Mộ Dung Tích Sinh chậm rãi bước theo bên cạnh, lúc này đã đứng trước mặt chàng.Chàng ngắm nhìn hình dáng tuyệt mỹ của cô ta, trong lòng lập tức trỗi lên một sự thương cảm, trống vắng và bi ai.Trong lòng thầm tự trách mình:- Được, ta có thể giải quyết được chuyện này. Ta như đã chết rồi... Ta như đã chết rồi...Chàng nhắm nghiền mắt lại, không nghĩ gì thêm nữa.Cũng không biết thời gian trải qua bao lâu, từ sau lưng chàng vang lên những tiếng thở dài ai oán.Thoạt tiên chỉ có nghe giọng một người, nhè nhẹ, buồn buồn, hòa quyện trong gió buổi hoàng hôn, nghe não ruột làm sao.Sau đó, nhiêu giọng khác hòa theo, âm thanh càng vang lớn, nghe càng bi ai hơn.Chàng biết rằng quần hào Cái bang đang tiếc thương cho đồng bạn đã chết.Chàng cũng biết rằng họ lúc này đang chôn cất tử thi của đồng bạn.Chàng không dám nhìn lên hàng chữ đề trên chiếc cổng chào: Đồng lạc chi hội... Đồng lạc chi hội...Đây vốn là ngày hoan hỷ, nhưng kết quả lại bi thảm như vậy.Đây là vì ai? Vì gì?Chàng không dám nghĩ, không thể nghĩ, và cũng không muốn nghĩ.Cưu Thứ quay đầu lại, thấy đương trường sáng rực lên rất nhiều đèn đuốc.Bên một ngọn đuốc có một nấm mồ mới đắp lên.Tấm bảng Đồng lạc đã bị mọi người lặng lẽ kéo xuống. Cùng Thần Lăng Long đứng lặng người nhìn những ngọn đuốc chập chờn. Khung cảnh lạnh lùng thê lương.Cưu Thứ cúi đầu, chàng không phát giác ra Mộ Dung Tích Sinh vẫn một mực chăm chăm nhìn chàng, quan sát kỹ thần tình của chàng để thăm dò nỗi bi ai trong đáy lòng chàng.Lúc này có hai đệ tử Cái bang lặng lẽ bước tới, nét mặt đầy vẻ bi thống, gọi nhỏ:- Cưu công tử.Cưu Thứ nói giọng đượm buồn:- Tại hạ định đi phúng điếu anh linh những huynh đệ đã mất.Đệ tử Cái bang tiếp lời:- Đa tạ công tử, nhưng bọn tiểu đệ đến đây, có chuyện khác muốn cầu công tử.- Xin cứ tương cáo.Hai đệ tử Cái bang cúi mình nói:- Mời.Cưu Thứ và Mộ Dung Tích Sinh cùng quay trở vào trong đám quần hào.Mỗi ánh mắt bi thương đều ngưng chú nhìn chàng. Trong mỗi ánh mắt đều bao hàm rất nhiều điều thỉnh cầu và kỳ vọng. Những ánh mắt này đang đều thỉnh cầu ở Cưu Thứ một việc.Cưu Thứ trong lòng bắt đầu xao động, tự hỏi:- Chuyện gì?... Chuyện gì?...Chàng bốc lên một nắm đất, cùng với Mộ Dung Tích Sinh sánh vai quỳ xuống.Quần hào Cái bang cùng quỳ xuống theo.Không biết từ góc nào đã vọng lên tiếng khóc than.Cưu Thứ ngẩng đầu than một tiếng não nề... Sắc trời như mộng, ánh sao cũng như mộng.Chàng niệm trong miệng:- Các vị huynh đệ, những mong anh linh của các vị yên nghỉ nơi ngàn thu...Giọng chàng vang lớn đầy nghĩa khí:- Anh linh của các vị ở trên trời chứng giám, từ nay về sau chỉ cần Cái bang có điều chi chỉ bảo, Cưu Thứ này sẽ nguyện hết mình làm theo.Quần hào Cái bang vô cùng cảm kích. Lăng Long nét mặt trĩu nặng, từ từ bước lại gần Cưu Thứ, trầm giọng:- Cưu công tử, huynh đệ Cái bang chỉ cầu công tử một việc.Cưu Thứ cúi đầu đáp:- Xin dạy bảo.Chàng ta lúc này cảm thấy những huynh đệ Cái bang tuy không phải do chàng giết, lại cũng vì chàng mà chết.