Chiếc máy bay Concorde của hãng Hàng không British Airlines cất cánh từ New York, hạ cánh xuống sân bay Heathrow ở London chậm mất vài phút, đúng lúc gần sáu giờ ngày Thứ sáu Tốt lành.
Stevie Jardine là người đầu tiên bước ra khỏi máy bay, người đầu tiên xuất trình hộ chiếu cho cơ quan Xuất nhập cảnh rồi ra. Vì không gửi hành lý mà chỉ mang theo một chiếc cặp xách tay nên nàng đi thẳng tới sảnh Hải quan. Và vì nàng lại là người đầu tiên nên cũng làm xong thủ tục trước và vội vã đi về phía nhà ga. Tất cả chỉ trong vài phút đồng hồ. Khi ra khỏi nhà ga sân bay, Stevie chăm chú quan sát đám người ra đón.
Stevie nhìn ngay thấy mẹ nàng. Bà Blair đứng cạnh thanh rào chắn đang chờ con gái. Stevie giơ cao tay chào bà. Lát sau hài mẹ con đã ôm hôn nhau.
Khi buông nhau ra, Stevie lo lắng nhìn mẹ nàng, cặp mắt nàng chứa đầy nỗi sợ hãi và những câu hỏi.
Bà Blair nói, “Cháu Chloe còn sống. Cả hai đứa đều còn sống.”
Stevie thở phào nhẹ nhõm. ”Ơn Chúa. Con không phải kể hẳn mẹ cũng biết rằng chuyến bay vừa rồi đúng là một cuộc tra tấn. Con kiệt sức vì lo lắng.”
“Mẹ biết chứ, " bà Blair nói khẽ. ”Dượng đâu, mẹ?"
“Đang đợi hai mẹ con mình dưới chân chiếc máy bay tư. Con hẳn biết, mỗi khi dượng xuất hiện trước công chúng, dượng dễ bị mọi người xúm lại xem mặt. Vì vậy mẹ nghĩ nên để dượng chờ ở chỗ máy bay tư. Nhưng thôi, chúng ta rảo bước lên, Stevỉe. Máy bay đã đậu trên đường băng chỉ chờ chúng ta là cất cánh bay lên vùng Yorkshire. Trò chuyện ta để đến lúc đó.”
Mười lăm phút sau, ông Derek đã giơ tay chào vợ và con riêng của bà, và họ bước lên cầu thang máy bay. Sau khi hôn Stevie và bảo nàng đừng lo lắng, ông trỏ ghế cho hai mẹ con. Họ thắt dây an toàn và khi chiếc máy bay Gulfstream IV đã chiếm lĩnh độ cao, cô tiếp viên hàng không bưng đến hai cốc trà chanh nóng mời Stevie và bà Blair, một ly rượu Scotch bỏ đá cho ông Derek.
“Cụ thể cháu Chloe thế nào ạ?" Khi chỉ còn lại ba người, Stevie lo lắng hỏi, hết nhìn bà Blair lại nhìn ông Derek. “Con phát điên lên vì lo.”
Ông Derek đáp rất điềm tĩnh, “Cháu Chloe bị hôn mê, Stevie, ngay từ lúc bị trúng đạn. Đầu đạn chui vào não, con biết không?"
“Ô, không! ôi, lạy Chúa tôi!" Stevie òa khóc nức nở, bưng miệng để khỏi thét lên đau đớn. “Vậy họ sắp làm gì bây giờ?"
“Họ đã tiến hành những biện pháp sơ cứu đầu tiên," ông Derek đáp, đặt bàn tay lên cánh tay Stevie để trấn an. ”Trưa nay người ta đã tiến hành phẫu thuật não cho cháu Chloe, để lấy đầu đạn ra. Và...”
“Họ lấy ra được rồi ạ?" Stevie ngắt lời ông. Nàng tưởng như toàn thân nàng rã rời.
