hêm ba ngày nữa trôi qua.Trong ba ngày đó, nhà vua Sang Năm vẫn lạnh lùng khi nói về ngày ra đi của con mèo và đắc chí khi lia mắt lên tờ lịch treo tường đang mỏng đi từng ngày, công chúa Dây Leo vẫn thấy lòng mình tan chảy ra khi nhìn về mặt kiên quyết của nhà vua và hoàng hậu Năm Ngoái vẫn lặng lẽ thở dài khi hết nhìn nhà vua lại nhìn công chúa mà không biết phải làm gì để hàn gắn sự rạn nứt giữa hai cha con.Ở ngoài ban công, mèo Gấu vẫn đêm đêm tha những bịch cơm đi nuôi lũ chuột và âu sầu nghĩ đến những ngày chia tay sắp tới.Đột nhiên, qua ngày thứ tư những người sống trong cung điện không còn nghe tiếng chuột rúc nữa.Nhưng không vì vậy mà mọi người ngủ ngon.Không rõ từ đâu, những tiếng quạ kêu rền rĩ xoáy vào tai mọi người như tiếng lưỡi cưa cắn vào ống nứa.Suốt đêm tiếng quạ rờn rợn đến buốt óc khiến không ai có thể chợp mắt.Nhà vua Sang Năm phát khùng đến mức bật khỏi giường, cầm đèn pin bước ra ngoài hiên lia dọc các tầng cây, miệng không ngớt “xùy, xùy” để xua lũ quạ.Ngày thứ năm lặp lại ngày thứ tư. Đến tối là quạ kêu. Cứ thế mà ra rả suốt đêm.Sáng thức dậy, khuôn mặt nhà vua xọp đi, nom hốc hác như vừa trải qua một trận ốm nặng.‐ Gì thế nhỉ? Sắp đến ngày tận thế chăng? – Ông cất giọng khàn khàn, nhìn hoàng hậu Năm Ngoái và công chúa Dây Leo bằng ánh mắt đỏ khè vì mất ngủ.‐ Quạ đó, ba! – Công chúa nói.‐ Thì là quạ! – Nhà vua thở hắt ra, vẻ cam chịu – Nhưng quạ ở đâu ra?Hoàng hậu nhanh nhẹn tán thành, mục đích để xoa dịu nhà vua hơn là đưa ra cách giải thích:‐ Ờ, mẹ nhớ năm ngoái đâu có chuyện kỳ lạ này.Chỉ có mèo Gấu là biết quạ ở đâu ra!Ngay tối hôm đó, lúc gặp Tí Hon và Út Hoa chỗ chân tường để giao các bịch cơm, mèo Gấu đã hỏi ngay ‐ Bọn em làm cái trò khỉ gì hai hôm nay vậy?‐ Trò gì đâu ạ?Mèo Gấu hừ mũi:‐ Giả tiếng quạ mà không làm gì à?‐ Tiếng quạ hả anh? – Con chuột nhắt ngơ ngác – Tụi em tập hót tiếng chim vàng anh mà.Lòng mèo Gấu thốt nhiên chùng xuống. Chú định mắng con chuột nhắt, vì ngay cả chú cũng khó chịu khi nghe tiếng quạ xát vào tai. Nhưng câu nói thật thà của Tí Hon khiến chú bất giác lặng người đi. Hóa ra con chuột nhắt cứu con chim vì lý do này. Nó muốn lũ chuột trong cung điện học tiếng chim. Nó muốn mèo Gấu ở lại với nó và cộng đồng chuột.Mèo Gấu huých vào sườn con chuột nhắt:‐ Tiếng quạ kêu còn xốn tai hơn tiếng chuột rúc, em à.‐ Thật thế hở anh?