Chương 4

Đình Kha đến vào lúc bảy giờ tối. Chị hai hướng dẫn chàng vào nhà, qua con đường trãi sỏi, dưới ánh sáng mập mờ của những ngọn đèn mắc trong vườn.
Bách Tùng và Bích Lâm ngồi sẵn ở trong phòng chờ đợi. Thấy chàng, Bách Tùng nhìn lên đồng hồ mỉm cười:
- Xem nào, còn hai phút nữa là bảy giờ. Đúng là tác phong của một nhà doanh nghiệp: đúng hẹn và biết giữ chữ tín.
Đinh Kha cúi đầu:
- Dạ, chào hai bác. Cháu đâu dám để hai bác phải chờ đợi
Thảo Nhi cũng vừa ra tới, Bách Tùng nói ngay:
- Chúng tôi thì không, nhưng tiểu thơ nhà này rất mong cậu
Thảo Nhi giãy nảy:
- Ba... bà kỳ quá hà
Bách Tùng không đùa nữa:
- Đinh Kha! Cậu ngồi xuống đi. Thế mẹ cậu sao không đến?
- Mẹ cháu rất muốn tới đây dùng cơm với gia đình, như mà mấy lúc gần đây, sức khỏe mẹ cháu yếu, nên đành phải ở nhà nghĩ ngơi. Mẹ cháu gởi lời xn lỗi hai bác
- Ồ! không sao. Cho chúng tôi gởi lời hỏi thăm sức khỏe của bà ấy
- Cháu thay mặt mẹ cám ơn hai bác
- Tôi cũng vậy. Dường như đàn bà chúng tôi luôn phải chịu thiệt thòi. Nhất là từ sau khi con bé Thảo Nhi này, tôi cứ phải ốm đau hoài
Đình Kha mỉm cười nhìn Thảo Nhi làm cô gái gượng đỏ mặt. Nhi cấu tay mẹ:
- Mẹ này...
Chị hai từ sau bước ra:
- Cơm đã dọn xong rồi. Mời ông bà, cô Thảo Nhi và cậu Kha qua phòng ăn.
Bách Tùng hỏi:
- Chị lên gọi Tiểu Vân giùm tôi một tiếng. Phòng khách tiếp tục câu chuyện, giọng Đình Kha:
- Thảo Nhi còn mấy năm nữa thì tốt nghiệp?
Nhi đáp với vẻ rất nghiêm chính:
- Dạ, em còn hai năm nữa
- Thế thì cần phải cố gắng nhiều lắm mới được
- Em biết, nhưng mà không có ai chỉ vẽ cho em những khi cần thiết
- Anh cũng từng học ở Kinh tế, nếu như có gì không hiểu, Thảo Nhi cứ hỏi anh.
Mắt thảo Nhi rạng rỡ:
- Thật chứ?
Đình Kha cười:
- Không có đùa tí nào ca?
Rõ ràng là chàng trai ăn nói hết sức lịch thiệp, Thảo Nhi dường như đã bị chinh phục hoàn toàn.
- Nhưng mà em làm sao để gặp anh chứ?
Bách Tùng chen vào:
- Vấn đề đó thì ba có thể giúp con. Nhưng mà cậu Kha cần phải suy nghĩ kỹ lại, con bé này luôn đem rắc rối đến cho người ta đấy
Nhi phụng phịu:
- Ba lại chọc con nữa rồi
Vừa lúc đó, chị hai từ trên lầu đi xuống:
- Ông chủ! Cô Tiểu Vân bảo là cô nhức đầu nên không có xuống.
Vợ chồng Bách Tùng nhìn nhau, rồi ông Tùng nói:
- Xin lỗi cậu Kha nhạ Cậu ở đây trò chuyện với Thảo Nhi, để chúng tôi lên xem Tiểu Vân một chút.
- Dạ, không sao. Bác cứ tự nhiên, cháu ngồi ở đây được rồi.
Sau đó, Đình Kha thắc mắc:
- Tiểu Vân là ai vậy Thảo Nhi?
- Là em của em.
Ngập ngừng một chút, thảo Nhi nói:
- Buổi tối, anh Kha có rảnh không?
- Thỉnh thoảng anh làm việc cả ban đêm, nhưng nói chung là lúc nào cũng có ở nhà
Nhi hỏi với một chút ngập ngừng:
- Thế anh không đi chơi với bạn gái à?
