Ðứng im một lúc chàng quay trở vào trong miếu, bếp lửa đã tắt từ lâu, bêncạch chảo canh thịt chuột lại thấy hai con chuột nằm chết, bụng ngữa lên trời,vành tai vẫn còn giật giật.Ðịch vân mĩm cười nghĩ thầm:"Bảo Tượng cũng tự bắt được hai con chuột vậy mà chẳng chịu nấu ăn,tìm mình Sinh Sự để rồi chết."Nhìn thấy trong chảo còn vương lại ít canh Bảo Tượng chưa ăn hết, đanglúc bụng đói cồn cào, Ðịch vân bưng chảo lên há miệng định húp. Bỗng đâuchàng ngửi thấy một mùi hương là lạ.Ðịch vân dừng tay, đặt chảo canh xuống đất, miệng lẩm bẩm:- Mùi hương này hình như mình đã ngửi qua một lần rồi. Không biết đó làthứ gì, nhưng một điều chắc chắn là nó chẳng phải là thứ tốt lành!Cúi xuống ngửi lại một lần nữa, Ðịch vân bỗng vỗ đùi đánh đét một cái,kêu lên:- Thật may mắn!Nói xong hất đổ chảo canh, quay nhìn thi thể Ðinh Ðiển nói:- Ðinh đại ca! Ðại ca chết rồi mà vẫn còn cứu mạng tiểu đệ!Thì ra Sau mấy lần ngửi kỹ mùi hương kỳ dị của chảo canh chuột, chàngchợt hiểu ra nguyên do.Ðinh Ðiển bị trúng chất kịch độc "Kim Ba tuần hoa", huyết nhục toànthân đều nhiễm kịch độc, lũ chuột ở đây đói quá không có gì ăn mới cạp dathi thể Ðinh Ðiển mà ăn. Chuột trúng độc chết, Bảo Tượng ăn thịt chuột cũngtrúng độc. với công lực của Bảo Tượng lẽ ra cũng không đến nỗi chết nhanhnhư vậy. Nhưng vì hắn cùng Ðịch vân quần thảo dưới nước, phần vì thiếudưỡng khí, phần vì chất độc phát tác nên đột ngột đứt hơi.Tìm ra nguyên nhân cái chết của Bảo Tượng, Ðịch vân không khỏi rùngmình. Nếu không phải "Kim Ba tuần hoa" có một mùi hương đặc dị như vậythì kể như chàng cũng mất mạng rồi!Ðịch vân nhiều lần chán nản không muốn Sống nữa, nhưng nay đượcthoát chết trong đường tơ kẻ tóc thì vừa mừng vừa Sợ. Thế mới biết conngười được Sống là một điều quý biết dường nào. Bên ngoài trời vẫn mưa rảrích, bầu trời u ám nặng nề, nhưng thấp thoáng Sau những áng mây nặng trĩukia đã thấy lấp ló ánh dương. Liên tưởng đến hoàn cảnh mình, Ðịch vân tựnhủ, chỉ cần giữ được tính mạng, Sớm muộn gì rồi cũng Sẽ có ngày tìm đượcđiều lý thú trong cuộc Sống.Ðịch vân đứng tần ngần một lúc rồi Sửa thi thể Ðinh Ðiển lại cho ngayngắn. sau đó ra ngoài lôi thi thể Bảo Tượng lên, đào một cái hố an táng chohắn, cho dù hắn có định ăn thịt mình, Ðịch vân cũng không nỡ để thi thể hắnbị dòi bọ đục khoét hay muôn thú cắn xé.Trở vào trong miếu, nhìn thấy Bảo Tượng để lại một bộ tăng bào, trên bệthờ còn có một chiếc bọc vải dầu, ngoài ra còn một ít bạc vụn. Ðịch vân hiếukỳ giở bọc vải dầu ra xem, bên trong còn một lần gói giấy dầu nữa. Mở lớpgiấy dầu ra, bên trong là một quyển Sách da dê, ngoài bìa có mấy hàng chữkhông ra chữ mà hình chẳng ra hình, cũng chẳng biết nó có ý nghĩa gì. Giởtrang đầu tiên, thấy có vẽ hình một nam nhân lõa thể đứng ở một tư thế quáidị. Hình nhân này một tay chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất, diện mạo trôngrất dữ dằn. Bên cạnh hình nhân ghi chi chít những ký hiệu rất lạ, trông giốngnhư những con nòng nọc, lúc xanh lúc đỏ, chẳng theo một quy tắc nào cả.Nhìn kỹ hình nhân, thấy mắt Sâu mũi khoặm, tóc quăn má cao, trông khônggiống người Trung thổ. Nét vẽ rất tinh tế, gương mặt người này tuy trông rấtquái dị, nhưng trong cái quái dị ấy ẩn tàng một hấp lực lạ kỳ, khiến người đãnhìn vào thì không muốn rời mắt đi nữa, càng nhìn lâu thì tâm thần càng xaođộng, dường như không tự chủ được nữa. Nhìn một lúc, Ðịch vân rùng mìnhgiở Sang trang Sau.sang trang kế tiếp, vẫn là hình nhân ấy, có điều tư thế thì khác đi, chântrái đứng thế Kim kê độc lập, chân phải giơ thẳng đuột về phía trước, SongSong mặt đất. Hai tay giơ ngược ra phía Sau, tay trái nắm lấy vành tai phải,tay phải nắm lấy vành tai trái.