Một lát sau, Tư Đồ Sương mới lên tiếng nói:- Muộn lắm rồi, chúng ta phải lên đường ngay mới được, vì từ đây đến Phúc Đỉnh còn xa lắm.Nói xong nàng định đi thì Độc Cô Ngọc đã lên tiếng kêu gọi:- Cô nương... Chàng chỉ gọi được một câu như vậy, muốn nói lại không sao nói lên tiếng được.Tư Đồ Sương thấy thế dịu giọng hỏi:- Cái gì thế hả thiếu hiệp?Độc Cô Ngọc do dự giây lát mới nghiêm nét mặt lại nói:- Tại hạ có một điều này muốn thỉnh cầu, xin cô nương nhận lời cho.Rất ngạc nhiên, Tư Đồ Sương vừa cười vừa hỏi lại:- Việc gì thế? Tôi có việc gì là không chiều theo thiếu hiệp đâu. Vậy thiếu hiệp cứ nói đi?Ngẫm nghĩ giây lát, Độc Cô Ngọc mới cương quyết nói tiếp:- Tại hạ dám thỉnh giáo cô nương với lão tiền bối quay trở về Mân Tây trước, để một mình tại ha... Tư Đồ Sương nghe nói tới đó mặt đã biến sắc nhưng chưa kịp nói thì ông già đã quát lớn:- Nhãi con, ngươi nói như thế có ý nghĩa gì? Có phải ngươi nhận thấy lão phu với con nhỏ này đi theo làm ngươi vướng víu hay là câu chuyện vừa rồi khiến ngươi vẫn còn căm hờn phải không?Độc Cô Ngọc ngẩn người ra và vội cãi lại:- Xin lão tiền bối chớ có hiểu lầm, tại hạ không có ý nghĩ ấy đâu. Lão tiền bối với Sương cô nương đưa tiểu bối đi xa hàng vạn dặm vất vả như thế tiểu bối rất cảm ơn và không biết làm thế nào mới trả ơn được, trong lòng cảm thấy không yên. Nhưng sở dĩ tiểu bối mời hai vị quay trở lại là quả thực vì... Nhất thời chàng không kiếm ra được lời lẽ thích đáng nào để nói, nên chàng hổ thẹn đến mặt đỏ bừng và chân tay cuống quýt, trông rất tất cười.Tư Đồ Sương liếc nhìn chàng một cái rất ai oán và gượng cười đỡ lời:- Thiếu hiệp thư thả mà nói, bất cứ thiếu hiệp nói cái gì tôi cũng không tức hận đâu.Đứng yên giây lát, Độc Cô Ngọc mới thủng thẳng nói tiếp:- Vừa rồi tại hạ đột nhiên nghĩ tới lời nói của Long Phan lão tặc.Tư Đồ Sương vừa cười vừa đỡ lời:- Có phải thiếu hiệp nói câu “Nếu ta thoát khỏi nơi đây thế nào ta cũng phải dùng máu rửa Mân Tây bát động” mà y đã nói đấy không?Độc Cô Ngọc gật đầu đáp:- Vâng, vì câu ấy mà tại hạ cảm thấy không yên!Tư Đồ Sương tủm tỉm cười và nói tiếp:- Lời nói khoác của y tôi chỉ coi như là lời dọa nạt của trẻ con thôi, như vậy thiếu hiệp hà tất phải không yên như thế?Độc Cô Ngọc lắc đầu đáp:- Xin cô nương chớ nên coi thường, nếu cô nương cùng lão tiền bối đều có mặt tọa trấn ở Mân Tây thì tại hạ dám chắc dù y có can đảm đến đâu cũng không dám tới đó xâm phạm. Nhưng nếu cô nương với cụ cùng đi xa, vắng mặt như thế này, lão tặc ấy nham hiểm độc ác lắm, thế nào cũng thừa dịp may hiếm có y lẽn trở về Mân Tây phá phách để trả thù đây. Mong cô nương nên đề phòng thì hơn.Tư Đồ Sương hỏi lại:- Có phải thiếu hiệp bảo tôi với ông cụ nên trở về Mân Tây để phòng thủ ngay không?Độc Cô Ngọc gật đầu đáp:- Tuy thuộc hạ của cô nương có rất nhiều cao thủ thực, nhưng bằng sao được cô nương với cụ. Vả lại rắn không đầu thì biết kiếm ai điều khiển để đối phó lão tặc độc ác ấy? Cô nương là chủ của Bát động. Không nên vì một mình tại hạ mà bỏ mặc bao nhiêu người ở đó như thế! Hơn nữa, nếu không may Bát động bị đánh phá và người ở đó bị giết chóc thực thì tội lỗi của tại hạ lại còn mang nặng thêm. Lúc bấy giờ tại hạ có chết trăm lần cũng không sao chuộc lại được tội nghiệp ấy.Tư Đồ Sương cau mày nói tiếp:- Lời nói của thiếu hiệp tuy có lý, nhưng hơi quá trớn một chút. Không khi nào vì một lời dọa nạt của lão tặc ấy mà tôi lại bỏ thiếu hiệp quay ngay trở về Bát động như vậy. Huống hồ... địa vị Động chủ với thiếu hiệp... nếu bảo tôi lựa chọn lấy một thì tôi đành bỏ địa vị kia đi, chứ không... Ông già họ Trà bỗng cười ha hả xen lời nói:- Con nhải này, bây giờ ngươi thà yêu mỹ nam tử chứ không thèm nhòm ngó đến giang sơn nữa phải không?Mặt đỏ bừng, Tư Đồ Sương không sao nói lại được, đành cúi đầu xuống. Độc Cô Ngọc thấy thế giật mình kinh hãi, hơi suy nghĩ giây lát vội nói tiếp:- Cô nương chớ nên nói bông như thế nữa. Sự an nguy của Mân Tây bát động đều trông mong vào một mình cô nương, tại ha... Tư Đồ Sương ngạc nhiên đỡ lời:- Ai nói bông đùa nào? Tôi nói thực đấy chứ, nếu lão tặc dám đi Mân Tây xây phạm Bát động mà tôi chỉ có thể bảo vệ được một đằng thôi thì tôi đành bỏ Bát động, chứ không thể nào bỏ mặc thiếu hiệp ở đây một mình được. Vì ở Bát động còn nhiều cao thủ mà nơi đây thiếu hiệp lại chỉ có một mình thôi.Nghe thấy nàng nói như thế, Độc Cô Ngọc rất cảm động và nói tiếp:- Cảm ơn cô nương đã có lòng như vậy, nhưng chuyến đi này của tại hạ là tới Phúc Đỉnh, hiện giờ cũng đã sắp đến nơi rồi. Long Phan lệnh chủ vừa bị cô nương cho y một trận nên thân, có khác gì là cá lọt lưới, chim bị bắn hụt, như vậy y đâu!!!1815_27.htm!!!
Đã xem 357398 lần.
http://eTruyen.com