BỌN TRẺ ÐỨNG CHÔN CHÂN TẠI CHỖ MỘT LÚC LÂU. Không ai nói với ai một tiếng nào. Những ngày vừa qua, cả bọn hăm hở truy lùng dấu vết của bọn người bí mật, từ chùa Phật nằm, Bạch dinh đến pho tượng Chúa trên Mũi Nghinh Phong, lang thang trên các đường phố ban ngày, xông vào sân khấu ca nhạc ban đêm... nhưng quả thật chưa rợn như tòa nhà kỳ bí này. Tiểu Long phá tan sự im lặng trước tiên. Nó ngọ nguậy đầu và thu nắm tay quệt mũi: - Nơi này vắng quá! Tiểu Long nói trổng không nhưng đứa nào cũng biết là nó ám chỉ tòa nhà. Hai đứa nhát gan nhất bọn là Quý ròm và nhỏ Hạnh đưa mắt nhìn nhau, vẻ nơm nớp. Ðã vậy, Mạnh còn đế thêm: - Ðây chắc là tòa lâu đài ma! - Ðừng nói bá láp! Làm gì có ma với quỷ! Quý ròm sầm mặt, có vẻ nó muốn tự trấn an hơn là trách móc thằng em chuyên nói điều xúi quẩy. Rồi nó quay sang nhỏ Hạnh: - Giờ sao Hạnh? - Sao là sao? - Xông vô hay về? Trong thâm tâm, Quý ròm muốn bỏ về quách. Về nhà nằm tính kế khác, khi nào thật an toàn đâu vào đó rồi mới quay trở lại thám thính. Nhưng nó không muốn tự miệng mình đưa ra đề nghị đó, sợ Tiểu Long và nhất là thằng Mạnh lẻo mép kia châm chọc, chế nhạo. Quý ròm làm bộ hỏi nhỏ Hạnh, hy vọng nhỏ Hạnh vốn chẳng bạo dạn gì hơn mình sẽ nhanh nhẩu kêu gọi cả bọn rút lui. Nào ngờ nhỏ Hạnh trả lời trớt quớt: - Xông vô chứ! Chẳng lẽ cất công tới đây rồi lại bỏ về? - Bộ Hạnh không sợ ma sao? Ðang lộn ruột trước câu trả lời ngoài dự liệu của nhỏ Hạnh, Quý ròm buột miệng hỏi, quên béng mất trước đây chưa tới một phút nó vừa nạt nộ thằng Mạnh về ba cái chuyện ma quỷ "bá láp". - Ma quỷ gì ở đây! Tòa nhà này chỉ là sào huyệt của bọn người kia thôi! Nhỏ Hạnh đáp, giọng cố trấn tĩnh. Nó không tin ma quỷ, nhưng khung cảnh vắng vẻ của tòa nhà vẫn khiến lồng ngực nó không ngớt phập phồng. - À, đúng rồi! - Mạnh lại bô bô - Ðây chỉ là người ta thôi! Ma gì mà biết vẽ đường, biết làm thơ, lại thuộc cả nhạc Trịnh Công Sơn nữa! Mạnh đúng là đứa a dua. Khi nãy bảo có ma, bây giờ bảo không có ma, quay ngoắt 1800 vậy mà nó cứ tỉnh khô, không đỏ mặt một tí ti. Nhưng đang lúc "tình hình căng thẳng", Quý ròm không thèm chấp. Nó khụt khịt mũi: - Vậy tụi mình xông đại vô hén? Không đứa nào trả lời nhưng tám bàn chân tự động nhích lên. Tòa nhà dần dần hiện rõ trong tầm mắt bọn trẻ. Vẻ âm u kỳ bí của nó vẫn không giảm, ngược lại càng tăng thêm. Cả bọn vẫn lặng lẽ nhích tới, thận trọng và chậm chạp. Ðột nhiên, Quý ròm sực nhớ một chuyện, liền tái mặt thì thào: - Dừng lại! Dừng lại đã! - Gì vậy? - Ba cái miệng cùng nín thở, hỏi. Quý ròm nuốt nước bọt: - Tụi mày