Máu nóng dồn lên mặt Hà Chương anh nhìn chăm chăm Yên Sa rồi lên giọng. -Cô muốn nghĩ học cứ nghĩ. Còn nhiệm vụ tôi dạy cứ dạy. Tôi không nghĩ không phải vì sợ bị trừ lương. An Thanh bấm tay Yên Sạ Rồi cả ba cô cùng chạy biến vào trong. Hà Chương nói với theo! -Yên Sa lấy tập ra ngay nhé! Không có lời đáp. Hà Chương chỉ còn nghe tiếng cười giòn giẵ rồi tan loáng xa dần: Ngồi chờ một lúc không thấy Yên Sa trở ra, Hà Chương cắm cúi ghi ghi chép chép vào trang vở trắng: Yên Sa đưa các bạn ra vườn. Các cô đua nhau hái mấy chùm mận đỏ trên cây. Đi ngang qua phòng học thấy Hà Chương vẩn còn ngồi viết. Tò mò Yên Sa ghé mắt vào. Không biết anh chàng viết gi nhỉ? Chắc là những lời giáo huấn rầy la, Tha hồ cho anh chàng ghi nhũng bài học dáo dục, Yên Sa cùng các bạn vào phòng cô đùa nghịch thoải mái. Hà Chương hết kiên nhẩn. Nhưng lần khác thấy thái độ nhẩn nha của Yên Sa khi vào học, anh đã bực mình nhưng chưa bao giờ anh bực mình bằng lần này. Thân phận của người dạy kèm tại tư gia là thế đấy! Hà Chương đứng dậy ra về lòng nao nao buồn. Ăn hết mấy chùm mận, Yên Sa cùng các bạn trở ra phòng học: -Về rồi! Ông ấy không chế nổi Yên Sa đâu. -Tao bảo chờ đó! Dù hóa đá "Ông ấy '. cũng phải chờ". - Cá không? - Cá đó! Yên Sa phì cười trước những lời bàn tán xôn xao của An Thanh và Uyển Chi vì anh chàng Hà Chương. Bạn bè nói gì cũng được, miển cô thoát khỏi buổi học hôm nay, cô quá đổi vui mừmg: Uyển Chi kéo tay Yên Sa: Yên Sa cá không? Theo mày thì ông thầy của mày còn ở hay về rồi? Yên Sa nhanh miệng: -Về từ khuya. Uyển Chi ra vẻ thất vọng: -Vậy mày đồng minh với con An Thanh rồi. Chắc tao thua quá! An Thanh cười khoe hai hàm răng trắng.bóng: -Bây giờ mày dám cá không Uyển Chi. Uyển Chi không hề nao núng: An Thanh hào hứng: -Nếu ông thầy của mày ủa của Yên Sa đã... ra đi thì mày thua gì? Thua năm trái ổi: An Thanh trợn mắt: -Sao lại năm trái? Chia hai thì được? Uyẻn Chi lên giọng: Đù một trái là phần tao. Không biết chia mà cũng tự hào giỏi toán. Yên Sa chen ngang: -Không ngờ Uyển Chi tính toán đầy mình. Đã thua mà còn chia phần. -Ừ tao vậy đó! Còn mày nếu thua thì sao? Yên Sa nhìn An Thanh, cô bé nheo nheo mắt nói: -Thua năm hột vịt lộn. Uyển Chi giẩy nẩy: -Tao không ăn thứ đó! An Thanh đáp tỉnh bơ: Đừng lo! Tao sẽ ăn giùm mày! -Tao không chịu! Yên Sa la lên: -Thôi đừng cải nữa haï bà. Vào phòng học xem "thầy" còn ở đó hay đã ra đi rồi? An Thanh nhanh nhẩu: -Lạy trời cho chàng đã ra đi, cho Yên Sa được nhiều cái lợi. Khi ba cô gái vào phòng thì chổ ngồi của Hà Chương đã trống vắng. Uyển Chi thắc mắc khi thấy mãnh giấy