”Rồi. Cuộc phẫu thuật kéo dài gần ba tiếng đồng hồ. Đứng mổ chính là một trong những người mổ thần kinh giỏi nhất nước Anh, và cũng là nhất thế giới, giáo sư Valentin Longdon. Mổ tại phòng mổ đặc biệt và do đội phẫu thuật tích cực thực hiện. Tamara cũng vậy. Chị ấy bị trúng vào ngực không phải chỉ một phát đạn. Họ đã lấy ra được các đầu đạn nhưng chị ấy vẫn còn bất tỉnh. Và rất yếu, do mất quá nhiều máu.”
Stevie thấy cổ họng khô khốc, nàng cố nuốt khan, và tiếng nàng nhỏ như tiếng nói thầm khi nàng hỏi. “Liệu hai đứa có thoát không? Liệu chúng có sống được không ạ?"
“Chúng ta cần hy vọng, cháu yêu ạ, và chúng ta sẽ cầu nguyện để chúng qua khỏi.”
Bà Blair nắm bàn tay con gái, bóp mạnh. ”Chúng sẽ qua được thôi, mẹ biết mà. Con hãy tin tưởng.”
Stevie không nói được trong vài phút, chỉ gật đầu. Rồi nàng thì thầm, nghĩa là họ không đưa hai đứa đến bệnh viện quận ở thị trấn Harrogate?". Nàng bặm môi lại. “Bệnh viện ấy gần hơn, nhưng Leeds mới thật sự là trung tâm y tế lớn...”
Ông Derek gật đầu. ”Đúng thế. Thật ra họ đã đưa hai đứa đến bệnh viện ở Harrogate, nhưng các bác sĩ ở đấy yêu cầu chuyển hai đứa lên Leeds, tại đó mới có đơn vị phẫu thuật não giỏi. Họ muốn hai đứa được điều trị cách nào tốt nhất. Theo Gideon kể lại với dượng thì họ quyết định chuyển cả Tamara lên bệnh viện ở Leeds nữa, vì những vết thương của chị ấy quá nặng. Họ chuyển bằng trục thăng từ thị trấn Harrogate đến thành phố Leeds, rồi đưa tới phòng mổ lúc hai giờ trưa nay. Họ làm nhanh hết sức đấy.”
“Cháu biết bệnh viện Leeds là bệnh viện rất giỏi.” Stevie công nhận.
”Và cháu đừng quên đấy là bệnh viện kiêm Đại học Y tốt nhất châu âu cũng như cả thế giới. Cho nên cháu hãy yên tâm về khâu điều trị và chăm sóc, cháu yêu. Họ sẽ làm hết sức và ở đó có đủ mọi trang bị tối tân nhất.”
”Vâng, thưa dượng, cháu sẽ cố yên tâm, nhưng khó quá. Cháu không thể không lo lắng...” Stevie ngừng lại, do nước mắt làm nghẹn cổ họng. Nàng lục túi lấy khăn tay, chùi mũi, rồi lau nước mắt đang che mắt nàng.
Ba người im lặng một lát.
Cuối cùng, khẽ ho vài lần để thông cổ họng, Stevỉe nói tiếp. “Còn cha mẹ Tamara thì sao ạ? Có ai tìm cách bắt liên lạc với họ chưa? Cháu nghe nói hai ông bà đã lên một chuyến tầu biển đi du lịch Viễn Đông và Trung Hoa, hình như thế.”
“Đúng đấy.” Bà Blair nói. ”Gideon và ông già Bruce đã đánh fax đến con tầu ấy. May mà Nigel nhớ lại ông cha vợ nó có nói sẽ đến Hồng Kông vào đúng ngày Thứ sáu Tốt lành và nghỉ ở đó cho hết kỳ nghỉ lễ Phục Sinh.”
“Cha chồng cháu chịu đựng tai họa này thế nào ạ?" Stevie nhìn ông Derek hỏi.
”Không đến nỗi lắm. Tất nhiên ông cụ bị choáng váng và muốn bay với chúng ta hôm nay, nhưng dượng bảo ông cụ rằng để mai ông cụ hãy lên thì hơn. Dượng đã đặt một phòng cho ông cụ ở khách sạn Queen rồi. Và chúng ta cũng sẽ nghỉ ở khách sạn ấy.”
