Trong cơn nôn nóng, Cừu Cốc cấm đầu chạy được một đoạn dài, đến khi đầu óc lắng dịu trở lại, chàng mới chậm bước, trong bụng tự hỏi:- “Giờ ta biết tìm Ngọc Thông nơi nào? Hay đến Nam Sơn Thành Tử trước đã?”Lòng đã quyết, đang nhìn về hướng Nam Sơn Thành Tử cất bước, đột nhiên bên đường một bóng người xuất hiện với giọng trong trẻo gọi lớn:- Lữ Cừu Cốc, chúc mừng ngươi đa!Cừu Cốc giựt mình, quay đầu lại nhìn, thấy Cung trang thiếu nữ của Tử Vong thành như một nàng tiên nữ từ trong rừng bước ra. Mặt nàng tươi cười như hoa xuân, nhưng Cừu Cốc vẫn tỏ ra lạnh lùng không hề có hảo cảm, nhíu mày hỏi:- Tôi có việc gì đang để chúc mừng?- Giới võ lâm ai ai cũng đều mong đoạt được Tiên Vương di bảo. Nhưng kết cuộc lại vào tay chàng, không đáng chúc mừng còn gì?- Cô nương chỉ nói nhảm thôi, những vật ấy trước đây trăm năm đã bị người ta lấy đi rồi, làm sao tôi lấy được.- Chàng nói thật?- Tôi đâu cần phải nói dối.- Vậy thì kỳ lạ!Thiếu nữ cung trang tỏ vẻ ngạc nhiên tiếp:- Vậy mà mọi người đều bảo chàng đã được rồi.- Họ chỉ đồn nhảm!Cung trang thiếu nữ biết chàng không hề nói dối, nên chuyển lời sang chuyện khác:- Vị Hàn cô nương của chàng đâu rồi?- Nàng vừa bị người ta hủy dung nhan, tôi đang đi tìm hung thủ ấy.Cung trang thiếu nữ nghe nói giật mình, nhưng giả vờ kinh ngạc nói:- Ai mà độc đến thế, nỡ tâm hủy hoại dung nhan của một cô gái đẹp?Cừu Cốc cười gằn:- Nếu người ấy là trai tôi sẽ chặt dứt hai cánh tay hắn, còn như gái, tôi cũng sẽ hủy hoại dung nhan y như của Hàn cô nương.Chẳng hiểu vì sao sắc mặt Cung trang thiếu nữ nhợt nhạt, nàng bước lùi một bước, song vội trấn tỉnh gợi sang chuyện khác:- Chàng hứa tặng tôi vật ấy giờ đâu?- Hàn cô nương không chịu trao trả, vậy tôi sẽ tìm vật khác tặng cho cô vậy?Cung trang thiếu nữ ngẩn phắt lên nhìn Cừu Cốc:- Báu vật chi tôi cũng chả thèm, chỉ cần chiếc nhẫn Hán Ngọc ấy thôi.- Sao cô nương mãi nằng nặc đòi cho được chiếc nhẫn ấy.- Vì nó tiêu biểu cho một lời ước hẹn.- Lời ước hẹn? Nghĩa là thế nào?Cung trang thiếu nữ khúc khích:- Nghĩa là chàng đính hôn cùng thiếp....Cừu Cốc sửng sốt ngắt lời:- Không thể được!Cung trang thiếu nữ biến sắc nhìn chăm chăm vào mặt Cừu Cốc:- Đại trượng phu một lời nói ra, chắc như đinh đóng cột. Chàng đã hứa rồi, giờ không thể chối cãi như vậy.Cừu Cốc tức bực trổ khùng:- Tôi hứa với cô nương lúc nào?- Chàng muốn gặp phụ thân, nên đã hứa với tôi. Giờ lại quên sao?- Tôi chỉ ưng thuận tặng cho cô nương chiếc nhẫn Hán Ngọc ấy thôi, chứ đâu có hứa việc gì khác nữa?Cung trang thiếu nữ cười chúm chím:- Nhẫn Hán Ngọc vốn là tín vật đính hôn giữa chàng và Hàn cô nương, đâu dễ gì tặng cho người thường? Hơn nữa chiếc nhẫn tầm thường ấy, đang để Trịnh Uyển Lệ này quí trọng vậy sao, nếu không phải hàm ý nghĩa sâu đậm?Cừu Cốc buông tiếng cười ngông:- Tôi cho cô hay, dù cho cô nương dùng thủ đoạn nào để tác hại, Lữ Cừu Cốc này cũng quyết không thể làm cho cô được vừa lòng được.Uyển Lệ vốn sanh trưởng trong Tử Vong thành, từ nhỏ đã được nuông chiều quen tanh, tưởng rằng sắc đẹp của mình sẽ làm cho Cừu Cốc phải mê mệt, đâu ngờ lại sanh ra việc trớ trêu thế này. Nàng tức mình khóc òa:- Lữ Cừu Cốc, hôm nay kể như tôi đã hiểu, không ngờ chàng là con người chẳng có lương tâm tí nào.Cừu Cốc lạnh lùng hỏi lại:- Tôi có việc gì vô lương tâm đâu.- Chàng muốn gặp phụ thân, tôi tân tâm đem ông ta ra. Người chàng bị Thái âm Chân sát đả thương, tôi không nề hao tổn chân lực đả thông kinh mạch, giờ chàng trỏ mặt chối cãi lời hứa trước kia.- Cô nương có giúp đỡ, tôi không dám quên ơn, sau này nguyện tìm cơ hội báo đáp. Nhưng đối với việc hôn nhân thì không thể được, hơn nữa tôi cũng đã có vợ.- Giả như chàng chưa có thì sao?