Chương 6

    
ại có tiếng loạt soạt. Vẫn phát ra chỗ bụi cây sau lều. Cường choắt vớ lấy đèn pin. Ngọc khợp bảo:
- Hay là chúng nó về.
Cường choắt đã dợn bước thấy thế chùn ngay. Đấy là cu cậu khiếp. Thắng vịt bảo:
- Mày leo đến thiếu tá, cầm cả một trung đoàn quân chinh Nam, chinh Bắc, sợ cái nỗi gì. Chúng nó có về thật, cũng là anh em mình, bạn bè mình.
Đoạn, Thắng giật lấy cái đèn pin phăm phăm đi ra. Nó không bật đèn. Trong cả bọn, mỗi mình nó là tợn nhất. Đấy là khoản âm dương. Nói nôm theo cách của các cụ nhà mình, vía của nó cứng. Hồi bẩy hai, đơn vị đóng quân trong một vùng rừng cao su ở Bù Đốp. Rừng cao su này của người Pháp ngày trước. Chuyển chủ mấy lần, giờ không còn người khai khẩn. Cây cao su ứ nhựa, cành cây giòn khộp. Tiểu đội trinh sát dựng cọc, treo võng dưới tán một gốc cao su già. Ngày đầu yên ổn không có chuyện gì. Ngày kế tiếp, thấy muỗi bay ra nhiều. Tinh loại muỗi to chưa từng thấy. Loại muỗi vằn vện, lính tráng rất khiếp. Vòi của nó to gộc nhọn hoắt như lưỡi kiếm phập vào da thịt, đốt đến đâu biết đến đấy. Lính mới, ớn tỉ loại này còn hơn cả pháo chụp. Muỗi bu hết cả vào tăng màn, bò lổm ngổm. Nói không ngoa, có con to phải bằng hạt đậu xanh. Cả bọn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, ngơ ngác hết lượt. Lạ, đuổi không đi, đánh đành chịu chết. Trưa hôm ấy tất cả vẫn ngủ. Đứa nào nhát nhất cũng chỉ nghĩ đấy là muỗi chúa, túa ra do động trời. Đang chuyển mùa mà, bắt đầu có những trận mưa rây phần phật. Đang ngủ, đột nhiên cả bọn bị dựng bật dậy. Thằng nọ hốt hoảng ngó mặt thằng kia. Hỏi, không thằng nào biết vì sao, chỉ thấy giật mình rồi tỉnh. Lúc ấy, thấy muỗi bay vù vù tán loạn, bậu hết vào gốc. Lại ngủ say sưa. Chợt, Thắng vịt la hoảng hốt. Nó tháo võng giục mọi người di chuyển ngay. Căn vặn nguyên cớ thì nó cáu, chửi bới hết lượt. Mọi người đành làm theo nó, vì lạ. Xưa nay, nó là thằng điềm đạm, ít khi gây lộn. Lại có tính nhường nhịn mọi người. Cú lắm cũng chỉ lầu bầu một mình. Nay đổi tính thế, ắt phải có chuyện khác thường. Thôi, theo nó vậy. Một tí chút cũng chẳng chết ai. Chẳng ai chết thật. Tiểu đội di chuyển ra chỗ mấy cây bé hơn. Vừa yên vị trên võng thì roành một cái. Không khác gì bom tấn nổ gần. Chả riêng gì tiểu đội trinh sát, cả xê trợ chiến túa đến. Ai cũng vã mồ hôi hột. Riêng mấy thằng trinh sát mặt tái hải, cứng đơ như người chết, tóc tai dựng ngược bơ phờ. Cây cao su đổ gục, đè nghiến đúng chỗ cả tiểu đội vừa nằm. Không nghe Thắng vịt, chắc chắn tất cả ra ma cùng lúc. Chỗ cây gẫy gần sát gốc. Nhựa trắng phun phè phè như nham thạch. Muỗi chết kín đất. Lát sau, chân tay đứa nào cũng vẫn run cầm cập. Mình Thắng vịt là bình tĩnh. Nó gật gù lượn quanh cây cao su đổ, miệng lẩm bẩm gì không rõ. Nó lừ lừ nhìn tận mặt từng đứa. Thoải mái, lừ thế chứ lừ nữa cũng bõ. Bất ngờ nó chỉ vào đám xác muỗi như hoa xoan rụng chạt quanh gốc:
- Thần phù đấy. Gom vào hoá cho Ngài.
