Tối hôm ấy, nhà họ Mạc náo loạn cả lên… Cậu chủ trở về! Đã cả tháng nay Mạc Ngôn Hy cố ý không về nhà, vì vậy, khi anh ta chạy vào nhà với dáng vẻ mệt mỏi, gặp ai cũng hét lên hỏi: “Mễ Bối về chưa?” thì mọi người kinh ngạc thế nào, chắc không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra được. Bà Mạc vội vàng chạy tới ôm lấy con trai: - Hy Hy! Cuối cùng thì con cũng chịu về nhà rồi! Mẹ tưởng con không cần mẹ nữa chứ! Mạc Ngôn Hy không hề nể nang, hất cánh tay bà Mạc đang đặt trên vai mình ra, lạnh lùng hỏi: - Mễ Bối về chưa? - … Mễ Bối??? Nhà họ Mạc loạn lên. Cậu chủ về, còn cô con gái nuôi Mễ Bối thì cả đêm không thấy đâu. Hai hôm liền, vừa tan học là Mạc Ngôn Hy đã phóng về nhà, làm bà Mạc cảm động đến phát khóc, nghĩ rằng con trai mình đã biết nghĩ mà quay về nhà rồi. Cũng như tối hôm trước, vừa về nhà, Mạc Ngôn Hy đã hỏi Mễ Bối về chưa. Mễ Bối đã biến mất hai ngày nay, ở trường cũng không thấy cô đi học. Bà Mạc kéo con trai sang một bên, nhỏ giọng hỏi: - Có phải con bắt nạt Mễ Bối không? Mạc Ngôn Hy trừng mắt lên, định quát mấy câu, nhưng chợt nhận ra mình không thể tìm được lời nào thích hợp…Sự thức đúng là như vậy. Thế là, anh ta đành nhếch môi, làu bàu nói: - Ai biết được cô ta ngu như vậy chứ? Chuyện gì cũng cho là thật! - Con ơi là con! Bao giờ con mới trưởng thành được đây? Đến bao giờ con mới biết quan tâm đến người khác đây? Cả đứa con gái ngoan ngoãn, hiền lành, tội nghiệp, đáng thương như Mễ bối mà con cũng nỡ mắng chửi làm nó bỏ đi, nó là em gái của con mà… - Bà Mạc chì chiết. - Được rồi! Được rồi! Thế là lỗi của con hết à? Nếu cô ta là em gái con thật thì còn đỡ, nhưng mẹ có coi người ta là con gái không? Chính là mẹ đẩy cô ta vào lò lửa đấy chứ… Mạc Ngôn Hy còn định nói gì nữa, nhưng thấy mẹ mình có vẻ giận thật, bèn quay mặt đi, ngồi phịch xuống sofa: - Hôm nay con không muốn cãi với mẹ nữa. - Mày có thôi ngay đi không? Bà Mạc giận đến run người, nhưng nghe con trai tự ví mình với lò lửa, thì trong lòng lại không khỏi chua xót: - Mễ Bối không giống như con nghĩ đâu! Nếu không phải mẹ nhận nó về thì nó đã chết đói lâu rồi! Mẹ có thật lòng muốn nhận nó làm con gái hay không, đấy là chuyện của mẹ. Đúng, lúc đầu là mẹ hơi có tư tâm, nhưng càng tiếp xúc với nó mẹ lại càng yêu quý nó, mẹ không thể ép nó làm những chuyện mà nó không muốn được! Nhưng còn con, nếu con không thích, thì hoàn toàn có thể không cần để mắt đến nó, con cần gì phải đuổi nó đi như thế? Lời của mẹ làm Mạc Ngôn Hy giật mình… Ý bà muốn nói, điều anh ta sợ nhất chính là mình sẽ thích Mễ Bối. Thấy con trai trầm ngâm không nói gì, bà Mạc lại dịu dàng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng xoa đầu con. - Mẹ đừng đụng vào con, con mệt lắm! Mạc Ngôn Hy giậm chân hét lên như sấm. - Con à, sao con lại biến thành thế này chứ? Trước đây, con rất nghe lời cơ mà… - Không thích thì giết con đi! Bà Mạc