- Việc khác có thể miễn cưỡng được, còn việc hôn nhân vô phương cưỡng bách.Trịnh Uyển Lệ bỗng ngưng khóc oán hờn nói:- Kể như đã được bài học của chàng, tôi đã hiểu rồi. Song đây là lời cuối cùng của tôi cho chàng hay, Phổ Kiếm minh đã xuất động toàn lực, định thế nào cũng giết chàng mới thôi. Vậy nên cẩn thận đấy.Lời dứt, người nàng cũng cất bước ra đi, phút chốc đã mất dạng trong rừng thẳm.Cừu Cốc bị nàng cản trở nảy giờ, nên lòng nóng nảy toan lên đường ngay.Nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo vừa rồi, chàng không khỏi phải để tâm dè dặt. Vì gần đây chàng ít được Khất Tiên cùng Tỵ Trần sư huynh nên chẳng hiểu tình hình của Phổ Kiếm minh đã hành động đến đâu rồi.Đang lúc trầm ngâm suy nghĩ, bỗng có hai bóng người nhanh như chớp đã đến trước mặt. Chính là Khất Tiến và Tỵ Trần đạoi chàng cũng đã biến mất.Chàng tận dụng hết sức lực, khai triển khinh công thân pháp, như một làn khói nhạt, nhẹ nhàng hướng về Tử Vong thành. Chạy được một khoảng được, bỗng thấy phía trước có bóng người thấp thoáng. Chàng lập tức đuổi theo, đến khi thấy rõ kẻ ấy là Ngọc Thông công tử, chàng quát lớn:- Đứng lại!Ngọc Thông công tử thất kinh, quay đầu nhìn lại, nhận ra là Cừu Cốc, nên trong dạ hơi yên, cung tay cười hỏi:- Lữ huynh đuổi theo tại hạ có việc chi chăng?Cừu Cốc mặt lạnh như đồng, hừ một tiếng nói:- Hàn Thanh Thanh với ngươi vô thù vô oán, tại sao ngươi nhẫn tâm phá hủy dung nhan của nàng?Ngọc Thông công tử thất kinh:- Huynh nói gì đệ không hiểu?- Ngươi đã bắt cóc nàng còn chưa đủ sao? Nửa đường lại đem hủy hoại dung nhan, thật là cầm thú không bằng.Vừa nói chàng vừa bước từng bước một đến Ngọc Thông.Ngọc Thông sợ hãi lùi lại, đưa tay ra dấu nói:- Lữ huynh đừng nhầm lẫn, vì đệ thấy nơi ấy nguy hiểm, muốn đưa nàng trở về Hằng Sơn. Không ngờ giữa đường lại gặp Cung trang thiếu nữ, cũng bởi võ nghệ thua kém nên đệ đã bị Cung trang ấy giật và đem đi mất.Cừu Cốc kinh ngạc:- Chính Cung trang thiếu nữ cướp Hàn cô nương?- Đúng thế, đêm nay đệ định đi Tử Vong thành là để tìm tung tích của nàng Thanh Thanh đấy.Nghe qua, chàng cảm thấy lời hắn cũng có lý. Tuy lòng dạ Ngọc Thông công tử công tử độc hiểm, nhưng không dám vô duyên vô cớ gây thù kết oán với Hàn Kỳ. Chàng từ từ buông tay xuống nói:- Tạm thời ta tin ngươi, chờ đến khi gặp được yêu nữ nơi Tử Vong thành rồi sẽ hay.Ngọc Thông vội nói:- Vâng, vâng. Lát nữa đệ sẽ đối chất trước mặt nàng.Cừu Cốc không hề đếm xỉa, quay mình ra đi. Ngọc Thông cũng cất bước theo sau.Bỗng trong rừng có bóng người vụt ra, vui mừng gọi lớn:- Lữ Cừu Cốc, có phải chàng đến tìm em chăng?Cừu Cốc lạnh lùng đáp:- Vâng, ta đến tìm cô nương đây.Thì ra người ấy chính là người mà Cừu Cốc cùng Ngọc Thông đang muốn tìm:Cung trang thiếu nữ Trịnh Uyển Lệ. Uyển Lệ vừa nghe Cừu Cốc nói thế, vui mừng tung mình nhảy chầm vào người chàng.- Em biết chàng nhứt định đến tìm em mà.Cừu Cốc không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy một mùi hương thơm mát dịu dàng cùng một thân hình mềm mại đã ngã lọt vào lòng. Chàng vội vã lấy tay đẩy nàng ra, nghiêm giọng nói:- Nên đứng đắn tí. Ta có lời muốn hỏi.Uyển Lệ lòng đầy vui vẻ, tưởng rằng sẽ cùng chàng thân mật với nhau, không ngờ chàng lại phản ứng như vậy. Miệng nàng tu lại nũng nịu:- Kìa! Anh làm sao ấy! Chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?Cừu Cốc tỏ vẻ bực tức, lấy tay chỉ Ngọc Thông nói:- Cô có nhận ra vị công tử này không?Uyển Lệ nãy giờ cứ chăm chú vào Cừu Cốc, đâu để ý đến người đang đứng trong bóng tối. Khi thấy rõ Ngọc Thông công tử, sắc mặt nàng lập tức xám xanh miệng ú ớ:- Ai... ai biết hắn!Cừu Cốc hừ một tiếng:- Ngươi đã cướp Hàn cô nương trong tay hắn, sao lại không biết được?Uyển Lệ vẫn chối dài:- Anh nghi oan, em chưa từng gặp hắn. Cũng không hề cướp Hàn cô nương nào cả.Ngọc Thông vội bước lên hai bước, giận dữ nói:- Họ Nam này với ngươi có thù oán gì