Thật, chẳng còn hiểu ra làm sao nữa nhưng bây giờ nó là nhất, không nghe nó còn nghe ai. Đợi vun xong, nó rút phắt cái bật lửa mới choang từ túi Ngọc khợp, bật choách choách. Muỗi cháy xèo xèo. Xong việc, không thèm nhìn ai nó lậm lừ đi về chỗ nằm.
Cả bọn xốn xang không ngủ được. Cú bồi đầu tiên này, sau những gian nan dọc đường hành quân, quả là một đòn nặng nề đánh vào cân não. Không phải sợ. Sợ đã chả vào đến đây. Nhưng mà kinh. Đúng là nhớ đời. Có đến già cũng vẫn nhớ. Chết cứ như đùa vậy. Thắng vịt đâm oai. Mà lạ, làm sao nó lại biết trước cây đổ để giục giã nhỉ. Nó vào cùng với mọi người, đâu phải là thổ công, hà bá gì. Gặng, nó nhất định không chịu nói. Sau phải viện đến Ngọc khợp. Cả tiểu đội, chỉ mỗi mình Ngọc khợp là đủ võ để moi móc. Quả nhiên, ngon ngọt tỉ tê một lúc thì thành công. Thắng vịt tuồn tuột khai hết. Ngọc ta chạy bổ đến võng thằng Đinh A trưởng:
- Căng lắm. Nó nhất định không chịu nói. Sợ phạm đến Ngài. Muốn biết phải biện cái lễ.
- Lễ gì? – Thằng Đinh vào từ năm trước, đánh chác mươi trận được kể là lính cũ nhưng chưa gặp trường hợp tương tự thế này bao giờ, cũng hốt, hỏi lại mà vẫn mắt tròn, mắt dẹt.
Ngọc khợp tỉnh bơ:
- Kiếm lấy con gà khơ khớ là được. Mình lính tráng, cốt ở lòng thành.
Một con gà, chứ mười con gà vẫn còn rẻ chán. Thằng Đinh cử ngay hai đứa, cầm toàn bộ số tiền dành dụm từ ngày vào của nó, sục vào đoàn tăng gia. Trong ấy đến thịt hùm cũng có.
Con gà thiến béo nẫn nặng phải già ba kí, vớt ra vàng mởn, ngụt hơi, nhìn thoáng đã tiết đầy miệng nước miếng. Ngọc khợp phán:
- Biện đến võng Thắng vịt. Vái sống nó để tạ lễ.
Thằng Thắng vùng từ trên võng xuống. Mặt rần rần đỏ. Nó vớ lấy khẩu AK lên đạn đánh rốp. Ngọc khợp biến tăm, nhanh còn hơn sóc. Đến lúc này thằng Đinh mới ngã ngửa biết mình bị lừa. Đi tong mất chục tháng phụ cấp, ít ỏi gì. Cả tiểu đội không thằng nào thoát mắc lợm Ngọc khợp. Khoản láu cá, nó giỏi nhất hạng. Chính mồm nó kể lầu lầu. Năm lên chín tuổi về quê chơi. Nhiều lần được bà ngoại kể về một ông cậu có tật ở chân, chết trẻ. Nghe, nhập tâm nên thuộc. Một lần cu cậu thèm ăn thịt gà, bảo bà:
- Đêm qua cháu thấy một người nhỏ lắm, đi tập tễnh, cứ lăn lộn trên bàn thờ, khóc kêu đói.
Bà ngoại sụt sịt tức thì:
- Khổ thân con tôi. Nông nỗi gì mà đói đến thế.
Tất nhiên bà ngoại thịt gà cúng ngay. Đấy, mới lên chín đã thế. Tuổi ấy nhân đôi, làm gì mà không chết với nó. Lừa thế là còn nhẹ.
Vừa chặt gà xong thì Ngọc khợp lần về. Nó cười nhơn nhởn như không có chuyện gì. Thắng vịt có lầu bầu, song không vì thế mà bữa đánh chén giảm giá trị. Đinh nờ cay hơn ớt cũng cố nuốt để khỏi mang tiếng tiếc tiền. Cả xê trợ chiến cuồng lên vì phát thèm. Chết hụt thế, có mà chết đời cũng sướng. Thì ra chuyện cũng chẳng có gì. Sau lúc cả bọn giật mình tỉnh giấc, ngủ lại, Thắng vịt mơ thấy một người bẹp dí, thịt da bèo nhèo, lòm lòm đầy máu, đứng ngay đầu võng. Phải người khác hẳn đã són đái vì sợ. Nhưng Thắng vịt thì không. Nó gồng giọng:
- Ông là ai, cần gì?
