Dịch giả: Hà Mai
Chương 7

     Quan án Địch và Tào Can đã rời dinh thự bằng một cổng phụ nhỏ và tản bộ xuống con đường chính. Bây giờ họ trông giống như hai quý ông nhà văn lớn tuổi. Quan án đã mặc áo choàng bông xanh đậm với thắt lưng màu đen quanh bụng. Trên đầu ông có một chiếc mũ nửa đầu bằng lụa đen. Tào Can mặc một chiếc áo choàng màu nâu nhạt và dĩ nhiên không thể tách rời cái mũ nhung cũ của mình.
Sau khi đã đi qua các tòa nhà của chính quyền thành phố, họ bước vào nhà hàng đầu tiên họ nhìn thấy. Quan án Địch chọn một bàn ở phía sau, nơi ông có một tầm nhìn tốt vào đám đông khách hàng. 'Anh hãy gọi bồi bàn! "Ông nói với Tào Can. "Anh nói được tiếng ở đây. Bảo họ cho một bát cháo lớn với bánh bao. Ta nghe nói đó là đặc sản ở đây trong thành phố này. À thêm món cua chiên trứng, một đặc sản khác của địa phương. "
'Chúng ta cũng nên thử một ly rượu của địa phương nữa' Tào Can đề xuất.
"Anh đã uống một cách khá điều độ," quan án nhận xét với một nụ cười. "Ta đã lo sợ rằng Triệu Thái sẽ làm ảnh hưởng xấu đến anh!"
'Triệu Thái và tôi đã gặp nhau nhiều hơn,' Tào Can nói. "Kể từ khi người anh em thân thiết của cậu ấy, Mã Long nghỉ việc ở nhà! '
"Đó là lý do tại sao ta đã không bảo Mã Long cùng đi trong chuyến này. Ta rất vui vì cậu ta cuối cùng đã ổn định với cuộc sống gia đình. Ta không muốn có cậu ta tham gia vào tất cả các loại phiêu lưu mà có thể cám dỗ cậu ấy trở lại con đường cũ của mình! Chúng ta sẽ tìm thấy ngài Ngự sử chỉ với sự hợp lực của ba người chúng ta! "
"Liệu ông ấy có bất kỳ dấu hiệu hoặc phong cách riêng nào không thưa đại nhân? Những điều chúng ta có thể đề cập đến trong khi tìm hiểu về ông ấy trong đền thờ lát nữa? "
Quan án Địch trầm ngâm vuốt mấy sợi tóc mai của mình.
'Ừm, ông là một quan viên đẹp trai, tất nhiên, và ông có tất cả tư thế đĩnh đạc tự tin của một quan chức cấp cao trong guồng quay của bộ máy triều đình. Rồi thì từ ngữ của ông ấy cũng có thể cung cấp một đầu mối. Ông nói chuyện như là một cận thần tiêu biểu, với tất cả kiểu cách mới nhất của họ. Ha, canh này thật sự rất thơm! 'Chọn một chiếc bánh bao từ cái bát với đôi đũa của mình, ông nói thêm, "Vui lên, Tào Can, chúng ta đã từng giải quyết được vấn đề khó khăn hơn với nhau kia mà!"
Tào Can cười và cúi xuống với sự hài lòng. Khi đã hoàn tất bữa ăn đơn giản nhưng thật ngon, họ uống một tách trà Phúc Kiến đậm đặc, sau đó trả tiền và ra đi.
Chỉ có một ít người trong những con đường tối, vì bây giờ là thời gian cho bữa cơm tối. Tuy nhiên khi họ vào trong khu phía tây, họ nhìn thấy nhiều người hơn, và khi vào đường dẫn đến đền thờ của chùa Văn Hoa, họ thấy mình đang ở giữa một đám đông vui vẻ, những người già và trẻ đều mặc bộ quần áo đẹp nhất của họ, và tất cả đang đi theo cùng một hướng. Quan án Địch tính trên ngón tay của mình, và nói:
"Hôm nay là kỉ niệm ngày sinh của Quan Âm Bồ Tát, nữ thần từ bi. Đền thờ sẽ rất đông du khách. "
Ngay sau khi họ đi qua cánh cửa bên ngoài, họ thấy những khoảng sân của ngôi chùa thực sự là một đêm hội chợ. Con đường lát đá dẫn đến cầu thang bằng đá cẩm thạch cao của hội trường trước tượng đài đã được đặt tạm những cây đèn, nối với nhau bằng những vòng hoa tươi thắm như màu của những cây đèn. Hai bên là một hàng các quầy hàng cung cấp một loạt các hàng hóa: những quyển kinh cũng như đồ chơi trẻ em, bánh kẹo cũng như là những tràng hạt. Những người bán rong bánh rán đi theo cách của họ thông qua đám đông, quảng cáo sản phẩm của mình bằng giọng nói chói tai.