đâu? Vậy mà ngươi nỡ ra tay hạ sát sáu thuộc hạ của mỗ, lại còn hủy diệt dung nhan của vị hôn thê. Ngươi tưởng rằng họ Nam này không thể báo thù được sao?Uyển Lệ vừa sợ vừa tức nạt:- Ngươi nói bậy!Tay nàng nhanh nhẹn phất ra, lập tức đánh ngay vào yếu huyệt của Ngọc Thông để mong giết người ém miệng.Cừu Cốc thấy thế quát lớn:- Ác nữ!Vù một cái, đơn chưởng đánh ra, một luồng kình phong như bài sơn đảo hải.Uyển Lệ tuy võ công cao cường, nhưng nội lực làm sao bằng Cừu Cốc, nên hai chưởng vừa chạm nhau, nàng đã bị đánh dội ra năm bước, hai bên mép rỉ máu tươi.Nàng vừa lấy tay áo chùi vừa kinh dị:- Chàng? Sao thế?Mặt Cừu Cốc đầy sát khí cười ha hả nói:- Nợ máu phải trả. Ta đã có lần nói, phàm hễ tìm được hung thủ, nhứt định hủy hoại dung nhan để trả thù cho Hàn cô nương.Vừa nói chàng vừa bước từng bước tiến lên.Uyển Lệ hoảng hốt gọi:- Chàng!... Chàng thật vô tình đến thế sao?Cừu Cốc mặt không hề thay đổi, tiếp tục tiến bước.Bỗng, một bóng đen từ trong vụt ra, đứng ngay trước mặt Uyển Lệ lớn tiếng:- Lữ huynh ra tay nên lưu tình.Cừu Cốc giựt mình lùi lại hai ba bước, khi nhìn biết kẻ ấy là Ngô Hận Thu, chàng không khỏi kinh ngạc hỏi:- Chẳng lẽ Ngô huynh lại muốn can thiệp?Hận Thu lạnh lùng nói:- Nếu ai xâm phạm đến nàng, đệ đành chịu đắc tội thôi.Cừu Cốc cau mày khó chịu:- Ngô huynh quen biết với nàng?- Quen biết thì không, nhưng rất có nhiều liên hệ.Uyển Lệ nãy giờ đã đau lòng vì sự hững hờ của Cừu Cốc, bỗng thấy có chàng thư sinh đẹp đẽ không hề quen biết nhảy ra bênh vực, nàng cảm thấy khó chịu, đột nhiên lên tiếng:- Tôi đâu có quen biết người này. Ai cần binh vực?
Khất Tiên vừa đến nơi đã cất giọng cười ha hả:- Thì ra ngươi được bình yên vô sự, thật đã khiến lão ăn mày cùng sư huynh ngươi lo rầu muốn chết.Cừu Cốc vội vã đến trước mặt sư huynh thi lễ, đoạn tóm tắc đem các việc đoạt bảo vật vừa rồi kể ra một lượt cho hai người nghe.Tỵ Trần đạo trưởng thở phào nhẹ nhõm:- Chỉ cần bảo vật đừng để cho bọn tà đạo lấy được là ngu huynh đã yên tâm rồi.Riêng Khất Tiên, ông ta rất chú ý đến việc Thái Bạch Tiên Ông, nên vội vàng hỏi:- Hiện giờ Ân chủ đi đâu?Cừu Cốc lắc đầu:- Người đã tu đến mức siêu nhân vật ngoại, đối với sự đời chẳng còn lưu luyến nữa, nên hành tung người biết đâu mà kiếm.Khất Tiến bất giác thở ra nói:- Phước duyên ngươi thật tốt mới gặp người đến hai lần. Lão ăn mày này muốn trộm nhìn “Tiên nhan” một phút mà cũng có dịp.Mặt Tỵ Trần đột nhiên nghiêm nghị, trịnh trọng nói:- Hiện nay bọn Phổ Kiếm minh cứ đinh ninh rằng bảo vật đã bị sư đệ đoạt lấy rồi, nên phái người theo dõi khắp nơi. Ngay cả đến các nẻo đường về Trung Nguyên, bọn chúng cũng có người canh gác, nếu gặp ai hoài nghi là lập tức giết ngay. Thật đã tạo nên một sát kiếp võ lâm mà trăm năm nay chưa từng thấy.Cừu Cốc nghe thế, đô mày cau lại:- Bọn chúng làm loạn như thế ấy nếu không trừ đi còn để đến chừng nào.Khất Tiên đưa hò lô rượu lên miệng, tu một hơi, đoạn chậm rãi nói:- Lão đệ! Tuy ngươi đã được gặp kỳ nhân, võ công tột chúng. Nhưng lấy sức một mình ngươi để chống chọi với tổ chức Phổ Kiếm minh thì thật là một việc khó khăn đấy.Cừu Cốc cười lớn:- Vãn bối tuy là giang hồ mạc học, song chẳng xem bọn ấy ra gì.Tỵ Trần đạo trưởng sa sẩm nét mặt:- Đừng xem Phổ Kiếm minh như các bang phái võ lâm mà lầm. Trước kia, trong khi thành lập minh hội thu gồm tất cả các cao thủ võ lâm; đệ mới chừng ấy võ công, đã có ý khinh thị bọn họ là điều chẳng nên.Khất Tiên gật đầu tán đồng:- Đạo trưởng nói rất đúng, ăn mày này từ khi ra giang hồ đến nay, gặp việc khó chẳng phải ít. Nhưng đối với việc này cũng cảm thấy điên đầu nhức óc.Cừu Cốc nghe mấy lời dạy bảo của đạo trưởng cùng Khất Tiên, trong lòng tuy không tưởng thế, nhưng bẩm tánh thuần hậu, rất mực tôn kính bề trên, nên đành cúi đầu nhận lỗi.Tỵ Trần đạo trưởng thở dài nói:- Không phải ngu huynh sợ việc, thực ra bọn họ quá độc ác.Cừu Cốc như không nhịn được buột miệng nói:- Chẳng lẽ cứ nhắm mắt để họ tác ác vậy sao?