Dịch thuật: Cao Tự Thanh
Phần 3

     ũng không đầy chốc lát, Long Uyển Nhi đã tới trước mặt Thẩm Thăng Y.
“Thẩm đại hiệp”.
“Cô có việc tìm ta à?”
Long Uyển Nhi lắc đầu nói “Không phải ta có việc, ta chỉ là tới xem xem hành động đêm nay, có chỗ nào cần tới ta hay không?”
Thẩm Thăng Y hỏi lại “Cô biết hành động của ta đêm nay à?”
Long Uyển Nhi nói “Không phải ngươi định đêm nay sẽ bắt tay vào điều tra chân tướng máu ma và hồn ma sao?”
Thẩm Thăng Y nói “Không sai, ta là có ý ấy”.
Long Uyển Nhi nói “Tòa trang viện này vô cùng rộng lớn, tới lần đầu chỗ nào cũng lạ lẫm, hoặc giả cần ta bên cạnh chỉ dẫn...”.
Thẩm Thăng Y nói “Nhưng đêm nay ta lại không có nhu cầu đi lại khắp nơi”.
Long Uyển Nhi nói “Chuyện này... Thứ lỗi cho ta tò mò hỏi một câu”.
Thẩm Thăng Y nói “Cô muốn biết chuyện gì?”
Long Uyển Nhi nói “Không đi khắp nơi thì làm sao điều tra được rõ ràng?”
Thẩm Thăng Y nói “Ta căn bản đã không cần điều tra nữa”.
Long Uyển Nhi kinh ngạc nói “Chẳng lẽ quả thật ngươi đã biết là ai giở trò ma sao?”
Thẩm Thăng Y gật đầu nói “Không sai”.
Long Uyển Nhi nói “Nói cho ta biết, đó là chuyện lúc nào?”
Thẩm Thăng Y nói “Trước bữa cơm chiều”.
Long Uyển Nhi nói “Như vậy tại sao ngươi không ra tay hành động ngay lập tức?”
Thẩm Thăng Y nói “Tuy ta đã biết người ấy là ai, nhưng người ấy làm như thế là vì mục đích gì thì vẫn chưa rõ, bất kể thế nào cũng được, tới hiện tại mà nói, tất cả đều vẫn trong giai đoạn đùa giỡn, có thể mục đích thực sự của y là đùa giỡn, cho nên ta không muốn lập tức ra tay hành động với y”.
Long Uyển Nhi nói “Không sợ y sẽ thực sự gây án giết người à?”
Thẩm Thăng Y nói “Cho dù mục đích thực sự của y là giết người, nhưng hiện tại bị ta phá rồi, y sẽ lập tức dừng kế hoạch giết người lại”.
Long Uyển Nhi nói “Đúng ra phải là như thế”.
Thẩm Thăng Y nói “Nếu điều ta đoán là hoàn toàn chính xác, thì có thể đề phòng lúc việc chưa xảy ra, cản trở tội ác phát sinh, chuyện này tới đây cũng có thể chấm dứt”.
Long Uyển Nhi ngạc nhiên nói “Tại sao ngươi khoan dung với người ấy như thế?”
Thẩm Thăng Y nói “Vì người ấy bất kể nhìn thế nào cũng không giống một kẻ xấu”.
Long Uyển Nhi nói “Không phải là kẻ xấu tại sao lại làm chuyện này?”
Thẩm Thăng Y nói “Đó thật ra cũng không phải là chuyện xấu, y chẳng qua chỉ làm bẩn tòa trang viện này mà thôi”.
Long Uyển Nhi nói “Việc thất tung của gia phụ...”.
Thẩm Thăng Y ngắt lời, nói “Việc thất tung của lệnh tôn có thể hoàn toàn không có liên quan gì tới y”.
Long Uyển Nhi chợt trầm ngâm nói “Vậy thì y dự báo về việc giết người...”.
Thẩm Thăng Y nói “Có thể chỉ là nói thế thôi”.
Long Uyển Nhi nói “Trước nay y cứ dọa dẫm bọn ta như thế, chỉ e không đơn giản là đùa giỡn đâu”.
Thẩm Thăng Y nói “Đương nhiên, vì bất kể y trông như thế nào cũng không giống một người thích đùa giỡn”.
Long Uyển Nhi nói “Theo ngươi suy đoán, mục đích của y là gì?”
Thẩm Thăng Y nói “Để khiến các ngươi phải dời ra khỏi tòa trang viện này”.