‐ Ờ.Khuya đó, tiếng quạ im bặt.Và lần đầu tiên nhà vua Sang Năm ngủ ngon trong tiếng chuột rúc dưới gầm giường.Hôm sau, nhà vua thức dậy với dáng điệu khỏe khoắn, nhưng ông vẫn không quên liếc mắt lên tầm lịch trước khi ngồi vào bàn ăn, buông thõng:‐ Còn ba ngày nữa!Con chim vàng anh đã bỏ đi. Nó không buồn dạy lũ chuột nữa sau khi bị Tí Hon chê bai. Con chuột nhắt kể với con mèo như thế, và nghe con mèo thở dài:‐ Chúng ta không chống lại được số phận, em à!Con chuột nhắt tính nói gì đó nhưng cuối cùng nó khép miệng lại vì nó cũng không biết nó định an ủi con mèo hay an ủi chính mình.Đột nhiên, nó nghe con mèo rì rầm:Chia tay nào sẽ tớiSau những ngày bên nhau?Câu thơ của con mèo làm con chuột cảm thấy bùi ngùi.‐ Thơ mới hả anh?‐ Ờ.‐ Buồn quá anh ạ.‐ Ờ.‐ Anh đi chắc em buồn lắm.Mèo Gấu đặt tay lên đầu Tí Hon, bao giờ cảm động chú cũng đặt tay lên đầu Tí Hon. Chú đưa mắt nhìn ra ngoài trời, cất giọng khe khẽ:Dòng sông bảo: – Đừng sợ! Ta sẽ đợi người về.‐ Là sao hở anh? – Con chuột hỏi.‐ Là có một ngày anh sẽ quay về.‐ Anh tin như thế à?‐ Anh tin.Con chuột hồi hộp, nó xích sát vào con mèo, giọng không nén được vui mừng:‐ Thế anh có biết bao giờ anh quay về không?‐ Anh không biết. – Mèo Gấu nhìn vẻ thất vọng của con chuột nhắt, ngần ngại nói tiếp, tự nhiên thấy mình nhiễm ngôn ngữ của nhà vua – Có thể là sang năm…Khuya ngày thứ tám, bọn chuột vẫn phát ra tiếng chút chít từ các ngóc ngách bí mật.Mèo Gấu bất lực nằm co mình ngoài ban công, hờ hững đếm sao rơi.Ở bên trong lâu đài, trên chiếc giường nệm có vải bọc màu rượu vang nhà vua Sang năm lại bắt gặp mình trằn trọc.Tối hôm trước ông yên giấc vì không còn nghe tiếng quạ. Nhưng khi bầy quạ bay đi rồi thì ông lại nhức nhối vì tiếng chuột.Ông bực bội đưa bàn tay lên đếm vì ban đêm không thể nhìn vào tấm lịch.Những ngày này công chúa Dây Leo không còn níu kéo hay năn nỉ nhà vua mỗi khi ông hét lên con số đếm ngược nữa, không phải vì cô không muốn mà vì cô không còn hơi sức.Cô dành sức lực và thời gian để ngồi cạnh mèo Gấu nhiều hơn, vuốt ve chú nhiều hơn và cho chú ăn nhiều hơn. Cô không biết bằng cách đó cô đang vô tình giúp lũ chuột nhắt trong lâu đài.Nhìn cách công chúa chăm sóc mèo Gấu cứ tưởng đó là con mèo bệnh.Mèo Gấu trông như đang phát bệnh thật. Nó ủ rũ vùi đầu vào bàn tay của cô chủ nhỏ, đôi môi mỏng chốc chốc lại nhả ra những tiếng thở than.Chỉ còn hai ngày nữa thôi, mèo Gấu sẽ rời khỏi lâu đài, như vậy chú sẽ không còn cơ hội gặp lại Áo Hoa của chú nữa.Thực sự thì chú không biết nàng mèo tam thể của chú có sẽ nhìn thấy những bức tranh mèo dán dọc phố hay không, nhưng giả như một ngày đẹp trời nào đó nàng tình cờ trông thấy và tìm được đến lâu đài của nhà vua thì điều đó cũng chẳng có nghĩa lý gì khi chú đã không còn ở đây nữa.Sẽ buồn như láSẽ buồn như câyNgày em tìm đếnKhông còn anh đây…Mèo Gấu không ngủ ban đêm.Nhưng lúc