Tiêu Dao Cốc Chủ đáp:- Cái chết của Hoàng Bất Không chỉ có thể nói là liên quan phần nào đến đại cuộc ấy thôi.Văn Nhân Tuấn lại hỏi:- Cốc chủ khả dĩ nói rõ hơn được không?Tiêu Dao Cốc Chủ cười lạt:- Cho ngươi biết cũng chả hại gì, Hoàng Bất Không được bản tòa sai phái đi tranh đoạt địa đồ và chìa khóa Hoàng Kim Thành, nhưng y đã ngu ngốc, không làm tròn sứ mạng, nên bản tòa hạ sát ỵ..Văn Nhân Tuấn hỏi xen vào ngay:- Thì ra là như thế! Nhưng, lúc Hoàng Bất Không trở về, cốc chủ không cho lão cơ hội giải bày nguyên do tự sự vì sao mà lão thất bại hay sao?Tiêu Dao Cốc Chủ lạnh lùng:- Ngươi đừng giả vờ trước mặt bản tòa! Hừ, ngươi là ai, bản tòa đã quá biết rồi. Hoàng Bất Không trở về, tường trình đầu đuôi vụ bản đồ và chìa khóa giả, có tẩm chất độc như thế nào và ngươi đã lừa gạt mọi người ra sao... Bản tòa còn lạ gì! Ha hạ. trong lúc bản tòa đang bực tức sự ngu ngốc của Hoàng Bất Không, đang hận về sự xảo trá của ngươi, thì tự dưng ngươi lù lù đem thân đến nạp! Hay lắm! Đây đúng là một cơ hội may mắn, có lẽ ta được trời giúp cho nên việc; ta cứ ngồi yên một chỗ, mà vẫn được người đem tới dâng bản đồ và chìa khóa thật của Hoàng Kim Thành!Văn Nhân Tuấn càng nghe càng sửng sốt.Chàng trố mắt thật to mà theo dõi từng lời nói của Tiêu Dao Cốc Chủ.Rồi chàng nhíu mày, than:- Hỏng to rồi! Tình hình này xem chừng hai bảo vật mang trên mình tại hạ không còn giữ được bao lâu nữa!Tiêu Dao Cốc Chủ đắc ý:- Ngươi hiểu vậy là tốt. Bản tòa cũng chẳng hẹp lượng làm chi, nếu ngươi ngoan ngoãn đưa hai vật ấy cho bản tòa, thì bản tòa vui lòng tha mạng cho.Văn Nhân Tuấn nói:- Cốc chủ hà tất phải vội vàng, hai bảo vật Hoàng Kim Thành đang có trong người tại hạ đây, sớm muộn gì rồi cũng thuộc về tay cốc chủ, chớ tại hạ có mọc cánh bay khỏi chốn này được đâu mà cốc chủ ngại. Chỉ có một điều là, trước khi tại hạ trao hai bảo vật ấy, tại hạ muốn cốc chủ vui lòng thuyết minh về âm mưu đại cuộc gì đó của cốc chủ, để tại hạ được mở rộng kiến thức. Cốc chủ có ưng thuận nói cho tại hạ nghe chăng?Tiêu Dao Cốc Chủ trầm ngâm một chút, mới cất giọng đầy tự tin:- Cho ngươi biết cũng chả hại gì, bởi vì ngươi sẽ không trốn thoát khỏi tay bản tòa. Tiêu Dao Cốc của bản tòa định làm bá chủ võ lâm Trung Nguyên đấy! Ngươi đã nghe rõ chưa?Văn Nhân Tuấn giương ngón tay cái ra, nói:- Cốc chủ quả là bậc hùng tâm đại trí, khiến ai cũng phải kính phục; chỉ e rằng, võ lâm Trung Nguyên vốn đông đảo mà hạng tài giỏi lại chẳng ít, cốc chủ sẽ độc bá được chăng?Tiêu Dao Cốc Chủ bật cười lạnh như băng:- Hạng vô danh tiểu tốt như ngươi thì hiểu gì về kế sách tuyệt hảo của bản tòa. Người của võ lâm Trung Nguyên tuy đông và mạnh thật, nhưng bản tòa đã có biện pháp đối phó, thần phục chẳng khó khăn gì. Rồi đây, nếu ngươi còn sống sót, ngươi sẽ thấy chỉ trong vòng ba tháng thôi, bản tòa sẽ bắt buộc từng kẻ, từng kẻ trong võ lâm Trung Nguyên phải cúi đầu qui phục Tiêu Dao Cốc, bằng như kẻ nào ngoan cố, cương dương, thì sẽ tan xương nát thịt ngay!Văn Nhân Tuấn bỗng lắc đầu:- Đáng tiếc ôi là đáng tiếc!Tiêu Dao Cốc Chủ không nhịn được, liền hỏi:- Ngươi đáng tiếc cái gì?Văn Nhân Tuấn đáp:- Đáng tiếc là tại hạ không hân hạnh được trông thấy cái kế sách tuyệt hảo ấy của cốc chủ!Tiêu Dao Cốc Chủ nói:- Nếu ngươi ngoan ngoãn tự nguyện dung nạp hai bảo vật Hoàng Kim Thành cho bản tòa, thì bản tòa tha mạng cho còn dùng ngươi làm thuộc hạ tay chân, chừng đó, ngươi lo gì chẳng thấy được kế sách tuyệt hảo ấy.Văn Nhân Tuấn lại lắc đầu:- Tại hạ thực bụng muốn dâng nạp hai bảo vật ấy, nhưng lại không dám!Tiêu Dao Cốc Chủ hỏi:- Ngươi không dám ư? Ngươi sợ cái gì?Văn Nhân Tuấn trả lời ngay:- Tại hạ sợ cốc chủ lại quên lời hứa, lại bội tín lần nữa!Tiếu Bao Tự muốn cười mà cố nén.Tiêu Dao Cốc Chủ cười lạt:- Kể cả bản tòa chẳng hứa gì với ngươi hết, ngươi liệu bản tòa không có cách chiếm đoạt hai món ấy trong người ngươi hay sao? Ngươi không phải là kẻ ngu dại, tốt hơn nên tự nguyện đưa ra, đừng đợi bản tòa phải mất công động thủ.Văn Nhân Tuấn hỏi:- Nếu tại hạ tự nguyện dâng nạp, thì cốc chủ có chắc chắn tha mạng cho tại hạ không?Cốc chủ hãy tự vấn xem có đáng là con người thủ tín hay không?Tiêu Dao Cốc Chủ vỗ mạnh vào thạch ỷ, thịnh nộ quát:- Ngươi đừng có khích bác lăng nhăng! Hãy mau mau trả lời ngay câu hỏi của bản tòa là ngươi có bằng lòng dâng nạp hai bảo vật ấy hay không?Văn Nhân Tuấn bật cười:- Cốc chủ mới khoe những người trong Tiêu Dao Cốc đều tu dưỡng, hòa nhã chẳng kém thánh nhân, thế mà tại sao bây giờ cốc chủ lại để lộ thái độ như phường vô danh vậy?Tiêu Dao Cốc Chủ xỉa tay điểm mặt Văn Nhân Tuấn, hét:- Ngươi...Văn Nhân Tuấn cũng vung tay lên, ra hiệu khuyên can:- Cốc chủ không nên tức giận quá như thế, làm tại hạ đâm hoảng mà ngã đùng ra chết mất, thì cốc chủ đâu còn chiếm được hai bảo vật ấy. Hãy từ từ, để tại hạ tự động dâng nạp...Tiêu Dao Cốc Chủ cười lạt:- Coi bộ ngươi thức thời vụ đó! Mau lấy hai món ấy ra đưa cho kẻ tả hữu trình lên cho bản tòa. Lẹ lẹ đi!Tử y hán tử gầy cao, tức Nghinh Tân Sứ Giả khoa chân toan sấn lại Văn Nhân Tuấn, nhưng chàng đã xua tay:- Khoan đã! Tại hạ còn có lời muốn nói với cốc chủ.Tiêu Dao Cốc Chủ thúc giục:- Ngươi chậm chạp quá đi thôi! Còn muốn nói gì, hãy nói ngay đi!Văn Nhân Tuấn nói:- Tại hạ rất hiểu, dù có dâng nạp hai món ấy thì tại hạ cũng chết; mà dù không dâng nạp, cũng chẳng thoát chết vì tại hạ đã uống một chén Tiêu Dao Tửu. Tuy nhiên, trước khi chết, tại hạ có một điều tâm nguyện, mong được cốc chủ thành toàn cho.Tiêu Dao Cốc Chủ gật đầu:- Ngươi là kẻ minh bạch đấy! Được! Ta sẽ thành toàn cho, ngươi nói tâm nguyện ấy đi!Văn Nhân Tuấn nghiêm giọng:- Vì là người võ lâm nên tại hạ không khỏi tò mò thắc mắc khi nghe cốc chủ nói rằng cốc chủ sẽ có kế sách tuyệt hảo để độc bá võ lâm Trung Nguyên. Vậy, trước khi chết, tại hạ yêu cầu cốc chủ giải tỏa hộ nỗi tò mò thắc mắc cho tại hạ, tức nói cho tại hạ biết đó là kế sách ra sao, để tại hạ dù có xuống âm phủ vẫn vui, vì đã được nghe cao kiến hi hữu của cốc chủ.Tiêu Dao Cốc Chủ cười lạt:- Được! Bản tòa thành toàn cái tâm nguyện cho ngươi.Văn Nhân Tuấn liền vòng tay ôm quyền thi lễ:- Đa tạ cốc chủ! Tại hạ xin rửa tai lắng nghe.Tiêu Dao Cốc Chủ nói:- Có thể tóm tắt kế sách của ta như thế này:chia võ lâm Trung Nguyên làm ba hạng, hạng kém, hạng trung