Tập 3

Sự quyến rũ càng mạnh hơn khi Nhã Tịnh vào nhà, mọi thứ đều vàng dịu dưới sự phản chiếu của ánh trăng bên ngoài song cửa và dường như nơi đây đã có sự chuẩn bị đặc biệt để chào đón cô.
Trong hương thơm ngào ngập với hoa hồng, loài hoa mang ý nghĩa cao đẹp nhất. Có một cái gì đó khiến Nhã Tịnh bùi ngùi:
- Lẽ ra em không nên đòi hỏi ở cuộc đời này quá nhiều.
- Đừng nói như thế, Nhã Tịnh à. Thật ra em xứng đáng được hưởng nhiều hơn những gì em đã có trong cuộc đời này.
- Em ước mơ như vậy.
- Em nên ước mơ. Nếu không thì làm sao biến ước mơ thành hiện thực.
- Phải, em sẽ cố gắng biến những ước mơ của mình thành hiện thực.
Giọng cô đầy quả quyết và anh thầm hỏi: Không biết cô đang mơ ước những gì?
- Như là gì, Nhã Tịnh?
- Em sợ nói ra thì ước mơ của em sẽ không còn thiêng liêng nữa. Xin lỗi anh, Tử Du. Vì em muốn giữ điều thầm kín ấy cho riêng mình.
- Thôi được, anh sẽ không cố hỏi em những điều mà em không thể nói.
- Em đã làm anh buồn?
- Không. Nhưng anh hy vọng một ngày nào đó sẽ hiểu em nhiều hơn.
- Em sợ điều đó sẽ làm anh thất vọng.
- Với em thì không bao giờ.
- Anh thật sự quá tốt với em, Tử Du.
- Thôi nào, bây giờ chúng ta hãy nâng ly, để chúc mừng những điều kỳ diệu sẽ đến với những ước mơ của em.
- Và những ước mơ cua nh nữa chứ, Tử Du!
- Những ước mơ của anh đã thành hiện thực. Một mãi ấm gia đình hạnh phúc, một người vợ để anh thương yêu và thương yêu anh. Anh còn mơ ước gì hơn thế nữa.
Ly rượu chúc mừng cứ vơi rồi lại đầy, Nhã Tịnh ngồi nhìn Tử Du qua ánh sáng lờ mờ của bóng trăng đang bị che phủ bởi một làn mây xám.
Cô không biết Tử Du đã uống bao nhiêu ly rồi. Nhưng cô biết rõ mình đang làm gì. Cô đang kích thích tình yêu của Tử Du và đang đi dần đến những ước mơ của mình. Phải. Cô có quyền đòi hỏi ở cuộc đời này và không gì có thể cản trở cô đi theo hướng đi của cuộc đời mình.
Bên ngoài, đất trời đang bắt đầu chuyển cơn vần vũ, gió thổi từng cơn, sấm chớp xé tan đêm đen bằng những tiếng nổ kinh hoàng.
Nhã Tịnh nép sát vào lòng Tử Du và ôm chặt lấy cánh tay anh. Giọng cô thì thầm ấm áp:
- Anh say quá rồi. Tử Du ạ.
- Anh không say đâu. Anh vẫn còn nhớ hôm nay là một ngày đầy ý nghĩa. Ngày Lưu Nhã Tịnh nhận lời cầu hôn của Điền Tử Du. Và bên cạnh anh là người con gái anh yêu thương nhất.
Nhã Tịnh ngẩng đầu lên, đôi môi hé mở:
- Đã muộn rồi, anh yêu ạ.
Tử Du hôn lên đôi môi ấy và đón nhận được sự ấm áp từ thân thể cô toát ra, đồng thời anh cảm nhận được sự tiếp xúc dịu dàng của cánh tay anh với đôi gò ngực căng, tròn đang nhất nhô theo nhịp thở dồn dập của cô.
- Đã muộn rồi ư? Để anh đưa em về.
Anh chỉ nói thế thôi, chứ lòng anh lúc này đang rạo rực vì thân hình tuyệt mỹ quyến rũ của Nhã Tịnh. Nét đẹp của cô như hút hết tâm hồn anh.
Như đoán trước được phản ứng của Tử Du trước sự lôi kéo của con đường tình ái, Nhã Tịnh rướn người lên bá lấy cổ anh và rà sát đôi môi mình khắp khuôn mặt anh. Hơi thở thơm tho và ấm nóng của cô khiến lòng anh say đắm.
Bỗng như có gì thôi thúc, Tử Du đẩy Nhã Tịnh ra xa anh:
- Chúng ta không thể như thế này. Nhã Tịnh! Để anh đưa em về.
Cô đăm đăm nhìn anh. Và giọng nói lạc đi trong hơi thở:
- Tử Du! Em yêu anh. Và em muốn … anh thương yêu em … Chúng ta cần có nhau … Hãy nói thật với lòng mình đi … Anh có muốn rời xa em trong lúc này không?
Anh nhìn cô, nét mặt căng thẳng:
- Lạy chúa! Em tưởng anh là sắt đá hay sao chứ?
Đôi môi đẹp e ấp nụ cười:
- Em hy vọng là không.
Anh đang cố chống chọi lại những ham muốn mãnh liệt đang bứt phá tâm hồn anh, nhưng cuối cùng lý trí đã nhường chỗ cho những cảm giác.
Anh nở nụ cười trong bóng đêm:
- Em điên rồi, Nhã Tịnh ạ. Nhưng đó là một kiểu điên dễ thương.
Môi cô đặt lên môi anh:
- Anh còn muốn rời xa em trong lúc này không?
Lời cô kích thích anh mãnh liệt. Giọng anh thì thào tắt nghẹn.
- Muộn rồi. Em yêu!
Môi họ quyện lấy nhau tạo nên một nụ hôn nồng nàn khao khát. Hai cánh tay anh luồn quanh hông Nhã Tịnh và siết chặt thân hình cô vào thân hình anh. Nỗi đam mê mà cô đáp lại khiến anh ngây ngất.
Sự việc xảy ra vượt hẳn sự tưởng tượng của Tử Du. Trước khi anh kịp bình tĩnh lại, anh lại bị cuốn hút vào nụ hôn như bão tố của Nhã Tịnh. Anh không còn biết gì ngoài cảm giác dịu dàng, êm ái mà nàng đã mang đến cho anh.
Anh mơ màng nói:
- Nhã Tịnh! Em là của anh.
Anh cảm nhận được tấm thân nóng bỏng của cô khi chiếc áo lụa rơi xuống.
Nhã Tịnh thì thầm:
- Vâng. Tử Du! Em là của anh.
Cô rất kiều diễm, rất khêu gợi trong ánh sáng mờ nhạt, và rất nồng nàn, rất thật trong vòng tay anh.
- Em yêu!
Anh nhẹ nhàng kéo nàng nằm xuống tấm thảm nhung êm ái.
Trong khoảng khắc, thời gian như ngừng trôi.
Mưa giăng mờ mịt khi anh cho xe lướt qua như bay trên con đường tưởng chừng dài vô tận. Anh đang trên đường trở về nhà sau chuyến công tác xa, nhưng tronglòng vẫn háo hức vì ngày hôn lễ của anh rất gần. Sau bao ngày xa cách, anh rất nóng lòng muốn gặp lại Nhã Tịnh. Anh hình dung cô trong chiếc áo cưới bằng lụa trắng, cổ đeo chuỗi ngọc và bàn tay lấp lánh chiếc nhẫn anh đã trao cho cô.
Tử Du mỉm cười, Nhã Tịnh đã thuộc về anh, cô đã dọn đến sống ở điền trang của anh và cho anh những phút giây ngọt ngào đắm đuối. Nhưng ao ước đêm tân hôn vẫnkhiến long anh rạo rực.
Anh cũng hình dung ra nỗi vui sướng của Nhã Tịnh khi gặp lại anh. Anh không báo trước cho cô biết. Anh muốn tạo cho cô sự bất ngờ.
Đang sải những bước dài chợt Tử Du đứng khựng lại. Anh ngạc nhiên thấy căn phòng tối om, tất cả rèm cửa đều buông kín mít, chỉc ó ánh sáng mờ hắt ra từ chiếc đèn trang trí treo trên bức tường.
Anh ngại ngần bước đến ngưỡng cửa phòng ngủ và tự hỏi: Hay là Nhã Tịnh đã ngủ thiếp đi chăng? Nhưng ngay lúc đó anh chợt nghe thấy một tiếng rên tắt nghẹn. Mắt đã quen dần với bóng tối trong phòng, lúc này anh mới thấy bóng hai người đang quấn lấy nhau trên chiếc giường nệm trải ra trắng muốt.
Họ mải mê với nhau đến mức không nhận thấy Tử Du bước vào nhà và vẫn tiếp tục đắm chìm trong những nụ hôn và cơn say tình ái.
Tử Du đứng chết lặng, mắt mở to, tự hỏi: Phải chăng bóng tối lờ mờ đã gây nên ảo giác? Nhưng kìa, Nhã Tịnh và một người đàn ông đang âu yếm nhau.
Tử Du mím chặt môi nhưng không ngăn một tiếng kêu, bật ra từ cổ họng. Cặp tình nhân lúc này mới nhận ra sự có mặt của anh.
- Chuyện gì thế này?
Người đàn ông vừa kêu lên, vừa ngồi dậy vuốt vội mái tóc và mặc lại quần áo.
Nhã Tịnh bật dậy như chiếc lò xo tự động, cuống quýt khoát vội tấm chăn lên người.
Lúc này, Tử Du mới nhận ra mình đang đối mặt với Tống Mạc Đình.
Anh tống một cú đấm làm cho Mạc Đình chới với, rồi thét lên:
- Cút ngay, đồ khốn! Và mang theo cái thứ súc sinh kia đi cùng ngươi.
Đôi mắt anh như nh` tia lửa và Mạc Đình không dám nhìn vào đôi mắt ấy khi lầm lũi bước ra bên ngoài. Ngay sau đó, Tử Du nghe tiếng xe hơi lao ra cổng.
Căn phòng chỉ còn lại Nhã Tịnh và anh đứng nhìn nhau chằm chằm. Anh đã cố kềm mình để không đánh cô ta. Anh cẩn thận duỗi thẳng hai bàn tay đã nắm chặt vào trong túi quần.
Nhã Tịnh đọc được ý nghĩ trong mắt anh và cô đứng đờ ra. Cô cào tay vào mái tóc duyên dáng và rủa thầm số khiếp. Người đàn ông tuyệt vời đang đứng kia là người quyết định cưới cô làm vợ. Nhưng chỉ vì đòi hỏi ở cuộc đời này quá nhiều, giờ phút chót cô đã để vuột mất anh. Nhưng cô không bỏ chạy. Cô đứng nhìn anh qua màng lệ mỏn g.
- Tử Du! Hãy cho em được giải thích.
Tử Du bình thản đến lạnh lùng:
- Giải thích? Trời ơi! Tại sao cô có thể nói yêu tôi và nhận lời cầu hôn của tôi?
- Đừng hỏi tội em! Em thật sự yêu anh và muốn làm vợ anh.
- Với những gì tôi đã chứng kiến, cô còn có thể nói một câu khôi hài như thế được sao? Tôi thật ngu ngốc khi đặt niềm tin ở cô.
- Những gì anh đã chứng kiến giữa anh và Mạc Đình khi nãy, không có nghĩa gì cả. Tử Du! Mạc Đình là một người giàu có và thế lực, anh ấy hứa cho em một hợp đồng sáng giá. Điều ấy chỉ là một sự hợp tác làm ăn, không lien quan gì đến chúng ta cả.
Điều làm anh sửng sốt là cô có thể ung dung chia sẻ cơ thể mình với một người đàn ông khác và nghĩ rằng việc này không lien quan gì đến anh.
Anh rít lên qua đôi hàm răng nghiến chặt:
- Nhưng điều ấy có liên quan đến tôi.
- Đừng như thế, Tử Du.
Cô đưa tay về phía anh, Tử Du liền thụt lùi, làm cánh tay cô thong xuống.
Anh cay đắng nói:
- Có những điều không thể tha thứ được.
- Em đang có thai, Tử Du!
Tử Du đứng sững ra như trời trồng, khuôn mặt nhợt nhạt như mất hết máu. Giọng anh như lạc đi:
- Cô vừa nói gì, Nhã Tịnh?
Cô nhìn thẳng vào mắt anh:
- Em đã có thai. Điều này xảy ra sau khi chúng ta gặp nhau.
Anh không bao giờ quên được hình ảnh phản bội mà cô đã khắc sâu trong tâm khảm anh:
- Con của ai?
- Đấy là con của anh Tử Du.
Anh không tin cô. Một người đàn ông có thể làm được gì khi ở trong tình thế như anh đây? Cô ta không có thai, hoặc nếu có thì cũng không phải là con của anh. Anh cảm thấy mình gijóng như một thằng ngốc, một thằng điên. Anh tin cô, còn cô thì phản bội anh. Anh không nghĩ rằng sẽ có một cái gì đó làm anh quên được ảnh thân thể cô quấn chặt lấy một người đàn ông khác ngay trên giường ngủ của anh. Anh cảm thấy cơ thể mình rã rời.
- Cút đi, Nhã Tịnh! Và đừng bao giờ quay trở về đây nữa, đừng bao giờ để tôi trông thấy bộ mặt ghê tở của cô.
- Thôi được, Tử Du. Tôi sẽ đi, nhưng một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận. Tôi đang mang thai đứa con của chính anh. Tôi sẽ chứng minh cho điều đó và anh sẽ phải trả giá cho việc này. Anh sẽ luôn luôn bị trừng phạt.
Nguồn tin con tàu bị đắm, mang theo Lưu Nhã Tịnh, như một cú sốc đối với Điền Tử Du.
Anh hỏi một nhân viên điều tra:
- Có phải Lưu Nhã Tịnh đang mang thai không?
Người đàn ông nhìn anh với ánh mắt thương cảm:
- Tôi e rằng điều đó là đúng, anh bạn ạ. Chúng tôi tìm thấy một túi xách tay của cô Lưu Nhã Tịnh, trong ấy có những giấy tờ liên quan đến việc mang thai của cô ấy. Chúng tôi thành thật chia buồn.
Chưa bao giờ trong đời anh trải qua những giờ phút kinh hoành như thế, chỉ biết về đứa bé, con của anh đã chết cùng với cô ta. Nhưng anh không có cách nào để kiểm tra hoặc để chứng minh đó có phải là con của anh hay không? Chính vì vậy, anh cảm thấy đau buồn trước cái chết của đứa trẻ. Nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy phân vân không biết cô ta có biến anh thành một thằng ngốc hay không, trong cái kết cuộc bắt anh phải khóc thương con của một gã đàn ông khác?
Anh càng cảm thấy đau lòng hơn khi nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ và cái nhìn hốc hát trên khuôn mặt cha, sau khi biết tin về cái chết của Nhã Tịnh. Anh quá đau đớn, quá nhục nhã để thú nhận với mọi người rằng, đứa con mà Nhã Tịnh đang mang trong người có thể không phải là con của anh. Mà cũng có thể là con của anh. Anh phải sống với sự hoang mang này suốt cả quãng đời còn lại.
Thật khó có thể tỏ ra lịch thiệp đón nhận những lời chia buồn về cái chết của cô sau hai ngày trước khi cưới. Không một ai biết đến sự phản bội của Nhã Tịnh và anh không tin rằng anh nói ra điều ấy có thể vạch trần được tội lỗi của cô ta. Sự thật có thể làm đau lòng bố mẹ cô, những người bạn tốt của cha mẹ anh.
Anh thu mình vào một góc riêng, sau cái chết của Nhã Tịnh và trở thành một kẻ lạnh lùng và khép kín.
Nhiều năm sau cái chết của cô, có rất nhiều người đàn bà muốn tìm đến với cuộc đời anh, nhưng anh không thể nhìn họ với con mắt tức tối thêm được nữa, tốt nhất là tránh xa họ ra, loài gian dối, loài thay lòng đổi dạ, loài không có tình yêu.
Những lời cảnh báo của Nhã Tịnh đã thành sự thật. Anh sẽ phải sống những ngày còn lại của cuộc đời như một sự trừng phạt.
