Gieo nhân nào, gặt quả nấy. Kết cuộc của Long không khác được đâu. Chỉ thương Phượng Hy phải một thời gian dài đau khổ vì anh. Nếu hiện tại cô đã thoát khỏi nỗi đau đó để tìm được tình yêu với người đàn ông khác, Long nên chúc phúc cho cô hơn là kéo cô trở về với mình chứ. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng sao tim Long nhức nhối thế này? Giọng Phượng Hy dịu dàng vang lên: - Anh luôn có một chỗ đứng tuyệt vời trong tâm trí em. Em luôn muốn hình ảnh ấy mãi mãi đẹp. Long ngồi thừ ra ghế. Anh hiểu Hy vừa kết thúc cuộc tình của hai người bằng một câu kết ngọt ngào, nhưng cũng thật rõ ràng, rành mạch. Thở dài, Long nói: - Cảm ơn em đã trân trọng anh. Mong em nhớ cho rằng, em chính là tình yêu của anh, trước đây, bây giờ và mãi mãi. Hy đưa Long ra cửa, anh nắm tay cô không rời. Rồi như không dằn được lòng, anh xiết Hy vào lòng, cô để mặc cho anh ôm mình với tất cả xúc động. Long buông cô ra, rồi vội vã bước đi. Phượng Hy thẩn thờ trở vào và giật mình khi thấy Bằng đang ngồi đốt thuốc trên ghế. Giọng anh mỉa mai, cay độc: - Sớm muộn gì em cũng theo anh ta, đâu cần làm đau người khác với cảnh chia tay mùi mẫn như thế. Phượng Hy trừng mắt nhìn Bằng và không nói lời nào. Dù chưa bao giờ nói ra, nhưng suốt hai năm làm việc với nhau, lẽ nào Bằng không hiểu cô đã yêu anh để có thể thốt lên những lời dễ ghét ấy? Vốn bướng bỉnh, Hy lầm lì hỏi: - Anh định bao giờ cho tôi nghỉ đây? Bằng sa sầm mặt, anh rít khói thuốc liên tục rồi hỏi lại Hy: - Bao giờ em đi? Phượng Hy nhíu mày: - Đi đâu? Bằng cau có: - Đi với người tình cũ chớ đi đâu. Hy hét lên: - tôi có nói sẽ đi với Long sao? Anh muốn cho tôi nghỉ việc, cứ nói thẳng ra, chứ đừng bắt quàng sang Long, khi anh thừa biết từ lâu rồi, tôi không còn yêu anh ấy nữa. Ngừng lại để thở, Hy gằn giọng: - Tôi sẽ nghỉ việc ngay bây giờ, cho vừa lòng anh, một người nhỏ mọn. Dứt lời, cô ào ào chạy về phòng. Mở tủ ra, cô lôi quần áo cho vào giỏ xách. Vừa làm, cô vừa nghe ngóng xem Bằng có động tĩnh gì không, nhưng Hy chẳng thấy anh đâu cả. Mắt cay xè, cô chợt nhớ lại...Từ khi Bằng năn nỉ cô nghỉ làm cấp dưỡng cho trường mẫu giáo dân lập, anh đã đưa Hy về làm ở đây, điểm giao dịch để bán trái cây đặc sản cho các siêu thị, nhà hàng trong thành phố. Bước đầu việc tiếp thị, chào hàng, gặp không ít khó khăn, nhưng nhờ kiên trì, chịu khó, Phượng Hy đã tạo được uy tín với khách hàng. Tới bây giờ, hơn 70% trái cây trong các siêu thị, nhà hàng cao cấp của thành phố là do cơ sở thu mua trái cây của Bằng cung cấp. Vậy là ngoài việc xuất trái cây ở Tiền Giang và một số vùng lân cận sang Campuchia, Trung Quốc, Bằng đã có thêm một số khách hàng thường xuyên ổn định tại thành phố. Mơ ước của Bằng cũng