Quan án Địch nhìn đám người đông đúc.
'Thật không may mắn! "Ông nói một cách cáu kỉnh với Tào Can. "Làm thế nào người ta có thể xác định vị trí của một người đàn ông trong đám đông khủng khiếp này? Và ngôi chùa nổi tiếng ở đâu vậy?
Tào Can chỉ vào bầu trời. Ngoài tòa nhà chính cao chín tầng của chùa Văn Hoa, cao gần ba trăm mét. Quả cầu bằng vàng đặt trên đỉnh ngọn tháp tỏa hào quang dưới ánh trăng. Quan án Địch có thể nghe thấy tiếng leng keng khe khẽ từ những chiếc chuông bạc nhỏ treo lơ lửng dọc theo mái cong của mỗi tầng lầu.
'Đúng là một công trình tuyệt đẹp! "quan án nhận xét với sự hài lòng. Khi bước vào, ông liếc nhìn vào gian uống trà phía bên phải, dưới một cụm tre cao. Gian  trống không, mọi người đang bận rộn chiêm ngưỡng điểm tham quan vì vậy họ không có thời gian cho một tách trà nhàn nhã. Trước cổng có hai người phụ nữ mặc quần áo lòe loẹt đang đứng, dưới sự giám sát của một mụ già, người dựa lưng vào thành cửa đang xỉa hàm răng. Quan án Địch đột nhiên dừng bước.
'Anh hãy đi trước và  quan sát  xung quanh, "ông nói với Tào Can," Ta sẽ theo ngay. "
Sau đó ông bước tới gian uống trà. Cô gái nhỏ hơn còn trẻ và không hấp dẫn lắm, nhưng cô gái cao hơn trông khoảng ba mươi, và lớp phấn dày và đôi má hồng trên khuôn mặt của cô không thể che giấu sự tàn phá của nghề nghiệp. Mụ già vội đẩy các cô gái sang một bên và với một nụ cười lấy lòng đon đả vị quan án bằng tiếng Quảng Đông.
"Ta muốn nói chuyện một chút với các cô gái của ngươi", ông cắt ngang một cách cộc lốc bài quảng cáo không thể hiểu được của bà ta. "Họ hiểu ngôn ngữ miền Bắc chứ?"
'Nói chuyện? Vô nghĩa! Ông có thể làm kinh doanh với ta, hoặc không gì cả! " mụ quạt lại một cách hung dữ bằng tiếng miền bắc Trung Quốc. "Sáu mươi đồng. Ngôi nhà sau chùa. "
Cô gái lớn tuổi hơn, người vừa  nhìn quan án với vẻ  lơ đãng, bây giờ vẫy gọi ông và nói hăm hở bằng phương ngữ miền Bắc rất chuẩn:
'Xin hãy chọn tôi, thưa ngài!
' Con khốn tàn tạ, mày có thể nhận được  ba mươi đồng! " mụ nói với một nụ cười mỉa mai. "Nhưng tại sao ông không trả sáu mươi đồng và lấy cho mình con gà trẻ đẹp này?
Ông lấy một ít đồng lẻ, từ tay áo của mình và đưa cho mụ già.
'Ta chọn cô cao hơn ", ông nói cộc lốc. "Nhưng ta muốn nói chuyện một chút với cô ta trước. Ta là người rất kén chọn đấy. "
"Ta không quan tâm tới việc đó, nhưng với số tiền này ông có thể làm với cô ta bất cứ điều gì ông muốn! Ta đã luôn phải để cô ta tiêu tốn tiền bạc nhiều hơn những gì cô ta mang lại! '
Quan án ra hiệu cho cô gái đi theo ông vào trong gian nhà. Họ ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ, và ông ra lệnh người phục vụ đang cười khinh bỉ mang tới một ấm trà và một đĩa hạt dưa khô với mứt.
