- Bổn nhân không tin một tiểu tử như ngươi lại có thể là đối thủ của bổn nhân!- Thế thì tôn giá lầm rồi!Cùng với lời nói đó, màn kiếm quang được chàng thi triển ra như một màng lưới khổng lồ từ từ hướng đến Vô Diện nhân.Đôi chân mày của Vô Diện nhân nhíu lại. Lão buột miệng nói:- Mãn Vũ Lê Hoa kiếm! Tiểu tử ngươi là gì của kiếm sát Ngô Tịnh?- Tiểu đệ của Ngô huynh!Lời Thiếu Hoa vừa dứt thì lưỡi dị kiếm của chàng chạm vào ngọn ma trảo của Vô Diện nhân.- Chát!Chiếc ma trảo lẫn thanh dị kiếm bật ngược trở lại. Thiếu Hoa lách bộ qua trái, đâm thọc mũi kiếm vào tâm huyệt đối phương. Vô Diện nhân chẳng một chút nao núng, hoành ngọn ma trảo gạt thẳng xuống lưỡi kiếm:- Chát!Hai người chớp mắt đã giao thủ được mười chiêu nhưng chẳng bên nào chiếm được thượng phong.Thiếu Hoa nói:- Tôn giá đúng là cân tài, cân sức với Thiếu Hoa! Giờ thì tôn giá không xem thường tại hạ là tiểu tử vô danh nữa chứ?- Thiếu Hoa, ngươi làm cho bổn nhân quá ư ngạc nhiên!- Tôn giá sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa!Thiếu Hoa nói dứt câu thì bất ngờ ngọn ma trảo của Vô Diện nhân bấu lấy lưỡi dị kiếm. Vô Diện nhân cười khẩy:- Nói thế nào thì tiểu tử chưa phải là đối thủ của Vô Diện nhân!Lão vừa nói dứt lời dồng công lực vào chiếc ma trảo, giật mạnh một cái.Thanh dị kiếm thoát khỏi tay Thiếu Hoa lao vút lên nóc mật thất.Kiếm vừa thoát ra khỏi tay Thiếu Hoa thì Vô Diện nhân liên thủ biến chiêu, phạt thẳng ngọn ma trảo vào yết hầu của chàng. Vô Diện nhân những tưởng đâu ngọn ma trảo kia sẽ bức ngay yết hầu của Thiếu Hoa, nhưng sự biến khiến y hoàn toàn bất ngờ. Hữu thủ Thiếu Hoa vươn ra vuốt dọc theo chiếc ma trảo, hướng nó vỗ vào chiếc thạch lâu sau lưng chàng.- Chát!Thiếu Hoa vừa chuyển chiêu công của đối phương theo tuyệt kỹ của Khắc Mạc Kha đã truyền thụ cho chàng, đồng thời vươn trảo chụp lấy thanh dị kiếm giống hệt như Thiên Tống đã từng thi triển chiêu thức đó.Bộ pháp của chàng khẽ nhích động thì mũi kiếm đã điểm vào đại huyệt Thiên Linh Cái của Vô Diện nhân. Mọi thao tác của Thiếu Hoa cực kỳ nhanh. Nhanh đến độ Vô Diện nhân bị hoa cả mắt chẳng có chút phản xạ gì.Thiếu Hoa trang trọng nói:- Tôn giá biết nhiều nhưng lại không biết gì cả!Vô Diện nhân đứng thừ người ra, tay vẫn nắm ngọn ma trảo, trong khi bàn tay quỷ đã bấu cứng vào thạch lâu. Mồ hôi từ từ thấm qua trang phục Vô Diện nhân.Thiếu Hoa nói:- Võ công của tại hạ là sự tổng hợp rất nhiều tuyệt công của cao thủ trong giang hồ. Thiếu Hoa chưa dụng hết thì đã khắc chế được tôn giá rồi! Tôn giá nhận thua chứ?- Rút kiếm lại đi!- Được! Tại hạ rút kiếm lại nhưng tôn giá phải cho Thiếu Hoa thấy chân diện của người chứ?Vô Diện nhân dùng tả thủ lột ngay phần da che mặt bên dưới mắt.Thiếu Hoa rút kiếm lại. Vô Diện nhân từ từ quay mặt lại đối mặt chàng.