Hướng Đông Nam có một tiểu trấn, không biết do ai đã đặt tên từ hồi nào, đó là Long Hổ trấn.Long Hổ trấn rất sung thịnh, nhiệt náo.Trong trấn có đủ những cửa hàng mua bán, những khách sạn, tửu quán, những phạn điếm, trà trang... Nghĩa là không thiếu một ngành thương mãi nào, luôn đông đúc, thị tứ...Chánh ngọ, nắng chang chang.Đông Môn Trường Thanh vẫn đều đặn tiến bước, dưới bầu trời nóng bức. Và lão đến địa phận Long Hổ trấn.Đúng hơn, lão đang đặt chân đến Tây khẩu, một trong bốn ngõ chánh dẫn vào trấn nội.Tại Tây khẩu này có mấy hàng cổ thụ, cành lá xum xuê, dọc theo hai bên con đường lớn - độc đạo đổ vào trấn. Tức là, trước khi muốn vào trong trấn, từ phía Tây, phải đi ngang qua quãng lộ rợp bóng mát này.Đang hồi nắng gắt mà gặp cây cao bóng mát thì khách bộ hành nào chẳng thích. Gì thì gì, ai cũng muốn dừng chân, ngồi nghỉ dưới tán rợp mát của mấy hàng cổ thụ, dựa lưng vào gốc cây, phanh ngực áo để hưởng thụ sự thoải mái, dễ chịu của bóng cây, của gió lành!Đông Môn Trường Thanh cũng vậy, ghé tạt vào tàng cây ngay.Lão lau trán đẫm mồ hôi, thở phào khoan khoái, vừa lấy vành khăn trên đầu xuống, vừa rảo mắt tìm một chỗ ngồi nghỉ cho ưng ý.Bỗng lão thấy một vật gì hơi lạ.Lão nhìn kỹ thì hóa ra là một cây Lang nha bổng khá to, luyện chế bằng thuần ngân.Kiểu dáng cây Lang bổng này cũng khác thường: thay vì ở đầu ngọn cây phải có bốn móng nhọn, thì ở đây chỉ đúc thành một cái móng duy nhất, vừa to vừa dài, cong cong như lưỡi liềm.Cây thuần ngân Lang nha bổng được cắm dựng đứng giữa mặt lộ, ngập sâu đến quá nửa cái móng bạc ấy.Đông Môn Trường Thanh từng bôn tẩu giang hồ đã lâu, cố nhiên đã biết qua nhiều việc, từng trải lắm chuyện. Cho nên thoạt trông qua sự thể như thế, lão hiểu ngay một luật lệ giang hồ...Lão cau mày ngó cây Lang nha bổng rồi đảo mắt quét khắp chung quanh một lượt.Đoạn lão cất tiếng sang sảng:- Chẳng hay vị bằng hữu nào đang canh giữ ngọn Lang nha bổng ngăn đường ấy?- Ta đây!...Lồng theo hai tiếng đáp sắc lạnh, một bóng người từ trên một nhánh đại thụ rậm rạp liền bay vù xuống, như một cánh chim khổng lồ.Là một trung niên đại hán mặc áo tía.Tử y nhân lộ vẻ lạnh lùng, âm hiểm từ đầu chí gót, khiến ai nhìn qua cũng phải đem lòng úy kỵ ngay.Hắn xạ mục quang tợ lãnh điện ngó Đông Môn Trường Thanh hỏi:- Các hạ muốn gì?Đông Môn Trường Thanh đáp:- Lão phu muốn vào trong trấn nhưng vừa đến đây thì thấy ngọn Lang nha bổng đã ngăn lối đi rồi. Là người giang hồ, không thể không hiểu luật giang hồ nên lão phu cần lên tiếng ngay để được rõ nguyên cớ.Tử y nhân lại hỏi:- Nhà các hạ ở trong Long Hổ trấn?Đông Môn Trường Thanh khẽ lắc đầu:- Không phải, lão phu đến Long Hổ trấn có việc cần.Tử y nhân lạnh lùng xua tay:- Không được vào! Các hạ đã hiểu luật giang hồ tốt hơn là nên trở lui ngay đi! Hai hôm nữa mới được vào trấn!Đông Môn Trường Thanh bỗng hỏi:- Nếu lão phu nhìn không lầm thì tôn giá hẳn là người của Hoành Sơn thế gia?Tử y nhân đáp:- Không sai! Nhãn lực của các hạ khá đấy!Đông Môn Trường Thanh lại hỏi:- Hoành Sơn thế gia có việc chi tại Long Hổ trấn mà dựng Lang nha bổng ngăn đường, không cho đồng đạo giang hồ tiến nhập trấn nội vậy?Tử y nhân đáp:- Hoành Sơn thế gia có việc riêng, cần mượn Long Hổ trấn mấy hôm nên yêu cầu đồng đạo giang hồ nể mặt mà tránh xa đi.