Đứng trước anh linh của những người đã chết, chàng những mong mình có thể đáp ứng bất cứ việc gì.Cùng Thần Lăng Long ho khan một tiếng nói:- Huynh đệ Cái bang cầu công tử vung kiếm chặt đứt mối dây tình hận oán ân, không muốn trong giang hồ xảy ra những cuộc tàn sát đổ máu vì...Lão than dài một tiếng, nói tiếp:- Vì họ hôm nay đã biết rõ hậu quả đáng sợ của cuộc tàn sát đổ máu.Cưu Thứ giật thót trong lòng, bên tai nghe giọng của Lăng Long nói lớn:- Cưu công tử, sinh mệnh của mọi người ở giữa trời đất này đều nên bình đẳng, công tử đâu thể vì một người đã chết đi mà phải khiến cho bao nhiêu sinh mạng khác chết đi một cách oan nghiệt. Chỉ cần công tử đáp ứng chuyện này, những huynh đệ chết đi sẽ được yên lòng nơi chín suối.Cưu Thứ cúi đầu, trầm giọng:- Tại hạ nhất định phải nghĩ kỹ...Một đệ tử Cái bang chợt lên tiếng:- Trước lúc công tử chưa đáp ứng, huynh đệ Cái bang không có ai đứng dậy, không có ai rời khỏi chỗ này một bước.Quần hào Cái bang đồng loạt ứng thanh.Thân hình Cưu Thứ bất giác run lên trong làn gió đêm.Chàng ta tất cả đều là vì phục thù, những điều suy nghĩ của chàng đều nghĩ đến kế sách phục thù. Từ khi bắt đầu biết nhận thức, chàng không bao giờ quên hai chữ phục thù.Lúc này nếu muốn chàng gạt bỏ đi chuyện phục thù, thực tại càng đau khổ hơn khi muốn chàng gạt bỏ đi tính mạng của mình. Nhưng trong lúc này chàng làm sao có thể cự tuyệt lời thỉnh cầu này được?Cưu Thứ không thể quyết định được, càng không thể nói ra được.Biọng nói đều mất hẳn.Thiết Đảm sứ giả Tiền Trác quay mặt nhìn, thấy quần hào Cái bang vây kín xung quanh, trong lòng thầm than một tiếng, nói giọng thảm thương:- Sư phụ, đệ tử hổ thẹn không thể bảo hộ sư phụ được, đành phải đi trước một bước.Cưu Thứ quát:- Khoan.Nhưng Tiền Trác đã trở tay tự chém ngọn kiếm vào cổ mình, ngã vật người xuống chết tươi.Cưu Thứ giọng thoáng buồn:- Tiền bất giác, ngươi yên tâm, ta sẽ chôn cất ngươi chu đáo.Chàng quay sang chú nhìn vào mặt Mao Cao. Mao Cao vừa tiếp xúc ánh mắt Cưu Thứ, chòm râu dưới cằm rung lên, mặt cắt không còn giọt máu.Mao Cao run rẩy lùi lại. Bỗng nghe có tiếng vó ngựa từ xa phi tới, gã ta mừng rỡ gọi to:- Đỗ Trọng Kỳ, lão đến rồi sao? Mau đến giúp ta một tay.Chợt nghe có giọng quát:- Đỗ Trọng Kỳ đã trở về Quan ngoại, vĩnh viễn không quay trở lại.Mao Cao toàn thân phát run, nghe sau lưng có người quát lớn:- Cưu công tử tha ngươi, nhưng ta tuyệt đối không tha ngươi.Theo tiếng quát, ngọn trường đao đã xuyên thẳng vào sống lưng Mao Cao, lão ta kinh hãi rống lên một tiếng, quay người lại, run giọng:- Là ngươi... ngươi... vì sao...Đoạt Mệnh sứ giả Thiết Bình tay nắm đao, nói:- Vì sao ư? Ngươi còn nhớ thảm án diệt môn hủy gia không, ta là hậu nhân của họ. Hôm nay ta ra tay phục thù cho phụ mẫu huynh đệ ta.Mao Cao toàn thân run giật lên, nói giọng đứt quãng:- Hảo... rất tốt...Gã gục đầu rơi bịch xuống đất.