Đó là nỗi đau làm anh run sợ, nỗi đau đã giày vò anh, nên anh không bao giờ cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn khi ở bên cạnh Lục Nghi Quyên. Anh không biết cái điều kinh hoàng ấy có xảy ra hay không? Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy một nhu cầu bức thiết phải phòng ngừa việc anh lại bị phản bội một lần nữa. Anh cảm thấy không thể nén được nỗi đau đớn khi nghĩ nàng sẽ phản bội anh. Anh là người mà nàng chọn để bù đắp, để phục sinh và như đối với những con người đáng thương mà nàng đã đến với họ. Một khi anh cân bằng trở lại, như ý nghĩ của nàng lúc này, khi thấy Lục Nhã Tịnh quay về, từ cõi chết và một đứa bé, thì nàng sẽ lại bỏ anh để đến giúp đỡ những con người bất hạnh khác.
Thật khó mà phủ nhận những phẩm chất tuyệt vời ở nàng. Cô bé Lục Nghi Quyên mà anh từng biết thật ngọt ngào, tốt bụng và đáng yêu. Nhưng anh luôn tự nhủ mình: Phải cố không được yêu nàng, nếu anh mất cảnh giác thì thảm họa sẽ xảy ra. Và cách duy nhất để anh cưỡng lại sự hấp dẫn đang lớn dần là giữa một khoảng cách với nàng.
Nhưng cho đến hôm nay, khi Lưu Nhã Tịnh quay về từ quá khứ, thì anh chợt nhật ra rằng, chính Lục Nghi Quyên là người đã gìúp anh chống lại được bóng ma quá khứ ấy và anh đã chiến thắng. Anh đã tìm thấy thiên đàng mà anh đã tìm kiến lâu nay. Nàng là hơi ấm là ánh sáng, là sự sống, là hạnh phúc là tình yêu.
Anh yêu nàng!
Cùng với nỗi tuyệt vọng. "Tại sao nàng vẫn chưa có thai? " Nếu họ không có với nhau một đứa con, nàng sẽ không bao giờ chấp nhận việc anh yêu nàng, mà anh không phải đối diện với nỗi đau đớn của chính mình.
Trong dãy hàng lang mờ mờ tối giữa không gian tĩnh lặng, anh thấy mình cứ đi đi lại lại trên sàn gạch, chờ đợi như một phép màu có sự xuất hiện của Nghi Quyên. Anh cố kềm mình không bước vào phòng để đánh thức giấc ngủ tội nghiệp của nàng, bởi anh sẽ không kiềm chế được và sẽ ôm nàng, thương yêu nàng như sự khao khát đang đốt cháy tân cang anh. Và điều gì sẽ khiến nàng kích động.
Nhưng anh vẫn chờ đợi một cách không tuyệt vọng, cho đến khi cánh cửa phòng nàng đột nhiên hé mở. Nàng xuất hiện thật dịu dàng trước mặt anh.
Nàng mặc chiếc váy lụa mỏng màu trắng, hai bím tóc nhỏ xinh xắn nổi bật trên đôi vai trần. Mắt nàng long lanh và hai hàng lệ vẫn còn đọng trên đôi má. Nàng đã khóc.
Tim anh chao đảo.
Cứ như lần đầu tiên anh nhìn thấy nàng. Một cô bé nhỏ, vô cùng đáng yêu. Và anh chợt nhận ra hình ảnh ấy đã luôn luôn ngự trị trong lòng anh, và mãi mãi.
Anh đăm đăm nhìn tận đáy mắt nàng giọng vỗ về, đau xót:
- Em đã khóc, Nghi Quyên?
Nàng hất chiếc cằm xinh đẹp về phía trước với một vẻ bình thản và lạnh lùng chưa từng có:
- Không bao giờ.
- Đừng dối anh, Nghi Quyên. Tâm trạng của em hiện giờ cũng như anh thôi, chúng ta đang cố gắng chịu đựng.
- Thế thì anh gặp em để làm gì?
- Anh muốn nói cho em biết, anh thật sự không thể chấp nhận Nhã Tịnh và Kỳ Phong trong cuộc đời anh.
- Anh vẫn khư khư cái luận điệu ấy ư? Thế thì em không còn gì để nói với anh.
- Nhưng anh có chuyện muốn nói với em. Anh không thể im lặng được nữa.
- Về điều gì, Tử Du?
- Em thừa biết là vì điều gì. Cuộc hôn nhân của chúng ta …
Thời gian sắp hết rồi.
- Anh nghĩ nên đi gặp bác sĩ. Ít nhất chúng ta cũng cần biết vì sao chúng ta không thể có con.
Anh thấy vai nàng rún lại.
- Việc ấy giờ đây không còn ý nghĩa nữa, Tử Du ạ. Nhưng vấn đề thời gian … giao ước một năm trong cuộc sống vợ chồng của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Vì thế, nếu anh muốn thì em sẽ đi khám.
- Cả hai chúng ta cùng đi.
- Cái gì?
- Anh nói cả hai chúng ta cùng đi.
- Nhưng anh …
Tim anh nhói lên:
- Anh không thể để em đi một mình. Nhất là khi có thể anh mới là nguyên nhân.
Nghi Quyên lắc đầu:
- Chúng ta đã biết, vấn đề không phải là do anh. Trước hết Nhã Tịnh đã mang thai đứa con của anh. Bé Kỳ Phong chính là sự khẳng định anh chắc chắn phải có khả năng có con.
Nàng kết thúc thật nhanh để che giấu sự đau xót trong giọng nói của mình:
- Có thể có gì đó không ổn nơi em, em mới chính là nguyên nhân.
- Nhã Tịnh nói cái thai là của anh, nhưng có thể không phải đâu em ạ.
Môi nàng run run:
- Tại sao?
Giọng anh khan khan:
- Ngày cuối cùng Nhã Tịnh rời khỏi điền trang, anh bắt gặp cô ta trên giường cùng với một người đàn ông khác.
Những lời đau đớn tưởng chừng không thể thốt lên được trên đôi môi, cuối cùng chính Nghi Quyên đã giúp anh đối diện với sự thật.
Nghi Quyên vẫn chưa thoát khỏi cơn bang hoàng. Giọng nàng dường như tắc nghẹn:
- Nhưng …
Nàng không dám đặt ra hàng ngàn câu hỏi đang rối tung trong đầu nàng. Vẻ mặt Tử Du làm nàng đau xót.
Anh đã lừa dối mọi người, cha mẹ anh, cha mẹ Nhã Tịnh, người thân trong gia đình, bạn bè và thậm chí cả với nàng cũng đã tin rằng anh than khóc cho cái chết của Nhã Tịnh ngần ấy năm. Nhưng liệu đàn ông có than khóc cho người đàn bà đã lừa dối anh ta không? Liệu anh ta có thể than khóc cho cái chết mà người đàn bà đã mang thai đứa bé mà anh không chắc là con của mình không?
Nàng vẫn im lặng, nhưng anh biết nàng đang chờ đợi điều gì. Nàng muốn anh giải thích. Phải. Anh nợ nàng những lời giải thích. Nếu anh không đối diện với nỗi đau, thì anh sẽ không bao giờ được tự do và thanh thản để yêu nàng. Và cuộc hôn nhân của họ sẽ bị hủy diệt.
-Nghi Quyên! Anh nhìn nhận với em, có một lúc nào đó, anh đã có tình cảm với Nhã Tịnh, nhưng tuyệt đối đó không phải là tình yêu. Anh hiểu ra sự thật này khi phát hiện Nhã Tịnh quan hệ chăn gối cùng người đàn ông khác. Sự phản bội của Nhã Tịnh không làm anh đau đớn vì mất cô ta. Anh chỉ cảm thấy cay đắng, nhục nhã vì bị chà đạp, vì tự ái bị tổn thương. Hơn nữa, sự phản bội gian dối của cô ta đã biến anh thành một thằng ngốc, sống trong sự hoang mang từng giờ, từng phút, không biết đứa bé đã chết cùng cô ta là con của anh, hay con của gã đàn ông khác. Anh oán hận cô ta và điều đó không có gì thay đổi được.
Nghi Quyên mím môi lo lắng trước một thú nhận đầy đau xót của Tử Du:
- Nếu anh không yêu Nhã Tịnh thì cái gì đã ngăn trở anh không yêu người khác trong ngần ấy năm?
- Anh không muốn một lần nữa lạc lối để rơi vào sự nguy hiểm, vào thảm họa của tình yêu. Một lần vấp ngã đối với anh đã quá nhục nhã và đau đớn.