Người kia không nói, chỉ vào võng của nó. Đứng gần, ngửi thấy cả mùi máu tanh. Bắt đầu hốt nhưng Thắng ta vẫn cố cứng:
- Ông nói đi. Cần gì?
Người kia thở dài, phẩy tay rồi đi. Muỗi vù vù bám theo. Nhìn thấy đến gốc cây thì mất dạng. Chợt tỉnh giấc không ngủ lại được. Chuyện mộng mị, chẳng bận tâm làm gì. Nhưng nó bị những con muỗi to khác thường ám. Bỏ mẹ rồi, rừng này, nghe nói đã nhiều người cả ta, cả địch, cả dân bị cây cao su ứ tức mủ do không khai thác gẫy gục đè chết. Vô khối cái chết oan uổng thế đã xảy ra. Muỗi bu vào gốc cây. Đúng rồi, đúng là điềm báo. Nghĩ thế nên Thắng vịt vùng dậy. Không ai tin lời Thắng vịt tiết lộ nhưng chuyện thoát chết còn rành rành, bắt bẻ nỗi gì. Con gà ba kí chỉ còn nắm xương vụn, mọi người vẫn bán tín, bán nghi. Mừng thì nhất định rồi nhưng vẫn thấy thế nào ấy. Mộng mị tin thế đếch nào được. Biết đâu cu cậu mơ thấy máu, lại chả hoảng hồn cuốn xéo. Sợ mang tiếng nên giục giã mọi người cùng đi. Có lẽ thế thật, chứ vía viếc gì. Mãi đến đầu bẩy nhăm, đánh giải phóng Phước Long thì mọi người tin Thắng vịt cứng vía thật. Chuyện có người chứng kiến.
Hôm ấy, Phước Long đã bị ta vây bốn mặt, sắp thất thủ. A trinh sát tiếp quản một quả đồi ban chiều bộ binh vừa chiếm được. Hì hụi sửa hầm, lắp điện đài, chuẩn bị cho trận đánh hôm sau, không ai để ý trong ngách một hầm ngầm còn kẹt lại hai xác chết. Mấy bố thu dọn chiến trường, làm ăn thế này có chết người ta không. Để thế thì không đành. Mà giải quyết, biết giải quyết bằng cách nào, vả lại không thể để thế được. Còn đánh kéo dài, lù lù hai cái thây ở đấy, đánh đấm cái con khỉ. Bàn đi, tính lại đành phải lôi ra ngoài để tạm, mai tính sau. Hai thằng một xác khiêng gọn ghẽ. Vẫn còn ấm, chưa cứng nên vuốt nắn cũng dễ. Cả hai đều hàm lính cả. Nhìn mặt khó đoán nhưng biết vẫn còn trẻ. Nào, lên mặt đồi nằm cho thoáng, hai bố trẻ nhé. Chẳng nhẽ để nằm đất tội nghiệp. Giặc thật nhưng chết rồi cũng không nên phân biệt. Nghĩa tử, nghĩa tận mà. Ngó quanh quất không tìm được cái gì khả dĩ đắp điếm được, Bình ních bảo:
- Thôi cúng chúng nó một cái tăng vậy.
Sau vụ thằng Vịnh, thằng Phương mất tích, Bình ních được bạt A trưởng. Tiểu đội còn trần sì sáu thằng. Mấy lần C trưởng An hứa bổ sung quân nhưng chưa nhìn thấy chút tăm nào. Đành, sáu thằng cò cử với nhau. Công việc vẫn thế, có phần ụn hơn. Trung đoàn mới nhận thêm một tiểu đoàn cao xạ 57 li, đưa từ tuyến ngoài vào. Sáu thằng, luôn phải luân phiên thay nhau trực ở các đài quan sát xa.