- Phổ Kiếm minh vẫn còn những vị trưởng lão tại thế, họ nhứt định sẽ ra mặt để chận đứng ngay việc này.Khất Tiên tiếp lời đạo trưởng:- Chúng ta không phải sợ việc, nhưng phải tính toán cho kỹ rồi mới ra tay.Nếu gặp trường hợp bất đắc dĩ, cũng đành liều mạng với họ một phen vậy.Cừu Cốc ưỡn ngựa cương quyết bảo:- Dù thế nào đi nữa, tôi cũng đến Nam Sơn Thành Tử một chuyến. Trước nhứt, chế ngự kẻ cầm đầu rồi mới có thể lung lạc cơ sở chính của họ.Đạo trưởng chưa lên tiếng ngăn chặn thì bỗng có một giọng nói lạnh như băng phát ra:- Tiểu tử to gan dám khoác lác, thật chẳng biết chết sống là gì.Cừu Cốc nghe giọng nói thất kinh, quay mình nhìn lại đã thấy cụ già Cẩm y tự xưng là Hồng tổng quản không hiểu đã đến sau lưng mọi người tự lúc nào.Tiếp theo những tiếng cười quái dị vang lên, vô số người mặt nạ áo vàng, lúc nhút bao vây tứ phía.Khất Tiên vốn tính ngạo nghễ giang hồ đã quen, nhưng đứng trước tình cảnh này không khỏi lo âu.Tỵ Trần đạo trưởng cũng ra vẻ trịnh trọng, từ từ đưa tay về sau lưng, rát cây cổ kiếm cầm sẵn. Riêng có Cừu Cốc thì tỏ vẻ thản nhiên, chàng tiến tới hai bước, lạnh lùng cất tiếng hỏi:- Các ngươi có phải đến đây tìm ta chăng?Hồng tổng quản buông tiếng cười nham hiểm:- Lựa phải hỏi nửa sao?- Các ngươi muốn cả bọn ra tay hoặc một người một định đoạt?Cụ già Cẩm y đã biết võ cong của chàng, nếu đơn độc đấu nhau, thì chỉ mong hơn chàng một chiêu nửa thức. Nhưng phần mình cũng phải ra sức rất nhiều, ông đâu dám bảo đảm chuyện đó, nên cười nói:- Nếu ngươi thức thời. Hãy trao cuốn “Khiêu Đăng Khán Kiếm lục” trả lại cho bổn minh, lão phu sẽ tha thứ hôm nay.- Nếu tại hạ không trao ra thì sao?- Thì nơi triền núi này cũng là đất chôn thây của ba người vậy.Cừu Cốc cười nhạt:- Ngươi nói coi bộ chắc chắn quá! Có lẽ nơi đây là đất chôn thây của các ngươi cũng chẳng biết chừng.Cụ già cẩm cười đanh ác:- Đáng lẽ lão phu không có ý giết ngươi. Nhưng ngươi lại tự tìm lấy đường chết, thì đừng có trách lão phu vậy.Và phất tay một cái quát lớn:- Ra tay!Trong khoảng khắc, những kẻ áo vàng như ong vở tồ ùn ùn tiến sát vào.Khất Tiên cùng đạo trưởng vẫn là người kinh nghiệm giang hồ lâu năm, nên không đợi gọi họ đã tự động đứng xúm nhau tạo thành chử “Phẩm”. Cừu Cốc chấn mặt chính.Lẽ ra sự phòng thủ của ba người rất chặt chẽ. Nhưng gặp bọn áo vàng toàn là những minh hữu trước kia, công lực của người nào cũng thuộc hàng nhất lưu, thế công của họ uy mãnh lạ thường, từng luồng chưởng phong không ngớt đánh vào tựa như làn sóng biển áp đảo Ba người kháng cự một hồi. Cảm thấy sức lực đã bị sút kém nhất là Cừu Cốc, vì địch thủ lấy chàng làm trung tâm.Đang trong nguy cơ Khất Tiên cười ha hả nói:- Lão mũi trâu, xem vầy có lẽ nơi đây là đất chôn thây của chúng ta rồi.Đạo trưởng hừ một tiếng, đường kiếm liên hồi đánh ra ba nhác, thế mạnh như vũ bão, lập tức nới rộng được vòng vây ra năm thước.Đô mày Cừu Cốc nhíu lại. Thét to một tiếng, tận dụng toàn lực vào đơn chưởng đánh ra. Vừa lúc ấy hai kẻ áo vàng đứng ngay trước mặt chàng khinh thường đưa tay chống đỡ, liền bị thế chường của chàng bắn tung, như hai quả bóng, văng xa ra ngoài ba trượng máu me chảy ròng, người lăn xuống đất không hề cựa quậy.Kỳ dư bọn áo vàng, vừa chứng kiến thần kỳ chưởng pháp của chàng thảy đều khiếp vía. Cừu Cốc được thế, đánh luôn chưởng thứ hai rồi lại thứ ba.Tiềm Long cửu thức của chàng sau khi được Tiên ông chỉ điểm thêm, uy lực lại gia tăng, nên chỉ mới ba chưởng mà nghe tiếng kêu rống thảm thiết không ngớt vang lên, bọn áo vàng thay nằm ngổn ngang...Cụ già cẩm y thấy vậy tức tối, lập tức nhảy vào, tà áo rộng tung bay, liền công tám chưởng.Cừu Cốc hừ một tiếng khinh bỉ:- Ngươi đáng lẽ phải đến khi nãy kia, sao để cho lũ chuột nhắt đến chịu chết như vậy.