- Vậy tại sao anh lại giữ bức ảnh của Nhã Tịnh lại để nhìn ngắm mỗi ngày.
- Để nhắc nhở anh nhớ đến sự phản bội của cô ta. Như một người nghiện, anh cứ phải nhìn nó ngày ngày với sự ghê tởm, căm ghét. Nhưng khó mà có một cái mặt cụ thể để bộc lộ tình cảm. Anh không có ý định làm tổn thương em, thay vì đưa em vào giường ngủ, nơi bất cứ một người đàn ông ôn hòa có thể ngủ với người vợ mới cưới của mình, thì anh lại bế em ra ngoài vườn và đặt em trên thảm cỏ. Lúc đó, anh đã thấy rõ một điều, khi anh bế em tới giường ngủ, lần đầu tiên với tư cách là vợ chồng, anh không muốn ái ân trên chiếc giường mà Nhã Tịnh đã chung chăn với người đàn ông khác. Nhiều năm trôi qua, khuôn mặt Nhã Tịnh trong ngày cuối cùng anh gặp, luôn khắc sâu trong tâm tưởng anh. Anh treo bức ảnh Nhã Tịnh trong phòng ngủ để nhắc nhở anh rằng: "Đàn bà không thể tin tưởng được". Và sự ngờ vực ấy càng hun đúc trong anh, ngăn anh không quan hệ mất thiết với bất cứ người nào. Anh không yêu và không cần được yêu. Nhưng anh muốn có một người vợ vì đó là cách duy nhất để liên kết cái cảm giác được làm cha. Làm cha những đứa con của chính mình.
Nghi Quyên dựa lưng vào và nhắm mắt lại. Nàng thấy mfinh thật ngốc nghếch. Suốt thời gian qua, nàng cứ nghĩ Tử Du còn yêu Nhã Tịnh trong khi anh đã nuôi dưỡng lòng căm hận. Nhã Tịnh đã xé nát trái tim anh, để lại một hố sâu, trống rỗng. Tử Du có thể sẽ không bao giờ yêu được nữa vì anh đã bị thiêu rụi trong tình yêu đầu. Anh nghĩ nàng cũng như Nhã Tịnh và anh không thể để mình bị tổ thương lần nữa.
Anh thấy nước mắt chảy dài trên má nàng, anh đưa tay ra lau. Khi tay anh chạm vào, nàng liền áp má vào lòng bàn tay anh. Anh dịu dàng nói:
- Anh thật rất khó xử khi gặp lại Nhã Tịnh trong tình cảm như thế này. Vì Kỳ Phong, anh không biết đó là con của anh hay của một gã đàn ông khác.
- Cho dù thân phận của Kỳ Phong ra sao, thì đó cũng là một đứa bé vô tội và đáng yêu, Tử Du. Nếu anh từ chối tình cảm đó, anh sẽ sống với niềm ân hận đến hết cuộc đời.
- Và sự đau đớn.
Tiếng thút thít trong dãy hành lang mờ mờ tối cắt ngang câu nói của Tử Du. Anh quay lại và nhìn thấy Kỳ Phong.
Đứa vé vẫn mặc áo ngủ, mái tóc lòa xòa phủ quanh khuôn mặt trắng bệch. Hai bàn tay bé nhỏ nắm chặt lại, cằm nó run lên.
Lạy Chúa! Nó đã nghe được những gì rồi? Rõ ràng là nó đã nghe quá nhiều. Còn hơn cả thế nữa. Nó không nghĩ thân phận của nó lại tủi nhục đến như vậy. Không phải lỗi do anh, nhưng nó vẫn cảm thấy nỗi đau đớn đến tận cùng.
Lúc này khuôn mặt anh đã trắng bệch vì sợ hãi. Nghi Quyên cũng thế khi thấy Kỳ Phong xuất hiện như một sự nguy hiểm.
Tử Du vội bước lại bên Kỳ Phong, qùy một chân ngồi trước nó:
- Kỳ Phong! Hãy nghe ta nói đã nào.
Anh ôm lấy đôi vai bé nhỏ đang run rẩy của nó. Nhưng bây giờ thì nó dường như không muốn nghe gì nữa cả.
- Không. Chú không yêu cháu.
- Ôi, Kỳ Phong! Ta yêu con rất nhiều. Nhưng ….
Kỳ Phong chẳng buồn đợi Tử Du nói hết câu, nó đã lao mình bỏ chạy và mất hút trong bóng đêm thăm thẳm.
Tử Du và Nghi Quyên đuổi theo, nhưng chẳng thấy bóng dáng Kỳ Phong đâu. Có nhiều khả năng nó bị ngã đau, hoặc bị lạc trong điền trang rộng lớn như thế này. Thậm chí, họ cũng chẳng biết nên bắt đầu tìm đứa bé ở đâu?
Càng đến gần sườn dốc, Tử Du càng cảm thấy sợ hãi. Nếu Kỳ Phong đã chết thì sao? Như tám năm về trước. Anh lại rơi vào trạng thái mất mát và đau đớn đến cùng cực. Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu Kỳ Phong không còn có cơ hội để biết cha ruột của nó là ai? Ôi, Chúa ơi! Anh yêu nó …
Hừng đông thấp thoáng trên đỉnh đồi. Nghi Quyên chỉ tay xuốn triền dốc và kêu lên:
- Kỳ Phong kìa, Tử Du. Em đã nhìn thấy nó rồi.
Từ chỗ anh đứng, anh cũng có thể nhìn thấy máu nhuộm đỏ thắm trên áo Kỳ Phong. Tử Du lao xuống với tất cả sức lực, khi đến gần, anh bế sốc Kỳ Phong trên đôi tay run rẩy của mình, nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt anh.
- Con phải sống.
Đứa bé vẫn bất động.
Nhã Tịnh không dám rời khỏi căn phòng mà người ta đã đưa Kỳ Phong vào đó. Cô sợ nếu cô thiếp đi thì nguy hiể sẽ xảy đến với Kỳ Phong mà cô không biết. Cô có cảm giác lời nguyền rủa mà ngày xưa cô đã dành cho Tử Du lại đang đến với chính bản thân mình.
Thầm cười cay đắng vì nhận ra mình đã đánh đổi cả cuộc đời để đổi lấy một hư danh vô nghĩa.
Có lẽ Tống Mạc Đình đã nói đúng. Cô vẫn không quên những lời nói của anh trong lần cuối cùng họ gặp nhau.
- Anh đã luôn luôn tưởng tượng ra một cuộc tình với Lưu Nhã Tịnh khác hẳn, đem lại cho đời anh sự say đắm và thoát ly khỏi sự căng thẳng hàng ngày. Thay vì vậy, nó đã đem lại thêm áp lực đè nặng lên anh. Anh giận mình đã bị thuyết phục khi em nói rằng em yêu anh, nhưng sự thật không phải là như vậy. Anh có được em, nhưng thật ra không bao giờ hoàn toàn.
Cô tròn xeo đôi mắt như không tin vào những điều mình vừa nghe thấy.
- Sao lạ lùng vậy? Chẳng lẽ anh muốn chúng ta kết thúc từ đây? Chẳng phải anh luôn muốn được những gì mà Điền Tử Du đã có hay sao?
- Anh phải mất một thời gian để hiểu ra rằng, những gì chúng ta đang làm chỉ xoay quanh ý tưởng muốn lợi dụng đối phương.
Cô chối bỏ và bồn chồn nóng nảy vì sự vạch trần của anh.
- Không đúng sự thật.
Anh nói giọng buồn rầu:
- Thật không? Nhã Tịnh! Lý do duy nhất em đến với anh chỉ vì anh có thể giúp em bước cao hơn trên bậc thanh danh vọngkhông nấc chót của mình. Em đã lợi dụng anh, cũng như anh đã lợi dụng em.
Cô sa sầm nét mặt:
- Sao anh lại có thể nói vậy?
- Bởi vì đó là sự thật. Có lẽ trước đây anh không muốn hiểu như vậy.
Anh bắt đầu bước đi cô kêu lên:
- Anh đi đâu?