Ðịch vân xem Sơ qua rồi lại lật tiếp xuống, trang nào cũng vẽ hình nhânấy, có điều tư thế càng về Sau trông càng quái, biến hóa vô cùng; có khi haitay chống dưới đất; có khi toàn thân lơ lững trên không; cũng có khi đỉnh đầuquay ngược dưới đất, nửa thân dưới có đến Sáu chân. Ðến nửa cuốn trở vềSau thì thấy trong tay hình nhân còn có một thanh đao.Lật đến cuối quyển Sách, Ðịch vân quay lại trang đầu tiên quan Sát kỹhơn. Thấy lưỡi của hình nhân hơi thè ra bên mép trái, mắt phải mở to trongkhi mắt trái hơi khép lại, chính những điều này làm cho gương mặt trông quáidị. Ðịch vân cao hứng, bắt chước tư thế hình nhân, kể cả nét mặt lẫn cách đểtay để chân. Ðứng một lát thì cảm thấy trong người dễ chịu vô cùng. Nhìn kỹhình nhân thêm chút nữa, Ðịch vân mới phát hiện bên trên có vẽ nhữngđường kinh mạch màu xám mờ mờ. Ðịch vân tỉnh ngộ, thì ra vẽ hình nhânlõa lồ là để cho người học nhìn thấy được kinh mạch.Lúc còn ở trong ngục, Ðinh Ðiển đã dạy cho chàng rành rẽ về kinh mạch,huyệt đạo. Luyện bất cứ môn nội công nào cũng đều phải nắm chắc nhữngkiến thức này, bằng không hậu họa Sẽ khó lường.Ðịch vân đã quen với việc luyện công, nay nhìn thấy hình nhân với tư thếvà kinh mạch thì không ngăn được theo đó luyện thử, vừa vận khí đã thấy nộitức phát Sinh trong kinh mạch. Có điều cách thức vận công ở đây lại tráingược hoàn toàn với cách mà Ðinh Ðiển từng dạy chàng. Ban đầu Ðịch vâncó hơi nghi ngại, Sợ có cái gì đó bất ổn, nhưng Sau nghĩ lại cứ luyện thử chơimột chút cũng chẳng hại gì.Thế là chàng bắt đầu thôi công nạp tức, cứ theo hướng dẫn của hình nhânmà làm, chỉ Sau một lúc hành công, toàn thân nghe dịu oặt, một cảm giác thưthái lan tỏa toàn thân. Tình hình này cũng rất trái ngược với khi chàng luyệnThần Chiếu công. Luyện Thần Chiếu công muốn cho nội tức vận hành đượcmột phân một tấc chẳng phải là chuyện dễ dàng. Còn luyện công theo hìnhnhân này thì nội tức cứ cuồn cuộn chảy trong kinh mạch, chẳng cần phải cốgắng gì cả, gần như là nội tức tự nó vận hành, bản thân chỉ dẫn cho nó điđúng hướng mà thôi.Ðịch vân luyện một lát thì thấy kỳ lạ quá, không dám luyện nữa, nghĩthầm:"Quyển Sách này là của tên ác hòa thượng Bảo Tượng, chắc chắn chẳngphải là thứ tốt lành gì. Cứ xem đồ hình và văn tự trông đầy tà khí thì biếtngay. Tốt nhất là không nên luyện để khỏi mang họa."Ðầu nghĩ như vậy nhưng thấy nội nguyên trong người lưu chuyển thôngSuốt, ngưng ngay bây giờ thì thấy tiếc, chi bằng đùa chơi thêm một tí nữa, lầnSau Sẽ không luyện nữa.Quyết định xong, chàng cứ thế tiếp tục luyện. Qua một lát Sau, toàn thânnghe nhẹ như muốn bay lên được, đầu óc phiêu diêu như uống phải rượumạnh. Người bứt rứt khó chịu, bất giác chàng nhảy lên múa may điên cuồngmột lúc rồi ngã xuống đất bất tỉnh.Không biết bao lâu Sau Ðịch vân mới từ từ tỉnh dậy, mở mắt nhìn ra, chỉthấy dương quang rực rỡ, thì ra trời đã tạnh mưa, ánh nắng rọi vào tận miếuđiện. Ðịch vân ngồi dậy, cảm thấy trong người tinh lực dồi dào, chàng ngạcnhiên nghĩ thầm:"Không lẽ đây là nhờ luyện công trong quyển Sách này? Không! Quyếtkhông thể như thế được. Thứ công phu tà ma ngoại đạo này không nên đụngtới, e rằng di họa khó lường."Nghĩ xong lại định lấy quyển Sách hủy đi, cầm quyển Sách nơi tay, do dựmãi, thấy hủy đi thì cũng tiếc, thôi thì cứ giữ lại, chỉ cầm mình không luyện thìcũng chẳng hại gì.Chàng Sửa Sang lại y phục, thấy rách nát hết không còn đủ để che kín thânhình nữa, nhìn lại thấy bộ tăng bào của Bảo Tượng để trên bệ thờ, thấy hãycòn lành lặn. với lấy bộ tăng bào khoác lên người, nghĩ mình phải mặc yphục của tên ác tăng lòng cảm thấy có cái gì đó hơi bất an, nhưng dù gì cũngcòn khá hơn là mặc bộ y phục rách nát kia. Lấy quyển Sách và Số bạc vụnnhét vào ngực áo, ra nơi gốc cây moi bọc châu báu lên, trở vào ôm thi thểÐinh Ðiển đi ra khỏi miếu.Ra khỏi miếu không xa, xảy gặp một nông phu từ đàng kia đi lại, trôngthấy Ðịch vân ôm ngang một người chết như vậy thì không khỏi thất kinh,quay đầu bỏ chạy. Ðịch vân không khỏi ngạc nhiên, gã nông phu kia làm gìmà tháo chạy cuống cuồng như vậy? Nhìn lại mình, lại nhìn thi thể Ðinh Ðiển,Ðịch vân chợt hiểu ra, với bộ dạng của mình hiện tại, lại ôm một xác chết đigiữa ban ngày như vầy thì thật bất tiện.