Đập vào mắt Thiếu Hoa là một khuôn mặt chân phương, với sóng mũi dọc dừa, miệng rộng, trông thật phương phi và đĩnh đạc.- Tiểu tử ngươi chịu rồi chứ?Vô Diện nhân vừa nói vừa bất ngờ phạt quỷ trảo vào vùng thượng đẳng của Thiếu Hoa. Ngay lập tức lưỡi dị kiếm xoay tròn, hướng ngọn ma trảo vỗ vào vách đá.- Cạch!Khi ngọn ma trảo vừa chạm vào vách đá thì mũi dị kiếm cũng đặt vào yết hầu của Vô Diện nhân. Lần này thì Vô Diện nhân hoàn toàn bất ngờ đứng ngây ra như pho tượng. Lão gần như không tin vào mắt mình nữa.Thiếu Hoa nhìn Vô Diện nhân bằng ánh mắt khe khắt. Chàng nói:- Tôn giá đánh cược với Thiếu Hoa là lại không giữ lời! Không thật thà chút nào!- Tiểu tử nói thế có ý gì?- Tôn giá buông binh khí xuống đi, rồi Thiếu Hoa sẽ nói ra điểm không thật và ngờ nghệch của tôn giá!Vô Diện nhân từ từ buông cán ma trảo.Thiếu Hoa nói:- Bộ mặt kia không phải của tôn giá!- Thế ngươi muốn bổn nhân có bộ mặt nào?- Chân diện!- Đây là chân diện của bổn nhân!Thiếu Hoa lắc đầu, chích mũi kiếm chạm nhẹ yết hầu của Vô Diện nhân.Mũi dị kiếm của chàng chỉ chạm nhẹ thôi nhưng lão lại giật mình.Thiếu Hoa nói:- Tôn giá đồng ý lời nói của tại hạ là đúng không?- Tại sao tiểu tử biết đây không phải là bộ mặt thật của bổn nhân?Thiếu Hoa nheo mày:- Sao tôn giá hay hỏi thế nhỉ? Thôi được rồi! Tại hạ nói cho tôn giá biết chỗ ngây ngô của người nhé! Có lẽ tôn giá ít khi nào nghĩ sâu!Chàng nhếch môi nói:- Tôn giá gọi tại hạ là tiểu tử, và đã tham gia vào cuộc đoạt châu cách đây mười tám năm! Thế mà bộ mặt tôn giá chẳng có nếp nhăn nàp! Thiếu Hoa dù ngây ngô đến đâu cũng không tin tôn giá luyện được thuật trụ nhan!Buông tiếng thở dài, Vô Diện nhân nói:- Bổn nhân thua ngươi!n tiên phải hợp nhât thần châu thôi.Nếu như Long Thần thánh nữ chịu giao Hắc châu cho bổn tiên...Gã toét miệng cừôi hềnh hệch rồi nói tiếp:- Bổn tiên sẽ đi ngay, chẳng làm khó dễ gì Vô Vi cung nữa.- Thế sao trước đây lão không thực hiện điều này?- Hê... Bởi thập đại tà nhân đã giao ước trước. Ngọc ai người nấy giữ.Chẳng ai xúc phạm ai. Nếu người này đoạt của người kia thì những người còn lại sẽ hợp sức truy sát. Bổn tiên đâu có dám. Giờ cái lệ đó đã bị Thiên Tống phá rồi. Giờ cung chẳng còn bao nhiêu người. Cứ xem như cờ đã đến tay Tửu đà quỷ này vậy.Khắc Mạc Kha nhìn Tửu đà quỷ Huệ Căn từ từ vuốt râu rồi nói:- Xem chừng chuyển luân thần châu có hấp lực quá lớn nến đánh động lòng thaMẫn Trinh nơi một hoà thượng say nữa. Phàm cổ nhân có câu tham thì thâm. Lão hoà thượng sẽ có thần châu nếu đánh bật được lão phu.- Hê... Vô danh lão quỷ nói thật đấy chứ? Đừng để cho Tửu đà quỷ này thất vọng đấy nhé.- Lão phu không để cho Tửu đà quỷ hòa thượng thất vọng đâu. Lão phu vốn di cung là người của Vô Vi phái...Tửu đà quỷ dốc bầu rượu tửu quỷ tiếp một ngụm dài nữa. Lão thả bầu rược xuống, rồi nói:- Vô danh lão quỷ làm cho ta phát nôn đó.Lão quệt mui nói tiếp:- Vô danh lão không phải là đối thủ của Tửu đà quỷ hoà thượng đâu.Chẳng lẽ võ công lão hơn được tuyệt học trong Tàng Kinh Các của Thiếu lâm tự sao?