Chương 6

Em không dám viết thư cho Hải, em thất bại mất rồi. Như Mai thất bại mất rồi, trong việc thuyết phục mệ ngoại dùm em. Như Mai ngạc nhiên lắm khi nghe em báo tin kết quả bất thành. Nó trợn mắt:
- Chi lạ chưa, rứa mà tao nói chi mệ mi cũng gật đầu hết a. Tao tưởng bở chứ.
Em buồn buồn:
- Tính mệ tao chướng lắm mi ơi, mệ nghĩ một đường mệ làm một nẻo, mệ ừ đó rồi không đó.
- Mi viết thư cho Hồ Hải chưa?
Em muốn khóc:
- Tao ưa viết thư cho Hải lắm nhưng tao không biết nói chi, Hải đang chờ tao cho anh ấy biết kết quả, mà kết quả thì như mi thấy đó, làm răng mà tao viết thư cho được.
Em buồn buồn cả ngày, em dàu dàu suốt buổi. Mệ không ngó ngàng gì đến em, mệ không hỏi han em một tiếng. Em đoán là mệ sẽ cố giữ thái độ lạnh lùng đó cho đến khi Hải đưa me của Hải về Huế thăm mệ.
Em nhớ Hải quá nhưng em cũng mâu thuẫn với chính mình. Em mong Hải ra nhưng em vẫn ao ước thời gian ngừng trôi. Hải ơi, gặp nhau thêm một lần nữa để rồi mất nhau thôi anh.
Nhưng rồi ngày lại ngày vẫn tiếp nối, em như người mất hồn trong những giờ học cuối năm. Như Mai làm thơ dùm em đang báo Tết, Như Mai an ủi em thật nhiều nhưng nỗi khổ sở vẫn vây bủa quanh em...
Nhưng rồi việc đến cũng phải đến, sau đêm Văn Nghệ Tất Niên tổ chức tại trường, Hải đứng đón em ngoài cổng:
- Bảo Khuyên.
Chân em như muốn khụy xuống:
- Anh Hải.
Bất chấp những đôi mắt dòm ngó, Hải nắm tay em:
- Bảo Khuyên, răng Khuyên không viết thư cho anh, làm anh chờ anh đợi, Khuyên ơi, Khuyên quên anh rồi hả?
Em lắc đầu nghẹn ngào:
- Hải ơi, Khuyên khổ lắm.
Chúng em đi song song bên nhau, con đường Lê Lợi rộn rịp xe cộ những người đi xem liên hoan về. Như Mai tế nhị rút lui.
- Tao về trước nghe Bảo Khuyên.
Hải thầm thì:
- Máy bay cất cánh trễ nên anh tới Huế lúc 9 giờ tối, nghe chị Lộc nói Khuyên lên trường dự Văn Nghệ nên anh tới đây ngay.
Thấy em im lặng, Hải gọi:
- Bảo Khuyên.
Em ngước mắt nhìn Hải, đèn đường soi mắt em long lanh, Hải sững sờ:
- Bảo Khuyên, tại sao Khuyên khóc?
Những giọt nước mắt lăn dài trên má em:
- Anh Hải, anh đừng giận Khuyên khi Khuyên không viết thư cho anh.
Hải cười bao dung:
- Không khi mô anh nỡ giận Khuyên hết. Tại vắng thư Khuyên nên anh hỏi lý do cho biết mà thôi. Thấy mặt Khuyên làm răng anh giận Khuyên cho nổi.
Em đi sát vào Hải hơn:
- Khuyên muốn viết thư cho anh lắm chứ, nhưng Khuyên khổ lắm. Sau khi nhận được thư anh, Khuyên có thưa với mệ, nhưng mệ không chịu, mệ nhất định không cho Khuyên lấy chồng.
Hải trầm ngâm:
- Chắc tại mệ thấy Khuyên còn nhỏ. Răng Khuyên không thưa với mệ rõ hơn? Khuyên nói là anh chỉ muốn đính ước cùng Khuyên thôi, còn đám cưới thì đợi đến khi anh ra trường đã.
