Hãn vùi đầu vào gối, anh cố giả điếc nhưng những âm thanh ồn như vỡ chợ không để anh yên. Con ranh Phương Phi đúng là quá đáng khi cố tình chơi đá cầu với bọn trẻ vào lúc này. Con bé muốn phá giấc ngủ của anh. Nếu anh thức dậy là rơi vào bẫy của Phi, nhưng ngủ tiếp thì Hãn không thể. Con bé thừa biết anh cần yên tĩnh, thế mà... Hãn che mắt vì ánh sáng chói lòa cả phòng. Anh nghe tiếng màn cửa sột soạt rồi tiếng Phương Phi hát: "Dậy đi thôi nào dậy đi thôi. Chim hót vang khi thấy ông mặt trời..." Hãn cáu kỉnh gầm lên: - Biến khỏi đây cho tôi nhờ. Phương Phi tỉnh queo: - Không. Tôi vào giúp anh dậy sớm đây. Nào, rời khỏi long sàn nhanh lên... ông vua con. Hãn quát: - Đúng là điên khùng! Sao tôi phải nghe lời em chứ. Phương Phi ráng giữ lời nhỏ nhẹ: - Vì tôi muốn điều tốt cho anh. Chúng ta đều biết, nếu không chịu luyện tập, qua giai đoạn này anh sẽ chả còn cơ hội nữa. Hãn cười khẩy: - Em nói y như bác sĩ nói, toàn những lời sách vở, chỉ tôi biết tôi sẽ trả giá cho sự đau đớn thế nào khi tập luyện mà thôi. Phi xuống nước: - Không tập luyện thì cũng đã tới giờ anh phải dậy. Anh cần phơi nắng như trẻ con vậy. Phơi nắng sẽ làm anh... đẹp hơn chớ đâu có đau đớn gì. Đúng không? Hãn làm thinh. Anh liếc thật nhanh qua gương mặt đầy vẻ chờ đợi của Phi. Xem ra con bé cũng kiên nhẫn lắm, chịu đựng lắm. Từ hôm Phi chịu làm Oshin cho anh, Hãn cũng... đì con bé nhiều rồi, nhưng không thấy con bé mặt nặng mặt nhẹ bao giờ. Chỉ có cái mồm bướng bỉnh là đáng ghét, nhưng cái mồm ấy cũng rất hay cười. Hôm nay Hãn chiều ý Phương Phi 1 lần làm... phước cũng chả hề gì. Phất tay, Hãn lạnh lùng: - Ra ngoài, rồi tôi sẽ ra. - Vâng. Phương Phi thở phào. Ra hàng hiên nơi có kê sẵn cái bàn nhỏ, cô, cô kiểm tra lại những thứ trên bàn. Đó là 1 chồng báo mới nhất. 1 bộ ly tách, Phi pha cà phê, bình thủy nước sôi, 1 chai nước lọc và 1 lọ hoa được hái trong sân nhà. Dưới mái hiên đầy nắng mai này, Hãn sẽ ngồi đọc báo, nhâm nhi cà phê, Phi hy vọng anh sẽ thích để dần dà anh thôi rúc vào góc riêng buồn bã của mình. Ngay lúc đó, Phi nghe Hãn tằng hắng, rồi giọng anh hách dịch: - Cái gì đây? Em tính biến nơi này thành quán cà phê à? Phương Phi mỉm cười: - Tôi chỉ muốn anh được thoải mái dưới chính mái hiên của mình. Anh đọc báo đi. Tôi sẽ pha cà phê. Hãn khó chịu: - Không cần! Cà phê là chuyện của chị Bờ... chớ không phải của em. Phi nói: - Chị Bờ đã đi chợ, tôi làm việc này được mà. Dứt lời, Phi lấy bình thủy để sát tường chế vào phi cà phê 1 cách bài bản. Đầu tiên chế 1 tí cho cà phê nở ra, sau đó mới chế đầy phin. Hãn xoa cằm: - Cũng không đến nỗi tệ. Phi đậy nắp bình thủy lại: - Ngày nào tôi cũng pha cà phê cho ba tôi. Hy vọng anh không chê. Rồi cô tíu tít: - Anh có thấy nắng sớm đẹp không? Ngồi đây ăn sáng, hít thở không khí, đọc báo là nhất rồi. Hãn khinh khỉnh: - Chỉ cần mở máy tính, tin gì lại không có, tôi quen đọc báo trên mạng từ khi còn ở Úc, về đây cũng thế, em dẹp ba mới ấy đi. Phương Phi kêu lên: - Đọc báo trên mạng làm sao thích bằng đọc báo bình thường. Anh thử cầm 1 tờ, thử đọc xem. Tôi nghĩ anh sẽ nhớ lại cảm giác trước đây từng có khi anh đọc báo. - Đó là cảm giác gì? Tôi chả nhớ nỗi. Phi bĩu môi: - Xì! Nói nghe dễ ghét. Cũng may là anh vẫn còn nhớ cách cầm đũa ăn cơm. Hãn làm thinh vì những lời chua ngoa của Phi. Ngồi dưới màu vàng nhạt của nắng mai, Hãn cũng thấy hay hay. Trước kia, anh là 1 thanh niên hiếu động, có bao giờ anh chịu yên 1 chỗ mà không làm việc gì, nên với anh ngồi phơi nắng dưới mái hiên nhà, bên tách cà phê và 1 chồng báo là chuyện của các ông già. Nhếch môi cay đắng, Hãn thấy thấy mình bây giờ còn thua cả các cụ già. Anh thật đáng chán! Giọng Phi vang lên: - Anh uống cà phê ít đường hay nhiều đường? Hãn nhìn những bông sao nhái trên bàn: - Tôi uống không đường. - Vậy thì cà phê không đường của anh đây. Xin mời! - Em cùng uống với tôi chứ? Chúng ta sẽ chia 2. Phương Phi nhăn mặt: - Cùng chia với anh ly cà phê đắng này à? Chà! Thú vị thật! Đây là lần đầu tiên tôi được mời cà phê không đường đó. Lấy chiếc ly trên bàn, Phi sớt cà phê ra làm đôi, phần nhiều cho Hãn, phần ít cho mình. Cầm tách cà phê, Hãn uống 1 ngụm rồi gật gù: - Không đến nỗi tệ. Phương Phi le lưỡi: - Còn tôi lại thấy tệ quá trời vì nó đắng gần chế. Hãn nheo nheo mắt: - Nếu đây là rượu, em có chia đôi với tôi không? Phương Phi nói ngay: - Chia chớ, nhưng kèm theo điều kiện. - Đó là điều kiện gì? - Sao tôi phải trả lời khi đây chỉ là giả thiết? Hãn nhếch môi: - Em không nói tôi cũng đoán được điều kiện của em. Uống thêm 1 ngụm cà phê nữa. Hãn hất mặt về phía Phi: - Em muốn tôi tập chân chớ gì? Phương Phi gật đầu, Hãn im lặng. 1 lát sau anh nói: - Tôi sẽ làm điều đó nếu em dám chia đôi với tôi 1 chai rượu. Phương Phi trợn mắt: - 1 chai rượu? Là cái chai mà bợm nhậu gọi là 1 xị đó hả? Hãn xua tay: - Không. Là 1 chai rượu Tây ấy chứ. Phương Phi liếm môi: - Rượu Tây rượu ta gì tôi cũng chưa thử bao giờ. Hãn khiêu khích: - Vậy càng hay! Em nghĩ sao? Dám không? Phương Phi ngập ngừng: - Người ta uống bao nhiêu rượu mới say? - Tùy người. Đôi khi 1 ly đã say nhưng cũng có người cả... chai lận. - Thế... anh uống bao nhiêu? Hãn cười tươi: - Bao la luôn. Tôi không biết say đâu. Phương Phi nghi ngờ: - Thiệt không đó? Hãn lơ lửng: - Thử thì biết chứ gì. Phương Phi chắc chắn: - Nếu anh không biết say, chắc tôi cũng vậy. Uống thì uống chứ sợ gì. Nhưng quân tử nhất ngôn, anh đã nói phải giữ lời hứa đó. Hãn hùng hồn: - Đương nhiên! Phi hỏi: - Vậy rượu đâu? Hãn nhìn Phương Phi: - Đã suy nghĩ kỹ chưa? Tôi không ép em nha. Phương Phi nói: - Tôi muốn thử xem rượu là thế nào nên đã quyết định rồi. Tôi nghĩ có những chuyện không nên để lý trí xen vào, phiền phức lắm. Hãn gật gù: - Khá lắm. Nhưng tôi chỉ đùa thôi. Phương Phi kêu lên: - Đùa à? Sao kỳ vậy người... quân tử? Hay là anh sợ thua tôi? Hãn bật giọng: - Sợ thua? Em không lượng sức mình khi hỏi tôi như vậy. Được rồi, tôi sẽ mang rượu ra. Phương Phi nhìn Hãn lăn xe vào nhà. Cô ngồi và nhịp tya trên mặt bàn. Bất cứ giá nào cô cũng