Đông Môn Trường Thanh nói:- Như vậy là đúng luật giang hồ, chẳng có chi phải nói. Duy ngặt một điều là lão phu có đại sự khẩn cấp, không thể không vào Long Hổ trấn được, biết tính sao đây?Tử y nhân lạnh lùng:- Cũng chẳng khó! Nếu các hạ hạ đựơc tại hạ thì tiến lên và tự biến thành cừu địch của Hoành Sơn thế gia...Đông Môn Trường Thanh ngắt lời:- Lão phu đã bôn tẩu giang hồ mấy mươi năm, lẽ nào không hiểu điều ấy. Nhưng giữa lão phu với Hoành Sơn thế gia chủ nhân vốn từng gặp gỡ mấy lần, là chỗ chẳng lạ gì nhau, nên nay lão phu không muốn vì chuyện này mà tổn thương hòa khí. Xin mạn phép hỏi thăm tôn giá, chẳng hay vị nào đang thống lãnh Hoành Sơn thế gia đứng chủ sự ở đây?Tử y nhân đáp gọn:- Bản gia Thiếu chủ!Đông Môn Trường Thanh gật gù:- Thì ra là Lỗ thiếu chủ đang có mặt tại đây. Thế là tốt lắm! Phiền tôn giá nhín chút công lao, thông báo hộ với Lỗ thiếu chủ một tiếng rằng có Đông Môn Trường Thanh hữu sự trọng yếu cần vào trong Long Hổ trấn, vì việc vấp bách không thể chậm lại được, xin Lỗ thiếu chủ mở đường cho lão phu tiếp nhập.Tử y nhân chiếu rực mục quang, gặng hỏi:- Các hạ là Đông Môn Trường Thanh ư?Đông Môn Trường Thanh đáp:- Vâng, chính là lão phu.Tử y nhân soi mói, nhìn kỹ lão lần nữa, chợt ôm quyền dịu giọng:- Thì ra là công môn đại quan tróc phạm tra án khét tiếng giang hồ! Tại hạ không biết nên không khỏi có điều thất kính! Xin vui lòng đợi một lát.Hắn lấy ra một chiếc còi nhỏ, đặt lên miệng thổi một hồi dài, âm thanh lanh lảnh, quái dị.Chớp mắt, bỗng từ trong Long Hổ trấn vun vút lướt ra một Tử y nhân hình dáng cao lớn, lưng cài trường kiếm. Hắn đến gần, liền được Tử y nhân tại chỗ báo ngay:- Vào bẩm lên Thiếu chủ hay, có Đông Môn Trường Thanh lão bá, cần kíp vào Long Hổ trấn nên ngỏ lời yêu cầu Thiếu chủ mở đường. Vậy, xin Thiếu chủ cho chỉ thị nên hay không nên khai lộ?Tử y nhân cao lớn chẳng nói chẳng rằng, lập tức quay lưng phi thân trở ngược vào trấn.Hắn đến thẳng tòa đại viện tọa lạc giữa trấn.Ngoài cổng viện lố nhố năm bảy Tử y nhân khác, đều đeo trường kiếm.Hắn không dừng chân, chỉ hô đúng mấy tiếng khẩu hiệu riêng và tiến nhanh vào bên trong đại viện.Tòa đại viện chẳng những có bề ngoài to lớn, đồ sộ mà lối kiến trúc bên trong cũng tinh vi, nhiều phòng ốc, ngõ ngách.Tử y nhân vạm vỡ bước vào cử đại sảnh, lại thông báo khẩu hiệu với hai Tử y đại hán mang trường kiếm đang canh giữ tại đây rồi mới tiến tới trước một bức bình phong thật rộng cẩn ngọc thạch tuyệt xảo.Hắn cung kính ứng tiếng:- Bẩm Tổng quản, thuộc hạ có điều trình báo!Bỗng nghe từ phía sau bình phong vọng ra giọng khàn khàn, quát hỏi:- Kẻ nào?Tử y nhân vạm vỡ lại cung kính:- Thuộc hạ có việc bẩm báo!Giọng khàn khàn lại vọng ra:- Vào đây!Tử y nhân vạm vỡ khom lưng cuối đầu, rón rén tiến vào phía sau bức bình phong.Sau bình phong lại là một Tử y nhân nữa.Người này cao gầy, mặt lạnh như tiền, mắt gà, mũi chim ưng, hỏi:- Chuyện gì?Tử y nhân cúi mình đáp:- Bẩm Tổng quản, ngoài Tây khẩu trấn có một người đến, tự xưng là Đông Môn Trường Thanh, yêu cầu được vào trấn có việc trọng yếu.Tử y nhân cao gầy, mũi chim ưng buột miệng kêu khẽ mấy tiếng ngạc nhiên:- Đông Môn Trường Thanh!Tử y nhân vạm vỡ liền ứng đáp:- Bẩm đúng!Tử y nhân cao gầy, mũi chim ưng hỏi:- Có nghe nói là việc trọng yếu gì không?Tử y nhân vạm vỡ đáp:- Bẩm không!Tử y nhân cao gầy, mũi chim ưng chớp ngời mục quang, nhìn gã thuộc hạ, bảo:- Ngươi ở đây đợi ta!Rồi y khoa chân bước sang dãy tường phía tả đẩy một cánh cửa, tiến vào gian phòng bên cạnh.Gian phòng này thật rộng, trang trí nguy nga, tráng lệ.Giữa phòng là một bộ bàn ghế bằng danh mộc, kiểu cổ. Hai nhân vật đang ngồi tại đây theo cung cách chủ nhà đang tiếp khách.Chủ vị là một lão già gầy đét, mặc cẩm bào.Khách vị là một thanh niên vận áo tía. Thanh niên khá khôi ngô nhưng sắc diện đầy tà ác, hiểm độc.