Em lắc đầu:
- Không phải rứa mô anh ơi, mệ Khuyên...mệ Khuyên không nghĩ như anh đã tưởng mô, rồi Khuyên sẽ kể rõ cho anh nghe.
Hai nóng nảy:
- Khuyên kể liền cho anh nghe đi.
Em đưa tay xem đồng hồ:
- Khuya rồi anh, chắc không kịp, vì câu chuyện khá dài.
Hai dẫn em đi về phía bên trái, em ngạc nhiên:
- Đi mô đây anh?
- Ghé nhà bạn anh, anh gửi xe ở đó, anh đưa Khuyên về kẻo trễ mệ la.
Em đứng chờ bên ngoài độ một phút, Hải dắt xe ra:
- Bảo Khuyên.
Hải dừng xe bên cạnh cổng trắng, bóng tối ngàn cây đổ xuống tràn lan. Tim em đập mạnh:
- Chi rứa anh Hải?
Hải đến bên em, bàn tay anh vuốt nhẹ mái tóc em:
- Khuyên ơi, Khuyên có nhớ anh không?
Em gật đầu, em chỉ biết gật đầu, lời tình tứ mát bờ môi, thấy mặt Hải rồi Khuyên quên hết ngôn ngữ, ngôn ngữ loài người làm sao nói cho đủ nghĩa yêu anh. Hải say sưa:
- Khuyên biết không, anh nhớ Khuyên ghê gớm đến nỗi cả tháng nay anh học hành không được chi cả.
Hải nhìn em, em nhìn Hải, em thấy vòm trời trên cao lấp lánh những vì sao.
- Thôi để anh đưa Khuyên về kẻo khuya.
Đường đêm đã vắng, gió từ sông thổi lên mát rượi.
- Khuyên ơi.
- Dạ.
- Me anh cũng có theo ra nữa đó.
Em giật mình:
- Chết.
- Răng mà chết?
- Mệ...mệ Khuyên chưa chịu mà.
- Me anh còn ở trên nhà người chị, chắc mai mốt mới xuống bác Thuần được. Khuyên ơi, mai mình gặp nhau, Khuyên nhớ kể chuyện nớ cho anh nghe với hí.
Em lo ngại:
- Mai...mai mình gặp nhau hở anh? Mà...mà gặp ở chỗ mô?
- Thì nơi hẹn cũ, sau vườn nhà Khuyên.
Em hoảng:
- Thôi chỗ khác đi anh, bữa ni mệ Khuyên canh giữ lắm.
- Khó rứa.
- Thì Khuyên đã nói với anh mà, mai Khuyên kể cho anh nghe.
Hải cười nhẹ:
- Khuyên làm anh nôn quá, chắc tối ni anh ngủ không được.
Xe gần đến nhà em.
- Khuyên ơi.
- Dạ.
- Mai mình gặp nhau ở chỗ mô? Cho Khuyên chọn đó.
Em bước xuống xe:
- Khuyên...Khuyên không biết anh chọn đi.
Suy nghĩ một lát, Hải nói:
- Hẹn gần nhà sợ Khuyên ngại. Thôi sáng mai Khuyên đạp xe ra Bưu Điện, anh chờ Khuyên ở đó nghe.
Ngày mai...ngày mai thế nào cũng phải gặp Hải, kể rõ cho Hải biết rõ mọi sự việc sảy ra để anh lo liệu. Chuyện người lớn với nhau không thể đùa được, Hải đã đưa me của anh ra Huế để tính chuyện lâu dài với em, không lẽ sau nầy Hải cũng tàn tệ như ba, như ông ngoại sao?
- Khuyên, ngày mai mình gặp nhau ở Bưu Điện hí.
Em bằng lòng:
- Dạ mấy giờ anh.
- Suốt buổi sáng anh sẽ đợi Khuyên ở đó.
- Thôi Khuyên vô nhà nghe.
Hải siết chặc tay em:
- Mai mình lại gặp nhau.
Em vào tới nhà, mệ ngoại hãy còn thức:
- Về chi mà về khuya khoắt rứa Khuyên?