có nhớ câu thơ thứ hai trên vai pho tượng không? Tiểu Long, nhỏ Hạnh và Mạnh liền cau mày và khi nhớ ra câu thơ mà Quý ròm nhắc tới, đứa nào đứa nấy biến hẳn sắc mặt. Bây giờ bọn trẻ mới thấy hết sự đe dọa khủng khiếp của câu thơ "Ðầm rồng hang cọp chớ xông vô". Bất giác, cả bọn cảm giác như ai đang thổi vào gáy mình và không hẹn mà cùng nhất loạt quay đầu lại. Nhưng chẳng đứa nào thấy gì, ngoài những lá thông rơi mỗi lúc một dày. - Thật là vô lý! - Nhỏ Hạnh vỗ vỗ trán, lẩm bẩm. - Chị lại phát hiện ra điều gì mới nữa hả? - Mạnh tò mò hỏi. Nhỏ Hạnh buột miệng theo ý nghĩ: - Những mật hiệu tụi mình từng khám phá trước đây chứng tỏ đây là đầu mối liên lạc của một băng đảng bí mật. Nhưng nếu vậy thì tại sao hai câu thơ trên vai pho tượng lại có ý dọa dẫm? Chẳng lẽ chúng lại đi đe dọa đồng bọn của chúng? Nghe nhỏ Hạnh phân tích, cả bọn đều thuỗn mặt ra. Ừ nhỉ, tại sao lại vô lý như thế được? Mạnh lắp bắp lên tiếng: - Hay là câu thơ này là dành cho tụi mình? - Dành cho tụi mình? - Tiểu Long ngạc nhiên. - Ừ! - Mặt Mạnh méo xệch - Có nghĩa là sự theo dõi của tụi mình đã bị phát hiện từ lâu! Và bọn chúng đang định giăng lưới tóm cổ tất cả những đứa mình! Câu nói cộng thêm thái độ sợ sệt của Mạnh khiến ba đứa kia hoảng vía đưa mắt lấm lét nhìn quanh. - Không phải đâu! - Nhỏ Hạnh cười gượng gạo - Nếu định giăng lưới tụi mình chẳng khi nào bọn chúng lại hăm he trước như thế! Quý ròm nhún vai: - Nhỡ đó là kế khích tướng thì sao? Chất vấn của Quý ròm làm nhỏ Hạnh cứng họng. Ừ, có thể lắm! Biết đâu bọn chúng cố tình làm như vậy để khiêu khích, để dụ cho tụi mình tức khí xông vô! Nhỏ Hạnh đang loay hoay chưa biết nên quyết định thế nào thì Mạnh đã vội vàng đề nghị: - Hay là mình đi báo công an? - Em hở ra một tí là báo công an! - Nhỏ Hạnh lườm Mạnh - Nhỡ xông vào đó, chẳng tìm thấy gì, chỉ là căn nhà hoang thì họ sẽ nghĩ thế nào về tụi mình? Lần trước đề nghị báo công an, bị Quý ròm chế giễu, lần này lặp lại đề nghị đó lại bị nhỏ Hạnh phản bác, Mạnh chán nản làm thinh, không thèm ý kiến ý cò gì nữa. Tiểu Long liếm môi: - Vậy bây giờ tính sao? - Theo Hạnh thì tụi mình cứ lại gần quan sát! - Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi, giọng dứt khoát - Mình dò xét thật cẩn thận, khi nào khám phá được âm mưu gì cụ thể, lúc đó hãy đi báo công an! Cả bọn lại lẳng lặng tiến về phía tòa nhà. Quý ròm cố bước thật khẽ. May mà lá thông êm như nhung, không phát ra những âm thanh rào rạo như những loại lá khô khác. Tòa nhà bây giờ đã ở ngay trước mắt. Bọn trẻ đã có thể nhìn thấy vẻ tiêu