- Cha chả! Ngươi đừng vội đắc ý, lát nữa lão sẽ xem ngươi muốn khóc cũng không còn nước mắt.Cụ già cảm y đã ra tay, thì thế cục lại khác hẳn. Những kẻ sợ sệt nãy giờ, giờ yên tâm trở lại trận đấu.Cừu Cốc rít lên một tiếng tập trung toàn lực vào song chưởng đanh ra, khí thế mạnh không thể tả làm cho cát đá bay tung, cuồng phong nổi dậy.Cụ già cẩm y vận sức giơ tay nghênh chiến, hai luồng lực đạo chạm nhau, tiếng kêu chát chúa chấn động thân hình của cụ già nặng nề thối lui năm bước.Cừu Cốc thần uy lẫm liệt, đứng yên bất động, chàng ngầm vận khí thư xem, cảm thấy trong mình không hề thương tích, nên yên dạ tiến thêm hai bước, lớn tiếng nói:- Tiếp thêm tiểu gia một chưởng nữa xem nào Vừa nói đơn chưởng vừa tung ra, thức “Khí Thôn Hà Ngục” lập tức sử dụng, chỉ thấy một đường chưởng lực cuồn cuộn như sóng trào, cụ già cẩm y tái mặt, nghiến răng rít lên:- Chấp ngươi mười chưởng cũng chả sao?“Bùng, bùng” hai người ao vàng đứng hai bên cụ già đã bị đanh văng còn cụ ta bước lụi lảo đảo, cô gượng lắm mới lấy được thăng băng, hai giòng máu từ từ trào ra đô mép. Cụ ta vừa lấy vạt áo chùi máu vừa thét lớn:- Lão phu hôm nay nhận thua, nhưng ngươi chớ vội đắc ý, lát nữa sẽ lãnh đủ cho xem Liền quay lại truyền lệnh:- Giải tán.Bọn áo vàng lật đật lượm nhặt tử thi của đồng bọn rồi hướng vào rừng đi mất.Khất Tiên nhìn theo bóng họ thở ra nói:- Theo lão thấy bọn Minh hữu trước kia có lẽ bị họ lợi dụng.Tỵ Trần đạo trưởng tử tra kiếm vào bao nói:- Xem ra bọn này là hạng nhất lưu cao thủ võ lâm, tại sao lại cam tâm nghe lời họ chứ?- Dưới quyền lệnh của kim bài ai dám phản kháng?Cừu Cốc nghe bọn họ nhắc tới kim bài, bỗng chàng sực nhớ ra, lớn tiếng hỏi:- Khất lão tiền bối, người nhận biết vật này chăng?Khất Tiên trợn tròn mắt nhìn rõ tấm kim bài một lát bỗng vội vã cung kính nói:- Đệ tử Thương Dung tham kiến Long Vân lệnh chủ.Cừu Cốc vốn tính trẻ con, định đem ra đùa giỡn, không dè thấy ông ta cung kính như thế nên lính quýnh tay chân, vội vàng đỡ ông ta dậy.- Mau đứng dậy chớ làm thế nữa.Khất Tiên nghiêm chỉnh nói:- Tấm Long Vân Lênh này vốn là tín vật duy nhất của Ân chủ, nhìn thấy nó cũng tựa như thấy mặt Ân chủ vậy. Người đã tặng miếng ấy cho ngươi, tức là nhận ngươi là người thừa kế vậy.Cừu Cốc thở ra nói:- Sự thật tấm kim bài này lúc vãn bối rời khỏi Thái Bạch sơn, ông ta đã tặng cho rồi, chỉ vì vãn bối không muốn đem ra cho họ thấy đấy thôi.Khất Tiên hối tiếc nói:- Nếu lão sớm biết ngươi có Long Vân lệnh thì đâu đến nỗi để chúng ngang dọc thế này.Đạo trưởng không đồng ý nói:- Bọn họ đã có tâm mượn Phổ Kiếm minh để tạo hợp võ lâm, thì dù cho có đưa Lông vân lệnh ra cũng chả làm gì được.- Nhưng ít nhứt cũng ngăn trở một số minh hữu đã lầm lẫn theo họ tác ác.Cừu Cốc chậm rãi nhét tấm kim bài vào áo đoạn nói:- Tuy Tiên ông không còn ngó ngàng gì đến việc giang hồ. Nhưng đối với vấn đề nội bộ của Phổ Kiếm minh, có lẽ cũng sắp đặt rồi vậy.Khất Tiên gật đầu:- Chỉ cầu mong như lời ngươi nói.Tỵ Trần đạo trưởng nhìn lên sắc trời:- Đừng mãi nơi đây không tiện, chúng ta tìm chổ kính đáo đàm đạo thì hơn.Ba người đang định cất bước thì bỗng một tiếng hú từ xa ba bốn dặm vọng lại, rồi chẳng bao lâu tiếng hú thứ nhì đã đến bên mọi người. Tỵ Trần thất kinh lẩm bẩm:- Kẻ này nội lực cao thâm lắm!Cừu Cốc đứng dừng bước lại, bắt gặp một cụ già tà áo phất phới, tựa như sao băng phi tới. Chàng buột miệng khẽ nói:- Người này đệ nhận ra rồi.Chớp mắt người lạ đã đến trước mặt ba người. Thì ra cụ già mà chàng đã gặp nơi đám ruộng lúa đêm nọ cùng là người mà tự xưng là Tổng hộ pháp của Phổ Kiếm minh Trương Cửu Linh.Chân Cụ già vừa chạm đất đã đưa mắt quét nhìn ba người một lượt, đoạn quay sang Cừu Cốc hỏi:- Thật ra ngươi là ai? Mau nói cho ta biết rõ.Cừu Cốc lạnh lùng đáp:- Đệ tử Ngũ Lãnh Toàn Chân phái.