Anh dừng lại và quay lại nhìn cô:
- Trở về nhà để ở bên cạnh người vợ dịu dàng và chung thủy của anh, đó là những thứ anh thật sự cần ở cuộc đời này. Và tin hay không là quyền của em, anh thật sự không muốn rời xa cô ấy nữa.
Cô vẫn còn cảm giác chới với hụt hẫng vì không quen với việc người ta có thể bỏ rơi mình.
- Mạc Đình!
Anh nở một nụ cười:
- Có một lần em đã nói, em muốn quan hệ của chúng ta chỉ là bạn bè tốt trong công việc làm ăn. Em muốn vậy, thì nay em được vậy. Chào cô bạn nhỏ.
Anh quay đi không nhìn lại cô.
Tử Du dừng lại nơi dãy hành lang vắng lặng. Trong không khí lạnh lẽo và ảm đạm, anh thấy một bóng người ngồi trước cửa phòng của Kỳ Phong.
Anh bước đến gần nhìn Nhã Tịnh anh đã không nhận ra, trong chiếc áo màu lam trên thân hình nhỏ gầy và khuôn mặt xanh xao tie tụy.
Nếu tám năm trước đây, hình ảnh này đã làm cho anh rung động, thì giờ đây, đã khép lại vĩnh viễn thứ tình cảm ấy. Nhưng rồi với Kỳ Phong, sự khắc khoải lo lắng cho sự sống còn của đứa con yêu dấu của mình, sự ràng buộc ruy nhất đối với Nhã Tịnh, khiến anh bước đến gần và dịu dàng đặt tay lên vai cô.
Anh khẽ gọi:
- Nhã Tịnh!
Cô ngẩng lên và thấy Tử Du đang đứng bên cạnh trong chiếc áo choàng màu trắng. Cô tưởng đang chiêm bao, vì đây là lần đầu tiên sau bao ngày gặp lại, Tử Du đã đến với cô bằng tình bao dung và thân ái.
Kỳ Phong sẽ không sao đâu. Tôi xin hứa với em như thế. Nó sẽ sống và sẽ hạnh phúc, đó là những gì mà một đứa bé vô tội và đáng yêu như nó xứng đánh được hưởng trên cõi đời này.
Nhã Tịnh mỉm cười. Xa vắng.
- Cảm ơn anh Tử Du. Những lời anh nói đủ cho tôi lấy lại niềm tin để vững bước trong cuộc đời mình. Tôi cũng muốn nói với anh rằng. Có một người con gái không bao giờ chịu bằng lòng với thực tại của mình. Cô ta yêu một người đàn ông mà trái tim đã thuộc về một phụ nữ khác. Cô ta đã thề rằng. Không bao giờ buông tha người đàn ông ông ấy. Nhưng khi gặp người phụ nữ của anh ta, thì cô gái mới thấy rằng: "Người đàn ông ấy không phải là của mình ". Thay vì đau buồn, oán hận, cô gái lại thấy nồng nàn, ấm áp như đang sống bên cạnh một người thân, một người bạn.
- Với tất cả chân thành, tôi cũng mong muốn có được một lời em thành thật với tôi Nhã Tịnh.
- Là điều gì, anh cứ nói?
- Kỳ Phong! Đó là nỗi ray rức đau đớn đã ám ảnh tôi hơn suốt tám năm qua.
- Sự thật là …
Cửa phòng bật mở và vị bác sĩ xuất hiện thay câu trả lời của Nhã Tịnh, ông ôn tồn nói:
- Thật lấy làm tiếc, ông Tử Du. Sau khi tiến hành xét nghiệm máu, kết quả cho thấy nhóm máu của ông không cùng loại với nhóm máu của cháu Kỳ Phong, nên công việc tiếp máu không thể tiến hành được.
Tử Du ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu. Nhưng những lời cay nghiệt anh vừa nghe thấy như vẫn dội vào tim óc anh. Nếu như sự thật này được phơi bày vào tám năm trước đây, có lẽ anh sẽ không bao giờ nhỏ một giọt nước mắt khóc thương cho con của một gã đàn ông khác chứng tích của sự phản bội. Nhưng giờ đây, không phải người ta vừa nói cho anh biết Kỳ Phong không phải là con ruột của anh đó hay sao? Tại sao anh lại thấy nỗi đau của Kỳ Phong như một phần nỗi đau của chính mình.
Một giọng nói dịu dàng vang lên làm tan loãng bầu không khí động lại một cách đáng sợ, Nghi Quyên xuất hiện trong tà áo trắng:
- Xin mọi người hãy yên lòng, tôi đã tìm thấy một người có cùng nhóm máu với Kỳ Phong và sẵn sàng hiến máu để cứu sống cháu.
Mọi cặp mắt như cùng nhìn về Nghi Quyên. Khuôn mặt nàng như tỏa sáng ánh hào quang.
Tử Du không kiềm chế niềm xúc động, anh bước về phía Nghi Quyên, tay run run cầm lấy tay nàng. Cô bé mà anh từng biết …
Giọng anh trầm lắng trong niềm cảm xúc:
- Người ấy là …
- Tôi.
Một cơn gió thổi, hắt nước mưa vào song cửa sổ, Nhã Tịnh vẫn ngồi im lìm và bàn tay run rẩy vẫn đặt lên tay đứa con trai bé nhỏ của mình.
Kỳ Phong nằm trên giường, đầu ló ra từ tấm chăn, trắng bệch và nhỏ xíu. Đôi mắt đờ đẫn trong hai hố mắt sâu hoắm nhìn cô một cách thân thương.
Cô chăm chú nhìn con:
- Kỳ Phong! Mẹ đến thăm con đây.
Kỳ Phong chớp mắt tỏ vẻ cảm động:
- Mẹ!
Nước mắt ứa ra ở má, cô nhè nhẹ vuốt ve bàn tay con.
- Kỳ Phong! Con dễ thương lắm, mẹ thương con lắm.
Đứa bé lại chớp mắt đôi môi mấp máy:
- Con cũng thương mẹ.
Cô cầm bàn tay bé xíu của con đưa lên môi, nước mắt chảy dài.
- Mẹ mong con mau chóng bình phục.
Kỳ Phong gật đầu:
- Nhất định như thế mẹ à. Vì con mang trong người dòng máu của cô Nghi Quyên. Con phải sống và sống thật xứng đáng với dòng máu đã cứu sống con.
- Mẹ rất vui, vì con đã nói lên được những điều tốt đẹp như thế.
- Con cũng vui vì thấy mọi người đã thương yêu nhau.
- Phải. Mẹ đã bỏ lại sau lưng con người của quá khứ. Mẹ muốn cùng con bắt đầu lại cuộc đời.
- Con sẽ luôn luôn ở bên mẹ.
- Nhưng con không thể từ bỏ những ngày tháng êm đềm hạnh phúc trên mảnh đất thân thương này, với những con người dường như đã gắn liền với cuộc đời con.
Kỳ Phong thốt thít khóc:
- Con sẽ quay trở lại, vì chính là ngôi nhà thứ hai của con.
Như cùng hòa chung một cảm xúc với con, đôi mắt Nhã Tịnh nhòa lên.
- Kỳ Phong! Mẹ hứa sẽ cho con một mái ấm gia đình thật hạnh phúc. Mẹ con ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.
Trong đôi mắt đẹp của đứa bé ánh lên một tia sáng long lanh:
- Mẹ! Con yêu mẹ lắm.
Nhã Tịnh âm yếm thì thầm:
- Mẹ cũng yêu con mãi mãi, ngôi sao bé nhỏ của mẹ.
Hai mái đầu chụm vào nhau, những nụ hôn chan hòa trong nước mắt.
Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng. Tử Du áp nó vào ngực mình chạm tay vào má nó và khi nhìn thấy ánh mắt khao khát của anh khi ngắm khuôn mặt trẻ thơ của Kỳ Phong, nàng hiểu anh muốn có một đứa con biết dường nào và anh cũng cảm nhận được điều ấy.
- Em đừng quá đau buồn như thế.
Tử Du dịu dàng an ủi nàng, nhưng nàng vẫn không ngăn được những dòng nước mắt:
- Em biết. Nhưng Kỳ Phong đã sống với chúng ta suốt một khoảng thời gian dài, biết bao nhiêu là kỷ niệm, nay Nhã Tịnh lại mang nó đi xa.
- Em cũng biết Kỳ Phong chỉ tạm thời ở với chúng ta thôi mà.