phải "cưa đôi" với Hãn. "Cưa" xong, Phi sẽ bắt Hãn lhuyện tập. Mà nhỡ anh ta chối thì sao nhỉ? Có lẽ Phi phải bắt Hãn viết cam kết mới được. Hãn trở ra. Trong lòng anh là 1 chai rượu và 2 ly có chân cao. Cô lẩm nhẩm đọc tên rượu rồi hỏi: - Chỉ có 1 phần 3 chai thôi sao? Hãn nhỏ nhẹ: - Chia đôi bao nhiêu đó là có người chết... ngắt. Mà em đã ăn sáng chưa nhỉ? Phương Phi gật đầu. Hãn nói: - Vậy thì uống được rồi. - Còn anh thì sao? - Có sao đâu. Em 1 ly, tôi 1 ly. Dứt lời, Hãn rót rượu và đẩy tới trước mặt Phi 1 ly sóng sánh vàng. Giọng anh khiêu khích: - Chưa quen thì từ từ nhé. Phương Phi nghiêm nghị: - Tôi muốn anh viết 1 cam kết sẽ luyện tập chăm chỉ tới chừng nào đi được. Hãn bất ngờ trước đề nghị của Phi. Anh đặt mạnh chai rượu lên bàn. - Em không tin tôi hả? Phi liếm môi: - Đây là 1 trò cá cược. Tôi sợ bị ăn quỵt lắm. Hãn nhún vai: - Thế thì đừng chơi. Phương Phi nóng mặt. Ngần ngừ 1 giây, cô bưng ly rượu lên nốc 1 hơi rồi nhăn mặt ho khan và tưởng như ở họng mình đang cháy. 2 tai ù đặc, Phi vội uống tiếp ly nước lọc và tiếp tục nhăn mặt. Hãn trợn mắt: - Trời ơi! Đừng làm tôi sợ chớ. Em thấy sao rồi? Phương Phi ôm mặt: - Tôi cảm giác đang bị cháy. Sao mà nóng dữ vậy? Eo ơi, kinh khủng quá! Hãn thích thú nhìn 2 gò má đỏ hồng của Phi. Trông con bé hay hay chớ Giọng Phi vang lên - Tới phiên anh Hãn rót rượu cho mình rồi... hiên ngang ực hết nguyên ly. Anh không thích uống rượu và hầu như không bao giờ uống, nên cũng có cảm giác đang bị cháy như Phi. Nhưng chẳng lẽ uống nước lọc để chữa cháy thì... bỉ mặt đàn ông quá, nên anh đành ra vẻ ung dung tự tại mặc cho lỗ tai lùng bùng Phương Phi tự rót cho mình ly thứ 2. Lần này cô chậm rãi uống từng ngụm nhỏ. Hãn cũng thế Anh hỏi - Em thấy thế nào? Phi xoay cái ly - Cũng không tệ. Nhưng nếu lặng lẽ uống thế này thì chán quá. Anh nói gì đi chứ Hãn có vẻ cởi mở hơn thường ngày - Em thích nghe gì nào? Phương Phi hạ giọng - Nghe anh nói về anh Môi Hãn nhếch lên khinh bạc - Chả có gì hay - Nhưng tôi vẫn thích nghe - Em đúng là tò mò Phương Phi uống 1 ngụm nữa - Mỗi đời người là 1 câu chuyện, tôi thích đọc chuyện chớ không phải tò mò Hãn xua tay - Nếu vậy chuyện về tôi là câu chuyện nhạt nhẽo nhất, em không nên đọc - Anh phải biết thêm thắt vào cho hay chớ Nheo mắt 1 cách tinh nghịch, Phi nói - Nếu anh cho phép tôi sẽ kể chuyện đời anh cho anh nghe, bảo đảm anh không nhận ra mình luôn Hãn rót thêm rượu cho Phi - Xin mời kể tự nhiên Phương Phi xoa 2 bên má đang nóng bừng bừng, cô lâng lâng với những ý nghĩ trong đầu Hơi mỉm cười, Phi hóm hỉnh - Ở xứ thần tiên xinh đẹp, có 1 chàng hoàng tử chưa bao giờ biết thế nào là nghèo đói, khổ đau và bệnh tật. Từ nhỏ cho tới lúc trưởng thành, chàng sống trong lụa là gấm vóc, được hầu hạ chăm sóc từ chân tơ kẽ tóc, chàng muốn gì được nấy nên dưới mắt chàng không có chuyện gì là chàng không làm được. Hoàng tử đâu ngờ sự tự cao tự mãn của mình đã khiến 1 tên phù thuỷ ganh ghét. Trong 1 chuyến đi săn, tên phù thuỷ đã phù phép khiến hoàng tử rơi