LỜI RU CỦA SÓNG

Buổi sinh hoạt đang vào thời điểm sôi nổi nhất bởi trò chơi đánh bài ăn “hỏi”. Cả bọn xúm nhau, kẻ đứng người ngồi trên tấm bạt dưới gốc dương. Trước mặt là biển, gió lùa qua hàng dương mát rượi thổi tung những mái tóc dài lẫn tóc ngắn. Duy cười sặc sụa và la lớn:
- Ê! Thằng Hoài bù hả? Nghe tao hỏi đây. Có phải tối hôm qua, mày đã âm thầm đứng suốt cơn mưa chờ Mộng Ngọc tới đi ăn chè không?
Mặt Mộng Ngọc ửng hồng trông… xinh tệ! “Đương kim hoa hậu” đấm mạnh vào vai Duy. Cả bọn ré lên cười trước một “bí mật” của tập thể nam phòng 015 vừa bị phanh phui.
Tôi đứng dậy và bỏ đi về phía ghềnh đá. Đuổi theo sau lưng là những câu nói bỡn cợt của băng “Tam công tử”.
- Rồi, nàng đã dời gót ngọc khỏi chốn trần ai ô uế này!
- Trở lại đi Quỳnh Mai ơi! Kẻo có con sóng nào chồm lên kéo em về bái kiến Long Vương thì anh đây chắc cũng sẽ… tự tử theo liền! Phải không Hoàng?
Liên vừa xuống xề câu cãi… lộn, một trận cười liền nổ tung như pháo. Tôi chẳng thèm quay lại đối đáp làm chi cho mỏi miệng, lặng lẽ tiến dần ra khỏi khu vực cắm trại.
Bãi biển trải dài xa tít tắp, màu cát vàng lắp lóa sáng rực trong nắng. Tôi khoan khoái cúi xuống cởi bỏ đôi sandal vướng víu. Bãi cát e dè đón bàn chân trần bằng những cái đâm nhoi nhói nóng. Bước sâu vào cát, bỗng có cảm giác được ve vuốt bởi những tinh thể mịn màng.
Tôi ngẩng đầu hứng lấy ngọn gió mát lạnh từ ngoài khơi thổi vào. Trên mặt biển, sóng dập dờn chơi trò cút bắt. Đuổi nhau đến mệt nhoài, sóng lại ập vào nhau, thân ái kết thành những tấm thảm trắng xóa tựa bông gòn, lững lờ trôi với một âm thanh rì rào êm ả. Tôi ngại ngần bước xuống mé nước, lập tức, sóng ập vào cuốn lấy đôi chân khiến tôi loạng choạng suýt té. Hoảng hồn, tôi nhảy vọt lên bờ khiến những chú dã tràng đang gò lưng xe cát bỏ chạy tán loạn. Có chú can đảm hơn, dừng lại giương đôi mắt tròn xoe nhìn tôi, trong mắt chú là một sự ngạc nhiên cực độ. Điều đó bỗng làm tôi tức cười kinh khủng. Tôi bật cười nắc nẻ như một con nhỏ… khùng. Và trong cơn hưng phấn ấy, tôi chạy ào xuống biển, lao mình ra giữa làn nước trong xanh. Những tấm thảm bông gòn bỗng chốc vỡ òa ra thành trăm con sóng nhỏ, chạy lô xô trên mặt biển, thân ái vỗ nhè nhẹ vào người tôi, nghịch tung mái tóc dài.
Sóng rì rào nói khẽ bên tai tôi: “Nhỏ đừng thèm buồn những chuyện vẩn vơ nữa. Cứ rong chơi với sóng, chẳng mấy chốc, những muộn phiền sẽ trôi tít ngoài biển khơi. Nhỏ nhé!” Tôi nheo mắt, cười to với sóng và… uống ngay một ngụm nước mặn chát! Rồi lại cười một mình cho sự ngốc nghếch của mình, cứ thế, tôi và sóng đuổi nhau trên mặt biển xanh ngắt đến mệt nhoài. Khi đôi chân đã mỏi nhừ, rời rã, tôi liền bơi ngược vào bờ, dựa lưng vào một gốc dương và tận hưởng làn gió tanh nồng hương biển đang nhẹ nhàng sấy khô mái tóc rối.
Phía trại của lớp văn, cả bọn đang quây thành vòng tròn. Có tiếng đàn guitare bập bùng trong gió… Hình như quyện lấy tiếng đàn là giọng hát trầm ấm một thời luôn tràn ngập trong căn phòng của tôi thuở còn ở Ký túc xá “… Những vòng tay yêu dấu đã xa rời, như con tàu ra khơi…” Tôi nhẹ thở dài, quay đầu nhìn ra biển. Phía xa xa, thấp thoáng những cánh buồm màu nâu đang dập dềnh trên sóng nước. Những hình người di động trên thuyền thật nhỏ bé dưới tầm mắt tôi… Bỗng dưng, tôi nghe nỗi cô đơn dâng tràn trong lồng ngực. Giọt nước mắt nóng hổi rơi nhanh…
Sóng đang rong chơi, ào ạt quay vào bờ, vỗ về an ủi “Mọi chuyện rồi sẽ qua hết thôi mà! Hãy nhắm mắt lại… khi thức dậy, nhỏ sẽ thấy nỗi buồn đang trôi ra khơi. Nghe lời sóng đi nhỏ nhé!”.