này chú nằm dài trên sân gạch hoa, vật vờ, chả buồn động đậy.Trông chú như một con tàu bị mắc cạn. Mấy hôm nay, những suy tư về tương lai làm chú mệt mỏi.Ngày mai là ngày thứ mười rồi.Cuộc đời chẳng có gì thay đổi trong mười ngày qua. Ngoài hè gió vẫn reo tiếng sóng. Sương vẫn rơi tiếng sương. Lũ chuột vẫn rúc tiếng chuột. Và nàng Áo Hoa thì vẫn biền biệt.Lúc nãy, khi tha những bịch cơm cho Tí Hon, mèo Gấu có cảm giác mình đang tặng cho lũ chuột món quà giã từ và ý nghĩ đó làm chân chú như đeo chì.Ngược lại với chú, Tí Hon và Út Hoa chẳng có vẻ gì buồn bã. Mèo Gấu định hỏi con chim vàng anh đã quay về chưa, cả lão Chuột Cống nữa, nhưng nhìn vẻ tươi tỉnh của hai con chuột chú cảm thấy một điều gì đó như là sự giận dỗi chẹn ngang họng chú.Chú không nói gì, trao mấy bịch cơm xong, chú lặng lẽ quay đi.Bây giờ, nhớ lại, chú vẫn thấy nghèn nghẹn nơi cổ.Chú gục đầu lên hai tay, cuộn mình trong nỗi buồn và định nằm im như một con mèo bằng gỗ cho đến sáng hôm sau, lòng bình tĩnh sẵn sàng đón nhận phán quyết của nhà vua.Nhưng rồi có cái gì đó làm tai chú vểnh lên. Rồi chú nhấc đầu khỏi hai tay, cuối cùng nhỏm cả người dậy.Run rẩy vì xúc động, chú ngoảnh đầu dáo dác nhìn quanh.Tiếng chim. Tiếng chim họa mi. Đúng là tiếng chim họa mi đang kết thành một bức rèm âm thanh véo von vây bọc lâu đài.Lũ chuột tài thật! Mèo Gấu đang tấm tắc, đèn trong nhà đã bật sáng. Rồi cửa thình lình xịch mở. Như một cơn lốc, nhà vua, hoàng hậu và công chúa chen nhau ra ngoài ban công.‐ Mèo Gấu! Mày có nghe thấy gì không? – Công chúa cúi xuống ôm con mèo lên tay, rung rung hỏi ‐ Ôi, đã lâu lắm em không nghe họa mi hót! – Hoàng hậu quay gương mặt rạng rỡ về phía nhà vua, giọng cảm khái như đang nói về những ngày đầu hò hẹn.Nhà vua sục mắt vào những tàng cây tối đen, tay vân vê sợ ria mép dài nhất chìa ra bên khóe môi, ngơ ngác:‐ Sao họa mi lại hót ban đêm nhỉ?Tiếng họa mi hót không chỉ làm kinh động nhà vua, hoàng hậu và công chúa. Những người sống trong những ngôi nhà chung quanh đồng loạt bị dựng dậy.Những ô cửa sáng đèn.Tiếng rèm cửa bị kéo.Tiếng then cửa va vào khoen lách cách.Vô số những cái đầu nhô ra từ các cửa sổ hoặc mọc lên từ các lan can.Mèo Gấu trườn khỏi vòng tay của công chúa, lẻn xuống sân. Chú định đi tìm Tí Hon, đã bắt gặp con chuột nhắt ngay dưới gốc cát đằng. Tí Hon cũng đang đi tìm mèo Gấu.‐ Tuyệt lắm, em! – Mèo Gấu khen, vừa lấy tay vỗ lên vai con chuột nhắt.Con mèo đang bị kích động nên cú vỗ khá mạnh nhưng Tí Hon cũng chẳng thấy đau. Nó hớn hở:‐ Giống tiếng họa mi không anh?‐ Giống lắm. Chim vàng anh đã trở về rồi à?