Em nói dối:
- Dạ chương trình văn nghệ dài quá, chừ mới xong.
Mệ đứng dậy đi vào phòng:
- Thôi thay áo rồi đi ngủ, kêu O Cam lên gài cửa cho cẩn thận, bữa ni tết nhất tới nơi rồi, ăn trộm như rươi.
 

*

 
Buổi sáng em sửa soạn đi, mệ ngoại hỏi:
- Nghĩ Tết rồi mà còn đi mô nữa đó Khuyên?
Em dắt xe đạp ra cửa:
- Cháu tới nhà con Mai mượn mấy cuốn truyện về đọc.
Mệ có vẻ không bằng lòng:
- Sách với truyện cả ngày, coi chừng mi mê ba cái tiểu thuyết lãng mạng rồi bỏ học hành luôn đó.
- Mô có mệ. Sách cháu đọc sách là sách đàng hoàng mở mang trí thức mà mệ.
Mệ ngoại mở nắp rương lấy chiếc nồi đồng:
- Đi liệu mà về sớm đó - Rồi mệ gọi O Cam - Cam ơi, đem cái nồi xuống bếp rửa để nấu chè, chiều tao cúng.
Gần chín giờ rồi, em đạp xe thật nhanh, sợ Hải chờ.
Em gặp Hải dựng xe bên trường Kiểu Mẩu.
- Bảo Khuyên.
- Ủa, răng anh nói anh chờ Khuyên ở bên Bưu Điện?
Hải nhìn đồng hồ đeo tay:
- Anh chờ Khuyên ở đó từ 7 giờ hơn đến chừ. Nóng lòng quá anh cho xe chạy vòng vòng, vừa đến đây thì thấy dáng Khuyên từ xa đi tới nên anh đứng lại chờ luôn.
Hải chạy xe thật chậm bên em:
- Bữa ni ngó Khuyên hư, Khuyên ốm hẳn đi.
- Dạ.
- Khuyên, Khuyên đang buồn?
Em gắt:
- Khuyên sẽ kể cho anh nghe mà.
Hải nói:
- Qua trường Trương Định, tới nhà người bà con anh, anh gửi xe cho Khuyên rồi chúng mình đi chơi bằng xe anh.
Em e ngại:
- Nhà bà con của anh à? Thôi Khuyên sợ lắm, Khuyên sợ người ta cười lắm.
Hải dừng xe lại:
- Nếu sợ thì Khuyên đứng đây trông xe cho anh, anh sẽ đem xe Khuyên đến gửi rồi trở lại liền.
Em bằng lòng. Em đứng lặng yên bên xe Hải nhìn nắng mai vàng trải ánh sáng trên dòng sông. Hải trở lại:
- Khuyên, lên anh chở.
- Mình đi mô đây anh.
- Lên An Lăng ăn bánh bèo, Khuyên chịu không?
Em cúi đầu:
- Dạ răng cũng được.
- Ở đó vắng, yên tịnh mình có thể nói chuyện với nhau mà không sợ ai dòm ngó.
- Dạ.
Trong chiếc quán chênh vênh, đứng bên khóm tre già dưới chân núi Ngự, Hải âu yếm nhìn em:
- Khuyên, nói cho anh nghe đi, mọi sự việc xảy ra cho tình yêu chúng mình sau ngày anh rời Huế.
Em cúi mặt nhìn những vết trầy trên chiếc bàn gỗ:
- Anh Hải, mệ Khuyên nhất định không cho Khuyên lấy chồng.
- Khuyên có nhận được thư anh chứ? Khuyên có thưa với mệ rõ ràng chớ?
- Dạ có. Khuyên...Khuyên nhờ con Như Mai...
- Răng lại nhờ Như Mai?
- Khuyên...Khuyên sợ mệ quá, trước mắt mệ Khuyên chỉ là đứa con nít. Như Mai lớn hơn Khuyên, Như Mai khôn ngoan hơn Khuyên, mệ nói rứa.
