà xuống sông.
- Đến Tết!
Trấu nói cứng, nhưng bắt đầu chột dạ.
Cả hai qua tổ chị Ơn.
Trong quãng hào chạy dọc vạt sắn non, ba chị em đang sửa chỗ kê súng. Chị Ơn cười giỡn rất bốc:
- Nghe nói bắn rơi tàu bay, Mặt trận thưởng huân chương. Tụi tao bàn: một huân chương thì chẳng biết ai đeo ai không, thôi xin cấp trên đổi cho bốn cái huy hiệu. Anh Bê một, ba đứa tao ba cái. Bắn chung cái tàu rà mà.
Một cô mách> - Báo cáo đội trưởng, chị Ơn bị thương.
- Đâu chị?
- Không coi được. Du kích bí mật mà.
- Kìa chị, bí mật với chỉ huy nữa à?
- Hễ tao cho mày coi, thằng tàu bay trên kia dòm xuống nó cười chết.
Thì ra chị bị một mảnh pháo nhỏ cắm vào mông. Máu ra ít, chị cứ để liều như thế đánh tiếp.
Sâm bắt chị nghỉ. Chị cứ nửa giỡn nửa thật:
- Tụi bay đánh xong còn ra níu kéo bọn lính. Tao sướng, bà Năm Tân cấm tao ra trực diện, tao xuống bem nằm ăn hột dưa chơi. Chợ bán hột dưa Tết nhiều rồi, tao gửi mua tới nửa ký đây nè.
Chị đưa mỗi cô một nắm hạt dưa đỏ tươi.
Chị Ơn cũng đỏ tươi. Sau khi bắn trúng những tên giặc đầu tiên, người đàn bà công giáo đau đến quẫn trí ấy tỉnh lại, khỏe lên. Sâm hay đùa: "Chị Ơn hạ được một thằng là trẻ ra một tuổi". Chị trẻ ra thật. Chị từ hai mươi tám tuổi vọt lên bốn mươi, rồi lùi lại hai mươi ba.
Sau trận càn, đồng bào Kỳ Bường sẽ bầu cử ủy ban Mặt trận xã. Chi bộ định giới thiệu chị Ơn, ông Nhâm, và một ông giáo mới rời thị xã về theo Cách mạng. Tuy không vào du kích, mấy hôm nayị Ơn cứ nhất định giành một cây súng, theo chị em đánh mê mải không nhớ cơm nước. Chị Năm Tân dặn Sâm nhiều lần: "Em phải trông chừng chị Ơn, đừng để chị liều, đừng cho chị đi chỗ nguy hiểm".
Từ xa vẳng đến tiếng máy bay trực thăng ì ì. Sâm lo quá, lại giục:
- Chị Ơn xuống hầm đi chị!
- Con này kỳ chưa! Làm chỉ huy mà không hô bộ đội tiến, lại cứ bắt rút lui!
Sâm đành bấm Trấu ra, dặn theo sát giữ gìn chị Ơn, rồi đi dưới hào qua chỗ tiểu đội hai. Súng cối địch vẫn giã tới tấp xuống lũy tre. Địch đang dồn quân dồn xe lại, sắp sửa phối hợp với trực thăng để xung phong đợt hai.
Máy bay trực thăng rền nghe đã nặng và đều như bầy ôtô leo dốc. Ba, sáu, chín... hai mươi bốn chiếc chia thành tám tốp, với hai chiếc trực thăng phản lực kèm hai bên, đang bay thẳng đến Đồng Dừa. Trông chúng như bầy ruồi xanh rung cánh lơ lửng một chỗ trên không, từ từ phình to dần.
Kể cũng lạ. Cách đây nửa giờ, Sâm tưởng chừng ở đời không gì khoái bằng diệt được một xe M.113. Lúc này Sâm lại nghĩ đến hai chiếc xe một cách hờ hững, xem chúng như của rơi của rớt ở đâu ấy, chỉ có trực thăng mới quí. Sâm thèm bắn rơi trực thăng quá. Sâm thường có những ham muốn như vậy, đột ngột nảy ra nhưng hết sức nồng cháy.