- Lão hòa thượng say thử đim rồi biết võ công của lão phu như thế nào.- Tửu đà quỷ này rất sẵn lòng thỉnh giáo võ công của Vô danh quỷ nhân.Nói rồi Tửu đà quỷ thét lên một tiếng thật lớn. Lão dụng nagy đến tuyệt học Thiết đầu công phát chiêu công Khắc Mạc Kha. Dậm chân xuống nền gạch Vô Vi phái, Tửu đà quỷ như một mui tên lao thẳng đến Khắc Mạc Kha.Khắc Mạc Kha vươn đôi song thủ khẳng khiuđến trước. Lão không dụng công đón thẳng đỡ thẳng lấy chiếc đầu trọcung nữ của Tửu đà quỷ mà như vừa chạm vào thì vuốt tay theo đà lao tới Huệ Căn.Thân ảnh của Tửu đà quỷ như thể bị đôi tay khẳng khiu của Khắc Mạc Kha lái nó hướng vào cây cột đá chống toà Vô Vi cung.- ¨m...Đầu của Tửu đà quỷ Huệ Căn lao thẳng vào cây cột đá đó. Cây cột rạn nứt, lão bậtb ngược trở lại, té huỵch xuống sàn gạch. Viên chuyển luân ngậm trong miệng Tửu đà quỷ rơi ra ngoài lăn trên sàn gạch.Khắc Mạc Kha xoay tròn hữu thủ, một hấp lực phát ra hút ngay viên chuyển luân thần châu vào tay torn gkhi Tửu đà quỷ vẫn còn ngồi bệt dưới đất, há hốc miệng với vẻ mặt ngờ nghệch ngơ ngác.Tửu đà quỷ xoa đầu từ từ đứng lên. Lão nhìn Khắc Mạc Kha nói:- Hê... Vô danh lão quỷ... Lão dụng công phu gì vậy chứ?- Tửu đà quỷ hoà thượng hãy thử tiếp đi sẽ chứng nghiệm công phu võ công của lão phu.Lão chìa viên thần châu đến trước mặt.- Ngọc của Tửu hoa? thượng giờ đã ở trong tay lão phu. Chắc Tửu hoà thượng chẳng muốn mất nó. Đúng không nào... Không muốn mất thì Tửu đà quỷ hoà thượng phải đoạt lại. Đừng để mất một báu vật quý như thế này. Không có thần châu thứ hai dành cho lão đâu.Thần nhãn Tửu đà quỷ long lên sòng sọc. Lão rít giọng nói:- Vô danh lão quỷ, trả thần châu lại cho bổn tiên.Tửu đà quỷ nói dứt câu thét lên một tiếng thật lớn, cùng với cái dậm chân lão lại dụng đến Thiết đầu công lao đến Khắc Mạc Kha. Cung như lần trước, Khắc Mạc Kha lại dụng tuyệt công do mình chế tác ra, hướng thể pháp của Tửu đà quỷ Huệ Căn như một mui tên lao thẳng xuống sàn gạch Vô Vi cung, mà tuyệt nhiên không hề rời thân khỏi chiếc ngai bằng vàng ròng.- ¨m...Lần này đầu của tửu quỷ Huệ Căn lún sâu xuống sàn gạch, hai chân chổng lên trời dãy liên tục. lão rú lên một tiếng thật lớn dụng cả hai tay mới ghịt đầu ra khỏi sàn gạch. Chiếc đầu Thiết đầu công của Tửu đà quỷ Huệ Căn xuất hiện những đường răn tươm máu trông thật khủng khiếp.