Thanh Lam đang đứng ở đầu đường đợi chờ, bỗng thấy hai người đi tới rất nhanh. Chàng giật mình kinh hãi, vì hai người đó là một nam một nữ. Người đàn ông tuổi trạc năm mươi, bộ mặt vàng khè, hai mắt sâu hoắm, mũi cong như mỏ chim két, có để mấy sợi râu lưa thưa như sợi râu mèo. Còn người đàn bà tuổi cũng ngoài năm mươi, thân hình trung đẳng, mặt gầy gò. Chàng kinh hãi là vì chàng nhận ra hai người này là Thiên Lang, Thiên Hồ.Chàng đoán chắc hai vợ chồng Thiên Lang tới đây có lẽ là do Công Tôn Vô Kỵ mời tới cũng nên. Nhưng chàng nghĩ mình đã thừa cơ đào tẩu, mà bây giờ oan oan tương báo lại gặp gỡ nhau ở nơi đây.Hôm nọ, Lan nhi đã thấy xuất hiện ở trên núi Chung Nam, có lẽ vợ chồng Thiên Lang vẫn chưa tìm thấy nàng. Như vậy mình giải thích làm sao được với vợ chồng y?Lúc ấy hai cái bóng người đã đi tới gần và còn ngăn cản lối đi là khác.Thanh Lam đành tiến lên chào:- Bá phụ! Bá mẫu.Thiên Lang trố mắt lên nhìn chàng, rú một tiếng như sài lang hú và quát lớn.- Ai là bá phụ, bá mẫu của ngươi.Thiên Hồ lại hung hăng hỏi:- Tiểu tử con gái ta đâu?Thanh Lam cúi đầu vái chào, đáp:- Xin bá mẫu đừng có hiểu nhầm. Tối hôm ấy ở trong ngôi chùa đổ, tiểu bối thấy Lan nhi bị Kim tuyệt bắn trúng, rất nguy hiểm cho tính mệnh nàng nên mới vội mang đi cứu chữa. Ngờ đâu, tới khi cứu nàng tỉnh lại mới biết là môn hạ của Thẩm sư thái chứ không phải Lan nhi.Thiên Hồ giận dữ kêu “Hừ” một tiếng rồi nói tiếp:- Tiểu tử, ngươi chỉ được cái nói bậy. Chả lẽ con gái của ta mà ta còn nhìn lầm hay sao?Thanh Lam vội cãi lại:- Quả thực hai người giống nhau như đúc.Thiên Hồ càng giận dữ thêm, quát tiếp:- Tiểu tử con gái của ta đâu, có nói mau không?- Thưa bá mẫu, người mà tối hôm đó tiểu sinh ẵm đi đó chính là Liễu Kỳ, đồ đệ của Thẩm sư thái.Thiên Lang nghe nói hơi ngạc nhiên, lạnh lùng hỏi:- Ngươi bảo con bé họ Liễu giống hệt Lan nhi phải không?Thiên Hồ không đợi Thiên Lang nói tiếp, lớn tiếng quát:- Tiểu tử, ngươi dụ dỗ con gái ta đi đâu? Nói mau!Thanh Lam đáp:- Hai hôm trước, tiểu bối có trông thấy Lan nhi.Thiên Hồ nghe nói mắt sáng ra, vội hỏi:- Ở đâu?- Ở trên núi Chung Nam, nhưng khi tiểu bối phát giác ra thì nàng đã vội chạy vào trong rừng mất dạng.- Tiểu tử, ngươi dám nói dối ta phải không?Thiên Hồ giương mày, trợn mắt trông rất rùng rợn và giơ mười ngón tay tới trước ngực rồi tiến lên nửa bước.Thanh Lam muốn lùi về phía sau, nhưng Thiên Lang cũng tiến lên và đã chặn mất đường rút lui của chàng rồi. Chàng lo âu vô cùng, lớn tiếng nói tiếp:- Thưa bá mẫu, lời nói của tôi không ngoa chút nào.- Hừ! Chính mắt lão nương trông thấy, chả lẽ còn lầm hay sao?Tiểu tử ngươi muốn sống hay muốn chết.Y thị vừa nói vừa giơ những ngón tay cứng như móc nhằm hai nơi yếu huyệt của chàng chụp luôn.- Bá mẫu!Thanh Lam mới kêu lên được hai tiếng đã xen qua giữa vợ chồng Thiên Hồ mà nhảy ra ngoài xa.