Long Uyển Nhi nói “Làm sao biết được?”
Thẩm Thăng Y nói “Cô không ngại gì nhớ lại lời của Vô Diện pháp sư kia một lượt”.
Long Uyển Nhi không hề suy nghĩ hỏi ngay “Lời của Vô Diện pháp sư kia thì thế nào?”
Thẩm Thăng Y nói “Có phải y như có ý như vô ý ám thị các ngươi nhất định phải dời ra khỏi trang viện này mới có thể tránh được sự quấy nhiễu của hồn ma không?”
Long Uyển Nhi ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Thẩm Thăng Y nói “Nếu Vô Diện pháp sư kia hoàn toàn không phải thực sự từ u minh tới, mà trên thế gian căn bản cũng không có cái gọi là u minh và lời của hồn ma, thì trong trang viện này tất nhiên có giấu đồ vật gì đó hoặc bí mật gì đó, sau khi các ngươi dời ra họ mới có thể lấy được đồ vật ấy hoặc giữ kín bí mật ấy”.
Long Uyển Nhi nói “Cho nên y trăm phương ngàn kế muốn bọn ta dời ra phải không?”
Thẩm Thăng Y nói “Đó chỉ là suy đoán của ta, chứ y còn có dụng ý khác cũng chưa biết chừng”.
Long Uyển Nhi nói “Nghe ngươi nói như thế thì những máu ma kia hoàn toàn không phải là máu ma thật sao?”
Thẩm Thăng Y nói “Có thể có ma thật, ma cũng có thể có máu thật, nhưng bất kể thế nào, cái xuất hiện trong tòa trang viện này theo ta thấy hoàn toàn không phải là máu ma”.
Long Uyển Nhi nói “Không phải máu ma thì là cái gì?”
Thẩm Thăng Y nói “Cái màu đỏ nếu không phải là máu người thì là máu của loài vật”.
Long Uyển Nhi nói “Còn cái màu tím?”
Thẩm Thăng Y nói “Là thuốc nước phối hợp mấy loại lá thuốc nấu thành”.
Long Uyển Nhi nói “Thuốc nước à?”
Thẩm Thăng Y nói “Loại thuốc nước ấy có công hiệu cầm máu liền da”.
Long Uyển Nhi nói “Nói như thế thì loại thuốc nước ấy có thể dùng như thuốc trật đả kim sang à?”
Thẩm Thăng Y nói “Hoặc có tác dụng khác, nhưng ta không biết”.
Long Uyển Nhi nói “Ngươi từng nói là biết về thuốc trật đả kim sang, đương nhiên là biết loại lá thuốc ấy”.
Thẩm Thăng Y nói “Vả lại ta còn từng dùng qua những lá thuốc ấy nấu thành loại thuốc nước ấy, nên vừa bước vào trang viện ta đã biết cái gọi là máu ma ấy thật ra là cái gì”.
Long Uyển Nhi nói “Cũng vì thế nên ngươi phát hiện ra người ấy?”
Thẩm Thăng Y nói “Không sai”.
Long Uyển Nhi lập tức hỏi ngay “Người ấy rốt lại là ai?”
Thẩm Thăng Y nói “Đây không phải là lần đầu tiên cô hỏi ta câu này”.
Long Uyển Nhi thở dài một tiếng, nói “Con người ta quả thật không có tính nhẫn nại”.
Thẩm Thăng Y nói “Chắc đó mới là lý do đêm nay cô tới đây”.
Long Uyển Nhi cười gượng gật đầu.
Thẩm Thăng Y nói “Nếu ta vẫn không cho cô biết rõ, ta thấy cô đêm nay chỉ e không sao ngủ được”.
Long Uyển Nhi lại gật đầu.
Thẩm Thăng Y khẽ chép miệng, nói “Hoặc giả cô cho rằng ta làm ra vẻ cao xa bí hiểm...”.
Long Uyển Nhi nói “Không giấu gì ngươi, ta cũng từng cho rằng như thế”.
Thẩm Thăng Y nói “Chuyện đó cũng không trách được, có điều ta có thể nói cho cô biết, ta không hề có ý ấy”.
Long Uyển Nhi nói “Nhưng ngươi cứ nhiều lần giấu diếm cho y...”.
Thẩm Thăng Y nói “Chỉ vì ấn tượng y đưa tới cho ta hoàn toàn không xấu, ta ngờ rằng sở dĩ y làm như thế nhất định là có nỗi khổ tâm vạn bất đắc dĩ, nên ta để lại cho y một cơ hội”.