như của Hy là sẽ biến cơ sở ấy thành một công ty với quy mô lớn, thị trường tiêu thụ rộng khắp nơi. Bằng dự định sẽ thực hiện mơ ước ấy trong năm nay. Chính vì vậy, thời gian này, anh thường xuyên đi tìm hiểu thị trường ở các nước Đông Nam Á. Anh và Hy rất "tâm đầu ý hợp" trong việc làm giàu. Suốt hai năm trôi qua, Bằng đối xử với cô không thể nào chê trách được. Nhưng hình như anh đã quên bẳng có hơn một lần anh bảo yêu cô. Phượng Hy nuốt tiếng thở dài. Lần đó, lâu lắm rồi, Hy còn ở Mỹ Tho và cô đã từ chối tình cảm của anh vì cô đang yêu Long. Sau này, chính Bằng đã chủ động tìm cô, giúp đỡ cô ổn định cuộc sống. Hai người thân thiết, hiểu nhau hơn trước. Nhưng chưa lần nào nữa, Bằng nhắc lại lời anh từng tỏ tình. Thật ra, anh còn yêu Hy không? Hay một thời gian dài gần gũi, Bằng lại chợt nhìn ra Hy không hợp với anh, cũng như trước kia anh đã cảm thấy như thế với Kim Mỹ? Không yêu vẫn là bạn được. Bằng từng nói thế và anh đã duy trì tình bạn với Kim Mỹ đến tận bây giờ. Bếit đâu chừng, anh đang xem Phượng Hy là bạn? Nhưng không ai lại đành đoạn cho bạn nghỉ việc một cách mau chóng như vậy. Nhớ tới gương mặt đẹp, nhưng lạnh lùng của Bằng khi hỏi Hy: "Bao giờ em đi?", cô lại muốn khóc. Sao Bằng ác thế nhỉ? Đã thế, cô đi cho rồi. Nhưng Hy đi đâu đây ngoài chỗ của dì Tuyên? Nhớ tới không gian âm u, tiếng nhạc loạn cuồng của quán bar, Hy chợt rùng mình. Đó không phải là chỗ của cô, nhưng nếu rời khỏi đây, Hy có còn nơi nào khác để nương thân. Nhìn giỏ xách đầy ắp, Phượng Hy chùn chân. Nhưng đã lỡ lớn tiếng với Bằng rồi, cô đâu ở lại được. Đứng dậy, Hy xách giỏ đi một mạch. Tới cửa, cô thấy Bằng đứng khoanh tay đầy khiêu khích. Anh nhếch môi chua chát: - Em đi thật à? Hy chợt tủi thân: - Anh đâu cần tôi nữa. - Ai bảo với em như thế? - Thái độ của anh nói lên tất cả. Bằng kêu lên: - Thái độ của tôi à? Phượng Hy ấm ức: - Chớ không đúng sao? Tôi chưa nói tiếng nào có từ nghỉ, anh đã lo tìm người thay. Bằng hất hàm: - Thế em có thấy thái độ của mình không? Tôi cho rằng nói như vậy là đáp ứng đúng nguyện vọng lâu nay của em. Cuối cùng, Long cũng đã tìm đến em, và đưa em đi. Hy lắc đầu: - Đấy không phải là nguyện vọng của tôi. Bằng nhếch môi: - Tôi nhớ rất rõ là lần tới tìm em ở trường mẫu giáo cách đây hai năm, em không dấu vẻ thất vọng khi người tìm em là tôi chớ không phải Long. Từ đó trở về sau, tôi luôn dặn lòng không bao giờ để mình rơi vào trường hợp đó lần nữa. Phượng Hy nhìn Bằng trân trối: - Thì ra đây là nguyên nhân để lâu nay anh dè dặt với tôi. Đó không phải là tính cách của anh. - Nhưng thật sự đúng là như vậy. Rõ ràng Long đã đến như em từng mong đợi. Phượng Hy nói: - Đúng là tôi từng mong gặp Long, nhưng không phải để