‐ Dạ. Chị vàng anh trở về cùng với chị bách thanh. Chị bách thanh dạy tụi em hót.‐ Chim bách thanh?Mèo Gấu tròn xoe mắt. Chú biết chim bách thanh. Đó là một loài khướu có màu xám ngọc trai, quanh mắt có viền đen như đeo mặt nạ. Bách thanh sở dĩ có tên như thế vì nó có thể nhại giọng hàng trăm loại chim. Ờ, bách thanh mà dạy có khi cục đá cũng hót được. Mèo Gấu nhủ bụng và chú chép miệng:‐ Hèn gì!Chú lại vỗ vai Tí Hon, lần này nhẹ hơn:‐ Thế vàng anh bỏ đi mấy hôm nay là để mời chim bách thanh về dạy cho tụi em đấy à?‐ Dạ.Con chuột nhắt sung sướng đáp. Mèo Gấu chưa kịp nói tiếp, đã nghe một tràng líu lo thình lình cất lên và ngay trước mặt. Tiếng hót trong trẻo, nhịp nhàng và vui tai, hòa vào những tiếng họa mi khác khiến cả lâu đài như bừng sáng.Tí Hon hót đấy. Nó đang gọi mặt trời lên.Bây giờ thì nhà vua Sang Năm không còn lý do gì để đuổi mèo Gấu ra khỏi nhà. Theo cách thức bí mật nào đó thì chỉ có con mèo biết (cả độc giả của cuốn sách này cũng biết), kẻ thù của giấc ngủ nhà vua đột nhiên câm tiếng.Lũ chuột trong lâu đài từ lâu rồi đã không còn cắn phá, những ngày này dường như đã kéo nhau đi đâu hết.Thay vào đó, chim họa mi bay về trú ngụ quanh đây, đêm đêm vẫn véo von đánh thức nắng mai, dù theo nhà vua bọn chim đánh thức như thế là hơi sớm, giống như chiếc đồng hồ báo thức bị cài đặt nhầm giờ.Khi nhà vua không còn nhướn mắt liếc lên tờ lịch treo tường vào mỗi buổi sáng, công chúa Dây Leo cảm thấy mình đang trải qua những khoảnh khắc tươi thắm nhất của cuộc đời.Cô mua một cây đàn ghi-ta về đặt trên bàn học, say mê tập đàn. Và cô hát, như thể cô cũng định làm một con chim họa mi.Hoàng hậu Năm Ngoái trong khi mải mê loay hoay với đống bột nhồi vẫn thò đầu ra cửa sổ để ngắm con mèo ngoài ban công đúng vào chín giờ sáng mỗi ngày, nhưng bà đã không còn buông ra những tiếng thở dài não ruột như trước đây.Dạo này, bà nhìn vẻ lười nhác của con mèo bằng ánh mắt tán dương.Ở bên ngoài, đêm đêm trước khi dàn nhạc họa mi cất tiếng, mèo Gấu vẫn gặp Tí Hon và Út Hoa ở dưới chân tường.Đêm nay, Tí Hon đi lấy cơm một mình. Con mèo và con chuột vì thế đứng trò chuyện lâu hơn một chút.‐ Em thật là hạnh phúc khi anh ở lại với tụi em.‐ Tí Hon sụt sịt nói, chưa bao giờ nó thấy mèo và chuột gần gũi như lúc này.Mèo Gấu cảm thấy không nên ủy mị quá. Chú cũng có cùng tâm trạng như Tí Hon, rằng chú rất vui khi ở lại lâu đài, nhưng khi con chuột nhắt thốt điều đó thành lời, chú bỗng thấy ngường ngượng.‐ Lão Chuột Cống thế nào rồi? – Mèo Gấu lảng sang chuyện khác – Tụi em phải chuẩn bị trước khi lão quay lại. Nếu cần anh sẽ giúp một tay!‐ Anh yên tâm! Lão sẽ không bao giờ trở lại!