Ðịch vân nhìn thi thể Ðinh Ðiển thở dài nói:- Ðinh đại ca! Tiểu đệ thật không muốn chia tay với Ðinh đại ca.Ngay lúc đó xảy nghe có tiếng người cười cười nói nói đi tới. Ðịch vânnhíu mày nhảy vào bụi cây bên đường, chờ cho mấy nông phu kia đi qua mớithở dài nghĩ thầm:"Tình hình này chắc phải thiêu thi thể Ðinh đại ca mang theo bên mình, từtừ rồi tính cách đem xương hợp táng với di cốt của Lăng tiểu thư."Tính xong, mang thi thể Ðinh Ðiển vào rừng, gom mớ cây khô chất lêntrên, nổi lửa thiêu xác. Nhìn từng lưỡi lửa táp lên thi thể Ðinh Ðiển, Ðịch vânnghe như lửa đốt lên da mình. Chàng quỳ xuống, ôm mặt khóc thê thiết.Chờ cho tàn lửa, chàng cẩn thận gom từng chiếc xương một, lấy giấy dầubọc lại, bên ngoài lại dùng vải dầu bọc một lần nữa. Giấy dầu và vải dầu nàyvốn là để bọc quyển Sách luyện công của Bảo Tượng, nay chàng bỏ quyểnSách ra ngoài, lấy chúng để bọc xương Ðinh Ðiển.Chàng đào một hố nhỏ, đùa tro tàn xuống lấp lại, quỳ xuống lạy mấy lạyrồi mới đứng dậy, cột bọc xương lên lưng. Ðến lúc này chàng mới chợt nhớđến một câu hỏi mà lẽ ra chàng phải có lời đáp từ mấy ngày qua: "Ði đâu bâygiờ? Phải bắt đầu từ đâu?"Trên thế gian này, chàng chỉ còn một người thân duy nhất đó là Sư phụ,hay là về quê nhà tìm xem Sư phụ hiện giờ ra Sao. Chợt nhớ lại, Sư phụ chàngSau khi lỡ tay đâm chết Sư bá, chắc là đã cao chạy xa bay, tìm một nơi hẻolánh nào đó mai danh ẩn tích rồi, làm gì dám về quê? Nhưng ngoài quê nhàra, chàng thật Sự không biết phải đi tìm Sư phụ ở đâu nữa.Thế là chàng quyết định trở về quê nhà, xem tình hình thế nào rồi tính nữa.Trở ra đường lớn hỏi thăm mới biết, nơi này gọi là Trình gia tập, thuộc huyệnGiám Lợi tỉnh Hồ Bắc, muốn đi Hồ Nam thì phải qua Sông.Ðịch vân đi vào trấn tập, ăn uống no nê rồi mới ra bến Sông, thuê đòngang qua Sông. Nghĩ lại hôm qua vì phải chạy trốn Bảo Tượng mà phải quaSông chạy trối chết, không ngờ chỉ cách mới có một ngày mà tình hình đãkhác hẳn, giờ thì an nhàn gọi đò, nhàn nhã ngồi nhìn nước Trường Giangmênh mang chảy về đông.Ðò cập bến, vừa bước lên bờ đã nghe tiếng la ó vang rân, người ta kéonhau chạy rần rần đến xem náo nhiệt. Ðịch vân hiếu kỳ, cũng tiến đến gầnđám đông xem thử.Chỉ thấy giữa đám đông, một đám bảy tám tên hán tử vây đánh một lãonhân. Lão nhân mình mặc thanh y, đội mũ vải, xem cách phục Sức cũng biếtlà một gia nhân. Bọn đại hán thì chân trần áo ngắn, xung quanh vẫn còn đểgiỏ cá và cân, xem chừng là người hàng cá. Nghĩ đây chỉ là một đám đánh lộnbình thường, chẳng có gì đáng xem nên định bỏ đi, nào ngờ thấy lão nhânvung cước đá mấy gã hàng cá nhào lăn, thì ra lão là người biết võ công. Biếtthế nào cũng còn biến cố khác, Ðịch vân quyết định đứng lại xem cho biết.Lão nhân tuy cô thế, nhưng chỉ trong nháy mắt đã đánh ngã nhào ba bốntên hán tử. Bọn hàng cá tuy đông người nhưng chẳng ai dám xông vào trợchiến. Xảy nghe có tiếng hô to:- Ðại ca tới rồi!Ðám đông lập tức tránh Sang hai bên, nhường đường. Từ dưới mé Sông cóba người nhanh chân bước tới, bước chân ba người này trông vững chãi, nhìncũng biết là người có võ công. Người đi đầu tuổi trạc tứ tuần, Sắc mặt vàngnhư nghệ, râu Sơn dương tua tủa dưới càm. Gã dừng chân nhìn mấy gã hàngcá té lăn dưới đất, cất giọng ồm ồm nói:- Các hạ là ai? Dựa vào thế lực nào mà dám đến huyện Hoa Dung nàyhiếp người?Gã hán tử mặt vàng nói với lão gia nhân nhưng mắt thì thậm chí chẳngthèm nhìn đối phương.Ðịch vân nghe gã hán tử mặt vàng nói thì mừng thầm, thì ra đây đã làhuyện Hoa Dung của tỉnh Hồ Nam rồi.Lão gia nhân tỉnh như không đáp:- Các ngươi có cá, ta đây có bạc, mua cá mà gọi là hiếp người Sao?Gã hán tử mặt vàng quay Sang một tên hàng cá, hỏi:- vậy tại Sao lại đánh nhau?Gã hàng cá bực tức nói:- Lão già này một hai đòi mua cặp cá chép vàng. Tiểu nhân nói cá chépvàng hiếm có, để dành cho đại ca làm thuốc, nhưng lão ngang tàng nhất địnhđòi mua. Bọn tiểu nhân không bán, thế là lão động thủ đánh người.Gã hán tử mặt vàng quay nhìn lão gia nhân một thoáng, xong dịu giọnghỏi:- Bằng hữu của các hạ trúng phải Lam sa chưởng phải không?Lão gia nhân nghe hỏi thì biến Sắc, lắc đầu nói:- Ta chẳng biết Lam sa chưởng, Hồng sa chưởng gì cả. Chỉ biết gia chủmuốn ăn cá chép, trên đời này làm gì có thứ luật lệ bắt cá lên có thứ bán cóthứ không bán như vậy!Gã hán tử mặt vàng cười lạnh nói:- Trước mặt chân nhân không cần phải quanh co làm gì. Xin hỏi tôn danhđại tánh của quý gia chủ? Nếu phải là bằng hữu, đừng nói cặp cá chép vàngnày, tại hạ còn có thể tặng luôn một hoàn "Ngọc cơ hoàn" chuyên trị Lam sachưởng nữa.Lão gia nhân xanh mặt nói:- Ngươi là ai? Tại Sao lại biết Lam sa chưởng lại có cả Ngọc cơ hoàn?Không lẽ... ngươi là...Gã hán tử mặt vàng cười lạnh nói:- Không Sai, tại hạ với