Nói thế nhưng không thấy Bình ních động đậy gì. Biên mu-gích lủi ngay vào máy, vờ vẫn chỉnh sóng. Tác phong sệt nông dân nhưng lõi đáo để. Tính Biên lành, tuy vậy cục một cây. Lại rất cẩn thận. Trong bồng trữ đủ thứ. Nhỏ thì viên đá lửa, lưỡi lam. Nhỡ thì có củ sâm, hộp thịt. Lớn, lận hẳn chỉ vàng mười và một cục tiền mang từ miền Bắc vào. Kín như bưng, thỉnh thoảng lại mang các thứ ra kiểm kê. Không có việc, ai gạ gẫm thế nào cũng phớt. Tài tán như Ngọc khợp cũng phải sài lắc. Chỉ những lúc cần mới vung vít. Đã vung, vung đến tận giời, không tiếc bạn bè cái gì. Nhưng đừng có ai dại dột tí toáy vào cái kho ngầm kia. Một lần, Cường choắt thèm thịt quá, sờ nắn đến tróc cả sơn hộp thịt Trung Quốc trong bồng của thằng Biên mà không dám xài. Ăn thế có mà lãnh đủ. Sức Cường choắt, chắc chỉ nửa trái đấm của thằng Biên là xong ngay. Mân mê đến mức mồm sùi bong bóng vì thèm thì Cường choắt nghĩ ra kế hiểm. Nó phục, đợi bằng được thằng Biên. Lại gọi Bình ních hỗ trợ bằng cách làm chứng. Lát sau thằng Biên lọ mọ về. Cường choắt đã dấp nước vào mặt ướt nhoè, ướt nhoẹt. Vừa tường mặt nhau thì Cường choắt oà lên. Thấy lạ, thằng Biên hỏi:
- Mày làm sao thế?
- Không sao… hu hu… – Cường choắt oà thế nào thành ra khóc thật, nước mắt lã chã. Bố sư khỉ chắc ông con thèm ăn quá nước miếng phọt cả lên mắt. Cường choắt gan cóc tía xưa nay có khóc bao giờ. Lạ thế!
Thằng Biên gặng:
- Mày nói đi, làm sao?
- Hu hu… tao với mày… sống thế… giờ xa nhau… hu hu…
Chả là thằng Biên và Cường choắt cùng phố, lại học với nhau từ nhỏ nên thân nhau hơn những đứa khác. Ông con ấp úng, đại loại kì này hai đứa phải xa nhau. Cường choắt bị thuyên chuyển lên sư đoàn. Xa, buồn nhớ bạn nên không cầm lòng được. Cẩn thận, thằng Biên quay sang Bình ních:
- Thật thế hả Bình? Bao giờ nó đi?
Thằng Bình lia mặt sang ngang không dám nhìn thẳng. Cũng tại nó có gì hiện lên mặt hết, cả đời chưa nói dối nổi ai một câu.
- Thật! Ngay chiều nay đi. – Thằng Bình ấp úng.
Thằng Biên thừ ra. Khoảng độ một phút mà mặt già đến chục tuổi. Những nốt trứng cá dày sần lên giần giật đỏ. Đoạn, nó mở dây bồng, vứt bịch ra hộp thịt, thêm cả bao Capstan xịn.
- Thôi nín đi mày. Lớn rồi khóc làm gì.
Giọng hách nhưng âm thấp, mượt, kiểu giọng của người lớn dỗ dành trẻ nhỏ. Cường choắt ăn già chưa nín ngay còn cố hu thêm vài khúc. Bình ních hấp tấp mở hộp. Vội quá suýt lộ, Cường choắt phải đánh mắt dè chừng mấy lần. Thịt hộp đậm mồm, thuốc thơm phì phèo, đời tưởng chẳng còn gì hơn nữa. Bữa liên hoan chia tay đang đậm đà thì Bình ních không kìm được, phì cười toé ra cả bã thịt. Thằng Biên trợn tròn mắt. Đến nước ấy, Cường choắt không cố được nữa, dù hộp thịt còn đến nửa, đành bỏ của chạy lấy thân. Ngây người nhưng thằng Biên kịp hiểu ra mọi chuyện. Nó phản ứng tức thì. Cường choắt mới chạy được mươi bước bị ngáng chân ngã đến oạch. Sấp mặt, đau điếng nhưng nó không chịu nhả đầy mồm thịt đang ngậm. Bình ních hết hồn, người đơ ra như bị trúng gió độc. Thằng Biên đỡ bạn dậy. Không nói một tiếng, nó xoa xuýt chỗ xước trên mặt Cường choắt. Nó dìu Cường choắt lại chỗ hộp thịt. Vẫy cả thằng Bình đến. Bất ngờ nó nấc lên, nước mắt tràn ra. Giọng nó nghẹn ngào:
- Chúng mày… bom đạn thế này… anh em mình…
Cả ba thằng cùng tức tưởi. Nước mắt cứ thế tràn ra, tràn mãi. Chẳng còn bụng dạ nào mà ăn tiếp. Hộp thịt để vữa đến chiều tối mới được thanh toán.
