Chương 25

    
ào một ngày trời thiệc đẹp trong tháng sáu, tụi tui quyết định đả tới lúc tụi tui thu goặch vụ mùa tôm đầu tiên. Tui và Thu Sương thức dậy sớm cùng lúc dới mặt trời, và tụi tui đi xuống ao đẻ kéo lưới qua ao cho tới khi cái lưới bị kẹt bởi cái khỉ dì đó. Thu Sương thử kéo nhẹ nhẹ trước, tới tui, tui kéo mạnh hơn cũng bị kẹt, và cúi cùng thì cả hai tụi tui cùng kéo, và lúc này tụi tui hiểu được là cái lưới hổng có bị kẹt gì hết mà tụi tui kéo hổng được bởi dì nó có đầy tôm trong đó!
Tới chiều hôm đó, tụi tui đả kéo lên khoản một trăm rửi ký tôm, và tụi tui dành nguyên tối hôm đó để phân loại tôm theo kích thướt. Sáng hôm sau tụi tui bỏ tôm dô mấy cái thúng rồi đưa nó dô cái xuồng của tụi tui. Cái xuồng chở nặng quá, tụi tui mém chúc nửa bị lật dù trên đường lên Bải Dầu Lá Ba Tre.
Có một công ty đóng gói đóng thùng hải sản ở đây, Thu Sương dới tui cẩu đám tôm từ bến tàu tới chổ cân đong. Sau khi tổng cộng mọi thứ lại, người ta trả cho tụi tui một một cái séc tám trăm sáo mưi lăm đô la! Đây là số tiền làm ăn lương thiện đầu tiên của tui kể tử lúc tui chơi ác mô ni ca cho Băng Nhạc Trứng Nức.
Trong hai tuần lể kế, gần như ngày nàu Thu Sương dới tui củng thu hoặch tôm rồi đem tới chổ đóng gói. Khi tụi tui thu hoặch song hết đám tôm, tụi tui kiếm được tổng cộng là chính ngàn bảy trăm đô dới hai mưi sáu xu lẻ. Cái thương nghiẹp tôm đả thành công!
Các bạn cho phép tui nói nhe – đó là một sự việc hết xức dui. Tụi tui mang một thúng chừng một giạ tôm tới cho ba thằng Bửu, ổng rất mừng, ổng nói ổng rất tự hào dìa tụi tui, mà giá mà có thẳng Bửu ở đây thì hay góa. Xong rồi tui dới Thu Sương đi se đò lên Mỏ Bài để ăn mừng chiến thắng. Diệc đầu tiên mà tui làm là thăm Má ở nhà trọ, và khi tui nói cho Má biết dìa số tiền kiếm được và nhiều thứ khác nửa, đúng ngay chóc, Má dui và mừng dử lắm. “Ôi, Lâm của Má,” Má nói, “Má thiệc là hảnh diện dìa con – con làm thiệc là giỏi, và làm được đủ thứ, một thằng khờ mà làm được như dậy!”
Dù sao đi nửa, tui nói cho má biết dìa kế goặch của tui, như là năm sau tụi tui sẻ tăng số ao tôm lên gấp ba lần, và tui sẻ cần ngừi để coi chừng tiền bạc và để ý những chi phí, và đại loại như dậy, rồi tui hỏi Má coi Má có chịu làm diệc này hông.
“Bộ con muốn Má dọn xuống tận Bải Dầu Lá Ba Tre hả?” Má nói. “Hổng có cái dống dì ở dưới đó hết. Rồi suống dưới đó Má làm cái dì?”
“Điếm tiền,” tui nói.
Sau đó, tui và Thu Sương đi xuốn phố và tụi tui ăn một bửa thiệt no. Tui đi xuốn bến tàu mua cho Thu Sương một nải chuối thiệc bự, tui củng mua cho tui một miếng thịt bò bít tết bự nhức mà tui thấy, dới khoai tây nghiền nát và đậu pi và đủ thứ hết. Rồi tui quyết định đi kiếm chổ mua bia, và tui mới đi ngang qua một cái khách sạng đèn mờ củ kỷ gần ven sông thì tui nghe đủ thứ tiếng la héc và chưởi thề thiệt là lớn và dù đả bao nhiêu năm qua tui vẩn nhớ được cái giọng nói đó. Tui đút đầu tui dô cửa sổ, và đúng như vậy, chính là thằng Cường bạn củ của tui ở Đại Học!