người dùng Lam sa chưởng kia có chút quan hệ.Lão gia nhân chẳng nói chẳng rằng, xoay người chộp lấy giỏ cá, thủ phápnhanh nhẹn vô cùng.Gã hán tử mặt vàng cười lạnh quát:- Ðâu dễ ăn như ngươi tưởng!vù một chưởng nhằm lưng lão gia nhân đánh tới, lão gia nhân cũng chẳngphải tay vừa, một tay nắm cứng giỏ cá, tay kia trở chưởng kháng cự. Bìnhmột tiếng, Song chưởng chạm nhau, thân hình lão gia nhân văng bắn ra xamấy trượng, quay đầu chạy thẳng. Gã hán tử không ngờ đối phương lại malanh như vậy, thấy không thể đuổi kịp, liền vung tay một cái. Một chiếc ámkhí xé gió nhằm lưng lão gia nhân bay xẹt tới.Lão gia nhân cướp được giỏ cá, lòng mừng khấp khởi cắm đầu bỏ chạy,lão không ngờ còn có ám khí đuổi theo. ám khí của gã hán tử mặt vàng làmột loại cương tiêu, thủ kình của gã kinh nhân, mũi cương tiêu bay như Saoxẹt, lão gia nhân lại không hề hay biết, xem ra lão khó lòng toàn mạng.Ðịch vân nhìn thấy lão gia nhân Sắp chết tới nơi, không nỡ đứng nhìn, vộichộp lấy chiếc giỏ cá ném ra. võ công chàng đã mất hết, thủ kình chẳng có làbao, may mà thế đứng lại ở giữa gã hán tử mặt vàng và lão gia nhân. Chỉnghe Soạt một tiếng, cương tiêu cắm vào giỏ cá, bay tới một đoạn ngắn nữarồi rơi xuống.Lão gia nhân lúc này mới nghe tiếng động, quay lại thì thấy gã hán tử mặtvàng chỉ Ðịch vân quát:- Tên hòa thượng thối này ở đâu ra dám cả gan xen vào chuyện của Thiếtvõng bang chúng ta?Ðịch vân ngạc nhiên, không hiểu vì Sao hắn lại mắng mình là "hòa thượngthối", chỉ thấy hắn dáng điệu dữ dằn, lại xưng là người của Thiết võng bang.sực nhớ lúc Sinh thời Ðinh đại ca có nói, các bang hội trên giang hồ có nhiềuđiều cấm kỵ, nếu không biết mà vương vào thì Sẽ gặp không ít rắc rối. Chàngkhông muốn khi không lại gây thù chuốc oán với Thiết võng bang, vội vòngtay thi lễ nói:- Tiểu đệ vô tình Sinh Sự, xin lão huynh lượng thứ!Gã hán tử mặt vàng nghiến răng quát:- Ngươi là cái thá gì? Ai là huynh đệ với ngươi?Dứt lời gã hất hàm quát:- Bắt hết cả hai lại, giải về tổng đà!Ngay lúc đó xảy nghe có tiếng "tinh tang tinh tang" vang lên, hai thớtngựa từ phía đông phi tới. Lão gia nhân nghe tiếng nhạc ngựa thì mừng ramặt, kêu lên:- Gia chủ của ta tới rồi đó! Ngươi có gan thì nói chuyện với người.Gã hán tử mặt vàng hơi biến Sắc nói:- Gia chủ ngươi là "Linh Kiếm Song hiệp" à?Nhưng liền đó hắn nghênh mặt nói:- "Linh Kiếm Song hiệp" thì đã Sao? Nơi đây chẳng phải là chỗ chúng cóthể tác oai tác quái.Gã vừa dứt lời thì hai thớt ngựa đã tới nơi. Ðịch vân bỗng thấy quangcảnh Sáng hẳn ra, hai con tuấn mã một trắng một vàng, không những yêncương rỡ rỡ mà còn là loại thần tuấn bất phàm. Kỵ Sĩ trên lưng hoàng mã làmột thanh niên anh tuấn, chừng hai mươi Sáu hai mươi bảy tuổi, mình mặchoàng y, trông quý phái hơn người; trên lưng bạch mã lại là một thiếu nữ tuổitrạc trên dưới hai mươi, mình mặc y phục trắng toát, hông đeo trường kiếm,dáng mạo vừa diễm lệ vừa uy nghi. Ðôi thanh niên nam nữ, đều đeo trườngkiếm, tay cầm một chiếc roi da, hai con tuấn mã đầu cao thân dài, điều đặcbiệt là toàn thân thuần một màu, không xen lẫn một Sợi lông màu tạp. Dướicổ hoàng mã đeo một xâu lục lạc vàng rực, bạch mã lại đeo lục lạc bạc, chỉcần chúng khẽ lúc lắc đầu, lục lạc dưới cổ lập tức vang lên những tiếng nhạc,hoàng mã có tiếng nhạc mạnh mẽ, bạch mã có tiếng nhạc thanh tao. Quả làngười bất phàm mã cũng bất phàm, nội một việc gắn nhạc ngựa cũng tinh tếkhác người.Ðịch vân nhìn một lúc, không ngăn được, buột miệng khen:- Ðẹp quá!Thanh niên hán tử nhìn lão gia nhân hỏi:- Thủy Phúc, đã tìm thấy cá chép chưa? sao còn ở đây làm gì?Lão gia nhân đáp:- Thưa çông thiếu gia, cá chép vàng đã tìm được một cặp có điều họ nhấtquyết không chịu bán, lại còn động thủ đánh người.Thanh niên hán tử nhìn thấy chiếc cương tiêu dính trong giỏ cá, hơi nhíumày rồi vung roi da đánh ra, kỳ lạ thay, chiếc roi da như con linh xà cuốn lấychiếc giỏ. Khẽ hất tay một cái, chiếc giỏ cá đã nằm gọn trong tay, thanh niênhán tử hừ lạnh nói:- Kẻ nào đã dùng thứ ám khí tàn độc như vầy?Xong cũng chẳng cần chờ trả lời, quay Sang bạch y thiếu nữ nói:- sinh muội nhìn này, đây đúng là thứ "Hạt vĩ tiêu" kiến huyết phong hầu.Bạch y thiếu nữ nhíu mày hỏi:- Kẻ nào đã phóng thứ ám khí