- Rồi Như Mai có giúp Khuyên không?
- Dạ có. Trước tê, mệ Khuyên ghét nói chuyện chồng lắm, mệ ngăn trở dì Châu của Khuyên đến nỗi dì buồn bực phải bỏ Huế mà đi. Anh biết không, dạo trước, mệ Khuyên mến chị Lộc lắm, nhưng sau ngày chị ấy đính hôn, mệ ghét cay ghét đắng, mệ còn cấm Khuyên không cho chơi với chị Lộc nữa đó.
- Lạ ghê hí.
- Dạ. Để Khuyên kể tiếp cho anh nghe. Tính mệ chướng, nhưng Khuyên biết thì biết rứa thôi chứ không ngờ có một nguyên nhân sâu xa.
- Rồi mệ kể cho Khuyên nghe?
- Dạ. Sau khi con Như Mai thưa chuyện anh muốn đưa me anh ra thăm mệ, mệ không nói chi hết, mệ chờ con Như Mai về, mệ kêu Khuyên ra, mệ kể.
Em im lặng. Những dĩa bánh bèo nhỏ nhụy tôm hồng hồng còn bốc khói được bà chủ quán mang ra:
- Thầy cô dùng thêm bánh ướt không?
Hải hỏi em:
- Khuyên ăn bánh ướt hỉ.
- Thôi anh.
Hải nhìn bà chủ quán:
- Dạ thôi cám ơn bà.
Hải múc nước chấm chan vào dĩa bánh đưa cho em:
- Khuyên ăn đi rồi kể tiếp cho anh nghe.
Em không buồn ăn:
- Anh Hải, thì ra ru xa xưa, mệ cũng căm hờn đàn ông và xem họ như kẻ thù không đội trời chung với đàn bà. Mệ nói, trời sinh ra đàn ông con trai để hành hạ, làm khổ sở đàn bà con gái nên mình phải chống lại họ bằng cách đừng nên lấy chồng.
Hải nhíu mày:
- Nguyên nhân mối căm thù đó, Khuyên có nghe mệ kể không?
Em gật đầu:
- Mệ kể nhiều lắm. Để Khuyên kể tóm tắt lại cho anh nghe. Mệ nói ông ngoại Khuyên ngày xưa ruồng rẫy đánh đập mệ, tiếp đến là me Khuyên, bị ba Khuyên hành hạ phụ bạc, nên me Khuyên sầu me Khuyên héo hắt, cuối cùng vì đau buồn quá mà chết đi. Sau cái chết của me Khuyên, sự căm thù đàn ông của mệ lên đến tột đỉnh, mệ nhất định không cho dì Châu của Khuyên lấy chồng, dù dạo dì Châu bằng Khuyên, dì đẹp dễ sợ lắm, dì có tới mấy chục người say mê lận.
Hải cầm chiếc muỗng gõ nhịp lên vành chén:
- Mệ Khuyên mà khó rứa thì...khó ghê, anh khổ ghê.
Em rơm rớm nước mắt nhìn Hải, em thấy Hải nhíu mày, Hải bóp trán suy nghĩ, rồi đôi mắt Hải sáng lên, anh nhìn em cương quyết:
- Khuyên đừng lo ngại chi hết a. Anh sẽ tìm cách thuyết phục mệ Khuyên.
Em yếu ớt:
- Cách chi rứa anh?
- Mệ của Khuyên thân với bác Thuần anh lắm phải không?
Em gật đầu:
- Mệ Khuyên chướng lắm. Trước thì mệ thân với bác Thuần lắm, hai bà ngày mô cũng gặp nhau, bác Thuần không qua nhà thì mệ Khuyên lại tìm sang, hai bà lại bàn chuyện Trời Phật thì coi như cả ngày không cần ăn cơm cũng no. nhưng từ ngày chị Lộc đám hỏi, mệ Khuyên lơ là hẳn với bác Thuần, rằm mồng một đi chùa mệ cũng không rủ nữa.
- Chị Lộc đâu có ăn nhằm gì tới mệ?