Thằng Cường rất mừng vì gặp lại tui, hắn kiêu tui đủ thứ tên như là cái thằng lổ đích, cái thằng Tư Lù, Bắc Cựu, Bù Đốp ăn Bô Xít, cái thằng đá mụ gì đó, và đủ thứ danh từ động từ hoa mỷ mà hắn có thể nghỉ ra được. Thì ra, thằng Cường đả thành cầu thủ đá banh nhà nghề cho đội Da Đỏ Hoa Thạnh Đốn sau khi hắn rời đại học, cho tới một hôm, trong một bửa tiệc của đội banh, hổng biết dì sao hắn nhe răng cắn dô đích bà vợ của ông chủ đội bóng, và người ta từ chối hổng cho nó đá banh nửa. Nó chơi banh cho một dài đội banh khác được vài năm, nhưng sau đó, nó kiếm được việc làm phu khiêng vác cho bến tàu mà hắn nói là rất thích hộp cho trình độ học vấn của hắn với kiến thức hắn học được từ đại học.
Dù sao đi nửa, thằng Cường mua cho tui vài lon bia tụi tui cùng nốc bia và kể lại kỷ niệm xưa. Thằng Cường nói thằng Mảng Xà, thằng Tỵ, trở thành tiền vệ cho đội Công Nhân Đóng Gói Cảng Xanh cho tới lúc nó bị bắt gặp nốc cạn một lít rựu Vốt Kà của Ba Lan trong một hiệp đá banh của giải Vái Kinh ở Min Nẹt Xổ Tà. Sau đó nó chơi cho đội Khổng Lồ Nủ Ướt cho tới khi nó chơi cái trò “Tượng Nữ thần Tự Do” trong hiệp thứ ba giải túc cầu Rams. Huấn liện diên của đội Khổng Lồ nói là hổng có cầu thủ nhà nghề nào chơi cái trò này kể từ năm 1931, và nói nó hổng có lý do gì để mà làm cái trò này nửa. Nhưng mà thằng Cường nói thiệt sự là thằng Tỵ hổng có chơi cái mánh Tượng Nữ thần Tự do đâu. Theo thằng Cường, sự thực là thằng Tỵ bị phê cần sa, đúng ra nó đang chửng bị liệng trái cà na đi mà nó quên liệng, rồi cái thằng bên mép bên trái chỉ chạy tới coi chiện khỉ gì xảy ra, và tên này chạy ra phía sau của hắn rồi lấy banh luôn. Dù xao đi nửa, thằng Cường nói thằng Tỵ bây dờ là huấn liện diên phụ cho một đội banh nhỏ nào đó ở Gió Già.
Sau khi nốc hết vài lon bia, tui có một ý trong đầu, rồi tui nói cho thằng Cường nghe.
“Mày có muốn xuống làm diệc cho tao hông?” tui hỏi.
Thằng Cường chửi thề om xòm rồi la hét cái dì đó mà sau một hai phút, tui hiểu là nó muốn hỏi tui muốn nó làm cái gì, bởi dậy, tui nói cho nó nghe dìa cái thương ngiệp tôm, và cái kế hoặch mở rộng quạt động. Nó chửi thề tùm lum tà la nửa và rống lên cái gì đó một hồi luôn, nhưng mà, chung quy là nó “chịu” làm cho tui.
Vì dậy, xuốt mùa hè đó, xuốt mùa thu cho tới mùa Xuân, tụi tui làm diệc hết cở, tui dới Thu Sương, dới Má và thằng Cường – và tui phải mướn luôn ba thằng Bửu. Năm đó, tụi tui kiếm gần được ba chục ngàn đô la và thương nghiệp càng lúc càng bự ra. Thiệt là mọi thứ hổng thể nào tốt hơn được nửa – Má hổng còn than trời trắch đất nửa, và có một hôm tụi tui còn thấy thằng Cường cười – mặc dù dậy, khi biết tụi tui thấy nó cười, nó ngưng liền và bắc đầu chửi thề nửa. Tuy dậy, đối dới tui, tui hổng có vui hoàng toàn, bởi dì, tui nghỉ dìa Duyên thiệt là nhiều, hổng biết cổ bây dờ ra sao rồi.
Một hôm, tui quyết định phải làm chiện dì đó.Hôm đó là Chủ nhựt, tui mặc đồ đàng hoàn rồi đón xe đò lên Mỏ Bài, rồi tui đi tới nhà của má của Duyên. Má của Duyên đang ngồi bên trong coi TV khi tui gỏ cửa.
Khi tui nói tui là ai, bác nói, “Ngô Lâm? Thiệt là hổng thể tin nổi. Dô nhà đi con!”
Rồi thì tụi tui ngồi ở phòng khách một hồi, bác hỏi thăm Má và hỏi tui đang làm gì, và đủ thứ hết, rồi cuối cùng, tui hỏi dìa Duyên.
“Ồ, sau này bác hổng có có nghe hay biết gì nhiều dìa nó,” Má của Duyên nói. “Bác nghỉ là nó đang sống ở chổ nào đó ở Bắc Cà Rô Li Na.”
“Duyên có ở chung dới ai hông, Bác?” tui hỏi.