này?Gã hán tử mặt vàng nhếch mép cười lạnh, tay nắm chặt cán đao nơi thắtlưng, lạnh lùng nói:- Linh Kiếm Song hiệp mấy năm nay hoành hành trên giang hồ, Thiếtvõng bang chẳng phải là không biết. Có điều muốn hoành hành ngang ngượcnơi đây e rằng không được như ý.Bạch y thiếu nữ hừ lạnh nói:- Loại Hạt vĩ tiêu này quá tàn độc, cha ta đã bảo là không được dùng,chẳng lẽ ngươi không biết điều đó hay Sao? May mà ngươi không dùng nó đểphóng vào người khác, chỉ phóng vào giỏ cá để luyện tập...Thủy Phúc nghe vậy liền chen lời:- Tiểu thư, chẳng phải như vậy đâu. Người này phóng tiêu vào người lãobộc đó, may nhờ vị tiểu Sư phụ đây ném giỏ cá cản đường độc tiêu, bằngkhông mạng lão bộc kể như tiêu rồi.Ðịch vân nghe nói thì không khỏi nhíu mày, vì lẽ gì mà người thì mắngmình là hòa thượng thối, kẻ lại gọi là tiểu Sư phụ?Bạch y thiếu nữ nhìn Ðịch vân khẽ mĩm cười tỏ ý tạ ân. Ðịch vân thấynàng nhìn mình mĩm cười, nét mặt như hoa xuân thì không khỏi thẹn thùngcúi mặt.Thanh niên hán tử nghe Thủy Phúc nói vậy thì Sắc diện như bị bao phủ bởimột làn Sương lạnh, Sát khí ngút trời, nhìn gã hán tử mặt vàng gằn giọng:- Có thật là như vậy không?Gã hán tử mặt vàng cười lạnh nói:- Coi bộ oai phong dữ!Thanh niên hán tử, nghiến răng quát:- Cho ngươi biết thế nào là lễ độ!Dứt lời roi ngựa đã nhắm đầu hán tử mặt vàng giáng xuống. Hán tử mặtvàng đâu dễ chịu khuất phục, lập tức quát lớn một tiếng vung đao lên gạt.Nào ngờ thế roi vừa rồi chỉ là hư chiêu, đao vừa vung lên thì đầu roi lạng mộtcái, đổi hướng tấn công hạ bàn. Hán tử mặt vàng thất kinh nhảy lên tránh né.Nào ngờ chiếc roi ngựa như con linh xà, bật lên quấn lấy cổ chân phải hán tửmặt vàng. Thanh niên hán tử khẽ thúc vào hông ngựa, hoàng mã hý vangphóng tới. Công phu hạ bàn của hán tử mặt vàng chẳng phải là kém, cho dù bịroi ngựa quấn lấy cổ chân chưa chắc đã quật ngã được hắn, nhưng thanh niênhán tử chờ cho hắn nhảy lên mới hạ thủ, người lơ lửng trên không, cho dùthân pháp có cao Siêu đến mấy cũng đành thúc thủ. Hơn nữa lại còn bị hoàngmã phi tới, Sức kéo của nó mạnh mẽ phải biết, làm cho toàn thân hán tử mặtvàng bị kéo vút đi, hắn ngoác miệng kêu la inh ỏi, phía Sau bảy tám ngườichạy theo cũng kêu la í ới, toàn cảnh trông rất hoạt kê.Hoàng mã phóng đi mấy trượng, kéo chiếc roi da căng như dây đàn, thanhniên hán tử mượn lực hất một cái, thân hình hán tử mặt vàng như tên rời khỏiná bay vút lên không trung, may mà lại bay hướng ra Sông, nếu để thân hìnhgã rơi trên đất liền, không biết hậu quả Sẽ ra Sao. Mọi người đứng trên bờSông đồng kinh hãi kêu lên một tiếng, tiếp theo đó, hán tử mặt vàng rơi tùmxuống Sông mất dạng.Bạch y thiếu nữ vỗ tay cười lớn, Sau đó thúc ngựa xông vào giữa đámhàng cá, chiếc roi da quất xuống túi bụi, bọn hàng cá ôm đầu tháo chạy, đánhững giỏ cá lăn lóc, cá tôm đổ hết ra ngoài bò lổn nhổn.Hán tử mặt vàng Sống nơi Sông nước, đương nhiên tất tinh thông thủytính, chờ khi ngoi lên khỏi mặt nước thì đã bị trôi xuống dưới hạ lưu mấytrượng, tức khí mắng nhiếc một hồi, nhưng cũng không dám lên bờ gây Sựnữa.Thủy Phúc mở nắp giỏ cá đưa ra cười lớn nói:- Công tử nhìn nè. Miệng đỏ vảy vàng, lại còn mập ú nữa chứ, thật hiếmcó.Thanh niên hán tử gật đầu nói:- Ngươi mau mang về khách điếm, nói Hoa lão gia lập tức cứu người.Thủy Phúc dạ một tiếng rồi đến bên cạnh Ðịch vân nói:- Ða tạ Sư phụ cứu mạng, không biết pháp danh của Sư phụ là chi để tại hạcòn biết mà báo đáp.Ðịch vân nghe đối phương cứ gọi mình là Sư phụ này Sư phụ nọ thì khôngkhỏi rùng mình ớn lạnh, chưa biết phải đối đáp thế nào thì thanh niên hán tửđã khoát tay hôi:- Thôi đi mau đi! Ðừng để chậm trễ nữa!Thủy Phúc dạ một tiếng rồi không kịp chờ Ðịch vân đáp lời, vội vàngquay người chạy vụt đi.Ðịch vân thấy đôi thanh niên nam nữ này bề ngoài cao nhã, võ nghệ Siêuphàm thì lòng rất ngưỡng mộ, ý muốn kết giao nhưng thấy đối phương chẳngchịu xuống ngựa, muốn hỏi thăm danh tánh lại thấy có điều bất tiện. Cònđang do dự thì thanh niên hán tử đã móc ra một nén vàng ròng nói:- Tiểu Sư phụ! Ða tạ ngươi cứu mạng lão gia nhân nhà ta. Nén vàng nàynhờ ngươi mua ít hương hỏa cúng cho quý tự.Nói xong ném nén vàng về phía Ðịch vân.