theo ảnh như anh tưởng. Tôi những tưởng lâu nay có một người hiểu mình, yêu thương mình, nào ngờ không phải. Tôi đã lầm. Có lẽ người ta nhận ra không hợp với tôi, và chỉ xem tôi như một nhân viên quèn. Nếu thế thì mọi nỗ lực của tôi lâu nay không còn chút gía trị nào nữa. Hy chưa kịp bước, Bằng đã giữ tay cô lại: - Em đi đâu? Vừa cố rút tay ra, Hy vừa dỗi: - Mặc kệ người ta. Anh hỏi làm gì? Bằng chận Hy lại: - Em tưởng anh sẽ để em đi dễ dàng vậy sao? Phượng Hy lùi lại và dựa vào tường, trong khi Bằng tiếp tục nói: - Anh phát triển cơ sở này vì ai? Anh làm việc cực lực ngày đêm là vì ai? Em thừa biết, sao lại nhẫn tâm đòi bỏ đi hoài vậy? Phượng Hy vẫn còn dỗi: - Ở lại để anh làm tình làm tội người ta nữa hả? - Suốt hai năm nay, anh đã bao giờ làm buồn lòng em đâu. - Nhưng mới vừa rồi, anh khiến người ta tức muốn chết. Anh thật ác khi cứ hỏi:Bao giờ em theo anh ta?" Sao anh không nhận ra rằng tình yêu em dành cho Long đã phai nhạt từ lâu? Bằng nhỏ nhẹ: - Anh xin lỗi đã hỏi lẫy như thế, nhưng thú thật anh không thể nào bình tĩnh khi bất ngờ thấy Long ngồi cạnh em. Anh càng rối hơn khi bị Long đánh một đòn phủ đầu, mà em lại lặng thinh không lời nào đính chính. Phượng Hy cong môi: - Trong làm ăn, anh bản lãnh lắm mà. Lẽ nào anh không nhận ra Long đang nói dối? Bằng thản nhiên: - Anh biết chứ. Có điều anh muốn xem em sẽ ứng xử ra sao với anh ta và với anh. Phượng Hy dậm chân: - Anh...anh đúng là quỷ quái. Hừ! Em sẽ đi khỏi đây cho anh xem. Bằng khoát tay: - Anh không năn nỉ nữa, em muốn đi đâu thì đi. Hy đứng chết trân vì giọng điệu tráo trở của Bằng. Vừa hạ giọng van vỉ cô tức thời, anh lại đã thay đổi như lật bàn tay. Anh thừa biết Hy không có nơi đến nên mới khiêu khích cô như thế. Bằng đúng là ác. Vừa tức, vừa tự ái, Phượng Hy đẩy mạnh Bằng ra rồi dằn gót thật mạnh. Nhưng làm sao Hy thoát khỏi cánh tay vừa dài vừa khoẻ của Bằng. Anh nhoài người theo cô, miệng tủm tỉm cười: - Nhưng đi thì phải mang theo anh chứ. Hy tiếp tục đẩy anh ra: - Có ngốc mới lôi theo của nợ cho khổ. Bằng lì lợm giữ chặt Hy lại: - Đã là nợ, em có dứt bỏ cũng không được. Sao thế? Sao không thử nhìn vào mắt anh xem anh phải là nợ không? Phượng Hy ngúng nguẩy: - Không thèm. Bằng nghiêng đầu nhìn Hy: - Vậy để anh nhìn vào mắt em. Nhắm tít mắt lại, Hy kêu lên: - Đừng mà. Bằng dằn lòng không được trước đôi môi nũng nịu, đôi má ửng đỏ của Hy. Kéo xát cô vào người, anh từ tốn cúi xuống đặt một nụ hôn khao khát từ đời nào lên môi cô. Phượng Hy khẽ đẩy anh ra, nhưng ngay sau đó, cô nhón chân bấu vào vai anh. Nụ hôn được cô chờ đợi rất lâu kéo dài như bất tận và cô biết mình khó dứt bỏ của nợ này. Dưới chân hai người, chiếc giỏ xách nằm một góc, buồn thiu, ngơ ngác.