- Thì Khuyên đã nói mà, mệ không ưa ai lấy chồng hết a, huống chi là Khuyên, mệ canh dữ lắm.
Suy nghĩ một lát, Hải hỏi em:
- Mệ Khuyên có tuyệt giao hẳn với bác Thuần không?
Em lắc đầu:
- Dạ không. Thỉnh thoảng bác Thuần vẫn sang chơi nhưng mệ thì Khuyên không còn thấy qua nhà bác Thuần nữa.
Hải xích ghế lại gần em:
- Khuyên nì, anh định ri. Mệ Khuyên đã khó rứa, me anh thì còn quá xa lạ với mệ, nên anh định me anh qua thăm sau, được không?
Em bối rối:
- Tùy anh thôi, chớ Khuyên mô có biết chi, đầu óc Khuyên còn non dại, tâm trí Khuyên rối mù.
Hải đặt tay lên bàn tay em để trên bàn, vỗ nhè nhẹ:
- Bác Thuần khéo nói lắm, anh hy vọng sẽ thành công. Khuyên đừng lo nữa, Khuyên đừng sợ nữa, tươi lên cho anh nhìn nào, dòng suối mát của anh.
Em mỉm cười miệng héo úa:
- Khuyên lo ghê.
- Khuyên đừng có lo, có anh.
- Khuyên sợ ghê.
- Khuyên đừng có sợ, có anh.
- Khuyên cầu trời Phật phù hộ cho tình yêu của chúng ta.
- Anh cũng rứa, xa Khuyên, chắc anh không thể sống được. Trưa ni, anh thưa chuyện với bác Thuần, rồi chiều bác qua thăm mệ Khuyên nghe.
Em hồi hộp:
- Dạ. Khuyên có cần nói chi với mệ Khuyên trước khi bác Thuần qua không?
- Thôi khỏi, cứ xem như bác Thuần qua tình cờ, câu chuyện sẽ tự nhiên và dễ dàng hơn.
Nắng đã nhuộm vàng đồi cỏ, Hải rủ:
- Mình lên núi chơi Khuyên.
Em từ chối:
- Thôi Khuyên phải về, trưa rồi, mệ la chết.
Hải đứng dậy, biểu đồng tình:
- Ừ đúng rồi, tụi mình phải về, chứ để mệ la Khuyên nữa thì chiều ni hư bột hư đường hết.
Em bảo:
- Anh cũng nên về sớm để có thì giờ bàn luận với bác Thuần.
- Khuyên nói phải, rứa mà anh bậy ghê, cứ rủ Khuyên đi chơi mãi - Hải nhìn em đầy trìu mến - anh cứ muốn ở cạnh Khuyên suốt đời.
Em đỏ mặt, nói lãng:
- Mình về đi anh, còn đi lấy xe cho Khuyên nữa, cũng lâu chớ không phải chơi mô.
Em về tới nhà không thấy mệ ngoại, em hỏi O Cam đang ngồi đãi đậu nấu chè:
- Mệ tui mô rồi?
- Bà đang coi hộ bẻ bắp ngoài ruộng a. Cô đi mô mơi chừ rứa? Cô Như Mai qua tìm hai lần mà không gặp.
Em giật mình, em nói dối với mệ là em tới nhà Như Mai mượn sách, vậy mà con bé lại đi tìm em, thế có chết không. Em dựng xe đạp bên gốc cau, tới bên O Cam:
- Nì, thấy Như Mai tới mệ tui có nói chi không?
O Cam lắc đầu:
- Bà mô có gặp, từ sáng tới chừ bà mắc ở ngoài ruộng bắp a. Cô Như Mai chỉ có gặp một mình tui thôi.
Em nhẹ nhỏm cả người:
- Rứa à, nì, O đừng nói với mệ tui có con Như Mai qua tìm tui nghe.
- Răng rứa cô?
Em giả vờ:
- Tui không thích. Mệ tui hay hỏi lắm. Mệ tui sợ con Như Mai qua rủ tui đi chơi, mệ tui không ưa tui đi chơi hoài rứa. O nhớ nghe.