Lại nói chuyện cái tăng. Biên mu-gích lủi đi còn trơ khấc lại Thắng vịt và Long tẩu. Hai thằng kia, Ngọc khợp và Cường choắt đi vây ép cùng với tiểu đoàn 37 suốt hai tuần nay. Thấy bảo đánh ngon lắm. Cao xạ kéo hẳn lên tuyến một, vừa chặn không kích vừa bắn thẳng. Hạ tầm xơi mặt đất còn gì ngon bằng. Hai thằng thế mà bẫm. Long tẩu cứ nguyên vị đứng một chỗ, mặc kệ. Lầu bầu chán chê, rồi Thắng vịt cũng tặc lưỡi mở bồng lấy tăng. Rọc làm đôi, một nửa lót dưới, một nửa đậy trên. Thế là tươm rồi. Quần áo của hai thằng chết được sửa sang ngay ngắn. Lại buộc chân, buộc tay cẩn thận. Thắng vịt sai:
- Mày lấy cho tao bi đông nước. Đã thương thì thương cho trót. Mặt mũi chúng nó lem nhem thế này, hồn phách biết đằng mù nào mà nhập.
Đất cát, máu me bết bệt, rửa không phải dễ. Loay hoay mãi mới xong. Chợt Thắng vịt hốt hoảng:
- Bỏ mẹ, mắt hai ông trẻ mở trừng trừng thế này, khiếp quá.
Long tẩu móc hộp cao “Sao vàng”, sà xuống một thằng:
- Bôi nhiều vào. Vuốt đi. Người đang tươi, vuốt còn kịp.
Móc một cục dầu tướng bôi vào mi mắt thằng lính, vừa vuốt Thắng vịt vừa lảm nhảm khấn:
- Xót một tí ráng chịu. Ở đây thì đào đéo đâu ra rượu, chịu khó nhé. Nhắm lại đi. Mắt mở, kinh lắm.
Quả có dịu lại thật. Mắt hai thằng chết như người thiêm thiếp ngủ. Mi mắt hờ hờ đậy. Long tẩu bảo:
- Thế được rồi.
Rời tay vuốt, mắt hai thằng kia lại mở. Tiếp tục vuốt đến rã cả tay mới nhắm. Thắng vịt hỉ hả:
- Thế, thế, luyến tiếc gì cõi trần này nữa mà nhìn.
Quái quỷ, tay vừa ngừng, mắt đã mở. Lạ thật. Con người ta chết vẫn mở mắt. Thắng vịt cáu:
- Cố tăng nữa. Quá tam ba bận. Mắt chúng nó mở thế kia, mình ở đây cũng không yên.
Lần này vừa làm, Thắng vịt vừa cao giọng. Nó đã cáu thật sự:
- Oan thác gì mà mắt mở trừng trừng. Chúng mày sống thì quàng quạc, quốc gia tử thủ, tử thiếc. Đấy, bây giờ được chết vì quốc gia lại tiếc đời. Rách việc, nhắm mắt đi cho xong.
Vẫn mở. Thắng vịt cố đấm ăn xôi, mồm quát toang toác:
- Có nhắm lại không thì bảo. Ông nói thật. Làm phúc chứ không tội nợ, dây dưa với chúng bay đâu đấy. Điên lên ông găm cho cái giấy vào người. Xuống âm ti lại chả bị bắt lính ngay. Lần này ra vùng I nhé. Ra đấy, một mảnh xác cũng không còn, lấy đâu ra mắt mà nhìn ngó.
Mắt hai thằng lính khép lại thật. Ra, chúng nó sợ xuống kia phải đi lính nữa. Thánh thế. Long tẩu ngớ ra, mồm hấp háy như cá ngạt. Không tin được câu doạ lại tác dụng đến thế. Lần này thì rõ ràng nhé. Đích thị Thắng vịt cứng vía rồi. Có thế nó mới doạ nổi người âm chứ. Lần trước, nó át được vía tay bị chết vì cây đè nên cả bọn thoát hiểm. Trăm phần trăm là thế.
