Chương 5

Cô bé quay lưng bỏ đi thì bị gọi giật lại.
- Lâm Sơn Du!
Sơn Du quay lại, mắt mở to:
- Ông...
Người đàn ông gỡ cặp kính trên gương mặt ra:
- Cô bé còn nhận ra tôi không?
Sơn Du lẩm bẩm:
- Phi Cường. Là ông à?
- Đúng đấy.
- Ông đến đây làm gì?
Phi Cường cười:
- Như tôi nói ban đầu. Tôi muốn gặp ông Lâm Hữu Điền.
Sơn Du cắn môi: Đúng là oan mà. Những tưởng tượng sẽ không bao giờ gặp lại ông tạ Thế mà... Trái đất này thật tròn, đi loanh quanh rồi cũng gặp lại.
Sơn Du thắc mắc. Phi Cường đến gặp ba cô để làm gì nhỉ? Sơn Du chợt nhớ. Chẳng lẽ ông ta là... rồi cô lắc đầu. Không thể đâu. Có lẽ ông ta là bạn làm ăn của ba cô thôi. Đừng tưởng tượng quá.
Phi Cường đứng chờ đợi, anh không biết trong cái đầu nhỏ bé đang nghĩ gì. Nhưng anh thấy một điều là cô bé đề phòng anh.
Cái nắng rát da khiến Phi Cường không chịu được nữa vì bị phơi khác lâu, nên anh đành lên tiếng giải thích:
- Tôi là người bạn cùng kinh doanh với ba cô. Hôm nay tôi gặp ông ấy là có một số công việc. Xin cô bé đừng nghi ngở.
- Dù nghi ngờ hay không nghi ngờ, tôi cũng phải nói với ông. Rất tiếc ba tôi không có ở nhà.
- Vậy hãy cho tôi gặp mẹ cô.
- Mẹ tôi đang ngủ.
Sơn Du vừa dứt lời thì có tiếng bà Sơn Phi vọng ra:
- Sơn Du! Khách đến, sao con không mở cổng cho họ vào?
Biết không còn cách nào khác, Sơn Du kéo mạnh cánh cổng, liếc Phi Cường bằng nửa con mắt:
- Vào đi, coi như số ông hên đó.
- Cám ơn cô bé nha.
- Hứ!
Đóng cổng xong, Sơn Du lững thững đi về phía gốc mận. Bây giờ muốn vào nhà cũng không được, cô ghét lắm rồi khi phải gặp mặt người đàn ông đó.
Nghĩ tới làm gì cho mệt óc nhỉ. Sao mình không tiếp tục những gì mà mình thích? Thoắt một cái, Sơn Du lại có mặt trên nhánh mận. Lần này cô bé không ngồi nữa mà nằm với tư thế thật thoải mái.
Trên cao, gió hiu hiu mát, Sơn du đi vào giấc mộng lúc nào không haỵ Ở phòng khách, Phi Cường đang nói chuyện với bà Sơn Phi:
- Thưa bác, tình trạng của nội cháu như thế, nên ba mẹ cháu muốn qua nói cho bác và bác trai biết.
- Bây giờ bà cụ khỏe chưa?
- Dạ, cũng đã đỡ nhiều.
- Thế ý của ba mẹ cháu muốn tiến hành đám cưới sớm hơn dự định do sức khỏa của bà nội chứ gì?
- Dạ phải. Thưa bác, chiều nay bác có thể cho cô ấy sang gặp bà nội không? Vì nội đòi gặp mặt cháu dâu.
Bà Sơn Phi trầm ngâm:
- Xin lỗi, cho đến bây giờ, bác và bác trai cũng chưa nói chuyện hôn nhân cho con gái bác biết nữa. Một tháng trước, chỉ mới nghe phong phanh thôi mà nó đã làm cho bác ăn ngủ không yên. Nhưng cháu và anh chị Ở nhà cứ yên tâm, bác hứa chuyện đâu sẽ vào đấy.
- Xin phép, cháu muốn hỏi một điều. Trong hai ái nữ của bác, vợ của cháu là con thứ mấy của bác?