điều, hoang vắng của nó qua những bức tường ố vàng, loang lổ nước mưa, những chân tường lấm tấm rêu và dãy hàng rào xiêu vẹo bao quanh. Tiểu Long nhìn cánh cổng rào đổ ngoặt qua một bên, ngần ngừ hỏi: - Vào chứ? - Ừ! - Hạnh khẽ gật đầu. Từng đứa một, bọn trẻ lần lượt lọt vào trong sân. Cửa trước của tòa nhà không đóng, chỉ khép hờ. Ðằng sau cánh cửa hớ hênh ấy hẳn có nhiều bí mật cũng như bao nhiêu là cạm bẫy. Nghĩ vậy nên chẳng đứa nào có ý định xộc vào nhà. Cả bọn còn đang phân vân thì Quý ròm khoát tay: - Vòng ra phía sau! Tòa nhà khá dài, trổ rất nhiều cửa hông, nhưng tất cả những cánh cửa này đều đóng im ỉm. Phía sau là một khu vườn nhỏ, lá khô rụng đầy, chứng tỏ đã lâu rồi không có ai sống ở đây. - Chẳng thấy gì khả nghi cả! - Mạnh thì thầm. Tiểu Long đưa mắt nhìn về phía hành lang đằng sau tòa nhà: - Mình vào đó thử coi! Quý ròm nhớn nhác: - Nguy hiểm lắm! - Chẳng có ai trong đó đâu! - Tiểu Long quệt mũi, giọng trấn an, chả rõ nó trấn an Quý ròm hay trấn an chính nó. Quý ròm liếc nhỏ Hạnh: - Sao Hạnh? - Vào đại đi! - Nhỏ Hạnh mím môi - Nhưng phải hết sức cảnh giác! Nhỏ Hạnh nói vừa dứt câu, một tiếng "bịch" vang lên sau lưng khiến đứa nào đứa nấy giật bắn người, vội vàng quay đầu lại. Nhưng bọn trẻ chẳng nhìn thấy gì. Không gian vẫn u tịch không một bóng người. - Chắc có ai chọi mình! - Mạnh rùng mình nói. - Bậy! Tiểu Long gạt phắt, và nó đảo mắt nhớn nhác nhìn quanh. - Ðây nè! - Tiểu Long bỗng chỉ tay vào một trái mít héo nằm lăn lóc trên mặt đất - Chỉ là một trái mít rụng! Trước phát hiện "quan trọng" của Tiểu Long, bọn trẻ thở phào và nhanh chóng lấy lại tinh thần. Rồi sau một thoáng nhìn nhau có tính cách hội ý lần cuối, Tiểu Long rón rén đi trước, ba đứa kia thập thò đi sau, cả bọn nín thở men theo dãy hành lang phía sau, lần mò vào bên trong tòa nhà. Sau khi vượt qua một khung cửa vòm không cánh, cả bọn lọt vào một gian phòng ngổn ngang đồ đạc. Xoong nồi, tủ lớn, tủ nhỏ, ghế gãy chân, bàn gãy cẳng cùng trăm thứ hầm-bà-lằng khác chất thành đống, chỏng chơ, bừa bãi. Mùi mốc meo bốc lên sặc mũi. Có lẽ đây là kho chứa đồ cũ đã bỏ hoang nhiều năm. Nhà kho thông qua một gian phòng khác bằng một cánh cửa khép hờ. Liếc mắt qua khe hở, thấy bên kia tối om om, Mạnh níu tay Tiểu Long: - Vào không? Tiểu Long không hé răng, có lẽ sợ bị kẻ địch phát giác. Nó chỉ trả lời bằng một cái hất đầu. Thế là nó tiếp tục đi trước, ba đứa kia lẽo đẽo bám sát sau lưng, cả bọn đẩy cửa bước sang phòng bên. Cánh cửa lâu ngày không tra dầu mỡ, đụng vào là "cót ca cót két", nên Tiểu Long không dám