Bà Blair nói, "Gideon đã bay sang Paris tìm Miles tại khách sạn trên Quảng trường Athénée. Nghe tin, Miles lập tức đi ngay và lúc này có lẽ cả hai đứa đã có mặt ở bệnh viện Leeds rồi.”
“Nigel hẳn đau đớn lắm lắm.” Stevie lắc đầu kêu lên. “Nó vô cùng yêu vợ, gần như sùng bái vợ. Gặp chuyện này hẳn nó không còn suy nghĩ gì được nữa... à mà hai đứa nhỏ hiện ở đâu, thưa mẹ?" Stevie lo lắng quay sang bà Blair.
Lenore đưa chúng về trang ấp Lynderhill nhà cô ấy ngay sáng nay, khi mấy cha con Nigel đi chơi và đi mua sắm về. Hai đứa nhỏ ở đó cùng với cô bảo mẫu Agnes. Hình như trưa nay cô Agnes có ghé về trang ấp Aysgarth End để lấy một số thứ cho chúng và cho cả cô ấy nữa. Hai đứa trẻ sẽ phải ở trang ấp Lyndenhill chưa biết đến bao giờ. Nghĩa là tới khi tất cả chúng ta về London.”
“Đấy là giải pháp tốt nhất cho hai đứa nhỏ.” Stevie tán thành.
Ông Derek nói "Dượng có nói chuyện với Lenore lúc năm giờ, khi mẹ cháu và dượng ra đến sân bay. Chính Lenore đã kể hết với dượng về cuộc phẫu thuật Chloe và về Tamara. Gideon có đề nghị cô ấy túc trực bên cạnh máy điện thoại ở Lyndenhill để làm chân liên lạc giữa các bộ phận và giữa mọi người. Ai cần hỏi gì, muốn biết gì thì cứ gọi về trang ấp Lyndenhill cho Lenore.
Stevie gật đầu. Nàng khẽ xoay người trên ghế, vắt chéo chân rồi lại thả ra, và bồn chồn không yên. Một lúc sau, Stevie nói khẽ với ông Derek, "Cháu đoán không ai biết rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao mà lại dẫn đến việc bắn ấy. Hoặc ai bắn?"
Vì hai đứa con gái đều chưa tỉnh nên chúng chưa thể kể gì với Nigel và Gideon hoặc cảnh sát. Nhưng chúng ta biết được một điều, kẻ bắn hai đứa chính là chồng cũ của Tamara. Nó đã được nhận diện.”
“Ôi, lạy Chúa, không! Mà sao lại thế được? Tại sao anh ta lại làm chuyện gớm ghiếc, tàn bạo đến thế? Cháu biết đã nhiều năm nay Tamara không biết tin tức gì về anh ta. Anh ta đã bỏ đi tìm công ăn việc làm, sang tận bên Nhật... Hình như thế.”
“Đúng đấy, Nigel cũng kể với Gideon như vậy, và đó là sự thật. Hai vợ chồng Nigel không hề nhận được tin tức gì của anh ta trong nhiều năm nay.” ông Derek thở dài. Có vẻ anh ta quẫn trí phát điên. Chúng ta sẽ không thể nào biết được cụ thể tại sao.”
Stevie cúi đầu rồi ngả lưng ra phía sau, nhắm mắt lại. Chloe và Tamara có thể không qua khỏi. Tuy mẹ nàng và ông Derek cố gắng động viên đến mấy thì cũng rất khó khăn. Ông Derek rất giỏi thuyết phục, có gì lạ, ông là một nghệ sĩ biểu diễn tầm cỡ. Nhưng mẹ nàng thì không ai thuyết phục nổi. Mọi người có nói gì đi nữa bà cũng không tin. Điều này Stevie biết rõ.
Cô tiếp viên hàn không đến, cho biết máy bay sắp hạ cánh xuống sân bay Leeds-Bradford ở thành phố Yeadon. Stevie mở mắt nhìn đồng hồ đeo tay. Bảy giờ hai mươi phút.
*
Miles chờ họ trong phòng khách của bệnh viện Leeds, khi họ đến đấy lúc tám giờ. Thấy Stevie cùng bà Blair và ông Derek đi vào phòng khách tư nhỏ của bệnh viện, Miles bật đứng dậy, chạy ra đón mẹ. ”Chào mẹ!" cậu nói, đưa hai tay ôm lấy Stevie như để che chở. Nàng để yên một lát trong vòng tay con, cảm thấy được an ủi và yên tâm thấy có mặt con trai.
