Kim Long Kiếm Khách đột nhiên cười lạt ngửng đầu lên hỏi: - Mấy năm nay Thượng Quan huynh còn nghe ai nói tới danh thự Kim Long Kiếm Khách Thịnh Văn Tu này không? Lệnh Hồ Bình không biết trả lời thế nào, miệng ấp úng: - Cái này... Kim Long Kiếm Khách cười khạch một tiếng nói: - Bữa nay bất luận đi tới đâu Thượng Quan huynh cũng nghe nói chẳng phải Kỳ Sĩ Bảo thì cũng Tứ Kỳ Sĩ, hơn nữa là Lãng Đãng công tử. Còn Kim Long Kiếm Khách đã xưa quá rồi. Lệnh Hồ Bình dường như đã hiểu rõ. Đáng lý chàng đáp một câu: Từ đời Tam Đại trở xuống chẳng ai là không hiếu danh. Nhưng Kim Long Kiếm Khách hiếu danh đến trình độ điên khùng và ấu trĩ. Chàng không khỏi ngấm ngầm cảm khái. Thật ra chàng nên nghĩ sớm đến điểm này mới phải. Cả Phong Vân Kiếm Thư Khiếu Thiên tuổi đã già cũng vậy. Chàng biết con người đầy tự phụ mà khuyên thẳng vào mặt, khó lòng thu lượm được kết quả, liền giả bộ đồng tình, gật đầu thở dài đáp: - Đúng thế! Tác phong của Kỳ Sĩ Bảo tuy chẳng có ý ham chuộng hư danh, nhưng ảnh hưởng của họ chẳng khỏi khiến cho người ta khó chịu. Mấy năm nay không những thanh danh của tám môn phải lớn không còn mấy người nhắc tới nữa mà còn như bị người đời quên lãng. Kim Long Kiếm Khách nghe Lệnh Hồ Bình nói dường như tan bớt nỗi ấm ức trong mình, liền phát sinh hảo cảm. Y nổi lòng hào khí nói: - Huynh đệ! Chúng ta lại uống hai bình nữa. Lệnh Hồ Bình đang muốn lấy lòng y dĩ nhiên không phản đối. Kết quả đi đến chỗ đúng như sự tiên liệu của chàng, trong bữa rượu này chàng được Kim Long Kiếm Khách nói cho nghe mấy vụ bí mật kinh người. Té ra trong tám môn phải lớn, ngoại trừ phái Thiếu Lâm và phái Võ Đương, còn sáu phái Thanh Thành, Bắc Mang, Thiên Thai, Trường Bạch, Huỳnh Sơn, Hoa Sơn đều câu kết với Long Hổ Bang. Trên danh nghĩa nhất luật kêu bằng Huỳnh y hộ pháp mà mười phần có đến chín đều là nhân vật đầu não các phái. Một vụ bí mật nữa là: Năm vị Cẩm y hộ pháp, ngoài Hoa Kiểm Diêm La Tể Phụ Cối, Phong Vân Kiếm Thư Khiếu Thiên mà chàng đã biết, còn có ba vị là Vô Lượng Tam Ông ở núi Vô Lượng vùng Điền Nam. Tam Ông là: Thư Tâm Ông Lãnh Bắc Đẩu, Thiên Sát Ông Cáp Minh Niên, Tuyệt Tình Ông Tân Chiếm Tương. Ba tên lão ma đầu này tay dính đầy máu tanh, đã gây nên những cuộc chiến trời long đất lở trong võ lâm Trung Nguyên hai chục năm về trước. Sau cùng nhờ có Nhất Đại bang chúa là Quan Lạc Kỳ Tẩu Yên Nhất Bình đứng ra liên lạc với chưởng môn các phái thời bấy giờ cùng bọn Thú Dương Tứ Lão. Tất cả hơn năm chục cao thủ hợp lực mới đuổi được ba tên ma đầu ra khỏi Trung Nguyên. Ba tên ma đầu này hai mươi năm trước đều lối sáu chục tuổi không ngờ đến nay hãy còn sống ở nhân gian. Vụ bí mật tối hậu lại càng khủng khiếp là hiện