xô mạnh. Nó chỉ mở he hé vừa đủ một thân người lọt qua. Ánh sáng mù mờ khiến bọn trẻ phải dọ dẫm từng bước. Ðang khoa chân sờ soạng, Tiểu Long bỗng kêu "á" một tiếng và chưa kịp hiểu ra chuyện gì, cả người nó đã lọt tõm xuống phía dưới. Tiếng kêu thất thanh đầy kinh hoàng của Tiểu Long khiến ba đứa kia dựng ngược tóc gáy. Nhưng cũng như Tiểu Long, chưa rõ điều gì đang xảy ra cũng chưa biết phải phản ứng như thế nào, cả bọn đột nhiên cảm thấy như đang đặt chân vào khoảng không và trong nháy mắt, tất cả đều rơi nhào xuống hố. "Thôi thế là hết đời rồi!", bọn trẻ kinh hãi nhủ bụng và nhắm mắt chờ những mũi chông nhọn xuyên qua người. Nhưng bọn trẻ không rơi thẳng xuống đáy hầm. Một tấm lưới căng lưng chừng đã giữ tất cả lại và nhốt chặt bọn trẻ ở đó. Mạnh quờ quạng trong bóng tối: - Ai đây? - Tao. - Anh Long hả? - Ừ. - Anh làm gì mà ngọ nguậy lung tung thế? - Tao đang tìm cách thoát ra! Mạnh khịt mũi: - Thoát quái thế nào được! Một mớ bùng nhùng như thế này! - Ừ! - Tiểu Long thở dài - Phen này xem như chết cả nút rồi! - Tại thằng Mạnh cả thôi! - Quý ròm thình lình lên tiếng, giọng hậm hực - Miệng nó ăn mắm ăn muối, lại nói toàn điều xúi quẩy! Nó bảo "giăng lưới" thì y như rằng có "lưới giăng"! - Tại anh với chị Hạnh chứ bộ! - Mạnh gân cổ cãi - Em đã bảo đi báo công an mà hai người cứ cản! - Thôi đừng cãi nhau nữa! - Tiểu Long xen lời - Chết đến nơi rồi mà còn gây gổ! - Làm gì mà chết? - Mạnh giật thót. - Lần tới sào huyệt bí mật của người ta, ai mà để cho mình sống! - Giọng Tiểu Long rầu rĩ - Người ta sẽ bỏ từng đứa mình vô bao tải ném hết xuống biển ấy chứ lại! - Thế thì mẹ em biết đâu mà tìm! - Mạnh bỗng dưng mất hết vẻ láu lỉnh thường ngày, giọng nó bắt đầu sụt sịt. - Im nào! - Nhỏ Hạnh suỵt khẽ - Hình như có người đang đi đến! Cả bọn lập tức nghiêng tai nghe ngóng. Cả Mạnh đang nức nở cũng im bặt. Quả nhiên có tiếng chân lao xao trên miệng hầm. Không phải một, mà dường như có rấ dùng để chế giễu những người như... mày vậy! Tiết lộ của Quý ròm khiến mặt Tiểu Long mếu xệch. Bây giờ thì nó hiểu tại sao cả lớp cười ầm về câu trả lời của nó, còn cô Diệu Lý thì bảo nó phải học cách phân biệt môn vật lý với môn kể chuyện cười. Nhỏ Hạnh ngồi ở đầu bàn, bên tay trái Quý ròm. Nó không nói gì, chỉ nhìn Tiểu Long cười cười. Nhưng chỉ chừng đó thôi đủ khiến Tiểu Long thấy hai tai nóng bừng. Tiểu Long học yếu nhiều môn, nhất là toán và lý hoá. Và cái chuyện học kém của nó không phải là điều gì bí mật. Trong lớp ai chẳng biết nó là học sinh trung bình yếu. Thầy Hiếu dạy Toán, cô Diệu Lý dạy