“Ủa, con hổng biết sao Lâm?” bác nói. “Con Duyên nó lập gia đình rồi.”
“Lập gia đình rồi hả?” tui nói.
“Cách đây hai năm. Lúc đó nó ở Ấn Bang. Rồi bác biết nó tới Hoa Thịnh Đốn rồi kế tới, bác được một cái cạc pót tan báo cho biết là nó có chồng, rồi tụi nó dọn tới Bắc Cà Rô Li Na hay sao đó. Con có muốn nhắn dì hông nếu bác được tin của Duyên?
“Dạ hông, bác,” tui nói, “hổng cần đâu bác. Chắc là bác chỉ cần nói là con gửi lời chúc mừng và chúc may mắn là được rồi.”
“Bác sẻ nói dới tụi nó như dậy,” Má của Duyên nói, “bác thiệt sự rất mừng dì có con ghé thăm bác.”
Tui hổng biết, tui đả nghỉ là tui đả sẳng sàng để nghe tin Duyên có chồng, nhưng mà bây dờ tui biết là tui đả chưa sẳng sàng.
Tui có thể nghe tiếng đập của trái tim của tui, hai bàn tay của tui bổng dưng lạnh và ẩm thấp, tui chỉ có thể nghỉ tới cái diệc đi tìm một chổ nào đó để cuộn tròn lại giống như cái lúc thằng Bửu bị diết chết, bởi dậy tui đả làm cái diệc này. Tui kiếm được một bụi cây trong sân sau nhà của ai đó, rồi tui ngồi xuốn, ôm chưng tui rồi rúc đầu dô đùi gối như một con sâu cô đơn đang làm tổ. Tui nghỉ là tui còn bắc đầu ngậm và nút ngón tay cái bự của tui nửa, tui đả hổng có làm cái trò này từ lâu lắm rồi, từ lúc mà Má lúc nào củng nói đó là cái dấu hiệu cho biết một người nào đó là một thằng ngố, trừ khi ngừi đó là đứa nhỏ chưa biết đi. Dù xao, tui hổng biết tui đả cuộn tròn như dậy trong bao lâu. Tui đoán là hơn một ngày rưởi.
Tui cảm thấy là tui hổng thể đổ lổi cho Duyên được, cổ chỉ làm cái diệc phải làm thui. Dù sao hết, tui là một thằng ngố, mặc dù có nhiều người nói là họ đả lấy một thằng ngố làm chồng, họ hổng thể tưởng tượn ra nổi cái hoàn cảnh có thể xảy ra niếu chồng của họ thiệc sự là một tên ngố. Tui nghỉ, có lẻ, phần chánh là tui chỉ cảm thấy xót sa cho bản thân tui, khi mà tui đả thiệc sự đạt được cái vị trí mà tui tin là Duyên dới tui có thể chung đôi dới nhau. Và bởi dậy, khi tui nghe má của Duyên nói là cổ đả có chồng, tui có cảm dác như là phân nửa của tui đả chết và không còn tồn tại nửa, bởi dì, lập gia đình hổng có giống như là bỏ nhà ra đi. Lập gia đình là một cái giao kèo hết sức ngiêm chỉn. Trong điêm đó, hổng biết tui đả khóc được lúc nào, nhưng tui hổng cảm thấy thoải mái hơn dù nước mắc đả trào ra.
Và mải tới chiều hôm đó, tui mới bò ra khỏi bụi rậm rồi trở dìa Bải Dầu Lá Ba Tre. Tui hổng có nói cho ai nghe hết dìa chiện đả xảy ra, bởi dì tui nghỉ là nó hổng có giúp ít được gì hết. Có một số diệc tui cần làm chung quanh mấy cái ao tôm, sửa mấy cái lưới, đại loại như vậy, và tự tui làm mấy diệc này. Khi mà tui làm xong thì trời đả tối, và tui đả quyiết định một chiện – tui sẻ bỏ hết thời gian của tui dô cái thương nghiệp tôm, và tui sẻ làm tới khi nào cái đít xức ra tui mới ngưng. Đó là tất cả nhửng gì mà tui có thể làm được trong hoàn cảnh này.
Và tui đả làm như vậy.
Năm đó tụi tui kiếm được bảy mươi lăm ngàn đô trước khi trừ đi các phí tổn, và cái bí dì nượt của tui đả trở nên bự quá, tui phải mướn thiêm người để phụ tui điều hành nó. Một người tui mướn được là thằng Tỵ Mảng Xà, tiền vệ củ của tui ở Đại Học. Nó hổng có hài lòng dìa cái việc làm của nó hiện tại trong cái đội banh nhỏ xíu íu xìu, bởi dậy tui sắp xiếp cho thằng Tỵ làm chung dới thằng Cường và lo việc quản lý ao và đê. Rồi tui biết được ông Té, huấn liện diên của tui ở trung học đả dìa hươu nên tui mời ổng làm diệc cho tui, cùng dới hai tên khủng bố của ổng, họ củng đả dìa hưu, bây giờ họ lo dìa tàu thuyền và bến cảng.