Ðịch vân giơ tay đón lấy nén vàng, ném trả lại nói:- Không cần đâu, xin hỏi cao danh quý tánh của nhị vị.Thanh niên hán tử nhìn cách thức Ðịch vân đón lấy nén vàng và ném trảlại, biết là người có võ công, không chờ cho nén vàng bay đến gần đã vungroi da cuốn lấy, mĩm cười đắc ý nói:- Thì ra tiểu Sư phụ cũng là người trong võ lâm, nếu vậy chắc cũng biếttiểu danh Linh Kiếm Song hiệp.Ðịch vân thấy thái độ của gã thanh niên hán tử này đầy vẻ kiêu ngạo hợmđời thì hơi khó chịu, nói:- Lúc nãy nghe mấy người kia gọi, tại hạ cũng biết nhị vị đây xưng là LinhKiếm Song hiệp. Có điều vẫn chưa biết tôn danh đại tánh.Thanh niên hán tử có ý giận nghĩ thầm:"Ngươi đã biết hai ta là Linh Kiếm Song hiệp mà không biết danh tánh à?"Xong chỉ hừ một tiếng, không đáp.Ngay lúc đó, gió từ mé Sông thổi lên, hất tung vạt tăng bào, bạch y thiếunữ bỗng chỉ Ðịch vân kêu lên:- Hắn... hắn là Huyết đao ác tăng của Thanh giáo Tây Tạng...Thanh niên hán tử mặt phừng phừng, quát:- Không Sai! Ngươi mau cút khỏi mắt ta!Ðịch vân kinh hãi tiến đến gần bạch y thiếu nữ, kêu lên:- Cô nương! Cô nương nói gì vậy?Bạch y thiếu nữ thấy Ðịch vân tiến đến gần mình thì mặt mày tái xanh hétlớn:- Cút đi! Cút đi! Ðừng đến gần ta!Ðịch vân ngơ ngác, chẳng hiểu đã xảy ra việc gì, lại tiến thêm bước nữa,nói:- Cô nương nói gì?Bạch y thiếu nữ bất thần vung roi nhằm đầu Ðịch vân giáng xuống. Ðịchvân có nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi đối phương đột ngột xuất thủđánh mình, quay đầu định tránh đi nhưng đã trễ. Chát một tiếng, trên mặtchàng xuất hiện một đường roi rướm máu.Ðịch vân nổi giận quát:- Ngươi... làm gì mà đánh người ta?Bạch y thếu nữ chẳng nói chẳng rằng, lại vung roi quất ra. Ðịch vân thấyđối phương vô duyên vô cớ đánh mình thì không nhịn được nữa, giơ tay địnhđoạt roi, nào ngờ ngọn roi biến ảo khôn lường, thoắt cái đã đánh chát lên cổchàng.Ðịch vân choáng váng, chưa kịp hoàn hồn thì ngực nhói lên một cái, thì rathanh niên hán tử thúc ngựa tới, đá trúng ngực chàng một cước. Ðịch vânthất kinh nhào xuống đất lăn ra phía Sau. Trong lúc hỗn độn, chỉ thấy bóngtrắng lướt qua, kèm theo đó là tiếng nhạc ngựa tinh tang. Ðịch vân biết conngựa cao lớn như vậy, chỉ cần đạp trúng người thì khó lòng toàn mạng, cố hếtSức co người tránh né, chỉ nghe rắc một tiếng, cũng không biết là thứ gì gãy,chỉ cảm thấy đom đóm đầy trời, tiếp đó không còn hay biết gì nữa.Ðến khi tỉnh dậy, cũng không biết là mình đã ngất đi trong bao lâu. Ðịchvân chống tay định ngồi dậy, bỗng cảm thấy hông trái đau như muốn rời ra,thiếu chút nữa lại ngất đi, tiếp theo ụa lên một tiếng, phun ra một ngụm máutươi. Chàng cố ngẩn đầu lên nhìn lại, ống quần bên phải ướt đẫm máu, chânphải bẻ quặt về phía trước. Ðịch vân ngạc nhiên tự hỏi, Sao bỗng dưng chânmình lại có thể bẻ quặt ra phía trước như vậy. Phải một lúc Sau chàng mớihiểu ra, thì ra con bạch mã đã đạp gãy chân mình.Ðịch vân cảm thấy toàn thân đau đớn, Sức lực biến mất hết, ý nghĩ muốnchết lại trỗi dậy, tại Sao mình lại còn Sống? Tại Sao không chết quách đi chorồi? Chàng nằm im, không động đậy, cũng không rên rỉ, chỉ mong mình đượcmau mau chết đi cho rảnh nợ.Nằm một lúc lâu, chàng bỗng ngạc nhiên nghĩ thầm, mình với hai ngườiđó không thù không oán, mình cũng chẳng làm điều gì đắc tội với họ, tại Saolại có thể ra tay tàn độc như vậy? Nghĩ mãi vẫn thấy không có điều gì, thậmchí là miễn cưỡng, giải thích được. Chàng tức tối nghĩ thầm, mình thật ngốcquá, giá mà Ðinh đại ca còn tại thế, chắc chắn Sẽ dễ dàng nhận ra nguyên do.vừa nghĩ tới Ðinh Ðiển, chàng bỗng nhớ tới việc Ðinh Ðiển nhờ làm, vộiđưa tay Sờ bên người, thấy bọc cốt vẫn nguyên vẹn thì an tâm, cố Sức chốngtay ngồi dậy, cổ họng bỗng nghe ngọt lịm, máu tươi cứ chực trào ra. Chàngbiết càng thổ huyết thì thân thể càng yếu ớt, nên cố gượng vận công kềm lại,nhưng cuối cùng miệng cũng mặn chát, máu trào ra hai bên khóe mép.Chỗ chân bị gãy lúc đầu không cảm thấy đau, đến khi cử động mới đau dữdội, nghe như ngàn vạn mũi đao thích vào tủy. Cuối cùng chàng cũng gượnglết vào tới bóng râm bên đường.Ðịch vân thở dài nghĩ thầm:"Mình không thể chết được! Muốn vậy thì phải ăn!"Nhặt mấy con tôm đổ ra nằm chết dưới đất bỏ vào miệng nhai ngốn ngấu,tạm lót dạ bằng mấy thứ này, Sửa xương chân lại rồi Sẽ tìm cách rời khỏi đâycàng nhanh càng tốt.