"Tất cả chuyện này sẽ dẫn tới việc gì vậy hả?" cô nghi ngờ hỏi.
"Ta chỉ muốn nói chuyện bằng phương ngữ riêng của ta, hãy thử một sự thay đổi xem nào. Cho ta biết, làm thế nào cô đi xa được thế này xuống miền Nam? '
"Đây không phải là loại chuyện mà ngài cần quan tâm đến", cô nói ủ rũ.
'Hãy cho ta được hỏi thăm về điều đó. Đây cho một tách trà.'
http://vnthuquan.net/user/Ct.Ly/sach/Robert5.JPG
CUỘC GẶP GỠ Ở LỄ HỘI CHÙA
Cô uống một cách say sưa, nếm bánh kẹo, sau đó cộc cằn nói:
"Tôi đã thật dại dột, và không may mắn để khởi đầu cuộc đời. Mười năm trước, tôi đã yêu một thương gia tơ lụa đến từ Quảng Châu, người đã từng ăn ở quán mì của cha tôi, và tôi đã đi khỏi quê nhà với anh ta. Mọi chuyện đều ổn, trong một vài năm. Tôi muốn đi du lịch, và anh ta đối xử với tôi rất tốt. Nhưng khi việc kinh doanh của anh ta đưa anh tới Quảng Đông, tôi sinh cho anh ta một đứa con gái. Tất nhiên anh ta rất tức giận vì nó không phải là con trai, và rồi đứa trẻ bị chết đuối. Sau đó, anh ta đã quan tâm đến một cô gái khác ở đây và muốn thoát khỏi tôi. Nhưng thật khó để bán một người phụ nữ miền Bắc không có tay nghề vào đây. Các thuyền hoa lớn hơn chỉ sử dụng phụ nữ Quảng Đông, hoặc người miền bắc thì phải là người thực sự có tài ca hát và nhảy múa. Vì vậy, anh ta đã bán tôi như  một món đồ lặt vặt cho người Tanka.'
'Người Tanka? Họ là ai? 'Vị quan án hỏi tò mò.
Cô nhanh chóng nhét toàn bộ một viên kẹo vào miệng, sau đó lẩm bẩm:
"Họ còn được gọi đơn giản là" con người sông nước ", khá khác người thường, ông sẽ thấy. Người Quảng Đông rất coi thường họ. Họ nói rằng họ là hậu duệ của những người man rợ sống ở đây hơn một nghìn năm trước, trước khi chúng ta đến miền nam Trung Quốc. Họ phải ở lại trên tàu của mình được thả neo trên sông gần trạm hải quan. Tất cả đều diễn ra ở trên đó:  họ được sinh ra, quan hệ tình dục và chết. Họ không được phép sống trên đất liền, hoặc kết hôn với người Trung Quốc.
Quan án Địch gật đầu. Bây giờ ông đã nhớ rằng Tanka là một lớp người bị ruồng bỏ, pháp luật đặc biệt hạn chế nặng nề các hoạt động của họ.
"Tôi đã phải làm việc trong một nhà thổ trôi nổi trên sông của họ," cô ta nói tiếp, bây giờ thì hoàn toàn thoải mái. 'Những thằng khốn nói say sưa ngôn ngữ của riêng mình, lúng búng  như những con khỉ. Ngài sẽ được nghe thấy! Và phụ nữ của họ luôn luôn rối tung lên với tất cả các loại thuốc gây nghiện và chất độc bẩn thỉu. Những người đó trút sự oán giận của họ với người Trung Quốc vào tôi, vì những đồ ăn tôi phải ăn là thức ăn thừa, không có gì để mặc ngoài một mảnh  khố dơ bẩn. Khách hàng chủ yếu là thủy thủ nước ngoài, không có nhà chứa Trung Quốc nào  chấp nhận họ, tất nhiên là thế rồi. Vì vậy, ngài có thể tưởng tượng ra những điều kinh khủng trong cuộc sống mà tôi đã ở đó! 'Cô sụt sịt, và rồi lấy viên kẹo khác.
