Chương 12

    
ái chổ này đúng là một cái chổ điên khùng thứ thiệc. Ngừi ta cho tui ở chung phòng dới một thằng tên là Triết, và thằng này đả ở đây gầng một năm. Nó bắc đầu nói cho tui nghe liền dìa nhửng thứ khùng điên mà tui sẻ phải chịu đựng. Ở trong đây có một tên bỏ thuốc độc hại 6 nghười, một tên khác dùng dao phay chặc thịt để bằm má của nó. Có những tên làm đủ thứ khỉ tầm bậy tầm bạ – từ diết ngừi, hiếp dâm cho tới tự sưng mình là Hồng Thất Công, hay tự xưng mình là Cha dà dăm tặc hay Cha già dăn tộc dì đó, có nhửng thằng tự sưng mình là bộ trưởng của đỉnh cao trí tuệ và từng đọt danh hiệu cháu ngoan gái gian hồ như là bộ trưởng văn hóa Tôn thất Học, bộ trưởng canh nông Nông Thất Mùa, bộ Tưởng Tài Chánh Nguyễn Thất Thoát, bộ Trưởng bộ thông tin Tôn Thất Thiệt, bộ trưởng quốc phòng Tôn thất Trận, bộ trưởng công an kiêm nghề đánh giày cho khách du lịch Trung Quốc và kiêm luôn việc bán bánh chưn, đồng chí Phạm Bắc Kinh và đủ thứ khỉ đó kể hổng hết nổi. Cúi cùng thì tui hỏi thằng Triết tại sao nó ở chổ này thì nó nói là bởi dì nó là kẻ diết người ta bằng rựa, nhưng mà ngừi ta sẻ thả nó ra trong dòng 1 hay 2 từng nửa.
Ngày thứ hai tui ở đó, ngừi ta kiêu tui báo cáo dới văng phòng của bác sỉ tâm thần của tui, Bác Sỉ Văn Tân. Thì ra Bác Sỉ Văn Tân là một nữ bác sỉ. Đầu tiên, cổ nói, là cổ sẻ cho tui làm một cái tét nhỏ thui, rồi sẻ được khám sức khỏe tổng quác. Cổ kiêu tui ngồi xuống tại bàn của cổ rồi bắc đầu cho tui coi mấy cái thẻ có in hình mấy cái giọt mựt ở trỏng, rồi cổ hỏi tui thử nghỉ coi nó là mấy cái dì. Tui cứ trả lời “đó là dọt mực” goài cho tới khi cổ nổi khùng lên rồi cổ kiêu tui nói cái gì khác đi, bởi dậy, tui bắc đầu bịa ra đủ thứ để trả lời. Rồi Bác Sỉ Văn đưa tui một bài tét dài để làm. Khi tui làm song, cổ nói, “Cởi đồ ra.”
Aaaaa, chỉ có một hai ngoại lệ, cứ mổi lần tui cởi đồ ra là có cái dì đó hổng tốt sảy ra cho tui, bởi dậy, tui nói là tui hổng muốn cởi, rồi Bác Sĩ Văn ghi điều này suống rồi mới nói là có hai cắch – hoặc là tui tự cởi guần áo ra, hoặc là cổ sẻ kiêu mấy tên khủng bố tới làm diệc này cho tui. Và tui muốn cách nào?
Tui tự cởi đồ ra, và khi tui đả trần truồn chiên chính vô sảng như chủ tịt đảng mở lòng dới quần chúng, Bác Sỉ Văn bướt dô phòng rồi nhìn tui từ đầu tới đuôi rồi nói, “Ôi trời! Anh bạng đúng là một ngừi mẩu đàn ông thiệc là đẹp!”
Dù xao đi nửa, cổ bắc đầu gỏ đùi gối tui bằng cây búa mủ dống như cái tên bác sỉ Cối Chày dì đó đả làm ở Đại học, rồi chọt tui ở đủ chổ. Nhưng cổ hổng bao dờ kiêu tui “cúi ngừi xuốn,” nên tui rất biết ơn cổ. Sao đó, cổ kiêu tui có thể bận đồ lại rồi trở dìa phòng của tui. Trên đường dìa phòng, tui đi goa một cái phòng có cửa kiến bên trỏng có một đám mấy thằng nhỏ con, đứa thì ngồi, đứa thì đứng, đứa thì nằm đủ nơi, nước miến nhỉu nhảo, chưng tay dực dực và dọng tay xuống đấc nghe rầm rầm. Tui đứng đó nhìn dô trỏng một hồi và cảm thấy thiệc thương hại cái đám này – họ thiệc sự đả làm tui nhớ những ngày tui còn học ở trường ngố.
Khoản 2 ngày sau, tui được kiêu phải báo cáo dới văn phòng Bác Sĩ Văn Tân nửa. Khi tui tới đó, bác sĩ Văn đang ngồi dới hai tên khác củng mặc đồ bác sỉ, rồi cổ dới thiệu tui họ là Bác Sỉ Tôn Thất Đức và Bác Sỉ Tôn Thất Vọng – cả hai điều tới từ Học Viện Tâm Thần Y Tế Quấc Da. Và Bác Sỉ Văn Tân nói là hai bác sỉ họ Tôn này đang rất hứng thú dìa trường hợp của tui.
Bác sỉ Vọng và Bác Sỉ Đức kiêu tui ngồi xuống rồi bắc đầu hỏi tui tùm lum hết – và cả hai tên này thay phiên nhau lấy búa gỏ dô đầu gối của tui. Rồi Bác Sỉ Vọng nói, “Anh Lâm coi nè, chúng tui có kết quả bài tét của anh, và quả là anh đả làm tốt phần toán học một cách hổng ngờ. Bởi dậy, chúng tui muốn cho anh làm thử thêm mấy cái tét nửa.” Họ cho tui mấy bài tét rồi bắc tui làm, mấy bài này phứt tạp hơn cái bài tét đầu tiên, nhưng tui nghỉ là tui đả làm hổng có tệ. Giá mà tui biếc chiện khỉ gì sẻ sảy ra, tui đả đ!!!13437_13.htm!!! Đã xem 54509 lần.

Dịch giả: Đỗ Hợp
Nguồn: vnthuquan-thuvienOnline
Được bạn: saomai1268 đưa lên
vào ngày: 2 tháng 12 năm 2011