- Ngươi mưu đoạt “Khiêu Đăng Khán Kiếm lục” để làm gì?- “Khiêu Đăng Khán Kiếm lục” vốn là vật bí mật của Phổ Kiếm minh, hẳn nhiên không cho kẻ ngoài cướp đoạt.Trương Cửu Linh giận dữ quát:- Ngươi đừng nói bậy.- Tiền bối lấy gì đảm bảo tôi nói bậy.Cửu Linh cười ha hả:- Thủ lãnh Phổ Kiếm minh đang tọa trấn Nam Sơn Thành Tử, trừ ông ta ra, còn ai dám đại biểu Phổ Kiếm minh nữa?Cừu Cốc lạnh lùng:- Cứ cho lời người nói là đúng đi. Song gần đây hành vi của Phổ Kiếm minh có đúng với những điều qui định như trước kia chăng?- Việc này kẻ ngoài không được can thiệp vào.Khất Tiên xen lời, cười nói:- Nhưng đối với lão là minh hữu trước kia xem không quen mắt.Cửu Linh trợn trừng đôi mắt quát hỏi:- Ngươi là ai?- Cái bang Bang chủ Trương Dung.- Ngươi đã tiếp nhận hiệu dụ của Long Vân lệnh chưa?- Sớm đã thấy qua rồi.- Tại sao không về nhập hội?- Kẻ ăn mày này không a tòng mù quáng như bọn họ.- Nói vậy ngươi ngoan cố phạm luật.Khất Tiên điềm nhiên đáp:- Không phải ngoan cố phạm luật mà đã thấy rõ sự lừa bịp của bọn ngươi.Trương Cửu Linh giận quát:- Phản nghịch ngươi dám cả gan hoài nghi Ân chủ, thật muốn chết.Tay áo vừa phát ra, một luồng nhu phong phảng phất nhằm Khất Tiên bắn tới.Cừu Cốc đứng lên, biết Khất Tiên không thể nào chống đỡ nổi, nên ngầm đưa một chưởng nhẹ nhàng đánh ra. Hai luồng chưởng lực âm nhu vừa chạm nhau lập tức biến đi vô hình vô bóng.Trương Cửu Linh hầm hừ nói:- Ta chẳng dè ngươi khá đến vậy.Vừa nói ông ta vừa thu tay rồi lại đẩy ra một chưởng khác. Cừu Cốc cũng đơn chưởng vung ra, hai luồng chưởng lực chạm nhau. “Bùng” một tiếng, thân hình Cừu Cốc đã bị đẩy lùi ra sau hai bước.Riêng về Cửu Linh, thân hình cũng bị lảo đảo mấy vòng. Ông vốn là Tổng Hộ Pháp của Phổ Kiếm minh, trừ những nhân vật quan trọng trong minh hội ra, lâu nay không hề gặp qua địch thủ. Ngờ đâu một thiếu niên chưa nghe tăm tiếng, đã tiếp chưởng lực tám thành của ông. Tánh tự kiêu đã thúc đẩy, ông ta cười lớn nói:- Tiểu tử, tiếp lão phu một chưởng nữa xem nào.Tay liền đánh ra, một đạo chưởng phong ồ ạt như nước vỡ bờ, xông vào người Cừu Cốc.Tỵ Trần đạo trưởng cùng Khất Tiên đứng bên thấy thế chưởng uy mãnh không khỏi toát mồ hôi lạnh.Cừu Cốc vẫn đứng ngang nhiên, âm thầm nạp khí Đan điền. Vù một cái, sử dụng ngay thức Hoành Đoạn Quan Sơn, chàng đã dùng mười thành công lực, lại tận dụng nhu phong, nên bên ngoài không thấy có gì khác lạ.Chưởng phong của Cửu Linh vừa tới nửa chừng như bị một phiến đá to cản trở, lúc ấy cát bay đá chạy, luồng gió cuồn cuộn tỏa ra tứ hướng.Cừu Cốc bị đánh dội trước ngực, lùi sau bốn bước. Chàng tưởng đâu đã bị trọng thương, nhưng sau khi hít hơi dò thử liền yên tâm ngay.Không đợi đối phương có cơ hội phản ứng, Cừu Cốc vội tung mình nhảy tới vung chưởng đánh liên hồi bảy phát, toàn dùng chiêu thức tuyệt diệu trong Tiềm Long.Trương Cửu Linh vốn tay võ học uyên thâm, nhưng hôm nay mới lần thứ nhứt mục kích được chưởng pháp thần kỳ thế này. Chớp một cái, người ông đã bị bức lùi tám bước.Cừu Cốc đâu dễ bỏ qua, Tiềm Long cửu thức lại được áp dụng trong khoảnh khắc đã đánh ra tám thức.Trương Cửu Linh bị đối phương dồn vào thế trở tay không kịp, khiến ông giận đến tóc tai dựng đứng, mặt đỏ bừng ngầm hít một hơi dài, gầm lên một tiếng, vung chưởng đánh trả lại.Chưởng lực này ông đã dùng tận mười thành nên thế đi hùng dũng, lập tức hóa giải được chưởng công của Cừu Cốc. Thừa thế, ông lại nhồi thêm hai chưởng liên hồi, một trận chưởng phong va chạm nhau. “Đùng, đùng, đùng” mấy tiếng, sức dội chấn động, hai bên cùng dang ra xa.Nét mặt Trương Cửu Linh khó coi dị thường, mắt lóe nổ lửa:- Hôm nay nếu lão phu không dẹp được ngươi thì