- Chuột con!
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai, tôi mở mắt… Ngọc Lan đang đứng nhìn với ánh mắt tròn vo, dò hỏi:
- Nãy giờ chuột trốn ở đây à?
Giọng Ngọc Lan pha Huế nên rất nhẹ, làm tôi nao lòng nhớ lại ngày xưa, Hoàng cũng hay gọi tôi là “chuột” với chất giọng nhẹ nhàng như thế…
- Báo hại người ta tìm muốn chết. Giọng Lan đượm vẻ trách móc. Tôi mỉm cười:
- Tội nghiệp chưa? Thôi đền Lan con ốc nè. Tôi đưa Lan chiếc vỏ ốc trắng xóa, óng ánh những vân màu tím sẫm. Con nhỏ thích chí săm soi, nghiêng ngó dưới đủ góc độ rồi kéo tay tôi:
- Thôi, về trại đi, chiều rồi.
Tôi lười biếng đứng lên theo Lan, luyến tiếc nhìn lại biển. Chiều đang xuống. Ánh nắng nhạt màu phản chiếu lung linh trên mặt biển. Sóng gợn lăn tăn xô nhẹ vào bãi cát. Những chú hải âu chao liệng trên mặt biển, ríu rít kể cho nhau nghe về chuyến du khảo trong một ngày qua…
- Ý da!
Mãi nhìn ra biển, tôi suýt đâm sầm vào một người vừa bước ra từ hàng dương nếu Ngọc Lan không kịp thời kéo tôi dừng lại. Tôi ngước lên… và nghe trái tim mình khẽ chao nghiêng… Hoàng đứng yên với nụ cười gượng gạo. Bên cạnh Hoàng là một cô gái cắt tóc tém với nước da rám nắng, giương mắt sổ sàng nhìn chúng tôi.
- Lan với… Mai đi dạo về hả?
Hoàng ngập ngường lên tiếng trước. Ngọc Lan nhạt nhẽo:
- Ờ.
Rồi kéo tay tôi đi dọc theo bờ biển. Cố nén nhịp tim đập nhanh, tôi hỏi Lan:
- “Quí nương” nào đi với ổng dzậy?
- Ngô – em gái Giang đó. Hai người mới kết model sau vụ Hoàng bị bồ con nhỏ bán café dạy cho biết “thế nào là lễ độ”. Quỳnh Mai không hay sao?
Tôi lắc đầu:
- Lâu rồi Mai chẳng ghé ký túc xá. Trông hai người cũng “xứng đôi” quá chứ.
- Người ta nói “nồi nào úp vung đó” cũng phải. Cỡ Hoàng thì chỉ có “cái nắp vung” đó mới vừa thôi. Không hiểu sao ngày trước Mai lại chơi với hắn được à?
Giọng Lan ngân cao. Tôi nghe như những gai nhọn đâm nhói tim mình, nhưng cố nhún vai cười nhỏ:
- Có trời mới biết!
Phía sau, giọng cô gái đi cùng Hoàng trỗi lên nũng nịu:
- Anh Hoàng! Đuổi mấy con dã tràng này đi coi. Trông gớm quá hà!
Ngọc Lan bĩu môi:
- Dân miền biển mà bày đặt “giả nai”!
Nhỏ bóp chặt tay tôi. Tôi tránh ánh mắt đầy vẻ cảm thông của Ngọc Lan và bước nhẹ xuống mép nước. Sóng lao xao vỗ dồn dập vào đôi chân trần hát tiếp khúc ru ngàn đời của biển khơi. “Buồn làm quái gì với loại người đó hở nhỏ. Cuộc sống này vẫn còn nhiều niềm vui dành cho nhỏ mà? Hãy ngẫng đầu lên đón nhận những niềm vui đó. Nghe lời sóng đi, nhỏ nhé!”.
Tôi ngồi xuống, lùa hai bàn tay hứng lấy ngọn sóng trắng xóa, vuốt nhẹ lên mặt mình để lau nhanh một giọt nước ngu ngơ sắp tràn ra khỏi khóe mắt. Rồi đứng dậy, mỉm cười với sóng, tôi bước những bước dài, vững chãi, thản nhiên đi về trại. Sóng dịu dàng vỗ nhẹ vào chân tôi, nói lời từ giã và nhẹ nhàng rời xa bãi cát, tiếp tục cuộc viễn du với những khúc ca rì rào không dứt…
(ĐHTH tháng 7-1993)
Nguồn: báo Áo Trắng tháng 7-1993