thời trong Kỳ Sĩ Bảo đã có gian tế của Long Hổ Bang nằm vùng. May mà Lệnh Hồ Bình sớm chuẩn bị cả về mặt tâm lý mới khỏi bị bại lộ hành tung. Kim Long Kiếm Khách còn tiết lộ. Hiện giờ tên gian tế nằm vùng ở Kỳ Sĩ Bảo vì thân phận thấp hèn nên trong lúc nhất thời khó phát sinh tác dụng. Tuy nhiên Lệnh Hồ Bình cũng tưởng chừng như mình đang ngồi trên trái banh đầy mũi kim. Chàng hận mình chẳng thể giết ngay vị chưởng môn phái Hoa Sơn này rồi chạy về Kỳ Sĩ Bảo điều tra ra tên gian tế để phân thây muôn đoạn cho hả giận. Lý trí không cho phép chàng làm như vậy. Nếu chàng chạy về đừng nói chuyện tìm ra được tên gian tế mà muốn vào cửa Kỳ Sĩ Bảo ở núi Thái Bạch cũng khó lòng. Lệnh Hồ Bình nghĩ tới đây không khỏi đau lòng. Lúc ban đầu chàng cũng chưa hiểu quyết định của mình đi theo con đường bữa nay có phải là khôn ngoan không? Hai năm trước, một hôm ở trong bảo, chàng lật cuốn kiếm phổ ra coi, bỗng thấy trong bụng nôn nao, đầu óc nẩy ra nghi vấn. Hiện nay Kỳ Sĩ Bảo vô hình trung đã thay tám môn phái lớn trên chốn giang hồ, ở vào địa vị lãnh tụ. Tình hình này có khỏi lâm vào hoàn cảnh cây lớn chịu gió nhiều, tức là những nhân vật độ lượng hẹp hòi có sinh lòng đố kỵ với Kỳ Sĩ Bảo hay không? Nghĩ tới đây, chàng lập tức quyết định hành động để cầu chứng sự việc có đúng thế không. Kết quả là cách đây chưa lâu chàng đã đạt được mục đích trong bước đầu. Lão phụ thân của chàng rất nghiêm khắc, vì chàng không có ý cầu tiến lại suốt ngày rượu chè rắc rối bỏ bê sự nghiệp mà bị đuổi ra khỏi bảo môn. Hai năm nay chàng thả nổi thân mình, hy vọng mượn đường lối đó để dẫn dụ những nhân vật trong trí tưởng tượng muốn mua chuộc để lợi dụng chàng. Quả nhiên lòng hoàng thiên không phụ lòng người hảo tâm và chàng đã đạt được mục đích này. Bắt đầu từ vụ đả lôi đài ở Lạc Dương, tiếp theo là Thư phủ ở Đồng Quan tự hãm mình, sau cùng đi đến bước nữa là vào sào huyệt ma bang tức là tổng đà Long Hổ Bang. Nhưng không may ở chỗ bất cứ việc gì trong cái lợi cũng có cái hại. Vì chàng trá hình và hành động thật giống khiến đại ca cùng tam đệ và bọn Giáp Tý kỳ sĩ đều cho là chàng đã biến đổi thật sự. Mấy tháng trước ở ngoại mặt đã đưa cho chàng một viên thuốc màu đen. Lệnh Hồ Bình đón lấy rồi khẽ bóp cho viên thuốc nát nhừ. Chàng lại ngửa cổ làm bộ bỏ viên thuốc vào miệng. Hoa Kiểm Diêm La và hai tên Huỳnh y hộ pháp đều bị bưng mắt. Lệnh Hồ Bình lúc này có thể nhân khi bất ý hạ ba tên ma đầu một cách dễ dàng nhưng chàng nghĩ tới phải mất công khó nhọc chưa chắc đã ra khỏi cốc nên đành nhẫn nại. Hoa Kiểm Diêm La chẳng đề phòng chi hết mời chàng vào ngồi trong đại sảnh. Ở đây đã bày tiệc rượu. Lệnh Hồ Bình chỉ khiêm nhượng một chút rồi ngồi xuống