còn gì xứng danh với Tổng Hộ Pháp của Phổ Kiếm minh nữa.Cừu Cốc đã bị bài học của Thâu Thiên Hoán Nhựt, nên ngầm vận chuyển Thiên Chân Chánh Khí toàn thân, trên đầu tựa như có luồng khói hồng phủ mỏng, đôi mắt sáng ngời, nhìn đăm đăm vào Cửu Linh cười nói:- Các hạ công lực tuy cao, nhưng với tánh nóng nảy như vậy, muốn thắng tại hạ, sợ e còn lâu lắm.Cửu Linh nghe nói giật mình, nhận thấy nãy giờ quả thật mình đã phạm vào điều đại kỵ của người luyện võ, nên lập tức trấn tĩnh tinh thần, từ từ vận chuyển chân khí.Cừu Cốc lại cười nói:- Các hạ tỉnh ngộ mau lẹ, nhưng nếu tại hạ thừa lúc các hạ đang vận hành chân khí, ra tay đánh tới, ắt các hạ đã bị trọng thương chăng.Cửu Linh lại thêm kinh hãi, tự nhủ thầm:- Tiểu tử này chắc có chút tà môn. Nếu không phải là người uyên thâm võ học huyền cơ thì làm sao biết được nhược điểm của đối phương mà chỉ điểm.Nghĩ thế ông biết ngay Cừu Cốc không phải là kẻ tiểu nhân, nếu không thì theo lời chàng nói đã thừa cơ đánh ông trọng thương rồi. Vì vậy mà ý tranh hùng của ông đã giảm.Ông cất tiếng hỏi:- Ngươi là ai? Sao không nói rõ lai lịch cho ta biết?Bỗng lúc ấy, từ xa có tiếng cười đáp:- Người vốn là Long Vân Lịnh Chủ hiện thời và thừa kế vị thủ lãnh Phổ Kiếm minh tương lai đấy.Tiếng nói vừa dứt thì đã thấy một cụ già áo xanh có mặt tại nơi. Người ấy không ai khác hơn là Tả Phổ Tinh Quân của Phổ Kiếm minh trước kia, tên gọi là Từ Ngưỡng Chi.Trương Cửu Linh vừa trông thấy bạn đồng chí của mình đã từng sống chung trong minh hội trước kia, lập tức đến nắm chặt lấy tay hỏi:- Lời của bạn có thật vậy chăng?Gương mặt Ngưỡng Chi nghiêm chỉnh nói:- Việc trọng đại như thế ai đi nói đùa với bạn.Nói đến đây, Ngưỡng Chi liền quay sang Cừu Cốc nói:- Xin tướng công đưa Long Vân Lịnh ra hầu tránh sự hiểu lầm của minh hữu.Cừu Cốc y theo lời ông ta, đưa tay vào người lấy ra tấm giấy của Thái Bạch Tiên Ông đã để lại, trao cho Từ Ngưỡng Chi và nói:- Xin tiền bối xem tấm giấy này trước đã rồi hãy nói sau.Từ Ngưỡng Chi tiếp lấy tấm giấy vội vã coi qua, đoạn lớn tiếng đọc:Ân Chủ thân bút phủ dụ: “Phàm hễ ai dám mượn danh Phổ Kiếm minh để tác hung tác ác, lập tức giết ngay.”Trương Cửu Linh thất kinh nói:- Nơi đây tại sao lại có một vị Ân chủ thứ hai?Liền giật lấy tấm giấy trên tay Ngưỡng Chi xem qua, bỗng đôi tay ông ta run rẩy, liền quỳ ngay xuống đất với giọng tự trách:- Cửu Linh này đáng chết! Cửu Linh này đáng chết! Nếu hôm nay không phải tận mắt nhìn thấy phủ dụ của Ân chủ, thì đã bị kẻ gian lừa gạt rồi.Và ông đứng dậy, quay sang Cừu Cốc cúi đầu hỏi:- Tướng công đã gặp Ân chủ tự bao giờ?- Hai hôm trước tại hạ đã từng ăn ở chung với người suốt một ngày đêm.Ngưỡng Chi tiếp lời:- Việc này không còn nghi ngờ gì nữa. Hôm qua đệ cũng đã gặp qua Ân chủ.Cửu Linh nắm tay giận dữ nói:- Tên ma đầu thật to gan, dám mạo danh Ân chủ. Ta sẽ đi tìm hắn thanh toán tức thì.Lời dứt thân hình ông định cất bước thì Ngưỡng Chi vội vã kéo tay lại:- Không ổn, không ổn! Nếu giờ đây dù cho bạn có giết được hắn, cũng khó giảng giải cho các đồng chí đã bị hắn lừa gạt mà tin bạn được. Hơn nữa, hắn đã dám mạo danh Ân chủ thì võ công của hắn chắc cũng phải đặc biệt lắm vậy.- Lời bạn nói tuy đúng, nhưng lão đã bị chúng gạt một cách nhục nhã.Ngưỡng Chi gật đầu đồng tình:- Tại hạ cũng chẳng khác nào. Hang Ốc cách đây bao xa, chúng ta đến đó nói chuyện thì hơn.Năm bóng người theo sự hướng dẫn của Từ Ngưỡng Chi xuyên qua một cánh rừng rậm đến một căn nhà gỗ được gọi là Hang Ốc. Mọi người đồng vào ngồi xong, Cửu Linh nóng nảy lên tiếng trước:- Từ huynh sớm đã biết được âm mưu của bọn chúng, sao không lập tức vạch mặt ra?Ngưỡng Chi thở dài nói:- Tại hạ cũng nhờ thấy qua Long Vân lịnh của Lữ tướng công đây mới bắt đầu có ý ngờ vực.