Đằng sau ghế thanh niên đang ngồi có hai lão già tử y đứng: một lão mặt đỏ, mắt to, mày dài; và một lão mắt hí, mày rậm thân hình lùn tịt.Thanh niên tử y đang cùng cẩm bào lão nhân bàn chuyện thật khẽ tiếng.Tử y nhân gầy cao, mũi chim ưng tiến vào liền khom lưng trước thanh niên tử y, cung kính nói:- Bẩm thiếu chủ, ngoài Tây khẩu trấn có người xưng là Đông Môn Trường Thanh, yêu cầu Thiếu chủ cho khai lộ để y vào trấn có đại sự cần kíp. Thuộc hạ xin thỉnh chỉ thị Thiếu chủ.Thanh niên tử y đảo mắt sang, thốt:- Đông Môn Trường Thanh?Tử y nhân gầy cao, mũi chim ưng đáp:- Vâng, Đông Môn Trường Thanh!Thanh niên tử y cau mày lẩm bẩm:- Lão đến Long Hổ trấn lúc này làm gì thế nhỉ?Đoạn y quay sang hỏi:- Có nghe lão nói là việc gì không?Tử y nhân gầy cao, mũi chim ưng đáp:- Bẩm không.Lão già áo tía mặt đỏ đứng đằng sau lưng thanh niên tử y bỗng “hừ” một tiếng lạnh tợ băng, nói:- Lão ưng khuyển vốn là tay khét tiếng âm hiểm, trá nguỵ. Ngay lúc này mà lão đến Long Hổ trấn, nhất định không có hảo ý. Để thuộc hạ ra tống cổ lão đi cho rảnh!Thanh niên tử y xua tay ngăn lại:- Cá nhân Đông Môn Trường Thanh thì chẳng có gì đáng kể, nhưng vì lão là một đại quan chốn công môn, lúc này chúng ta chưa tiện va chạm đến lão...Y lại đưa mắt sang Tử y nhân cao gầy mũi chim ưng, ra lệnh:- Hãy ra hỏi rõ xem lão nhập trấn để làm gì. Nếu xét thấy chẳng hại gì đến công việc của chúng ta thì cứ cho lão vào rồi phái người ngấm ngầm theo dõi lão thật sát.Tử y nhân cao gầy, mũi chim ưng cong thân hành lễ rồi xoay người đi ra.Cẩm bào lão nhân gày đét bỗng nhiên khai khẩu:- Có một tin tức mà hình như cho đến hiện tại Thiếu chủ vẫn chưa hay biết!Thanh niên tử y quay lại, hỏi:- Tin tức thế nào?Cẩm bào lão nhân gầy đét hỏi lại:- Thiếu chủ từng nghe nói về Hoàng Kim thành chưa?Thanh niên tử y gật đầu:- Có nghe. Nhưng... có gì mới lạ chăng?Cẩm bào lão nhân gầy đét thấp giọng:- Trong giang hồ truyền ngôn rằng chiếc chìa khóa và địa đồ Hoàng Kim thành hiện đang lọt vào tay gã học trò duy nhất của Đông Môn Trường Thanh lão ưng khuyển.Thanh niên tử y tròn xoe mắt:- Có chuyện đó ư? Sao Kim lão không sớm cho hay?Cẩm bào lão nhân gầy đét mỉm cười:- Lúc này cho hay cũng không muộn. Nhất là đúng cơ hội Đông Môn Trường Thanh tiến vào Long Hổ trấn thì càng tốt!Trên gương mặt hiểm ác của thanh niên tử y thoáng hiện một nụ cười tà độc, nói:- Đúng vậy!... Thiên đường hữu lộ mà hắn chẳng chịu đi, địa ngục vô môn mà lão sấn vào! Xem chừng trời xui khiến kho tàng Hoàng Kim thành sẽ thuộc về Hoành Sơn thế gia chúng ta!Cẩm bào lão nhân gầy đét hỉ hả:- Vâng, đúng vậy! Đúng vậy! Đúng là hồng phúc cho Hoành Sơn thế gia!Thanh niên tử y cười ha hả nói:- Kim lão có công chỉ điểm. Một mai mà Hoành Sơn thế gia thu thập được kho tàng ấy nhất định sẽ có một phần cho Kim lão!Cẩm bào lão nhân gầy đét cơ hồ sắp được của báu vào tay, liền đứng lên, khom lưng xá dài, cất giọng cung kính:- Đa tạ ân điển của Thiếu chu! Đa tạ ân điển của Thiếu chủ!