Thục Nhân cười nhạt nói:- Người ta, một thằng nhỏ nh thế mà còn có tình nghĩa biết cứu bạn lúc lâm nguy, chứ có phải như anh là kẻ vô tình bạc nghĩa như thế đâu.Thái Xung thấy vợ mắng nhiếc mình như vậy, mặt đỏ bừng liền chộp lấy gáy Vô Kỵ quăng ra ngoài xa, quát lớn:- Thằng nhãi con này đi mà gặp cha mẹ mi đi!Y ném một cái thật mạnh, đầu Vô Kỵ nhằm một tảng đá lớn mép núi đâm tới. Vô Kỵ không sao cự được, bị Thái Xung ném ra như bay và trông thấy đầu của mình sắp va vào tảng đá vỡ sọ vọt óc đến nơi...Bỗng nhiên có một sức mạnh ở bên cạnh phi tới lôi mạnh người Vô Kỵ sang bên. Vô Kỵ chưa hoàn hồn, hai chân đã đứng xuống mặt đất, mắt sưng húp, chỉ trông thấy được chút xíu thôi, nhưng y cũng quay đầu lại nhìn xem người nào đã ra tay cứu giúp mình. Y thấy một thư sinh trạc trung niên, mặc áo dài trắng đứng cách chỗ mình chừng năm thước. Thục Nhân, Thái Xung đều nhìn nhau kinh ngạc vô cùng vì vợ chồng họ không biết thư sinh đó tới lúc nào và ở đâu tới mà dù người đó có núp sẳn đàng sau tảng đá thì vợ chồng y thế nào cũng biết.Tại sao từ nãy giờ không ai hay một tí gì cả nên cả vợ chồng y mới ngạc nhiên như thế. Vả lại cái ném của Thái Xung ít nhất cũng có năm sáu trăm cân sức mà thư sinh chỉ dùng tay áo khẽ cuộn một cái đã tiêu giải được sức mạnh đó và đặt Vô Kỵ đứng sang bên một cách nhẹ nhàng vô cùng đủ thấy thế võ của y cao siêu biết bao. Nhưng vợ chồng Thái Xung thấy chàng ta tuổi trạc bốn mươi, mặt mũi trông rất thanh tú bảnh trai, đôi mày vừa dài vừa xuôi xuống hai bên, cạnh mép có mấy vết hằn khá sâu. Thư sinh cứ đứng yên ở đó chẳng nói chẳng rằng, ngửng mặt nhìn nơi khác hình như đang nghĩ ngợi điều gì vậy.Thái Xung ho một tiếng rồi hỏi:- Các hạ là ai, tại sao lại ra tay can thiệp đến việc của phái Côn Luân chúng tôi?Thư sinh nọ cúi đầu vái chào đáp:- Thế ra ngài là Thiết Cầm tiên sinh Hà tiền bối đấy. Tại hạ ngưỡng mộ anh danh đã từ lâu, chẳng hay vị này có phải là Hà phu nhân không? Còn tại hạ đây là Dương Tiêu.Chàng ta vừa nói xong hai chử Dương Tiêu, Thái Xung, Thục Nhân và Vô Kỵ ba người không hẹn mà nên, đều thất thanh kêu ủa một tiếng. Tiếng kêu của Vô Kỵ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, còn tiếng kêu của vợ chồng Thái Xung vừa kinh ngạc vừa tức giận, chỉ nghe tiếng kêu "xọet xọet" hai tiếng, hai nữ đệ tử của phải Côn Luân đã rút trường kiếm ra khỏi bao rồi chúng xoay ngược hai thanh kiếm đưa cho sư phụ và sư mẫu. Vợ chồng họ Hà cầm hai thanh kiếm đó rồi múa kiếm xông vào tấn công luôn bảy tám thế, thế kiếm nào của họ cũng nhằm những yếu huyệt của kẻ địch mà điểm tới.Dương Tiêu tựa như không hay biết gì hết, y nghe tiếng kêu của Vô Kỵ chứa đầy sự mừng rỡ, trong lòng cũng lấy làm ngạc nhiên bèn liếc nhìn thằng nhỏ, thấy mặt dính đầy máu tươi, mặt sưng húp không còn ra vẻ người chút nào. Nhưng y vẫn trông thấy vẻ vui mừng lộ ra trên bộ mặt sưng vù đó.Vô Kỵ lại hỏi:- Ngài... có phải là Quang Minh Sứ Giả của Minh Giáo Bát Dương Tiêu đấy không?Dương Tiêu gật đầu đáp:- Cậu bé, sao cậu biết tên họ của tôi như vậy?Vô Kỵ chỉ Bất Hối rồi tiếp:- Cô bé này là con gái của bác đấy!Nói xong y kéo tay bất hối tới gần và nói tiếp:- Em Bất Hối, mau lại chào cha em đi! Chúng ta đã kiếm thấy cha em rồi đấy.Bất Hối trợn tròn đôi mắt nhìn chòng chọc vào Dương Tiêu và nói:- Ông có phải là cha tôi không? Mẹ tôi đâu? Tôi phải đi tìm mẹ tôi.Thì ra Bất Hối cứ nghĩ đến mẹ là khóc, suốt dọc đường, Vô Kỵ cứ dỗ dành bảo nó tới đây là để tìm mẹ nó. Dương Tiêu nghe nói giật mình, túm lấy đầu vai Vô Kỵ vội hỏi:- Cậu em, nên nói rõ ra một chút, con bé này là con của ai? Mẹ nó là ai thế?Chàng dùng sức nắm, Vô Kỵ đau buốt tận xương nhưng vẫn không chịu hèn kém nên không kêu đau. Nhưng rút cuộc y vẫn phải kêu "ớ" một tiếng rồi mới nói ược.- Bất Hối là con gái của bác, mẹ em là Kỷ Hiểu Phù nữ hiệp của phái Nga Mi đấy.Mặt đã nhợt nhạt, Dương Tiêu nghe Vô Kỵ nói như vậy lại càng nhợt nhạt hơn nữa, giọng run run đáp:- Nàng... nàng có con gái thật? Hiện giờ... nàng đang ở đâu?Chàng ta vừa nói vừa giơ hai tay ra ẳm Bất Hối thấy hai má con nhỏ bị Thái Xung đánh hai chưởng sưng húp lên nhưng vẫn còn vẻ giống Hiểu Phù.Chàng đang nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên thấy trên cổ Bất Hối có một sợi dây tơ màu đen, liền khẽ kéo ra xem. Quả nhiên thấy đầu dây có một cái thiết bài, trên mặt có khắc một cái mặt nạ ma quỷ đang múa nanh múa vuốt.