Đám quần hào thấy vị anh hùng đệ nhất võ lâm chết một cách thảm thương như vậy, cũng không khỏi động lòng.Thiết Bình ngẩng đầu lên trời nói giọng bi thương:- Phụ thân, phụ mẫu, Bình nhi tuy đã trả được mối thù cho phụ mẫu, nhưng lại phạm đại tội sát sư, cũng không còn mặt mũi nào để sống trên đời này...Mọi người nghe như vậy sửng sốt kinh ngạc, Thiết Bình đã rút đao tự vẩn.Ngân Đao sứ giả Âu Dương Minh bước tới, nét mặt sầu thảm, cúi xuống ôm thi thể Thiết Bình lên, chẳng muốn nhìn ai, liền lao người đi, Úy Trì Văn và Bành Quân vội gọi với theo:- Hãy khoan.Cả hai cùng lao người theo.Xoay chuyển biến cố thảm khốc phát sinh cùng một lúc đã cuốn hút ánh mắt mọi người nên không ai chú ý đến người vừa rồi nói ra tung tích của Đỗ Trọng Kỳ chính là Cửu Túc Thần Thù Lương Thượng Nhân. Đi theo ông ta là hai lão nhân vận đạo bào màu xanh - Tống Linh Công và Liễu Phục Minh.Hai người đã khuyên ngăn Đỗ Trọng Kỳ, cùng đi với Lương Thượng Nhân đến đây, lại đúng lúc phát sinh và kết thúc một tấn thảm kịch đầy bi thương.Tống Linh Công cất giọng than:- Oan nghiệt, oan nghiệt...Hai tay lão bưng cái bao màu đen, đi đến trước hai cái bàn có treo hai ngọn long phụng hao chúc, lão trịnh trọng đặt cái bao xuống.Quần hào Cái bang không có ai biết lão nhân này là ai, chỉ có Cùng Thần Lăng Long được một đệ tử đỡ dậy, ngước mắt nhìn hai lão nhân, cảm động nói:- Hai mươi năm không gặp, không ngờ nhị vị vẫn khỏe.Tống Linh Công và Liễu Phục Minh ảm đạm cười, tiếp lời:- Bọn ta sống cũng như chết, những mong Lăng huynh chớ nói ra tiện danh.Lăng Long than thở gật đầu, ánh mắt bỗng chú nhìn vào cái bao trên bàn, sắc mặt biến đổi, run giọng:- Đây... đây chẳng lẽ lại là... linh cốt của Cưu tiên sinh?Cưu Thứ trong lòng chấn động, kêu giọng bi thương:- Phụ thân.Chàng nhào người tới trước linh án, buông tiếng khóc nức nở.Mộ Dung Tích Sinh cũng quỳ xuống theo, Tống Linh Công ngẩng đầu than:- Oan cừu hai mươi năm nay, đến nay mới tạm dứt, Cưu tiên sinh, hôm nay đã đưa linh cốt của người đến tận tay lệnh lang, ta... ta...Lão than dài một tiếng, mặc nhiên cúi đầu. Đám quần hào cùng cúi đầu theo, cùng san sẻ nỗi bi ai trong lòng Cưu Thứ.Tống Linh Công ngước mắt nhìn lên, thấy Thụy Mộc Phương Chính, trên nét mặt đau thương của lão hiện lên một nụ cười, vì lão còn nhớ tới vị đại hiệp này chính là chàng trai thiếu niên khinh tài trọng nghĩa mà trước đây lão đã gặp ở Hàng Châu.Lúc này từ xa có hai lão nhân một mập một gầy đang đi tới, nhưng họ dừng chân ở xa xa, cùng cất giọng than:- Muộn rồi... muộn rồi...Ngọn đèn hồng treo cao, tỏa ánh sáng chiếu xuống những thi thể nằm ngổn ngang trên đất.Trên những vũng máu bầy nhầy, mọi người trầm mặc đứng cúi đầu.Trước hai ngọn long phụng hoa chúc chưa thắp, một đôi thiếu niên nam nữ đang quỳ bên nhau. Hai người lúc này tuy đang buông tiếng khóc bi thương, nhưng tiếng khóc kia rồi cũng có ngày nguôi lắng.Đến lúc đó, những mong hai người cùng quỳ bên nhau trước cặp long phụng hoa chúc đã thắp sáng, cố sự đầy bi ai và thù hận này càng tạo thêm cho đôi tình nhân có sự đồng cảm, thấu hiểu nhau, và thương yêu nhau cho đến trọn đời.
HẾT