Chiếc trực thăng phản lực dẫn đầu đến gần, trông giống cái đờn cò
1 với một thanh ngang sau đuôi. Sâm đưa súng ngắm, lại hạ xuống. Bắn không tới. Sâm bắt đầu bực mình với cây súng săn. Hình như chiếc trực thăng biết Sâm không trị được nó. Nó nháy nháy con mắt cửa kính, nó kêu phành phạch thật to, nó chúc cái mõm chó gù gù xuống ngửi đất. Chọc tức chơi mà. Nó duỗi thẳng hai cái cẳng dài dưới bụng, làm như nó muốn đậu chỗ nào thì đậu, chẳng ai làm gì được. Một sợi khói đen phụt dọc thân nó. "Rééét-ùng!". Một sợi nữa, "Réét ùng!". Nghênh ngang chưa. Nó giơ sườn cho Sâm. Cửa kính lại chớp nắng lườm Sâm một cái. Sâm không nhịn được, lẩy một phát. Nó không thèm quay lại xem ai bắn, vòng luôn ra bờ sông.
Sâm tức lộn ruột, chạy một mạch đến chỗ tiểu đội hai. Một loạt súng vừa bật lên phía ấy. Chị em đang chống đổ bộ. Tiểu đội ứng chiến của Sỏi cũng vừa hộc tốc chạy về trận địa ven sông Nhỡn.
Từng tốp ba chiếc H.34 sà sà đáp xuống. Cửa bên hông mở một lối đen ngòm, họng trung liên chếch xuống, khạc mỗi hơi hết gọn một băng. Rốc kết, lựu đạn nổ dồn dập. Những con cá voi xanh xám, phun lửa quanh thân, đang bơi dồn lại đè trên xóm nhỏ. Những bóng đen to bằng hai ba cái nền nhà lũ lượt kéo qua vườn. Gió cánh quạt vật tre cau quằn quại, xốc ngược các mái tranh. Trùm lên trên tất cả là tiếng rống đinh tai nhức óc của hai mươi sáu máy bay xúm xít, giội xuống làm rung mặt đất.
Tốp trực thăng thứ ba đang hạ. Một chiếc bỗng chúi mũi một cái như vấp phải cọc. Nó dừng lại, lắc lư. Như sợi dây treo vụt đứt, nó rơi tõm từ độ cao năm chục thước xuống bãi. Thân nó bẹp lại, vỡ toác. Khói ồng ộc tuôn qua các chỗ nẻ, như nó ăn no một bụng khói trước khi đi càn.
Trong con hào, chị em đấm lưng nhau reo hả hê. Sâm đ mượn được cây trường Mỹ nặng kinh khủng của một cô bị đau bụng phải về nhà nằm. Trong xác chiếc trực thăng vừa rơi chắc có một viên đạn của Sâm. Sâm gào hết hơi để át tiếng máy:
- Chiếc bên trái, bên trái!
Hai chiếc còn lại trong tốp không dám đỗ, mà hình như chưa được lệnh chuồn ngay. Chúng quần một vòng do dự, xả trung liên và ném lựu đạn cầu may vào rặng dừa ven sông.
- Bắn!
Sáu viên đạn cắm thun thút vào mang tai, sườn, lưng chiếc đi trước. Thằng bắn trung liên nhào nghiêng sang bên. Chiếc trực thăng rùng mình liên tiếp. Một chấm nhỏ dính lại bên hông nó, nở to, cháy tỏa ra lem lém. Nó quay đuôi định chạy, rồi lảo đảo hạ xuống bãi. Thằng lái cũng khá. Máy bay xuống đến đất, không rơi, nhưng chìm hẳn trong khói. Một đống lửa thui chó. Vài tên lính lổm ngổm bò ra, cõng lửa trên lưng, còn bị mảnh lựu đạn đuổi theo quật nhào. Lựu đạn nổ trong máy bay như muối hầm trong nồi đất.