Đôi thần nhãn của lão lộ hẳn ra ngoài.Tửu đà quỷ lừng lững bước đến Khắc Mạc Kha, thều thào nói:- Trả ngọc cho bổn tiên... Trả ngọc cho bổn tiên!Gã vừa đi vừa nói vừa chìa tay đến trước như một gã Cái bang muốn xin lại phần thức ăn ngon bị người khác đoạt lấy.Khắc Mạc Kha vẫn chìa viên thần châu đến trước. Lão buông tiếng thở dài rồi nói:- Tửu đà quỷ... Ngươi trả lại mạng Hàn đệ cà Khắc muội muội cho lão phu... Lão sẽ trả ngọc cho ngươi.Tửu đà quỷ Huệ Căn như thể không nghe lời nói của Khắc Mạc Kha mà cứ thồn thển nói:- Trả ngọc cho ta... Trả ngọc cho ta!lão bất ngờ dừng bước, dùng tay xoa đầu mình, rồi cười hềnh hệch trông thật ngộ nghinh. Lão xoa chiếc đầu trọc tươm màu từ những đường răng, ngơ ngác nhìn quanh. Thần quang của lão bỗng dưng thất tầhn hẳn.Lão bất chợt vỗ tay bôm bốp.- Ta là minh chủ võ lâm... Các ngươi là quỷ sứ phương nào?Lão lại gãi đầu, rồi chặt lưỡi đảo mắt nhìn quanh. Bất ngờ lão rú lên:- Ôi... đầu ta đau quá... đau quá... ta sợ lắm... Ta sợ lắm.Tửu đà quỷ Huệ Căn ôm đầu vụt lao ra khỏi cửa Vô Vi cung.Khắc Mạc Kha nhìn theo Tửu đà quỷ buôn gmột tiếng thở dài.Thiếu Hoa cung như Khắc Mạc Kha bất gíac lắc đầu thầm nghi:"Tửu đà quỷ Huệ Căn chẳng còn là Tửu đà quỷ Huệ Căn. Lão đã trở thành một con người khác, một con người chỉ có thân xác mà không có thần thức:.- Nàng dựa vào Trương Thiên Tống để trả thù và đoạt lại những viên chuyển luân thần châu của Khai Lộ Sứ Hàn Thiết Quân? Nay Thiên Tống đã bị vướng vào trong mê cung thì xem như nàng đã mất y rồi! Nàng đâu đủ bản lĩnh để đoạt chuyển luân và lấy mạng bổn nhân!Như Băng gằn giọng nói:- Ai nói không nào?Cùng với lời nói đó, Như Băng bất ngờ vồ thẳng tới Vô Diện nhân hai đạo kình, tập kích vào lưng lão.Vô Diện nhân chẳng hề quay lại, mà thản nhiên hứng lấy hai đạo nhu chưởng của Như Băng.- ¨m....Thi triển ra chưởng công đó, Như Băng đã dụng đến tám thành công lực mà đối phương không hề phản ứng chống trả mà nhận trọn lấy chưởng công của nàng. Thế nhưng Vô Diện nhân vẫn chẳng hề hấn gì thậm chí cước pháp vẫn trụ vững trên nền đá.Như Băng vừa thu hồi chưởng ảnh thì bất ngờ Vô Diện nhân quay ngoắt lại, chỉ khí phóng ra điểm vào tịnh huyệt của nàng.Hứng lấy đạo chỉ khí của Vô Diện nhân, Như Băng đứng thừ người ra như bị trời trồng. Trong ánh hào quang của viên chuyển luân thần châu, đập vào mắt nàng là một khuôn mặt quái lạ. Một khuôn mặt phẳng lỳ, chẳng có mũi, chẳng có miệng, ngoại trừ hai con mắt sáng ngời.Vô Diện nhân nói:- Với võ công như nàng thì đâu có thể đả thương được bổn nhân chứ!Như Băng nhìn Vô Diện nhân, đanh giọng nói:- Không giết được ngươi thì Như Băng làm ma!Vô Diện nhân phá lên cười khanh khách. Y cắt ngang tràng tiếu ngạo cuồng nhiệt nói:- Bổn nhân không giết nàng đâu! Bổn nhân sẽ cho nàng một sự lựa chọn có lợi cho nàng!- Tôn giá cho Như Băng một sinh lộ chứ gì?Y cười khẩy rồi nói:- Đúng!- Bổn sứ không cần sinh lộ của tôn giá! Xuống tay lấy mạng Như Băng đi!- Nàng muốn như thế à?- Không giết được kẻ thù thì bổn sứ chỉ có con đường duy nhất là xuống suối vàng đoàn tụ với song đường!- Bổn nhân cũng phải nghiêng mình khâm phục chữ hận trong nàng đó!- Nếu không có chữ hận đó, Như Băng không là Thiên Sứ bóng tối!