Ðó là Thiết Ma lệnh của Minh Giáo mà chàng đã tặng cho Hiểu Phù đeo. Lúc này chàng không còn hoài nghi gì nữa, liền ôm chặt Bất Hối và hỏi:- Mẹ con đâu? Mẹ con đâu?Bất Hối đáp:- Mẹ con mất rồi, con đang đi tìm mẹ con, cha có thấy mẹ con không?Dương Tiêu thấy con mình tuổi quá nhỏ, ăn nói không rõ rệt liền đưa mắt nhìn Vô Kỵ có ý hỏi xem sao. Vô Kỵ thở dài một tiếng rồi đáp:- Thưa bác họ Dương, tôi nói ra bác đừng đ Nếu em bảo thâu thì tôi thâu nó, nhưng có một điều nầy...Cô Năm vội hỏi:- Ðiều gì thế?Thái Xung nghiêm nét mặt đáp:- Y là môn hạ của tôi thì phải nhứt tâm nhứt chí học tập chớ không được si mê Chiêm Xuân và định lấy con nhỏ này làm vợ. Việc ấy tôi cấm triệt để.Chiêm Xuân mặt đỏ bừng, cuối đầu e lệ. Cô Năm khúc khích cười và tiếp lời:- Ối chà! Sao tướng công lại nói thế? Mình là sư phụ thì phải làm gương mẫu cho đồ đệ mới được. Mình đã tam thê, tứ thiếp mà lại cấm đồ đệ lấy nhau nghĩa lý gì?Lời nói vừa rồi của Thái Xung là nói bông nói đùa Chiêm Xuân thôi, nên y nghe cô Năm nói vậy liền ha hả cười và nói sang chuyện khác:- Thôi, tiếp tục uống rượu đi! Lúc ấy bỗng con sen bưng một cái khay gỗ, trên khay có một ấm rượu, đem tới trước mâm cơm rồi con sen rót luôn cho mỗi người một chén. Vô Kỵ thấy thứ rượu đó màu vàng khè, đặc như hồ, mùi thơm xông lên mũi.Thái Xung nói:- Chú em họ Trương, đây là rượu Hổ Phách Mật Lê tửu của bổn phái, chế bằng một thứ lá sản xuất trên đỉnh núi tuyết, chỉ có núi Côn Luân này mới có. Thứ lê ấy gọi là Hổ Phách Mật Lê. Rượu này ngon vô cùng, nhưng không thể uống nhiều được.Vô Kỵ không biết uống rượu, nhưng y đưa lên mũi ngửi, mùi thơm xông lên và tim phế cảm thấy mát rợi. Y định uống một hớp bỗng nhiên nghe hai con rắn Kim Ngân ở trong lồng, đồng thanh khẽ kêu "vù, vù".Vô Kỵ sực tỉnh ngộ, liền nói lớn:- Rượu này không thể uống được. Mọi người đều ngạc nhiên, đặt chén rượu xuống bàn liền. Vô Kỵ lấy hai cái ống tre ra, mở nút cho con rắn đực bò ra. Con Huyết xà màu vàng liền uống cạn chén rượu của Vô Kỵ, rồi lại bò tới phía trước mặt bàn uống cạn ba chén rượu của những người kia nữa. Vô Kỵ nhốt con rắn ấy xong, lại thả con rắn cái ra để cho nó uống nốt ba chén còn dư. Ðôi Huyết xà này rất quyến luyến nhau, chỉ thả một con ra, cái hay đực cũng vậy, thì không còn nào chịu bỏ đi hết. Ðồng thời chúng rất ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân của chúng. Nhưng cùng thả một lúc không những khó bắt chúng lại vào lồng, mà không biết chừng chúng còn nổi khùng cắn cả chủ nhân của chúng nữa.Cô Năm vừa cười vừa nói:- Chú em, đôi rắn độc của chú biết uống rượu thật là kỳ thú lắm.Vô Kỵ lại nói:- Lão tiền bối làm ơn bảo người nhà đem một con chó hay một con mèo ra đây. Một lát sau, người nhà của Thái Xung đem ra một con chó màu vàng. Vô Kỵ lấy một chén rượu ở trước mặt Thái Xung đổ vào mồm con chó ấy. Con chó vàng chỉ rên rỉ vài tiếng mồm mũi hộc máu tươi, tai cũng rỉ máu rồi nằm lăn ra chết ngay.Cô Năm hãi sợ vô cùng, giọng run run nói:- Rượu này có độc hay sao?... Ai... ai định hãm hại chúng ta thế? Chú em, sao chú biết trước như vậy?Vô Kỵ đáp:- Ðôi rắn Kim Ngân Huyết Xà này rất thích ăn uống những thứ có độc. Chúng ngửi trong rượu có chất độc, nên chúng thích thú và kêu vù vù...Thái Xung sầm nét mặt lại, giơ tay nắm chặt lấy cổ tay con thị tỳ nọ, khẽ hỏi:- Ai bảo mi đem rượu độc này ra thế?Thị tỳ hãi sợ, đến mất hồn vía, ngập ngừng đáp:- Con..., con không biết rượu đó có chất độc bên trong... con đem ở trong bếp ra.Thái Xung lại hỏi tiếp:- Mi đi từ trong bếp ra tới đây, có gặp ai không?Thị tỳ đáp:- Lúc con đi qua hành lang có gặp chị Hạnh Phương, chị ấy níu con lại nói chuyện, rồi chị ấy mở cái nắp ấm rượu ra ngửi một hồi.Thái Xung, cô Năm và Chiêm Xuân đều đưa mắt nhìn nhau. Thì ra Hạnh Phương là thị tỳ thân cận của người vợ cả.Vô Kỵ nói:- Thưa Hà tiên sinh, hậu bối trù trừ mãi không muốn nói ra, mà chỉ ngấm ngầm dò xét thôi.Tiên sinh thử nghĩ xem, tại sao bỗng dưng đôi Kim Ngân Huyết Xà tới đây hút máu cắn đầu ngón chân của phu nhân?Vấn đề này rất dễ giải đáp. Trước hết phu nhân có ngộ phải chất độc chậm phát, trong máu mới có chất độc, mới dụ hai con rắn tới hút máu và truyền độc sang người phu nhân như vậy. Tôi chắc người bỏ thuốc độc chậm phát trước kia với người bỏ thuốc độc vào trong ấm rượu này là một.Thái Xung chưa kịp trả lời, đã thấy tấm màn cửa vén lên, có một bóng người thấp thoáng.Vô Kỵ cảm thấy bên dưới vú đau nhức, biết có người đã điểm trúng yếu huyệt mình. Tiếp theo đó một giọng nói rất nhọn:- Phải, chính ta đã bỏ thuốc độc đấy. Người đó vừa nói vừa bước vào phòng. Vô Kỵ thấy người đó là một người đàn bà trung niên, hai mắt rất oai, mặt đầy sát khí. Người đàn bà ấy vừa bước vào, đã lên tiếng hỏi Thái Xung:- Tôi bỏ nước dãi con rít độc vào trong ấm rượu đấy. Anh làm gì được tôi nào?Thấy mặt người đàn bà đó, cô Năm có vẻ sợ hãi vội đứng dậy cung