Sâm gọi chị em chạy ngay sang vị trí thứ hai cách chừng ba trăm thước. Hai chiếc trực thăng phản lực đến nã rốc kết và bắn đại liên từng tràng dài như buộc cò xuống khúc hào vừa bỏ.
Chị Năm Tân cầm lựu đạn đến chỗ Sâm. Chị hét vào tai Sâm:
- Ủy ban xã biểu đương nữ du kích. Sâm được đề nghị trên khen.
Sâm ấp úng: - Dạ, em gặp may thôi.
Chị Năm không nghe rõ, gật đầu. Sâm vẫn nghĩ mình gặp may, chứ ai chẳng muốn giết được nhiều giặc cho sướng tay.
*
Đến quá trưa, các cánh quân địch lần lượt lọt vào Đồng Dừa.
Từng tổ, theo nhiều đường khác nhau, đội du kích xã rút ra dãy gò Chà Là. Bê và tổ cuối cùng đến lúc hai giờ chiều. Anh em du kích tản rộng trong lòng con suối khô, lấy cơm nắm ra ăn.
Tư Sỏi đang đợi Bê đến để hỏi về hai cái lệnh mà Sỏi thấy rất ngược đời: rút xã đội trưởng Trưng đi công tác gấp ngay giữa trận chống càn, và cho du kích rút ra khỏi làng chứ không xuống hầm bí mật. Nhưng Bê vừa đến nơi, hỏi thăm anh em xong đã đi thẳng vào hóc Duối. Sỏi đành ủ thắc mắc lại đấy. Được anh em rèn cho nhiều lần, Sỏi đã bớt cái tật Lý Quỳ chút ít.
Một đồng chí càu nhàu:
- Sỏi ơi sao không cho độn thổ?
Sỏi nuốt vội miếng cơm ghế sắn, nói lơ lửng:
- Cần ra phải ra c>
- Mình nói nè. Nằm trong đó như mọi lần là hay nhứt. Ra đây thì dễ, khi trở v;i, đánh biểu diễn cho bà con coi chơi.
Tên công an vất cặp roi đã thay lần thứ ba. Hắn lấy tay xoay người Sâm, đưa mặt tước, mặt sau và hai bên ra ánh đèn măng sông:
- Anh Hai coi nè. Tôi đánh như gió cả hai tay mà đố ai tìm ra hai dấu roi trùng một chỗ. Bảnh chưa?
Trên da thịt trắng muốt đã in sẵn những dấu bầm của báng súng, giờ phủ thêm một tấm lưới những vết roi dệt chéo rất đều, chen những sợi máu chảy dọc đang loang trên mồ hôi.
- Thằng khá, khá. Con hơn cha nhà có phước. Thả xuống, đổ nước cho tỉnh. Coi bộ con này nộp đơn xuống mả bay ơi.
Du xi? Đét, đét 2.
Rân dịch lời một thằng Mỹ:
- Nhân viên của ông là một người có tài. Nhưng chúng tôi thấy cần lấy tài liệu gấp hơn nữa. Chúng tôi yêu cầu làm thẳng tay hơn nữa.
Thằng Châu gắt:
- Đ. mẹ, biểu tụi nó đào mả cha lên mà lấy tài liệu... Mụ kia, bỏ con chết hả? Khai thác là vậy đó, không khai thì thác. Mụ biết gì khai thay cho nó. Nó chết rồi tới lượt mụ, liệu hồn.
- Tôi không biết gì hết.
Vẫn giọng nói lạnh lùng như cũ đáp lại hắn.
Thằng Châu uống, lại uống. Mặt hắn sạm như màu chì. Mười lăm phút sau, hắn say đến cá độ mở mắt nói mê, nhưng vẫn không lăn ra để cuộc tra tấn đứt đoạn. Bọn Mỹ lắc đầu, bĩu môi, nhún vai.