để trên bàn được giằn bởi cây thước: -Không biết anh chàng viét gì cho Yen Sa nhỉ? An Thanh phụ họa: -Chắc là thư tình ướt át. Yên Sa đập lưng bạn: - Đừng nói bậy! An Thanh nghiên đầu: -Coi chừg thiệt đấy! Rồi cô bé chỉ tờ giấy bảo Yên Sa: Thư kìa đọc nhanh đi Yên Sa! -Mày đọc đi! -Vô duyên! Gởi cho mày sao bắt tao đọc. -Thì đọc cho cả bọn nghe! Không được, rủi chuyện thầm kín riêng tư: Yên Sala oai ói: -Lại nói bậy nữa! Uyển Chi tiếp lời: -Không chừng An Thanh nói đúng đấy! Thôi mày lấy thư đọc đi Yên Sa! Yên Sa bối rối rồi cầm mãnh giấy lên rồi nói: -Cả ba cùng đọc! Uyển Chi vẩn chăm chọc: Thôi mày cứ âm thầm đọc đi. Yên Sa bổng khiêu khích: -Một lát nữa mầy đừng có đòi đọc ké nhé! Anh Thanh cũng ghé mắt vào tờ giấy Yên Sa đang đọc chưa kịp phản ứng.An Thanh trợn tròn mắt: -Trời ạ! thư tình của hắn hả? Uyển Chi chợt tò mò: -Hắn viết gì thế nhỉ? An Thanh làm ra vẽ bí mật: - Để Yên Sa đọc cho mầy nghe! Lâm ly chưa từng có trong những cuộc tình. Nghe An Thanh quảng cáo.Uyển Chi không dằn được dựt ngay miếng giấy trên tay Yên Sạ Liếc mắt đọc xong cô bé hét lên: -Trời. Thì ra trong lúc ba cô gái đang đùa giởn ngoài vườn hái mận. Hà Chương đã viết toàn bộ bài giảng tiếng anh lên giấy cho Yên Sa kèm theo mấy bài tập với lời dặn dò Yên sa phi cố gắng làm cho xong ngày mai, nếu ngày mai Yên Sa không học hành nghiêm túc thì Hà Chương sẽ có biện pháp. An Thanh ôm bụng cười: -Ôi đúng là ông thầy vĩ đại. Hoan hô. Rồi cô bé ngiên đầu nhìn Yên Sa:
Yên Sa cựa quậy trong ghế: -Em vẩn đang chú ý đây. Bộ "thầy" không thấy sao? Hà Chương kéo dài giọng: -Nếu Yên Sa chú ý thì tôi đã không nhắc! -Phải rồi, vừa nhắc vừa méc... "Thầy" lúc nào cũng nghĩ em tệ lắm! Hà Chương im lặng ngó Yên Sa một lúc: -Nếu cô siêng học thì tôi sẽ không nói nhiều và chắc mẹ cô çũng sẽ không phiền. Yên Sa vẩn ấm ức: -"Thầy" không nói thì sao mẹ em biết? Hà Chương tỏ vẻ thách thức: -Học hành như cô thì cần phải cho gia đình biết chứ! Yên Sa trề môi: -Hừ! Làm như người ta còn con nít lớp một không bằng. Giọng anh vang lên đềeu đều: -Con cái lớn nhỏ gì cha mẹ cũng phải quan tâm. Cô tưởng cô lớn rồi bác Bích không "được" để mắt tới nữa phải không? Cô lầm rồi. Yên Sa nhăn nhó. -Phải rồi tôi lầm! Còn anh sung sướng vì đã méc được để cho tôi bị rầy. Cô đùng đùng xếp sách lại, hai tay buông thổng trên đầu gối và tuyên bố. - Bây giờ nghĩ, không học nữa! Hà Chương trợn mắt: -Cô đừng giởn chứ! Lớn rồi mà không ý thức gì cả. Yên Sa không thèm đáp lời Hà Chương. Cô ngó ra cửa sổ. Hà Chương đã hiểu lý do cô giận dổi. Cô đã bị mẹ rầy. Anh dổ dành Yên Sa như