- Đúng thật, đáng ra nàng không nên là Thiên Sứ bóng tối! Dù sao nàng cũng được tạo hóa ban cho một sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, lẽ ra phải được để trong những nơi thanh cao, nhưng giờ thì đã bị vấy bẩn bởi cát bụi hận thù!Vô Diện nhân nghiêm giọng nói:- Bổn nhân cho nàng một sự lựa chọn! Một là viên chuyển luân thần châu kia, hai là cái mạng của bổn nhân! Nàng lấy cái nào?Như Băng nhìn thẳng vào mắt Vô Diện nhân, lạnh lùng nói:- Nếu có sự lựa chọn, bổn sứ chọn cái mạng của tôn giá đó!- Nàng không cần hợp nhất chuyển luân thần châu à?- Mạng của tôn giá quan trọng hơn viên chuyển luân thần châu kia! Tôn giá đặt ra sự lựa chọn đó để làm gì?- Để tặng cho nàng! Nhưng bổn nhân vẫn có điều kiện buột nàng phải làm cho bổn nhân!Như Băng cau mày:- Điều kiện gì?- Đem thủ cấp của Hoàng Thiếu Hoa đến tế trước mộ bổn nhân!Như Băng sững sờ buột miệng lặp lại câu nói của Vô Diện nhân:- Đem thủ cấp của Hoàng Thiếu Hoa đến tế trước mồ lão?Vô Diện nhân gật đầu:- Đúng! Nàng đồng ý với bổn nhân chứ?- Như Băng nghe lạ tai lắm đó! Không ngờ một người vô danh tiểu tốt như Hoàng Thiếu Hoa mà lại được một cao nhân võ lâm quan tâm như vậy! Tôn giá muốn lấy thủ cấp của Hoàng Thiếu Hoa vì cái gì?Vô Diện nhân lắc đầu:- Đừng hỏi bổn nhân điều đó!- Tại sao với bản lĩnh võ công cao thâm như vậy, tôn giá lại không tự mình đi tìm Hoàng Thiếu Hoa mà lấy thủ cấp chứ?Vô Diện nhân phá lên cười:- Ta thích nàng dâng nạp thủ cấp của Hoàng Thiếu Hoa hơn! Phải chính tay nàng dâng nạp thủ cấp của hắn cho bổn nhân, bổn nhân mới thích thú hơn!- Có dâng nạp thủ cấp của Hoàng Thiếu Hoa thì tôn giá cũng đã chết rồi!- Đúng! Nhưng bổn nhân muốn hội kiến với Hoàng Thiếu Hoa nơi cõi a tỳ!Y đổi giọng khe khắc:- Nàng đồng ý với đề nghị của bổn nhân chứ?- Hoàng Thiếu Hoa có thể là kẻ thù của Như Băng, tất nhiên Như Băng đâu thể bỏ qua cơ hội này!- Nói vậy Như Băng đã nhận lời?- Bổn sứ nhận lời! Nhưng không biết tôn giá có thực hiện lời nói của mình không? Chẳng ai làm cái chuyện khờ dại giao mạng mình cho người đang truy sát mình!- Bổn nhân thì làm được điều đó, khi người khác không làm được!- Vậy tôn giá thực hiện đi!Nhìn thẳng vào mắt Như Băng, Vô Diện nhân trầm giọng nói:- Trước tiên, bổn nhân sẽ hủy viên thần châu chuyển luân của mình trước khi giao mạng cho Như Băng!Y vừa nói vừa quay lưng tiến về thạch lâu.Như Băng vội nói:- Khoan...Vô Diện nhân dừng bước nhìn lại nàng. Y từ tốn nói:- Nàng đổi ý à? Nàng chọn viên chuyển luân thần châu?- Không! Như Băng muốn biết tại sao tôn giá lại muốn hủy viên chuyển luân thần châu đó?- Bởi vì bổn nhân không muốn nó lọt vào tay Như Băng!- Hay thật!- Chẳng có gì cả! Bởi bổn nhân không muốn Thiên Sứ bóng tối đạt được hai mục đích một lượt! Hủy chuyển luân thần châu, tất bổn nhân đã mang theo nó rồi!