kính chào:- Thái thái.Thì ra người đàn bà đó chính là vợ cả của Thái Xung, họ Ban tên Thục Nhân, võ công còn cao siêu hơn Thái Xung nhiều. Xưa nay Thái Xung rất sợ nàng ta. Tuy sợ vợ, nhưng y vẫn thích lấy nàng hầu, vợ lẽ, nên y lấy hết người này đến người khác nhưng y lấy thêm một người thì càng sợ vợ cả thêm.Thấy vợ đột nhiên tới, Thái Xung không dám nói nửa lời, Thục Nhân đã lên tiếng hỏi trước:- Tôi hỏi anh, chính tôi đã bỏ thuốc độc vào trong ấm rượu đấy, anh làm gì được tôi nào?Thái Xung đáp:- Em không thích thanh niên này thì thôi. Nhưng em hành sự không phân nếp tẻ gì hết. Nếu anh không kịp hay biết, lỡ uống phải chén rượu có thuốc độc thì sao?Thục Nhân nói tiếp:- Tất cả người có mặt tại đây đều khốn nạn. Dù các người có chết cũng không sao, tôi lại được an nhàn hơn.Nàng vừa nói vừa cầm ấm rượu lên thử xem thấy trong ấm còn hơn nửa.Nàng liền rót đầy một chén đem tới trước mặt Thái Xung và nói:- Thoạt tiên ta định đầu độc cho 5 người chết một lúc, nhưng tên tiểu quỉ này đã phát giác thì ta tha chết cho bốn người, còn một người thể nào cũng phải chết. Chén rượu này, ai uống cũng thế thôi. Lão quỷ quyết định bảo ai uông thì lên tiếng ngay đi?Nói xong, nàng rút thanh kiếm ra, cầm nơi tay. Thì ra Thục Nhân là nữ đệ tử võ công kiệt xuất nhất của phái Côn Luân tuổi còn lớn hơn Thái Xung, và nhập môn cũng trước hơn. Hồi Thái Xung còn trẻ rất anh tuấn, nên y rất được người sư tỷ này yêu mến. Sư phụ của họ đấu với một tay cao thủ của Minh Giáo mà đột nhiên chết không để lại một lá chúc thư nào, nên các đệ tử mới tranh giành ngôi chưởng môn mà tàn sát lẫn nhau. Thục Nhân cực lực giúp Thái Xung hai người liên hiệp ra tay, tất nhiên sức mạnh phải hơn các sư huynh đệ khác. Kết quả Thái Xung cướp được ngôi chưởng môn ấy. Y mang ơn người sư tỷ này bèn lấy nàng làm vợ. Hồi thiếu thời, hai người rất yêu nhau, nhưng bây giờ cả hai đã có tuổi, nhất là Thục Nhân chóng già hơn, y tự biết mình có lỗi với vợ, nên lúc nào cũng vậy, y kính sợ người sư tỷ này như một vị sư trưởng hay một con cọp vậy.Lúc ấy, y thấy vợ để chén rựơu ở trước mặt mình, không dám phản đối gì cả, trong lòng nghĩ thầm:- Tất nhiên ta không rồi. Ta cũng không để cho cô Năm, và con Xuân uống. Vô Kỵ là ân nhân của ta, khi nào ta lại bắt y uống, chỉ có con bé đi với Vô Kỵ không phải họ hàng thân thích hay môn đồ của ta, thì ta bắt nó uống là phải hơn hết.Nghĩ đoạn y bèn đứng dậy, cầm chén rượu độc đưa cho Bất Hối và nói:- Cô bé kia, uống chén rượu này đi.Bất Hối thất kinh, vì nàng mới thấy con chó vàng vừa to vừa béo đã uống xong chén rượu là chết liền, khi nào nàng dám uống, nên vừa khóc vừa đáp:- Rượu có thuốc độc, tôi không uống, tôi không uống!Thái Xung liền túm ngực và định đổ rượu vào mồm bắt nó uống nhưng Vô Kỵ đã nghiêm nghị nói:- Ðể tôi uống cho.Thái Xung trù trừ, lòng không nỡ. Thục Nhân ghét nhứt cô Năm, tưởng phen nầy thế nào cũng giết được ả thị tỳ đáng ghét ấy, ngờ đâu Vô Kỵ ở đâu cứu nàng thoát nạn, nên Thục Nhân ghét lây Vô Kỵ. Bây giờ, nàng thấy Vô Kỵ đòi uống chén rượu độc ấy mà Thái Xung thì không nỡ, liền lên tiếng:- Thiếu niên này kỳ lạ lắm, biết đâu ngươi chẳng có thuốc giải trong người, nên mới dám đòi uống thay thế. Nhưng, ngươi uống một chén không đủ ngấm đâu, vậy phải uống hết ấm rượu kia mới được.Vô Kỵ đưa mắt nhìn Thái Xung, mong y nói hộ vài lời để Thục Nhân khỏi bắt mình uống. Ngờ đâu y lại cúi đầu, có lẽ sợ hãi không dám nói nửa lời. Chiêm Xuân và cô Năm cũng không dám nói gì cả bởi sợ lên tiếng là sẽ bị Thục Nhân ghét lây bắt uống nốt nửa ấm rượu độc kia. Vô Kỵ thấy mọi người bạc bẽo và ích kỷ như vậy, trong lòng chán nản và cũng nghĩ thầm:- Tính mạng mấy người này đều do ta cứu cho, nay tới phiên ta ngộ nạn thì chúng khoanh tay bỏ mặc, không nói nửa lời.Ðoạn y liền dặn Chiêm Xuân:- Này Chiêm cô nương, sau khi tôi chết, cô làm ơn đưa cô em này đến Tọa Vong Phong để gặp cha em. Chẳng hay cô có giúp được việc này không?Chiêm Xuân đưa mắt nhìn Thái Xung, thấy sư phụ gật đầu, liền đáp:- Ðược, tôi nhận lời. Nàng nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ:- Dãy núi Côn Luân dài hàng nghìn dặm, ta biết ngọn Tọa Vong ở đâu mà đưa cô bé này đến đó.Vô Kỵ thấy Chiêm Xuân nhận lời một cách thiếu thành thật như vậy, biết những người nầy đều là những kẻ bạc bẽo, có nói nhiều cũng vô ích thôi, y liền cười lạt và tiếp:- Bây giờ tôi mới thấy bộ mặt thật của một môn phái vẫn tự hào là môn phái chính đại trong võ lâm xưa nay. Hà tiên sinh, đưa chén rượu kia cho tôi. Thấy Vô Kỵ khinh thị mon phái mình, Thái Xung cả giận chỉ mong Vô Kỵ chóng chết giờ phút nào hay giờ phút ấy, nên y cầm cả ấm rượu