chủ vị. Ai nấy ngồi vào chỗ ngồi. Một bọn thiếu nữ tiến ra múa hát. Cuộc hội yến bắt đầu khai diễn. Rượu đã được ba tuần, Lệnh Hồ Bình ngửng đầu lên khẽ hắng dặng một tiếng hỏi: - Thượng Quan mỗ đã đề nghị ba điều kiện... Hoa Kiểm Diêm La trong bụng đã sẵn có chủ kiến gật đầu đáp ngay: - Ba điều kiện của lão đệ đưa ra, lão phu đã mổ xẻ rất kỹ, nhận thấy không có chỗ nào quá đáng, nên quyết định đại diện tệ bang tiếp thụ hoàn toàn. Nếu lão đệ còn có điều kiện gì khác cứ nói ra. Nay chúng ta là người một nhà bất tất phải úy kỵ. Lệnh Hồ Bình hỏi: - Bang chúa không ở nhà ư? Hoa Kiểm Diêm La đáp: - Hôm qua lão nhân gia đi Khai Phong có việc. Lệnh Hồ Bình hỏi: - Về vấn đề liên quan đến địa vị phó bang chúa, các vị lão hộ pháp tính xem quý bang chúa về rồi có điều gì trở ngại không? Hoa Kiểm Diêm La đáp: - Lão đệ ở địa vị Hậu cái tám nút trong Cái Bang thì đảm nhiệm chức phó bang chúa bản bang sau khi hai bang hợp nhất là điều danh chính ngôn thuận, lại rất hợp tình hợp lý. Tệ bang chúa là người thông hiểu thế, dĩ nhiên tính bề lợi hại. Xin lão đệ yên tâm về vấn đề này. Lệnh Hồ Bình hỏi: - Vậy bao giờ Thượng Quan mỗ có thể ra khỏi bí cốc? Hoa Kiểm Diêm La đáp: - Cái đó lão đệ cứ tự hỏi mình là được. Sau khi ra khỏi hang rồi, về những chi tiết nhỏ mọn lão đệ đã dự tính chưa? Lệnh Hồ Bình hỏi: - Chi tiết liên quan đến phương diện nào? Hoa Kiểm Diêm La đáp: - Tỷ dụ có người hỏi hơn tháng nay lão đệ đi đâu thì lão đệ chuẩn bị đối đáp ra sao? Lệnh Hồ Bình ngơ ngác ngập ngừng đáp: - Cái... đó... Hoa Kiểm Diêm La mỉm cười ngắt lời: - Bốn vị trưởng lão ở quý bang phụ trách việc giữ an toàn cho Hậu cái. Bọn họ gặp lão đệ chắc hỏi điều đó ngay. Lệnh Hồ Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi ngửng đầu lên hỏi lại: - Theo ý lão hộ pháp nếu họ hỏi đến điểm này thì Thượng Quan mỗ nên đáp thế nào cho phải? Hoa Kiểm Diêm La đáp: - Bịa ra một thiên cố sự rất kín đáo. Lệnh Hồ Bình hỏi: - Bịa đặt thiên cố sự như thế nào? Hoa Kiểm Diêm La đáp: - Lão đệ có thể nói hôm ấy ở bến Phong Lăng đột nhiên bị hai nhân vật che mặt tập kích bất thình lình, vô tình không kịp đề phòng bị đả thương, may gặp chưởng môn phái Hoa Sơn... Lệnh Hồ Bình ngơ ngác ngắt lời: - Như vậy không được. Hoa Kiểm Diêm La cười hỏi: - Sao lại không được? Lệnh Hồ Bình chau mày đáp: - Bốn vị trưởng lão mà biết Thượng Quan mỗ lần này bị tai nạn không chết vì được chưởng môn phái Hoa Sơn tiếp cứu, tất sinh vô số chi tiết. Thế nào cũng phái người lên Hoa Sơn tạ ơn, sự việc sẽ bị lòi đuôi. Hoa Kiểm Diêm La lắc đầu nói: - Lão phu dám đảm bảo vụ này vĩnh viễn không bị phanh phui. Lệnh Hồ Bình toát mồ hôi hỏi: - Sao lão hộ pháp dám nắm chắc như vậy? Hoa Kiểm