Hổng bao lâu sau, báo chí địa phương bắc được chiện của tui và họ gửi một phóng diên tới để phỏng vấn tui cho một bài viết thuộc loại câu chuyện “một cậu bé địa phương thành công.”
Và bài viết được đăng trong số báo tới, số báo chủ nhựt, cùng với tấm hình của tui, Má và Thu Sương, với cái tít thiệt bự nói là, “Khờ Chính Tông Tìm Tương Lai trong Một Thí Nghiệm Hải Sản Mới.”
Dù xao đi nửa, hổng bao lâu sau, Má nói dới tui là tụi tui cần ngừi để phụ giúp má trong vấn đề xổ sách và cố vấn dìa tài chánh, bởi dì tụi tui kiếm được nhiều tiền quá. Tui nghỉ dìa vấn đề này một hồi, rồi tui quyết định liên lạc dới ông Lê Trí, bởi dì ổng đả kiếm được một mớ tiền trong công diệc làm ăn của ổng trước khi về hưu. Ổng rất dui khi tui điện thoại tới ổng, và ổng nói là ổng sẻ đáp chiến bay kế để gặp tui.
Một tuần sau khi ổng tới gặp tui, bác Trí nói là tụi tui cần ngồi lại bàn chiện dới nhau.
“Cậu Lâm,” ổng nói, “nhửng gì mà cậu đả làm ở đây thiệt là quá phi thường, nhưng mà cậu đả đạt tới cái mốc mà cậu cần phải có cái kế hoặch tài chánh cho thiệc là chắc chắn.”
Tui hỏi ổng đó là cái dì vậy, thì ổng nói điều này: “Đầu tư! Đa dạng hóa kinh doanh! Cậu coi nè, tui thấy là trong cái năm tài chánh kế, cậu sẻ có tiền lời khoản một trăm chín chục ngàn đô la. Năm kế tới nửa con số này sẻ tới xấp sỉ một phần tư của một triệu. Dới mấy con số tiền lời như vậy, cậu phải tái đầu tư nó, hổng thôi là Sở Ngân Khố Quốc Gia sẻ goánh thuế cho cậu tan nát luôn. Tái đầu tư là cái cốt lỏi chánh của Thương Nghiệp Hoa Kỳ!”
Và bởi dậy, tụi tui đả làm theo sự cố vấn của bác Trí.
Bác Lê Trí trực tiếp điều hành mấy công diệc này, và tụi tui tạo ra vài cái tập đoàn. Một cái tên là “Công Ty Ngô Ốc.” Một cái nửa tên là “Tập Đoàn Cua Nhồi Thu Sương,” và một cái nửa có tên là “Công Ty Trách Nhiệm Hữu Hạn Ma Ma Tôm Đồng.”
Rồi thì một phần tư của một triệu đó đả thành nửa triệu sau cái năm đó, rồi thành một triệu đô la, và cứ tiếp tục như dậy, cho tới bốn năm sau, việc kinh doanh của tụi tui đả trở thành năm triệu đô la một năm. Lúc này, tụi tui có gần ba trăm nhân diên, trong đó có cả Cục Kức Vỉ Đại, Rau Muốn, khi mà họ hổng còn làm cái nghề đô vật được nửa, và họ giúp tụi tui khiên kiện hàng tại nhà kho.
Tụi tui cố gắng muốn điên khùng trong diệc tìm kiếm ông Dân, nhưng mà ổng đả mất tích, hổng tìm ra được một dấu vết. Tụi tui kiếm được ông Mạnh, ông bầu đô vật, và giao cho ổng phụ trách văn phòng quan hệ dới khách hàng và quảng cáo. Và nhờ bác Lê Trí gợi ý, ông Mạnh còn mướn Raquel Welch để quảng cáo cho thương nghiệp của tụi tui trên vô tuyến – người ta cho Rẹc Cao Weo ăn mặc giống như con cua, và cổ vừa nhảy múa vừa hát, “Nếu bạn chưa nếm cua của Thu Sương thì coi như bạn chưa từng ăn cua!”