xuống vực sâu... Hãn bóp cái ly rượu - Hừ! Đúng là khoé tưởng tượng... Phương Phi đặt ngón trỏ lên môi - Không được ngắt lời đâu đấy! Hãn khoát tay - Tiếp tục... bịa đi Phi uống nốt ly rượu - Khi tỉnh dậy, hoàng tử kinh hoàng khôn siết khi thấy 2 chân mình không cử động được, đã vậy nhìn quanh lại là 1 nơi xa lạ hoang sơ chỉ toàn cây cối um tùm, trời ở trên cao còn chàng như ở tít sâu dưới địa ngục với 4 bề vách núi vây quanh. Nằm đó uống sương mất mấy ngày, chàng lần đầu trong đời nếm mùi đói và đau. Đang lúc rơi xuống tận cùng tuyệt vọng, hoàng tử được 1 người thợ săn cứu. Ông ta cõng chàng về căn nhà nhỏ dưới chân con suối ngày đêm róc rách, nơi đó xem ra đẹp gấy mấy lần xứ sở thần tiên của chàng Nheo nheo mắt nhìn Hãn, Phương Phi hạ giọng - Nhưng chàng hoàng tử tội nghiệp ấy còn tâm trí đâu mà thưởng thức cảnh đẹp. Suốt ngày chàng nằm trên giường cỏ, ngẩng mặt nhìn trời và than khóc cho số phận Hãn xụ mặt - Tôi có than khóa à? Phương Phi nói - đây là phần thêm thắt cho có vẻ lâm li bi đát. Anh không phiền, tôi sẽ kể tiếp... Hãn ậm ừ - Tiếp đi... Phương Phi vỗ nhẹ vào trán. Đầu cô nhẹ tênh kỳ thật. Lẽ nào cảm giác này là say? Nếu thế có gì đâu đáng sợ. Cô phảI tiếp tục uống cho đủ phần của mình Phi chớp mi - Ông thợ săn có 1 cô con gái nhan sắc tầm thường, cử chỉ thô kệch, quần áo quê mùa. Sinh ra rồi lớn lên ở nơi thâm sơn cùng cốc, nên cô gái bị choáng trước chàng hoàng tử đẹp trai, cô không nề hà cực nhọc lặn lội vào thung lũng sâu hái thuốc về bó chân cho chàng. Gã hoàng tử ấy vậy là tệ, thay vì trân trọng sự chăm sóc đó, chàng ta lại trút hết đau khổ lên cô gái làm như tại cô ấy mà chàng bị như vầy. Tội nghiệp! Cô gái không than van kể lể, chỉ biết ngày đêm lo lắng tận tuỵ cho người mình thầm yêu. Sau 1 thời gian chàng hoàng tử đã đi đứng được, cô gái vui mừng vô cùng. Cô dắt chàng ra suối rồi mơ mộng nghĩ tới lúc cùng hoàng tử xây nhà bên suối Phương Phi chợt buồn buồn - Cô ta thật ngốc vì gã hoàng tử cao ngạo ấy có bao giờ nghĩ tới cô, dưới mắt gã cô khác nào 1 ty nữ thấp hèn trong cung, cô ta phải cúc cung tận tuỵ vì chàng là đương nhiên Hãn chợt ngắt ngang - Này! Hình như em tưởng tượng quá đà rồi - Vậy anh hãy coi đây là chuyện của ai chớ không phải của mình. Tôi xin hết ở đây Phương Phi chống tay nhìn ly rượu trên bàn, đầu cô không nhè nhẹ lâng lâng nữa mà nó bắt đầu nặng Phi bảo - Anh rót tiếp rượu đi chứ Hãn lắc đầu - Thôi đủ rồi - Sao lại đủ? Vẫn còn trong chai mà - Phần đó của tôi - Không được. Anh đừng kiếm chuyện để ăn gian nghen Hãn chép miệng - Em đa nghi quá - Nội tôi bảo đa nghi là thói quen cần có của phụ nữ Hãn dò hỏi - Dường như em rất nghe lời bà nội? Phương Phi nói - Dĩ nhiên - Chắc nội thương em nhất nhà? Phi lắc đầu - Không đâu. Tôi đứng hạng 3, sau chi. Hoài và ba. Ở nhà tôi, chi. Hoài là hàng top ten, chớ tôi thì nhầm gì Hãn chợt tò mò - Trước khi ở đây, em ở đâu? Phương Phi trả lời - Ở rất nhiều chỗ. Gia đình tôi không có nhà, từ đó tới giờ toàn ở thuê, ở nhờ. Tôi không nhớ nổi mình