đổ luồn vào mồm Vô Kỵ tức thì. Bất Hối ôm lấy Vô Kỵ khóc.Thục Nhân cười lạt nói:- Dù y thuật của người có cao siêu đến đâu cũng không thể nào giải được rượu độc này.Nàng vừa nói vừa giơ tay ra điểm luôn mấy yếu huyệt ở sau lưng Vô Kỵ, rồi lại dùng cán kiếm điểm Thái Xung, cô Năm, Chiêm Xuân và Bất Hối bốn người, mỗi người hai yếu huyệt, và nói:- Hai giờ sau, ta sẽ trở lại giải huyệt cho các người.Lúc nàng đưa tay điểm huyệt, Thái Xung và Chiêm Xuân hãi sợ đến nỗi đứng yên cho nàng điểm chớ không dám tránh né. Ðiểm huyệt mọi người xong, Thục Nhân quát bảo hai thị tì bên cạnh:- Ði thôi.Chờ cho hai con nhỏ ra khỏi phòng, nàng mới đi ra và đóng luôn hai cánh cửa lại, rồi vừa đi vừa cười lạt.Rượu độc vào trong bụng, Vô Kỵ cảm thấy đau nhức không sao chịu đựng được, sau y lại thấy Thục Nhân ra khỏi và đóng kín cửa lại, liền nghĩ:- Mi đã đi khỏi, chắc ta chưa phải chết đâu.Ðoạn y theo phương pháp giải huyệt của Tạ Tốn, ngấm ngầm vận hơi sức để giải các yếu huyệt vừa bị Thục Nhân điểm, rồi y lấy mấy sợi tóc thò vào mồm ngoáy cổ họng vài cái.Giây phút sau, y đã nôn rượu ra gần hết.Thấy Vô Kỵ tự giải huyệt được, Thái Xung và Chiêm Xuân đều kinh ngạc vô cùng. Thái Xung định chạy lại ngăn cản, nhưng y đã bị điểm huyệt rồi, dù có võ công rất cao cũng không làm gì được, đành trố mắt nhìn thôi.Vô Kỵ thấy trong bụng vẫn còn đau như bị dao cắt, nên cố gắng mửa thêm, nhưng chất độc đã dính chặt vào ruột rồi, không thể nào mửa ra được nữa.Y quyết định rời khỏi chốn nguy hiểm này trước, rồi hãy nghĩ cách giải độc sau, nên vội giải huyệt cho Bất Hối, nhưng thủ pháp điểm huyệt của Thục Nhân rất kỳ lạ. Vô Kỵ giải mãi không sao giải được cho con nhỏ, đành phải ẳm nó lên, ngó qua cửa sổ, thấy bên ngoài không một bóng người nào, y bèn để con nhỏ ra phía ngoài cửa sổ ấy.Nếu Thái Xung vận hơi sức tự giải huyệt thì trong khoảng nửa tiếng đồng hồ cũng có thể giải được, nhưng y thấy Vô Kỵ sắp đào tẩu, lỡ nó thoát khỏi lát nữa vợ y vào hỏi, lại có sự phiền phức.Huống hồ để cho một thằng nhỏ tay không của phái Võ Ðang bị bắt giữ trong Tam Thánh Ðường của phái Côn Luân mà tự đào tẩu thoát rồi đem sự vong ân phụ nghĩa của mình tuyên bố cho thiên hạ rõ thì mình là tôn sư nhứt thời của một đại môn phái còn mặt mũi nào xuất đầu lộ diện trên giang hồ nữa? Nên dù sao đi nữa y cũng phải ngăn cản Vô Kỵ mới được. Y vừa hít mạnh hơi một cái, đang định lên tiếng kêu gọi vợ và các môn hạ, nhưng Vô Kỵ đã biết trước như thế, nên vội móc túi lấy ra một viên thuốc màu đen nhét luôn vào mồm cô Năm và nói:- Viên thuốc này là Tín Thạch hoàn, uống vào bụng, mười hai giờ sau sẽ nát gan đứt ruột chết. Thuốc giải độc của nó tôi sẽ để trên một cây lớn cách đây chừng ba mươi dặm, và có ghi dấu để dễ kiếm. Ba giờ sau, Hà tiên sinh có thể phái người tới chỗ đó lấy về đây cho cô Năm uống thì vô sự. Nếu không may, tôi chưa ra khỏi núi này và bị bắt lại, thì sẽ có thêm một người chết theo tôi.Thái Xung không ngờ Vô Kỵ lại khôn ngoan đến thế. Y ngẫm nghĩ giây lát, rồi khẽ nói:- Phái Côn Luân chúng tôi tuy không phải là đầm rồng hang hổ gì, nhưng cậu và cô bé kia chưa chắc đã qua khỏi được các chòi canh của bổn sơn. Vô Kỵ biết Thái Xung không nói ngoa, liền lạnh lùng tiếp:- Tôi thiết nghĩ, ngoài tôi ra không ai có môn thuốc giải độc nào có thể chữa khỏi cho phu nhân.- Thôi được chú giải huyệt hộ tôi, để tôi đưa chú ra khỏi bổn sơn.Thái Xung bị điểm ở hai yếu huyệt Phong Trì và Kinh Môn, Vộ Kỵ lại giải Thiên Trụ, Thương Khốc mấy yếu huyệt khác, nên cứ xoa bóp mãi không thấy công hiệu gì cả.Cả hai người đều kinh hãi vô cùng, sau Vô Kỵ nghĩ:- Thủ pháp điểm huyệt của phái Côn Luân lợi hại thật, Hồ tiên sinh đã dạy ta bảy phương pháp giải huyệt, mà bây giờ ta đã sử dụng cả bảy phương pháp ấy cũng không thấy công hiệu gì cả.Thái Xung cũng nghĩ:- Thằng nhỏ này biết phương pháp giải huyệt như thế, và thủ pháp y lại quái dị lạ thường đủ thấy y cũng tài ba lắm. Thục Nhân điểm bảy tám yếu huyệt mà không làm gì nổi y. Ta thấy các người có tên tuổi trong võ lâm đều khen ngợi và kính phục Trương Tam Phong vô cùng, trước kia không tin chút nào, bây giờ mới rõ lời đồn của thiên hạ không ngoa. Cũng may, bữa nọ trên núi Võ Ðang ta không ra tay đối với các cao thủ của họ, bằng không ta bị đánh tơi bời rồi. Nay cứ xem thằng nhỏ này đã lợi hại như thế rồi, sau này nó lớn lên, tất nhiên thế nào cũng lợi hại gấp chín gấp mười.Y có biết đâu, môn phản điểm huyệt của Vô Kỵ là do Tạ Tốn dạy, mà phương pháp giải huyệt thì do Hồ Thanh Ngưu truyền. Sự thực Vô Kỵ chưa học được một thành bản lãnh nào của phải Võ Ðang.Thái Xung thấy Vô Kỵ giải huyệt cho mình không công