Dù sao, mọi thứ trở nên thành công tiệt đỉnh. Tụi tui có một đoàn xe tải lạnh để chở tôm, nghiu sò ốc hến, và một đoàn tàu đánh cá. Tụi tui có nhà kho, đóng gói, đóng thùng riêng, và một trụ sở văn phòng lớn, tụi tui đầu tư hết cở dô địa ốc như là các tòa cao ốc, các chung cư lớn và các trung tâm, các làng thương mại, và tụi tui cũng đầu tư dô các hợp đồng khoáng chất, dầu hỏa và khí đốt. Tụi tui mướn luôn giáo sư Bùi Việt Quát, ông giảng sư môn Anh Văn tại Đại Học Há Vợt, ổng bị đuổi cổ khỏi trường đại học bởi vì đả lở sờ hến của một nữ sinh viên, và bây giờ ổng trở thành đầu bếp của chi nhánh Ma Ma Tôm Đồng. Tụi tui cũng mướn Trung Tá Giao, ổng bị ép ra khỏi quân đội sau cái chiến đi tua liên quan tới Huân Chương Danh Dự của tui. Bác Trí xắp xiếp cho ổng phụ trách những “hoạt động ngầm” của công ty.
Má đả bắc tụi tui xây một cái nhà thiệt bự bởi dì theo má một cớm điều hành một tập đoàn như tui hổng thể sống trong một cái chòi rơm được. Má nói là Thu Sương có thể ở lại cái chòi đó để canh chừng mọi thứ.
Bây giờ thì mổi ngày tui phải mặc đồ côm lê và xách cặp táp dống như tui là luật xư. Tui phải tham dự mít tinh liên miêng, và phải nghe một đống ngôn ngữ tầm bậy tầm bạ như là tiếng Bích My vậy, rồi ngừi ta kiêu tui là “Ông Lâm,” “Tổng Giám Đốc Ngô,” và mấy thứ khỉ như dậy. Tại Mỏ Bài, ngừi ta còn trao cho tui những chiếc chìa khóa danh dự của thành phố và mời tui vào ban điều hành của bệnh diện, và đại bang nhạc dao hưởng.
Rồi một hôm một vài người tới văn phòng của tui và nói họ muốn tui ra tranh cử Thượng Viện Hoa Kỳ.
“Ông có tài tự nhiên, tuyệt đối là như dậy,” một ông nói. Tay này mặc bộ côm lê sọc rằng và ngậm một điếu xì gà thiệc bự. “Một cựu cầu thủ nổi tiếng của Huấn liện diên nổi tiếng Trần Bá Gáo, một anh hùng chiến tranh, một cựu phi hành gia dủ trụ có tiếng tăm, và củng là bạn tâm tình của các Tổng Thống Hoa Kỳ – còn gì để nói nửa? Còn hơn là Cớm hay Cọp nửa!” ổng nói. Tên của ổng là ông Tôn Đắc Cực.
“Ông coi nè,” tui nói cho ổng nghe, “tui chỉ là một thằng khờ. Tui hổng biết khỉ dì hết dìa chính chị.”
“Như vậy là ông thích hợp nhứt!” Ông Đắc Cực nói. “Ông nghe tui nói nè, tụi tui chỉ cần những ngừi tốt như ông. Muối khoáng của địa cầu, tui phải nói, ông là Muối Khoáng của Địa Cầu!”
Tui hổng thích cái ý kiến này củng như mấy cái ý kiến khác người ta đưa ra dìa tui, bởi dì, ý kiến của người ta thường chỉ đưa tui tới nhửng chiện lộn xộn mà thôi. Nhưng mà đúng ngay chóc, khi tui kể cho Má nghe, má thiệt tự hào và nước mắt rưng rưng rồi Má nói là coi như mọi giấc mơ của Má đả thành hiện thực khi con trai của Má trở thành một Thượng Nghị Sĩ của Hiệp Chủng Quấc Hoa Kỳ.
Rồi thì tới cái ngày mà tụi tui phải tiên bố ra ứng cử. Tôn Đắc Cực và mấy tay khác mướn một cái giảng đường ở Mỏ Bài và đưa tui lên khán đài trước mặt một đám đông, mổi ngừi đả bỏ ra năm mươi xu để tới nghe tui nói mấy thứ khỉ bậy bạ. Người ta bắt đầu bằng một diễn văng thiệt dài và vặn vẹo, rồi tới phiên tui phải nói.
“Này các bạn Hoa Kỳ của tui,” tui bắc đầu. Tôn Đắc Cực và cái đám đó đả viết một bài cho tui đọc, và sau đó sẻ có phần trả lời câu hỏi của thính giả. Máy quay phim TV quay rào rào, máy chụp hình củng chớp liên tục, và mấy phóng diên cầm viết quẹt quẹt tùm lum trong mấy cuốn sổ của họ. Tui đọc toàn bộ bài viết, củng hổng có dài lắm và tui củng hổng thấy có cái khỉ dì trong đó hết – nhưng mà tui có biết cái dì đâu? Tui chỉ là một thằng ngốc.
Khi tui nói xong, một nữ phóng diên làm diệc cho một tờ báo đứng dậy và nhìn dô cuốn tập của cổ.
“Chúng ta đang ở bên bờ vực thẳm của một thảm họa hạt nhưn,” cổ nói, “kinh tế thì bị hư hại, đất nước chúng ta đang bị cả thế giới chửi rủa, các thành phố và các tỉnh thì đầy dẩy tội phạm, loài người thì chết đói mổi ngày, gia đình thì bỏ xa tôn giáo, ở mọi nơi trong nước người ta chỉ tham lam, và nghỉ tới lợi lộc cá nhân, nông dân thì chết đói và bị phá sản nhưng mà người ngoại quấc thì tràn dô nước ta lấy đất, lấy tài nguyên, lấy công ăn diệc làm của nhân dân, công đoàn công đảng thì thối nát và chỉ biết ăn hối lộ, trẻ sơ sinh thì chết dần chết mòn trong các khu dân nghèo ổ chuột, thuế vụ thì hổng công bằng và như ăn cướp, học đường thì lộn xộn như mắm, giáo dục thì mắc mỏ, bịnh dịch và chiến tranh lúc nào củng lửng quẩng dới cuộc sống như là một đám mây u ám – với cái nhìn dìa mọi thứ là như dậy, thưa ông Lâm,” cổ hỏi, “trong ý nghỉ của ông, cái dấn đề gì ông thấy cấp bách nhức, ở ngay tại cái thời điểm này?” Cái dảng đường thiệc là im lặng, bạn có thể nghe được một sợi lông rụng xuống.
“Tui phải đi đái,” tui nói.
Ngay lúc này, cái đám đông la hét muốn điên khùng luôn. Người ta bắc đầu la hò, hoan hô, và hét tùm lum hết và đưa tay lên, quơ tay qua quơ tay lại. Từ phía sau, ai đó bắc đầu hát lên một cách hùng hồn, và hổng bao lâu, mọi người điều làm y như dậy.
“CHÚNG TA PHẢI ĐÁI! CHÚNG TA PHẢI ĐÁI! CHÚNG TA PHẢI ĐÁI! ĐÁI! ĐÁI! ĐÁI!” Người ta hô lớn lên.
Má tui ở ngồi phía sau lưng tui trên sân khấu, má đứng dậy rồi kéo tui ra khỏi cái bục giảng.
“Con hổng biếc xấu hổ sao,” má tui nói, “nói chiện như dậy ở công cộng.”
“Hông!” Lão Tôn Đắc Cực nói. “Pạc Phê! Bơ Phết! Khán giả khoái lắm. Nó sẻ là khẩu hiệu của chiến dịch tranh cử của chúng ta!”
“Cái gì là khẩu hiệu?” Má hỏi. Đôi mắc của Má nheo lại như hai hột đậu phộng.
“Chúng Ta Phải Đái!” Tôn Đắc Cực nói, “Bác nghe người ta đang hô lên kìa! Từ trước tới dờ chưa có ứng cử diên nào có được cái quan hệ thân thiết như dậy dới cái đám dân nghu ku đen như là ông Lâm đây!”
Nhưng mà Má hổng có khoái cái khẩu hịu đó chúc nào hết. “Có ai nghe người nào dùng cái khẩu hiệu tranh cử như dậy bao giờ chưa?" Má nói. “Cái khẩu hịu gì mà thiệt là tục và gớm thấy ớn – hơn nửa, nó hổng có nghỉa dì hết!”
“Nó là một biểu tượng, thưa bác,” Tôn Đắc Cực nói. “Chúng ta hảy si nghỉ thử coi, chúng ta sẽ cho làm những bích chương, nhửng bảng quản cáo thiệt lớn, mấy miếng dán cửa sổ, se ô tô, xe đạp, xe gắn máy, túi xách in chữ CHÚNG TA PHẢI ĐÁI. Chúng ta sẻ đưa khẩu hiệu lên đài truyền hình và phát trên đài phát thanh. Đây là một đòn hết sức độc đáo. Cái giá trị của câu đó là như dậy. Chúng Ta Phải Đái là một cái biểu hiệu của cái châm ngôn Tức Nước Vỡ Bờ, để lật đổ ắch thống trị đàn áp của nhà nước – là dẹp bỏ hết tấc cả những cái sai cái trái và ngu xửn của đất nước này…Quần chúng đã quá tức dận, đả chịu hết nổi rồi, cách di nhức để xì bớt quấc ức là phải đập bể bờ đê!”
“Cái gì?” Má hỏi và trợn mắc ngi ngờ. “Ông có điên hông?”
“Ông Lâm,” Tôn Đắc Cực nói, “ông đang trên con đường tới Hoa Thịnh Đốn đó.” Và có dẻ như là tay Đắc Cục này hổng có nói sai.