- Là cô con gái lớn. Cái con bé mà vừa đứng tiếp chuyện với cháu ngoài cổng.
Phi Cường kêu lên:
- Là Sơn Du?
Bà Sơn Phi ngạc nhiên:
- Bác nhớ bác chưa nói tên đứa nào cho cháu mà. Bộ cháu quen Sơn Du à?
Phi Cường kêu thầm:
- Quen biết nỗi gì, kẻ thù của cháu thì có.
Anh mỉm cười:
- Chẳng có giấu gì bắc. Cháu và Sơn Du đã từng gặp nhau ở Sóc Trăng trong kỳ nghỉ hè vừa rồi.
- Đã biết nhau thì có lẽ không khó lắm. Thôi được, để bác và bác trai cùng bàn tính rồi cho ba mẹ cháu hay sau. Gả Sơn Du cho cháu thì bác vô cùng yên tâm. Nhưng bác còn phải lo một điều.
- Thưa bác.
- Tuy Sơn Du đã lớn, nhưng tính nó còn trẻ con và nông nổi lắm. Bác sợ...
Phi Cường trấn an bà:
- Đã từng tiếp xúc với Sơn Du nên cháu cũng biết đôi chút. Cô bé có bản lĩng lắm, bác ạ.
- Cháu đừng đề cao nó quá nghe.
- Không đâu. Cháu đang nghĩ đến việc biết được chuyện hôn nhân của mình, Sơn Du sẽ phản ứng như thế nào?
- Bác cũng đã từng nghĩ, nhưng cháu đừng lọ Sơn Du rất nghe lời.
Phi Cường băn khoăn:
- Cháu không muốn Sơn Du nghĩ cháu là một thằng đàn ông cơ hội.
Bà Sơn Phi cau mày:
- Bây giờ có phải là lúc nói đến sĩ diện của một người đàn ông không, khi bà nội của cháu đang bệnh? Thôi, đừng nói tới vấn đề đó. Dù muốn dù không Sơn Du cũng là dâu họ Tăng. Lời hứa của bác trai không thể thay đổi được.
- Cháu biết bà n6ọi và ba mẹ cháu rất thích Sơn Dụ Tuy cháu chưa có tình cảm gì với cô ấy, nhưng cháu hứa cháu sẽ là người chồng tốt.
- Vậy bác không còn đòi hỏi gì hơn.
- Thưa bác. Cháu muốn biết Sơn Du đang học trường gì ạ?
- Ồ! Là chồng mà không biết ì về vợ mình là một sai sót phải không? Sơn Du đang theo học năm cuối trường đâi học Ngoại thương. Sau này, nó có thể giúp cháu được rồi.
- Dạ.
Coi như mọi chuyện đã được cởi mở và khá thuận lợi. Còn việc đối đầu với Sơn du bằng sự thật, Phi Cường thấy khá là gay gọ Vì anh biết tính Sơn Du không hiền.
Phi Cường đang chuẩn bị chờ đợi một cơn bão mà không biết bắt đầu từ lúc nào và kết thúc từ lúc nào. Anh nén tiếng thở dài. Tại sao anh lại lâm vào hoàn cảnh như thế? Nói anh không có chút cảm tình với Sơn Du thì không đúng. Nhưng nói yêu thì anh hk6ong dám khẳng định. Thôi thì cứ mặc cho thời gian, cái gì tới nó sẽ tới. Ai biểu anh là von trai một của gia đình họ Tăng chi.
Từ chối cuộc hôn nhân này cũng được kia mà và Sơn Du cũng giống như anh thôi. Nhưng nghĩ đến bà nội thì anh không nỡ. Cuộc sống của bà không được bao lâu nữa, nếu làm cho bà không vui thì anh cảm thấy có lỗi lớn. Còn nếu bàng lòng cuộc hôn nhân thì anh đã vô tình kéo Sơn Du, một cô bé vô tư vào vòng luẩn quẩn của anh. Khổ cho một đời người khi mà hôn nhân không tình yêu. Nhưng dù sao anh cũng phải nghĩ tới mặt tốt của nó.
