Quả đất cứ xoay đi không nghĩ, ba năm vô tình lặng lẽ trôi quạ Hôm nay là ngày bận rộn nhất của đời Dung. Buổi sáng vừa thức dậy, Vân đã đến với những tiếng cười ròn rã, nhìn vẻ thẹn thùng và hồi hộp của Dung, Vân nắm lấy vai bạn bảo: - Làm gì mà đứng lặng như trời trồng vậy cô dâủ Đi làm tóc với tao đi chứ, làm phù dâu cho mày thật khổ, tao muốn cắt ngắn tóc mày lại không chịu, thôi thì đành chìu mày một lần vậỵ Vân lại thúc giục Dung: - Thôi đi đến Hải Luân làm tóc đi, chỗ này làm đẹp lắm đó nhé. Dung cùng Vân đến tiệm, Vân như vị tướng chỉ huy, chạy tới chạy lui, kêu thợ cuốn tóc như thế này, làm thế kia... mãi cho đến khi máy hấp đã đặt lên đầu Dung, Vân mới yên tâm ngồi xuống, nàng nghiêm giọng hỏi Dung: - Dung, tao hỏi thiệt mày nhé, mày lấy ông Lý Lập Duy có phải vì yêu anh ta hay không? - Tại sao mày lại hỏi như thế? Anh Duy ở Đài Loan này không thân nhân, quyến thuộc, lại nghèo, tao lấy anh ta không phải vì yêu thì vì cái giống gì bây giờ? - Tao không có ý nói như vậy, tao chỉ muốn hỏi mày thật sự hết yêu Nam rồi phải không? Dung nhăn mặt, từ sớm đến giờ nàng đã tránh không muốn nghĩ đến Nam nữa, thế mà bây giờ Vân lại khơi dậy vết thương kia, Dung thở dài: - Cuộc tình của tao với Nam chỉ có An là tận tường, đã ba năm qua tao cũng không quên được chàng. Bây giờ lấy chồng rồi, thì làm sao còn dám nghĩ đến Nam nữả Thôi thì đành mắc nợ Nam vậy, với Nam chúng tao chỉ có tình mà vô duyên, nhưng với anh Duy thì chắc duyên đã định rồị - Nhưng có tình không chớ? - Cũng có chớ sao lại không, tao kính phục anh Duy cũng như tao yêu ảnh. Vân nghiêm giọng nói với Dung: - Dung à, tao muốn nói với mày, khi đã trở thành vợ Duy, mày phải trao cả tình yêu mày cho chồng, đừng nghĩ đến Nam nữa, hãy coi như chuyện đã qua, nhất là đừng để hình bóng của Nam chen vào cuộc sống của vợ chồng màỵ Dung cảm kích nhìn Vân, người bạn tốt đã thành thật thương mình, gật đầu nói: - Cám ơn mày, đây là lần cuối cùng tao nói đến tên Nam, từ rày về sau tao sẽ không còn nhắc đến. Làm tóc xong, trở về nhà, khách khứa đã đến đông nghẹt. An và Tân cũng đến tham dự, tất cả nói chuyện rối rít, các thím, mợ, các dì đến đủ cả, bao vây quanh dặn dò, tất cả đều đến trầm trồ khen ngợi Dung, cũng như chúc phước cho nàng. Bà Giang sau ba năm dài tranh đấu cho Dung, nay nhìn thấy Dung tìm được người chồng xứng đôi vừa lứa, tuy nghèo nhưng còn trẻ thì lo gì. Bà thường nghĩ thế, bà cũng cảm thấy hả dạ vô cùng. Dùng xong bữa cơm chiều, Dung bị bắt phải ngồi vào ghế, bảy tám người xúm xít vây quanh mặc áo cưới cho nàng. Vân cũng đã thay áọ Hai người giống đôi bướm trắng, tiếng cười nói rộn rã trong phòng, hoa cưới đầy phòng. Mỹ phẩm, lược, trâm cài đầu, bông tai... để khắp nơi nơị Dung để mặc cho mọi người vẽ mắt, chấm má hồng, thoa môi, nàng có cảm giác như mình là con búp bê lớn. Nhìn vào kiếng hình ảnh rực rỡ nhưng xa lạ, bây giờ đâu còn cô nữ sinh yếu đuối chạy theo mộng tưởng bên bờ hồ sen ngày nàọ Nhớ đến hình ảnh cũ, mắt Dung bỗng mờ lệ, quay sang An, Dung đánh lảng: - Hóa trang như vậy có đậm lắm không? - Không đâu, một lát nữa khi mang khăn lên là vừạ - An nóị Tiếng ồn ào ở cổng, rồi tiếng kèn xe hơi, Dung nghe tiếng xì xào: - Chú rể đến! Dung vội ngồi xuống ghế, Duy xuất hiện tươi cười ngắm lấy cô dâụ Nàng thẹn thùng đưa mắt nhìn Duy, đôi mắt đen nháy của chàng hôm nay rực rỡ, bất giác Dung bỗng liên tưởng đến ngày đầu tiên Duy đến nhà hỏi thăm cha Dung nhưng không gặp. Dung đã nghĩ thầm anh chàng này có đôi mắt đẹp quá, nếu đôi mắt này gắn trên khuôn mặt người con gái, sẽ làm si mê nhiều ngườị Bây giờ chủ đôi mắt kia lại sắp sửa là chồng của Dung. Duy đứng cạnh Dung, vẻ sung sướng hiện ra trên mặt, Vân đến trêu ghẹo: - Chàng rể phải thi lễ với nhạc gia, ba lần với nhạc mẫu, với mỗi người trưởng bối bên vợ cũng ba lần, với cô dâu ba lần, và với bạn bè của cô dâu cũng phải thi lễ ba lần nữa nhé! Thôi bây giờ bắt đầu đi chớ. Mọi người cười vang, Dung nhìn chồng lui cui thi lễ với mọi người cũng phải tức cười, mọi người đứng ngập cả lối đi khiến Dung cũng không biết lối nào ra cửạ Tiếng pháo nổ, tiếng gọi nhau ơi ới của mọi người khiến Dung quên hết mọi chuyện. Trước cửa, đám con nít hàng xóm và các bà bên cạnh chen chúc nhau nhìn vào nhà. Rồi lên xe hoa, đến tiệm chụp ảnh... Tất cả đã trôi qua như một màn kịch. Khi Dung vào đến nơi cử hành hôn lễ, đám bạn học cũ lại xúm xít bao quanh, nàng vẫn không thể không nghe tiếng xì xào bàn tán chuyện của nàng với Nam, nhưng Duy đứng cạnh vẫn thản nhiên, chàng kề môi sát tai nàng hỏi: - Lúc trưa em ăn cơm có no không? Hôn lễ bắt đầu, nhạc trổi lên, Duy nhẹ nhàng dìu Dung đến trước bàn thờ, quan khách lại xì xào phê phán: - Sao cô dâu không cười lên vậỷ Con đường dẫn đến bàn thờ hôm nay sao dài lê thê vậỷ Đến khi vừa ngừng lại, vị xướng lễ bắt đầu đọc to nghi lễ: quay sang trái thi lễ ba lần, trao đổi kỷ vật, nhìn vị trưởng lễ, người chứng, ông maị.. Vị chứng giám hôn lễ là một nhà tai mắt trong giới giáo dục, Dung mập mờ nghe không rõ lời khuyên thương yêu và tha thứ cho nhau của người vợ cũng như của người chồng, sau cùng vị trưởng lễ tuyên bố: bế mạc. Kế tiếp là phần nhập tiệc, Dung ngồi ở bàn chủ tọa, nàng ăn không thấy ngon chút nào cả. Bà Giang nhìn con luôn, với đôi mắt thương xót, khiến nàng cũng cảm thấy một cảm giác ly biệt. Tiếng cười nói ồn ào vang lên, Dung lặng lẽ nhìn Duy bắt gặp chàng đang nhìn mình cười, và dục Dung hãy ăn thêm đi, Dung thẹn thùng cúi xuống, không ngờ Duy lại có thể ăn được trong lúc nàỵ Khi chàng rể và cô dâu chúc rượu nhau, tiếng ồn ào lại được vang lên, Vân cũng bị ép uống la ơi ớị Tất cả rồi cũng trôi qua, tiệc đã tàn. Nhưng Dung biết chắc mình không thoát khỏi sự nghịch ngợm của bạn bè trong việc phá phòng hoa chúc. Thật vậy, các bạn đã tụ tập quanh phòng, Dung bị ép phải ngồi lên đùi Duy, để cho mọi người ngắm, khiến nàng không khỏi đỏ cả mặt, trong tiếng ồn ào của mọi người, Dung còn bị bắt buộc phải hôn Duy, ôm Duy, cùng Duy ăn chung miếng bánh... Cho mãi đến khi khách mệt mỏi bỏ về, thì trăng đã đi về hướng tây, Dung và Duy đưa các bạn ra tận cửa, Vân còn quay lại nói vào tai Dung: - Chúc mầy suốt đời hạnh phúc. Dung cười, gật đầu cám ơn Vân, lòng thấy cảm động vô cùng trong khi An cũng không quên nhắn nhủ: - Tao mong mầy đừng vì hạnh phúc mà quên bạn cũ nhé, mai tao lại đi học rồi, nhớ viết thơ cho tao luôn nhé. Khách đã về cả rồi, Duy đóng kín cửa vườn lại, bây giờ chỉ còn lại hai người trong thế giới mớị Bây giờ là mùa hạ, những cánh mimosa nở đầy vườn. ánh trăng treo trên trời chiếu sáng khu vườn đẹp như tranh, Dung và Duy lẳng lặng nhìn nhau, ánh sáng làm gương mặt Duy tươi sáng, chàng ôm lấy vợ hôn nhẹ, đoạn bồng vợ trên tay thì thào: - Theo phong tục tây phương, đêm tân hôn chàng rể phải bồng cô dâu vào phòng hoa chúc. Vào đến phòng, Duy vẫn không chịu bỏ vợ xuống, ánh sáng tỏa ra nơi ngọn đèn tạo vẻ huyền bí trên khuôn mặt Dung, cặp mắt long lanh với chiếc môi xinh xắn dễ thương kia... khiến Duy ngây người ra nhìn. - Em Dung, em thật dễ thương muốn chết được. Dung tuột khỏi tay chồng, tươi cười nhìn Duỵ Chàng đưa tay tắt lấy ngọn đèn khi Dung đi về hướng cửa sổ, ánh trăng bên ngoài đẹp quá, Duy đến cạnh ôm lấy vợ: - Em chưa mệt saỏ - Em thích được đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ánh trăng bên ngoài kiạ Ngôi nhà này nằm bên cạnh hồ Bích Đầm, là nơi thích hợp với Dung, do nàng chọn lấy, vì gía thuê vừa hạ lại có cảnh đẹp. Duy cũng lặng lẽ nhìn ra vườn hoa, chàng lấy tay vuốt lấy mái tóc của nàng. - Dung, em có yêu anh chăng? - Còn phải hỏị - Dung đáp. - Nhưng anh chỉ muốn chính miệng em thốt ra câu ấy, hãy nói rằng em chỉ yêu có mình anh thôi đi Dung! Một đám mây đen phủ qua tim nàng, Dung gượng cười: - Cố nhiên là như vậy! Duy cười thật tươi: - Anh rất ích kỷ và hay ghen, anh yêu em không muốn em là của ai ngoài anh ra cả. Duy lại hôn lên cổ Dung nhỏ nhẹ nói: - Anh đi tắm trước nghe em, anh sẽ pha sẵn nước cho em luôn thể. Khi Duy đã đi vào phòng tắm, Dung tì tay vào khung cửa, nhìn ra cảnh vật dưới trăng bên ngoài, nhgĩ đến khi xưa, nàng đã từng viết đoạn thơ sau đây cho Nam: "Hận chàng không như ánh trăng sáng Quanh quẩn bên em không biệt ly Hận chàng không như ánh trăng thanh mãi hẹn đoàn viên chẳng đến cùng"