Thấy Bảo Hân ngồi thừ ra như không tin lời mình, Thục Như sốt ruột nhấn mạnh: - Mình nói thật đó! Chú Lân và mình chia tay lâu lắm rồi. Từ dạo chuẩn bị đám hỏi của bồ lận mà! - Nhưng tại sao lại chia tay? Đã chia tay nhau sao ba mình vẫn bỏ nhà thường xuyên? Nhún vai, Như khó chịu: - Chuyện đó bồ đi mà hỏi chú Lân, Thục Như này cũng như những con bồ nhí khác của ổng thôi, nói là chia tay cho dễ nghe, chớ thật ra ổng cho mình de để cặp người khác. Ổng vắng nhà thường xuyên đâu phải tại mình đâu mà bồ tới đây ăn vạ. Nghe Như nói Hân ù ù tai, cô có cảm giác Thục Như nói ai ấy chớ không phải nói ba mình. Cô không bao giờ nghĩ rằng đã tới nước này. Thục Như tò mò nhìn Hân, rồi như nhận ra cô bạn một thời chung lớp với mình rơm rớm muốn khóc, cô ta an ủi. - Nói là nói theo thói thường vẫn thấy, chớ thiệt tình mình nghĩ chú Lân không tệ như người ta đâu. Chú ấy cho mình một số tiền kha khá bảo để làm vốn cho một nghề nào đó có tương lai hơn nghề này. Chú cũng nói là rất đau khổ khi chia tay với mình, nhưng chú còn gia đình, con cháu và công danh sự nghiệp, chú không muốn sa đà nữa. Mình tưởng chú trở về thật không thôi... Bảo Hân khổ sở: - Nhưng Thục Như có biết ba mình bây giờ quen với ai không? Lắc lắc đầu Như nói: - Không! Dạo này chú Lân thường ra Vũng Tàu, mình nghe nói chú và nhiều người đầu tư vào một khách sạn ngoài đó, công việc đòi hỏi chú có mặt thường mà! Bộ Hân không biết sao? Hân mím môi làm thinh. Cả tuần rồi ba cô không về nhà, mẹ cô quýnh lên vì không biết ông đi đâu, làm gì. Thường thì ông có đi du hí chăng nữa cũng nhiều lắm hai ngày hai đêm là cùng... Mẹ cô lo là phải! Ngay đến cô không thấy ông về ruột gan còn bồn chồn chớ chi bà... - Xin lỗi bồ nghe Hân! Tới giờ mình phải đi rồi. Bảo Hân bừng tỉnh, cô đứng dậy bước ra cửa. Thục Như ngần ngừ: - Hân! Mình biết bồ khinh mình lắm và căm hận chú Lân lắm. Nhưng hãy nghe mình đi, bồ chưa hiểu hết ba bồ đâu, ổng đang cô đơn trong ngôi nhà của bồ. Điều cần thiết là đừng bỏ ổng trơ trọi một mình, ổng sẽ chết vì nghĩ mình đã ăn năn mà không được vợ con tha thứ. - Mẹ mình không hề biết gì cả. - Có... bà ấy có biết. Hân choáng váng, cô lắp bắp. - Ai nói với mẹ mình chứ? - Bà Hoàng Yến! - Trời đất! Để làm gì, tại sao bác ấy ác vậy? Đứng tựa cửa, Thục Như quắc mắt lên: - Bồ chưa biết mụ ta bằng mình đâu, ác là bản chất, đầu môi chót lưỡi và thủ đoạn là với tùy lúc, tùy người. Không làm vợ thằng Thuần là bồ hên đó! Bà ta đến nói với mẹ bồ chuyện lăng nhăng của chú Lân với hai mục đích, thứ nhất là hạ uy tín gia đình bồ, đánh đồng gia đình bồ với gia đình bả nhằm tới mục đích thứ hai là muốn ba mẹ bồ chịu gả bồ cho thằng Thuấn vì theo bả việc nó lấy mụ vợ hờ để xuất cảnh chỉ là chuyện thời sự, so với việc chú Lân quan hệ với bạn của con gái chú thì có nhằm gì đâu. Tính ra vẫn môn đăng hộ đối mà!... Hân đưa tay quẹt những giọng mồ hôi tươm ra trên trán, giọng lạc hẳn đi: - Sao mình không nghe mẹ nói gì cả? - Vì bà Hoàng Yến tuyên bố rằng bồ không biết gì hết. Hừ! Mụ ta là một kẻ thâm hiểm, mụ muốn những người trong gia đình bồ lúc nào cũng giả dối, đóng kịch với nhau, sống hai mặt với nhau để cố gìn giữ cái danh dự, truyền thống lâu đời của dòng họ, cái mà theo bà ta thì nó bèo nhèo, rách toét từ đời nào. Bảo Hân ngậm đắng nuốt cay nghe Thục Như nói tiếp: - Chính bà Yến tới đây nói với mình chuyện này. Bả thừa biết gia đình bồ không đời nào đồng ý Thuấn, nhưng bả muốn mẹ bồ phải gục đầu khi bước ra khỏi nhà, mẹ bồ khỏi hợm hĩnh tự hào với mọi người về những gì mà gia đình bồ cố công giữ và có được tới bây giờ. Mình sợ bà Yến và căm thù bả lắm. Chính bả đưa mình vào cái nghiệp này chứ ai. Bịt tai lại Hân lảo đảo bước tới chiếc mi ni dựng ngoài hàng rào, mặc cho Thục Như lẽo đẽo theo nói lời xin lỗi. Ai mà không nói được tiếng xin lỗi lịch sự ấy chứ! Nhưng trong trường hợp này hai tiếng đó chỉ làm Bảo Hân thêm phẫn nộ. Cô rã rời đạp xe đi. Đêm rồi! Cô đạp xe mà không biết sẽ về đâu. Bây giờ về nhà Hân lại sợ gặp mẹ, cô không đủ sức đóng kịch nữa rồi, cô muốn có một chỗ dựa, một lời an ủi vỗ về hết sức chân tình, cô muốn được tựa đầu vào ngực Triều tấm tức khóc cho hả, cô thèm một nụ hôn, một ánh mắt ấm áp của người cô yêu. Dầu gì trên đời này cô vẫn còn có anh, cô có giận dỗi, buồn vui gì với anh, thì Triều cũng là điểm tựa vững vàng nhất cho cô bây giờ.