Chiến dịch dận động tranh cử của tụi tui diển ra hết sức là tốt và “Chúng Ta Phải Đái” đả trở thành câu nói trên vành môi của mổi người trong một ngày bình thường. Người ta la “Chúng Ta Phải Đái” trên đường phố, trên xe hơi và xe đò, xe buýet. Các nhà bình luận trên TV và các cột bình luận trên báo chí lúc nào củng phân tích giải thích cho khán thính giả và độc giả biết cái ý nghỉa thâm sâu của nó. Các mục sư, linh mục và các nhà truyền đạo hô khẩu hiệu này cùng dới dáo giân, và trẻ em khắp nơi, trong các trường học củng hát “Chúng Ta Phải Đái.” Và mọi thứ coi như chắc ăn như bắp, tui sẳng sàng như để bước lên bục ứng viên, và thiệc sự như dậy, một ứng diên đối thủ của tui trong cuộc bầu cử này, hắn bị thua tui và quá kẹt đến nổi hắn phải ra cái khẩu hiệu “Tui Cũng Phải Đái!” và dán nó tùm lum trong toàn bang.
Nhưng rồi cuộc vận động của tui bị dăng ra từng mảnh, y như là tui đả lo sợ.
Chiến dịch “Tui Phải Đái” đả làm cho báo chí trong nước chú ý, và hổng bao lâu, tờ báo Post ở Hoa Thịnh Đốn và tờ Nủ Ướt Times gửi phóng diên điều tra tới chiến dịch của tụi tui. Cái đám này hỏi tui nhiều câu hỏi, họ có dẻ hết sức là dể thương và thân thiện, dậy mà họ đi đâu đó moi móc mấy quá khứ của tui ra. Một hôm, có đủ thứ chiện đăng trên trang đầu tiên của hết mấy tờ báo ở Hoa Kỳ. “Ứng Cử Viên Thượng Viện Từng Có Một Sự Nghiệp Rằn Ri,” đó là một cái tít trên báo.
Đầu tiên, người ta diết là tui bị thi rớt ở đại học năm thứ nhứt. Rồi người ta đào ở đâu ra cái chiện thúi goắc dìa tui dới Duyên khi mấy tên cảnh sát tới cẩu tui đi từ một cái rạp chiếu phim. Ngày hôm sau, họ lôi ra cái hình tui khoe nguyên cái đít của tui cho Tổng Thống Doãn Sơn coi ở tại Vườn Hồng của Tòa Bạch Ốc. Đám phóng viên hỏi lòng dòng nhửng người biết tui lúc tui ở Bót Tân trong Ban Nhạc Trứng Nứt, và trích ra những câu mà ngừi ta nói dìa tui, và nói là tui có hút cần xa và nói là “có thể tui là đả cố ý nổi lửa đốt cháy” một lớp học ở Đại Học Há Vợt.
Cái điều tệ hại nhứt – người ta moi ra cái tội hình sự dìa tui liệng Huân Chương tại tòa nhà Cạp Thồ Hoa Kỳ và ghi là một thẩm phán đã ra lệnh nhốt tui trong một nhà thương điên. Ngòi ra, ngừi ta củng biết tui từng làm nghề vật lộn, và tui đả tự xưng mình là Cán Ngố. Báo chí còn đăng hình tui bị Ông Giáo Sư trói cứng ngắc nửa. Cuối cùng, báo chí ghi là có “một số nguồn” còn cho biết tui có bị dính trong một dụ xì-căng-đan tình dục lăng nhăng dới một “cô đào minh tinh điện ảnh nổi tiếng của Hồ Ly Vọng.”
Và điều này đánh gục hết mọi thứ. Tôn Đắc Cực chạy dô bộ chỉ huy chiến dịch vận động tranh cử và la lên, “Chúng ta tiêu tùng rồi! Chúng ta bị đâm dô xau lưng!” và đủ thứ khỉ thúi goắc như dậy. Như dậy, mọi thứ coi như song. Tui hổng còn chọn lựa nào khát ngoài việc rúc ra khỏi cuộc tranh cử, và ngày hôm sau, Má, tui và bác Lê Trí cùng ngồi xuống nói chiện với nhau.
“Cậu Lâm,” bác Trí nói, “Tui nghỉ có lẻ sẻ tốt cho cậu niếu cậu chịu im hơi lặng tiếng một thời gian.” Tui biết là Bác Trí nói phải. Hơn nửa, có nhiều thứ khác làm tui bận tâm lâu lắm rồi, mặc dù tui chưa bao giờ nói dìa mấy thứ này.
Khi mà cái thương nghiệp tôm mới bắc đầu, tui coi như khoái công diệc lắm, tui thức dậy từ lúc bình minh và đi xuống mấy cái ao coi mấy cái lưới rồi thu hoạch tôm, đại lọi như dậy, và tui dới Thu Sương thường ngồi ban điêm dưới cái chòi câu cá để chơi ác mô ni ca, rồi thỉnh bộ sáu chai bia vào thứ bảy và uống tới say với Thu Sương. Bây giờ thì mọi thứ hổng còn dống như dậy nửa.