hiệu chút nào liền nghĩ ngay được một kế, vội bảo:- Chú em đưa ấm nước cho tôi uống vài ngụm. Không hiểu tại sao Thái Xung lại bỗng nhiên đòi uống nước như vậy, Vô Kỵ có vẻ hòai nghi, nhưng y nghĩ lại tính mạng của thị thiếp cưng của đối thủ đang nằm trong tay mình, chắc đối thủ không khi nào dám ra tay ám hại mình, nên y đem ấm nước lại, cầm cho Thái Xung uống, nhưng y không uống hẳn chỉ ngậm trong mồm, rồi phun thẳng vào yếu huyệt ở khủyu tay.Cánh tay vừa hoạt động được, Thái Xung liền quay mấy vòng để giải nốt yếu huyệt bị điểm kia.Từ khi lên Tam Thánh Ðường trên núi Côn Luân này tới giờ Vô Kỵ thấy Thái Xung lo âu buồn phiền vì bệnh quái dị của cô Năm hoài, y sợ vợ, cưng nàng hầu, nhu nhược hèn nhát, không khác gì một người đàn ông thường không chút chí khí chút nào. Ðến giờ Vô Kỵ mới thấy Thái Xung ra tay tỏ lộ võ công, y cũng phải kinh hãi và nghĩ thầm:- Không ngờ vị chưởng môn của phái Côn Luân lợi hại đến thế, ta cứ khinh thường y hoài, nay mới biết võ công của y quả cao siêu hơn người và đáng là chưởng môn của một phái lớn. Nếu ngụm nước vừa rồi y phun vào mặt hay ngực ta thì chắc ta chết ngay.Thái Xung giải xong hai yếu huyệt, liền bảo Vô Kỵ:- Chú em hãy cho cô Năm uống nước giải độc trước, rồi tôi đa chú em ra khỏi sơn cốc này.Vô Kỵ từ từ lắc đầu, không chịu nghe. Thái Xung nóng lòng vô cùng nói tiếp:- Tôi là chưởng môn của phái Côn Luân, có khi nào lại thất tín với cậu bé như chú? Lỡ chất độc bộc phát, mà chú đã đi khỏi thì sao?- Tiên ng, lại uông thêm thuốc giải độc rồi mà chất độc vẫn chưa tan hết, nên trong bụng vẫn thấy đau như thường. Y liền lấy Kim Ngân Huyết Xà ra cho chúng cắn ngón tay trái mình để hút độc.Một mặt y từ từ kể rõ câu chuyện tại sao quen biết Hiểu Phù, chữa bịnh cho nàng ra sao và Diệt Tuyệt sư thái giết nàng... nhất nhất đều nói cho Dương Tiêu rõ. Y vừa nói hết câu chuyện thì cũng vừa lúc hai con rắn đã hút hết chất độc trong người y ra rồi. Dương Tiêu lại hỏi Vô Kỵ lúc Hiểu Phù sắp chết có nói gì không, rồi chàng ứa nước mắt và tự nói:- Ác ni Diêt Tuyệt bắt ép nàng tới đây giết hại ta, nếu nàng nhận lời thì nàng đã lập công lớn với phái Nga Mi và có thể thừa kế địa vị chưởng môn. Hà! Em Hiểu Phù ơi, em đành chết cũng không chịu nói cho ác ni hay sự thật. Em chỉ cần giả bộ nhận lời đưa ác ni tới đây, như vậy có phải chúng ta được gặp nhau và em cũng không bị ác ni giết không?Vô Kỵ xen lời nói:- Kỷ cô nương là chính trực, nàng không chịu ngấm ngầm hạ độc thủ giết ác bá và cũng không muốn lừa dối ân sư.Dương Tiêu gượng cười và nói:- Cậu quả thật là tri kỷ của Hiểu Phù. Có ngờ đâu ân sư của nàng lại nỡ động thủ giết nàng như vậy.Vô Kỵ lại nói:- Cháu nhận lời của Kỷ cô nương đem em Bất Hối đến đây cho bác.Dương Tiêu rùng mình vội hỏi:- Em Bất Hối là ai thế?Chàng vừa hỏi vừa quay đầu lại hỏi Bất Hối:- Con họ gì? Tên là gì?- Con họ Dương tên là Bất Hối.Dương Tiêu ngẩng mặt lên trời rú một tiếng thật dài, những lá cây ở chung quanh đều bị tiếng rú của chàng rụng tơi bời. Một lát lâu chàng lại nói tiếp:- Con quả thật họ Dương. Dương Bất Hối, Bất Hối. Hay! Hiểu Phù, em tuy bị ta cưỡng bách nhưng em vẫn không hối hận chút nào. Khi Vô Kỵ nghe Hiểu Phù kể cho biết mối tình nghiệp duyên của hai người rồi, lúc này thấy Dương Tiêu anh tuấn đẹp trai như vậy, tuy tuổi của chàng ta hơi lớn một chút, nhưng vẫn là người đẹp trai và đầy đủ phong độ so sánh với lục sư thúc của y thì chàng này vẫn dễ được thiếu nữ yêu mến hơn, nên Vô Kỵ nhận thấy Hiểu Phù bị hãm hiếp mất trinh và lại nhất tâm yêu chàng, như vậy cũng không thể trách cứ nàng được.Xương bả vai trái bị bóp gãy, Vô Kỵ đau đớn chịu không nổi, lúc này muốn tìm kiếm ra thuốc để nối xương và trị đau không phải là chuyện dễ, nên y đành phải nắn nót cho những xương vỡ ăn vào khớp trước và hái một ít thuốc rịt lên cho khỏi sưng đã rồi y lại bẻ hai cành cây lấy vỏ và cành cây buộc lên bả vai. Thấy Vô Kỵ tuổi hãy còn nhỏ nhưng thủ pháp chữa thương rất thuần thục, Dương Tiêu trong lòng cũng kinh ngạc vô cùng.Vô Kỵ băng bó xong liền nói:- Bác Dương Tiêu, cháu không phụ lời Kỷ cô nương đã đem em Bất Hối tới đây cho bác rồi. Cháu xin từ biệt ở đây.Dương Tiêu vội nói:- Cậu đi xa hàng vạn dặm đem con gái đến cho tôi, thế nào tôi cũng phải đền lại ơn đó.Cậu muốn gì cứ việc nói đi, trừ phi những việc gì mà Dương mỗ làm không được hay trên thế gian này không có vật đó thì tôi đành chịu.Vô Kỵ cười ha hả đáp:- Bác Dương Tiêu, bác coi thường Kỷ cô nương quá, thực uổng cho cô ta hy sinh tính mạng vì bác.Dương Tiêu biến sắc mặt quát hỏi:- Cậu nói gì thế?Vô Kỵ đáp:- Kỷ cô nương không coi thường cháu mới nhờ cháu đưa Bất