Rân bốc hai viên thuốc trong hộp, vỗ vào miệng. Hắn lừ lừ đứng dậy, xắn tay áo, cầm con dấu sắt chọc vào lò than, vẫy một người lính bảo an gác cạnh cửa:
- Quạt lò!
Người kia không nhúc nhích. Tên công an vò một tờ báo nhen lửa, lấy cái chậu thau nhôm quạt đụng đất côm cốp.
- Rút nó lên!
Lần này Sâm lách đầu ra phía trước. Sâm cần nhìn những đứa sắp giết mình. Cần nhớ mặt chúng nó. Đây thằng Rân. Bộ mặt thường ngày bảnh trai bây giờ trở nên ma quái. Mép hắn chằng ra, một góc lông mày rướn lên giật giật. Hắn ghé sát mặt Sâm. Sâm thấy đồng tử hắn nở chật tròng đen. Hắn rít qua kẽ răng:
- Sâm, muốn sống hay muốn chết?
Loang loáng trong đầu Sâm những trang giấy thơm lật nhanh. "Hình bóng của nàng vĩnh viễn ngự trị trong đời ta... Ôi, lẽ nào em nỡ tàn nhẫn với con người quì gối dâng em những giọt máu của tâm hồn quằn quại đắm say...". Những xấp khăn voan Nhật. Những bình nước hoa Pháp. Những tấm ảnh mặc vét tông đeo ca vát ôm sách, mặc cao bồi bên môtô, mặc áo quần lính dù trước cái phông vẽ "chiều hành quân", tất cả đều đề tặng "nàng tiên của anh". Nàng tiên bị treo đây, máu ứa đầy mình. Con người si mê đang túm cái cán gỗ, nhấc lên một con dấu nung đỏ. Hắn đấy. Cũng một đứa đấy. Không chiếm được, hắn cắn, xé, giết. Một cái gì gớm ghiếc ộc lên cổ Sâm. Sâm muốn nôn ngay vào mặt h>
- Sâm! Mày để cộng sản ở đâu? Trong bụng hả?
Hắn thúc con dấu vào dưới rốn Sâm. Con dấu bốc khói. Mỡ cháy xèo. Sâm rú một tiếng ngạt thở khi bó kim thuốn vào ruột, phóng lên óc:
- Má ơi!
Sâm không định gọi má, nhưng câu nói đầu tiên của mọi đứa trẻ bỗng bật ra. Má ở đâu đấy đáp ngay, cũng bằng câu đầu tiên của người mẹ trả lời con:
- Má đây con!
Giọng má run lẩy bẩy. Nhưng má không khóc, không van, cũng không chửi.
- Con... con chết má ơi!
- Tầm bậy, chết sao được.
Giọng má đanh lại, nghiêm khắc.
Huỳnh chồm lên, lại từ từ ngồi xuống. Rân nhấc con dấu ra, vùi vào lò. Mùi mỡ cháy bay khét tanh. Trên da bụng Sâm hằn hai chữ VC đen, lõm vào, bắt đầu rỉ nước đỏ. Đó là con dấu riêng của thằng Châu để in vào người hay vào mặt những cán bộ, du kích bị bắt. "Coi là biết ngay Việt cộng có tiền án, khỏi mất công đọc hồ sơ". Hắn tính vậy, nhưng thường giết luôn sau khi đóng dấu.
Sâm nhắm mắt, thoi thóp. Má vẫn không cho Sâm liều mạng với nó. Thôi được, bay cứ xé nát mình tao. Để cho tao hàm răng. Tao cắn cổ. Tao cn cổ...
Rân thò tay lôi con dấu nướng trắng. Cũng lúc ấy Sâm vụt nhớ Bê. Cơn nhớ nổ dữ dội như sét, bằng nhiều năm yêu thương đúc lại. Cả thân thể Sâm rung lên trong tiếng kêu thầm. Anh Bê của em đâu? Đồng chí bí thư của em đâu? Em chỉ cần thấy anh một giây, một chớp loáng. Đến với em đi, anh ơi, đến với em...