'Những người Tanka sợ phụ nữ của họ bởi vì một nửa trong số đó là những phù thủy, nhưng họ đối xử với tôi như một nô lệ thấp hèn nhất. Trong những cuộc truy hoan rượu chè của họ, tôi đã phải nhảy điệu nhảy kinh tởm cho họ trong tư thế trần truồng, khi tới giờ kết thúc, họ đánh vào đằng sau tôi một cú đánh với cái mái chèo mỗi khi tôi muốn nghỉ ngơi. Và phụ nữ của họ hét lên những lời lăng mạ tôi bất cứ lúc nào, nói rằng phụ nữ Trung Quốc là dâm đãng, và những người đàn ông Trung Quốc thích phụ nữ người Tanka hơn. Niềm tự hào ưa thích của họ đó là tám mươi năm trước, một người Trung Quốc có chức quyền đã kết hôn bí mật với một người phụ nữ Tanka và con trai của họ đã trở thành một chiến binh nổi tiếng, người được Hoàng đế coi như "chú". Ngài có thể tin nổi không? Nhưng đúng vậy, thật nhẹ nhõm khi tôi đã được bán cho một nhà thổ trong thành phố, không hẳn là cao cấp nhưng ít nhất là vẫn còn ở Trung Quốc! Đó là nơi tôi đã làm việc này năm năm qua. Nhưng tôi không phàn nàn, thật đấy! Tôi đã có ba năm hạnh phúc, và đó đã là tốt hơn nhiều những gì một người phụ nữ có thể đòi hỏi! "
Quan án Địch nghĩ rằng bây giờ ông đã có được sự tin tưởng của cô, ông có thể đề cập tới chủ đề mà ông đã nghĩ tới trong đầu khi bắt chuyện với cô.
"Nghe này," ông nói, "Tôi đang ở một tình thế khá là khó khăn. Tôi đã gặp một người bạn của tôi từ miền bắc ở đây, một vài ngày trước. Nhưng tôi đã bị bắt giữ ở bờ sông, và cho đến tận chiều nay. Tôi không biết anh ấy ở đâu, nhưng chắc phải gần đó, ông ấy là người đề nghị ngôi chùa này là nơi gặp gỡ. Nếu ông vẫn chưa rời khỏi thành phố, ông ta phải ở đâu đó quanh đây. Vì công việc của cô cần đặc biệt chú ý đến những người đàn ông qua đây, cô có thể đã nhìn thấy ông ta. Một người cao lớn, đẹp trai và khoảng ba mươi tuổi, có một dáng vẻ kiêu kỳ. Ông ta có một bộ ria mép nhỏ, không có râu hoặc có vài sợi râu. '
"Ngài đã đến trễ mất rồi!, cô nói. "Ông ta đến đây tối qua, vào khoảng cùng thời điểm như bây giờ. Ông ta đi như thể đang tìm kiếm một ai đó."
"Cô có nói chuyện với ông ta không?"
"Ngài đặt cược xem tôi có làm không! Tôi luôn luôn cẩn thận khi thấy người miền bắc. Và ông ấy đẹp trai, giống như ngài nói. Mặc dù tôi phải nói là ăn mặc khá nghèo hèn. Bất chấp điều đó tôi bước đến chỗ ông ta. Ông ta có thể có được tôi với một nửa giá. Nhưng không may mắn như vậy, ông ta bước vào đền thờ, mà không thèm nhìn tôi lần thứ hai. Đúng là một tên khốn! Ngài lại khác hẳn, ngài thật là tốt đẹp! Tôi biết rằng ngay sau khi...'
"Cô có thấy ông ta lần nào nữa ngày hôm nay không?" quan án cắt ngang.
"Không, tôi không thấy. Đó là lý do tại sao tôi nói ngài đã quá trễ. Nhưng không sao, ngài vẫn còn có tôi! Chúng ta sẽ đi đến nhà của tôi bây giờ chứ? Tôi có thể biểu diễn một vài điệu múa Tanka cho ngài, nếu ngài thích kiểu đó."
"Không phải bây giờ. Dù sao tôi cũng muốn  tìm người bạn của tôi trong ngôi chùa đã. Cho tôi biết tên và địa chỉ của cô, tôi có thể ghé thăm cô sau này. Đây là tiền thanh toán trước của tôi."
Mỉm cười hạnh phúc, cô nói với ông tên phố nơi cô sống. Quan án Địch đi đến quầy, mượn một chiếc bút lông từ người phục vụ và vừa viết nhanh địa chỉ vào một tờ giấy. Sau đó, ông thanh toán tiền, rời khỏi phòng của mình và đi đến ngôi chùa.
