Dịch giả: Trác Hiệu - Nguyễn Ninh
CHƯƠNG 19

Hôm đó, Claudia Reece-Holland vắng mặt. Thay vào chỗ của cô ta, một người phụ nữ giữa hai lứa tuổi thông báo cho Poirot là ông Restarick hiện đang đợi ông và bà ta đưa ông vào gặp.
- Sao? Restarick chờ cho người khách vừa bước qua cửa đã hỏi ngay. Ông mang lại những tin gì mới về con gái tôi?
Poirot giơ hai tay lên.
- Cho tới giờ... không có gì.
- Nhưng, ông bạn phải có một cái gì đó chớ, một dấu vết nào đó chớ? Norma không thể bốc hơi như vậy được!
- Nhiều cô gái đã như vậy rồi và sẽ còn nhiều cô nữa cũng sẽ làm như vậy.
- Ông có biết là tôi sẵn sàng trả mọi chi phí không?... Tôi... tôi không thể tiếp tục sống như thế này, trong nỗi lo âu này?
- Ông ta xem ra rất căng thẳng và đôi mắt thâm quầng màu đỏ đã nói lên những đêm không ngủ mà ông đã trải qua.
- Tôi hiểu thế nào là nỗi lo âu của ông, nhưng tôi có thể bảo đảm với ông rằng tôi đã cố hết sức trong phạm vi khả năng của mình để tìm kiếm cô ấy.
- Có thể nó đã mất trí nhớ chăng?... Hay chí ít nó cũng đau ốm? Hay là đã...
Poirot đoán Restarick đang trên đường đi tới chỗ chết. Ông ngồi xuống phía bên kia bàn giấy và nói:
- Tôi thấy mình có bổn phận nhắc với ông rằng kết quả sẽ khả quan hơn nếu ông yêu cầu giới cảnh sát.
- Không!
- Cảnh sát có những phương tiện hữu hiệu hơn nhiều, có các nguồn thông tin nghiêm chỉnh hơn nhiều.
- Đừng hòng tìm cách lung lạc tôi nữa, ông bạn ạ! Norma là con gái của tôi. Người con gái độc nhất của tôi!
- Ông có tin rằng đã nói hết với tôi... hoàn toàn hết tất cả... về cô con gái của ông không?
- Tôi còn thêm được gì nữa?
- Ông là người quyết định, chớ không phải tôi. Ví dụ, ông có, trong dĩ vãng bằng chứng nhỏ nhặt nào đó về trạng thái bất ổn định về tinh thần của cô con gái của ông không?
- Ông nghĩ rằng... rằng...
- Tôi làm sao biết được?
- Và tôi? Restarick chua chát nói. Tôi đã biết gì về nó? Sau bao nhiêu năm! Grace là một bà mẹ cau có, một người đàn bà không hề biết tha lỗi, không biết tới việc quên đi. Có lúc tôi có cảm giác... rằng bà ta không phải là loại người đáng được chỉ định để nuôi dưỡng Norma.
Ông đứng dậy, bước đi trong phòng một cách bực dọc và trở lại ngồi tại chỗ cũ.
- Tất nhiên, đáng lẽ tôi không nên từ giã vợ tôi. Tôi đã để cho Grace một mình phải nuôi Norma. Tôi nghĩ rằng, vào thời đó, tôi đã tìm ra những lý do để biện bạch cho việc làm cửa tôi. Grace đã hoàn toàn sống vì Norma, một người bảo trợ tuyệt vời. Nhưng vào giờ này, tôi tự hỏi bà ta có thật như vậy hay không? Theo một vài bức thư của bà ta đã gửi cho tôi thì thấy bà ta chỉ sống để trả thù mà thôi. Tôi nghĩ điều đó dù sao cũng tự nhiên thôi! Đáng lẽ, thỉnh thoảng tôi nên trở về nước để xem đứa trẻ đã phát triển ra sao. Tôi nghĩ rằng tôi đã không làm đúng lương tâm... Bây giờ, tìm cách xin lỗi thì cũng chẳng ích lợi gì nữa...
Bỗng nhiên ông ta nhìn kỹ vào Poirot.
- Đúng, khi gặp lại Norma, tôi nhận thấy ngay nó bị rối loạn thần kinh. Tôi đã hy vọng là nó và Mary... hiểu nhau hơn sau một thời gian, nhưng tôi phải thừa nhận là con gái tôi đã không hoàn toàn bình thường. Tôi đã nghĩ rằng tốt nhất cho nó là kiếm được một việc làm ở Luân Đôn và chỉ nên về nhà chúng tôi vào cuối tuần. Tôi cho là mình đã làm hỏng mọi việc... Nhưng nó hiện đang ở đâu hả Poirot? Nơi đâu? Ông có nghĩ rằng nó đã mất hết trí nhớ không? Điều đó nhiều khi đã xảy ra...