Nhìn thẳng vào mắt con, Stevie hỏi, “Con nói thật đi, liệu Chloe có sống được không?"
“Con tin là sống được. Theo con hiểu thì cuộc phẫu thuật để lấy đầu đạn ra đã thành công tốt đẹp. Nhưng tốt nhất là mẹ nói chuyện với bác sĩ. Ông ấy vừa kiểm tra tình trạng sức khoẻ của Chloe xong, đang đợi mẹ trong phòng giấy của ông ấy.”
”Vậy ta đến đó ngay.”
“Đúng thế, mẹ ạ.” Quay sang bà ngoại và ông Derek, cậu ôm hôn hai người rồi mới mở cửa, dẫn họ ra khỏi phòng khách nhỏ.
Trong khi Miles giục họ đi theo hành lang, Stevie quàng cánh tay vào cánh tay con, hỏi, "Còn Tamara thế nào? Nó cũng yên ổn chứ?"
“Họ hy vọng là như vậy. Chị ấy cũng được chăm sóc tích cực. Chị ấy hiện nằm bên khoa khác và anh Nigel cũng ngồi ở phòng khách nhỏ bên cạnh phòng bệnh của chị ấy. Cùng với Nigel là Gideon. Mẹ nói chuyện với bác sĩ Longdon và thăm Chloe xong, con đưa mẹ sang gặp anh Nigel. Bác sĩ tiến hành phẫu thuật cho Tamara cũng đang đợi mẹ bên đó.”
Stevie gật đầu. Lát sau Miles đã đưa cả ba người vào phòng giấy của bác sĩ.
”Tôi là Valentin Longdon," bác sĩ nói, đứng dậy, bước ra chào họ. Ông chìa tay. “Thưa bà Jardine, Ngài Derek và Phu nhân Rayner, rất hân hạnh được tiếp các vì.” Bắt tay ba người khách xong, bác sĩ nói thêm, "Tuy nhiên tôi rất tiếc là không được gặp ba vị trong hoàn cảnh khác. Xin mời ngồi.”
Họ ngồi xuống. Stevie nói, “Cảm ơn bác sĩ đã chăm nom con gái tôi, thưa bác sĩ Longdon. Tôi đánh giá rất cao mọi thứ bác sĩ đã làm để cứu tính mạng của nó.”
Bác sĩ cúi đầu, "Tôi muốn giải thích mọi điều để các vị hiểu được tình hình.”
“Vâng, như thế rất tốt, " ông Derek nói khẽ, hơi nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn ông bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng.
“Trước hết tôi xin nói về thương tích. Viên đạn đi xiên chéo vào bên trái trán của tiểu thư Jardine, với góc bốn mươi lăm độ, chui vào bên trong não, ngay phía sau lông mày. Viên đạn xuyên vào làm vỡ một mảnh xương trán rồi nằm trong đó.” Ông dừng lại rồi dướn cặp lông mày nhìn Stevie như để hỏi ý kiến.
Stevie gật đầu, “Vâng, tôi vẫn lắng nghe bác sĩ nói, thưa bác sĩ Longdon.”
Hơi mỉm cười với nàng, bác sĩ Longdon kể tiếp. ”Tôi tiến hành mổ tiểu thư ngay khi tiểu thư được chuyển từ Harrogate đến đây, để giảm đến mức thấp nhất khả năng có thể nhiễm khuẩn. Bên trong não bị nát khá rộng, chảy máu và sưng tấy. Một thương tích não loại khá lớn. Tôi mổ theo đường đi của viên đạn, nghĩa là theo con đường viên đạn chui vào qua lớp xương sọ. Đầu tiên tôi lấy ra mảnh xương vỡ rồi lấy đi những mô bị thương tổn, các mạch máu bị vỡ, cuối cùng vào đến viên đạn. Cuộc phẫu thuật kéo dài ba tiếng đồng hồ, thưa bà Jardine. Nhưng đã đạt kết quả tốt.”