Diêm La lại cười đáp: - Cái đó dễ lắm. Vì lão đệ bị thương mới lành dọc đường cần có người đưa mà người phụ trách đưa lão đệ về chính là chưởng môn phái Hoa Sơn. Lệnh Hồ Bình ngạc nhiên, nhưng rồi chàng hiểu ý Cẩm y hộ pháp ngay. Chàng ngửng đầu lên chớp mắt hỏi lại: - Ai sẽ hóa trang làm chưởng môn phái Hoa Sơn? Hoa Kiểm Diêm La đáp: - Một vị Huỳnh y hộ pháp mới gia nhập bản bang. Lệnh Hồ Bình hỏi: - Cách xưng hô vị Huỳnh y hộ pháp này thế nào? Hoa Kiểm Diêm La đáp: - Y là Thịnh Văn Tu, ngoại hiệu Kim Long Kiếm Khách. Lệnh Hồ Bình nói: - Lão hộ pháp đừng nói giỡn. Hoa Kiểm Diêm La hỏi: - Ai nói giỡn đâu? Lệnh Hồ Bình đáp: - Kim Long Kiếm Khách Thịnh Văn Tu là danh hiệu chưởng môn phái Hoa Sơn, dĩ nhiên Thượng Quan mỗ biết rồi. Bây giờ lão nhân gia ở đâu? Hoa Kiểm Diêm La cười rộ trỏ vào Huỳnh y hộ pháp ngồi bên cạnh Thượng Nguyên Dương hỏi: - Lão đệ coi lại xem vị này là ai? Vị Huỳnh y hộ pháp kia tủm tỉm cười từ từ đưa tay lên bỏ tấm mặt nạ ra. Lệnh Hồ Bình quay sang nhìn không khỏi ngẩn người. Vì lão này hiển nhiên là Kim Long Kiếm Khách Thịnh Văn Tu, chưởng môn trong tám phái lớn. Lệnh Hồ Bình không ngờ nhân vật khí tiết như chưởng môn phái Hoa Sơn cũng đầu hàng tổ chức tà ma này. Chàng ngẩn ng dụng ý của công tử. Nếu nói là có người quen tất hắn bảo đến mượn tiền. Dù hai gã ngốc đến đâu cũng chẳng tội gì đi vay nợ cho người ta xài. Hai gã bảo không có bạn rồi trong lòng ngấm ngầm đắc ý nghĩ bụng: - Bây giờ thử xem vị công tử này còn đồng nào cần gì vào bọn ta? Chẳng ngờ Lãng Đãng công tử thấy hai người lắc đầu, chẳng những không ra chiều thất vọng mà tỏ vẻ cao hứng vỗ đùi nói: - Không có một người quen nào. Hay tuyệt! Hai gã Tiền, Văn ngơ ngác nhìn nhau nghĩ không ra tại sao Lãng Đãng công tử ở trong tình trạng này vẫn còn cao hứng? Lãng Đãng công tử đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi hỏi khẽ: - Các ngươi có nhớ khu rừng cây trên đường đi vào thành không? Hai gã Tiền, Văn nghi hoặc nhưng cũng gật đầu. Lãng Đãng công tử lấy làm vừa ý lại hỏi: - Bản ý của ta các ngươi đã hiểu chưa? Đêm nay không trăng sao rất thuận tiện cho mình hành động. Các ngươi đi làm một mẻ. Hai gã Tiền, Văn rất đỗi ngạc nhiên. Chẳng khi nào chúng ngờ tới một vị thiếu bảo chúa lại thốt ra câu này. Lãng Đãng công tử thấy hai gã lộ vẻ ngần ngại, không nhịn được hỏi ngay: - Sao? Tiền Lão Đại ấp úng đáp: - Vụ này... Lãng Đãng công tử hỏi gặng: - Vụ này làm sao? Các ngươi không dám làm hay không muốn làm? Văn Lão Cửu hắng dặng một tiếng đáp: - Bọn tiểu nhân thì chẳng sao, chỉ e vụ này đồn ra ngoài có thể tổn thương đến danh dự công tử, nên... Chà chà... Lãng Đãng công tử nói ngay: -Ta bảo các ngươi đi cũng là vì