không biết phải làm gì, khễ run rẩy đưa tay lên che miệng. - Thực ra, bệnh của con… - Đừng nhắc đến nữa! Mẹ dựa vào cái gì mà động một tí là nhắc đến bệnh của con? Tại sao phải nhắc làm gì? Bây giờ con sống hay chết đều ở bên ngoài, liên quan gì đến mẹ, liên quan gì đến cái nhà này đâu? Sao mẹ cứ phải tìm đủ mọi cách để gọi con về? Mẹ… mẹ…! Mạc Ngôn Hy hét lên, làm cho vú Lý ở phòng bên cạnh giật thót, tay run rẩy… Choang! Có tiếng thuỷ tinh vỡ. Lồng ngực Mạc Ngôn Hy phập phồng liên tục, cặp mắt đỏ ngầu như mắt bò tót trừng lên nhìn người mẹ đang mềm nhũn người trên ghế sofa, rồi quay đầu đi thẳng ra cửa. - Cậu chủ! Cậu chủ! Cậu đi đâu?Để tôi lái xe đưa cậu đi! Ông Tư lái xe phía sau gọi với theo. Mạc Ngôn Hy không thèm để ý, như con ngựa đứt cương, lao thẳng vào màn đêm thăm thẳm. Biệt thự rộng lớn chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của bà Mạc. Máy bay mất kiểm soát, rơi xuống đất, gây ra một vụ nổ lớn… Khi hai thi thể cháy đen dược đặt trước mặt Mễ Bối và mọi người vừa nhìn đã nhận ra chiếc nhẫn vàng đeo trên ngón tay thi thể người phụ nữ, đó chính là mẹ nuôi của Mễ Bối... Mễ Bối nhìn chằm chằm vào hai thi thể dưới đất, từ đầu đến cuối không có bất kỳ phản ứng gì. Người ta bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ. Trong mắt mọi người, cha mẹ bất hạnh chết thảm, phận làm con phải bổ tới ôm lấy thi thể, khóc rền khóc rỉ. Nhưng đứa con gái mười bảy tuổi này lại bình tĩnh như không, thế nên nó là một đứa con bất hiếu, là đứa máu lạnh, là yêu tinh đầu thai làm người. - Con bé này sao mà máu lạnh thế? Bố mẹ chết mà chẳng buồn khóc lấy một tiếng! - Đúng đấy! Nó đã khắc chết ba cặp vợ chồng hảo tâm nhận nuôi nó rồi, đúng là yêu tinh mà! - Thời xưa thì người ta đã đem ra chém đầu rồi! Mọi người chỉ Mễ Bối nói một cách hăng say, thêm mắm dặm muối làm cho câu chuyện càng thêm phức tạp, lời nói của con người quả thật đáng sợ. Bọn họ chỉ lo mắng Mễ Bối bất hiếu, thế nhưng chưa ai nghĩ đến khi còn sống, những người gọi là bố mẹ nuôi kia đã đối đãi với Mễ bối thế nào. Bọn họ nói Mễ Bối máu lạnh… nhưng họ làm sao biết được, tiên trên Thiên giới xưa nay đều không có nước mắt. ... Cô nhìn về phía xa, bầu trời rộng lớn vô cùng, vô tận. Sống trên đời này đã mười chín năm, có vô số người khen cô là tiên nữ trên trời, nhưng càng không ít người mắng chửi cô là yêu tinh, là phù thuỷ, bởi vì những người bên cạnh cô cuối cùng đều có kết cục bi thảm và bất hạnh. Trong mười chín năm ròng, cô là hiện thân của ác mộng. Giờ đây, cô đã tìm được ân nhân, nhưng còn chưa kịp trả ơn thì đã bị mắng chửi nặng nề, bị đuổi đi. Mễ Bối thu mình nấp trong bụi hoa trước cổng nhà Mạc Ngôn Hy, nhìn bầu trời đen như mực, hồi tưởng lại mười chín năm ở nhân gian. Cô ngồi giữa đám hoa hồng, hai chân co lại, hai tay ôm gối. Mắt nhìn yếu đuối khiến đám hoa cỏ xung quanh đều như héo úa; hoa hồng khong còn rực rỡ loá mắt, hoa nhài không còn vươn mình ra khoe dáng nữa. Mọi sinh vật đều lặng im bên cô tiên nữ tội nghiệp. Về khuya, đêm mùa hạ đầy sương, lưng Mễ Bối ướt đẫm. Đã hai đêm liền không ngủ. Mễ Bối không chịu được nữa, khẽ run lên nhè nhẹ. Cô có thể rời khỏi đây, đến những nơi đông người náo nhiệt, ít nhất ở đó cũng ấm áp hơn một chút. Nhưng cô không muốn, cô muốn ở bên cạnh Mạc Ngôn Hy, bảo vệ anh bất cứ lúc nào. Song cô phải giấu mình thật kỹ, bởi vì ân nhân của cô không muốn nhìn thấy cô, anh ấy muốn cô biến mất. Bên trong biệt thự, đèn sáng như ban ngày, mùi thịt nướng và mùi rượu vang lững lờ bay ra. Trên người Mễ Bối không có tiền, cô đói đến nỗi bụng sôi òng ọc. Cô nuốt nước miếng. Mạc Ngôn Hu đột nhiên từ bên trong lao vút ra, phía sau còn có ông Tư tài xế. - Đừng đi theo tôi! Tôi phải đi tìm Mễ Bối về! - Cậu chủ! Cậu chủ! Đợi tôi với! Ông Tư chạy theo khiến Mạc Ngôn Hy cảm thấy bực mình. Để thoát khỏi sự bám đuổi khó chịu này, anh ta bất ngờ nhảy vụt vào một bụi cây cạnh cổng. “Á!” Mạc Ngôn Hy cũng kinh ngạc kêu lên: “Hả…” Thì ra Mạc Ngôn Hy đã dẫm lên người Mễ Bối. Hai người cùng lúc lăn qua một bên. Mạc Ngôn Hy nghiến rắng ôm chặt lấy chân, lăn một vòng dưới đất. Lúc này, ông Tư cũng chạy tới, đưa tay chỉ: - Cậu chủ! Kia không phải cô chủ sao? - Hả? Tim Mạc Ngôn Hy như thắt lại. Anh ta bất chấp cái chân đau của mình, ôm chặt lấy Mễ Bối đã ngất xỉu vì đói và đau đớn, chạy thẳng vào trong nhà, bỏ lại ông Tư ở phía sau . - Cậu chủ… cậu chủ, chân của cậu… Bà Mạc thấy con trai ôm một thiếu nữ rách rưới chạy vào, cuống quýt gọi bác sĩ thì cảm thấy rất kinh ngạc. Bà đưa tay lau nước mắt trên mặt, nhìn kỹ lại, thì ra cô gái đang hôn mê trong lòng con trai mình chính là Mễ Bối! - A! Con lại làm gì vậy? Sao lại ức hiếp Mễ Bối nữa? Bà Mạc kêu lên: - Mẹ ít lời thôi! Mau gọi điện cho bác sĩ đi! Mạc Ngôn Hy không buồn quay đầu lại, ôm Mễ Bối chạy thẳng lên lầu. Vẻ mặt lo lắng của anh ta khiến bà Mạc tự nhiên nhớ đến một cảnh tường rất quen thuộc. … Ông Mạc ôm lấy bà, hoảng hốt chạy loạn khắp nơi: - Vợ tôi sắp sinh rồi! Người đâu! Bác sĩ! … Bác sĩ đến, kết quả chuẩn đoán là: sốt, hơn nữa cơ thể quá suy nhược, có lẽ là mấy ngày nay chưa ăn gì rồi. - Sốt? Làm sao mà sốt được? Ông lang băm này có biết khám bệnh không đấy? Ông nói lại cho cẩn thận, không thì tôi đổi người khác… - Con à, đừng quá kích động! Bà Mạc vội vàng giữ chặt cậu con trai đang khoa chân múa tay, rồi quay đầu cười xoà với bác sĩ: - Bác sĩ cứ mặc kệ thằng nhóc này! Đây là bạn gái nó nên nó hơi lo lắng thôi! - Mẹ, mẹ nói cái gì đấy? Mạc Ngôn Hy hét lên với mẹ. - Được rồi, được rồi! Con đi với mẹ sang phòng sách! Đừng làm rối lên ở đây nữa! Bà Mạc vừa nói vừa kéo con trai ra ngoài. - Ừm… Bác sĩ lắc lắc đầu, rồi nói với vú Lý: - Tốt nhất mọi người nên nấu thứ gì đó thanh đạm cho cô ấy ăn. -Cô ấy yếu quá, tôi đoán chắc hai ngày nay chưa ăn