Hối tới đây cho bác. Nếu cháu định cầu lợi thì cháu không là người mà Kỷ cô nương đã dám nhờ vả.Y vừa nói, trong lòng vừa nghĩ:- Suốt dọc đường em Bất Hối gặp bao nhiêu tai nạn, lần nào cũng đem thân ra gánh vác hộ, nếu ta là quân tham lợi vô nghĩa, ngày hôm này cha con bác làm sao mà trùng phùng được như vầy.Y không thích đem những công lao của mình ra nói cho Dương Tiêu hay là ngay giữa đường bị hung hiểm như thế nào cũng không nhắc nhở tới, y chỉ nói qua loa vài câu rồi cúi mình vái chào đi luôn. Dương Tiêu gọi lại:- Hãy khoan đã, cậu giúp tôi nhiều việc như vậy, ta Dương Tiêu xưa nay có thù cấp báo,có ơn phải đền. Cậu hãy theo tôi về đàng nhà ở một năm để tôi truyền thụ cho cậu vài thế võ hay hiếm có trên thiên hạ này.Vô Kỵ đã chính mắt trông thấy chàng ta dẫm gãy trường kiếm trên tay vợ chồng Thái Xung, võ công hiếm thấy trên thiên hạ. Học được một thế hay nửa miếng sau này cũng có ích lợi cho mình, nhưng Vô Kỵ nghĩ đến lời dặn của thái sư phụ đừng nên đi lại với người trong ma giáo. Huống hồ y tự nhận đời sống chỉ có nửa năm thôi, dù có học được võ công vô địch thiên hạ cũng vô ích nên y bèn trả lời:- Ða tạ bác đã có lòng như vậy, nhưng cháu là đệ tử của phái Võ Ðang không dám học võ của phái khác.Dương Tiêu ủa một tiếng, rồi nói tiếp:- Thế ra cậu là phái Võ Ðang đấy. Hân Lợi Hanh, Hân Lục Hiệp. Vô Kỵ vội đỡ lời:- Hân Lục hiệp là sư thúc của cháu. Từ khi cha cháu khuất núi, Hân lục thúc đối đãi với cháu như con vậy. Cháu lại nhận lời Kỷ cô nương đưa em Bất Hối đến Côn Luân này, như vậy đã hổ thẹn với lương tâm.Dương Tiêu thấy Vô Kỵ nói vậy liền xua tay và nói tiếp:- Như vậy sau này chúng ta sẽ tái ngộ.Nói xong chỉ thấy chàng nhún mình một cái, đã đi xa mấy trượng. Bất Hối lớn tiếng kêu gọi:- Vô Kỵ đại ca, Vô Kỵ đại ca...Nhưng Dương Tiêu đã giở khinh công ra đi nhanh như bay, không bao lâu tiếng kêu Vô Kỵ đại ca của Bất Hối và hình bóng của cha con Dương Tiêu đã mất dạng rồi.Vô Kỵ đứng yên giây lát. Y với Bất Hối đi hàng vạn dặm như hình với bóng khắn khít vô cùng, nay đột nhiên chia tay tất nhiên trong lòng cũng buồn. Lúc ấy y lại thấy xương bả vai đau nhức, liền đi vòng qua sơn lãnh tìm một chỗ thật hẻo lánh để kiếm thuốc rịt cho khỏi đau, nhưng y lại sợ gặp phải bọn Thái Xung nên cứ phải đi vào chỗ có cây cỏ rậm rạp nhất. Núi Côn Luân này có rất nhiều hoa cỏ, cây lá, nhưng hoa cỏ nơi đây khác hẳn những thứ ở Trung Nguyên. Y kiếm mãi không có một vị thuốc nào ghi trong sách thuốc của Thanh Ngưu cả. Ði được hai mươi dặm đường rồi, vết thương không thể chịu được, Vô Kỵ liều ngồi vào trong đống đá lởm chởm để nghỉ ngơi, bỗng nghe phía tây bắc có tiếng chó sủa vọng tới, chỉ thoáng nghe y đã đoán ngay ra trong đó có trên mười con và tiếng sủa chúng càng ngày càng gần hình như chúng đang đuổi theo con mồi. Trong lúc chó sủa bỗng có một con khỉ chạy tới, Vô Kỵ thấy trên đùi nó có mang theo mũi tên. Con khỉ ấy chạy đến chỗ cách Vô Kỵ hơn mười trượng cứ chạy quanh dưới gốc cây, không sao leo được lên trên cành nữa, phần vì bị thương nặng, phần vì quá mỏi mệt nên nó chỉ chạy quanh được hai vòng đã nằm phục xuống đất. Vô Kỵ chạy lại xem, thấy con khỉ tỏ vẻ van lơn cầu khẩn.Vô Kỵ thấy vậy động lòng nghĩ thầm: - Ta bị người của phái Côn Luân đuổi cũng tơi bời như mi, chứ có khác gì đâu.Y lại nghĩ đến con Ngọc Hỏa Hầu ở ngoài Băng Hỏa đảo liền ẳm con khỉ lên khẽ rút mũi tên ra và lấy thuốc Kim Thương Dược rịt vào vết thương cho con vật. Lúc ấy lũ chó đã tới gần, Vô Kỵ vội phanh áo ra giấu con khỉ vào trong người rồi cài khuy lại. Y vừa cài tới cái nút dưới đã có mười mấy con chó săn to lớn phi tới bao vây và sủa lia lịa, hình như chúng đã ngửi thấy hơi con khỉ nên cứ chạy quanh Vô Kỵ nhe răng múa nanh dương oai. Tuy vậy, chúng vẫn không dám nhảy xổ lại. Thấy lũ ác khuyển đó rất hung ác, Vô Kỵ cũng sợ hãi nếu vứt con khỉ giấu trong người ra đàng xa, lũ chó sẽ không bao vây mình nữa. Nhưng y được cha mẹ dạy bảo nên có lòng hiệp nghĩa từ hồi nhỏ, mặc dầu đối với con dã thú, y cũng không muốn phụ bạc, nên y nín thở nhảy vượt qua đầu lũ chó cắm đầu chạy thẳng. Lũ chó săn lại kêu sủa đuổi theo.Người chạy nhanh sao bằng chó, Vô Kỵ chỉ chạy được hơn mười trợng đã bị mười mấy con ác khuyển đuổi theo tới và cảm thấy dưới đùi đau nhức vô cùng. Thì y đã bị một con chó dẫn đầu cắn phải, liền quay lại đánh một chưởng vào đầu con ác khuyển ấy. Con chó nọ bị đánh lộn một vòng chết giấc tức thì, những con chó khác không sợ hãi gì hết đều xông cả lại tấn công. Vô Kỵ tay đấm chân đá cố hết sức chống đỡ cầm cự, nhưng vì bả vai trái bị thương, cánh tay trái không cử động được nên không bao lâu tay trái