vậy. Các ngươi thì lo cóc gì? Các ngươi là các ngươi, ta là ta. Vạn nhất vụ này bị tiết lộ cũng chẳng liên quan gì đến ta. Tiền Lão Đại muốn nói nữa, nhưng Văn Lão Cửu nắm lấy gã gạt đi. - Lão Tiền! Công tử đã nói rõ rồi, còn tranh biện gì nữa? Đi! Chúng ta đi thôi. Hai người ra khỏi cửa khách điếm, Tiền Lão Đại không nhịn được, oán trách: - Lão cửu! Lão không nghĩ... Văn Lão Cửu khẽ hắng dặng một tiếng cười lạt hỏi: - Tiểu đệ không nghĩ gì? Hừ! Chính lão đại mới không nghĩ. Theo lão đại thì làm thế nào? Lão đại tưởng muốn rắn đầu với hắn chăng? Tiền Lão Đại ra chiều chán nản hỏi: - Vậy bây giờ làm thế nào? Văn Lão Cửu thở dài đáp: - Còn làm thế nào nữa? May ở chỗ nơi đây cách Tương Dương không xa. Chỉ còn đường đến chỗ cô vợ của tiểu đệ xem có lấy được mấy lạng để cứu nguy lúc cấp bách này chăng? Tiền Lão Đại phấn khởi tinh thần nói: - Phải rồi! Phải rồi! Xuýt nữa ta quên lão đệ ở đây có một vị “như ý phu nhân”. Chúng ta đi cho lẹ, vụ này không thể chậm trễ được. Văn Lão Cửu trịnh trọng đáp: - Nhưng Văn mỗ xin nói trước. Dù là anh em thì đồng phân bạc cũng phải cho minh bạch. Món tiền này bất luận được nhiều hay ít, sẽ tính vào tiểu đệ... Tiền Lão Đại chịu ngay đáp: - Cái đó đã hẳn. Văn Lão Cửu khoát tay nói: - Vậy lão đại chờ ở đây. Tiểu đệ đi một lát rồi trở lại ngay. Có tiền vào tay rồi, chúng ta hãy tìm một nơi chơi bời chừng hai trống canh. Chầu hầu thằng lỏi này thật là mệt trí. Chúng ta đã bảo ở đây không có người quen thì thủy chung phải giữ như vậy. Tiền Lão Đại gật đầu nói: - Được rồi! Lão đệ cứ phóng tâm mà đi. Ở ngoài thành, Văn Lão Cửu lần mò trong đêm tối đến trước Tam Hợp Viện. Gã tung mình nhảy lên vượt qua bờ tường đất, nhón gót đi tới dưới cửa sổ Tây Sương. Có lẽ vì trong lòng hổ thẹn, gã không dám lên tiếng hô hoán mà chỉ dơ tay lên khẽ gõ mấy tiếng. Nữ nhân trong nhà khẽ hỏi vọng ra: - Ai? Tiểu Ngụy phải không? Văn Lão Cửu không khỏi ngạc nhiên tự hỏi: - Tiểu Ngụy là ai? Nhưng gã hiểu ngay vụ này là thế nào, bất giác lửa hờn ghen bốc lên cao ba trượng, xuýt nữa nổi nóng. Tiếng kẹt vang lên, cửa mở. Một nữ nhân thò đầu ra ngoài bảo: - Vào đi! Đồ quỷ ở đâu? Văn Lão Cửu không nói năng gì xông vào chụp lấy đá liền. Tiền Lão Đại đứng trong bóng tối ngoài đầu đường thấy lão cửu tay xách bao vải lật đật đi tới, gã hớn hở chạy ra đón chĩa ngón tay cái lên nói: - Còn lấy được bao gì đó? Tiền mỗ rất khâm phục lão đệ là người chu đáo. Hôm sau lên đường rồi, Lãng Đãng công tử ngồi trên lưng ngựa ngó hai gã cười nói: - Bản công tử nói không sai mà. Gió to trợ lửa, đêm tối giết người, khác nào đàn bà ngứa ngáy lén lút với đàn ông, chỉ cần chân tay mau lẹ và gan dạ hơn người là được. Bây giờ chúng ta