Chương 9


Chương 24

George hôn nhẹ bà Marion, và nhạc êm dịu lại trỗi dậy. Bà Marion đã thuê ba nhạc sĩ chơi nhạc giúp vui cho tiệc cưới tại nhà. Có khoảng bảy chục khách mời. Hôm đó thật là một ngày hoàn hảo, ngày cuối của tháng Hai, trời New York lạnh nhưng trong sáng, nắng đẹp. Bà đã hoàn toàn tươi tỉnh lại sau vụ bị ngất xỉu ở San Franciscọ ông George thì rất vui. Michael đến hôn mẹ anh, rồi chụp hình chung với bà và ông Georgẹ Người chụp ảnh là phóng viên của tờ The Times. Xong, Michael dẫn bà tới quầy rượu và nói:
- Bà Calloway, mời cử hành hôn lễ...
Bà Marion mỉm cười nghe con bà gọi tên mới của bà. Bà nhìn qua ông Georgẹ
Michael rất hài lòng về mẹ anh và ông Georgẹ Hai ông bà xứng đáng lễ cưới này. Hai người sẽ đi âu Châu nghỉ dưỡng sức vài tháng. Vậy là cuối cùng mẹ anh đã bước ra khỏi công việc, chuyển tất cả quyền hành trong hãng lại cho anh. Bây giờ anh là chủ tịch của hãng Cotter-Hillyard. Nhưng anh thấy anh chẳng quan tâm gì mấy đến chuyện này. Chủ tịch hãng mới hăm bảy tuổi. Anh đã được đưa lên bìa báo TIMẸ Cũng hay, vậy thôi.
Mẹ anh nhìn anh và bảo:
- Trông con cũng bảnh bao lắm.
Trong phòng đầy hoa, các bàn tiệc đầy thức ăn, các người hầu đứng quanh cả phòng, sát vào các vách tường. Bà Marion đi tới đi lui nói chuyện với những người khác, trông bà như trẻ hẳn ra. Chợt Micahel nghe một giọng quen thuộc nói sau lưng anh:
- Trông ông có vẻ hài lòng lắm ông Hillyard nhỉ?
Anh quay lại nhìn thấy Wendỵ Cô ta mang chuỗi ngọc do Ben tặng trong dịp hai người đính hôn. Mùa hè tới họ sẽ cưới nhau. Michael là ông mai của Ben và Wendỵ Anh hỏi Wendy:
- Má tôi trông đẹp chứ, phải không?
Wendy gật đầu và mỉm cười. Trông anh ta lần đầu tiên có vẻ sung sướng. Wendy không tưởng tượng nổi có lúc nào Michael được hạnh phúc. Tuy nhiên chuyện đó nay không làm nàng thắc mắc gì nữa. Nàng đã có Ben.
Michael cười bảo:
- Và cô thì mùa hè tới cũng sẽ đẹp ra phết nhé. Tôi thì thấy các cô dâu đẹp là tôi vui rồi.
Vừa lúc đó Ben bưng một lúc ba ly sâm banh bước lại và nói:
- Sao, tán vị hôn thê của tôi hả ông mai? Đây, hai ly sâm banh này cho hai bạn. Và Mike này, mình thấy thương bà má cậu quá.
- Trễ rồi!
Cả ba cùng cười lớn. Nhạc lại nổi lên, Michael bảo:
- Có lẽ mình phải ra sàn. Con trai trưởng phải mở đầu buổi khiêu vũ hôm naỵ
Ben cười và đẩy Michael ra để anh ta đi làm nhiệm vụ ấy. Wendy nói với Ben:
- Hôm nay anh ta có vẻ hạnh phúc đấy nhỉ?
- Đây là lần đầu tiên anh cũng thấy vậy. Và em hôm nay cũng thế.
- Em thì lúc nào mà chẳng vậy. à anh, anh có theo dõi cái cô chụp ảnh ở San Francisco không? Em định hỏi anh mấy lần mà cứ quên.
Ben lắc đầu:
- Không. Mike bảo để anh ta lo vụ đó..
- Anh ta có thì giờ lo à?