- Vậy Long Vân Lịnh của Lữ tướng đã được Ân chủ tặng cho tự bao giờ?Cừu Cốc đáp:- Từ lúc vãn bối lên Thái Bạch sơn nhờ Tiên ông chữa trị.- Lúc ấy Ân chủ có gì căn dặn chăng?- Không. Vãn bối tưởng người tặng cho vãn bối để làm vật kỷ niệm đấy thôi.Khất Tiên đứng bên lên tiếng:- Theo ý phán đoán của kẻ ăn mày này, thế nào trong bổn minh cũng có người giật dây. Nếu không, kẻ ngoài đâu biết được quá nhiều bí mật vậy.Cừu Cốc gật đầu nói:- Lời phán đoán này rất đúng, theo vãn bối được biết thì một trong những người trọng yếu ấy là nàng tiểu thiếp của Hữu Cung Tư Mạng trước kia và bà ta hiện giờ là Tử Vong thành chủ.Cửu Linh giận dữ nói:- Hay dữ đa! Mộ Dung Phi Thần Kiếm Hữu Cung Tư Mạng lại đi làm những việc tồi tàn ấy.Cừu Cốc vội cãi:- Tiền bối chớ nên nghi oan cho kẻ tốt. Mộ Dung Phi tiền bối đã bị tên nghịch đồ Trịnh Tử Tư ám hại rồi.Cửu Linh nghe nói nhảy nhổm lên:- Mộ Dung Phi đã chết? Tướng công làm sao biết được tin ấy?- Vãn bối đã chính mắt trông thấy, đồng thời còn được ông ta truyền thụ cho bốn chiêu kiếm pháp.- Xin tiền bối xem tấm giấy này trước đã rồi hãy nói sau.Từ Ngưỡng Chi cùng Trương Cửu Linh giờ mới vỡ lẽ, đồng nói:- Như vậy thì làm sao tránh được sát kiếp!Thật vậy, Mộ Dung Phi là nhân vật trọng yếu trong Phổ Kiếm minh. Tất cả những văn kiện mật đều do ông ta cất giữ, kẻ có dã tâm đoạt được làm sao tránh khỏi mộng tưởng xằng bậy nên mới xảy ra sự việc ngày nay.Vừa được tin Mộ Dung Phi đã chết, ai nấy cũng đều thương hại ngồi im mặc niệm giây lâu. Cừu Cốc lên tiếng:- Trương lão tiền bối vừa từ Nam Sơn Thành Tử đến, chắc có lẽ biết được tình hình nơi ấy chứ?- Biết cóc gì, lão chẳng qua cũng như trước kia vậy, làm biếng để ý đến công việc của họ.Bỗng ông như cảm thấy lời nói vừa rồi có hơi vô lễ, nên vội cười xin lỗi.- Từ khi bọn chúng đi đoạt bảo vật không được, các nhân vật trọng yếu đều rời cơ quan, không hiểu chúng đã được lệnh đi đâu.Cừu Cốc suy nghĩ giây lâu, trịnh trọng nói:- Theo vãn bối đoán thì bọn thủ lãnh này muốn mượn thế lực của toàn thể minh hữu Phổ Kiếm minh để tìm cho ra tấm “Tàng Bảo đồ”, nhưng vì vẫn tìm chẳng thấy, nên phao ra luận điệu là Tiên Vương di bảo đã xuất hiện, để ngầm câu kẻ cất giữ Tàng Bảo đồ ấy ra mặt. Vì vậy mà quần hùng mới ùn ùn kéo cả thảy ra quan ngoại.Thứ hai, đợi khi chúng đoạt được di bảo của Tiên vương vào tay rồi, sẽ phô bày bộ mặt thật của chúng ra. Các minh hữu nếu ai chịu theo hắn thì còn để sống, bằng ai cãi lời sẽ bị tiêu diệt lần.Khất Tiên vỗ bàn la lớn:- Sự xét đoán ấy thật chẳng sai chút nào.Cừu Cốc lại tiếp:- Hiện nay tuy họ chưa đoạt được di bảo của Tiên vương, nhưng tham vọng ấy vẫn chưa hết. Rồi một ngày kia họ đã biết mục đích của họ là hoàn toàn tuyệt vọng, có lẽ họ sẽ bày ra trò mới gì nữa đây.Lời Cừu Cốc chưa dứt, Cửu Linh đã đứng dậy trầm giọng:- Ân chủ đã có lịnh dụ: Phàm hễ ai mượn danh nghĩa của Phổ Kiếm minh để tác ác thì giết ngay. Vậy chúng ta lập tức thi hành lệnh ấy.Cừu Cốc vẫn thản nhiên nói:- Trương lão tiền bối đã vào Nam Sơn Thành Tử, vậy giờ có thể trở về. Cứ giả vờ không biết âm mưu của bọn chúng rồi chờ cơ hội thuận tiện mới vạch mặt bọn chúng ra, đồng thời phải ngăn ngừa chớ nên để họ ám hại minh hữu.Cửu Linh do dự giây lát, bỗng như nhớ ra, lập tức đứng dậy cung kính đáp:- Thuộc hạ tuân lịnh.Cừu Cốc trả lễ nói:- Tiền bối chớ nên khách sáo.Từ Ngưỡng Chi đứng bên xen lời:- Ý của lão hủ, cảm thấy việc trọng hệ nhứt là làm thế nào cho minh hữu thấy rõ âm mưu này của bọn chúng.- Điểm này vãn bối đã có kế, đợi gặp cơ hội, sẽ vạch trần âm mưu của họ trước mặt mọi người.Kể như câu chuyện đến đây đã kết thúc, Trương Cửu Linh đang định đi ra, bỗng đôi mắt tròn xoe quát lớn:- Ai đấy?Cừu Cốc đã sớm phát giác ra, thân hình lập tức tung ra cửa sổ. Thân pháp nhanh nhẹn, kỳ ảo, khiến cho bốn vị lão tiền bối thảy đều ngầm khâm phục.