gì rồi! - Hả? Hai ngày? Mạc Ngôn Hy đã bị mẹ kéo ra đến cửa nghe thấy Mễ Bối đã nhìn đói hai ngày thì lại nổi đóa lên, chạy xộc tới trước mặt bác sĩ hét lên: - Liệu có chết không? - Không chết đâu! Bác sĩ nheo nheo mắt đùa cợt: - Quả nhiên là cậu rất lo lắng cho bạn gái! - Ông… Ông đừng có nói bừa! Nó là em gái tôi! - Được, được, được! Em gái! Em gái! Bác sĩ mỉm cười, nói: - Bà Mạc, con trai bà thật thú vị! - Lão già chết toi, ông nói gì hả? Mạc Ngôn Hy lại muốn xông lên. - Khụ… khụ… khụ… Lúc này, cô gái nằm trên giường khẽ động đậy, ho lên mấy tiếng. - Bệnh nhân cần nghỉ ngơi! Đề nghị yên lặng! Bác sĩ nhân cơ hôi, giáo huấn Mạc Ngôn Hy mấy câu: - Cậu cứ gằng họng ra hét lên như thế, bệnh nhân khoẻ làm sao được? Đang định nói gì đó, cổ họng giật giật, nhưng chợt nhìn thấy cô gái đáng thương nằm trên giường đang nhíu chặt hai hàng lông mày lại như rất khó chịu,Mạc Ngôn Hy không đành lòng, bèn nén lại. Anh ta chạy vội đến cạnh giường, thảng thốt: - Mễ Bối… Mới nói được hai tiếng ấy, đã cảm thấy ngượng nghịu, quay đầu lại nhìn thấy tất cả mọi người đang nheo nheo mắt nhìn mình như chế giễu, Mạc Ngôn Hy bèn đằng hắng một tiếng: - Hừm… Mễ Bối, cô cảm thấy khó chịu chỗ nào? - … Mễ Bối yếu ớt nhắm nghiền mắt, người khẽ run lên. - Lạnh hả? Vú Lý! Mang mấy cái chăn ra đây! Nhanh lên!... Còn cảm thấy khó chịu chỗ nào nữa không? Mễ Bối nhìn chăm chú vào đôi mắt lo âu kia, thoả mãn lắc đầu,nhoẻn miệng cười tươi tắn. - Ơ, hai ngày nay cô chưa ăn gì rồi, chắc là đói lắm phải không? Vú Lý, cháo! Cháo! … Anh ta không đợi Mễ Bối phản ứng đã nghĩ thay cho cô. Sau khi tiêm và ăn cháo xong, Mễ Bối nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cả đêm hôm ấy, Mạc Ngôn Hy đã hỏi đến cả ngàn lần câu: - Thật không sao chứ? Mẹ có chắc chắn không? Sốt đấy? Bà Mạc mỉm cười trong bụng. … - Bối Bối! Nàng sao rồi? Cửu Hoàng tử lo lắng hỏi. - Thiếp không biết, có hai ngày không ăn gì mà thiếp cảm thấy chân tay rã rời, không còn sức lực. - Nàng còn tưởng mình vẫn là thần tiên à? Không ăn làm sao màu sống được. Nàng đã là người phàm rồi. Phải, đúng rồi, bọn họ không cho nàng ăn à? Cửu Hoàng tử vừa nói, bàn tay đã nắm chặt lại. - Không phải đâu! Là tự thiếp không ăn. Mễ Bối nói rồi nhoẻn miệng cười với Cửu Hoàng tử. - Thật không? Nàng đừng gạt ta… Bối Bối, nàng không cảm thấy gần đây nàng rất lạ hay sao. Nàng xem, đây là gì vậy? - Đây gọi là cười, chàng hiểu không? Tức là vui đấy! -Cười? Vui? …- Mễ Bối! Mễ Bối! Có người đang gọi, Mễ Bối còn cảm nhận được có một bàn tay đang vỗ nhẹ lên má mình. Cô mở mắt, gương mặt quen thuộc của Mạc Ngôn Hy hiện ra. - Trời sáng rồi! Dậy đi! Bác sĩ nói cô đã hết sốt rồi! Còn làm bộ nằm trên giường giả chết hả? Ngủ mà cũng không ngủ cho tử tế, nằm mơ cũng cười, cô mơ thấy ai hả? Mạc Ngôn Hy vẫn cứ lớn tiếng như trước, nhưng sắc mặt có vẻ rất mừng rỡ. Từ khi nghe bác sĩ nói Mễ Bối không có