- Em cũng chẳng kịp nghĩ là em đã yêu nó đến thế.
- Kỳ Phong ở bên Nhã Tịnh là một điều tốt. Nó là một đứa bé, nó cần có một người mẹ để yêu thương và thương yêu nó, chăm sóc và cho nó một mái nhà ấm cún g.
- Em sẽ nhớ nó, Tử Du.
- Kỳ Phong cũng sẽ rất n hớ con. Em không nhớ nó đã hứa là sẽ quay trở lại với chúng ta sao?
Trong vòng tay vỗ về của Tử Du, nàng đã thôi khóc, nhưng những giọt lệ vẫn còn long lanh trong khóe mắt.
Sự trở lại và ra đi của Nhã Tịnh đã xua tan áng mây mù bao phủ xung quanh họ. Nhưng vẫn còn đó một nỗi đau mà thời gian khắc nghiệt như càng khắc sâu vào trong tâm tưởng của nàng, không thể nguôi ngoai được. Nàng thổn thức:
- Tử Du! Em muốn có con với anh vô cùng.
- Điều ấy sẽ xảy ra với chúng ta. Em có biết không Nghi Quyên? Trước đây, anh không hề nghĩ người anh cưới làm vợ sẽ là em. Cô bé mái tóc rối tung trong gió, tung tăng trên thảm cỏ của điền trang cùng với đàn thú bệnh hoạn theo cùng. Nhưng cho đến bây giờ, anh không nghĩ ra sẽ ai khác làm mẹ những đứa con của anh, ngoài em.
Họ vẫn chờ mong điều ấy một cách vô vọng và cho đến giờ phút này không ai dám hé môi thố lộ. Nếu như điều ấy không bao giờ xảy ra.
Họ vẫn nằm cạnh nhau như thế thật lâu trong căn phòng the thiên nhiên đáng yêu của đêm tân hôm. Có ánh trăng trên giàn hoa, và những đốn sáng huyền diệu phản chiếu sự say đắm trong ánh mắt anh.
Anh kéo nàng lại gần ôm nàng thật chặt. Không có gì ngăn cách họ đến với nhau bằng thể xác lẫn tấm chân tình.
Anh tìm môi nàng trong bóng đêm. Nàng ngây ngất vì đôi môi anh. Cảm thấy sự hòa quyện không thể thiếu được trong cuộc đời mình.
Nàng không nhìn ánh mắt anh nữa. Nhẹ nhàng khép đôi rèm mi lại.
Đó là một đêm mùa đông ấm áp.
Cuối đông.
Thời gian là một thử thách đau đớn đối với sự chờ đợi của Tử Du. Tim anh nhói lên khi nghĩ đến thời gian một năm giữa anh và Nghi Quyên sắp hết mà họ vẫn chưa có với nhau một đứa con.
Thời gian đến và đi quá nhanh, khiến cho anh cảm thấy những ước mơ của mình gần như tuyệt vọng. Bù lại, anh đã làm được rất nhiều điều tốt đẹp cho dưỡng đường dành cho những đứa trẻ bất hạnh đó là ước mơ một đời của Nghi Quyên. Nhưng anh khao khát có những đứa con của chính anh. Vấn đề càng tồi tệ hơn, khi đứa con mà anh mong ngóng lại được hình dung có những đường nét và nụ cười của Nghi Quyên. Anh cũng chắng biết nếu thời gain một năm hết rồi mà Nghi Quyên vẫn không mang thai thì anh sẽ làm gì?
Anh không dám nghĩ đến lúc Nghi Quyên sẽ rời khỏi cuộc đời anh. Vậy mà điều đó lại sắp xảy ra.
Lần đầu tiên anh gặp Nghi Quyên nàng chỉ là một cô bé, anh đã thấy được những phẩm chất tốt đẹp trong con người nàng, và những ấn tượng ngọt ngào ấy anh vẫn còn giữa mãi.
Tử Du nhắm mắt lại, đúng lúc này, anh nghe tiếng cười trong trẻo của Nghi Quyên vang lên giữa không gian tĩnh lặng của buổi chiều tà. Không nhìn thấy nhưng anh cũng có thể hình dung vẻ rạng rỡ và những bím tóc xinh xinh trên khuôn mặt nàng.
Anh nhìn qua song cửa sổ, và hình ảnh trước mắt khiến anh sững sờ.
Kho rơm phía đông. Nghi Quyên đang đứng bên cạnh một người đàn ông xa lạ. Anh thấy tim mình nhói lên khi nàng tặng cho anh ta một ánh mắt nhiệt thành và ấm áp. Nụ cười khan trầm của anh ta hân hoan một niềm vui chiến thắng.
Anh ta đưa tay ra và Nghi Quyên đặt tay mình vào. Tử Du thấy toàn thân rung động, hơi thở dồn dập, nhịp tim càng thắt lại đau nhói. Bản năng sở hữu vụt đến làm anh kinh ngạc. Đây không phải là ghen tuông mà là một cái gì đó hơn cả bản năng, là phản ứng của một con người thấy một phần của chính mình có nguy cơ bị người khác cướp mất. Anh không dám tin Nghi Quyên sẽ phản bội anh. Nhưng điều đau đớn ấy đã xảy ra. Một lần nữa anh lại bị phản bội.
Máu chảy giần giật, các bắp thịt căng ra, sẵn sàng giao chiến, Tử Du bước về phía kho rơm, mắt không rời bàn tay Nghi Quyên trong tay gã đàn ông xa lạ. Điều gì đang ám ảnh anh? Lúc này, anh không còn thấy Nghi Quyên nữa, mà thấy Nhã Tịnh trong những giờ phút cuối.
Tử Du không nói không rằng túm lấy vai người đàn ông quật mạnh xuống đất.
Nghi Quyên hét lên bang hoàng:
- Tử Du! Anh điêm rồi sao? Anh làm cái gì vậy?
Rồi nàng vội vã ngồi xuống xướng bên cạnh người bị ngã:
- Anh có sao không? Khắc Bình?
Chu Kỳ Phong đưa tay sờ cằm, rồi đứng lên thận trọng nhìn Tử Du:
- Chuyện gì thế này?
- Tránh xa vợ tôi ra.
Tử Du rít lên, mắt long lên như những ánh thép. Nghi Quyên bật dậy, đứng đối diện với anh:
- Tử Du! Anh nghĩ sai rôi, Khắc Bình không làm gì cả.
- Anh ta đã nắm tay em.
- Việc đó hoàn toàn trong sáng.
Tử Du nhếch môi, giọng khàn khàn đầy mai mỉa:
- Phải rồi.
Khắc Bình ôn tồn nói:
- Tôi nghĩ tôi nên để hai người giải quyết việc này.
Khắc Bình dợm bước đi, nhưng Nghi Quyên đã đưa tay về phía trước với vẻ ngăn cản:
- Đừng đi, Khắc Bình. Tử Du còn nợ anh một lời xin lỗi.
Tử Du hét lên giận dữ.
- Không đời nào.
Nhưng Nghi Quyên vẫn không nao núng. Nàng kiên nhẫn nói, giọng vỗ về bất chấp anh dịu dàng hay phẫn nộ:
- Xin lỗi đi, Tử Du.
- Anh còn làm hơn thế nữa.
Rồi anh quay về phía Khắc Bình:
- Anh hãy ra khỏi đây ngay trước khi tôi ném anh ra ngoài nhưmột cái giẻ rách.
Cơn giận bừng lên trong lòng Nghi Quyên, nàng chạy đến chận ngay bước đi của Kỳ Phong giọng dịu dàng nhưng đầy quả quyết:
- Anh không phải đi đâu hết, Khắc Bình.
Giọng Tử Du như một mệnh lệnh, lạnh lùng, cay đắng:
- Đây là điền trang của tôi, nếu tôi đuổi ai, người ấy phải đi.
- Đây là dưỡng đường của em, và anh không có quyền đuổi đồng nghiệp của em.
- Có tôi giúp em rồi.
- Em biết anh luôn vì em, Tử Du. Lạy chúa! Em không thể nào dám nghĩ đến chuyện làm tất cả những công việc mà không có anh. Nhưng chúng ta thật sự cần những người khác nữa. Đây là một dưỡng đường dành cho những đứa trẻ bất hạnh, chúng cần được chăm sóc và thương yêu. Vì thế, em cần một đôi tay tài giỏi một tấm lòng tự nguyện. Em cần anh ấy, Tử Du.