dổ dành đứa trẻ nhỏ. -Em nên mừng vì mẹ lo lắng chu đáo cho em. Mẹ mong muốn cho em tiến bộ, chứ có ghét bỏ gì em đâu. Có nhiều người không còn có cha mẹ để được rầy la. Yên Sa chống chế: -Nhưng em có làm gì sai trái đâu? Hà Chương bật cười: -Làm biếng! Yên Sa trừng mắt với Hà Chương. Cô rất ghét Hà Chương. Anh dám nói cô lười biếng. Anh chàng ỷ là sinh viên đang dạy cô rồi ra vẻ ta đây. Yên Sa nhất định không để cho anh chàng lên mặt với cô. Không biết Hà Chương đã nói gì với bà Toàn Bích mà bà la rầy cô không chút thương tiếc. Yên Sa tức giận ghê gớm. Mẹ cô nhất nhất nghe theo Hà Chương. Sau ngày ấy cô oán ghét Hà Chương kinh khủng. Định không thèm nhìn mặt anh chàng nhưng khổ nổi Yên Sa đã hứa với mẹ học hành đàng hoàng nên đành phải ngó mặt người mà cô không ưa. Chứ không lẻ nhắm mắt lại để khỏi nhìn thấy hắn khi nghe giảng bài? Quan sát Yên Sa một lúc lâu, Hà Chương thầm nghĩ Yên Sa thật may mắn khi có người mẹ tuyệt hảo như bà Toàn Bích. Anh không biết nhiều về gia đình Yên Sa nhưng nhận thấy bà Toàn Bích rất tốt. Bà bận rộn chuyện làm ăn nhưng cũng luôn lo lắng cho Yên Sạ Và bà cũng rất nghiêm khắc trước mọi lổi lầm của con gái. Anh nói với Yên Sa giọng dịu ngọt: - Mẹ em là người tốt. Em dừng nên phụ lòng của mẹ! -Cảm ơn anh đã nhắc nhở! Rồi cô buông thỏng một câu cộc lốc: -Học! Hà Chương đùa: -Học mà em đau khổ như bị ai đày ải không bằng. Yên Sa nói lúng búng trong miệng: -Còn hơn bị đày ải nữa! Hà Chương rút kinh nghiệm không đẩy đưa với cô nữa. Yên Sa nói mãi không thôi,cô luôn ậm ực vì bị bắt học thêm. Kể cũng lạ! Nhều người muốn học thêm thì không có điều kiện. Còn kẻ được học thêm thì không chịu học. Sự đời luôn trớ trêu thế! Anh tiếp tục giảng bài cho Yên Sạ Không nói không rằng, cô mím môi theo dỏi. Yên Sa cũng luôn sỉ vả đầu óc tâm tối của cô khi học toán. Sao cô học dốt toàn quá vậy? Còn Hà Chương thì rất cừ. Anh giảng bài với một nổi đam mê chân thật. Rỏ ràng ông trời thật bất công! Hết bài học, Hà Chương cho Yên Sa làm bài tập. Anh giảng tỉ mỉ và hướng dẩn cách làm bài cho cộ Yên Sa mỉm môi rồi cắn bút nghĩ ngợi. Yên Sa cương quyết giải cho xong các bài tập toán này không để cho Hà Chương có dịp chỉ trích cô mãi. -Hàng ngày nhìn bên ngoài khung cửa sổ Yên Sa luôn trông thấy giàn hoa tỏi tím nhành lá lung lay trong gió. Những chùm hoa tỏi tím ngắt e ấ'p như mỉm cười với Yên Sạ Những đóa hoa vui mừng chứng kiến sự học tập ngày càng tiến bộ của cô và chính Hà Chương cũng khen ngợi cộ Yên Sa rất đổi tự hào. Thế là Hà Chương đã thấy ở điều đó. Đừng có mà chê cô nũa nhé!
http://eTruyen.com