- Tiểu tử, ngươi có mau quay trở lại không?Thiên Lang vừa quát bảo vừa dùng tiềm lực mạnh không thể tưởng tưởng được nhằm sau lưng Thanh Lam tấn công tới.Thanh Lam vừa hạ chân xuống đất, không còn chỗ tránh né vào đâu hết, bắt buộc chàng phải đưa tay về phía sau phất mạnh một cái.Bây giờ đã quen đi rồi, chàng cứ ra tay một cái là tự nhiên Ly Hợp thần công phát động liền. Môn thần công ấy ảo diệu vô cùng, áp lực của Thiên Lang đều bị thần công của chàng gạt sang bên.Thiên Hồ giơ tay ra chộp cùng một lúc, nhanh như điện chớp, thì vừa thấy bóng người thấp thoáng một cái, Thanh Lam đã tránh thoát được, nên mụ ta rất ngạc nhiên. Nhưng mụ có phải là tay tầm thường đâu. Song Trảo chưa thâu, người đã nhảy xổ tới.Bỗng có một luồng kình phong rất mạnh nhằm y thị lấn áp tới.Thiên Hồ không thẹn là người trong nhóm Lục tuyệt, vừa thấy tiếng gió khác lạ, đã vội hít hơi, nhún chân một cái, người của mụ đã nhảy lên cao một trượng. Nhờ vậy y thị mới tránh thoát được luồng kình phong kia.Trong khi đang lơ lửng ở trên không, Thiên Hồ đột nhiên cười nhạt một tiếng, đâm bổ đầu xuống, múa song chưởng nhằm đầu Thanh Lam tấn công xuống.Thấy chưởng lực của mình đã bị đối phương gạt sang bên Thiên Lang xưa nay vốn là người rất tự phụ, bây giờ y thấy mình mới giở thế thứ nhất ra tấn công mà đã bị thua một tên tiểu bối như vậy y không tức giận sao được? Nên y cười nhạt một tiếng, lại giơ hai tay ra, nhằm sau lưng Thanh Lam chộp tiếp.Vợ chồng Thiên Lang nổi tiếng đã mấy chục năm rồi, mà bây giờ dám lấy lớn bắt nạt nhỏ, thị nhiều hà hiếp ít, mà hai vợ chồng đấu với một mình Thanh Lam.- Bá phụ, bá mẫu, chớ có vội hiểu lầm.Thanh Lam lo âu vô cùng, vội lớn tiếng nói như thế, Thiên Lang lại quát tiếp:- Hà... hà! Tiểu tử kia, nếu ngươi chịu nộp mạng cho chúng ta thì chúng ta không hiểu nhầm đâu.Trong khi y chưa nói dứt điều đó thì Lưỡng Nghi trảo của y sắp va đụng vào lưng của Thanh Lam rồi.Nếu bị y chộp trúng thế đó thì dù Thanh Lam là người rồng hay là người sắt thì cũng lủng mười cái lỗ hổng, nhưng chàng không quay đầu lại mà phải đưa tay phải về sau búng một cái. Chỉ phong của chàng bỗng xuyên qua song trảo của Thiên Lang như điện chớp, nhằm ba nơi yếu huyệt của Thiên Lang phi tới.Nếu Thiên Lang không tránh dù y có chộp thủng lưng của Thanh Lam thì y cũng bị thương nặng, nên giật mình kinh hãi, nghĩ thầm:- “Thủ pháp điểm huyệt của tiểu tử này vừa nhanh vừa quái dị thật hiếm thấy”Y giàu kinh nghiệm thực, chưa nghĩ xong đã nhảy lui về phía sau bốn năm bước.Nhân dịp Thanh Lam nhảy lui về phía sau, Thanh Lam thừa cơ nhảy luôn sang bên.