°
°
Không bật đèn, Thắng vịt phăm phăm ra sát bụi cây. Quái lạ, tiếng loạt soạt vẫn còn nhưng lùi xa ở bụi cây phía sau. Người hay ma không biết. Nhỡ người thì sao. Người thì không thể đùa được. Nó táng cho một cái là toi. Thắng vịt vội vã bật đèn. Rà đi, quét lại không thấy động tĩnh gì, chẳng lẽ bọn kia về thật. Nó dắng giọng:
- Chúng mày phải không? Đinh, Lệ, Quang, Vịnh, Phương ơi. Cứ về đây với bọn tao đừng ngại. Anh em tao không bao giờ dám quên chúng mày đâu. Sống linh, chết thiêng, chúng mày về…
Tiếng Long tẩu vọng ra cắt ngang:
- Thằng Biên ra lôi cổ nó vào. Nốc lắm đuỗn cả lưỡi. Ra ngoài đấy líu lô cái gì không biết. Vào đi, gió máy cấm khẩu, vợ con ai gánh!
Ngọc khợp xỏ lá:
- Cứ giao cho Bình ních là tươm tất. Vợ thiên hạ, nó còn chăn dắt được, huống hồ bạn bè.
Đấy là Ngọc khợp ám chỉ vụ bê bối mấy năm trước của Bình ních. Cu cậu tí táu, tí mẻ với một cô bán quán giải khát. Chuyện cũng chưa nghiêm trọng, mới ở mức thân tình thái quá đã bị ngăn chặn. Chạm nọc, Bình ních lồng phướn lên như ngựa chiến bị ghìm cương:
- Chỉ được cái mồm xoen xoét là giỏi. Mày thích móc không để tao móc.
Ngọc khợp nhũn ngay, cười roè roè. Nhũn là phải, đứa nào chả đeo một bị tật đằng lưng.
Thắng vịt vào, bảo:
- Ngoài kia tối tăm, hệt như đêm ba mươi. Cời lửa lên đi. Bỗng dưng tao thấy sợ.
- Sợ cái gì? – Thằng Biên gà gật trong góc hỏi vọng.
- Không biết nữa. Cứ thấy lành lạnh, sờ sợ.
Cả bọn cười hô hố. Tiếng thằng nào đó:
- Mày “thuộc quân âm” mà còn biết sợ. “Tu lát” chúng tao phải không. Quên đi nhé!
- Không. Tao nói thật đấy. Đêm nay có điều gì khác lắm. Kìa, cời lửa lên đi. Tối thế này, không chịu được nữa.
Giọng van vỉ của Thắng vịt khiến không còn ai nỡ đùa cợt. Long tẩu hỏi:
- Mày thấy khác cái gì?
- Đã bảo là không biết. Vừa rồi hình như có người chúng mày ạ.
Có một khoảng im lặng chen vào. Nghe rõ cả tiếng nước hồ vỗ oàm oạp. Củi được chất thêm. Lửa đã bén thành ngọn, lập bập, lập bập. Chợt cả bọn lặng đi. Tiếng loạt soạt rất khẽ. Rõ dần tiếng chân người. Chưa ai kịp phản ứng thì con bé lái đò đã đứng sững ở cửa. Lại nó, con bé lầm lì không nói một tiếng, lạ vô cùng. Trong đêm, người nó vẫn nhỏ quắt nhưng mặt mũi dáng vẻ hoàn toàn khác. Chắc chắn nó không phải trẻ con. Tay nó xách một con cá to tướng còn đẫm nước. Con cá nặng trĩu, lệnh một bên người. Mặt nó không còn vẻ khó chịu như ban chiều nữa. Song nó vẫn nín lặng. Ngọc khợp nhổm dậy, hỏi một câu rất tối nghĩa:
- Gì, hở cháu?
Con bé định trả lời song kịp bậm môi. Nó giúi con cá vào tay Ngọc khợp. Không đón kịp, con cá rơi xuống nền đất, giãy đành đạch. Tất cả ngơ ngác chưa kịp hiểu thì con bé đã sẽ sàng quay gót. Thân hình nó bị bóng đêm hút gọn. Lạ thật. Bất ngờ Thắng vịt tương một câu chả ăn nhập gì cả:
- Hồi còn sống, thằng Vịnh là chúa thích ăn cá.
Lại im lặng. Lát sau Ngọc khợp phán:
- Gì thì gì, cũng phải xơi tái chú mình cái đã. Chà, giá có tí gạo làm nồi cháo, cứ gọi là tuyệt cú mèo.
Như phép thần thông con bé lại xuất hiện. Lần này nó mang đến chiếc xoong lớn. Trong đủ cả gạo và hành, thơm. Vẫn không cậy được răng nó. Long tẩu xem đồng hồ. Đã gần nửa đêm. Gió thổi mạnh dần. Rừng cây bắt gió, phát ra tiếng hu hu rền như người khóc.