- Tôn giá biết xâu chuỗi chuyển luân thần châu thiếu một viên cũng không được chứ?- Bổn nhân biết điều đó!- Vậy tôn giá có thể để viên thần châu đó lại được không?- Tại sao bổn nhân phải để lại chứ?- Bởi Như Băng hứa sẽ trao toàn bộ xâu chuỗi chuyển luân thần châu cho một người!- Kẻ nào khiến Như Băng quan tâm như vậy? Trương Thiên Tống ư?Như Băng lắc đầu:- Là ai thì tôn giá cũng chẳng nên quan tâm đến làm gì!Vô Diện nhân cười khẩy:- Nàng đã nói vậy thì bổn nhân chẳng hỏi làm gì nữa! Và bổn nhân cũng chẳng quan tâm đến chuyện của nàng! Bổn nhân làm theo ý bổn nhân vậy!Vô Diện nhân nhìn Như Băng rồi quay lưng lại từ từ vươn tay toan cầm lấy viên chuyển luân thần châu đặt trong miệng thạch lâu. Tay của Vô Diện nhân vừa chạm vào viên chuyển luân thần châu thì từ sau hốc đá, Quách Trụ bước ra nói:- Tôn giá không thể hủy nó được đâu!Vô Diện nhân quay mặt nhìn lại Quách Trụ.Ngay lập tức, Quách Trụ dựng chưởng vỗ vào ngực Vô Diện nhân.- ¨m...Lần này hứng trọn một chưởng của Quách Trụ, Vô Diện nhân phải thối bộ, dựa lưng vào vách đá, hai chân lão từ từ quỵ xuống, rồi gục qua một bên.Quách Trụ bước đến trước mặt Như Băng:- Như Băng, chúng ta rời khỏi đây!- Quách huynh, giải huyệt cho muội!Quách Trụ gật đầu rồi giải khai tịnh huyệt cho nàng. Như Băng rút ngọn trủy thủ giấu trong ống tay áo.- Như Băng phải....Quách Trụ cản tay nàng:- Y đã chết rồi! Chúng ta không có nhiều thời gian đâu!Y nắm tay Như Băng kéo đến bên thạch lâu, lấy chuyển luân thần châu đặt vào tay nàng, rồi nói:- Như Băng, chúng ta đi nhanh thôi!Như Băng lưỡng lự:- Quách huynh....- Muội còn chần chờ gì nữa? Lưu lại đây cả huynh và muội sẽ chết theo Vô Diện nhân đó!Y nói rồi kéo Như Băng vào một vòm cửa phía sau hốc đá.Hai người rời khỏi mật thất chưa được bao nhiêu thì Vô Diện nhân từ từ đứng lên. Lão nhìn thạch lâu cất tiếng cười khảy. Y vừa cất tiếng cười lại ngưng hẳn ngay. Thần quang Vô Diện nhân ánh lên cái nhìn cau có và gắt gỏng.Y chắp tay sau lưng, gắt giọng nói:- Ngươi là ai?- Tôn giá chưa chết à?Cùng với lời nói đó, Thiếu Hoa từ sau hốc đá bước ra. Vô Diện nhân nhìn sững Thiếu Hoa:- Hóa ra là tiểu tử!- Thiếu Hoa lấy làm lạ, sao tôn giá không chết! Đúng ra Vô Diện nhân tôn giá chết mới đúng chứ?Chàng ve cằm nheo mày, nói tiếp:- Để tại hạ đoán thử xem nhé. Một là tôn giá ân hận với những gì mình đã làm với Khai Lộ Sứ Hàn Thiết Quân mà muốn giao lại chuyển luân thần châu cho Như Băng. Đồng thời mượn tay Quách Trụ để từ bỏ cái dung diện quái gở kia và giải luôn cái nghiệp thù hận với Như Băng. Còn điều thứ hai là tôn giá kết hợp với chủ nhân Nhục Nhân Địa để thực hiện nốt việc còn lại là hợp nhất chuyển luân thần châu!- Tiểu tử thắc mắc như vậy à?Thiếu Hoa gật đầu.Vô Diện nhân khoanh tay trước ngực rồi nói:- Còn bổn nhân thì có cái thắc mắc khác!- Tôn giá thắc mắc gì?