Không thể tìm ra con đường giải thoát cho cả hai. Càng nghĩ, Phi Cường càng thấy rối. Gian phòng khách rộng mà anh có cảm giác như muốn ngộp thở. Phi Cường đứng dậy:
- Thưa bác, cháu muốn đi dạo vườn một chút.
- à, để bác gọi Sơn Du đi với cháu.
- Cháu nghĩ không cần thiết lắm đâu. Cháu muốn đi một mình.
- Vậy tùy cháu.
- Xin phép bác.
Bà Sơn Phi ngả người ra salon. Nói không lo thì không đúng, làm mẹ mà ai không biết tính tình con. Phải chi Sơn Du bớt đi cái tính nóng nảy và nghịch ngợm một chút thì hay biết mấy.
Bước chân vô tình đã đưa Phi Cường đến gốc mận. Anh định khen cây mận nhiều trái và trái rất to, thì cảnh tượng trước mắt làm anh vô cùng tức cười. Trên chảng ba của cây mận, Sơn Du đang nằm ngủ ngon lành, tay khoanh trước ngực, chân gác hình chữ ngũ. Phi Cường lắc đầu:
- Nghịch ngợm như vậy là cùng.
Bây giờ thì Cường không cần ngắm mận nữa mà ngắm cô bé đang say sưa ngủ. Anh mỉm cười. Cưới một nàng dâu mà suốt ngày chỉ biết ở trên cây, ba mẹ anh và bà nội nghĩ sao nhỉ? Còn nữa, địa vị bà tổng giám đốc với Sơn Du chắc không cần luôn. Ai chứ với cô bé này dám lắm.
Bây giờ, Phi Cường cảm thấy thích thú, khi khám phá về Sơn Dụ Nhìn lên chỗ Sơn Du nằm, Phi Cường chợt liên tưởng tới, nếu có một cơn gió mạnh thổi qua hay con kiến cắn là cô bé giật mình thì nguy hiểm lắm. Từ trên đó té xuống, nhẹ nhất cũng bị trầy xước.
Làm sao đây? Chẳng lẽ gọi cô bé thức dậy? Càng không được. Không có cách nào an toàn cả. Thôi thì đành đứng đây canh chừng cô bé vậy. Nghĩ lại Phi Cường thấy mình mắc nợ Sơn du thì đúng hơn. Lúc nào cũng lo cho cô bé. Hết đứng rồi ngồi, không biết thời gian là bao lâu, giống như ten lính đang canh cho nữ hoàng ngủ vậy. Bực mình, Phi Cường muốn bỏ đi nhưng không nỡ.
Từ trước tới giờ, anh chưa bao giờ làm điều gì hài lòng người phụ nữ cả. Thế mà hôm nay xem như anh phá luật. Vì một người con gái vô cùng trẻ con. Anh đứng đây có đúng không?
Còn đang suy nghĩ thì bất ngờ một vật rơi xuống trước mặt anh, kèm theo tiếng hét:
- Trời ơi! Chết tôi rồi.
Phi Cường hoảng hồn chạy lại:
- Sơn Du! Cô có sao không?
- Đau muốn chết đây nè. Ông còn hỏi câu đó được ư?
Nước mắt rơi dài trên gò má mịn của Sơn Dụ Phi Cường lúng túng:
- Sơn Du đừng khóc.
- Đau mà không cho khóc. Sao ông kỳ vậy? Ui da!
Phi Cường lẩm bẩm:
- Chanh chua đanh đá mà cũng biết rơi lệ nữa sao?
- Ông đang nói gì đó?
- Ồ! Không. Tôi muốn hỏi cô bé đau ở chỗ nào.
- Toàn thân.
Phi Cường đưa tay đỡ Sơn Du:
- Đâu, cô đứng dậy thử xem.
Cô bé gạt tay Phi Cường:
- Không cần ông lo.
- Như vậy mà ẫn còn bướng được.
Sơn Du hít mũi, ngẩng lên:
- Tai sao ông có mặt ở đây?
- à, tôi đi dạo.
- Vậy...
- Tôi không hiểu cô bé nghĩ sao, trong nhà có nệm ấm chăn êm không ngủ, lại leo lên cây mà ngủ. Cũng may nhánh mận đó nó thấp, nếu không...
