tone lập tức đeo mắt kính lên và nhìn vào sách, ngón tay ông lướt trên những chữ cái đã từng sáng màu trước đó, nhưng giờ thì cũng chỉ một màu đen nhạt nhẽo giống những chữ còn lại. Ông gấp sách lại, tháo kính ra và thở dài, “Hóa chất dùng tô sáng chữ bọn họ sử dụng chỉ trong một khoảng thời gian nhất định rồi tự bốc hơi”. “Giống loại mực tự bay màu à?”, Milton hỏi. “Còn tinh vi hơn cả thế ”, Stone lẩm bẩm rồi giận dữ, “Đáng lý tôi phải nghĩ ra điều này chứ”. “Anh có biết loại hóa chất này không, Oliver?”, Đến phiên Caleb hỏi. “Công thức này thì không, nhưng cũng có lý ở chỗ, nếu anh là tay gián điệp và kính mà lọt vào tay kẻ khác thì cũng chẳng có đủ thời gian để xem sách đâu”. Ông nhìn Caleb rồi thêm vào, “Kẻ nào đó sử dụng hóa chất này biết lúc nào bà Jewell English sẽ đến phòng sách, và đọc chúng trước khi chúng hết hiệu lực. Làm sao làm được điều đó nhỉ?” Caleb suy tư một lát, “Chắc phải có kẻ vào phòng sách và sửa sách rồi liên lạc với bà ta, nói tên quyển sách cần thiết. Bà ta đến phòng đọc ngay và yêu cầu đúng quyển sách ấy”. Stone nhìn bìa sách, “Có vẻ công việc đánh dấu những từ này hơi cực đấy, không nói là rất tốn thời gian”. “Đúng là người ta ra vào phòng sách thường xuyên, nhưng cũng có vài phòng không được sử dụng thường xuyên, mặc dù vậy, nếu một nhân viên thư viện ở đó hàng giờ sẽ bị chú ý liền”. Reuben đặt giả thuyết, “Có thể kẻ nào đó rất điêu luyện về việc này, có thể làm nhanh và chuyên nghiệp, hay dùng vài mẫu có sẵn”. “Vậy còn sau giờ làm việc thì sao?” Caleb có vẻ phân vân, “Trong phòng sách à? Chỉ có vài người được phép thôi, giám đốc và quản thư là hai người có khả năng, chương trình máy tính được lập trình không cho phép người lạ vào sau giờ làm việc, trừ phi đã có kế hoạch sẵn, mà không phải ngày nào cũng được đâu”. “Vậy là DeHaven có thể đi vào phòng sách sau giờ làm việc à?”, Stone hỏi. Caleb gật đầu, “Vâng, đúng thế. Thế anh có nghĩ ông ta là một tay trong tổ chức gián điệp không? Và đó cũng là lý do ông ta bị giết”. Annabelle định phản đối, nhưng nghĩ lại rồi thôi. “Tôi không chắc, Caleb ạ”. Stone đứng dậy, “Chúng ta cần phải hành động. Caleb, anh gọi cho Jewell English và bảo bà ta rằng chúng ta tìm thấy mắt kính của bà ta tại phòng đọc, sẽ mang qua nhà gửi lại cho bà ta”. “Tối nay ư? Giờ đã 9 giờ rồi”, Caleb ngần ngừ. “Anh phải thử gọi, vì rõ ràng chúng ta không còn nhiều thời gian, nếu bà ta có trốn đi, chúng ta cũng cần phải biết chứ”. Annabell ngắt lời, “Oliver, điều đó có thể hơi nguy hiểm vì nếu bà ta vẫn còn ở lại và gây ra thêm vụ gì thì sao?” “Caleb sẽ mang theo máy nghe, tôi biết Milton còn vài cái ở nhà”. Milton gật đầu, và Stone nói tiếp, “Milton đi chung với Caleb nhưng nấp phía ngoài, nếu có chuyện sẽ gọi cảnh sát”. Caleb rên rỉ, “Lỡ có chuyện gì tổn hại tới tôi làm sao?” “Caleb này, theo tôi biết đó là bà lão phải không?”, Stone nhắc Caleb, “Tôi nghĩ anh biết cách làm chủ tình huống, tuy vậy, tôi hình dung ra bà ta đã tẩu thoát, nếu đúng vậy, đột nhập vào nhà bà ấy và cố tìm ra chút manh mối”. Caleb vặn vẹo tay, căng thẳng, “Nhưng lỡ bà ta chưa đi đâu thì sao? Rồi lỡ có vài tay vạm vỡ đang đợi tôi ở đấy khi tôi đến thì sao?” Stone nhún vai, “Thì xem như anh không may vậy”. Ông thủ thư phát khùng”, Không may à? Anh nói thì dễ quá, anh nói cho tôi biết anh làm gì trong lúc tôi liều mạng vậy?” “Đột nhập nhà Albert Trent”, ông nhìn về phía Annabelle. “Cô có tham gia không?” “Dĩ nhiên rồi”, Annabelle cười lớn. “Còn tôi, Oliver?”. Reuben thiểu não, “Tôi nghĩ tôi vẫn là bạn chí cốt của anh chứ”. Stone lắc đầu, “Anh đã bị bắt rồi còn thuộc dạng tình nghi nữa, nên chúng ta không nên liều vậy, anh phải ngưng một ít lâu thôi”. “Hay đấy”, Reuben lẩm bẩm và vỗ đùi giận dữ, “Có kẻ hưởng hết trò vui”. Caleb có vẻ muốn vặn cổ ông ta vì câu nói đó.