Tạ Kim Ấn biết rõ trước tình hình này khắp thiên hạ chỉ có một người làm được chính là bào đệ của lão tên gọi Tạ Kim Chương. Lão dừng trường kiếm trầm giọng hỏi:- Nhị đệ! Có phải nhị đệ không?Một ngọn lửa lóe ra. Trong bóng tối người kia thắp nến. Làn ánh sáng vàng soi khắp gian nhà, chiếu vào cả khuôn mặt lão già tóc bạc phơ.Tạ Kim Ấn thở phào một cái tra kiếm vào vỏ nói:- Nhị đệ! Nhị đệ khẩn trương quá! Vừa rồi suýt nữa nhát kiếm của ta đâm lủng ruột.Tạ Kim Chương đáp:- Phát chưởng của tiểu đệ cũng cơ hồ đánh vào tử huyệt trên lưng đại ca.Thế là hòa cả làng.Anh em nhìn nhau một cái rồi khóe môi Tạ Kim Ấn mấp máy tưởng chừng sắp lộ ra một nụ cười, nhưng lão lại trầm mặc.Tạ Kim Chương phá tan bầu không khí trầm tịch, cất tiếng hỏi:- Tại sao bây giờ đại ca mới đến đây?Tạ Kim Ấn chau mày đáp:- Câu chuyện khá dài. Mấy bữa nay tiểu huynh gặp nhiều chuyện quá, có nói nhị đệ cũng không tin.Lão ra ngoài đem một tăng một tục hãy còn hôn mê chưa tỉnh vào nhà rồi nói:- Nhị đệ! Tiểu huynh giao hai người này cho nhị đệ.Tạ Kim Chương chú ý nhìn hai người hỏi:- Trúng độc phải không?Tạ Kim Ấn gật đầu đáp:- Chắc nhị đệ đã nhận ra họ trúng phải chất Mã Lan độc nhất thiên hạ.Tạ Kim Chương nhún vai buột miệng hỏi:- Mã Lan là vua trong các chất độc... hai người này bị hôn mê đã bao lâu rồi?Tạ Kim Ấn đáp:- Ba ngày.Tạ Kim Chương nói:- Lâu quá, e rằng khó có hy vọng.Tạ Kim Ấn trầm giọng đáp:- Nhị đệ phải ráng cứu họ sống lại mới được.Tạ Kim Chương ngơ ngác nói:- Một tăng một tục này...Tạ Kim Ấn ngắt lời:- Một tăng một tục này trước kia có mối quan hệ sâu xa với tiểu huynh về vụ công án đó. Vì thế nhị đệ phải cứu họ sống. Nhị đệ có tin tưởng ở y thuật của mình không?Tạ Kim Chương đáp:- Được rồi! Tiểu đệ hãy thử coi. Được hay không còn trông vào phước của họ.Lão lấy hai mươi mũi kim châm cắm vào huyệt mạch Triều Thiên Tôn Giả và Hồng Giang. Khi cắm xong đã mất nửa giờ. Tạ Kim Chương nói:- Phải chờ hai giờ nữa mới thi công được. Thuật châm chích này không nên lạm dụng, vì chích vào huyệt mạch dĩ nhiên trong người sinh ra một thứ lực lượng đề kháng làm sai lạc đường huyết mạch một chút. Nhưng hiện giờ đành phải dùng đến hạ sách này.Tạ Kim Ấn chẳng hiểu gì về y thuật, liền chuyển sang chuyện khác hỏi:- Nhị đệ! Vừa rồi lúc ta vào nhà, nhị đệ để hết tinh thần đề phòng, phải chăng đã được cảnh báo chủ trước?Tạ Kim Chương đột nhiên biến thành nghiêm trọng đáp:- Sự tình như thế này. Hôm qua lúc dời khỏi nơi đây đến trấn tộc lân cận, bỗng phát giác có người theo dõi...Tạ Kim Ấn động tâm buột miệng hỏi:- Phải chăng người theo dõi là một hán tử bịnh hoạn?Tạ Kim Chương ngạc nhiên hỏi:- Đúng rồi! Sao đại ca cũng biết?Tạ Kim Ấn liền đem việc gặp hán tử ở dọc đường. Cả hai anh em đều lấy làm kỳ, bất giác hãm mình vào vòng suy nghĩ mung lung để phỏng đoán lại lịch hán tử bịnh hoạn. Lát sau Tạ Kim Chương nói:- Đại ca! Vụ này có điều ngoắt ngoéo...Tạ Kim Ấn hỏi:- Sao?Tạ Kim Chương đáp:- Hán tử bịnh hoạn vừa gặp đã bức bách tiểu đệ phải động thủ và cũng nói mầy câu tương tự. Nếu hắn đứng về bên địch thì sao lại cảnh báo chúng ta?Tạ Kim Ấn đáp:- Nghi vấn này sau sẽ khám phá. Việc khẩn yếu trước mắt là phải đoán ra lộ số cùng lai lịch của hắn để sau này lúc động thủ mình đã chuẩn bị sẵn sàng.Tạ Kim Chương trầm ngâm nói:- Nhân vật thần bí này mang võ công đặc biệt khác với Trung Nguyên thì chắc từ ngoài biển đưa vào, nhưng vấn đề là ở chỗ nếu hán tử Nam Hải vào thì nhất quyết không thể được.Tạ Kim Ấn nét mặt nghiêm nghị hỏi:- Phải chăng nhị đệ muốn nói hiện nay chỉ có mấy người biết việc bí mật này?Tạ Kim Chương đáp:- Đúng thế, kể từ việc xảy ra năm năm trước đây, một môn phái ở Nam Hải đột nhiên bị tiêu diệt gần hết trong một đêm. Tất cả mười hai cao thủ bị hại. Người hạ thủ đã sắp đặt kế hoạch chu đáo từ trước không để ai động tới. Bây giờ hán tử bịnh hoạn xuất hiện...Đột nhiên lão dừng lại. Hai người đưa mắt nhìn nhau xoay mình quay lưng lại với nhau đứng trong gian nhà gianh.Tuy hai người đứng lặng lẽ chẳng có động tác gì, nhưng vô hình trung họ đã nắp hai mũi tên bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra.Trên trái gò mồ mả đen sì, ngổn ngang, một bóng đen di động về phía căn nhà gianh.Tạ Kim Ấn chú ý nhìn bóng người trên khu mồ mã ngoài cửa sổ. Dù là gió lay ngọn cỏ cũng không qua được cặp mắt chim ưng của lão. Hồi lâu lão trầm giọng nói:- Bọn họ đến mở miệng khiến cho Tạ Kim Chương chấn động tâm thần.Tạ Kim Ấn tuy đã ý thức đối phương không phải nhân vật tầm thường nhưng nghe khẩu âm hắn không khỏi run lên.Hán tử bệnh hoạn từ từ bước tới chắp tay nói:- Xin Tạ đại hiệp tứ giáo.Tạ Kim Ấn đáp:- Túc hạ dạy quá lời.Lão quay lại nhìn người che mặt nói:- Xem chừng các hạ là nhân vật thủ lãnh trong tập đoàn thần bí. Tạ mỗ mắt kém cam bề thất kính.Người che mặt trầm giọng đáp:- Túc hạ đoán trật rồi.Tạ Kim Ấn nói:- Các hạ không để lộ chân tướng, vậy trước kia chúng ta chắc đã gặp nhau rồi. Để lão phu đoán coi. Các hạ là...Người che mặt cặp mắt âm trầm không nói.Hán tử bịnh hoạn ngắt lời:- Cao thủ tỷ đấu, kỵ nhất là phân tâm. Tạ đại hiệp tưởng không nên nghĩ chuyện khác để người ta thừa cơ...Tạ Kim Ấn nói:- Đúng thế! Vừa rồi Tạ mỗ phân tán tâm thần sao các hạ không lợi dụng cơ hội đó thì có phải đã chiếm được tiên cơ rồi không?Hán tử bịnh hoạn không nói gì.Tạ Kim Ấn chau mày nói:- Thái độ của các hạ lúc là bạn lúc là thù khiến Tạ mỗ rất hoài nghi. Từ khi Tạ mỗ chạm trán với túc hạ ở Quỷ trấn không sao đoán ra được thân phận...Hán tử bịnh hoạn xua tay gạt đi:- Khoan đã! Khoan đã! Tại hạ gặp đại hiệp hồi nào?Tà Kim Ấn lại càng kinh ngạc. Lão xoay chuyển ý nghĩ cho là hán tử phủ nhận vụ này trước mắt Yên, Võ và người che mặt là có mối ẩn tình nên cũng không trở lại vấn đề này nữa, lảng sang chuyện khác:- Gần đây Tạ mỗ ký ức suy kém, có lẽ nhớ lầm.Lão nói rồi tiến lại một bước sát khí đằng đằng.Hán tử bịnh hoạn đã lãnh giáo lực lượng của Tạ Kim Ấn, khi nào dám lơ là.Hắn bỏ hết tạp niệm, phấn khởi đấu trí.Hai bên chưa động thủ, sát khí đã giàn giụa toàn trường. Những người đứng bên cảm thấy lạnh toát.Tạ Kim Ấn còn cách đối phương năm bước thì dừng chân lại. Hai bên đứng thành thế đối lập.Mới trong vào tưởng chừng hai người ở vào tình trạng kiếm tuốt cung dương không biết khởi thế công lúc nào. Nhưng nếu nhìn kỹ thì nhận ra cả hai bên đều không muốn xuất thủ.Những người tại trường kể cả Tạ Kim Chương đều chú ý nhìn màn kịch kỳ dị này không ai lên tiếng.Ai cũng biết thời gian bình tĩnh khác thường chính là tiên triệu một cơn phong ba bão táp.