- Ông đang trù ẻo tôi đó phải không?
- Tôi chỉ nói sự thật thôi. Con gái quá nghịch như cô, con trai thấy cũng sợ đấy.
- Ông...
Sơn Du đứng lên định bỏ đi, nhưng cái chân đau buốt đã làm co bé quỵ xuống mặt nhăn nhó:
- Ông biến đi khỏi đây đi.
- Cô bé làm sao vào nhà? Tôi nghĩ cô bé bị trặc chân rồi đấy.
- Không cần ông lo.
- Thôi được. Vậy tôi tiếp tục đi dạo nghe.
Tiếng bà Sơn Phi vang lên phía sau:
- Con bày trò gì nữa đó Sơn Du?
- Mẹ.
- Ở phòng khách, mẹ nghe tiếng con văng vẳng. Lại kiếm chuyện gây với Phi Cường à?
Phi Cường đỡ lời:
- Không có đâu bác. Sơn Du bị trặc chân.
Bà Sơn Phi ngồi xuống:
- Làm gì ra nông nỗi này? Nghịch ngợm phải không? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con gái lớn rồi phải thùy mị một chút. Lúc nào con cũng như vầy thì biết bao giờ mẹ mới an tâm về con.
Sơn Du cúi mặt:
- Mẹ à! Con không cố ý.
Bà Sơn Phi nghiêm mặt:
- Có sức chơi thì có sức chịu. Con mau đứng lên xem.
- Mẹ! Con đứng không được.
- Không được thì cũng phải được. Vào nhà đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.
Phi Cường đưa cánh tay mình ra:
- Cô bé vịn vào đây nè.
- Cám ơn ông. tôi tự làm được.
- Giờ phút này mà con vẫn còn bướng ư?
Cái nhìn của bà Sơn Phi làm Sơn Du kông dám cãi, cô bé nương vào tay Phi Cường đứng lên một cách khó khắn.
Từng cái nhăn mặt của Sơn Du làm Phi Cường cảm thấy nao lòng. Anh vòng tay qua vai cô bé:
- Để anh giúp em.
Không đợi Sơn Du đồng ý, Phi Cường bế thốc cô bé lên cánh tay rắn chắc của mình. Sự va chạm và quá gần gũi không làm cho Sơn Du suy nghĩ gì được.
Phi Cường đi được một quãng, Sơn Du mím môi rành rọt:
- tôi không bao giờ cám ơn ông đâu.
Phi Cường mỉm cười:
- Trẻ con. Nhưng tôi bắt đầu thích tính trẻ con của em rồi đó Sơn Du.
Chân sưng to đau nhức không đi đâu được, chỉ ngồi một chỗ nên Sơn Du cảm thấy khó chịu làm sao. Đúng là trời phạt cô để bỏ đi cái tính nghịch ngợm phá phách. Mấy ngày nay lò cò trong nhà, Sơn Du thấy nhớ cây mận làm sao. Muốn ăn mà chẳng hái được. Nhờ chị Tâm hái cho cô là chuyện nhỏ. Nhưng cô chỉ thích ăn trên cây thôi. Như vậy mới thú vị.
Cũng vì cái chân này mà làm gián đoạn biết bao cuộc vui của ô. Mà biết trách ai đây? Cô gây ra thì cô đừng than thở. Buồn bã, Sơn du ngã người ra salon, cô la lớn:
- Chưa lúc nào chán như lúc này cả.
Tiếng la của Sơn Du làm cho Sơn Tuệ từ trên lầu hớt hãi chạy xuống:
- Chuyện gì vậy chị Hai?
- Mày nghĩ thử coi chuyện gì xảy ra, khi tao không đi lại được?
- Ráng chịu đi chị Hai. Khỏi hẳn rồi chị muốn làm gì thì làm. Chứ bây giờ chị cử động thì nó còn kéo dài thêm.
Sơn du thểu não:
- Giống như ngồi tù vậy.
Sơn Tuệ mỉm cười:
- Không đến nỗi vậy chứ chị Hai. Ngồi tù đâu được sung sướng như thế. chị được người phục vụ, có kẻ thăm người viếng, có sướng không.
