Chương 9

    
ẫn tìm đến nhà anh Tuấn vào sáng chủ nhật nhưng nhà lại đóng cửa, nó chờ một lúc không thấy ai nên quay về. Vừa từ trong hẻm ra đến đầu đường thì nó gặp anh Tuấn đi mua bánh mì về.
-May quá! Tuấn kêu lên, Em vào đây, anh có món quà nhỏ cho em.
Tuấn mở cửa ngôi nhà ọp ẹp của mình. Hai anh em ngồi xuống đi–văng.
Mẫn nói:
-Em đem trả anh cuốn sách.
Nói xong, nó mở cái gói giấy đã được bọc cẩn thận. Một cuốn sách nhỏ bìa vẽ hình mầu lộ ra. Cuốn Vừ-A–Dính.
-Sách hay quá anh ạ, Mẫn nói, anh còn cuốn nào khác không?
-Lúc nãy anh nói là có quà cho em mà. Rồi anh sẽ đưa cho em. Sách của cách mạng gởi từ trong cứ về đây khó lắm nên không có nhiều. Quý Dơi nó đọc chưa?
-Em đưa nó đọc rồi.
Tuấn ra hiệu cho Mẫn nhỏm dậy rồi anh nhắc cái đi–văng lên, lôi ra một chồng báo cũ. Tuấn lật một lúc rồi kéo ra một cuốn sách mỏng, bìa vẽ hình một thanh niên khỏe mạnh, mình khoác da cọp đứng trên chiếc xuồng. Mẫn ngồi sà xuống, tiếp lấy cuốn sách:
-Đốc Cọp. Hay quá! Mẫn lật vô mấy trang đầu, mắt mở lớn và sáng rực. Hay là anh cho em vô cứ ít lâu đi. Em đọc cho nó đã.
-Em thích loại sách này lắm hả?
-Em mê lắm.
-Nhưng sao lại mê?
Mẫn có vẻ suy nghĩ:
-Truyện Vừ-A–Dính rất cảm động. Nhiều đoạn em coi mà phát khóc.
-Thế em có sợ tụi thực dân Pháp không? Chúng treo em Vừ-A–Dính lên cành cây mà bắn.
Mẫn nói:
-Em chẳng sợ. Cái lần em bị tụi cảnh sát kéo vô bót đánh em cũng chẳng sợ nhưng em căm thù lắm. Em giết nó chết cũng được.
Tuấn xếp các thứ lại chỗ cũ rồi cắt ổ bánh mì ra làm hai, rót một ít nước tương vào cái chén nhỏ và bổ đôi trái ớt chín.
Trong lúc hai anh em ngồi ăn bánh mì, Tuấn nói:
-Mẫn à, trước sau gì anh cũng sẽ thu xếp cho em về vùng giải phóng. Nhưng em phải suy nghĩ kỹ đi, theo cách mạng gian khổ lắm đấy, em ạ. Đã theo thì phải theo đến cùng, nhất định không lùi bước.