- Mệ có hỏi thì tui mới nói, chớ nói làm chi, tui còn nhiều công việc lắm, còn nấu chè nấu xôi chiều tối ni cúng nữa nì.
Em vào nhà trong thay áo rồi ra cạnh O Cam:
- Có việc chi làm đưa tui phụ giúp cho.
O Cam bưng rỗ đậu vừa đãi xong vào bếp:
- Thôi cô, để tui nấu cũng được, cô đi ngủ đi cho khỏe.
Em lấy chổi quét sơ tấm phản rồi nằm xuống lim dim đôi mắt. Suốt đêm qua không ngủ, chừ em cảm thấy mệt ghê. Một lát sau, mệ từ ngoài sân bước vào:
- Con Bảo Khuyên về rồi à. Cam ơi, mau dọn cơm cho sớm, chiều ni còn cúng nữa.
Em vờ ngái ngủ, em xoay mặt vào trong vách lòng thầm lo ngại, em quên bẵng mất không bàn với Hải, chiều ni mệ mắc cúng, không biết bác Thuần sang có gặp điều chi trở ngại không. Mệ lay em dậy:
- Dậy Khuyên, dạy ăn ba hột cơm rồi vô phòng ngủ, để chỗ ngoài nì cho tao gói bánh.
Em ăn qua loa rồi rút vào phòng trong, em đang cần một giấc ngủ trưa cho dịu bớt cơn nhức đầu.
Tiếng chào của bác Thuần làm em tỉnh giấc:
- Thưa mệ, chà, mệ gói bánh chi rứa?
Giọng mệ thật hững hờ:
- Bà qua chơi đó à. Tôi gói bánh nậm, chiều cúng.
Em không ngủ được nữa, em ngồi dậy hé màn nhìn ra. Em thấy bác Thuần đặt một gói lớn lên bàn:
- Thưa mệ, cháu tôi mới ở SAIGON về ăn Tết, có chút quà mọn đem qua biếu mệ dùng cho vui.
Mệ ngoại khách sáo:
- Chà, tôi với bà mà biếu xén làm chi, vả lại quà của cậu Hải tôi không dám nhận mô. Mời bà ngồi chơi.
Em giật mình, em đưa tay lên chận ngực. Bác Thuần vẫn tươi cười:
- Dạ quà của cháu Hải thì cũng như quà của tôi, bà con láng giềng cả mà. Con cháu trong nhà cả mà.
Mệ ngoại khó chịu:
- Tôi không dám rồi đó, tôi chỉ có con Châu là con. Con Khuyên là cháu mà thôi, tôi không dám nhận thêm ai vào trong cái nhà nầy nữa.
Em thoáng thấy gương mặt bác Thuần biến sắc, nhưng bác cố nén giận làm vui:
- Mệ nói rứa là mệ chấp trách quá chứ mệ lớn tuổi rồi thì ai lại chẳng là con cháu mệ.
Em bắt gặp nét bén sắt trong đôi mắt mệ:
- Bác Thuần nợ, tôi biết chiều ni bà sang đây sớm là có việc chi rồi, thường thường bà trọng giấc ngủ trưa lắm mà.
Bác Thuần rời ghế sang ngồi cạnh mệ:
- Dạ, mệ đoán được thì tôi cũng mừng. Đỡ phải dài dòng câu chuyện, đỡ khỏi mất thời giờ của mệ vì tôi biết, chiều ni mệ mắc cúng.
Mệ nói như đuổi:
- Chiều ni mới cúng nhưng chừ tôi còn phải hấp bánh nấu chè, hong xôi, biết bao nhiêu là công việc.
Bác Thuần ngẹn lời vì phải nén bất bình:
- Thưa mệ, nói gần nói xa chẳng qua nói thiệt, mệ đã biết sớm rồi thì chừ tôi xin thưa lại cho rõ ràng hơn. Thằng cháu của tôi đó, thằng Hồ Hải học kiến trúc trong SAIGON, kỳ nghĩ hè vừa qua cháu ra Huế chơi, rồi tình cờ quen với cháu Bảo Khuyên đây. Thấy Bảo Khuyên hiền lành thùy mị nên thằng Hải đem lòng thương mến...