- Ừ sướng, sướng lắm. Sướng cái đầu mày í.
- Tại sao chị lại mắng em?
- Ai biểu mày nói bậy. Tao chưa có chết, ai biểu mày nói viếng.
- Em xin lỗi.
Sơn Tuệ ngồi xổm xuống bên Sơn Du:
- Chị Hai à! Bây giờ chị muốn làm gì? Em có thể giúp chị.
- Chở tao ra bưu điện.
Cái này...
- Sao?
- Em hkông thể.
- Hừ!
Sơn Tuệ sốt sáng:
- Nhưng em có thể giúp chị nhắn tin hoặc đưa thư.
Sơn Du sáng mắt:
- Hay đấy. Mày lên phòng học của tao láy lá thư gởi đi Sóc Trăng.
- Chị muốn gởi ho Kha Thi?
- Phải.
Đột nhiên, Sơn Du nổi nóng:
-Mày có đi hay không thì nói?
- Đi.
- Thì nhanh lên. Đừng chậm như con rùa ấy.
Không đầy hai phút sau, Sơn Tuệ có mặt ở phòng khách:
- Chị còn gởi gì nữa không?
- Bấy nhiêu thôi.
- Vậy em đi nha.
- Khoan đã. Sáng giờ có ai tìm tao không?
- Hình như anh Cường gọi điện thoại hỏi thăm chị. Lúc ấy, chị còn ngủ nên mẹ không gọi.
- Hừ! Sao lại là Phi Cường mà không là ai khác?
- Chị muốn nói ai?
- Mấy người bạn trong lớp của tao.
- Hôm qua, họ mới đến chơi với chị nguyên ngày mà. Sáng nay, học còn phải đi học nữa.
Sơn Du khoát tay:
- Thôi được rồi. Mày đi đi.
Sơn Tuệ vừa khuất, Sơn Du ôm đầu rên rỉ: Phi Cường, Phi Cường. Sao ông cứ ám ảnh tôi mãi thế? Tôi đã nợ gì ông?
Nhớ lại mấy ngày qua, ngày nào Hhi Cường cũng ghé thăm, ân cần với cô. Cô cau có, anh cũng không nóng giận. Thật ra, ông đang muốn gì ở Sơn Du này?
Vòng tay ấm áp của anh, ánh mắt anh nhìn đôi lúc đã làm cho Sơn Du xao lòng. Nhưng bản tính bướng bỉnh cố hữu của cô không cho cô chấp nhận mà chỉ xem là sự giả tạo.
Hàng trăm cô gái vây quanh anh, toàn tiểu thư đài các. Anh đâu thiếu gì tình cảm mà đi tìm kiếm.
Sơn Du tự đặt câu hỏi: Nếu như anh ta đi tìm tình cảm ở cô thì sao nhỉ? Cô có cho anh cơ hội không? Chắc là không đâu, vì cô đâu có tình cảm gì với anh. Cô chỉ ghét anh mà thôi.
Người xưa thường nói: "ghét của nào trời trao cho của đó". Có đúng như vậy không?
Sơn Du không thể tưởng tượng nổi cảnh ngày mà cô cùng Phi Cường sánh bước bên nhau.
- Sơn Du! Sơn Du! con suy nghĩ gì vậy?
Cô giật mình:
- Mẹ!
Bà Sơn Phi vuốt tóc con:
- Không được đến giảng đường với các bạn, con buốn lắm phải không?
Dạ.
- Thôi, cố gắng đi. Hai ngày nữa đi lại bình thường, đến lúc đó mặc sức mà bay nhảy.
Sơn Du ngả đầu vào vai và Sơn Phi:
- Mẹ à! Con muốn... con muốn cám ơn Phi Cường đã giúp đỡ con mấy ngày nay.
Bà Sơn Phi trêu ghẹo:
- Ủa! Mẹ đã từng nghe ai đó nói không thèm cam ơn kia mà.
- Mẹ Ơi! Con biết là con hơi quá đáng. Nhưng nghĩ lại Phi Cường đâu có lỗi gì với con. Cho nên...