Long Uyển Nhi nói “Cơ hội gì?”
Thẩm Thăng Y nói “Cơ hội nói rõ ra, ta đã nhiều lần biểu thị đã biết chân tướng sự tình, sáng mai sẽ vạch trần trò ma máu ma, lại chọn nơi thư trai yên tĩnh vắng vẻ, mục đích là để cho y có thời gian tới tìm ta nói rõ tất cả, nếu y còn có nỗi khổ tâm riêng, thì ta không những không làm khó y mà biết đâu còn có thể giúp y giải quyết”. Y ngừng lại một lúc rồi hững hờ cười một tiếng, nói “Y cũng là một người thông minh, chắc chắn phải nhận ra ý ở ngoài lời trong câu nói của ta”.
Long Uyển Nhi nói “Vạn nhất y không nhận ra...”.
Thẩm Thăng Y nói “Bất kể y nhận ra hay không, hay có ý áy náy với ta, thì qua hết đêm nay ta cũng sẽ không khách khí với y nữa”.
Long Uyển Nhi nói “Y...”.
Thẩm Thăng Y nói “Nếu cô nóng ruột thì không ngại gì cứ chờ ở đây, như thế trừ phi y không tới, nếu không thì nhất định cô sẽ gặp y”.
Long Uyển Nhi nói “Ngươi cho ta ở lại đây à?”
Thẩm Thăng Y nói “Ta đã nghĩ rồi, chuyện này nếu cô biết được thì hay”.
Long Uyển Nhi nói “Nhưng như thế...”.
Thẩm Thăng Y ngắt lời nói “Chỉ sợ y thấy cô ở đây, trong lòng sợ sệt không chịu bước vào gặp ta”.
Long Uyển Nhi nói “Chuyện đó rất dễ, ta cứ núp qua một bên là được”.
Thẩm Thăng Y nói “Cũng là một biện pháp”.
Long Uyển Nhi lại hỏi “Ngươi khẳng định đêm nay nhất định y sẽ tới thư trai à?”
Thẩm Thăng Y nói “Không dám khẳng định, trong thiên hạ cái khó suy đoán nhất là lòng người, ngoài y ra chắc không có ai đoán được y sẽ ra tay hành động thế nào, huống hồ...”.
Long Uyển Nhi nói “Huống hồ gì?”
Thẩm Thăng Y nói “Sự suy đoán của ta có chính xác hay không thì đến hiện tại vẫn còn là một câu hỏi”.
Long Uyển Nhi nói “Mới rồi không phải ngươi rất tự tin về sự suy đoán của mình sao?”
Thẩm Thăng Y nói “Đó rốt lại cũng chỉ là suy đoán, không thể vì mình có lòng tin mà khẳng định sự thật nhất định phải là như thế”.
Long Uyển Nhi gật đầu.
Thẩm Thăng Y nói tiếp “Can đảm đặt giả thiết, cẩn thận tìm chứng cứ, trước nay ta giải quyết mọi chuyện đều lấy đó làm nguyên tắc”.
Long Uyển Nhi hỏi qua chuyện khác “Nếu đúng như ngươi suy đoán, ngươi cho rằng y sẽ chọn giờ nào tới đây?”
Thẩm Thăng Y nói “Khó nói lắm, có thể là hiện tại...”.
Y chợt im bặt, đưa mắt nhìn qua phía cánh cửa vòm.
Ánh mắt Lóng Uyển Nhi cũng chuyển qua phía đó.
Nàng cũng đã nghe thấy tiếng bước chân.
Tiếng bước chân từ cánh cửa vòm mau lẹ vang tới, tuy không vang dội lắm, nhưng trong cảnh yên tĩnh cũng vô cùng rõ ràng.
Long Uyển Nhi vội hỏi “Có phải là người ấy tới không?”
Thẩm Thăng Y nói “Không phải”.
Long Uyển Nhi ngạc nhiên nói “Tại sao ngươi biết không phải”.
Thẩm Thăng Y nói “Từ tiếng bước chân của họ mà nhận ra”.
Long Uyển Nhi nói “Họ à?”
Thẩm Thăng Y nói “Kẻ tới có hai người, đi rất nhanh, cho dù chuyện này là hai người đồng mưu hợp kế, hoàn toàn không phải một người có thể làm mà họ thật sự tìm tới ta nói ra, thì cũng không cần vội vàng như thế”.