Mệ ngoại ngắt lời:
- Cám ơn lòng tốt của cậu Hải bên nhà, nhưng mệ cháu tôi là người hèn kém, không dám trèo cao.
Bác Thuần cố mỉm cười vuốt ve lòng mệ:
- Mệ đừng nói rứa tội, cháu Hải nhà tôi mà cưới được cháu Khuyên là điều đại hạnh. Thời buổi văn minh tiến bộ chừ khó mà tìm được người vợ nết na dịu dàng như rứa.
Mệ ngoại vẫn tiếp tục gói bánh, gương mặt không thay đổi:
- Xin lỗi bà trước rồi mới nói sau. Bà cho phép tôi được từ chối cái diễm phúc đó, cái diễm phúc được cho cháu ngoại tôi về làm dâu nhà giàu.
Bác Thuần vẫn kiên nhẫn:
- Giàu nghèo nói làm chi mệ. Tiền bạc là của phù du, quí giá là cái đức mà thôi.
Mệ ngoại bật tiếng cười chua chát:
- Rứa thì bà đã lầm, cậu Hải cũng lầm luôn. Con cháu nhà tôi vô phúc lắm, người ta nói là con gái nhờ đức cha mà cái thằng chồng con Bảo Ngọc ngày xưa là đứa vô nghì. Thôi bà về nói với cậu Hải là nên bỏ ý định cưới con Bảo Khuyên đi, đất SAIGON thiếu chi con gái đẹp.
Em chịu đựng sự bực tức không nỗi nữa, em cúi mặt vào tấm mền hoa rấm rức khóc.
Ngoài nhà, bác Thuần cố thuyết phục mệ:
- Thưa mệ, mê nên nghĩ lại cho con cháu nhờ, hai đứa nó thương nhau, tội nghiệp, hơn nữa, Tết ni chị Tâm tôi, me thằng Hải đó, chị ra với ý định xem mắt cháu Bảo Khuyên và sang hầu thăm mệ.
Mệ ngoại xua tay lia lịa:
- Thôi cho tôi xin đi, trời ơi, bộ thiên hạ muốn qua mặt tôi hả, chưa ai thèm nói chi với tôi hết mà đòi qua thăm, đòi qua xem mặt.
Bác Thuần vuốt nhẹ vai mệ:
- Mệ bớt giận đi, mệ nóng quá. Ai mà dám qua mặt mệ mô nờ. Thì chừ tôi qua thưa với mệ đây nì, qua xin phép mệ hẳn hoi đây nì. Nếu mệ cho phép thì chị Tâm tôi mới dám qua hầu mệ chớ.
Mệ hơi hơi nguôi giận:
- Thôi lận bà ơi, cho tôi xin lỗi đi, con Bảo Khuyên còn nhỏ lắm, mới 16 - 17 tuổi mà lấy chồng chi.
Bác Thuần nói ngọt với mệ:
- Mệ cứ cho phép chị tôi qua hầu mệ đi. Cho hai gia đình quen biết nhau. Hai cháu còn nhỏ mà vội chi. Chừ chỉ xin mệ một lễ vấn danh...
Mệ lắc đầu lia lịa:
- Thôi lận, thôi lận, đừng nữa, đừng nữa, tôi không chịu gả con Khuyên mô, bà đừng nói nhiều làm chi, vô ích thôi.
- Mệ.
Mệ bịt hai tai lại:
- Thôi bà đừng nói nữa mà. Tôi không bằng lòng mô, đàn ông con trai đểu giả bác ác lắm, sống với họ càng thêm khổ, lấy chồng chẳng vui ích chi. Tôi không muốn cháu tôi khổ, bà nghe chưa?
Bác Thuần dịu giọng:
- Mệ nờ, con cháu mình yêu ai, tức là nó đang tìm thấy hạnh phúc, mình lo cho tụi nó tới bến tới bờ là làm cho nó sung sướng, tại răng mệ cho đó là làm khổ con cháu.