chẳng có tiền xài rồi là gì? Món tiền thứ hai lại xài hết sạch thì vừa đến Tương Dương. Ba người tiến thành chứng thực được ngay tin kia rất đúng. Lôi đài dựng lên ở ngoại ô cửa tây. Sau khi vào nghỉ khách điếm, Lãng Đãng công tử nhìn hai gã nói: - Mai các ngươi sẽ coi bản công tử. Các ngươi muốn bạc có bạc, muốn vàng có vàng, hay muốn hạ cả tam quan để các ngươi làm tổng quản tương lai giữ tiền lương. Tiền Lão Đại nói: - Tiểu nhân muốn xin công tử cho nghỉ nửa ngày. Lãng Đãng công tử hỏi: - Để làm gì? Tiền Lão Đại đáp: - Tiểu nhân có bà cô trú ngụ ở Đông Hương, muốn nhân cơ hội này đến thăm một chuyến. Lãng Đãng công tử nói: - Khen cho ngươi có lòng hiếu thảo. Vậy ngươi đi đi. Tiền Lão Đại tạ ơn đi rồi. Lãng Đãng công tử lại nhìn Văn Lão Cửu hỏi: - Ngươi có bà con cô bác gì ở đây không? Văn Lão Cửu ngạc nhiên tươi cười đáp: - Tiểu nhân không có thân thích nào cả. Lãng Đãng công tử đột nhiên đổi giọng hỏi: - Này! Ta hỏi ngươi: Thằng cha Tiền Lão Đại có thể tin được không? Văn Lão Cửu ngập ngừng: - Công tử... Lãng Đãng công tử chau mày nói: - Có khi ta quá đa nghi. Không hiểu tại sao ta vẫn băn khoăn cha đó đi rồi không trở lại. Văn Lão Cửu ngấm ngầm động tâm tự nhủ: - Cha đó có khi đi lãnh cả phần tiền của mình tức là một ngàn sáu trăm lạng. Nếu ta ở địa vị hắn cũng khó nói lắm. Vạn nhất mà thằng lỏi này đoán trúng thì Văn mỗ chịu cực khổ cho ai đây? Lãng Đãng công tử ngáp dài nói tiếp: - Chẳng qua ta nói vậy thôi, chắc không có chuyện đó. Sáng mai đăng đài rồi, ta cần ngủ sớm cho khỏe tinh thần. Ngươi muốn ăn uống gì thì tự mình đi kêu điếm gia lấy. Dứt lời hắn uể oải đẩy cửa vào phòng để nguyên áo nằm xuống giường. Chẳng bao lâu sau hắn đã ngủ thiếp đi. Văn Lão Cửu băn khoăn trong dạ, thấy chiều trời mỗi lúc một tối. Trong lòng gã lại càng hồi hộp. Sau gã quyết tâm tự nhủ: - Từ đây tới đó chẳng có bao xa. Ta thử đi xem sao. Rồi gã lẩm bẩm: - Phải rồi! Ta đi dẫn thằng lỏi tới là nhiệm vụ coi như hoàn thành. Còn ở đây làm chi? Nhưng gã toan cất bước, chợt ngửng đầu lên thấy có người vẫy tay, mà người này chẳng phải ai xa lạ. Chính là Tiền Lão Đại. Ngó thấy Tiền Lão Đại, Văn Lão Cửu tưởng chừng trút được khối đá treo ở trong lòng. Gã ba chân bốn cẳng chạy ra đón. Tiền Lão Đại khẽ nói: - Thằng lỏi đó đâu rồi? Văn Lão Cửu khẽ đáp: - Hắn ngủ rồi. Bạc đã vào tay chưa? Tiền Lão Đại lắc đầu đáp: - Chưa lấy được. Văn Lão Cửu ngạc nhiên hỏi: - Tại sao vậy? Tiền Lão Đại khẽ đáp: - Lý tổng quản sắp tới. Sau khi thấy gã tiểu tử kia họ sẽ trả tiền đủ số. Văn Lão Cửu vừa kinh ngạc vừa mừng thầm hỏi: - Thật thế chứ? Tiền Lão Đại đáp: - Ta lừa gạt lão đệ làm chi? Gã hạ giọng xuống nói: - Nói khẽ chứ. Lý tổng quản đến rồi.