Long Uyển Nhi bất giác gật đầu.
Trong lúc họ nói chuyện, người tới đã qua khỏi cánh cửa vòm, bước vào khu viện.
Quả nhiên là hai người tới.
Hai cô gái nhỏ.
Xuân Mai, Thu Cúc!

*

Sắc mặt Xuân Mai trắng bệch như tờ giấy, sắc mặt Thu Cúc cũng không có chỗ nào dễ coi.
Hai người hớt hơ hớt hải đi một mạch tới trước mặt Thẩm Thăng Y, Long Uyển Nhi.
Long Uyển Nhi cũng nhận ra ắt có chuyện gì phát sinh, vội hỏi “Chuyện gì mà các ngươi vội vàng như thế?”
Thu Cúc thở hổn hển nói “Lão phu nhân chết rồi”.
Thẩm Thăng Y, Long Uyển Nhi nghe thấy bất giác cả kinh thất sắc.
Long Uyển Nhi buột miệng hỏi “Ai nói thế?”
Thu Cúc nói “Xuân Mai...”.
Long Uyển Nhi ánh mắt chuyển qua, lập tức quát một tiếng “Xuân Mai!”
Xuân Mai run lên nói “Quả thật lão phu nhân chết rồi”.
Long Uyển Nhi nói “Mẹ ta đang khỏe tại sao đột nhiên chết đi?”
Xuân Mai nói “Trước khi chưa uống thuốc, lão phu nhân quả thật không có chuyện gì, nhưng vừa uống bát thuốc xong, bà trở thành bị câm, không nói ra được tiếng nào, chỉ hai tay bóp chặt cổ họng, dường như rất đau đớn, con nhìn thấy rất ngạc nhiên, bước tới định hỏi xảy ra chuyện gì thì mắt, mũi, tai, miệng của bà đột nhiên vọt ra máu đen...”.
Thẩm Thăng Y kêu lên thất thanh “Máu đen?”
Xuân Mai gật đầu thật mạnh, nói “Kế đó bà không hề động đậy, con đánh bạo sờ vào tay bà thì phát giác tay bà đã cứng đờ...”.
Hai tay nàng bất giác nắm chặt vào nhau, lại nói “Lúc ấy con sợ quá vội vàng đi tìm tiểu thư, nhưng trong phòng tiểu thư chỉ có một mình Thu Cúc...”.
Thu Cúc bên cạnh nói tiếp “Con nghe cô ta nói thế, vội vàng dắt cô ta tới đây tìm tiểu thư”.
Long Uyển Nhi nghe tới đó vội vàng xoay người chạy mau đi.
Thẩm Thăng Y cũng vội vàng nhấc bước.
Thu Cúc, Xuân Mai vội vàng đi theo họ.

*

Lời dự báo của Vô Diện pháp sư đã một lần thành sự thật, cái chết rốt lại đã giáng lâm tòa trang viện này!
Tất cả đều như lời Xuân Mai kể, Tây Môn Bích đã thất khiếu đổ máu mà chết.
Toàn thân bà ta đã cứng đờ.
Từ dáng vẻ của bà ta mà nhìn thì trước khi chết bà ta đã vô cùng đau đớn.
Hai tay bà ta bóp chặt yết hầu, cả lưỡi cũng bị bóp lè ra, đôi mắt xanh biếc mở to, nhưng trong mắt đã không còn ánh sáng.
Long Uyển Nhi khóc ròng ngã lăn xuống người Tây Môn Bích.
Thẩm Thăng Y lại không hề tỏ vẻ gì, y lạnh lùng đưa mắt nhìn lên bàn tay phải của Tây Môn Bích, ánh mắt chuyển xuống đất.
Một cái bát vỡ nằm dưới đất.
Thẩm Thăng Y ánh mắt vừa rơi xuống lại đưa lên chăm chú nhìn vào Xuân Mai, nói “Đây chính là cái bát đựng thuốc phải không?”
Xuân Mai vừa thở dốc vừa gật đầu.
Từ nãy đến giờ nàng và Thu Cúc hai người đã mệt gần chết.
Thẩm Thăng Y khom người nhặt một mảnh bát vỡ lên, nhìn kỹ một lúc, lẩm bẩm nói một mình “Thuốc độc dường như không phải trong cái bát”.
Ánh mắt của y lại xoay chuyển.
Cạnh cửa là một cái bàn, trên bàn đặt một siêu thuốc.