Khi ông sắp lên cầu thang bằng đá cẩm thạch, Tào Can đi xuống gặp ông.
"Tôi đã nhìn nhanh một cái xung quanh, thưa đại nhân," anh nói chán nản. "Tôi thấy không có người đàn ông nào giống mô tả về Ngự sử."
"Ông ta đã đến đây tối qua," quan án nói với anh ta. 'Trong điệu bộ cải trang, rất rõ ràng, giống như khi thuộc hạ của Thứ sử nhìn thấy ông ta và Tiến sĩ Sử. Chúng ta hãy cùng nhìn bên trong một chút! "Khi mắt ông rơi trên cái kiệu lớn cạnh lối đi bên trong, có nửa tá người mặc đồng phục gọn gàng ngồi xổm cạnh nó, ông hỏi, "Có phải là có một nhân vật quan trọng đến thăm ngôi chùa không?"
'Đó là ông Lương Phú, thưa ngài. Một nhà sư nói với tôi rằng ông ấy đến đây thường xuyên để chơi cờ vua với vị trụ trì. Tôi đã gặp ông Lương ở hành lang và cố gắng để tránh mặt ông ta nhưng ông có đôi mắt rất sắc sảo. Ông nhận ra tôi ngay lập tức và hỏi tôi liệu ông có thể trợ giúp bất kỳ điều gì không. Tôi nói với ông rằng tôi chỉ đang tham quan một chút thôi."
'Tôi biết rồi. Nhưng không sao, bây giờ chúng ta phải thận trọng gấp đôi, Tào Can. Ngự sử rõ ràng đang tiến hành một cuộc điều tra bí mật ở đây và chúng ta không thể tìm ông ta bằng cách hỏi quá lộ liễu như thế ". Ông nói với anh những gì cô gái điếm đã nói. "Chúng ta chỉ cần đi và cố gắng tự mình tìm ra ông ấy."
Tuy nhiên họ nhanh chóng nhận ra nhiệm vụ trên thậm chí còn khó khăn hơn họ tưởng tượng. Quần thể kiến trúc chùa chiền này có rất nhiều khu nhà riêng biệt và nhà nguyện, nối với nhau bởi một mạng lưới các hành lang hẹp và lối tắt. Các nhà sư và những người khách  có ở khắp mọi nơi, pha trộn giữa các giáo dân từ các quốc gia những người đang đi giữa khe hở của những bức tượng mạ vàng lớn và những bức tranh tuyệt đẹp trên tường. Họ không nhìn thấy một người nào giống Ngự sử.
Sau khi họ chiêm ngưỡng bức tượng Phật Bà với kích cỡ lớn bằng người thật trong chính điện, họ tiếp tục khám phá các tòa nhà ở phía sau của khu chùa. Cuối cùng, họ đến một phòng lớn, nơi một lễ truy điệu đang được tiến hành. Phía trước bàn thờ, chồng chất các lễ vật, sáu nhà sư đang ngồi trên những chiếc đệm hình tròn của họ rì rầm những lời cầu nguyện. Gần cửa ra vào một nhóm nhỏ những người đàn ông và phụ nữ ăn mặc gọn gàng đang quỳ, rõ ràng là những người thân của người quá cố. Đằng sau họ là một nhà sư già đang đứng xem các thủ tục với một vẻ buồn chán.
Địch công quyết định rằng họ sẽ phải hỏi thăm về Ngự sử, sau tất cả. Bây giờ họ đã tìm kiếm khắp nơi, ngoại trừ trong ngôi chùa bị đóng kín, bởi vì trước đây một người nào đó đã tự tử bằng cách nhảy xuống từ tầng trên cùng. Ông tiến đến vị lão tăng và nói với ông mô tả về Ngự sử.