- Tôi thừa nhận, đó là một khả năng. Cô ấy đang lang thang trong cuộc phiêu lưu không biết rằng mình là ai. Cô ấy cũng có thể bị tai nạn, nhưng rất ít có khả năng này. Tôi đã cho hỏi thăm tại tất cả các bệnh viện rồi!
- Ông không nghĩ rằng nó đã chết chớ?
- Dễ tìm thấy cô ta chết hơn là còn sống. Tôi xin ông, ông Restarick, hãy bình tĩnh. Có thể cô ấy có những bạn bè mà ông không biết, và đang ở tại một nơi nào đó trên đất nước Anh này, những người bạn mà cô ấy đã quen biết hồi còn ở với bà mẹ đẻ của cô, với bà dì hoặc tại trường trung học. Mọi tìm tòi đều cần có thời gian và sau cùng, ông cũng phải chấp nhận khả năng là cô ấy đang sống với người yêu của mình.
- David Baker ấy à? Nếu tôi mà biết được…
- Cô ấy không ở với David Baker đâu. Tôi có thể cam đoan với ông điều đó.
- Làm sao tôi biết được hết bạn bè của nó? Ông thở dài. Nếu tìm thấy nó, tôi sẽ lôi nó ra khỏi cái thế giới ruỗng nát ấy.
- Thế giới nào?
- Cái đất nước này! Ông Poirot, từ khi trở về tới nay, tôi rất là bất hạnh. Tôi vẫn luôn luôn ghét cuộc sống trong vùng Cité này, cái vòng luẩn quẩn của những giờ văn phòng, những cuộc hẹn bất tận với những luật gia, nhà tài chánh. Tôi chỉ yêu có một cuộc sống mà thôi: đi xa, đi tới một nơi nào đó, khám phá ra các đất nước hoang dã, hầu như là không thể tới nơi được. Đó là cuộc sống duy nhất phù hợp với tôi và tôi đã không nên từ bỏ nó. Tôi sẽ yêu cầu Norma đi cùng với tôi. Khi gặp lại nó, đó là cái điều mà tôi sẽ yêu cầu nó. Tôi đã nghiên cứu nhiều để nhượng lại cái công ty này. Họ có thể mua tất cả với một giá hời. Tôi sẽ lấy tiền để đi tới một đất nước chỉ tồn tại và chỉ có ý nghĩa nào đó đối với tôi mà thôi.
- Và bà vợ ông sẽ nói gì?
- Mary? Cô ấy đã quen với lối sống này rồi. Cô ấy đã chào đời ở nơi đó mà!
- Đối với những phụ nữ có nhiều tiền thì cuộc sống ở Luân Đôn này rất hấp dẫn.
- Cô ấy sẽ hiểu tôi và đi theo chúng tôi.
Điện thoại reo. Restarick cầm lấy máy nghe.
- Phải. Từ Manchester à? Nếu quả đó là Claudia-Reece Holland, hãy chuyển cho tôi - Ông chờ một lát - A lô, Claudia đó hả? Đúng. Hãy nói lớn lên... Tôi nghe rất xấu. Họ đã chấp nhận rồi à?... Tiếc thật! Không. Tôi nghĩ trái lại, cô đã giải quyết rất khéo... Đồng ý... Cô hãy đi về bằng xe lửa tối nay. Sáng mai, chúng ta sẽ nói lại chuyện này.
Ông gác máy lại, tuyên bố:
- Một người con gái đáng chú ý!
- Cô Reece-Holland?
- Đúng. Hoàn toàn đáng chú ý. Cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi hầu như đã giao cho cô ấy toàn quyền để giải quyết công việc ở Manchester, vì tôi tự thấy mình không còn đủ tâm trí lo liệu công việc nữa và cô ấy đã khôn khéo giải quyết. Cô ấy mạnh mẽ như một người đàn ông vậy, trên nhiều phương diện. A? ông Poirot, tôi lo rằng mình sẽ thiếu hụt sức lực. Ông có cần thêm tiền để chi tiêu không?
- Thưa ông, không. Tôi hứa với ông rằng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể làm để trả cho ông con gái, hoàn toàn an  toàn. Tôi đã làm tất cả để bảo đảm an ninh cho cô ấy.
Ông rút lui và khi đã ra tới đường, ông ngước hai mắt lên trời.
- Một câu trả lời khẳng định cho một câu hỏi - ông lẩm bẩm - đó là tất cả những gì mà mình đang cần.