ằng năm, trong vòng chín năm qua, Aaron Klein luôn lái chuyến xe dài từ Manhattan đến nghĩa trang ở Bridgehampton để đặt một viên đá lên ngôi mộ mẹ mình, bà Esther Klein. Bà là một phụ nữ đã ly dị, năm mươi tư tuổi, tính tình vui vẻ, bị chết dưới bàn tay của một kẻ cướp của giết người khi bà đang trên đường chạy bộ hằng ngày vào một buổi sáng sớm gần ngôi thánh đường St. John the Divine.Aaron lúc đó hai mươi tám tuổi, vừa mới lập gia đình, đang cảm thấy bình yên một cách thật thoải mái trên bậc thang thẳng tiến ở ngân hàng đầu tư Wallace và Madison. Bây giờ anh đã là cha của hai đứa con trai, Eli và Gabriel, và một đứa con gái nhỏ, Danielle, có vẻ bề ngoài giống người bà quá cố đến não lòng. Aaron chưa bao giờ đến thăm nghĩa trang mà không trải qua cơn tức giận và nỗi tuyệt vọng trước thực tế rằng kẻ cướp của giết người sát hại mẹ anh vẫn còn nhởn nhơ trên phố, một gã tự do.Bà đã bị tấn công từ phía sau đầu bằng một vật nặng. Chiếc điện thoại di động của bà nằm trên mặt đất bên cạnh bà. Phải chăng bà cảm thấy nguy hiểm và lấy nó ra khỏi túi để cố gắng gọi 911? Khả năng này là điều duy nhất nghe có vẻ hợp lý.Chắc là bà chỉ đang cố gọi. Hồ sơ mà cảnh sát thu thập được cho thấy vào thời điểm đó bà không gọi mà cũng chẳng nhận cuộc điện thoại nào cả.Cảnh sát cho rằng đó là vụ cướp của giết người ngẫu nhiên. Đồng hồ, món nữ trang duy nhất mà bà luôn đeo vào thời điểm đó trong ngày đã biến mất, chìa khóa nhà cũng vậy. “Tại sao lại lấy chìa khóa nhà nếu kẻ giết bà không biết bà là ai và sống ở đâu?” Anh đã hỏi cảnh sát như thế. Nhưng cảnh sát chẳng có câu trả lời nào cho câu hỏi đó.Căn hộ của bà có lối vào riêng ngoài mặt đường, gần góc đường nơi có cổng chính của tòa nhà với người gác cửa giám sát, nhưng theo các thám tử xem xét vụ việc này chỉ ra cho thấy thì không có gì bị mất khỏi căn hộ. Cái ví chứa vài trăm đô-la của bà vẫn nằm trong túi xách nhỏ. Hộp nữ trang để mở trên bàn phấn, chứa một vài món nữ trang quý giá mà anh biết bà sở hữu chúng.Cơn mưa bắt đầu lác đác rơi khi Aaron quỳ xuống và chạm vào lớp cỏ trên ngôi mộ mẹ anh. Đầu gối anh chìm trong lớp đất bùn khi anh đặt viên đá xuống và thì thầm: “Mẹ ơi, con ước gì mẹ còn sống để trông thấy lũ trẻ. Mấy đứa con trai sắp xong lớp một và mẫu giáo. Danielle giờ đây đã là một nghệ sĩ tí hon rồi. Con có thể nhìn thấy nó chỉ sau mười hai năm nữa, đang thử giọng cho một trong những vở kịch mà mẹ đạo diễn tại Columbia”.Anh mỉm cười, nghĩ đến điều mẹ anh sẽ đáp lại. “Aaron, con thật là đứa mơ mộng. Hãy làm phép tính xem nào. Vào thời gian Danielle đi học cao đẳng thì mẹ đã bảy mươi lăm tuổi rồi”.“Mẹ sẽ vẫn còn đang dạy học và làm đạo diễn và mẹ sẽ vẫn tràn đầy nhiệt huyết cơ mà”. Anh nói to lên.