Đình Kha lắc đầu:
- Tiếc là chưa có cô nào đồng ý đi với anh.
- Chắc tại anh quá kén chọn?
- Ngược lại, các cô gái bây giờ không có chọn anh.
- Em không tin đâu.
- Quen nhau một thời gian, Thảo Nhi sẽ thấy những gì anh nói là thật.
- Vậy thì em phải kiểm chứng mới được.
- Bằng cách nào?
- Bằng cách mời anh đi chơi. Nếu anh viện dẫn lý do này nọ, có nghĩa là nãy giờ anh nói dối với em.
Đình Kha cười giòn:
- Thảo Nhi thông minh quá! Rồi em sẽ thấy là anh nói thật.
- Có nghĩa là anh đã nhận lời?
- Còn phải xem Thảo Nhi định đưa anh đến thiên đàng nào mới được.
Nhi ra vẻ bí mật:
- Rồi anh sẽ biết.
Sau đó họ im lặng nhìn nhau. Thảo Nhi rạo rực trong lòng, nhưng Đình Kha vẫn bình thản. Dường như đấy chưa phải là tiếng sét ái tình của chàng.
oOo
Tiểu Vân nằm cuộn tròn trong chăn. Tay nàng mân mê tờ giấy đã ngã màu vàng, đó là lá thư cuối cùng của cha mẹ, Tiểu Vân đã giữ đến tận bây giờ
Cha mẹ nuôi bước vào làm Tiểu Vân giật mình. Nàng gật đầu chào rồi yên lặng chờ đợi.
Bách Tùng nhìn con đăm đăm, còn Bích Lâm thì ngồi xuống bên cạnh cô gái. Vân ngạc nhiên:
- Có chuyện gì vậy ba?
Ông Tùng nghiêm trang hỏi:
- Tại sao con không xuống dùng cơm?
- Con... con không được khỏe
- Con không cần phải nói dối nữa. Ba biết là con mặc cảm
Bích Lâm nhẹ nhàng hơn:
- Tiểu Vân! Con nên biết là con không thể sống suốt đời trong căn phòng này được
Vân cúi đầu, tay nàng mâm mê tấm bảng và cây viết đặc biệt của nàng. Giọng mẹ nuôi đầm ấm
- Thôi, con hãy theo ba mẹ xuống nhà ăn cơm đi.
Tiểu Vân lắc đầu, Bách Tùng có vẻ giận:
- Tại sao vậy? Vì mặc cảm à? Tại sao con không thấy rằng trên đời còn có hàng triệu người khuyết tật, thậm chí còn nặng nề hơn con nữa, vậy mà hàng ngày họ vẫn thản nhiên sống, thản nhiên làm việc để mưu sinh. Tại sao con không nghĩ rằng đối với họ, con còn may mắn hơn gấp trăm lần chứ, hả Tiểu Vân?
Tiểu Vân bỗng ôm mặt khóc. Bích Lâm nhăn mặt với chồng:
- Anh làm gì mà lớn tiếng như vậy?
Bách Tùng dịu giọng trở lại:
- Không phải ba mắng con. Ba chỉ muốn nói cho con biết là không có gì phải mặc cảm hết
Tiểu Vân từ từ viết vào bảng:
- Con không chịu được cái cảnh người lạ nhìn mình với ánh mắt tò mò và háo hực, ngạc nhiên khi thấy con nói chuyện bằng ngôn ngữ kỳ quặc của mình.
- Ba bảo đảm là không hề có chuyện ấy xảy ra.
Tiểu Vân vẫn còn phân vân, Bách Tùng nói tiếp:
- Con cứ để bảng viết của mình ở đây, xuống dưới đó, ba sẽ là người trả lời thay cho con tất cả các câu hỏi, cũng chẳng có ai ngoài Đình Kha.
Tiểu Vân vẫn chưa đồng ý, Bách Tùng quyết định dùng hiện pháp cuối cùng của mình:
- Ba mẹ không ngại có một đứa con khuyết tất về thể xác, chỉ ngại tâm hồn của con bị khuyết tật mà thôi.