Thẩm Thăng Y ánh mắt chuyển qua siêu thuốc, lại hỏi “Thuốc trong bát có phải từ trong siêu thuốc rót ra không?”
Xuân Mai nói “Phải”.
Thẩm Thăng Y nói “Cầm qua cho ta xem”.
Xuân Mai kéo chân bước qua bưng cái siêu thuốc tới.
Tay nàng run lên vô cùng ghê gớm, cái siêu thuốc ấy cơ hồ từ tay nàng rơi xuống.
Thẩm Thăng Y đón lấy, ánh mắt lại nhìn vào Xuân Mai.
Ánh mắt của y sắc nhọn như kiếm, tựa hồ muốn rạch đứt quần áo, lồng ngực Xuân Mai, nhìn rõ tâm sự của nàng.
Xuân Mai bị y nhìn hoảng sợ, hồi hộp hỏi “Thẩm đại hiệp có gì phân phó?”
“Không có gì”, Thẩm Thăng Y ánh mắt ứng tiếng trở thành dịu dàng.
Chỉ là một cái siêu thuốc bình thường, bên trong cũng hoàn toàn không có chỗ nào đặc biệt.
Tay trái y vội vàng giở nắp siêu thuốc ra.
Một mùi thuốc nồng nặc từ siêu thuốc xông lên.
Mùi thuốc này hoàn toàn không xa lạ với y.
Y đưa mũi vào hít một cái, lại cau cau mày, rồi lập tức đậy nắp siêu thuốc lại, lấy ngón tay vuốt vuốt lên Mi tâm.
Thu Cúc bên cạnh nhìn thấy, vội bước lên hỏi “Có chuyện gì?”
Thẩm Thăng Y lắc đầu nói “Không hề gì”.
Tay y nghiêng đi, đặt cái siêu thuốc xuống cái bàn bên cạnh, lật tay kéo Long Uyển Nhi đứng lên, nói “Hiện tại hoàn toàn không phải lúc khóc than”.
Long Uyển Nhi khó khăn lắm mới nín khóc được, hai mắt đầy lệ, nói “Ta... hiện tại ta phải làm sao?”
Thẩm Thăng Y nói “Trước tiên tìm ra hung thủ hạ độc giết chết lệnh đường”.
Long Uyển Nhi nói “Mẹ ta là bị người ta hạ độc giết chết à?”
Thẩm Thăng Y khẽ gật đầu, nói “Chất độc là hạ trong thuốc của bà ta”.
Long Uyển Nhi nói “Người hạ độc là ai?”
Thẩm Thăng Y nói “Sẽ biết ngay lập tức thôi”. Y quay qua Xuân Mai, lại hỏi “Siêu thuốc này có phải từ chỗ Tư Mã Bất Quần đưa tới không?”
Xuân Mai nói “Phải”.
Thẩm Thăng Y nói “Lúc nào?”
Xuân Mai nói “Sau bữa cơm chiều, ba năm nay ngày nào giờ ấy ta cũng tới chỗ biểu thiếu gia lấy thuốc lần thứ hai”.
Thẩm Thăng Y nói “Lần thứ nhất lấy lúc nào?”
Xuân Mai nói “Sau bữa cơm sáng”.
Thẩm Thăng Y nói “Ngày nào lão phu nhân cũng uống thuốc hai lần à?”
Xuân Mai nói “Ba năm cũng như một ngày, trước nay không hề gián đoạn, đó cũng là ý của biểu thiếu gia”.
Thẩm Thăng Y nói “Những thuốc ấy đều là được sắc trước ở chỗ Tư Mã Bất Quần phải không?”
Xuân Mai gật đầu.
Thẩm Thăng Y nói “Lúc cô tới lấy thuốc, Tư Mã Bất Quần có ở đó không?”
Xuân Mai nói “Có”. Nàng lại nói thêm “Lúc ăn cơm xong, mọi người đều ở trong sảnh”.
Thẩm Thăng Y gật đầu nói “Không sai”.
Y biết vì lúc ấy y cũng ở trong sảnh.
Xuân Mai nói tiếp “Sau khi ăn cơm, ta theo biểu thiếu gia tới đó lấy thuốc về, tất cả đều như mọi khi”.
Thẩm Thăng Y nói “Tới đó là cô bưng thuốc hay y đưa siêu thuốc cho cô?”
Xuân Mai nói “Là y chính tay đưa cho tôi, vì có lúc y còn phải nếm thử thuốc”.
Thẩm Thăng Y nói “Lần này y có nếm không?”