‐ Sao thế?‐ Tụi em vừa phát hiện đốm nắng vẫn rọi qua lỗ thông hơi lâu nay không còn nữa ‐ Ra là lão bị mắc kẹt trong đó. Ờ, lão béo như thế mà!Giọng mèo Gấu đột ngột chuyển sang tâm sự:‐ Tí Hon này!‐ Gì hở anh?‐ Em biết lúc này anh đang mơ ước gì không?‐ Anh đang chờ chị Áo Hoa…Đang nói con chuột nhắt bỗng há hốc miệng. Nó đột ngột nhận ra mèo Gấu không tập trung vào câu chuyện.Con mèo đang ngước mắt nhìn lên mái nhà đối diện, toàn thân run bần bật.Một nàng mèo tam thể đang đứng trên nóc nhà, chỗ cao nhất, đăm đăm nhìn xuống khoảng sân.Phía sau nàng, những chòm lá lấp lánh dưới ánh trăng bạc.Được vây bọc giữa một quầng sáng, trông nàng lung linh và huyễn hoặc như vừa bước ra từ những câu chuyện cổ.‐ Chị Áo Hoa hở anh? – Con chuột nhắt thì thầm, nó cũng bắt gặp mình đang run lên vì phấn kích.‐ Chị ấy đấy…Con mèo cũng đáp lại tiếng thì thầm.Tí Hon không cúi đầu xuống, nhưng giọng nó giống như cầu nguyện:‐ Lạy Trời, rốt cuộc chị ấy cũng đã nhìn thấy những bức tranh ở các góc phố…‐ Ờ…Mèo Gấu vẫn không rời mắt khỏi nóc nhà, nghe lòng mình nghẹn thắt. Chờ chờ đợi giây phút này đã rất lâu, đã nhúng nỗi nhớ trong bao nhiêu bình minh và bao nhiêu hoàng hôn, đã ngân lên bao nhiêu câu thơ từ đó, thế mà khi nhìn thấy Áo Hoa chú gần như không biết phải làm gì.Hoàn toàn tê liệt, chú cứ trơ ra nhìn nàng bằng đôi mắt đỏ hoe.Tí Hon đứng bên cạnh, hết nhìn mèo Gấu lại ngước nhìn Áo Hoa bằng ánh mắt ngơ ngác, không biết có nên mở miệng hay không.Cuối cùng không nén được, nó khẽ hỏi:‐ Chắc chị ấy chưa nhìn thấy anh?Mèo Gấu như không nghe thấy con chuột nhắt. Nó vẫn đứng chôn chân trong bóng lá của dây cát đằng, bất động, cả chiếc đuôi dài cũng không có dấu hiệu gì của sự sống. Chỉ có những sợi ria rung lên như những sợi dây đàn.Anh ấy làm sao thế nhỉ? Con chuột nhắt băn khoăn quá. Bất thình lình nó ngoác miệng kêu lớn:‐ Chị Áo Hoa!Tiếng kêu của Tí Hon lan ra trong gió, nghe lồng lộng.Mèo Gấu như người say ngủ bị đánh thức. Chú chớp chớp mắt, đuôi chú bắt đầu hồi sinh bằng những cái vẫy nhẹ.Con chuột nhắt đã kéo chú ra khỏi trạng thái đờ đẫn vì bất ngờ và xúc động.Nhưng ngay vào lúc chú định lên tiếng gọi nàng mèo tam thể, đột ngột một bóng mèo lạ nhô lên bên cạnh nàng.Một con mèo đực cao lớn, màu chăn dạ, cặp mắt bắn ra những tia xanh biếc.Cái tên thân yêu chưa kịp thốt ra khỏi miệng mèo Gấu bỗng đông cứng ngay trên môi chú.Như thình lình bị rớt vào hố bang, mèo Gấu nảy mình một cái, người lạnh đi.Như vậy không phải Áo Hoa không nhìn thấy chú. Nàng nhìn thấy chú ngay từ đầu. Nhưng nàng không gọi chú, và có vẻ cũng không có ý định giáp mặt chú.Nàng