Chương 6

    
õ Hợi chăm chú nhìn Mẫn dùng tro đánh bóng con dao găm.
Tro nhuyễn như đất bùn dính đen cả hai bàn tay nó. Anh dội cho Mẫn một gáo nước.
-Sáng quá rồi đó, Mẫn ơi!
Mẫn lấy ngón tay cái cọ nhẹ trên lưỡi dao. Nó nói:
-Sáng, nhưng chưa được bén. Dao găm nhà binh bằng thép, mài khó bén lắm.
Nó tiếp tục rắc tro lên con dao và mài soẹt soẹt trên miếng đá nhám.
Hợi nói:
-Con dao này hồi trước oanh liệt lắm. Ân oán giang hồ cũng nhiều. Một mình nó giải quyết nhiều vụ gay cấn, ác liệt chưa từng thấy.
Mẫn thử con dao một lần nữa. Nó hỏi:
-Chỉ một mình con dao này thôi sao?
-Cố nhiên! Nhưng tao ít dùng. Kẹt lắm, nguy cấp lắm mới sử dụng. Hồi nào gặp tay dữ kia, chớ con dao linh thiêng tao đâu có dùng bừa bãi được.
-Có khi nào anh chơi lựu đạn không?
-Cũng có. Hiện giờ tao còn mấy trái chôn trong vườn. Cái cuốc đâu? Đưa đây tao.
-Dưới gầm giường.
Hợi xách cuốc đi ra gốc cây điệp.
Mẫn lấy khăn lau con dao sáng trưng rồi dắt vô dây nịt. Nó chạy theo Hợi ra gốc cây.
Hợi nói:
-Năm ngoái tao chôn chỗ đây bốn trái lựu đạn. Để đào lên coi.
Hợi đào đất sâu chừng bốn tấc thì lòi ra một cái thùng đạn. Anh ta quỳ gối, ra sức kéo lên. Chiếc thùng đạn lâu ngày dưới đất đã rỉ sét hết nhưng hãy còn chắc chắn.
Hợi mở nắp, kéo ra một cái bọc ny–lon, bọc nhiều lớp, Mẫn thấy trong đó thấp thoáng mấy trái lựu đạn. Võ Hợi mở mấy lần bọc ny–lon ra rồi lấy bốn trái lựu đạn lên, săm soi.
-Còn tốt, đâu có hư hao gì.
Mấy trái lựu đạn ngoài cái chốt sắt. Hợi cẩn thận ràng thêm mấy lượt dây thép bên ngoài mỏ vịt.
Anh ta quan sát mấy cái chốt thấy còn tốt, nên tháo mấy cọng thép ràng chung quanh ra rồi cất mấy trái lựu đạn vào túi.
Mẫn leo lên một nhánh cây lớn, ngồi vắt vẻo trên đó. Nó rút con dao găm ra, hét lớn:
-Tạc–dăng lúc mười sáu tuổi nè.
-Tạc–dăng đâu có ốm nhom như mày vậy.
-Nhưng em sẽ trị đứa nào đánh em, ăn cướp của em.
Mẫn nói xong cười khà khà. Võ Hợi đe dọa:
-Ừa, lạng quạng ra đường quân cảnh nó dớt đa!
-Sức mấy!
Nó nhảy xuống đất một cách gọn gàng.
Hai người trở vào nhà. Hợi tìm chỗ cất mấy trái lựu đạn rồi đi kiếm cây quạt, anh tính nghỉ trưa một lát.