- Được. Muốn cám ơn Phi Cường chứ gì? Chiều nó tới rồi cám ơn.
Sơn Du ngập ngừng:
- Mẹ! con nhờ mẹ một chuyện.
- Mẹ đang nghe.
- Con muốn mẹ nói vài lời với Phi Cường.
- Nghĩa là mẹ phải giúp con cám ơn.
- Dạ.
- Cái đó không bao giờ đau.
- Mẹ.
- Đừng nói thêm vô ích.
Vừa lúc ấy, chuông điện thoại reo vang. Bà Sơn Phi đứng dậy:
- Mẹ nghe điện thoại đây.
Sơn Du xoắn đôi bàn tay vào nhau, thôi đành phải tự lực vậy. Mẹ nói đúng, cám ơn mà ai cám ơn giùm.
- Alô. Tư gia của ông Lâm Hữu Điền đây.
- Nhã Thùy nè Sơn Phi.
- Ồ!
- Tôi muốn biết con dâu yêu quí của tôi sao rồi? Bà nội Phi Cườn cứ luôn miệng đòi gặp.
Bà Sơn Phi liếc về phía con gái:
- Sơn du cũng đã đỡ nhiều. Có thề chủ nhật này, tôi cho nó sang thăm bà cụ.
- Vậy thì hay quá. Sơn Phi này! Về việc học của Sơn Du và theo yêu cầu của bà nội Phi Cường, chúng tôi muốn cho hai đứa đính hôn trước khi bà cụ vào phòng mổ. ý chị sao?
- Cái đó tùy anh chị.
- Thế là ổn rồi. Chị cho tôi nói chuyện với sơn Du chút đi.
- Chị chờ máy nhé.
- Bà Sơn Phi ra hiệu cho con gái:
- Con có điện thoại.
- Ai vậy mẹ?
- Mẹ Phi Cường muốn nói chuyện với con.
Cô nhăn mặt:
- Con đâu quen biết bác ấy và biết nói gì bây giờ.
- Con mới là lạ đấy. tuy con không quen iết mẹ Phi Cường, nhưng Phi Cường biết con. Người ta hỏi thăm con thì có gì là lạ đâu. Nhanh đi, đừng để bác ấy chờ máy lâu.
Sơn du lò cò lại bên máy, tay chân run rả lên. Bà Sơn Phi trấn an:
- Bình tĩnh đi nào. Mẹ Phi Cường có vẻ mến on lắm đấy.
Sơn Du áp ống nghe vào tai:
- Alô.
- Sơn Du hả?
- Dạ.
- Cái chân của con đã bớt đau chưa?
- Dạ, cũng đỡ rồi. Con cám ơn bác.
- Đừng khách sáo như thế, quan tâm đến con cũng là một phần trách nhiệm của bác mà.
- Thưa bác, con không hiểu cho lắm.
- Không hiểu rồi từ từ sẽ hiểu thôi. à! Bà nội Phi Cường cứ luôn nhắc con. Mau chóng hết bệnh đi rồi sang thăm bà cụ nhé.
Sơn Du lấy làm lạ, cô hỏi:
- Thưa, sao nội Phi Cường biết con ạ?
- Có gì khó đâu. Phi Cường nó luôn nhắc tới con.
Sơn Du lẩm bẩm:
- Ông Phi Cường này lại muôn1 bày trò gì nữa đây?
- Sơn Du à! con còn đó không?
- Dạ còn. Bác muốn hỏi gì ạ?
- Ồ! Không. Thôi, con nghỉ cho khỏe đi. Hôm khác bác cháu mình gặp lại.
- Dạ. Chào bác.
Sơn Du gác máy, liền quay sang mẹ:
- Con không hiểu gì hết.
Bà Sơn Phi vuốt tóc con gái:
- Đừng nôn nóng, đừng hấp tấp, từ từ rồi con cũng sẽ hiểu thôi.
- Còn bây giờ?
- Con có muốn lên lầu với mẹ không?
Sơn Du ỉu xìu:
- Không lên trên ấy thì con biết đi đâu nữa.
Bà Sơn Phi tát yêu:
- Coi cái mặt của con kìa, không giống Sơn Du tí nào cả.