Tui phải đi dự đủ thứ tiệc tùng dào buổi tối, nơi mà ngừi ta cho tui ăn đủ thứ món nhìn rất là kỳ bí, nơi đó có nhiều đàn bà con gái đeo bông tai thiệc bự, và đủ thứ khỉ như dậy. Xuốt ngày, cái điện thoại reo hổng dứt và người ta muốn hỏi tui đủ thứ chiện dưới ánh mặt trời này. Trong thượng viện, mấy thứ này chỉ ẹ thiêm nửa mà thôi. Bây giờ, tui hổng còn thời gian dành cho tui, và mọi thứ như là bay rẹc rẹc qua tui.
Hơn nửa, tui nhìn dô kiếng và tui đả thấy những dết nhăn hằn trên mặc của tui, tóc tui đả đổi màu xám ở đường viền, và tui hổng còn nhiều năng lượng như tui đả từng sở hủ. Tui biết là mọi thứ tiến triển hết sức trôi chảy, nói dìa cái thương nghiệp của tui, nhưng mà riêng bản thân tui, tui có cảm dác như là tui chỉ quay dòng vòng ở một chổ. Tui thắc mắc tại sao tui làm nhửng thứ mà tui đả làm, và làm để làm gì? Lâu lắm rồi, tui dới thằng Bửu có một kế hoặch, bây giờ cái kế hoặch đó đả vượt qua khỏi nhửng gì tụi tui đả từng mơ mộng cho dù là tụi tui điên cách mấy, nhưng rồi sao? Cuột sống hổng còn vui bằng phân nửa những ngày tui chơi banh cà na, goánh dới cái đám lột bắp quậy phá Ne Bơ Rát Ca ở Giải Cam Cuối Mùa, hay là như nhửng lút tui như đang cởi cái ác mô ni ca ở Bót Tân dới ban nhạc Trứng Nứt, và chắc chắn hổng có dui bằng cái lúc tui ngồi coi TV chương trình “Dân Nẩu Bí và Lỳ Hiu” dới Tổng Thống Doản Sơn kính yêu.
Và tui đoán là nổi buồn của tui có liên quang gì đó dới Mỷ Duyên nửa, nhưng bởi dì hổng có ai có thể làm cái gì hết dìa chuyện đó, tui củng hổng muốn nhắc tới nó làm gì.
Dù xao, tui nghỉ là tui phải trốn xa cái hoàn cảnh hiện tại. Má khóc và than trời trắch đất rồi chậm nước mắt bằng khăn mù soa như tui có thể tưởng tượng ra, nhưng bác Trí thì hiểu hết sự việc.
“Tại sao chúng ta hổng tuyên bố là cậu Lâm đang nghỉ mát dài hạng, Cậu Lâm, chúng ta chỉ cần làm như dậy,” bác Trí nói. “Và đương nhiên là phần hùn của cậu Lâm lúc nào củng còn ở đây, cậu muốn nó lúc nào củng được.”
Và bởi dậy, tui làm theo lời bác Trí. Chỉ dài bửa sau thôi, vào buổi sáng, tui lấy một chút ít tiền và quẳng một vài thứ dô một cái bị rồi tui đi xuống xưởng tôm. Tui chào tạm biệt Má và bác Lê Trí rồi tui tới bắc tay dới từng ngừi – ông Mạnh và Giáo Sư Bùi Việt Quát, Cục Kức Vỉ Đại, Rau Muốn, Thằng Tỵ Mảng Xà, Huấn liện diên Té và hai tên khủng bố của ổng, ba thằng Bửu, thằng Cường, và dới hết mấy người khác.
Xong rồi tui đi tới cái chòi câu cá và tìm Thu Sương.
“Chú mày tính làm cái dì?” tui hỏi.
Thu Sương nắm tay tui rồi hắn sách cái bị của tui đem ra cửa. Tụi tui leo dô một cái xuồng và chèo lên Bải Dầu Lá Ba Tre, rồi tụi tui đón xe đò đi Mỏ Bài. Cô gái bán vé ở phòng vé hỏi tui, “Chú muốn đi đâu?” Tui nhúng dai, lắc đầu, bởi dậy cổ nói, “Hay là chú đi Sà Van Na đi, cháu tới đó một lần, đó là một phố đẹp và dể thương lắm.”
Và bởi dậy, tụi tui mua vé đi Sà Van Na.
Chú Thích:
Bắc Cà Rô Li Na = North Carolina
Min Nẹt Xổ Tà = Minnesota
Sà Van Na = thành phố Savannah
Tôn Đắc Cực = Mister Claxton
Vái Kinh = giải túc cầu banh bầu dục Vái Kinh ở Min Nẹt Xổ Tà, the Minnesota Vikings game.