gì đáng ngại nữa, Mạc Ngôn Hy hớn ha hớn hở. Đầu óc Mễ Bối vẫn còn chưa xác định được đâu là mộng, đâu là thật, hai mắt trân trối nhìn người con trai ngồi trước mặt. - Dậy đi! Mạc Ngôn Hy bị cô nhìn đến phát ngượng, cầm gối đập lên đầu Mễ Bối. Mễ Bối đột nhiên nhớ tới chuyện Mạc Ngôn Hy nói không muốn nhìn thấy mặt mình nữa, sắc mặt khẽ trầm xuống, giãy giụa chống tay định xuống giường. - Này! Này! Cô định đi đâu đấy? Tôi gọi cô dậy ăn cháo thôi mà! Hị hị, vú Lý nấu cháo đậu xanh, còn có cả dầu vừng nữa, thơm lắm! Mễ Bối như không nghe thấy gì, cố gắng lao ra khỏi tầm mắt của Mạc Ngôn Hy. - Mễ Bối, tôi thế này mà cô vẫn còn giận à? Tôi chẳng… Vừa nói, Mạc Ngôn Hy vừa trừng mắt lên, tay giơ cao như muốn đánh Mễ Bối. Mễ Bối vội rụt người, nhắm tịt mắt lại. Một lúc lâu sau, cô mới he hé mắt ra, chỉ thấy Mạc Ngôn Hy đang cười cười với mình, nụ cười rất giảo hoạt. - Được rồi, được rồi. Coi như tôi sợ cô. Người đâu mà cố chấp thế. Tôi thay đổi ý kiến được không? Bây giờ điều tôi muốn nhất là có một đứa em gái. -??? Nhất thời Mễ Bối cũng không hiểu anh ta muốn gì. - Ngu như heo! Mạc Ngôn Hy cầm cái gối đập cho Mễ Bối một cái, lớn tiếng mắng: - Tôi muốn cô làm em gái, có được không? Mễ Bối mở tròn mắt ngạc nhiên, nhìn trân trối khiến Mạc Ngôn Hy đỏ bừng mặt. Để che đậy sự lúng túng của mình, Mạc Ngôn Hy vội bê bát cháo lên, thô lỗ quát: - Ăn hết đi! Không ngờ Mễ Bối vẫn muốn xuống giường, giãy giụa mỗi lúc một mạnh, không ngừng đưa tay ra hiệu. - Cô muốn chết hả? Người ta đã hạ mình phục vụ cô thế này rồimà còn muốn đi? Mạc Ngôn Hy trở mặt gắt lên: - Đừng có mà quá đáng! Mễ Bối ngẩn ra, nhưng vẫn khua khoắng chân tay đòi xuống giường. Bà Mạc nghe thấy tiếng hét ầm ĩ của Mạc Ngôn Hy, vội vàng chạy qua xem, thấy Mễ Bối hoảng hốt nhìn mình, còn thằng ngốc con mình thì đang mặt đỏ tía tai trừng mắt lên nhìn con bé. - … Mễ Bối cuống quýt ra hiệu bằng tay với bà Mạc. - Được rồi! Nhanh lên! Để mẹ đỡ con! Bà Mạc vội vàng chạy tới đỡ Mễ Bối. - Mẹ? Làm sao thế? Mạc Ngôn Hy ngớ người ra nhìn Mễ Bối đang hoảng hốt xỏ chân vào đôi dép để dưới giường. - Sao cái gì mà sao. Bảo mày học cách ra hiệu tay thì không chịu học! Thằng ngốc! Bà Mạc trừng mắt lên nhìn con trai, rồi bật cười vui vẻ. Khi Mễ Bối thư thái bước ra từ nhà vệ sinh, gã ngốc Mạc Ngôn Hy đã xấu hổ chạy đi đâu không biết. Gần đây, Mạc Ngôn Hy không trốn học nữa, số lần về nhà cũng ngày càng nhiều hơn. Bà Mạc có khi cố ý trêu: - Nhóc con, dạo này sao ngoan thế? - Kệ con! Lần nào Mạc Ngôn Hy cũng hung hăng hét lên như thế. - Có phải vì em gái con không? Bà Mạc vẫn tiếp tục trêu con trai. - … Thay đổi lớn nhất của Mạc Ngôn Hy chính là gần đây rất hay đỏ mặt. Lúc này, mặt anh ta đang đỏ bừng, không nói được câu nào. Mễ Bối rất thích ngắm hoa, cô xin cả nhà để mình chăm sóc toàn bộ hoa trong vườn. Đến kỳ nghỉ hè, ngày nào Mễ Bối cũng ngắm hoa đến ngây người