rong ngôi tửu quán ở một thị trấn nhỏ cách Thành Nam chừng mười dặm có một đôi thanh niên nam nữ y phục kỳ dị đang ngồi nhấm nháp mấy cái bánh nướng vừa nghe người ta bàn chuyện thời sự.Thanh niên mặc chiếc áo thụng rộng thùng thình, đầu đội cái nón nan tre lụp xụp không nhìn thấy mặt. Còn thiếu nữ thì ăn mặc diêm dúa, mặt mày tô son trát phấn như một mụ tú bà. Đặc biệt là y đeo một đôi hoa tai dài lòng thòng trông vừa xấu xí vừa dị hợm khôn cùng. Đó chính là đôi hoa tay mà Hoàng Nhạn Ca đã lấy của Mộc Sát bà bà tặng cho Chu Tiểu Mạn, cháu gái của Dược Thánh Chu Bồ Công.Nàng ghé sát tai Ngạo Thiên, thì thầm:- Đại ca thấy sáng kiến hóa trang của tiểu muội có linh diệu không? Quả nhiên bọn khách giang hồ không ai nhận ra đây là Âu Dương đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy võ lâm.- Dĩ nhiên là bọn phàm phu tục tử làm sao có thể lãnh hội được cao chiêu của Chu cô nương.Họ quả nhiên là Âu Dương Ngạo Thiên và Chu Tiểu Mạn. Từ khi hai người vượt vách đá trở về nhân gian, đi đến đâu cũng trông thấy cảnh võ lâm tiêu điều, nhuốm màu ảm đạm.Hầu như tất cả những tiêu cục, bang phái trên đường đi họ nhìn thấy đều đã treo cờ Thuận Thiên giáo. Mọi người đều nói một câu cửa miệng: “Từ khi Âu Dương Ngạo Thiên rơi xuống vực thẳm, võ lâm Trung Nguyên không còn tia hy vọng nhỏ”. Ngoài cửa quán xuất hiện một hán tử, hắn đi thẳng đến bên bàn có hai lão nhân ngồi sẵn. Vừa đặt mình ngồi xuống ghế, hắn đã nói:- Nhị vị thúc thúc đã nghe tin gì chưa?Một lão hững hờ hỏi:- Có tin tức gì thế?- Lục gia trang ở Tây quận vừa treo cờ đầu hàng Thuận Thiên giáo, cam lòng quy thuận theo tà giáo rồi.- Ngươi bé cái miệng lại một tý đi. Ngươi không biết là hai tiếng tà giáo đã bị nghiêm cấm nói rồi hay không?- Điệt nhi cóc sợ. Đời người chỉ có một cái mạng, cùng lắm là chết thôi. Mà thà chết vinh còn hơn sống nhục như thế này.Lão già còn lại thở một tiếng thở dài cảm thán:- Chết thì có gì phải sợ nhưng phải chết như Âu Dương Ngạo Thiên thì mới để lại tiếng thơm cho đời.- Nói hay lắm.Đó là lời của Chu Tiểu Mạn buột miệng thốt ra. Ba người hai già một trẻ ở bàn bên đưa mắt nhìn hai người có vẻ đề phòng. Tiểu Mạn đã lỡ phát ngôn đành phải đứng lên hành lễ:- Tiểu nữ xin có lời kính phục hào khí của ba vị.- Cô nương đây là...- Tiểu nữ họ Chu.Ngạo Thiên thấy sự việc đã diễn biến như thế này cũng đành liều đứng lên nói:- Các vị, liệu võ lâm Trung Nguyên có thể có bao nhiêu người có hùng tâm tráng chí như tam vị đây?- Hùng tâm thì nhiều, nhưng lực bất tòng tâm.- Nếu có người đứng ra hiệu triệu võ lâm thì sao?- E rằng không có chuyện đó. Võ lâm hiện tại chỉ còn một Tạ gia ở Thành Nam, mà Tạ gia cũng sắp đến ngày tận tuyệt rồi.Ngạo Thiên nghe nói vậy thì giật mình hỏi:- Tạ gia phải chăng là cũng sắp gặp cường địch?- Nghe đâu là Thuận Thiên giáo đã phát kỳ lệnh cho Tạ gia.- Xin đa tạ đã báo tin.Dứt lời, Ngạo Thiên kéo tay Tiểu Mạn gấp rút bước đi. Đến cửa, bỗng chàng quay lại nói:- Mong rằng đến lúc có người đứng ra hiệu triệu võ lâm, các hạ cũng làm đúng y như lời nói ngày hôm nay, quyết chiến không một chút sờn lòng.- Các hạ là ai?- Người sống lại từ dưới đáy vực sâu.Vừa dứt lời, bóng người chàng cũng không còn thấy nữa.
*
- Phải chăng là đại ca muốn đến Tạ gia? - Tiểu Mạn hỏi Ngạo Thiên.Từ lúc ra khỏi quán, Ngạo Thiên vẫn nắm tay Tiểu Mạn, giở khinh công phóng đi như gió. Chàng đáp:- Mong rằng là chúng ta không đến quá trễ. Nhưng tâm tình nhi nữ của Tiểu Mạn lại suy nghĩ đến một chuyện khác:- Đại ca có lẽ cũng nóng lòng muốn gặp lại người ta.Ngạo Thiên đã biết ý nàng muốn ám chỉ ai nhưng vẫn giả ngốc:- Mạn nhi muốn nói người nào?- Tất nhiên là không phải nói đến Khương Ninh Bảo rồi.Ngạo Thiên không nhịn được, bật lên tiếng cười lớn. Chàng nói:- Ngu huynh lại ngửi thấy mùi giấm chua.Tiểu Mạn làu bàu:- Hừ! Đại ca tưởng là mình ngon lắm đấy chắc.- Thế không sao lại có người liều mạng nhảy xuống vực sâu cùng chết với huynh?- Được lắm! Đại ca cứ cười người ta đi, sẽ không có lần sau đâu.Ngạo Thiên bỗng đột ngột thu lại thân pháp dừng lại. Chàng nhìn Tiểu Mạn bằng ánh mắt đắm đuối như muốn nói những điều tha thiết nhất trong lòng. Chàng nói:- Mạn nhi! Nếu ngộ nhỡ đại ca lại bị người ta đánh rơi xuống vực thì huynh vẫn muốn có Mạn nhi đi theo bầu bạn với huynh. Đó là lời nói thật lòng của huynh, có phải huynh ích kỷ lắm hay không?Tiểu Mạn là một cô gái tính tình bộc trực, nghĩ gì nói nấy, thích sao làm vậy. Tr!!!14893_42.htm!!! Đã xem 98200 lần.http://eTruyen.com