Rân vung con dấu:
- Mày giấu cộng sản đâu nữa? Đảng nằm trong tim hả? Nè tim!
Hắn ấn con dấu cho lún sâu vào vú bên trái Sâm. Hắn ghì thật lâu cho thịt cháy hết mức. Bó kim lại thuốn vào ngực, chạy lên óc khi Sâm vừa thấy Bê hiện trước mắt, tha thiết và rụt rè. Sâm thở hắt màm gậy, chậm rãi leo dốc giữa hai đồng chí du kích. Bê và Mại chạy xuống đón má. Sỏi ngồi ngây ra, chết điếng.
Khi nghe tin dữ, má tất tưởi xuống tìm Sâm, nhưng chiếc xe chở Sâm và kéo Ngọ đã đi xa. Má đến nhà Mại, rủ cùng đi với má ra gặp du kích. Nhưng má mệt, đi chậm, bảo Mại chạy trước báo tin. Bê cho người đi đón ngay, đưa má vào đây cho khuất.
Bê đứng sững trước mặt má Bảy.
Mới cách vài tiếng đồng hồ, má đã già hẳn đi. Mặt má xanh, hóp lại. Nhưng má không khóc. Trong đôi mắt khô và cặp môi mím chặt có cái vẻ gì lạnh lùng dễ sợ mà Bê chưa hề thấy.
Má ngồi xuống, tháo khăn trùm đầu ra lau mặt, hỏi luôn như bàn tiếp một việc bị gác nửa chừng:
- Bây giờ ta tính sao đó?
Bê không chờ đợi những lời trách móc, nhưng cũng không ngờ má sẽ nói câu ấy trước tiên. Má tiếp, trầm trầm:
- Hồi tao ra đây, bà con ùa tới cản xe đông rồi. Tụi nó la hét dữ lắm, bắn lốp đốp chắc ở đây nghe rõ. Kiểu đó tụi nó phải dồn xe lại chạy hàng dọc thôi. Coi tụi nó phá lúa phá khoai mà giận ứ hơi.
Sỏi xuống đến nơi. Má chỉ hỏi thăm, bằng cái giọng hằng ngày, xem anh em có sứt mẻ gì không. Má bảo Mại xuống chơi với các anh du kích. Mại hiểu má cần gặp riêng anh Bê, bỏ đi.
- Tao tính theo luôn cái xe đó xuống Đồng Trầu coi thử tụi nó làm mắm làm muối gì. Có điều còn mắc cái công tác của chi ủy giao bữa trước. Tao tới hầm chị Năm hỏi, chị nói tao nên ra gặp mấy đứa bay, có việc gì đó cần lắm.
Má đưa mắt nhìn Sỏi. Bê đón ngay:
- Má cứ nói hết.
- Tao nắm đầu mối, lỡ tụi nó bắt tao thì thằng Huỳnh, thằng Bính không biết liên lạc với ai. Coi bộ cũng gần tới ngày hốt lớn rồi. Tao trù vầy đây.>
Má đỡ ca nước trên tay Bê, uống cạn:
- Tao xuống Đồng Trầu. Một công đôi việc. Tao gặp thằng Bính trước, tới lão Huỳnh, nói gì đó bay cứ dặn. Phần tao ít nhiều cũng lộ rồi, tao giao đầu mối qua cho bà Lành lợi hơn. Sau đó tao vô hội đồng đội gặp con Sâm, con Ngọ. Con Ngọ chắc tiêu rồi. Con Sâm thì tụi nó chưa giết đâu, để tra gắt đã...
Sỏi không chịu nổi, thúc báng súng xuống đất:
- Để bọn con đi, má đừng xuống.
- Sao vậy?