dời chỗ ở bao nhiêu lần rồi. Cứ nghĩ tới hai chữ "dọn nhà" là đã phát khiếp. Ba tôi dành dụm lắm mới mua được miếng đất đâu ở quận bẩy, chắc còn hơi lâu ba mới cất nhà Phương Phi khẽ nhăn mặt, cô chống tay giữ cho đầu đừng gục xuống bàn Hãn vỗ nhẹ vào tay cô - Nè! em sao rồi? - Có sao đ... âu... Bắt đầu ngày mai, anh phải luyện tập đó. Anh mà không giữ lời hứa là rất dở, tôi xem thường lắm. Anh phải tội nghiệp chi. TA chứ. Tôi nhất định làm đủ cách để anh đi được, anh phải cố gắng nếu không muốn mất người yêu. Chậc! Chi. TA đẹp thế kia chắc có nhiều... "cái đuôi" lắm Hãn khó chịu - Em say rồi - Chưa! Tôi đang nói chuyện đàng hoàng với anh mà. Nếu say, tôi đã lăn quay ra đất. Mắt nhắm đầu gật gà gật gưỡng, Phương Phi quơ tay - Chiều nay tôi đi học, tối về còn dạy kèm bé Beo nữa, tôi làm sao dám say. Tôi ngồi với anh hết giờ làm việc mới thôi. Mà cũng chưa thôi đâu. Hết việc ở đây, tôi còn việc ở nhà. 1 thau quần áo to của mọi người đang chờ tôi về. Ấy vậy mà tôi phải bét nhè ở đây. Hừ! tôi bán thời gian của mình cho quỷ mất rồi. Rõ chán! Sao chuyện nhọc nhằn gì cũng tôi gánh hết vậy? Chi. Thư Hoài sướng thật! Chị ấy đi làm bằng xe máy, nhờ tôi chi. Hoài mới có xe máy đó nghen Hãn thắc mắc - Nhờ em nghĩa là sao? - Ủa! Chớ ảnh hổng biết hả? Cô Nhận đã hứa mà... Quên nữa, tôi không nói đâu, không nói đâu Phương Phi đứng lên rồi loạng choạng bước được vài 3 bước, Phi đành dựa tường sau đó từ từ sụm xuống đất Hãn gọi ầm lên - Chi. Bờ... Chi. Bờ... Phải cả phút sau, Bờ mới lên tới. Chị hốt hoảng - Ấy trời! Nho? Phi làm sao vậy? Hãn cộc lốc - Say rượu. Chị đỡ Phi vào salon na9`m tạm đi Chi. Bờ nhìn Hãn trân trối - Cậu ép con nhỏ hả? Hãn gắt - Tôi bảo gì, chị làm đó, đừng có hỏi Bờ ngồi xuống lay Phi - Dậy... dậy... Phi Mắt nhăm mắt mở, Phi nương theo tay Bờ đứng dậy. Kè cô vào nhà, Bờ đê? Phi nằm trên chiếc salon rồi lầm bầm - Con nhỏ này tính đùa với lửa hay sao ấy! Tự nhiên lại uống rượu. Thiệt hết biết! Hãn lăn xe vào, Bờ xẵng giọng - Để tôi đưa con bé về nhà, chớ nằm đây đâu có được Hãn gằn giọng - Sao lại không được? Ý chị là gì khi nói như vậy? Đưa Phi về nhà trong lúc thế này mới là rách việc với bà cu. Tuý Bờ vẫn còn ấm ức - Biết thế sao cậu để con nhỏ uống dữ vậy? Hãn lạnh lùng - Đó là chuyện riêng của chúng tôi. Chị vào pha cho Phi ly chanh nóng tốt hơn là trả lời Bờ bĩu môi - Nó say như chết, uống nước cam lồ cũng hổng tỉnh nổi nói chi nước chanh Hãn nhăn mặt - Nhờ gì thì làm đó đi, sao chị thích cãi thế? Bờ vẫn chưa ngậm miệng - Cô TA mà xuất hiện lúc này thì có trời mới biết chuyện gì xảy ra Hãn hơi khựng lại vì nghe Bờ nói vậy. Nhưng anh tin Ân sẽ không khi nào tới vào giờ này, hơn nữa hôm nay đâu phảI ngày nghĩ. Mà nếu Ân ghé càng hay, biết đâu cô nàng sẽ ghen lồng ghen lộn lên không chừng Lăn xe trở ra hàng hiên, Hãn rót hết rượu trong chai ra. Anh chợt muốn được say như Phương Phi. Say đi để thấy mình không là mình. Say đi để bắt đầu ngày mai anh lao vào cuộc chiến với chính bản thân đầy cam go khốn khổ.