Cảm xúc trong lòng Tử Du như lắng dịu, anh hết nhìn Nghi Quyên vợ anh, đến người đàn ông mang tên Chu Khắc Bình. Nhưng đó không phải là phản ứng của người biết lỗi, mà là đau đớn đến tột cùng. Chỉ lúc này anh mới nhận ra rằng Nghi Quyên đã thay thế anh bằng Chu Khắc Bình.
Tử Du cắn chặt môi đến bật máu, khuôn mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, một nỗi đau tê tái dâng lên trong lòng.
Anh phải đi khỏi đây ngay, nếu không anh sẽ không kiềm chế được khi phải bộc lộ với Nghi Quyên rằng. Anh cần có tình yêu của nàng.
Tử Du lặng lẽ quay đi. Anh đang cố gắng chống đỡ bản án của chính mình.
Trong đầu anh vẫn còn văng vẳng tiếng thổn thức của Nghi Quyên. Em biết anh luôn luôn vì em, Tử Du. Lạy Chúa! Em không thể nào dám nghĩ đến chuyện làm tất cả những công việc mà không có anh. Và còn một nỗi ray rứt mà anh phải chịu đựng, đó là ánh mắt vừa đau đớn vừa phẫn uất của nàng.
Nàng muốn có một người chồng tràn ngật tình yêu luôn kề vai sát cánh bên nàng. Thay vào đó anh đã hành động như một kẻ mù quáng, lạnh lùng, cay độc. Nhưng không chịu đựng được cảm giác mình bị đặt vào vị trí quan trọng hơn một người đàn ông khác. Thực tế giờ đây, khi có thời gian để nghĩ lại những sự việc nhìn lại chính mình, anh mới thấy rằng dưỡng đường này rất cần những con người có tấm lòng như Chu Khắc Bình.
Điều đó cũng giải thích cho nỗi đau giờ đây anh đang cảm nhận, khi nghĩ rằng anh sẽ ra so khi không có Nghi Quyên trong một phần cuộc đời của mình.
Anh phải quay về nhà để nói với Nghi Quyên rằng anh đã thay đổi quyết định. Anh biết rằng nàng sẽ rất vui khi anh nói với nàng rằng mảnh đất và những con người nơi đây luôn sẵn sàng mở rộng vòng tay để chào đón mọi người. Anh hy vọng Nghi Quyên và Khắc Bình sẽ tha thứ cho anh. Nếu không, anh cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho chính bản thân mình.
Trời mưa phùn và bóng tối bao trùm vạn vật khi anh cho xe lướt như bay trên con đường gập ghềnh đồi dốc. Một tia chớt chói lòa xé tan đêm đen đã cho anh nhìn thấy một hố to, nhưng đã quá muộn.
Vừa hồi tỉnh, anh đã bước ra khỏi xe. Nghĩ đến Nghi Quyên anh không còn thấy con đường là một trở ngại khó khăn đau đớn.
Cuối cùng với những bước đi chệnh choạng anh cũng nhìn thấy chiếc cổng vòm vào nhà phủ đầy hoa "lẻ bạn".
Suốt dọc đường, anh đã chuẩn bị sẵn lời xin lỗi, anh nghĩ Nghi Quyên sẽ rất vui sướng và tự hào khi biết anh hy vọng mình không quá muộn.
Tử Du thấy ớn lạnh khi bước chân vào nhà. Yên lặng đến nỗi anh có thể nghe thấy hơi thở và nhịp tim của mình. Anh để cánh cửa đóng sầm đằng sau lưng và nghe rõ tiếng vọng của nó khắp ngôi nhà.
- Nghi Quyên! Nghi Quyên!
Tim anh đập loạn lên khi không có tiếng trả lời, nỗi lo sợ lớn dần trong anh Nghi Quyên đang ở đâu? Bóng đêm bao trùm một cách đe dọa.
Anh đưa tay lên bất lực vò mái tóc thì có tiếng cửa kẹt mở. Anh định mở miệng, gọi tên Nghi Quyên …
Khắc Bình đang đứn gở cửa, máu khô và vết bẩn bết lại lem luốc trên khuôn mặt đau xót của anh.
Anh nói một cách khó khăn, gần như tắc nghẹn:
- Nghi Quyên! Nghi Quyên!
Anh thật cố gắng nhưng vẫn không nói được.
- Tôi xin lỗi, xin lỗi. Thật tội nghiệp cho Nghi Quyên.
Tử Du cố kìm để không lắc mạnh đôi vai Khắc Bình. Bạo lực có thể làm anh ta khủng hoảng hơn. Nhưng anh cũng đang hoảng sợ. Xin lỗi cái gì? Tại sao lại tội nghijẹp cho Nghi Quyên? Vợ anh đang ở đâu? Chuyện gì xảy ra với cả hai người?
Tử Du cố làm mọi cách để Khắc Bình bình tĩnh lại. Nhưng chính anh cũng không thể bình tĩnh được, nên phải một lúc anh mới tỉnh trí mà nói nên lời:
- Nghi Quyên ở đâu? Vợ tôi đang ở đâu?
Đôi mắt đầy nước của Khắc Bình cụp xuống, khiến Tử Du càng thêm hoang mang lo sợ.
- Nào, anh hãy nói đi chứ. Vợ tôi đang ở đâu? Tôi phải đi giúp cô ấy?
- Anh không thể giấu được cô ấy nữa.
- Sao lại không?
- Vì cô ấy đã chết rồi.
Tim Tử Du ngừng đập. Nào anh từ chối những lời Khắc Bình vừa nói. Không thể có chuyện như thế được. Không thể nào không thể.
- Anh vừa nói gì, Khắc Bình?
Khắc Bình vuốt những sợi tóc lòa xòa sang một bên khỏi cái trán thương:
- Nghi Quyên đi tìm anh. Anh ở đâu khi cô ấy đang cần đến anh?
- Trước khi anh trách tôi, anh hãy biết là tôi gặp tai nạn và phải lết bộ về nhà nếu không.
- Anh có sao không?
- Không sao. Tôi chỉ muốn nhìn thấy Nghi Quyên thôi.
- Ngựa cô ấy phóng đi trong đêm tối, sấm chớp làm nó nhảy lên và hất cô ấy xuống. Cô ấy cứ rơi mãi, rơi mãi. Tôi cố gắng đến gần cô ấy nhưng không có đường đến đó. Tôi gọi mãi nhưng cô ấy không trả lời tôi.
Tử Du có thể hình dung mọi chuyện. Những giọt nước mắt ngập đầy trong đôi mắt anh. Thế là … Anh đã hiểu vì sao anh đau đớn đến như vậy.
Một lúc sau, anh mới có thể bình thường trở lại được, anh nói, cổ họng nghẹn lại:
- Tôi đi tìm Nghi Quyên. Anh hãy nhờ mọi người đến giúp tôi.
- Tôi đi ngay đây.
Càng đến gần sườn đồi, Tử Du càng cảm thấy sợ hãi. Nếu Nghi Quyên đã chết thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu anh không còn cơ hội để nói cho nàng biết rằng. Anh yêu nàng. Ôi! Anh yêu nàng biết mấy. Anh đã giả vờ rằng coi nàng cũng như bất kỳ người đàn bà nào, rằng có thể thay thế nàng, bởi vì anh sợ thú nhận với chính bản thân mình.
Nhưng trên đời này không có ai giống như Nghi Quyên. Không có ai dám đưa nàng về nhà anh những đứa trẻ ốm yếu không nhà. Và làm cho ngôi nhà anh trở thành một tổ ấm hơn bao giờ hết.
Nàng phải sống.
Anh tìm nàng trong bóng đêm, ánh sáng chỉ là những tia chớp lóe lên giữa không gian tĩnh lặng.
Và anh đã nhìn thấy nàng.
Nghi Quyên nằm bất động. Thậm chí từ chỗ anh đứng, anh cũng có thể nhìn thấy máu trên áo nàng.
Anh đến gần, ôm chầm lấy Nghi Quyên trong vòng tay, nước mưa hòa lẫn trong nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt anh, nỗi đau đớn làm anh chết lặng. Anh gục xuống khuôn mặt lạnh giá của nàng.