- Tụi nó bắt con Út rồi, nhứt định đang tìm bắt má nữa.
- Thì địch bắt tao mới gặp được con Sâm. Cái nghề tụi ác ôn xưa nay, hễ đánh con thì bắt má đứng coi, biểu má dỗ con khai. Con Sâm còn non vậy chớ không đến nỗi sút kém gì, nó không khai đâu, có điều tao nhắc đôi câu nó cũng vững bụng chịu đòn hơn. Cùng lắm, nó bị giết thì tao nhận xác cả hai đứa, không để vất vưởng mà tội.
Sỏi nói như khóc:
- Má ở lại đây với bọn con, hết càn má về.
- Kỳ chưa, còn công tác của tao bỏ cho ai? Có phải như du kích đâu mà giao súng giao trực là xong?
Chưa lúc nào Bê bị giằng xé như bây giờ. Tại sao Bê không làm thay được công tác binh vận của má? Sức dài vai rộng thế này mà phải chịu ở lại đằng sau để đưa một bà già - má của Sâm, má của Bê đi vào ổ giặc. Má yếu lắm rồi. Chỉ cần vài cái báng súng, một gót giày đinh...
Bê ngửng đầu hỏi Sỏi:
- Tiểu đội nào ít mệt hơn?
- Tiểu hai. Xe không vô phía đó.
- Anh chia ba tổ, cho bắn tỉa từ bây giờ đến tối chung quanh Đồng Dừa. Giao cậu Chuân nắm. Chuân nó bắt chước giọng nữ được, cho gọi loa thiệt nhiều.
Sỏi gằn giọng:
- Phải đánh vô Đồng Trầu. Kêu một tiếng là cả đội xung phong hết. Chắc tụi nó nhốt con Sâm với Hai Ngọ chỗ trường học. May ra Ngọ còn sống...
Bê lắc đầu. Chao ôi, nếu Bê có thể cùng đội du kích xông vào cứu hai chị em!
- Còn hai đại đội ở Đồng Trầu, đánh bây giờ chưa được. Phải làm sao tụi nó tưởng nữ du kích rút hết ra ngoài thôn, nếu không nó sẽ bắt trụm số chị em còn ở lại. Anh đi sắp xếp.
Sỏi hậm hực đứng dậy. Đi được vài bước, Sỏi còn ngoái cổ lại nói bướng:
- Má dứt khoát đừng đi, nghe má> Má Bảy rất nghiêm:
- Sỏi, không được hỗn. Ai cho mày chỉ huy tao? Mày muốn qua mặt anh Bê mày à?
Bê đã cân nhắc và quyết định.
- Má nói đúng. Má cần xuống Đồng Trầu để đưa lệnh binh biến cho Huỳnh, lệnh nội ứng cho Bính, và trao đầu mối cho bà Lành. Đó là việc chính. Má muốn gặp Sâm và Ngọ, cũng phải. Một đồng chí bị bắt bao giờ cũng mong có người làm chứng cho khí tiết của mình, bởi địch hay bắt lung tung và phao vu...
Bê cố hết sức, đến đau buốt cả hai thái dương, để tạm gạt sang bên khuôn mặt ngàn lần thương yêu của Sâm có lẽ lúc này đang đầm đìa máu. Chính má Bảy đã giúp Bê giữ nguyên vai trò bí thư, để dám quyết định mạng sống của những người Bê thương và gánh hết trách nhiệm trong khi vắng các đồng chí khác trong chi ủy. Má nhắc Bê nhớ rằng người yêu của Bê là một đồng chí du kích như những đồng chí khác, má là một cơ sở như các cơ sở khác. Bê phải lo trước hết cho cả xã, cho cuộc tiến công lớn sẽ nổ đêm nay.
Bê với má bàn việc một cách bình tĩnh, như mọi ngày. Má lặp lại từng câu trong cái lệnh sẽ nói với Huỳnh và Bính. Khi đã nhớ hết, má đứng dậy ra về. Bê đi bên má, đưa tay cho má vịn. Lúc này Bê mới cho phép mình nói ngoài lề:
- Mới nghe tin, con như rớt xuống giếng má à.