Ánh mắt Tiểu Vân lúc này trônng buồn và mọng nước. Ánh mắt ấy làm Bích Lâm xúc động:
- Thôi được rồi. Nếu như mà con không muốn thì thôi vậy, ba mẹ không ép con nữa
Tiểu Vân bỗng ngồi dậy, nhìn ba mẹ nàng gật đầu. Bách Tùng hớn hơ?
- Có thể chứ. Như vậy mới xứng đáng là con của ba mẹ. Bích Lâm! Em ở đây giúp con chúng ta sửa sọan, anh xuống tiếp Đình Kha, kẻo Thảo Nhi nó làm người ta giận.
Đình Kha ngồi quay lưng về phía cầu thang. Chàng chỉ biết sự có mặt của Tiểu Vân qua ánh mắt Thảo Nhị Một chút hiếu kỳ khiến Kha quay lại nhìn. Và lần đầu tiên chàng đã nhìn thấy Tiểu Vân. Đình Kha có cảm giác như ánh mắt họ chạm vào nhau một giây, chỉ duy nhất một giấy rồi đôi mắt đẹp kia không thèm nhìn chàng nữa. Ngay lập tức, Kha xác định rằng đây mới là mẫu người chàng ưu thích.
Cô gái đó đôi chân dài thon mảnh, thân hình quyến rũ bởi vòng eo và ngược nhô cao, mái tóc phủ dài trên lưng nàng, cái miệng chúm chím càng đẹp hơn bởi làn môi tự nhiên. Và đôi mắt, tất cả vẻ đẹp của nàng đã tập trung về đây, một đôi mắt đẹp kỳ diệu mà Kha lần đầu tiên chiêm ngưỡng. Nét đẹp dịu dàng ấy càng được hoàn hảo hơn bởi vẻ buồn u uất vẫn có ở Tiểu Vân từ khi cha mẹ nàng qua đời.
Đình Kha nghe tim mình đập mạnh khác thường. Sao mà trên đời lại có cô gái đẹp như thế này chứ? Kha nghe loáng thoáng như có tiếng ông Tùng nói, dường như là ông giới thiệu. Chàng giật mình vội vàng đứng lên. Kha nhớ cô gái được mọi người gọi là Tiểu Vân.
- Xin chào cô Tiểu Vân.
Chàng thấy cô gái khẽ gật đầu, Kha chờ mong giọng nói của nàng. Chắn hẳn giọng nói của người đẹp như thế này phải thanh tao và trong sáng lắm. Nhưng chàng đã thất vọng. Kha cũng không dám bắt tay như chàng đã làm với Thảo Nhị Dường như chính gương mặt khép kín của nàng đã làm cho Đình Kha ngần ngại
Tiếng ông Bách Tùng vang lên:
- Mời cậu Kha qua phòng bên. Hy vọng chúng ta sẽ có một bữa ăn ngon miệng và vui vẻ.
Mọi người đứng lên, Thảo Nhi đi rất gần Đình Kha.
- Chỉ sợ là anh Kha kén ăn.
- Ồ! Không có đâu. Mẹ anh thường nói anh rất dễ nuôi.
Đôi mắt Đình Kha thỉnh thoảng lại nhìn sang Tiểu Vân. Ở phòng ăn, Thảo Nhi ngồi cạnh chàng, đối diện chàng là Tiểu Vân, cô gái ngồi giữa ba và mẹ của mình. Suốt bữa ăn, Tiểu Vân không một lần ngẩng lên. Kha nhận thấy đây không phải là sự lạnh lùng cao ngạo mà dường như trong mắt nàng có cái gì u uất lắm.
Kha không kèm được lòng mình, chàng cố gắng bắt chuyện:
- Gia đình hai bác hạnh phúc quá! Thảo Nhi thì học Đại Học, còn Tiểu Vân, cô đang làm gì?
Kha ngạc nhiên thấy ngay lập tức, ông Bách Tùng đáp thay cho con.
- Tiểu Vân của chúng tôi không làm gì cả. Nhưng mà nếu này cậu có dịp tới đây thường.
