Bích nô cô la khóc, cầu trời khẩn Phật, nhưng những giọt nước mắt, những tiếng rên la đều vô hiệu. Chung quanh không có lấy một người qua lại. Đêm đến, phần vì cái bẫy siết mạnh lấy chân, phần nỗi lo sợ một thân một mình giữa cánh đồng rộng, khiến nó mất cả can đảm suýt ngất đi. Bỗng nó thấy một con đom đóm bay ngang qua đầu. Nó gọi lại và nói: - Đom đóm ơi! Hãy làm phúc cứu tôi với! Đom đóm đáp: - Tội nghiệp cho ngươi chưa! Sao ngươi lại để cho sa chân vào bẫy sắt thế? - Chỉ vì tôi vào cánh đồng này để hái mấy trái chùm nho. - Nho ấy của ngươi à? - Không ! - Thế thì ai bảo ngươi xoáy của kẻ khác làm gì ? - Tại tôi đói quá. - Đói không phải là một lý do để chiếm đoạt của kẻ khác. - Chính thế ! Lần sau tôi không dám vậy nữa. Trong lúc ấy câu chuyện bị cắt đứt vì có tiếng động nhè nhẹ gần đấy. Đó là bác nhà quê, chủ cánh đồng, đang rón rén đi đến xem thử ban đêm có con chồn nào bắt gà bị sa bẫy không ! Nhưng bác ta hết sức ngạc nhiên, khi lấy cây đèn dấu trong áo tơi ra để soi, thì không phải là một con chồn mà một thằnh ranh con. Bác nỗi giận nói : - Đồ quân ăn trộm ! Chính mày đã bắt gà của tao phải không? - Tôi à ? Không phải đâu ! Bích nô cô vừa đáp, vừa khóc. Tôi chỉ đến đây để hái một vài chùm nho mà thôi. - Đứa nào trộm nho được thì cũng trộm gà được. Tao sẽ cho mày một bài học để mày có thể nhớ suốt đời. Ông ta tháo bẫy ra, chụp cổ Bích nô cô đem về như xách một con cừu vậy. Khi đi đến trước vựa lúa, ông ta ném Bích nô cô xuống đất, đạp một chân lên vai nó và nói : - Bây giờ đã khuya mất rồi, tao đi ngủ đã, ngày mai rồi sẽ hay. Trong khi chờ đợi nên xử trí như thế nào, mày hãy tạm canh gác thay thế con chó của tao nó vừa chết trong ngày hôm nay. Nói thế, ông tròng vào cổ nó một cái vòng lớn có gai nhọn bằng đồng và cột thật chặt để nó không thể nào tháo ra được. Nơi chiếc vòng ấy có buộc một sợi xích dài và dây xích này lại đóng lên tường. Bác nhà quê bảo nó : - Đêm nay nếu trời mưa thì mày vào trong cái cũi gỗ này mà nằm. Trong cái cũi hiện còn nhiều rơm. Con chó của tao xưa nay vẫn ngủ ở đó. Nếu có trộm đến thì phải chống tay mà sủa nghe không ? Dặn dò xong, ông ta đóng cửa và khóa lại kỹ lưỡng, còn Thằng người gỗ thì nằm trước cửa thập tử nhất sinh vì nó vừa lạnh, vừa sợ, vừa đói. Thỉnh thoảng nó lại thử đưa tay ra tháo cái vòng đang siết lấy cổ nó. Nó rên rĩ : - Thật tốt phúc cho mình chưa ! Mình muốn làm một đứa liều lĩnh, một đứa ma cà bông, mình muốn đi theo quân vô lại, nhưng mình lại luôn luôn bị rủi ro. Nếu như mình là một đứa bé ngoan ngoản như bao nhiêu đứa trẻ khác, nếu mình can đảm đến trường học tập, nếu cứ ở mãi với ông bố thì bây giờ có đâu lại phải nằm ở giữa cánh đồng làm chó canh cửa cho một bác nhà quê ! Nếu kiếp sau mà mình ra đời … Bây giờ thì chậm mất rồi. mình phải kiên nhẫn mà chịu đựng. Sau những lời rên rĩ suốt tự thâm tâm của nó, nó lại chun vào trong cũi chó mà ngủ