của y đã bị một con chó cắn phải. Thế là những con khác đều xông vào lại nhằm đầu, mặt, vai, lưng y mà cắn lia lịa. Trong lúc y bị cắn túi bụi, mơ mơ màng màng thì nghe tiếng quát tháo rất thánh thót rồi tiếng quát đó hình như càng ngày càng xa rồi y cảm thấy mắt mũi tối tăm không biết gì hết cả.Trong lúc mê man bất tỉnh, Vô Kỵ mơ thấy vô số sài lang hổ báo xông lại cắn xé, y há mồm kêu la nhưng không sao kêu thành tiếng được. Trải qua không biết bao lâu y mới thấy lũ thú dữ đó rút lui. Rồi bỗng nghe có tiếng người nói:- Bớt nóng rồi, có lẽ không chết đâu.Vô Kỵ mở mắt ra nhìn, thấy mình đang nằm trong căn phòng nhỏ, có một người tuổi trạc trung niên đứng trước mặt, y liền hỏi:- Ðại.. đại thúc làm.. làm sao...Y mới nói được mấy câu đã thấy người nóng như lửa và khắp mình đau đớn. Lúc này y mới từ từ nghĩ tới lúc mình đã bị một đàn chó vây cắn. Người nọ liền xua tay hỏi:- Cậu, cậu hãy nằm yên, cũng may số cậu rất lớn nên không chết. Thế nào, bây giờ cậu thấy bớt phải không?Vô Kỵ không trả lời, vẫn mơ màng hỏi:- Tôi.. tôi đang ở đâu thế?...Y vừa nói tới đó cảm thấy vết thương đau nhức không chịu được liền ngất xỉu.Ðến khi thức tỉnh, Vô Kỵ không thấy người trung niên nữa, liền nghĩ thầm:- Rõ ràng số mạng ta không còn bao lâu nữa hà tất ta chịu dày vò như thế này hoài.Y cúi đầu trông thấy trước ngực, cổ, cánh tay và đùi đều băng bó, mùi thuốc xông lên mũi, lúc này y mới biết đã có người cứu y về đây và rịt thuốc cho.Vô Kỵ ngửi mùi thuốc đó biết ngay người chữa thương cho mình không biết nhiều về thuốc, vì y ngửi trong những thuốc đó có mùi Hạnh Nhân, Phòng Phong, Mã Tiền, Nam Tinh.Những vị thuốc này chỉ có thể chữa chó điên cắn thôi, nhưng những con chó của y không phải là chó điên.Những vết thương trên người y là bị thương chớ không phải trúng độc, vậy thuốc này không hợp chữa cho y nên càng khiến y đau đớn thêm. Nhưng y không biết hiện giờ đang ở đâu và không đủ sức để ngồi dậy, đành phải đợi đến sáng mai, người tuổi trung niên kia tới sẽ hỏi sau.Sáng hôm sau, quả nhiên người đó đã vào thăm, Vô Kỵ liền lên tiếng:- Cám ơn đại thúc đã cứu cháu.Người nọ lạnh lùng đáp:- Không phải tôi cứu cậu đâu, cậu đừng cám ơn tôi làm chi.Vô Kỵ lại hỏi:- Ðây là nơi nào thế? Ai đã cứu tôi tới đây?Hồi thứ 51
Hồi thứ 52
Hồi thứ 53
Hồi thứ 54
Hồi thứ 55
Hồi thứ 56
Hồi thứ 57
Hồi thứ 58
Hồi thứ 59
Hồi thứ 60
Hồi thứ 61
Hồi thứ 62
Hồi thứ 63
Hồi thứ 64
Hồi thứ 65
Hồi thứ 66
Hồi thứ 67
Hồi thứ 68
Hồi thứ 69
Hồi thứ 70
Hồi thứ 71
Hồi thứ 72
Hồi thứ 73
Hồi thứ 74
Hồi thứ 23
Hồi thứ 24
Hồi thứ 25
Hồi thứ 26
Hồi thứ 27
Hồi thứ 28
Hồi thứ 29
Hồi thứ 30
Hồi thứ 31
Hồi thứ 32
Hồi thứ 33
Hồi thứ 34
Hồi thứ 35
Hồi thứ 36
Hồi thứ 37
Hồi thứ 38
Hồi thứ 39
Hồi thứ 40
Hồi thứ 41
Hồi thứ 42
Hồi thứ 43
Hồi thứ 44
Hồi thứ 45
Hồi thứ 46
Hồi thứ 47
Hồi thứ 48
Hồi thứ 49
Hồi thứ 50
Hồi thứ 51
Hồi thứ 52
Hồi thứ 53
Hồi thứ 54
Hồi thứ 55
Hồi thứ 56
Hồi thứ 57
Hồi thứ 58
Hồi thứ 59
Hồi thứ 60
Hồi thứ 61
Hồi thứ 62
Hồi thứ 63
Hồi thứ 64
Hồi thứ 65
Hồi thứ 66
Hồi thứ 67
Hồi thứ 68
Hồi thứ 69
Hồi thứ 70
Hồi thứ 71
nym>
Hồi thứ 100
Hồi thứ 101
Hồi thứ 102
---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---
Anh Hùng Xạ Điêu
Bạch mã khiếu tây phong
Bích Huyết Kiếm
Cô Gái Đồ Long
Hiệp Khách Hành
Liên Thành Quyết
Liên Thành Quyết - Hàn Giang Nhạn
Lộc Đỉnh Ký
Lộc Đỉnh Ký (2)
Lộc Đỉnh ký (bản mới)
!!!3899_34.htm!!!
Hồi thứ 72
Hồi thứ 73
Hồi thứ 74
Hồi thứ 75
Hồi thứ 76
Hồi thứ 77
Hồi thứ 78
Hồi thứ 79
Hồi thứ 80
Hồi thứ 81
Hồi thứ 82
Hồi thứ 83
Hồi thứ 84
Hồi thứ 85
Hồi thứ 86
Hồi thứ 87
Hồi thứ 88
Hồi thứ 89
Hồi thứ 90
Hồi thứ 91
Hồi thứ 92
Hồi thứ 93
Hồi thứ 94
Hồi thứ 95
Hồi thứ 96
Hồi thứ 97
Hồi thứ 98
Hồi thứ 99
Hồi thứ 100
Hồi thứ 101
Hồi thứ 102
---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---
Anh Hùng Xạ Điêu
Bạch mã khiếu tây phong
Bích Huyết Kiếm
Cô Gái Đồ Long
Hiệp Khách Hành
Liên Thành Quyết
Liên Thành Quyết - Hàn Giang Nhạn
Lộc Đỉnh Ký
Lộc Đỉnh Ký (2)
Lộc Đỉnh ký (bản mới)
Hồi thứ 1
Hồi thứ 2
Hồi thứ 3
Hồi thứ 4
Hồi thứ 5
Hồi thứ 6
Hồi thứ 7
Hồi thứ 8
Hồi thứ 9
Hồi thứ 10
Hồi thứ 11
Hồi thứ 12
Hồi thứ 13
Hồi thứ 14
Hồi thứ 15
Hồi thứ 16
Hồi thứ 17
Hồi thứ 18
Hồi thứ 19
Hồi thứ 20
Hồi thứ 21
Hồi thứ 22
Hồi thứ 23
Hồi thứ 24
Hồi thứ 25
Hồi thứ 26
Hồi thứ 27
Hồi thứ 28
Hồi thứ 29
Hồi thứ 30
Hồi thứ 31
Hồi thứ 32
Hồi thứ 33
Hồi thứ 34
Hồi thứ 35
Hồi thứ 36
Hồi thứ 37
Hồi thứ 38
Hồi thứ 39
Hồi thứ 40
Hồi thứ 41
Hồi thứ 42
Hồi thứ 43
Hồi thứ 44
Hồi thứ 45
Hồi thứ 46
Hồi thứ 47
Hồi thứ 48
Hồi thứ 49