theo dấu những bức tranh, chỉ để hiếu kỳ xem chú sống ra sao và nhìn chú có thể là lần cuối cùng.Một tiếng động khẽ phía sau khiến Tí Hon giật mình quay lại. Thấy nàng chuột lang bò đến sau lưng, có vẻ đang định lên tiếng hỏi, nó hấp tấp đưa tay lên miệng ra hiệu cho nàng im lặng.Trên mái ngói, nàng Áo Hoa và chàng mèo lạ lúc này đang song vai nhau đi dưới ánh trăng, mỗi lúc một xa dần.Sau đêm hôm đó, mèo Gấu ốm gần một tháng.Tí Hon đêm đêm vẫn lên thăm chú, tình cờ nghe được ba câu thơ:Tình yêu có gì?Có hai con mèo ngồi bên cửa sổMột con ngồi yên một con đổi chỗ…Ấy là lúc con mèo Gấu bâng khuâng nhớ lại những lần chú và Áo Hoa ngồi kề vai nhau trên bậu cửa sổ ngắm mưa giăng giăng ngoài hiên vắng trong những buổi chiều se lạnh. Theo như tác giả được biết, đó cũng là những câu thơ cuối cùng của mèo Gấu.Trong thời gian con mèo bị nỗi buồn đánh lưới, những người sống trong lâu đài nhà vua và khu vực lân cận đã quen dần với tiếng chim họa mi nửa đêm và sáng. Khi họa mi ngừng hót, mọi người biết rằng một ngày mới lại bắt đầu. Và tất cả cư dân đều tỏ ra hài lòng với loại đồng hồ báo thức ngược đời đó.Câu chuyện kể về các con vật đáng yêu này đến đây kể như là kết thúc. Nếu như có điều gì cần nói thêm, đó là tác giả muốn tiết lộ nơi xảy ra câu chuyện mà các bạn vừa theo dõi không phải là cung điện nhà vua như tác giả vẫn lặp đi lặp lạ từ đầu đến giờ.Đó chỉ là một ngôi nhà bình thường như mọi ngôi nhà khác, chẳng phải lâu đài gì sất. Nhà vua Sang năm thực ra là một tài xế xe tải. Hoàng hậu Năm Ngoái là một phụ nữ sống bằng nghề làm bánh. Còn công chúa Dây Leo chắc chắn là một cô bé đang học lớp 11.Sở dĩ tác giả cứ bô bô lên “nhà vua, hoàng hậu và công chúa” chẳng qua do tác giả nghe lỏm được câu nói của chuột nhắt Tí Hon khi nó rủ nàng Út Hoa về nhà trong lần gặp gỡ: “Bạn đi theo mình. Mình sẽ kiếm thứ gì đó cho bạn ăn”. Lúc đó nàng chuột lang tò mò hỏi lại: “Nhà bạn ở đâu?”, và con chuột nhắt láu lỉnh vểnh ria lên, kiêu hãnh đáp: “Mình đang ở trong cung điện của nhà vua”.Tất nhiên là con chuột nhắt ba hoa. Nhưng trong tình yêu, thỉnh thoảng ba hoa một chút cho đời thêm hương vị cũng chẳng chết ai. Thành thật quá, như chàng mèo Gấu, làm cuốn sách này kết thúc theo cái cách tác giả chẳng thích chút nào mặc dù phải thừa nhận rằng chính tình yêu đẹp đẽ của chú đã điều chỉnh hành vi của một con mèo theo cái cách không ai có thể ngờ tới.Một tình yêu như vậy từ một con mèo (hay một con người) luôn tỏa ra thứ ánh sáng lóng lánh mà với nó bất cứ ai cũng có thể tạo nên phép màu cho thế giới này. Bạn có nghĩ vậy không?Thành phố Hồ Chí Minh, 7-3-2012