"Không, tôi không nhìn thấy ông ta, thưa ngài. Và tôi thật sự chắc chắn rằng không có một người nào giống như mô tả đó đã đến thăm chùa đêm nay, cho đến khi các dịch vụ ở đây bắt đầu tôi đã luôn ở cổng, và tôi sẽ không thể nào không thấy một người đàn ông nổi bật như vậy xuất hiện tại đây. Ngài vui lòng tha thứ cho tôi, bây giờ, tôi có nhiệm vụ giám sát dịch vụ tưởng niệm này. Họ sẽ trả món tiền hậu hĩnh, ngài biết đấy. "Sau đó, ông ta đi vào một cách vội vã, "Một phần lớn số tiền thu được dùng để trả các chi phí cho nghi lễ đốt xác những người ăn xin lang thang và người chết thân cô thế cô và không thuộc về một phường hội nào cả. Và đó chỉ là một trong nhiều chủ trương từ thiện mà ngôi chùa tham gia vào À mà này, ngài nhắc tôi mới nhớ! Đêm hôm qua họ mang vào một kẻ lang thang đã chết trông giống như bạn của ngài đó! Tất nhiên không phải là ông ấy, ông ấy đã được phủ trong một mảnh vải! "
Quan án thấy Tào Can giật mình hoảng hốt. Ông nói cộc lốc với nhà sư:
'Ta là một nhân viên của tòa án, và người đàn ông mà tôi ở đây để gặp là một nhân vật đặc biệt, người đó có thể đã cải trang mình thành một kẻ ăn xin. Tôi muốn nhìn thấy cái xác, một lần thôi."
Nhà sư nhìn sợ hãi. Ông lắp bắp:
"Nó ở trong nhà xác, ở cánh phía Tây, thưa ngài. Vì phải tiêu huỷ sau nửa đêm. Tất nhiên không phải trong ngày tốt lành này. "Ông ra hiệu cho một người khác và nói: "Hãy đưa hai quý ông này đến nhà xác."
Người trẻ tuổi dẫn họ đến một cái sân nhỏ hoang vắng. Ở phía bên kia là căn nhà thấp và tối, sát bức tường cao phía ngoài của khu chùa.
Người này đẩy mở cánh cửa nặng nề và thắp sáng ngọn nến trên bệ cửa sổ. Trên một cái bàn làm giá đỡ của một Ban thờ đang nằm trên là hai hình dạng giống của hai con người, bao bọc từ đầu đến chân trong tấm vải rẻ tiền.
Người trẻ tuổi khịt khịt mũi với vẻ mặt chua chát.
'Thật tốt là họ sẽ được hỏa thiêu tối nay!"anh ta lẩm bẩm. 'Đối với thời tiết nóng ẩm này..."
Địch công không thèm nghe anh ta nói. Ông ấy nằm ở chỗ cuối cùng che phủ nhân dạng gần Địch công nhất. Khuôn mặt phình to của một người đàn ông râu quai nón lộ ra. Ông nhanh chóng phủ lại nó, sau đó lột trần phần đầu của xác chết kia. Ông đứng im lặng. Tào Can lấy ngọn nến từ người trẻ tuổi, đặt lên bàn và để cho ánh sáng của nó chiếu vào khuôn mặt thanh nhã nhưng tái nhợt. Búi tóc đã bị lỏng, đám tóc mỏng và ướt bám chặt vào cái trán cao, nhưng ngay cả trong cái chết khuôn mặt vẫn giữ được sự điềm tĩnh và vẻ kiêu kỳ của nó. Địch công vẫy tay với người trẻ tuổi và hét lên:
'Hãy gọi cả vị trụ trì và vị phó trụ trì! Đây, đưa cho họ cái này! '
Ông mò mẫm trong tay áo của mình, và làm cho Người trẻ tuổi vô cùng ngạc nhiên với danh thiếp lớn màu đỏ của mình, ghi đầy đủ tên và cấp bậc của ông. Người trẻ tuổi hối hả đi ra. Địch công cúi xuống phần đầu của người đàn ông đã chết và cẩn thận kiểm tra hộp sọ. Thẳng người lên, ông nói với Tào Can: "Ta không thể tìm thấy bất kỳ vết thương nào, thậm chí không có một chỗ thâm tím. Hãy đưa ta cầm cây nến! Anh hãy xem xét cái xác đi."
Tào Can nới lỏng tấm vải che, sau đó cởi chiếc áo khoác rách rưới của người chết và quần vá víu một cách vụng về. Ngoài ra anh ta không mặc gì. Tào Can xem xét làn da mịn, cơ thể cũng rất cường tráng. Địch công đứng nhìn trong im lặng, giữ cây nến trên cao. Sau khi Tào Can đã quay nghiêng xác chết và kiểm tra lại, anh lắc đầu.