“Ùm” Thiên Hồ đã tấn công một thế xuống mạnh như vũ bão, động tác của ba người nhanh không thể tưởng tượng được, nhưng thế đánh của Thiên Hồ ra tay chậm nhất. Lúc ấy Thanh Lam đã nhảy ra ngoài xa rồi, nên thế công như vũ bão của Thiên Hồ đánh trúng vào mặt đất chứ không trúng người của Thanh Lam. Chỗ mặt đất đó đã bị đánh lõm xuống thành một cái hố sâu.Hai vợ chồng Thiên Hồ thấy hai thế công của vợ chồng mình đều đánh hụt hết, và thấy Thanh Lam đứng yên ở chỗ ấy cách không xa mà không bị suy chuyển chút nào. Cả hai vợ chồng không tin là đối phương còn ít tuổi như vậy mà lại thoát khỏi được thế công lợi hại của mình.Thiên Lang nổi giận, hú lên một tiếng. Thiên Hồ cũng nổi giận rú lên một tiếng, rồi cả hai đều rút khí giới nổi danh của mình là Ngọc Như Ý ra mỗi người đứng một bên, bốn mắt nhìn chòng chọc vào mặt Thanh Lam, trông hai người hung ác không khác gì một sài lang và một hồ ly.Thanh Lam thấy vậy vội lui về phía sau ba bốn bước, trong lòng sợ hãi vô cùng.Lúc ấy trời đã tối om, mặt trăng đã mọc, đôi Ngọc Như Ý của vợ chồng Thiên Lang càng thấy sáng chói thêm.- Tiểu tử, mau rút khí giới ra. Bằng không ngươi sẽ kêu là chết oan bây giờ.Thiên Hồ quát bảo như vậy xong,đang định xông lên tấn công.Đột nhiên, Thiên Lang phát giác có người núp ở gần đó liền quát hỏi:- Bạn kia là ai thế? Sao cứ núp ở trên cây như vậy?Thiên Hồ giật mình kinh hãi, vội quay đầu lại nhìn.Trên cây cổ thụ đã có hai cái bóng người nhẹ nhàng nhảy xuống và nói:- Phù huynh cao minh thực. Tiểu đồ chỉ va đụng phải một cánh lá nhỏ thôi mà huynh đã biết được rồi.Người đó là một ông già mặc áo màu xanh, phía sau ông ta là một thiếu niên mặc võ trang.Thanh Lam đã nhận ra hai người đó là thấy tròn Vương Ốc Tản Nhân, chàng liền kêu khổ và nghĩ thầm:- “Đối phó với Thiên Lang, Thiên Hồ ta đã thấy khó khăn rồi. Bây giờ lại thêm Vương Ốc Tản Nhân tới nữa thì ta biết làm sao đây”.Thanh Lam cười khì một tiếng, lạnh lùng đáp:- Tưởng là ai, ra là Kỳ lão ca.Tản nhân đưa mắt liếc nhìn một luợt, bỗng cười và nói tiếp:- Hiền phu thế kỳ nhân làm kỳ sự có khác. Quả thực khiến đệ thắc mắc vô cùng. Khi ở trên núi Thác Thành, hiền phu thê lại bênh vực tiểu tử họ Giang này, mà bây giờ lại ra tay định giết hại y.Thiên Hồ giận dữ đáp:- Đó là việc riêng của chúng tôi, không việc gì đến bạn.Tản nhân không nổi giận, vẫn tươi cười và hỏi tiếp:- Nếu vậy, chẳng hay hai vị có cho đệ xen tay vào không?Y không đợi chờ Thiên Lang và Thiên Hồ trả lời, đã giơ tay ra hiệu cho tên đồ đệ đem chiếc Độc băng luân tới.Tản nhân cầm khí giới vào tay rồi liền vênh váo đi tới trước mặt Thanh Lam.Thiên Lang, Thiên Hồ có bao giờ chịu lép vế ai, cũng ở tả hữu hai bên tiến lên.Dưới tình thế này, Thanh Lam biết có giải thích cũng vô ích thôi. Trái lại, chàng nổi giận, rút luôn Thất Tinh kiếm ra, quát lớn:- Bá phụ, bá mẫu, việc của Lan nhi quả thật do sự hiểu nhầm, nhưng tiểu bối có mồm mà không sao giải thích được, đành phải tiếp tay với ba vị một phen mới xong. Nhưng ba vị đều là cao nhân thế ngoại, chả lẽ lại muốn thì nhiều thắng ít hay sao? Và không sợ thiên hạ dị nghị hay sao?Thiên Lang nghe thấy chàng nói như thế, cau mày lại, thầm nghĩ:- “Mình ba người có phải là những nhân vật tầm thường đâu. Nếu bây giờ cả ba liên tay đấu với một hậu sinh tiểu