một tiếng. Ðồng thời y thấy con chó đã cắn được một miếng thịt đang nhai ngồm ngoàm rồi, y định thần nhìn kỹ mới hay người đứng sát tường đó là một hình nhân làm bằng da.Khắp hình nhân đó chỗ nào là yếu huyệt đều có treo một miếng thịt. Thiếu nữ nọ lại quát:- Bụng dưới!Con chó thứ hai nhảy vồ miếng thịt ở bụng dưới của hình nhân kia tức thì. Lúc này Vô Kỵ mới biết những con chó dữ này đã luyện tập quen rồi nên nàng kia bảo chúng cắn đâu là cắn trúng chỗ đó. Y ngẩn người ra đứng nhìn một hồi, nhận ngay ra trong lũ chó này có mấy con đã cắn mình trong núi ngày nọ. Y lại hồi tưởng tiếng quát lũ chó ngày nọ và nghe tiếng quát của thiếu nữ này y như một, y mới biết ngày hôm đó chính thiếu nữ này đã chỉ huy mấy con chó ấy.Ðáng lẽ Vô Kỵ tới đây là cám ơn thiếu nữ đã cứu mình khỏi chết, nhưng bây giờ y đã biết mình bị thương như vậy là do thiếu nữ tạo ra cho nên y tức giận vô cùng và nghĩ thầm:- Thôi, thôi, nàng có lũ chó dữ trợ giúp ta là gì nổi nàng đâu, sớm biết như vầy thì đành chết trong núi hoang còn hơn về nhà nàng dưỡng thương.Nghĩ đoạn y liền giật hết những vải băng bó trên người vứt ngay xuống đất, quay người đi ra liền. Kiều Phúc kinh hãi vội gọi:- Này, này, cậu làm gì thế? Tiểu thư ngồi kia sao cậu không đến mà vái lạy đi?Vô Kỵ giận dữ đáp:- Hừ! Bảo ta đa tạ nàng hày sao? Thế những con chó dữ đã cắn ta không phải của nàng à?Thiếu nữ nghe Vô Kỵ nói như vậy, quay đầu lại nhìn, trông thấy Vô Kỵ tức giận vô cùng liền vẫy tay gọi:- Chú em lại đây!Vô Kỵ quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, y bỗng thấy trống ngực đập rất mạnh, vì y thấy thiếu nữ đó tuổi trạc mười bảy, mười tám, mặt mũi xinh đẹp vô cùng, da nàng trắng như ngọc ngà. Y đã gặp rất nhiều người đẹp mà trong đời y chưa thấy một người nào đẹp như nàng, khiến y vừa trông thấy đã động lòng nên y cúi đầu xuống không dám nhìn nàng nữa, hai má cứ đỏ bừng lên. Thiếu nữ lại nói:- Chú em lại đây!Vô Kỵ ngẩng đầu lên nhìn, thấy mắt nàng tựa như có pháp thuật cầu hồn khiến y không sao kháng cự được, nên tiến tới từ từ mà không hay biết. Thiếu nữ đứng dậy nắm hai tay y, y cảm thấy khắp mình mẩy run bây bẩy như bị điện giật. Y định rút tay lại nhưng thấy hai bàn tay của thiếu nữ mềm mại không nỡ rút tay ra.Thiếu nữ nọ lại hỏi:- Chú em giận tôi phải không?Bị một lũ chó cào cấu xé đau đớn như vậy, Vô Kỵ làm sao mà không tức giận?Nhưng lúc này y cảm thấy người nàng có mùi thơm như hoa lài đưa tới, khiến y ngây ngất hầu như sắp chết giấc tại chỗ nên không tức giận được, liền lắc đầu đáp:- Không!Thiếu nữ lại hỏi tiếp:- Tôi họ Chu tên là Cửu Chân, còn chú em tên họ là chi?- Tôi là Trương Vô Kỵ.- Vô Kỵ, Vô Kỵ! cái tên này tao nhã lắm, chú hãy ngồi xuống đây.Nói xong nàng chỉ cái ghế bên cạnh bảo Vô Kỵ ngồi.Thấy nàng bảo ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Vô Kỵ trong lòng mừng rỡ liền ngồi xuống ngay.Cửu Chân chờ Vô Kỵ ngồi yên rồi lại khẽ quát:- Giữa ngực!Lại một con chó nhảy lên cắn vào giữa ngực hình nhân. Nhưng miếng thịt trên ngực hình nhân đó đã bị con chó trước ngoạm mất rồi. Con chó liền cắn luôn miếng thịt ngang hông ăn luôn. Cửu Chân nổi giận quát mắng:- Ðồ tham ăn, không nghe lời ta dạy.Nàng vừa nói, vừa cầm roi lên quất con chó ấy hai cái, chiếc roi ấy có rất nhiều gai nhỏ, nàng chỉ quất có hai roi, lng con chó đã chảy máu ra liền. Có lẽ con chó đói đã lâu nên dù bị đòn vọt nh vậy vẫn không buông mồi ra trái lại còn gầm gừ nữa, Cửu Chân nói:- Mi không nghe lời ta phải không?Nàng lại giơ tay lên quất trên lng con chó mấy roi nữa, con chó lăn lộn dưới đất, máu me đầm đìa, thủ pháp quất roi của nàng rất linh động, bất cứ con chó lăn lông tránh né thế nào cũng không tránh khỏi đòn vọt. Sau cùng con chó bị đánh đau qua nằm phục xuống đất kêu là rất khẽ. Cửu Chân vẫn không ngừng tay, đánh con chó chỉ còn thoi thóp mới nói tiếp:- Kiều Phúc, đem con chó xuống rịt thuốc.Kiều Phúc vâng lời ôm con chó ra khỏi sảnh. Lũ chó kia thấy vậy đều sợ hãi nằm yên không cử động.Cửu Chân quay trở lại cái ghế lông hổ ngồi xuống quát tiếp:- Ðùi bên trái! Cánh tay phải... mắt...Từng con một theo lời nàng nhảy lên cắn vào những bộ vị của hình nhân, Cửu Chân thấy những con chó đã nghe lời liền vừa cười vừa nói với Vô Kỵ:- Chú em, chú xem những con súc sinh này có khốn nạn không? Không cho chúng một trận roi độc thì chúng không nghe lời mình.Vô Kỵ tuy bị lũ chó này cắn mình đau đớn như vậy, nhưng nay thấy chúng bị đánh thảm thiết như thế, trong lòng cũng không nỡ. Cửu Chân thấy Vô Kỵ không trả lời vừa cười vừa hỏi:- Chú đã bảo không giận tôi rồi, sao tôi hỏi chú không trả lời? Tại sao chú lại lên tới Tây Vực này, cha mẹ chú hiện giờ ở đâu, có được mạnh giỏi không?
('tuaid=3899&chuongid=50')">Hồi thứ 50
http://eTruyen.com