"Không," anh nói, "không có dấu hiệu của bạo lực, không có chỗ nào bị bầm tím, không có vết trầy xước nào. Tôi sẽ tìm kiếm trong quần áo của ông ta.'
Sau khi anh ta che xác chết lại, anh luồn vào tay áo của chiếc áo rách. "Chúng ta có cái gì ở đây vậy?" anh kêu lên. Anh đã lấy từ tay áo một cái lồng nhỏ có song bằng bạc, khoảng một inch vuông. Mặt bên của nó đã bị đè bẹp, cánh cửa nhỏ treo lỏng lẻo.
'Đó là cái lồng Ngự sử dùng giữ con dế của anh ta, "quan án nói khàn khàn. "Có gì khác không?"
Tào Can nhìn lại. "Không có gì cả!" anh ta lẩm bẩm.
Có tiếng nói vang lên bên ngoài. Cánh cửa được đẩy mở ra bởi một nhà sư người đang kính cẩn dẫn đường vào cho ai đó, thúc giục một nhân vật đang mặc chiếc áo choàng dài màu vàng nghệ. Một chiếc khăn choàng màu tím đeo trên vai của ông ta. ông quỳ xuống thấp để chào, ánh sáng của ngọn nến chiếu vào một cái đầu tròn,  cạo trọc nhẵn thín. Phó trụ trì quỳ xuống bên cạnh vị trụ trì.
Địch công thấy ở cửa một nhóm các nhà sư khác cố gắng để quan sát bên trong, ông ra lệnh cho vị trụ trì:
"Ta đang nói chuyện với ngài và vị phó trụ trì của ngài, phải không? Hãy bảo tất cả những nhà sư khác đi khỏi đây!'
Trụ trì sợ hãi mở miệng nhưng chỉ thoát ra những âm thanh không mạch lạc. Vị phó trụ trì quay lại và hét vào mặt các nhà sư để làm cho họ được yên tĩnh.
"Đóng cửa lại!" Địch công ra lệnh. Và với vị trụ trì, "Hãy bình tĩnh, thưa ngài!" Chỉ vào xác chết, ông hỏi: "Làm thế nào mà người đàn ông này chết?'
Trụ trì hồi tưởng lại. Ông trả lời bằng một giọng run rẩy:
"Chúng tôi... chúng tôi hoàn toàn không biết gì về nguyên nhân cái chết, thưa đại nhân! Những người nghèo được đưa vào đây đã chết, chúng tôi đưa họ đi hỏa thiêu như một hành động từ thiện... '
"Ngài có nghĩa vụ phải biết luật pháp," quan án ngắt lời ông ta. "Các người không được phép hỏa thiêu bất kỳ xác chết nào, miễn phí hoặc khác, khi chưa kiểm tra giấy chứng tử và gửi nó đến tòa án để kiểm tra."
"Nhưng tòa án gửi thi thể này vào đây, thưa đại nhân! 'trước khi gục mặt vào lòng mà khóc. 'Hai người lính đã mang nó đến tối qua, trên một chiếc cáng. Họ nói đó là một kẻ lang thang đã chết không rõ danh tính. Bản thân tôi đã ký nhận!"
"Điều đó khác nhau, ' Địch công nói cộc lốc. "Hai người có thể rời khỏi đây. Hãy ở trong khu chùa của các vị. Ta có thể muốn đặt câu hỏi với các vị, vào lúc đêm muộn."
Khi họ đứng dậy trên đôi chân của mình và rời khỏi, thẩm phán nói với Tào Can:
"Ta phải biết ở đâu và như thế nào các quân lính tìm thấy ông ta, và ta cũng muốn xem báo cáo của nhân viên điều tra. Kỳ lạ là các quân lính còn không lấy cái lồng bằng bạc trong tay áo của ông ấy, đó là một đồ cổ có giá trị. Hãy đến tòa án ngay bây giờ, Tào Can, và chất vấn quan phủ, nhân viên điều tra của ông ta, và những người đã tìm thấy thi thể. Bảo họ cho ai đó chuyển thi thể về dinh Thứ sử. Chỉ cần nói rằng người đàn ông đã chết là một điều tra viên bí mật từ kinh đô đến đây theo lệnh của ta. Ta sẽ quay trở lại dinh Thứ sử sau khi ta đã xem thử xung quanh đây một chút."