- Tại sao tiểu tử lại mò được đến gian mật thất này qua mật đạo kia?- Có gì khó đâu! Thiếu Hoa chỉ cần theo sau Quách Trụ tất mò được đến gian mật thất này của tôn giá!- Tiểu tử có thể theo chân Quách Trụ mà y không phát hiện được à?- Được chứ! Chuyện đó đâu khó gì với tại hạ!- Vậy ngươi nghi ngờ Quách Trụ từ khi nào?- Nghi ngờ Quách Trụ là chủ nhân Nhục Nhân Địa ư? Điều này thì Thiếu Hoa chỉ có thể nói nghi ngờ lâu rồi! Tại hạ không nghi ngờ mà chỉ làm lạ thôi!- Ngươi lạ cái gì?- Phàm khi tôn giá yêu ai thì tôn giá phải giữ người đó! Nhưng Quách Trụ chủ nhân Nhục Nhân Địa thì không! Yêu Như Băng thư thư nhưng thản nhiên trao Như Băng cho Thiên Tống! Tại hạ làm lạ điều đó!Chàng vuốt lỗ mũi rồi nói tiếp:- Thiếu Hoa còn lạ hơn nữa, tại sao với một người như vậy mà Như Băng lại giữ mối quan hệ! Một mối quan hệ quái gở chẳng thể nào chấp nhận được! Tạo hạ trả lời tôn giá rồi đó! Đến lượt tôn giá trả lời cho Thiếu Hoa biết hai điều Thiếu Hoa nói, thì đâu là thực chất cho mối quan hệ trong mọi hành động của tôn giá?- Tiểu tử muốn biết để làm gì?- Để nghiệm xem phía sau dung diện kia là con người nào!- Được bổn nhân sẽ nói. Bổn nhân hành động theo suy nghĩ của ngươi đó!Thiếu Hoa gật đầu:- Đa tạ tôn giá đã chỉ giáo cho Thiếu Hoa! Bây giờ đến lượt Thiếu Hoa đặt đề nghị với tôn giá!- Ngươi có đề nghị gì?- Thiếu Hoa hiện có huyết châu, hắc châu và cả ccl của Tửu Đà Quỷ Huệ Căn. Nếu như tôn giá muốn thì Thiếu Hoa và tôn giá sẽ đánh cược với nhau vậy!Đôi chân mày Vô Diện nhân nhíu lại:- Đánh cược như thế nào?- Chân diện dung của tôn giá với ba viên chuyển luân thần châu! Chắc chắn tôn giá không bỏ qua cơ hội này!- Tại sao tiểu tử lại muốn biết chân diện của bổn nhân?- Thế mà tôn giá cũng hỏi!- Bổn nhân không được quyền hỏi ư?- Tất nhiên ai cũng có quyền hỏi cả! Nhưng nên hỏi cái gì đáng hỏi có hay hơn không? Nếu bất cứ điều gì cũng hỏi, hóa ra chẳng biết gì cả! Tôn giá đã hỏi thì Thiếu Hoa xin trả lời người!- Tiểu tử nói đi!Thiếu Hoa tằng hắng rồi nói:- Tôn giá nhìn xem, Thiếu Hoa có khuôn mặt như thế nào?- Rất khôi ngô và tuấn tú! Thậm chí còn thông minh nữa!Thiếu Hoa ôm quyền giả lả nói:- Đa tạ tôn giá đã khen ngợi Thiếu Hoa! Phàm ai sinh ra trên đời thảy đều có mặt cả, duy chỉ có tôn giá thì không. Vô Diện nhân là kẻ không có mặt! Tại hạ không tin nên muốn biết chân diện thật của tôn giá!- Chỉ vì muốn biết chân diện của bổn nhân, tiểu tử đánh cược những ba viên chuyển luân thần châu? Không ngờ chân diện của bổn nhân cũng có giá đấy chứ!- Có giá hay không thì Thiếu Hoa không biết, nhưng tại hạ làm theo hành động và suy nghĩ của mình!Câu nói này của chàng khiến đôi chân mày rậm rì của Vô Diện nhân nhướng lên. Vô Diện nhân gằn giọng nói:- Thiếu Hoa, bổn nhân chấp nhận đánh cược với ngươi!Thiếu Hoa reo lên:- Tại hạ biết ngay, tôn giá không bao giờ bỏ qua cơ hội này!