“Cảm ơn bác sĩ đã giảng giải. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu tại sao con gái tôi vẫn còn trong trạng thái hôn mê.”
“Vì vết thương lớn hủy hoại não. Chúng tôi phải chờ cho đến lúc chỗ sưng xẹp xuống. Tình trạng của tiểu thư đã khá hơn so với lúc bị bắn. Trạng thái hôn mê sẽ giảm từ từ, khoảng mười ngày hoặc lâu hơn một chút.”
“Nhưng cháu gái tôi sẽ ra khỏi cơn hôn mê chứ, thưa bác sĩ Longdon? " Ông Derek hỏi xen vào.
Trên mặt người bác sĩ phẫu thuật thoáng hiện lên vẻ ngập ngừng, nhưng rồi ông nói, "Vâng, thưa Ngài Derek. Tôi hy vọng thế. Và như lúc nãy tôi đã nói, tiểu thư sẽ ra khỏi tình trạng hôn mê khá chậm, lúc đầu chỉ hơi tỉnh, sau đó mới lấy lại dần được ý thức.”
“Cháu còn phải được chăm sóc tích cực trong bao lâu nữa, thưa bác sĩ.” Stevie hỏi.
”Trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ nữa ít nhất cũng phải ngần ấy thời gian, thưa bà Jardine. Có thể tiểu thư còn phải nằm ở đây lâu hơn.”
“Có khả năng con gái tôi không ra khỏi được trạng thái hôn mê không, thưa bác sĩ Longdon?"
“Tất nhiên có khả năng đó, bệnh nhân nào cũng vậy thôi. Nhưng tôi không tin tiểu thư lại như thế.”
“Nó sẽ có di chứng về não chứ?" Stevie nhìn thẳng vào mắt ông bác sĩ, và nàng bậm môi, cố tự trấn tĩnh vì vừa để lộ ra nỗi sợ lớn nhất của nàng.
“Điều đó chưa chắc, " ông bác sĩ bình thản nói.
Stevie tiếp tục nhìn chăm chú vào mắt ông bác sĩ, cố tìm xem trong đáy lòng ông ta nghĩ sao. Nàng tự hỏi liệu ông bác sĩ có nói nhẹ đi so với tình trạng thật của Chloe hay không. Nàng mở miệng định hỏi nhưng lại thôi, mà chỉ nói, “Tôi vào thăm cháu được không, thưa bác sĩ Longdon?"
"Ô, tất nhiên là được, thưa bà Jardine. Tôi sẽ đưa các vị sang phòng ICU ngay bây giờ. Xin mời đi theo tôi.”
Bốn người đi theo ông bác sĩ Valentin Longdon, vài giây sau họ vào phòng điều trị tích cực của phân viện Brotherton. Ông bác sĩ nói thầm, "Tốt nhất là vào từng người một.” Mở cửa phòng nơi Chloe nằm, ông đứng tránh sang một bên, nhường chỗ cho Stevie vào đầu tiên. Cổ họng nàng thít lại khi nhìn thấy Chloe, và nàng phải cố hết sức để khỏi trào nước mắt. Khi đứng bên giường bệnh, Stevie cảm thấy như tim mình đứng lại. Nàng nhìn xuống đứa con thân yêu.
Chloe mặt trắng bệch, nằm bất động. Hai mắt nhắm. Đầu băng bó và dây truyền được cắm khắp xung quanh, một cắm vào cánh tay, một ống chui qua mũi. Một bộ phận trang thiết bị che miệng. Trông Chloe bất lực quá, tội nghiệp quá Mắt Stevie sưng lên, nàng lục túi áo lấy khăn tay. Lát sau nàng cố tự trấn tĩnh và quay đầu nhìn ông bác sĩ. Cổ họng nàng nghẹn lại, không thốt lên được một lời. Nàng chỉ biết lắc đầu.
Hiểu tâm trạng của Stevie và lo lắng nhìn nàng, ông bác sĩ điềm tĩnh nói, "Tôi mừng thấy tình trạng tiểu thư từ lúc phẫu thuật đến giờ có khá hơn. Tôi rất lạc quan, hy vọng tiểu thư sẽ bình phục tốt, thưa bà Jardine.”