Mệ ngoại vứt mạnh tấm lá chuối vào chiếc rỗ tre:
- Tôi thì rứa đó. Tôi khác, bà khác, mỗi người mỗi quan niệm riêng. Tôi chẳng ham sang giàu, chẳng ham địa vị nầy nọ mà đem con cháu đi gả bán, làm tôi làm mọi nhà người ta. Làm dâu là xiềng xích, làm vợ là nô lệ.
Rồi mệ châm chọc:
- Ai chẳng biết cậu Hải sau nầy là một kiến trúc sư, nhưng tôi chẳng ham. Tôi không có như người ta mô, gả con gái được cho bác sĩ rồi cứ đi khoe ầm ầm cái miệng, tưởng mô là đại phước lắm.
Em tái mặt, em biết mệ ngoại đang ám chỉ bác Thuần. Hôn phu của chị Lộc là một bác sĩ tương lai, dạo hai người mới làm đám hỏi, bác Thuần có vẻ hãnh điện lắm, đi đâu bác cũng đem chàng rể ra khoe, nào nó đàng hoàng, đứng đắn...Nhưng theo em, chuyện đó không có gì là lạ, mấy bà ở Huế thường hay có tính đó. Tốt khoe, xấu che như một tâm bệnh của hầu hết người Huế, có nhiều khi trong nhà hết gạo ăn, nhưng khi ra đường họ vẫn ăn mặt chỉnh tề, phong lưu cốt cách như thường. Mệ ngoại cũng biết điều đó chớ, nhưng giờ đây, em biết, mệ đang cố tình va chạm tự ái của bác Thuần, từ chối khéo không được, mệ phải làm vậy để me của Hải bỏ ý định cưới em cho Hải đi.
Nước mắt của em nhạt nhòa đôi má, em chán nản đến cùng cực, em chỉ muốn chết đi cho xong.
Ngoài nhà, bác Thuần không dằn được nỗi tức giận, bác đứng dậy:
- Mệ không bằng lòng gả Bảo Khuyên cho thằng Hải nhà tôi thì thôi nhưng tôi yêu cầu mệ, mệ không được nói xiên nói xỏ đến tôi. Mệ già rồi, đừng để phải mang lắm khẩu nghiệp.
Mệ ngoại vẫn điềm nhiên:
- Tôi nói miệng tôi, ai nghe thì nghe, không nghe thì thôi, mắc mớ chi bà. Bà hãy về nhắn với cậu Hải là, từ nay đừng có đeo đuổi con Bảo Khuyên nữa, để cho nó học hành.
Bác Thuần đi ra cửa:
- Mệ yên tâm, không ai còn làm rộn tới cháu của mệ mô, tôi sẽ nói lại với thằng Hải những lời mệ nhắn, chào mệ.
Mệ mời đưa:
- Bà ở lại ăn miếng trầu đã.
- Thôi cám ơn mệ.
Những bước chân của bác Thuần gieo hấp tấp trên nền đất lôi theo niềm hy vọng cuối cùng của em, niềm hy vọng tan biến rồi như sương tan trong ánh ban mai. Em vén màn bước ra ngoài, gương mặt còn đầm đìa nước mắt:
- Mệ...mệ ác lắm.
Mệ đang sắp bánh vào nồi, ngẩng lên thản nhiên:
- Chi rứa Bảo Khuyên?
Em òa khóc:
- Mệ...mệ ác lắm. Mệ làm tan nát hạnh phúc cháu rồi.
Mệ nhìn em, đôi mắt thật sắc bén:
- Thà để cho cháu khổ chừ còn hơn cháu sẽ khổ về sau.
Em ôm mặt chạy vào phòng sau khi hét to vào tai mệ:
- Cháu ghét mệ, cháu ghét mệ lắm, mệ ơi.
Em vùi mặt vào chăn, gọi thầm tên Hải. Hải ơi, Hải ơi, mình sắp sửa xa nhau vĩnh viễn rồi, Hải ơi.