Vật lý, cô Kim Anh dạy Hoá học, ba người này không kêu Tiểu Long lên bảng thì thôi, còn hễ động tới nó, bao giờ nó cũng chứng minh cho các thầy các cô thấy là không có ai trên đời học dốt hơn mình. Nói chung, Tiểu Long không sợ bị điểm kém. Nó đã quen với việc lên trước bảng đóng vai ông phỗng đá cho bạn bè "chiêm ngưỡng". Thoạt đầu, đứng phơi mình ra trước hàng chục cặp mắt lúc nào cũng thô lố, Tiểu Long cảm thấy nhột nhạt tợn. Nhưng chuyện gì cũng vậy, cứ lặp đi lặp lại mãi thành quen. Về sau này, Tiểu Long cứ lì ra. Tiểu Long không sợ không trả bài được. Nhưng chuyện sáng nay khác hẳn. Không những không trả bài được, nó còn biến thành trò cười cho cả lớp. Chung qui chỉ tại câu chuyện tiếu lâm chết tiệt nó từng đọc được ở đâu đó. Nhưng khổ nỗi lúc đó nó đâu có biết câu trả lời ngớ ngẩn của nó được "trích dẫn" từ truyện tiếu lâm. Nó cứ đinh ninh nó đọc những đièu đó từ sách giáo khoa. Thế mới khổ! Ðến khi nghe Quý ròm kể ra nguồn gốc xuất xứ, nó mới bật ngửa. Từ lúc đó, ngực Tiểu Long nặng trịch như đeo đá. Cũng may, tụi bạn cùng lớp chỉ cười rộ lên một lúc rồi thôi, chứ nếu tụi nó cứ nhắc chằm chặp về cái sự giãn nở của thời gian để trêu nó, Tiểu Long chỉ có nước độn thổ. Nỗi buồn đeo đuổi Tiểu Long trên suốt đường về. Ngay cả khi nhỏ Hạnh rẽ sang đường khác, chỉ còn lại nó với Quý ròm lếch thếch bên nhau, Tiểu Long vẫn một mực làm thinh rảo bước: - Bộ mày á khẩu rồi hả? Ði một hồi, không chịu đựng nổi không khí nặng nề, Quý ròm hắng giọng gắt. Tiểu Long vẫn không nói gì, môi nó mím lại. - Buồn làm quái gì! - Quý ròm nhún vai - Vấn đề là phải cố! Mày làm biếng bỏ xừ! - Tao cố hoài mà chẳng thấy ăn thua! - Giọng Tiểu Long đau khổ. - Cố cái mốc xì! - Quý ròm bĩu môi. Hễ thấy toán, lý, hoá là mày bỏ chạy dài! Tiểu Long gân cổ: - Tao chạy hồi nào! Tao... Câu nói chưa kịp thoát ra khỏi miệng Tiểu Long bỗng tắt ngang. Mắt nó vừa thoáng thấy thầy Hiếu đang lững thững từ xa đi lại. Thầy vừa đi vừa nhìn ra giữa đường, không trông thấy tụi nó nhưng trống ngực Tiểu Long vẫn đập loạn. Quý ròm cũng vừa kịp trông thấy thầy. Nó liền đứng lại đợi. Nhưng ngay khi đã đến gần, thầy vẫn không nhìn thấy các học trò của mình. Dường như thầy đang bận nghĩ ngợi chuyện gì, mắt lơ đãng nhìn đi đâu. Chẳng biết làm sao, Quý ròm đành nhích ngang một bước, hắng giọng: - Chào thầy ạ! Thầy Hiếu hơi giật mình. Thầy ngoảnh lại: - À, Quý hả? Em đi đâu đấy? - Dạ tụi em đi học về ạ! Thầy Hiếu tỏ vẻ ngạc nhiên: - Tụi em à? Tụi em là ai? Câu hỏi của thầy khiến Quý ròm sửng sốt. Nó không hiểu tại sao hôm nay thái