“Vậy là con gái tôi đã thoát khỏi cơn nguy hiểm, thưa bác sĩ Longdon.”
“Tôi chưa dám khẳng định như thế, nhưng hiện nay tình hình tiểu thư khá tốt. Bà cho phép tôi nói thêm thế này. Đó là những tia máu thẩm lậu giữa các tĩnh mạch, chắc bà biết. Chúng rất dễ làm cho vi khuẩn lọt vào hệ tuần hoàn. Và như bà có thể thấy đấy, tôi đã để quạt chạy cho tiểu thư. Tôi cố làm cách hạ bớt áp lực trong não tiểu thư.”
“Tôi biết bác sĩ đang làm mọi thứ cho con gái tôi và nó được bàn tay chu đáo nhất chăm sóc.”
Stevie lại nhìn Chloe, đứa con gái của trái tim nàng, và cầm vào bàn tay cô. Rồi nàng cúi xuống, hôn lên đó. Đứng dậy, lại một lần nữa quay về phía ông bác sĩ, nàng nói khẽ, “Con tôi không biết mẹ nó đang đứng ở đây, hay nó biết, thưa bác sĩ.”
“Có thể cô ấy biết, thưa bà Jardine. Chúng ta không thể biết chắc điều đó.” Mắt ông lộ vẻ thương xót.
Một lúc sau, Stevie rón rén ra khỏi phòng bệnh. Đến lượt bà Blair vào nhìn cháu ngoại. Khi bà ra, ông Derek vào, nhưng cũng chỉ đứng nhìn cháu vài giây.
Sau đó không lâu, Stevie bước vào phòng khách nhỏ của khu khác, nơi Nigel đang ngồi cùng với Gideon. Ông Derek và bà Blair cùng đi với nàng. Cả hai con trai Stevie bật đứng dậy khi nhìn thấy mẹ, bà ngoại và ông Derek.
Stevie đi thẳng đến chỗ Nigel, dang tay đón anh. Anh chỉ hơi ngập ngừng chút ít, rồi ngước lên nhìn mẹ và bước lên ôm nàng. Stevie quàng hai tay ôm con trai cả, kéo lại sát mình. Lòng yêu mến anh đã đánh át nỗi giận và thất vọng trong mấy tháng gần đây. ”Mẹ đến đây vì con, Nigel. Mẹ sẽ làm mọi thứ để giúp con, con yêu quý ạ.”
Nigel ôm chặt mẹ, và anh không ngờ mọi ngờ vực tan biến mất từ lúc nào. Nigel đột nhiên ôm mặt khóc nức nở. ”Ôi, mẹ! Mẹ ơi, con không biết phải làm gì bây giờ để giúp Tamara. Vợ con nằm đó bất lực hoàn toàn. Con yêu cô ấy vô cùng. Mẹ ạ, cô ấy là toàn bộ cuộc sống của con. Con không muốn cô ấy chết!"
“Mẹ biết chứ! Tất cả chúng ta phải vững vàng lên vì Tamara, và hãy cầu nguyện để nó vượt qua được cơn hiểm nghèo này. Mẹ cũng yêu nó lắm chứ, con thừa biết rồi, Nigel. Con đưa mẹ vào thăm Tamara.”
Rút khăn tay trong túi ra lau nước mắt rồi vuốt tóc ra phía sau, Nigel sửa lại tư thế cho chững chạc. Sau khi chào ông Derek và bà ngoại, anh khoác tay Stevie, dẫn đến phòng bệnh của Tamara. Hai mẹ con đi qua dãy phòng phẫu thuật rồi sang phòng điều trị tích cực. Tại đây, một y tá đưa hai người đến ICU rồi trỏ cho Stevie và Nigel phòng của Tamara. Nigel đứng ngoài đợi cùng với bà ngoại và ông Derek.