ra. Mạc Ngôn Hy tỏ vẻ coi thường: - Cô không thấy vô vị à? Ngày nào cũng chơi cái trò chán ngắt này! Mễ Bối mỉm cười nhìn người anh nuôi, lấy tay ra hiệu: - Bọn chúng đều có tâm hồn cả mà. Động tác của cô thanh nhã, không nhanh mà cũng không chậm, nét mặt cũng rất thư thái, như một nghệ sĩ đang múa vậy. Mạc Ngôn Hy không hiểu ý Mễ Bối muốn nói gì, nhưng ở với nhau khá lâu, dù sao cũng có thể đoán được phần nàp ý của cô. Trong nhà có một cây đàn Piano, mỗi ngày vú Lý đều lau chùi đến đen bóng lên. Mễ Bối rất tò mò, không hiểu sao không có ai đàn bao giờ. Cây đàn này rốt cuộc là của ai? Một buổi trưa, ánh mặt trời nóng bỏng như đang thiêu cháy vạn vật dưới mặt đất. Cả nhà họ Mạc đang ngủ trưa, còn Mạc Ngôn Hy thì đã ra ngoài chơi. Gần đây thời gian anh ta ở nhà đã nhiều đến mức khiến bà Mạc bắt đầu cằn nhằn, sao tất thối lại vứt lungtung, sao muộn thế này mà vẫn lên mạng không chịu đi ngủ, giờ thì bà đã rất giống một bà mẹ bình thường rồi. Mạc Ngôn Hy bị mẹ nói cũng bực mình, cãi lại mấy câu, nào là mẹ nói nhiều thế không chán à, nào là sắp mãn kinh rồi đấy mẹ ơi… Sau đó, cứ mẹ một câu, con một câu, cãi qua cãi lại, thông thường đều là Mạc Ngôn Hy không chịu nổi phải bỏ chạy. Nghĩ tới đây, Mễ Bối bất giác mỉm cười, ngôi nhà này vì có thêm một gã vô lại đáng yêu mà ấm áp hơn rất nhiều. Mễ Bối càng lúc càng thích cười hơn, gặp ai cô cũng cười tít mắt lại. Mạc Ngôn Hy cũng hay nói: - Đúng rồi! Cười lên mới xinh chứ! Nghĩ đến Mạc Ngôn Hy, Mễ Bối lại mỉm cười. Lúc này, trong đại sảnh rộng lớn không có người nào, hơi lạnh của máy điều hoà phảng phất mùi hương, thoang thoảng của hoa nhài. Ở nơi mát mẻ cách biệt với thế giới bên ngoài này, Mễ Bối không hình dung nổi cái nắng oi ả của mùa hè ngoài đường phố. Cô cảm thấy mát lạnh, trong lòng cũng rất thư thái. Đi qua đi lại, Mễ Bối cảm thấy vô vị,bèn đi ngắm hoa, đi tắm, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cây Piano kê ở góc phòng. Cây đàn đen bóng, sáng như mái tóc dài của Mễ Bối. Mễ Bối lè lưỡi với bóng của mình hiện lên trên nước sơn đen bóng. Sau khi đưa mắt nhìn quanh quất khhông thấy ai, một cảm giác hiếu kỳ mãnh liệt chợt dâng lên… Mễ Bối nhẹ nhàng mở nắp đàn, những phím đàn trắng như tuyết lộ ra trướcmắt. Mễ Bối đưan ngón tay, khẽ ấn nhẹ xuống các phím đàn thì nghe thấy những âm thanh thánh thót. - Cô làm cái gì thế? Một giọng nói đầy tức giận vang lên sau lưng Mễ Bối, khiến cô giật bắn mình. - … Mễ Bối vuốt ngực, quay đầu lại, thấy Mạc Ngôn Hy đang lạnh lùng từ từ bước tới. … Nghẹt thở. - … Mễ Bối lo lắng đến nỗi không dám thở mạnh, nhìn gương mặt tuấn tú của Mạc Ngôn Hy mỗi lúc một gần hơn. - Đồ ngốc! Mạc Ngôn Hy gõ lên đầu Mễ Bối một cái. - Không biết đàn còn đụng vào làm gì? Để tôi biểu diễn cho cô. Vừa nói, Mạc Ngôn Hy vừa cười hì hì ngồi xuống ghế, giơ ngón tay cái lên đắc ý nói với Mễ Bối: -Tôi đây không thích bị sùng bái quá đâu!