độ của thầy lại kỳ dị như vậy. Tuy vậy, Quý ròm vẫn lễ phép thưa: - Dạ, tụi em là... hai đứa em! Tức là em và... Vừa nói Quý ròm vừa quay sang bên cạnh định trỏ vào Tiểu Long nhưng mặt nó bất giác thộn ra. Tiểu Long biến đâu mất. Quý ròm quay thêm một vòng đúng 360°, vẫn công cốc. Thằng bạn mới trò chuyện với nó đây dường như đã bốc hơi khỏi mặt đất. Bây giờ thì nó hiểu tại sao thầy Hiếu lại lộ vẻ lạ lùng khi nó dùng chữ "tụi em" để xưng hô với thầy. Vẻ lúng túng của Quý ròm khiến thầy động lòng. Thầy vỗ vai nó, mỉm cười: - Có lẽ em cần phải chơi một môn thể thao nào đó cho đầu óc được thư giãn! Không nên học hành căng thẳng quá! Nói xong, không để Quý ròm kịp phản ứng, thầy vội vàng rảo bước. Quý ròm đứng đực giữa trời nhìn theo thầy, bụng tức Tiểu Long anh ách. Chính tại thằng bạn nhát cáy này mà thầy tưởng thần kinh Quý ròm bị "trục trặc". Thật oan còn hơn oan Thị Kính! - Tiểu Long! Quý ròm bắt tay lên miệng hét toáng. Không thấy động tĩnh gì, nó càng cáu: - Mày chui nhủi ở xó xỉnh nào thế? Có mau bước ra hay không? Quý ròm gọi đến lần thứ hai thì bụi cây thấp đằng trước căn nhà có cổng rào hoa giấy khẽ lay động và mái tóc húi cua của Tiểu Long từ từ nhô lên giữa các cành lá. Quý ròm gầm gừ: - Mày làm cái trò gì vậy? - Tao trốn! Tiểu Long bước ra, nó vừa đáp vừa rụt cổ. - Trốn ai? - Quý ròm tròn xoe mắt - Sao lại phải trốn? - Thì trốn thầy Hiếu! Tao ngại giáp mặt thầy! - Ối trời! - Quý ròm vừa la trời vừa đưa hai tay lên - Ở ngoài đường chứ đâu phải ở trong lớp mà mày sợ! Thầy có bắt mày giải bài tập ngay tại đây đâu! Tiểu Long đưa tay quẹt mũi: - Ai chẳng biết vậy! Nhưng tao vẫn cứ thấy sờ sợ thế nào! Tốt nhất là chuồn quách vào bụi! Cái lối lập luận của Tiểu Long khiến Quý ròm chỉ biết lắc đầu. Nó tặc lưỡi: - Thế trước nay mà đã đánh bài chuồn như thế này bao nhiêu lần rồi? - Ôi, nhiều lần lắm! - Tiểu Long thản nhiên đáp - Hễ nhác thấy thầy Hiếu, cô Kim Anh hay cô Diệu Lý thấp thoáng đằng xa là tao lỉnh! - Ối trời ơi! Lời tự thú của Tiểu Long khiến Quý ròm ôm bụng cười gập cả người. Nhìn bạn, Tiểu Long vừa thẹn vừa giận. Nhưng nó không nói gì, chỉ lặng lẽ bỏ đi một mạch. - Này, này, mày đi đâu đấy? Ðợi tao với! - Quý ròm vừa quệt nước mắt vừa gọi với theo. Mặc cho bạn gọi, Tiểu Long vẫn cắm cúi rảo bước. Thái độ của Tiểu Long khiến Quý ròm hốt hoảng. Nó lật đật chạy theo: - Gượm đã! Ðứng lại tao nói cái này cho nghe nè! - Ðứng lại cho mày cười nữa chứ gì? Giọng Tiểu Long đượm giận dỗi. Tuy vậy, nó vẫn chậm bước lại. - Tao chẳng thèm cười mày nữa đâu! Tao chỉ muốn chỉ cho mày cách khỏi sợ thầy cô thôi! - Quý ròm trờ tới đi song song với bạn. Tiểu Long liếm môi: - Cách gì? Quý ròm ưỡn ngực: - Tao sẽ "phụ đạo" thêm cho mày! - Mày kèm tao học? - Ừ! - Quý ròm hào hứng - Tao kèm cho mày một thời gian, mày sẽ chẳng còn sợ các môn toán, lý, hoá nữa! Ra đường gặp thầy cô, mày sẽ đi đứng hiên ngang, chẳng còn cảnh trốn trốn nấp nấp như vừa rồi! Viễn cảnh Quý ròm vẽ ra sáng sủa đến mức Tiểu Long nuốt nước bọt ừng ực. Ðược một "siêu học sinh" như Quý ròm tận tình hướng dẫn thì đến lừa cũng có thể làm được toán chứ chẳng phải chơi! Nhưng mắt Tiểu Long mới vừa sáng lên đã vội cụp ngay xuống. Nó lắc đầu: - Thôi, tao không học với mày đâu! Lời từ chối của Tiểu Long hoàn toàn bất ngờ đối với Quý ròm. - Mày có nói lộn không đấy? - Quý ròm ngơ ngác hỏi, nó như không tin vào tai mình. - Tao nói thật! - Tiểu Long thở dài. - Nhưng tại sao? - Quý ròm nhìn chăm chăm vào mặt bạn. Tiểu Long ngó lơ chỗ khác, đáp lấp lửng: - Tao học với mày cũng chẳng ăn thua gì đâu! - Sao lại chẳng ăn thua? - Quý ròm cáu sườn - Chẳng lẽ mày không tin tao đủ sức kèm mày? - Không phải tao không tin! - Tiểu Long khịt khịt mũi - Nhưng học với mày nó sao sao ấy! - Sao sao ấy là sao? - Quý ròm sốt ruột - Có gì thì nói đại ra, mày cứ bày đặt vòng vo! Hay ý mày muốn tao nói giảng bài khó hiểu? - Không phải là khó hiểu, nhưng... Nói tới đó, Tiểu Long ngừng lại và đưa tay lên gãi đầu. Quý ròm nuốt nước bọt: - Nhưng sao? - Nhưng... mày quát tháo ghê quá! - Tiểu Long chớp chớp mắt - Nghe mày hò hét một hồi, bao nhiêu chữ nghĩa trong đầu tao biến sạch sành sanh! Học thế cũng bằng nước đổ lá khoai! Quý ròm giương mắt ếch: - Tao quát tháo mày hồi nào? Ai cũng bảo tao hiền khô mà! Tiểu Long nhếch mép: - Chỉ những ai chưa được mày kèm mới bảo mày hiền thôi! - Thôi, được rồi! - Quý ròm toét miệng cười - Nếu vậy thì tao sẽ không quát tháo nữa! Kèm cho mày học, tao chỉ việc ngậm miệng suốt buổi là xong! Tiểu Long hừ mũi: - Nếu mày ngậm miệng suốt buổi thì tao chả cần học với mày làm gì! Tao học với tảng đá cũng được! Quý ròm liền bá vai bạn: - Thôi mà, võ sĩ gì mới đùa tí tẹo đã giận! Rồi nó chìa ngón trỏ ra: - Ngoéo tay nào! Tiểu Long ngơ ngác: - Ngoéo tay chuyện gì? - Chuyện học chung chứ chuyện gì! - Quý ròm lấy giọng nghiêm trang - Ðúng ba giờ chiều mốt, mày ghé nhà tao, bút thước tập vở đầy đủ, không được trễ một giây, rõ chưa? Tiểu Long mỉm cười: - Rõ! Và nó chìa tay ra móc ngoéo với Quý ròm, bụng vẫn phập phồng không biết có nên tin những lời hứa hẹn của ông thầy còm nhỏm còm nhom này hay không