Tim Stevie như ngừng đập khi nàng nhìn thấy con dâu nằm bất tỉnh trên giường bệnh viện, trên người cắm các thứ dụng cụ y tế. Tamara năm bất động. Stevie không thể không nghĩ rằng Tamara trông còn thảm hại hơn cả Chloe. Nàng bỗng bị xúc động rất mạnh khi nghĩ rằng Tamara đang trên ngưỡng cửa của cái chết. Và Stevie đột nhiên rùng mình. Trong đáy lòng, nàng cho rằng chỉ một phép lạ nào đó mới có thể cứu sống được con dâu nàng. Bây giờ nàng mới thật hiểu tại sao Nigel lại hoang mang và tuyệt vọng đến thế.
Stevie quay sang Nigel, nắm cánh tay con trai cả, kéo ra khỏi phòng bệnh. Sau đó bà Blair, rồi ông Derek lần lượt vào phòng của Tamara.
Gideon bước nhanh đến bên mẹ, nói, “Mẹ có làm sao không?" Rồi cậu khoác tay và hôn lên má mẹ.
“Mẹ không sao đâu, Gideon. Mẹ mừng thấy con và Miles đều túc trực ở đây nâng đỡ tinh thần cho anh Nigel và mẹ. Còn Lenore đâu? Cô ấy vẫn ở lại trang ấp Lyndenhill à?"
“Lúc này cô ấy đang lái xe đến Leeds. Hai cháu Natalie và Arnaud vừa ăn tốt xong, cô bảo mẫu Agnes chuẩn bị cho các cháu đi ngủ. Con vừa nói chuyện điện thoại với Lenore cách đây vài phút. Mẹ đừng lo cho các cháu. Chúng yên ổn lắm.”
Nigel nói giọng thiểu não, "Tamara không sống được đâu, phải không mẹ? Nhìn mặt mẹ lúc ở trong phòng bệnh của cô ấy con đã thấy rõ là như thế.”
"Không, Nigel. Con lầm đấy. Mẹ không tin là như thế chút nào. Mẹ chỉ lo lắng cho nó thôi. Con đã lầm vẻ lo lắng với vẻ tuyệt vọng. Vả lại chúng ta cần phải lạc quan, Nigel. Tamara là một phụ nữ có nghị lực, nó sẽ vượt qua được và sẽ sống. Mẹ biết chắc là như thế. Bây giờ con dẫn mẹ đến gặp ông bác sĩ đã phẫu thuật cho Tamara.”
“Vâng ạ.”
Gideon nói, "Con đứng đây đợi bà ngoại và ông Derek.”
Nigel và Stevie đi nhanh dọc theo hành lang, về phía văn phòng của bác sĩ phẫu thuật, nhưng vừa đến chỗ rẽ thì gặp ngay ông.
“Ông Jardine, " ông bác sĩ reo lên. ”Tôi vừa ghé vào thăm bà vợ ông, kiểm tra xem thử thế nào rồi.”
“Xin giới thiệu, đây là mẹ tôi, Stevie Jardine.” Nigel nói. “Còn đây là bác sĩ William Tilden, người đã phẫu thuật cho Tamara.”
Hai người bắt tay nhau xong, Stevie nói, "Cảm ơn bác sĩ về tất cả những gì ông đã làm cho con dâu tôi, thưa ông Tilden. Theo tôi biết thì vết thương của con dâu tôi rất nặng.”
Bác sĩ gật đầu. ”Vâng, rất nặng, thưa bà Jardine. Bệnh nhân bị hai viên đạn bắn vào ngực và bụng. Rất không may là bị chảy máu trong, khiến người bệnh mất quá nhiều máu. Tất nhiên chúng tôi đã cho truyền và bây giờ chúng tôi đang chờ xem tình trạng của bệnh nhân có khá lên chút nào không.
“Vợ tôi sẽ chết chứ?" Nigel hỏi bằng giọng như lạc đi.”Hiện chúng tôi chưa thể biết, thưa ông Jardine. Riêng tôi thì cho rằng bà nhà có thể thoát qua được tình trạng hiểm nghèo này. Bản chất bà là người khỏe mạnh, và còn rất trẻ.”
“Nhưng lại rơi vào tình trạng quá trầm trọng, đúng thế không, thưa bác sĩ?" Nigel nói
“Có thế, " bác sĩ phẫu thuật dịu dàng đáp.