- Tiểu Vân của chúng tôi không làm gì cả. Nhưng mà nếu này cậu có dịp tới đây thường xuyên, cậu sẽ thấy nó biết làm tất cả mọi thứ, rất là khéo léo
- Không khí ở đây đầm ấm và vui vẻ thế này, cháu dĩ nhiên là rất muốn đến chơi. Nhưng mà hai bác, Thảo Nhi và Tiểu Vân cũng phải đến chơi nhà cháu một lần chứ
Như một phản ứng tự nhiên, Tiểu Vân lập tức lắc đầu từ chối. Đình Kha hỏi ngay:
- Sao vậy? Tiểu Vân không thích đến nhà tôi chơi à?
Vân lúng túng trông rất tội nghiệp, cũng may là cha kịp thời cứu nguy cho nàng
- Tiểu Vân nó ít ra ngoài, nhưng nếu có dịp, chúng tôi nhất định sẽ tới thăm gia đình cậu
Suốt thời gian còn lại. Kha không tìm được cách gợi chuyện nữa. Sự im lặng đáng ngạc nhiên của Tiểu Vân làm chàng cứ phải suy nghĩ mông lung.
"Chẳng lẽ cô ấy cao ngạo đến độ không xem ta ra gì cả sao?"
Sau khi ăn xong, Tiểu Vân lẳng lặng trở về phòng. Nàng chỉ dành cho Đình Kha một cái gật đầu, một nửa tin nhìn thoáng qua rồi bóng nàng mất hút sau cầu thang. Kha bỗng thấy thời gian còn lại vô vị và tẻ nhạt quá. Những lời nói của Thảo Nhi không còn làm cho Kha chú ý nữa. Tiểu Vân bỏ đi như một mất mát mà người chịu thiệt thòi chính là chàng. Sau đó, chàng cáo từ ra về. Thảo Nhi đưa chàng ra cổng.
- Anh Kha cảm thấy thế nào?
- Thảo Nhi hỏi thế nào là sao? Anh không hiểu.
- À thì... Anh nhật xét thế nào về ba mẹ em... và và em?
Kha lập tức nắm lấy cơ hội:
- Ngoài sự lạnh nhạt của Tiểu Vân ra, anh cảm thấy mình có một buổi tối tuyệt vời. Anh không hiểu mình dùng từ lạnh nhạt dành cho Tiểu Vân có đúng hay không nữa?
Câu trả lời của Kha không làm Nhi hài lòng. Nàng phụng phịu:
- Còn em, chẳng lẽ anh không có nhận xét gì về em sao?
- Em ư? Em là cô gái rất tuyệt vời, anh trả lời như thế có được chưa?
- Ừm, tạm được. Tha cho anh đó.
Họ đã ra đến cổng, Đình Kha lên tiếng:
- Thôi, tạm biết em.
Thảo Nhi vòi vĩnh:
- Chỉ có thế thôi à?
- Chúc em ngủ ngon!
- Còn gì nữa không?
Thảo Nhi tiếp tục hỏi bằng giọng tinh nghịch. Đình Kha ngơ ngác:
- Anh không biết phải nói gì nữa đây.
- Hừm! Có đôi lúc anh vô cùng lịch thiệp, nhưng cũng có lúc anh khờ khạo quá, hay là anh giả vờ?
Kha nhìn sâu vào mắt cô gái, chàng nào đóan được tâm trạng Thảo Nhi lúc này. Cô gái bạo dạn và xốc nổi quá. Sự sôi nổi của một nàng tiểu thơ quen được chiều chuộng và săn đón. Đình Kha không dám tiến xa hơn nữa, chàng dè dặt:
- Thì em cứ cho là anh cù lần đi.
- Anh không có cù lần chút nào cả. Thôi được vậy thì em mời anh chủ nhật này đi chơi, có được không hở anh chàng cù lần?
Kha định từ chối, nhưng chàng chợt nghĩ đến Tiểu Vân:
- Được chứ, nhưng đi chơi hai người thì không vui lắm. Nếu có thể, em "kéo" theo cả Tiểu Vân nhé?
Thảo Nhi không khờ khạo đến độ chẳng nhận ra Kha một điều Tiểu Vân, hai điều Tiểu Vân. Nhưng nàng tự tin vào mình và càng tin hơn khi Tiểu Vân chỉ là một cô gái câm.
- Cũng được - Nhi đáp - Em sẽ mời Tiểu Vân, nhưng không chắc chắn đâu nhé. Thôi, tạm biệt. Chúc anh ngủ ngon!
- Tạm biệt!