bối, như vậy sau này đồn ra, thể nào cũng bị thiên hạ chê cười”.Nghĩ đoạn, y quay đầu lại nói với Vương Ốc Tản Nhân rằng:- Chẳng hay Kỳ huynh có thể nhượng bộ một chút cho đệ, để ngu phu phụ phế tiểu tử này đi đã. Như vậy khỏi...Vương Ốc Tản Nhân cười ha hả, đỡ lời:- Phù huynh không nên nghe lời của y làm chi. Nếu tên nay không được diệt trừ đi thì sau này thế nào cũng thành đại họa. Mục đích của chúng ta là muốn lấy tính mạng của y, như vậy chúng ta còn do dự gì nữa.Y không ngừng bước, vừa nói vừa tiến lên, cười khinh nói với Thanh Lam rằng:- Tiểu tử! Tình thế bắt buộc, chúng ta phải hành động như vậy.Ba người đứng thành hình chữ phẩm, càng tiến càng gần, càng ép càng chặt.Thanh Lam lại lui về phía sau hai bước nữa, nhưng việc đã như vậy, có nói nhiều cũng vô ích. Trái lại, chàng còn ung dung không có vẻ gì sợ hãi hết, mà lăm lăm vận Ly Hợp thần công vào hai tay, giơ kiếm lên chờ đợi.Vì ba địch thủ này đều là những người thuộc nhóm Lục tuyệt, tiếng tăm lừng lẫy võ lâm đã lâu, chàng nhận thấy mình chỉ có một thế Càn Khôn Nhất Kiếm là có thể đối địch với họ được thôi, nhưng cũng có thể một đấu với một. Tuy gần đây học hỏi được môn Ly Hợp thần công nhưng cũng chỉ mới có ba thành hỏa hầu thôi, như vậy làm sao mà địch nổi ba tay hảo thủ cùng ra tay một lúc như thế. Cho nên chàng nghĩ nếu có ra tay thì phải đánh chớp nhoáng chứ không thể nào cầm cự lâu được nữa.- Tiểu tử, chuẩn bị đỡ thế công của ta đi.Mặt trông rất thanh kỳ, nhưng bụng rất ác độc, Vương Ốc Tản Nhân ra tay trước rồi mới bảo đối phương chuẩn bị sau.Thanh Lam thấy Thác Thành song hung cũng đồng thời xông tới, chàng không dám đỡ thế của Tản nhân, vội lui về phía sau mấy bước.Thiên Lang đứng ở bên trái thấy vậy, vội múa cây Ngọc Như Ý đón đánh phía sau lưng của Thanh Lam, Thiên Hồ cũng không lép vế, vội múa Ngọc Như Ý tấn công vào mặt chàng.Thanh Lam trước sau, tat hữu, cùng bị tấn công Quyền Chân Liên (Cuốn ngược mành mành) đỡ thế công của Thiên Hồ và lôi luôn về phía sau, đồng thời giơ hữu chưởng bổ mạnh luôn.Thiên Hồ bỗng thấy Ngọc Như Ý của mình bị một luồng tiềm lực rất mạnh lôi về phía trước, vừa va đụng vào Ngọc Như Ý của chồng, nên mụ ta vội thâu tay nhảy luôn sang bên.Thiên Lang không ngờ Thanh Lam lại học được môn Chân Khí tiếp dẫn sức đánh sức như vậy, trong lòng kinh hãi thầm, vội thâu tay lại lui về phía sau ngay.“Ùm”!Thanh Lam giơ tả chưởng lên tấn công vừa trúng ngay vào bánh xe độc của Tản nhân đánh xuống. Chàng cảm thấy áp lực của đối phương nặng lạ kỳ, đáng lẽ phải nhảy về phía sau hai bước để giảm bớt sức nặng ấy.Tản nhân yên chí chỉ một thế đó là hạ nổi đối thủ, ngờ đâu Độc băng luân của y lại bị chưởng lực của Thanh Lam đẩy bắn lên hơn thước.Ba người đều là cao thủ thượng thặng trong võ lâm, yên chí cùng liên tay tấn công một thế như vậy, thể nào đối thủ cũng bị đẩy lui lia lịa, chân tay cuống quýt. Ngờ đâu tình thế lại trái ngược hẳn đối thủ không những không bị đẩy lùi mà thế công của ba người lại bị phong tỏa hết. Vận công lực như vậy dù những người lớn tuổi trong võ lâm cũng không sao có được công lực mạnh như vậy, nay một tiểu tử trẻ tuổi, nên ba người giật mình kinh hãi thầm.