Một hơi ấm rất nhẹ thoảng qua má anh.
Anh cố nén tiếng cười, nhẹ nhõm, tuy nó không hợp cảnh một chút nào.
Nàng vẫn còn sống. Đó chính là tất cả …
Bóng tối xung quanh anh.
Anh ngồi bất động, mắt đăm đăm nhìn về phía căn phòng mà người ta đã đưa Nghi Quyên vào. Cứ như thế, nếu như anh khép đôi mắt lại thì anh sẽ mất nàng mãi mãi.
Nếu có một bờ vai bên anh lúc này, rất có thể anh sẽ gục vào đó mà khóc. Mà anh thì không thể tỏ ra mềm yếu được. Anh phải cứng rắn vì Nghi Quyên.
Bác sĩ phẫu thuật xong thì đã rất muộn. Tử Du nhận ra Khắc Bình trong bộ y phục màu xanh lấm tấm mồ hôi khi anh xuất hiện nơi ngưỡng cửa.
Khắc Bình tiến đến gần Tử Du, mặt rất nghiêm trang. Hai đầu gối Tử Du như muốn khuỵu xuống nhưng anh cố đứng vững để nghe, dù là tin xấu nhất.
- Chúng ta đã hết sức cố gắng.
Tử Du nắm chặt tay Khắc Bình, giọng run run:
- Vợ tôi. Cô ấy ra sao rồi?
- Vết thương của cô ấy rất nghiêm trọng. Chúng tôi không cầm máu được.
Mặt Tử Du trắng bệch không còn một giọt máu.
- Cô ấy không …
Khắc Bình vội trấn an anh:
- Cô ấy còn sống.
Tử Du nhắm mắt lại một lúc, nhẹ nhõm trong lòng:
- Ôi, Chúa ơi! Con xin cám ơn người.
Lần đầu tiên trong đời anh cầu nguyện.
Khắc Bình ôn tồn nói:
- Tình trạng của Nghi Quyên đã ổn định, nhưng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, điều đó còn phụ thuộc vào một phép màu ấy. Tôi muốn nói cho anh biết anh là một người đàn ông hạnh phúc, vì không có một người con gái thứ hai Nghi Quyên trên đời này.
Tử Du cố nuốt nghẹn ngào nơi cổ:
- Tôi đã hiểu vì sao tôi yêu Nghi Quyên đến như vậy. Nàng thật sự là viên ngọc quý giá hơn cả sa phia hay hồng ngọc, ngọc bích trên đời này. Tôi sẽ mãi mãi xem nàng là một viên ngọc vô giá, không gì có thể thay thế được.
Hai đôi môi từ từ nở nụ cười.
Ngọn đèn sáng ở đầu giường soi rõ khuôn mặt của Nghi Quyên, còn toàn bộ căn phòng mờ tối. Nàng đang mê man, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm lấy đôi bàn tay, nhìn mạch đập chầm chậm, anh nghẹn ngào nói:
- Nghi Quyên! Anh là Tử Du chồng của em đây. Anh đến với em đây. Em hãy mở mắt ra nhìn anh đi.
Và như một phép màu. Phải. Điều kỳ diệu đã xảy ra như một phép màu. Đôi mắt Nghi Quyên khẽ lay động rồi từ từ hé mở, hai giọt lệ chảy dài theo khóe mắt nàng.
Nàng nhìn thấy một chiếc bóng thân quen ở bên cạnh, rồi chiếc bóng ấy rực sáng như tỏa hào quang. Nàng kêu thầm nhẹ, như hơi thở:
- Tử Du …
Anh dịu dàng nói:
- Này cô bé. Lần này em đúng là một cô bé.
Dần dần khi đã qua cơn xúc động, nàng nhìn anh đăm đăm và nói:
- Tử Du! Em yêu anh.
Lời nàng kích động anh mãnh liệt. Anh biết vì sao nàng nói thế. Vì nàng nghĩ rằng nàng sắp chết.
Nàng thật là ngốc nghếch, giống hệt như anh vậy.
Anh nói giọng khàn đi:
- Anh cũng yêu em.
- Thật không?
- Thật!
Bỗng nàng giật tay ra khỏi tay anh, nước mắt trào ra vì nỗi đau thầm kín lại trỗi dậy trong lòng, anh ngạc nhiên nhìn thấy vẻ đau đớn trên khuôn mặt nàng.
- Có chuyện gì thế Nghi Quyên? Tại sao em khóc?
Nàng thổn thức:
- Thời hạn một năm trong bảng đính ước của chúng ta đã hết. Anh nói sẽ ly dị nếu như em không có con.
Anh kéo nàng vào vòng tay mình, cố gắng không làm nàng đau, dựa đầu nàng vào vai anh.
- Điều đó không quan trọng đâu, cô bé. Anh không quan tâm tới đâu. Anh sung sướng vì em còn sống. Anh yêu em vô cùng.
- Nhưng.
- Không có gì quan trọng đối với anh hơn em cả.
- Nhưng …
- Anh không biết anh sẽ sống ra sao, nếu có chuyện gì xảy ra với em.
- Nhưng …
- Anh yêu em.
Nghi Quyên đặt một tay lên miệng Tử Du. Trái tim nàng bừng sáng với từng lời anh nói. Hạnh phúc cứ như một giấc mơ.
- Anh nói là anh đã thay đổi suy nghĩ rồi ư?
Nàng buông tay ra để anh trả lời.
Người đàn ông gật đầu quả quyết:
- Phải.
Mắt nàng nheo lại.
- Anh chỉ lấy em về để làm mẹ cho những đứa con của anh thôi mà.
- Phải.
- Nếu như em không bao giờ có con?
Tử Du lắc đầu:
- Không đúng. Thực ra, nếu như anh không nhầm, thì chúng ta đã có những đứa con thật dễ thương trong ngôi dưỡng đường. Một tổ ấm tràn đầy hạnh phúc.
Nghi Quyên mỉm cười qua làn nước mắt:
- Ôi, Tử Du! Anh thật tuyệt vời.
Nàng cười, còn anh cúi xuống đón nó bằng một nụ hôn.
- Điều gì làm anh vui thế?
Anh siết chặt nàng hơn:
- Anh thật sự hạnh phúc. Khắc Bình đã nói với anh như thế. Anh ấy còn nói với anh rất nhiều. Nói rằng …
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ và Khắc Bình bước vào, anh nói với nụ cười rạng rỡ trên môi:
- Còn một điều tôi quên nói với hai vị về đứa bé.
Tử Du sững sờ:
- Đứa bé?
- Phải. Qua kết quả xét nghiệm cho thấy Nghi Quyên đã mang thai. Chúng tôi tin rằng đó là một đứa bé mạnh khỏe, xinh đẹp và đáng yêu nhất trên thế gian này.
Như cùng hoà chung một cảm xúc Tử Du và Nghi Quyên lặng nhìn nhau, không đủ khả năng thốt lên được một lời.
Khắc Bình phải nói tiếp:
- Tôi chưa từng thấy một bậc cha mẹ trẻ nào lại hạnh phúc đến thế.
Đôi mắt Tử Du nhòa lệ, nhưng lại ánh lên những tia sáng long lanh:
- Ôi!
Anh lại không thốt được nên lời. Khắc Bình siết chặt tay anh:
- Thôi, tôi phải dành thời gian cho hai bạn. Tôi còn nhiều việc phải làm. Xin thành thật chúc mừng.
Khi cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, đôi vợ chồng trẻ lại ôm chầm lấy nhau.
Tử Du không thể tưởng tượng anh lại hạnh phúc đến như thế. Tim anh đập nhanh. Giờ đây trong tay anh đã có đủ tình yêu, cuộc sống và đứa con. Đứa con của anh và Nghi Quyên.
Môi anh lại tìm đến môi nàng trong một nụ hôn yêu thương trọn vẹn. Giọng anh thì thầm tha thiết:
- Anh đã được tạo hóa ban phước choa cái ngày em bước vào cuộc đời và trở thành vợ anh.
Nàng nhìn vào đôi mắt anh. Trái tim, toàn bộ tình cảm của anh biểu hiện trong đôi mắt màu tuyệt vời, không bao giờ quên được.
Mùa xuân nhẹ nhành kéo đến.

Hết


Xem Tiếp: ----