Má đáp buồn buồn:
- Tao còn gấp mấy. Có điều thằng Sỏi nó hay cuống quít, tao phải làm nghiêm cho nó biết nghe mày. Con Sâm nhắc mày từ sáng tối tối, một anh Bê hai anh Bê. Con Ngọ cũng quí mày lắm. À, tao hỏi riêng mày...
Bê hồi hộp đợi. Má biết hết rồi chăng?
- Tao nói xuống để giữ tinh thần cho con Sâm là nói cho thằng Sỏi nghe, chớ tao tin con Sâm không đời nào chịu khai báo đâu. Nuôi con tao biết tánh con. Hễ địch đánh gắt, con Sâm chắc nổi khùng đánh lại, không cũng chửi cũng thách. Làm vậy địch giết gấp, uổng mạng nó. Tao tính nhắc chừng chừng cho nó rán chịu đòn chớ đừng khiêu khích. Mày thấy được không?
- Dạ được.
- Nghĩ cho thấu lý, con Sâm con Ngọ chết tao thương mà tao không tiếc. Hai đứa nó đánh giặc được bộn bề rồi. Giả thử bọn nó nhát như thỏ, trúng hòn đạn lạc mà chết vô ích vô vị tao mới tiếc.
Má lau mắt, ra về với Mại.
Bê đến chỗ đội du kích. Anh em đã biết tin. Họ ngước những đôi mắt khắc khoải nhìn đồng chí bí thư, chỉ thấy mặt Bê hơi tái. Bê bảo Sỏi cho anh em đào bếp nấu cơm nắm cho cả ngày mai, lau súng, buộc vải trắng trên tay trái, sau đó ngủ một giấc lấy sức.
Sỏi cười xót xa:
- Kẻ đang chết, người đi ngủ...
- Cố gắng ngủ. Còn anh đi với tôi.
Sỏi bớc nặng nề sau lưng Bê, quất mạnh một cành sim vào các bụi chà là. Rồi Sỏi buông cộc lốc:
- Đi đâu nữa?
- Đi họp với tiểu đoàn.
- Tiểu đoàn nào?
- Bộ đội tỉnh. Anh Trưng đi đón sáng nay, bàn kế hoạch luôn. Anh em đang nghỉ trong hóc Lá, hóc Môn. Tối nay đồng khởi và tiến công toàn tỉnh, trọng điểm là xã mình.
Sỏi vụt hiểu tất cả.
- Má tôi xuống Đồng Trầu cũng lo chuyện đó hả?
- Phải. Lát nữa vô họp rồi anh nắm hết.
Sỏi nghĩ: "Anh này nguyên tắc gớm, bây giờ mới chịu mở miệng". Nhưng cái bực dọc mới này cũng bị cuốn luôn theo các thắc mắc cũ. Người Sỏi bừng bừng. Những bánh xe và mảnh sắt vụn mà Sỏi bắt gặp rải rác lâu nay - những cái lệnh khó hiểu, chẳng ăn nhập vào đâu - bỗng được lắp thành cái đồng hồ tuyệt đẹp.
Sỏi ngập ngừng:
- Anh Bê nè...
- Gì đó?
- Tánh tôi bụng để ngoài da... Anh không biết, tôi thương con Sâm lắm. Thêm Hai Ngọ nữa, tôi uất chịu ấu...
Bê cười nhẹ:
- Trăm tội đổ lên đầu thằng Mỹ là xong. Tối nay anh dẫn một cánh đánh vô Đồng Trầu, ưng không?
Bộ mặt đen và gầy của Sỏi vụt sáng lên. Bê quay đi, giấu đôi mắt chợt đỏ.
1 Đàn nhị. |
2 Bắn tỉa, kết hợp tập bắn tầm xa. |