- Không. Nhưng có lẽ anh ta thu xếp để lọ Em cũng biết Mike rồi đó. Tuần tới anh ta qua San Francisco về vụ đó, và cả nghìn thứ khác.
Wendy nghĩ thầm rằng có lẽ không ai biết được Mike đâu. Ngoại trừ Ben. Nhưng đôi khi Ben cũng không hẳn đã biết đúng. Ben đặt ly sâm banh xuống bàn và mời Wendy:
- Nhảy chứ?
- Em thích lắm.
Nhưng hai người vừa nhảy được một lát, Michael trở vào nói:
- Đến lượt tôi chứ?
- Tụi mình mới nhảy thôi. Tưởng cậu nhảy với mẹ cậu chứ.
- Bả đuổi mình, nhảy với ông Georgẹ
Cả ba thay phiên nhau khiêu vũ. Wendy hiểu rõ được tình cảm giữa Michael và Ben. Nàng bảo:
- Nghe hai anh nói chuyện thật là vui. Này chúng mình ra kiếm miếng bánh cưới ăn đi.
Ben và Michael nháy mắt nhau, cùng gật đầu, rồi hai người hai bên nắm tay Wendy kéo đi. Michael nhìn qua Ben nói:
- Này, cậu có để ý bà Wendy này nhảy không? Bà đạp nát đôi giày của tôi này.
- Thì cậu ngó đôi giày của mình xem.
Wendy nổi cáu, giựt tay ra khỏi hai người và nói:
- Vậy chứ hai người có thấy giày của tôi không? Nhảy với hai ông say rượu, thấy mà ghê!
- Say à?
Ben nhìn Wendy có vẻ kinh ngạc. Nhưng Michael đã nhận ba dĩa bánh do người hầu bàn bưng lại. Anh lấy hai dĩa đưa cho Ben và Wendy rồi nói:
- Ối! Đừng nghe bà ấy nói. Bánh đây này, ngon quá đi mất! Ăn đi.
Ba người bưng ba đĩa bánh, đứng dựa cột vừa ăn, vừa nhìn mọi người chung quanh: các bà quả phụ, các cô gái đẹp... cả một khu rừng kim cương, ngọc thạch.
Michael hứng chí nói:
- Lạy Chúa! tưởng tượng sẽ như thế nào nếu mình quơ hết cả đám các cô ấy nhỉ?
Ben nói:
- Làm cái gì! Đáng lẽ ra mình phải quơ cách đây mấy năm kia chứ, lúc ở trường ấy!
Hai người vừa nói vừa cười gật đầu với nhau, trong khi Wendy có vẻ nghi ngờ nói:
- Bây giờ tôi muốn đi trang điểm lại một chút thì cũng không dám rời hai ông, khó tin hai ông quá.
Michael cười, nốc thêm một ly sâm banh nữa và bảo:
- Đừng lo, để tôi ngó chừng ổng cho, Wendỵ
Wendy chưa bao giờ thấy Michael vui như vậy. Nàng nghĩ lại, thấy Ben có lý, Ben thường bảo rằng Michael rất nhân ái. Bây giờ Wendy nhìn thấy hai người trẻ trung, quái quỷ như những ngày còn đi học, nàng thấy thật vui. Nàng nói:
- Hai ông bây giờ chắc mở mắt không nổi mà ngó cái gì nữa chứ đừng nói ngó chừng nhau.
Ben lại bưng hai ly rượu sâm banh nữa, đưa cho Michael một ly và nói:
- Mike, bà này khờ lắm. Mình rất vui là lúc mình nói chuyện tụi mình với nhau, cậu không nổi điên.
- Sao điên được? Bà ấy là của cậu. Vả lại mình bận túi bụi, đâu thích ba cái vụ đó nữa.
- Rồi một ngày nào đó cậu cũng phải hết bận bịu đi chứ.
- Có thể. Còn bây giờ thì hai người cưới nhau đi. Mình thì mình lo công việc làm ăn.
Nhưng Michael lần này nói mà vẻ mặt anh ta không sa sầm xuống. Anh bưng ly rượu sâm banh, cười bảo Ben:
- Chúc mừng bọn chúng ta đi.