Ðịch vân nhìn quanh, thấy đồ đạc của mấy gã hàng cá còn vương vãikhắp nơi, lết tới nhặt một chiếc mái chèo gần đó, lại lấy thêm một tấm lưới.Từ từ xé tấm lưới ra, Sửa chân cho ngay ngắn lại, cặp mái chèo vào chân, lấylưới quấn lại. Từng đó động tác mà chàng làm phải mất hơn nửa canh giờ mớixong, cứ mỗi động tác là đau đớn đến chết đi Sống lại, phải chờ cho bớt đaumới làm tiếp.Bó xong chiếc chân gãy, Ðịch vân thở ra nghĩ thầm:"Muốn dưỡng cho lành chiếc chân gãy này, ít ra cũng mất hai thángtrường, tìm chỗ nào để dưỡng thương bây giờ?"Nhìn quanh tứ phía, thấy rất nhiều ngư thuyền neo đậu bên bờ Sông, Ðịchvân mừng rỡ nghĩ:"Cứ xuống thuyền mà nghỉ, khỏi phải đi lại."sợ bọn ngư dân trở lại Sinh thêm rắc rối, dù mệt đứt hơi Ðịch vân cũngkhông dám ngồi nghỉ thêm, lết xuống mé Sông, cẩn thận leo lên một chiếcngư thuyền, mở dây đẩy thuyền cho trôi ra giữa Sông. Gió Sông thổi tung vạttăng bào, chàng chợt nhìn thấy một bên vạt áo có thêu hình một chiếc đaongắn, thân đao đỏ rực, nơi mũi đao còn có hình mấy giọt máu rỏ xuống. Nétthêu rất khéo léo, trông Sống động như thật. Ðến lúc này Ðịch vân mới tỉnhngộ, thì ra Linh Kiếm Song hiệp tưởng mình là đồng đảng với Bảo Tượng,đưa tay lên Sờ đầu, chàng bất giác bật cười.Thảo nào mọi người cứ hết mắng hòa thượng thối lại gọi bằng tiểu Sư phụ.Mình vô tình hóa trang thành hòa thượng khi nào không hay. Bạch y cônương kia nhìn thấy ký hiệu nơi tăng bào, nhận lầm mình là người của HuyếtÐao môn. Hòa thượng phái này chắc chuyên tác gian tác ác, thế mới nhậnmặt là lập tức tấn công liền.Nghĩ thấu được những điều này, mối hận đối với Linh Kiếm Song hiệpgiảm hẳn đi, ngược lại còn cảm phục hai người hiệp nghĩa can trường, ghét ácnhư thù. Chỉ tiếc là Linh Kiếm Song hiệp không những dáng mạo cao nhã màvõ công cũng cao cường, mai này giả như có giải thích xong Sự hiểu lầm nàymình cũng không xứng đáng kết giao với họ.vừa Suy nghĩ, Ðịch vân vừa đẩy mái chèo cho thuyền chầm chậm lướt đi,đi được một đoạn thì nhìn thấy bên bờ Sông xuất hiện một thị trấn. Xa xanhìn tới, thấy người đi đi lại lại trông rất náo nhiệt, Ðịch vân nghĩ thầm:"Khoác chiếc tăng bào này trên người thật là tai họa, phải thay ra Sớmchừng nào hay chừng ấy."Thế là đẩy thuyền cập bến, lấy mái chèo làm gậy khập khễnh lên bờ.Người qua đường thấy một thanh niên hòa thượng bị gãy một chân, toàn thânlấm lem vết máu thì ai ai cũng trố mắt nhìn.Cái kiểu bị nhìn như vầy, mấy năm nay Ðịch vân đã quen rồi nên cũngchẳng để tâm làm gì. Ði một đoạn, thấy có hiệu quần áo cũ, liền ghé vào muamột bộ trường bào và một bộ đồ ngắn. Lúc này mà thay y phục thì phải cởiđồ ra, Ðịch vân cảm thấy bất tiện, thôi thì lấy chiếc trường bào bằng vải bốkhoác lên bên ngoài tăng bào, còn mua thêm một chiếc mũ vải trùm lên đầu.Ra khỏi hiệu quần áo, thấy ở góc trấn phía tây có một quán cơm nhỏ, liền đithẳng tới đó kiếm cơm lót dạ. Chờ khi ngồi được xuống bên bàn thì Ðịch vânbỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, lại thổ một ngụm máu tươi.Tiểu nhị bưng cơm lên, có cá có đậu phụ và có cả lạp vị nướng thơm lừng.Ðịch vân ngửi thấy mùi thịt thơm thì tinh thần phấn chấn hẳn. vừa bưng chénlên ăn mấy đũa, xảy nghe tiếng nhạc ngựa tinh tang vọng tới.Ðịch vân nuốt vội miếng thịt, nghĩ thầm:"Linh Kiếm Song hiệp lại tới, mình có nên ra đón đầu họ để giải thích chorõ ràng không? vô cớ bị họ đánh cho một trận nhừ tử, không nói lại cho rõràng, chẳng phải là oan uổng hay Sao?"Nhưng mấy năm nay chàng chịu khổ đã nhiều, bị người nghi oan cũnglắm, thôi thì để thiên hạ nghi oan thêm một lần nữa cũng chẳng thiệt thòi chi.Tiếng nhạc ngựa mỗi lúc một gần, Ðịch vân xoay người nhìn vào trong đểkhỏi chạm mặt Linh Kiếm Song hiệp.Ngay lúc đó xảy thấy có người vỗ vai chàng, nói:- sư phụ! Ngươi còn ngồi đây uống rượu làm chi, huyện hái gia mời ngươivề nha môn uống rượu.Ðịch vân giật mình quay lại, thấy bốn tên công Sai, hai người cầm thiếtxích hai người cầm đơn đao, tên nào tên nấy mặt mày hung tợn, tay chân thủthế chừng như Sợ chàng bất thần tấn công vậy.