Xuân Mai nói “Không, vì thang thuốc này trước sau y đã sắc bốn lần”.
Thẩm Thăng Y nói “Lúc cô cầm siêu thuốc rồi là lập tức mang về đây ngay à?”
Xuân Mai nói “Phải”.
Thẩm Thăng Y nói “Rồi lập tức rót ra cho lão phu nhân uống phải không?”
Xuân Mai gật đầu, nói “Nào ngờ lão phu nhân vừa uống xong, lập tức biến thành thế này”.
Thẩm Thăng Y nói “Cô có bịa đặt không đấy?”
Xuân Mai hoảng sợ xua tay nói “Không có đâu”.
Thẩm Thăng Y trầm mặc hẳn.
Long Uyển Nhi bên cạnh nghe thấy rất rõ, lúc ấy nhịn không được lại hỏi “Rốt lại là ai hạ độc?”
Thẩm Thăng Y nói “Chất độc không phải trong cái siêu, cái siêu lại từ chỗ Tư Mã Bất Quần đưa tới, cô nói là ai hạ độc?”
Long Uyển Nhi sửng sốt, nói “Ngươi là nói người hạ độc là biểu ca ta à?”
Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng, nói “Ta trước nay vẫn cho rằng y chẳng qua là đùa giỡn, có ý muốn mở đường cho y, nào ngờ căn bản không phải như thế, vì ta để lộ ra là đã biết chân tướng sự tình, lại trở thành bức bách y lập tức hạ độc thủ, đây quả thật là điều ta rất bất ngờ”. Y lại thở dài một tiếng, nói tiếp “Có lẽ y sợ chuyện máu ma bị vạch trần, ảnh hưởng tới toàn bộ kế hoạch của y, nên mới ra tay trước”.
Long Uyển Nhi nói “Y còn có kế hoạch gì nữa?”
Thẩm Thăng Y nói “Về mặt này, trước đây ta vẫn chưa có đầu mối, có điều từ việc cái nón trúc kia xuất hiện mà nhìn, thì chắc là có liên quan tới việc thất tung của lệnh tôn”.
Long Uyển Nhi nói “Ủa?”
Thẩm Thăng Y nói “Lệnh tôn đã thất tung ba năm, cái nón trúc y mang bên người lúc thất tung, sau ba năm lại xuất hiện trong trang viện này, nếu lệnh tôn đã chết rồi, thì sự xuất hiện của cái nón trúc ấy rõ ràng chính là cho thấy hung thủ giết chết y tất nhiên trước nay vẫn ở trong nhà các ngươi, chắc chắn cũng là hung thủ giết hại lệnh đường”.
Long Uyển Nhi buột miệng nói “Cũng chính là biểu ca ta à?”
Thẩm Thăng Y gật đầu nói “Cũng chính là người mà đêm nay ta chờ trong thư trai”.
“Không đâu”, Long Uyển Nhi đột nhiên kêu lên “Thế nào ta cũng không tin y là hung thủ giết chết cha mẹ ta”.
Thẩm Thăng Y liếc Long Uyển Nhi nói “Ta biết cô rất thân thiết với y”.
Long Uyển Nhi nói “Cho nên ta hiểu rất rõ con người y”.
Thẩm Thăng Y nói “Nếu nói chứng cứ...”.
Long Uyển Nhi nói “Chứng cứ gì?”
Thẩm Thăng Y không lập tức trả lời nàng, quay qua Xuân Mai và Thu Cúc nói “Thu Cúc lập tức tới báo cho Long Lập tới nha môn trình báo, mời Bổ đầu ở địa phương tới, Xuân Mai thì đi mời tất cả những người có mặt trong trang viện tới đây”.
Thu Cúc ứng tiếng lui ra, Xuân Mai còn đang chờ lệnh, Thẩm Thăng Y lại nói “Tư Mã Bất Quần là ngoại lệ”.
Xuân Mai nói “Vâng”.
Thẩm Thăng Y quay nhìn Long Uyển Nhi nói “Ta và cô đi tìm y”.
Long Uyển Nhi vẻ mặt xám xanh nói “Ngươi khẳng định, như thế, chẳng lẽ lại đúng là... là y...”.
Thẩm Thăng Y nói “Tất cả phải chờ tới chỗ y sẽ nói”.
Long Uyển Nhi gật đầu, thân hình bất giác run lên.
Thẩm Thăng Y biết cảm giác của nàng, nhưng chỉ còn cách thở dài.