bình và hạng cao đẳng; trước hết, bản tòa nhắm vào hai hạng dưới, tức đối phó với những nhân vật võ lâm hạng kém và hạng trung bình, bằng cách mua chuộc, lôi cuốn, nếu kẻ nào không theo thì trừ khử đi; sau khi tập họp được đại đa số hai hạng người ấy rồi, bản tòa lại đối phó đến hạng cao đẳng, bằng cách xách động số đông áp đảo, loại dần họ.Như thế, lo gì bản tòa chẳng làm chủ toàn thể võ lâm Trung Nguyên.Văn Nhân Tuấn hỏi:- Theo ý cốc chủ thì trong võ lâm Trung Nguyên, nhân vật cao đẳng nào đáng ngại nhất?Tiêu Dao Cốc Chủ đáp ngay:- Lý Tam Lang!Văn Nhân Tuấn lại hỏi:- Cốc chủ đối phó với y ra sao?Tiêu Dao Cốc Chủ nghiêm chỉnh:- Lý Tam Lang chắc chắn không khi nào qui phục bản cốc nên chỉ còn có cách trừ khử y mà thôi. Muốn trừ khử y, bản tòa cho người đi phao truyền những tin tức đặc biệt biến y thành cái đích cho toàn thể võ lâm nhắm vào...Văn Nhân Tuấn chấn động tâm thần, ngắt lời:- Chính cốc chủ đã chủ động việc phao truyền những tin tức bất lợi cho Lý Tam Lang?Chẳng hạn như tin tức gì?Tiêu Dao Cốc Chủ đáp:- Chẳng hạn như bản tòa sai Bệnh Tây Thi bắn tin rằng có người từ Hoàng Kim Thành đến, cốt tìm giao cho Lý Tam Lang địa đồ và chìa khóa Hoàng Kim Thành. Thế là các nhân vật võ lâm đều nhắm vào Lý Tam Lang, đua nhau mà săn đuổi y. Nào ngờ...Văn Nhân Tuấn cười khảy:- Nào ngờ hai món bảo vật Hoàng Kim Thành lại lọt vào tay tại hạ.Tiêu Dao Cốc Chủ gật đầu:- Nên bản tòa lại sai Bệnh Tây Thi và Hoàng Bất Không truy nã ngươi.Văn Nhân Tuấn hỏi:- Nói vậy, Bệnh Tây Thi là người của Tiêu Dao Cốc chăng?Tiêu Dao Cốc Chủ gật đầu:- Chẳng những là người của Tiêu Dao Cốc, mà còn là nhân vật thay mặt bản tòa trong một số công việc.Văn Nhân Tuấn kêu lên:- Thật không thể ngờ! Không thể ngờ nổi! Một trong tứ đại mỹ nhân của võ lâm đương thời, Bệnh Tây Thi, lại là người của Tiêu Dao Cốc!Đột nhiên chàng quay qua Tiếu Bao Tự:- Diệp cô nương thì sao, có phải là người của Tiêu Dao Cốc chăng?Tiếu Bao Tự mĩm cười:- Trước đây thì không, nhưng hiện giờ thì trở thành người của Tiêu Dao Cốc rồi! Đã lỡ uống chén Tiêu Dao Tửu, làm sao còn tự chủ được nữa!Tiêu Dao Cốc Chủ cười đắc chí:- Nói đúng lắm! Nói hay lắm! Diệp cô nương đừng lo, bản tòa sẽ đối xử một cách đặc biệt với cô nương mà!Văn Nhân Tuấn nhìn lại phía Tiêu Dao Cốc Chủ, hỏi:- Cốc chủ! Bệnh Tây Thi có uống Tiêu Dao Tửu không?Tiêu Dao Cốc Chủ lắc đầu:- Thị không cần uống Tiêu Dao Tửu, vì ngay từ căn bản đã là người của bản cốc rồi!Văn Nhân Tuấn lại hỏi:- Trong võ lâm Trung Nguyên, ngoài Bệnh Tây Thi, còn có ai là người của Tiêu Dao Cốc nữa chăng?Tiêu Dao Cốc Chủ đáp:- Hành sự qui hồ tính bất quí hồ đa. Trong buổi đầu chưa cần nhiều người, có thể tiết lộ bí mật, nên chỉ cần một mình Bệnh Tây Thi cũng đủ. Tuy nhiên, trong tương lai, càng ngày sẽ có càng đông người qui phục Tiêu Dao Cốc, bởi vì...Văn Nhân Tuấn đỡ lời:- Bởi vì Tiêu Dao Cốc của cốc chủ nhất định sẽ độc bá toàn võ lâm!Tiêu Dao Cốc Chủ gật đầu:- Không sai! Ngươi có thấy xứng đáng không?Văn Nhân Tuấn bỗng vỗ tay reo:- Tuyệt diệu! Đúng là đại cuộc quan trọng! Hay lắm! Cốc chủ mà hành động như !!!1852_46.htm!!!
Đã xem 647431 lần.
http://eTruyen.com