Ðịch vân một tay hất cả mâm cơm vào mặt tên công Sai bên trái, một tayhất chiếc bàn vào người tên công Sai bên phải. Bụng kinh hãi tưởng rằngcông Sai của Kinh Châu phủ tìm đến bắt mình. Nếu để chúng bắt lại lần nàythì mọi Sự coi như chấm hết.Hai tên công Sai bị tấn công bất ngờ hoảng hồn lùi lại, Ðịch vân lập tứcxông thẳng ra ngoài, nhưng mới bước được một bước thì ngã nhào, thì ratrong lúc hoảng loạn chàng quên mất chiếc chân gãy của mình.Tên công Sai thứ ba thấy vậy mừng rỡ huơ đao xông tới chém nhầu. Ðịchvân tuy mất hết võ công nhưng đối phó với bọn Sai nha thì vẫn còn dư Sức.Chàng nghiêng người tránh đao, đồng thời nhanh như cắt vươn tay đoạtthanh đao trong tay gã, tiện chân đạp gã một cái văng ra ngoài.Tên công Sai thứ tư thấy Ðịch vân tuy bị gãy chân mà còn dữ dằn như vậythì không dám xông vào, đứng xa xa kêu lớn:- Dâm tăng hái hoa giết người! Cả gan dám chống công Sai!- Huyết đao dâm tăng lại gây án! Hắn vừa mới gian dâm quan gia tiểu thưrồi giết người! Huyết Ðao ác tăng ở đây.Ðịch vân gượng đứng dậy, thấy dân chúng nghe hô hoán kéo tới đôngnghịt, có điều ai nấy đều đứng xa xa nhìn vào chứ không dám tới gần. Giờ thìÐịch vân mới biết đây chẳng phải là Sai nha của Kinh Châu phủ, tuy nhiênnhư vậy cũng chưa hẳn đã đáng mừng, chưa biết chừng tình hình còn tệ hạihơn nữa là khác.Ngay lúc đó thì tiếng nhạc ngựa dừng lại, Linh Kiếm Song hiệp đã đếntrước quán cơm dừng lại nhìn vào. Hai người ngồi trên mình ngựa nhìnxuống, nhìn thấy Ðịch vân thì không khỏi ngạc nhiên, không biết người nàylà ai Sao lại thấy quen như vậy. Nhưng chỉ một thoáng Sau hai người đã nhậnra đây chính là tên ác tăng ban Sáng.Trong khi đó thì một tên công Sai đã lớn tiếng nói:- Này, tiểu Sư phụ! Ngươi muốn khoái lạc chút chút Sao không vào thanhlâu kỹ viện mà lại gian dâm tiểu thư nhà quan. Ðã vậy xong chuyện còn giếtchết người ta? Hảo hán dám làm dám chịu, mau theo ta về nha huyện để giảiquyết!Một tên công Sai khác lại nói:- Ngươi đi mua áo mua mũ cải trang huynh đệ ta đều nhìn thấy hết, đừngtưởng như vậy là qua mặt được bọn ta.Ðịch vân nổi nóng quát:- ±m miệng! Ngươi ăn nói cho cẩn thận, đừng mở miệng ra là nói oan chongười tốt!Một tên công Sai hừ lạnh nói:- ¦an cho ngươi à? Ðêm hôm kia người xông vào phủ đệ của Lý Cử nhân,gian Sát hai vị tiểu thư của Lý Cử nhân. Chính mắt ta nhìn thấy, đích thị làngươi, không còn Sai chạy vào đâu được nữa!Linh Kiếm Song hiệp nãy giờ đứng bên ngoài nhìn vào, đến lúc này bạch ythiếu nữ mới lên tiếng:- Ðại ca, võ công của tên hòa thượng này chẳng lấy gì làm cao minh. BanSáng nếu không niệm tình hắn cứu mạng Thủy Phúc, muội đã giết chết hắnrồi, không ngờ hắn... hắn lại làm nhiều chuyện bậy bạ như vậy...Nói xong lại đỏ mặt cúi đầu nhìn xuống.Thanh niên hán tử gật đầu nói:- Ta cũng cảm thấy có điều hơi lạ. Bọn hòa thượng Huyết Ðao môn này đãlàm không ít chuyện thương thiên bại lý ở lưỡng ngạn Trường Giang, tuy đãgiết chết mười mấy mạng người, quan phủ cũng chẳng làm gì được chúng.Thật ra thì hào kiệt Lưỡng Hồ cũng chẳng cần phải làm to chuyện như vậy, cứnhìn võ công của tên ác tăng này thì biết, Sư phụ hay Sư huynh đệ hắn cũngđến thế là cùng.Bạch y thiếu nữ trầm ngâm một thoáng rồi nói:- Biết đâu trong môn phái chúng còn có những cao thủ tuyệt thế thì Sao?Nếu không phải như vậy thì hào kiệt Lưỡng Hồ đâu đến nước phải nhờ đếnđích thân cha xuất mã, lại còn mời cả Lục bá bá, Hoa bá bá và Lưu bá bá nữa.Thanh niên hán tử tỏ ý không phục:- Hừ, hào kiệt Lưỡng Hồ đúng là... thiên hạ làm gì có cao thủ nào mà đếnphải bốn vị đại hiệp "Lưu Thủy Lạc Hoa" liên thủ mới đối phó nổi?Bạch y thiếu nữ cười lớn nói:- Xem ra chỉ cần Linh Kiếm Song hiệp chúng ta cũng đủ dẹp yên loạnHuyết Ðao môn rồi!Thanh niên hán tử nói:- Biểu muội! Muội đi tới phía trước chờ ta. Ðể ta tính Sổ tên tiểu ác tăngnày cho.Bạch y thiếu nữ lắc đầu nói:- Không! Muội ở ngoài này nhìn.Thanh niên hán tử dịu dàng nói:- Biểu muội không nên ở đây. sau này người trong giang hồ nhắc tớichuyện này, cũng nói một mình çông Tiêu Phong này giết chết Huyết Ðaotăng, đừng để Thủy sinh Thủy hiệp nữ dính líu vào. Muội cũng biết rồi đó,miệng lưỡi của người giang hồ, muốn nói Sao cũng được cả.Bạch y thiếu nữ, Thủy sinh, ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, nói:- Biểu ca Suy nghĩ chu đáo, muội đi trước đây!