- Kỳ huynh, tiểu tử này đã học được chân truyền Ly Hợp thần công của Không Không Lão nhi rồi.- Phải! Cho nên không thể nuôi ong tay áo được. Phải diệt y mới xong.Vương Ốc Tản Nhân nói xong, cười giọng quái dị, lại múa tít bánh xe độc phi thân tiến lên ngay.Lần này y ra tay rất nhanh và mạnh không thể tượng tưởng được.Vợ chồng Song hung cũng không chịu lép vế, ở hai bên tả hữu tấn công nhanh như điện chớp. Võ công của ba người luyện tới mức thượng thừa, chì vì vừa rồi quát khinh địch cho nên cả ba chỉ dùng có năm thành công lực thôi. Lần này cả ba đã giở mười thành công lực ra rồi, nên tình thế khác hẳn hồi nãy. Chỉ trong nháy mắt Thanh Lam đã bị ba món khí giới lấn át. Tuy chàng đã vận hết ba thành hỏa hầu của Ly Hợp thần công ra rồi, và tay phải đã giở Thông Thiên kiếm pháp của sư môn ra, nhưng vẫn thấy kiếm pháp bị áp lực rất mạnh.Thác Thành song hung giở Chính Phản thất thập nhị thức Ngọc Như Ý ra, và Vương Ốc Tản Nhân thì giở Độc băng luân Pháp ra nên thế công của họ lợi hại vô cùng, dù Thông Thiên kiếm pháp của Thanh Lam huyền ảo đến như thế nào, nhưng ba đối thủ không coi thế kiếm của chàng vào đâu hết.Vì vậy chàng càng cảm thấy áp lực của đối phương mạnh thêm.Chân lực ở khí giới của họ phát ra kêu “veo veo” làm vang tai, nhức óc, những cành lá quanh đó cũng bị rụng rất nhiều, cát bụi bay lên mù mịt.Thanh Lam giở hết hơi sức ra chống đỡ, nhưng mới đấu được bảy tám hiếp đã thấy chịu không nổi. Tuy vậy, chàng cũng cảm thấy đỡ được một thế đã hãnh diện lắm rồi, vì ngày thường, bất cứ người nào trong ba người đó đấu với chàng chỉ một hai thế là cùng có thể giải quyết được chàng ngay. Nhưng hôm nay, cả ba liên tay mà đấu được tám chín hiệp rồi vẫn không hạ nổi chàng. Như vậy, chàng không kiêu ngạo sao được?Càng đấu, Thanh Lam càng thấy thế công của ba kẻ địch mạnh và lợi hại hơn trước nhiều. Chàng mới chống đỡ được tám chính hiệp mà đã thấy mệt nhọc như lúc thường mấy đấu mấy trăm hiệp vậy.Bây giờ, chàng chỉ còn một thế tuyệt học là Càn Khôn Nhất Kiếm mới có thể cầm cự được với địch thủ, nhưng ba cường địch này có phải là tay tầm thường đâu.Chàng không dám chắc là thế kiếm tuyệt học ấy có thể đẩy lùi được ba kẻ một lúc. Chàng càng nghĩ càng hoảng sợ, liền quát lớn:- Nếu ba vị tiền bối còn không ngừng tay, bắt buộc tiểu bối phải thất lễ với ba vị đấy.- Hà, hà tiểu tử ngươi có tài gì cứ việc giở ra đi...Vương Ốc Tản Nhân chưa nói dứt thì kiếm của Thanh Lam đã biến thành chín cái khuyên nhỏ, đột nhiên nhằm ba người tấn công một lúc. Quả nhiên tình thế đã thay đổi hẳn, thế kiếm của chàng lợi hại thật, khiến ba tay cường địch đều kinh hoảng vô cùng.